Chủ quán bê lên một nồi lẩu nhỏ, khói bốc nghi ngút, mùi thơm xộc vào mũi. Nhưng không khí dù nóng đến mức nào cũng không thể địch nổi gương mặt lãnh đạm trầm tĩnh của Lệ Trí Thành. Anh vẫn giữ tác phong ngồi thẳng người của một quân nhân, ăn với tốc độ nhanh.
Lâm Thiển cũng tập trung vào bữa ăn, tiếp tục làm người tàng hình.
Cửa quán đột nhiên bị đẩy ra, Cố Diên Chi đi vào, ngồi xuống bàn của hai người, đồng thời ném chìa khóa xe lên bàn.
Lâm Thiển lập tức mở miệng: “Chào Cố tổng.” Sau đó cô gọi chủ quán lấy bát đũa.
Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô rồi tiếp tục ăn đồ.
Trước đây, Lâm Thiển chưa từng tiếp xúc với Cố Diên Chi trong cuộc sống thường ngày. Bây giờ mới phát hiện, anh ta cũng tương đối dễ gần. Anh ta cầm đũa dùng một lần xù xì của nhà hàng, cọ vào nhau, lại bảo Lâm Thiển rót cốc nước lọc rồi bắt đầu ăn cơm.
Ăn mấy miếng, Cố Diên Chi buông đũa, hỏi Lệ Trí Thành: “Sáng nay chú xem tình hình thế nào rồi?”
Lâm Thiển cũng nhìn anh.
Lệ Trí Thành đã ăn xong, anh cầm cốc nước uống một ngụm mới trả lời: “Tồi tệ hơn tôi tưởng.”
Cố Diên Chi gật đầu: “Hai giờ chiều nay có một cuộc họp, theo những điều chúng ta thảo luận hôm qua, tôi đã triệu tập mọi phó tổng và người phụ trách các bộ phận quan trọng, cùng thảo luận công tác trọng điểm.”
“Ừ.”
Lâm Thiển chăm chú lắng nghe, cuối cùng Boss cũng chính thức triển khai công việc.
Dường như phát giác ra suy nghĩ của Lâm Thiển, Cố Diên Chi đột nhiên quay sang cô, từ tốn hỏi: “Nghe nói cô đề xuất với Lệ tổng, trọng tâm công việc của giai đoạn tiếp theo là cần “tìm cơ hội trong thời cơ để xoay chuyển tình thế”?”
Vừa định đáp “vâng”, Lâm Thiển chợt ngẩn người. Không phải Lệ Trí Thành tiết lộ với Cố Diên Chi toàn bộ câu nói của cô ngày hôm đó đấy chứ?
Hai má Lâm Thiển hơi ửng hồng. Những lời “mặt dày” như tôi nguyện làm phó tướng của anh, đây mới là bản chất tôi gì đó... hình như cô nói với Lệ Trí Thành một cách tự nhiên. Nhưng bị người ngoài nghe thấy, cô vẫn hơi ngượng ngùng, đặc biệt với loại “cáo già” trên chốn thương trường như Cố Diên Chi.
Cố Diên Chi quả nhiên nửa cười nửa không nhìn Lâm Thiển. Ngay cả Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh, khóe mắt cũng cười cười.
Lâm Thiển im lặng trong giây lát, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Đúng vậy, đây là suy nghĩ của cá nhân tôi, hy vọng Ái Đạt ngày càng tốt hơn.”
Ai ngờ Cố Diên Chi cất giọng sắc bén: “Vậy sao? Cô đã đề xuất quan điểm của mình, vậy thì cô hãy cho tôi biết, cơ hội mà cô nhắc tới là gì? Tôi không cần lý thuyết, tôi chỉ cần cách giải quyết cụ thể?”
Lâm Thiển im lặng. Thật ra khi bày tỏ sự trung thành với Lệ Trí Thành, cô không nói hết suy nghĩ của mình. Đúng như Cố Diên Chi đề cập, cô chỉ đưa ra lý thuyết, giữ lại phương pháp giải quyết. Bởi vì lúc bấy giờ Lâm Thiển chưa chắc chắn có thể giành được vị trí trợ lý CEO hay không, hơn nữa đây vốn là kiến nghị t ương đối mạo hiểm.
Nhưng từ trước đến nay, Lâm Thiển luôn tôn thờ quy tắc “việc nhỏ khôn khéo, việc lớn tiến hành trực diện và chân thành. Nếu chuyện gì cũng khôn khéo đưa đẩy, sẽ không thể hiện tài năng một cách thoải mái, sẽ rất mệt mỏi và vô vị.
Do đó cô trả lời: “Lệ tổng, Cố tổng, tôi cho rằng cơ hội thích hợp nhất bây giờ là dự án của tập đoàn Minh Thịnh.”
Nói xong câu này, Lâm Thiển dừng lại, quan sát vẻ mặt của hai người đàn ông.
Tuy nhiên, cô bất ngờ phát hiện, bầu không khí yên tĩnh bao trùm. Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi đều nhìn cô, tựa hồ đợi cô nói tiếp.
Thế là Lâm Thiển từ tốn mở miệng: “Tôi cho rằng, muốn xoay chuyển tình thế, Ái Đạt cần một mũi “thuốc trợ tim”.
Tôi đề xuất dự án của tập đoàn Minh Thịnh, không phải vì dự án này mang lại lợi nhuận lớn, có thể vực dậy Ái Đạt một cách triệt để. Ngược lại, lợi nhuận của dự án này rất mỏng, thậm chí bằng không, hơn nữa chúng ta cũng rất khó giành được. Nhưng tôi cảm thấy dự án này là lối thoát tốt nhất của chúng ta hiện thời.
Thứ nhất, chúng ta có thể mở ra thị trường mới. Bây giờ thị trường người tiêu dùng đã bị Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ chiếm lĩnh. Mặc dù thị trường này rất lớn nhưng chúng ta khó đột phá. Tập đoàn Minh Thịnh thuộc Top 50 doanh nghiệp mạnh nhất toàn quốc, đồng thời là doanh nghiệp nhà nước. Đơn đặt hàng của nó tương đương với đơn đặt hàng của chính phủ nên có thể nâng cao danh tiếng của Ái Đạt. Hơn nữa trong hệ thống Ủy ban quản lý giám sát tài sản của nhà nước, Minh Thịnh có nhiều doanh nghiệp “anh em”. Chỉ cần chúng ta làm tốt đơn hàng này, chắc chắn sẽ có những khách hàng khác tìm đến chúng ta. Chúng ta không nhất thiết kiếm tiền từ Minh Thịnh.
Thứ hai là yếu tố tinh thần. Thật ra đây là vấn đề quan trọng không kém thành tích kinh doanh. Việc giành được đơn đặt hàng quan trọng như vậy, có thể khiến công nhân viên phấn khởi đi theo Lệ tổng.
Thứ ba, sáng nay sau khi thăm quan nhà máy mới, tôi càng kiên định ý tưởng này. Nếu dùng đống vật liệu cao cấp đó vào đơn đặt hàng của Minh Thịnh, chúng ta sẽ giải quyết một lần hàng tồn kho, còn có thể tạo dựng ấn tượng “hàng đẹp giá rẻ” cho công ty, việc quay vòng vốn của Ái Đạt cũng hồi sinh. Như vậy, con người hồi sinh, nguồn vốn hồi sinh, tất cả đều sống lại.”
***
Miền Đông nước Mỹ bây giờ đã là nửa đêm. Lâm Mạc Thần kết thúc một ngày làm việc căng thẳng, anh day trán, mở hộp thư theo thói quen. Có email của Lâm Thiển, chỉ vẻn vẹn hai từ: Cám ơn.
Lâm Mạc Thần tương đối hứng thú với việc em gái lựa chọn một công ty đang rơi xuống đáy vực, anh liền bấm điện thoại.
Lâm Thiển vừa trở về công ty sau bữa cơm với hai lãnh đạo, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, cô liền đi tới góc cầu thang không người mới bắt máy.
“Anh, sao anh vẫn chưa ngủ?”
Lâm Mạc Thần hỏi: “Trợ lý Lâm, công việc mới thế nào?”
Nhớ đến chuyện xảy ra trong buổi sáng hôm nay, khóe miệng Lâm Thiển cong cong, cô đáp: “Sao thế, anh gọi điện động viên em đấy à?”
“Ừ.” Lâm Mạc Thần đáp: “Xem em có thể gắng gượng bao lâu?”
Lâm Thiển: “Xì! Anh đừng xỏ xiên em như vậy.” Cô nghĩ bụng, xem ra tâm trạng của anh trai không tồi, chắc gần đây việc đầu tư thuận lợi.
Lâm Mạc Thần đúng là có tâm trạng rất tốt, anh càng muốn trêu chọc em gái nên cất giọng thản nhiên: “Hôm qua hoàn tất công việc vẫn còn chút thời gian, anh đã tiến hành đánh giá đơn giản giá trị doanh nghiệp của Ái Đạt.”
“Hả? Anh tốt quá.” Lâm Thiển hết sức phấn chấn. Nên biết đánh giá “đơn giản” mà Lâm Mạc Thần nhắc tới, nhiều người bằng lòng bỏ số tiền lớn để mua ấy chứ.
Lâm Mạc Thần cười cười: “Dựa theo phân tích về thị trường, nợ nần và tình hình tài sản, sau khi bồi thường tổn thất của vụ chất gây ung thư, nguồn vốn lưu động mà Ái Đạt có thể xoay sở trong thời gian gần đây không quá mười triệu tệ. Hơn nữa bây giờ cả công ty đang tăng trưởng âm, do đó nếu không có điểm tăng trưởng mới, con số mười triệu này sẽ nhanh chóng “đội nón ra đi”, công ty sẽ bị phá sản.”
Lâm Thiển giật mình kinh ngạc.
Mười triệu, chỉ có mười triệu? Một công ty từng có giá trị tài sản vài tỷ, bây giờ chỉ còn lại từng ấy?