Thời Gian Hoa Nở Chương 5.1


Chương 5.1
Có chút động lòng với anh

Vào lần đầu tiên Tiểu Viên ba tuổi gặp Mã Quân Quân năm tuổi đã tạo cơ sở vững chắc cho cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh trong nhà cô. Từ đó, không những Tiểu Viên phải sống một cuộc sống phiền muộn trong năm năm liền, mà còn khiến cô rất nhiều năm sau này mất đi một mối nhân duyên. Còn hiện tại, khi Tiểu Viên đã nhận thức một cách sâu sắc lỗi lầm của bản thân, cô quyết định sẽ cải tà quy chính, nhưng cuối cùng vẫn mắc lỗi một lần nữa.

Nhìn Thang Hi Hàn ngủ say sưa, tên tội phạm tội lỗi đầy mình Chu Tiểu Viên chợt có một cảm giác rằng bọn họ chắc chắn là không hợp tên tuổi, số phận an bài phải đối đầu.

Hóa ra khi Thang Hi Hàn ngồi ngoài phòng khách vui vẻ nói chuyện với bố mẹ Tiểu Viên thì cô vẫn một mình ở trong phòng bếp hơn một giờ đồng hồ, không muốn ra gặp anh. Khi công việc đã xong xuôi, chẳng còn gì để làm, Tiểu Viên phát hiện ra trong tủ lạnh có cơm nếp và cái rượu. Bụng bỗng phát ra tiếng kêu ùng ục, cũng phải, hiếm hoi lắm cô mới có một bữa ăn không ngon, chính xác là ăn chưa no, thế là Tiểu Viên một mình ở trong bếp tự làm cho mình món cái rượu nếp.

Thang Hi Hàn nhìn bộ dạng hỉ hả của Tiểu Viên khi ăn cái rượu, cảm giác của Mã Quân Quân ngày nào lại ùa về. Chỉ có điều năm đó anh đã dùng ánh mắt len lén để nhìn mẹ Tiểu Viên, còn bây giờ, anh chỉ nói một câu như bước vào chốn không người: “Cô làm à? Tôi cũng muốn ăn.”

Sau khi Thang Hi Hàn ăn hết một bát, mặt mày đỏ gay, ánh mắt thì càng lúc càng lờ đờ, cuối cùng thì nằm vật ra sofa, chẳng biết gì nữa. Bố mẹ Tiểu Viên nhìn thấy anh nằm ngủ không biết gì, chợt quay ra nhìn nhau, không biết trường hợp này có phải đưa đến bệnh viện không, thực sự là có người chỉ ăn cái rượu mà say không biết gì vậy sao?

Mẹ Tiểu Viên xót ruột đắp khăn ấm cho Thang Hi Hàn, cố gắng đổ từng giọt nước pha mật ong vào miệng anh. Thang Hi Hàn ngủ say không biết gì, người nóng hầm hập như lửa, mềm oặt ra. Mẹ Tiểu Viên rối rít chăm sóc anh, không những vậy còn nổi nóng với Tiểu Viên: “Cái con bé này, vừa mới ăn cơm xong, không biết no hay sao mà còn dở chứng ăn cái rượu nếp làm gì chứ?”

Tiểu Viên tức tối, cô như quả pháo vừa được châm ngòi, dùng tay vứt chiếc khăn ấm lên mặt Thang Hi Hàn, nói: “Mẹ lúc nào cũng chỉ biết nói con, từ nhỏ đã thế rồi, mẹ chỉ thích con trai, nhìn thấy con trai là mẹ chẳng còn biết có con nữa. Con ăn của con, vướng gì đến anh ấy chứ? Con đâu có ép anh ấy ăn? Rõ ràng là anh ấy nói muốn ăn, sao lại nói con chứ? Mẹ lúc nào cũng thế, con không làm con gái mẹ nữa.”

Mẹ Tiểu Viên thở dài, nói: “Còn gắt gỏng cái gì nữa hả? Có phải trẻ con nữa đâu, tị nạnh cái gì chứ? Thằng bé này từ bé đã khổ, bố mẹ quan tâm tới nó nhiều hơn một chút thì đã sao, hồi đó con còn nhỏ, có nhiều việc con không biết, mà hồi đó con cũng tốt với nó lắm cơ mà, sao bây giờ lại thế hả?”

Tiểu Viên nghe xong, nghĩ bụng, lại mang “đứa trẻ mồ côi” ra để nói, toàn là linh tinh! Cụ Thang đã nói rõ rành rành, cha mẹ của cháu cụ công tác ở nơi khác, rõ ràng là bố mẹ đều có cả, sao cứ phải tỏ ra đáng thương cơ chứ? Đang định nói tiếp, đã nghe thấy mẹ nói: “Hồi đó con còn nhỏ, có nhiều chuyện con không hiểu. Hồi mười tuổi Quân Quân mới gặp được bố mình, khi bố mẹ nó đến với nhau, bố nó đã kết hôn rồi, sự tình cụ thể ra sao thì dì nó nói không rõ, nói chung là một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc.”

“Mấy năm nay, không biết quan hệ giữa nó và bố nó có tốt không, còn mẹ nó thì chẳng có hi vọng gì rồi, người dì ruột duy nhất thì cũng đã mất, có lẽ trong lòng thằng bé, chúng ta là một trong không nhiều những người thân của nó đấy!”

Tiểu Viên từ từ nhấc chiếc khăn ra khỏi mặt Thang Hi Hàn, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận. Không phải vì bát cái rượu tối nay, mà vì nhiều năm trước đây, cô đã làm rất nhiều điều không phải với cậu bé mồ côi đáng thương này.

Tiểu Viên cúi mặt, nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi nói một câu tự đáy lòng: “Bố mẹ dìu anh ấy vào giường của con ngủ đi.”

Tất nhiên Tiểu Viên sẽ không ngủ cùng trên chiếc giường đó, cô nằm trên sofa trằn trọc suốt một đêm. Thang Hi Hàn thì ngược lại, cả đêm ngủ rất ngon lành. Con chó ở nhà đối diện dường như cũng đồng cảm với anh, suốt đêm chỉ thỉnh thoảng sủa lên vài tiếng nhỏ chứ không hát bài ca bất tận như mọi đêm nữa.

Thang Hi Hàn ăn một bát cái rượu mà say như vừa uống hai chai rượu Mao Đài, người nóng hầm hập, ngủ li bì, Tiểu Viên không ngủ được, suốt cả buổi tối chạy ra chạy vào không biết bao nhiêu lần. Khi trời gần sáng, cô mới có được một vài giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi.

Trong giấc mơ chập chờn, Tiểu Viên nhìn thấy con bé Tiểu Viên đang bắt nạt Mã Quân Quân, Mã Quân Quân mắt mở tròn không hề có ý định phản kháng lại, răm rắp phục tùng tách từng chiếc bánh bao, lấy ra nhân thịt đút vào miệng Tiểu Viên, còn bản thân thì thản nhiên cắn từng miếng vỏ bánh. Tiểu Viên sau khi ăn bánh bao no nê, nhìn Mã Quân Quân với vẻ rất không hài lòng, cong môi lên nói: “Sao mà cậu ăn sạch sẽ thế, trên miệng chẳng chút có mỡ nào? Lần trước mẹ tớ nói, cùng nhau ăn mà cậu ăn sạch sẽ hơn tớ. Lại đây, để tớ bôi lên một ít mỡ.”

Vài tiếng sủa vang lên, khó khăn lắm Tiểu Viên mới ngủ được một chút thì lại bị tiếng chó sủa ầm ĩ làm cho tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa. Rửa mặt mũi xong xuôi, bước vào phòng mình, nhìn thấy Thang Hi Hàn vẫn nằm im, liền đi tới gọi: “Thang Hi Hàn, dậy thôi.”

Chẳng ngờ Thang Hi Hàn mắt vẫn nhắm nghiền, miệng làu bàu: “Ồn áo quá, bảo em họ cô đừng có gọi nữa!”

Tiểu Viên ngẩn ra, em họ mình? Ai thế nhỉ? Lẩm bẩm đọc lại, liền cầm chiếc gối lên ném tới rồi hét lớn: “Em họ anh ấy! Con chó điên ấy không phải là em họ tôi, mà là em họ anh!”

Thang Hi Hàn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vốn đã tròn của Tiểu Viên, bây giờ tức bừng bừng lại càng tròn hơn, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Hóa ra, cảm giác có người đánh thức mỗi buổi sáng thật là tuyệt.

Không ngờ, khi bước lên xe buýt, Tiểu Viên lại được một phen muối mặt nữa. Thì ra người lái chiếc xe lần này chính là anh tài xế của chiếc xe buýt mà Tiểu Viên làm đứt tay cầm. Anh tài xế vừa nhìn thấy Tiểu Viên đã nhiệt tình chào hỏi: “Cô em, không còn lo lắng nữa, tất cả đã được làm lại rồi, nhưng bây giờ thì cấm bám, cấm kéo nữa nhé! Nhưng nếu cô em muốn xin chữ ký của anh thì không cần phải đến ba cái đâu, một cái là được rồi. Có muốn không em?”

Tiểu Viên cười trừ rồi kéo Thang Hi Hàn đi về phía cuối xe. Không biết vì lý do gì, hồi nãy mặt mày anh còn hớn hở, giờ bỗng nhiên khó đăm đăm, xoay người tìm được một chiếc ghế trống liền tới đó ngồi, thế là Tiểu Viên chỉ còn cách ngồi phía sau anh, thầm nghĩ: “Tên này không phải có vấn đề về tâm lý đấy chứ, tính khí sao thay đổi nhanh vậy?”

Tiểu Viên đâu biết rằng Thang Hi Hàn nhìn thấy cô đi xe buýt mà cũng có thể thân mật với tài xế như thế, trong lòng tự dưng cảm thấy vô cùng khó chịu. Vừa ngồi qua được hai bến, Thang Hi Hàn đã đứng dậy nhường chỗ cho người ta, đi đến đứng cạnh Tiểu Viên. Nhưng lúc này Tiểu Viên đã chìm vào một giấc mơ tươi đẹp từ lúc nào rồi.

Thang Hi Hàn nhìn Tiểu Viên ngủ một cách say sưa, ngon lành, dường như tảng băng nhỏ ở sâu thẳm trong trái tim anh đã bị hơi thở ấm nóng nhè nhẹ của cô làm cho tan chảy. Anh khẽ nói một tiếng: “Đồ ngốc.”

Chiếc xe bỗng rẽ vào một khúc quanh, đầu Tiểu Viên liền đổ sang phía Thang Hi Hàn, rồi tựa vào đùi anh. Anh ngẩn ra một lúc, cố nhịn cười, cũng chẳng đẩy cô ra, cứ để cô tựa như vậy, chỉ nhè nhẹ đỡ lấy cô.

Suốt dọc đường, Tiểu Viên ngủ ngon lành. Khi sắp đến nơi, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy một cách thoải mái. Trong lúc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy Thang Hi Hàn nhẹ nhàng đỡ lấy cô, còn cô thì đang tựa vào đùi anh chảy nước miếng thì giật nảy mình. Tiểu Viên lập tức ngồi thẳng dậy, tròn mắt nhìn Thang Hi Hàn: “Anh, sao anh lại đứng vậy?”

“Nhường chỗ cho người khác rồi.”

“Ờ.”

Tiểu Viên vừa thức giấc, vẫn còn ngái ngủ, chẳng phải lúc lên xe anh chẳng thèm để ý gì đến cô sao? Sao giờ đã khác rồi, sao anh ấy lại dịu dàng thế chứ? Tiểu Viên hơi ngẩn ra, khẽ liếc mắt nhìn anh. Trời, từ hướng này nhìn lên mà anh ấy cũng đẹp trai thế này, cái cằm vuông vắn, khỏe khoắn, đôi môi hấp dẫn, lại còn hai hàng lông mày hớp hồn… Ôi! Nhưng cái tuyệt nhất chính là khí chất, làm sao mà nhìn từ một góc bảy mươi lăm độ như thế này mà cái khí chất ấy vẫn biểu hiện ra một cách hoàn mỹ như thế chứ?

Tiểu Viên ngơ ngẩn nhìn Thang Hi Hàn không chớp mắt. Giọng nói trầm trầm của Thang Hi Hàn vang lên: “Chu Tiểu Viên, cô nhìn cái gì thế?”

“Hả? Tôi… tôi…” Tiểu Viên chợt phát hiện mình vừa ngủ dậy nên bản thân hơi mất cảnh giác, sao có thể nhìn người ta chằm chằm một lúc lâu thế được chứ? Cô liền liếc mắt đảo quanh chỗ anh đứng một hồi, chợt thấy phía sau có dán vài tờ quảng cáo, liền liến thoắng biện hộ: “Tôi… tôi đang xem mấy tờ quảng cáo.”

“Hả?” Thang Hi Hàn liếc mắt nhìn mấy tờ quảng cáo dán trên xe, mắt ánh lên một tia tinh nghịch, hỏi lại: “Cho hỏi cô đang nhìn tờ quảng cáo nào thế?”

Tiểu Viên nhìn kỹ lại, chỉ có hai tờ quảng cáo.

Một tờ là “Chuyên trị bệnh tiểu nhiều, tiểu nhanh, tiểu dắt, tiểu về đêm.”

Còn tờ kia là quảng cáo Phụ khoa “Chỉ cần ba phút sẽ giải quyết mọi nỗi phiền muộn trong lòng, trả lại vẻ bình yên cho cuộc sống của bạn”.

Một chú chim bị vặt trụi hết lông, đang trong tư thế đậu trên cành cây, chuẩn bị giang đôi cánh bay lên trời. Đây chính là hoàn cảnh của Tiểu Viên lúc này! -_-!

“Tôi… tôi chỉ xem để biết chút thôi, chính vì những quảng cáo này mà công việc ở bệnh viện tôi ngày càng kém, lương thưởng cũng ngày càng ít đi, vì thế nên phải để ý một chút.”

Công việc ở bệnh viện kém đi? So sánh kiểu gì thế không biết? Ý tưởng kiểu gì thế không biết?

Thang Hi Hàn vừa cười vừa xoa xoa đầu cô, nhìn khuôn mặt đỏ như gấc ấy, anh chỉ cười rồi không nói thêm gì nữa.

Tiểu Viên mặt mày đỏ như gấc, cúi gằm, nghĩ bụng, đúng là đáng xấu hổ, anh ấy nói chẳng sai, Chu Tiểu Viên, mất mặt quá đi! Đúng lúc Tiểu Viên đang đau khổ tự xỉ vả sự ngu dốt của mình, bỗng một con gián nghênh ngang từ thành xe gần chỗ cô ngồi bò qua. Nếu như bình thường thì Tiểu Viên cũng sẽ không sợ lắm, chỉ cần chuẩn bị trước tâm lý là được, nhưng khi bị bất ngờ, Tiểu Viên giật mình hét lên một tiếng, rồi quay đầu ôm chặt lấy chân Thang Hi Hàn.

Đợi đến khi cô nói với Thang Hi Hàn rốt cuộc là cô đã nhìn thấy gì thì con gián chết dẫm ấy chẳng biết đã bò đi đâu mất. Chỉ còn lại Thang Hi Hàn nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ vào vai an ủi cô, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt như làn gió xuân.

Trái tim Tiểu Viên bỗng nhiên đập thình thịch như có cái gì đang cào cấu. Thực ra thì trước kia Mã Quân Quân cũng chẳng có gì là không tốt, chẳng qua là do Tiểu Viên là con gái một, nên khi phải chia sẻ bố mẹ với một đứa con trai là Mã Quân Quân thì nảy sinh cảm giác đối nghịch mà thôi.

Nếu ông trời cho em một cơ hội được làm lại, Quân Quân, em nhất định sẽ không bắt nạt anh, sẽ không để anh phải ăn vỏ bánh bao. Nghĩ tới đây, Tiểu Viên chợt nói: “Chuyện ngày trước tôi bắt nạt anh, là do hồi đó tôi chưa biết, xin lỗi nhé! Anh đừng giận tôi.”

Thang Hi Hàn bị câu nói nhẹ nhàng bất ngờ của cô làm cho đứng hình mất một lúc, nuốt nước bọt rồi cười khẽ, thấp giọng nói: “Cái con bé ngốc này!”

Anh mới ngốc ấy, Tiểu Viên nghĩ bụng. Quả nhiên không thể đối tốt với anh được, đúng là không biết điều. Vừa xuống xe, Tiểu Viên vẫy vẫy tay rồi đi luôn. Chợt anh gọi: “Ê, đưa cô đi ăn gì nhé, đồng ý không?”

“Vì sao?”

“Vì cô ngoan.”

Sau khi ca khúc khải hoản từ siêu thị trở về, Tiểu Viên cười cười chào tạm biệt anh. Sau khi bước đi vài bước, chợt nghe giọng anh từ tốn nói với theo: “Nhớ nghe điện thoại của tôi đấy!”

“Cắt!”, Tiểu Viên nghĩ bụng. Thôi đi, bảo tôi ngốc thì nghe làm gì, qua lại với anh chắc? Anh cũng đâu có thừa nhận là bạn trai tôi. Một thôi một hồi, cuối cùng lại biến thành Mã Quân Quân, tôi mà vẫn còn tơ tưởng gì tới anh thì tôi không phải là Chu Tiểu Viên, là heo, heo, heo!

Tay xách hai chiếc túi lớn cơ man nào là đồ ăn vặt, Tiểu Viên chẳng buồn quay đầu lại, chỉ hờ hững đáp “ờ” một tiếng.

Mục Mục nhìn thấy Tiểu Viên túi lớn túi nhỏ xách một đống đồ về, miệng há hốc, mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, bởi vì nữ hoàng đồ hạ giá Chu Tiểu Viên trước nay không đặc biệt giảm giá không bao giờ mua đồ, không phải hàng thanh lý không mua. Nhìn thấy tay cô xách hai túi lớn toàn đồ ăn vặt, miệng lại mở to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà. Mục Mục á khẩu nhìn Tiểu Viên: “Chu Chu, cậu bị ai trêu tức vậy?”

Tiểu Viên lần lượt bỏ đồ ra, nói: “Không phải tớ tự mua, có người cho.”

Mục Mục lần lượt đỡ lấy từng thứ cho vào tủ: “Trời ơi, toàn là đồ ngọt, bao nhiêu là calo thế này, Chu Chu, cậu không giảm béo nữa à?”

Tiểu Viên thở dài: “Gần đây trong long không vui, phương châm tạm thời thay đổi, cứ thế mà ăn thôi, ai thích giảm béo thì đi mà giảm.”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/77317


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận