Thời Gian Tươi Đẹp Chương 27

Chương 27
Kể từ hôm nhận được văn bản bổ nhiệm, cô chuyển trọng tâm công việc sang chuẩn bị thành lập công ty mới Vinda.

Dần dần, cô cũng biết một số nội tình, ví dụ trước khi tiếp quản Ái Đạt, Lệ Trí Thành đưa ra yêu cầu với bố, anh sẽ dùng 10% cổ phần Ái Đạt để đổi lấy quyền sở hữu nhãn hiệu con Vinda. Lúc bấy giờ, chứng kiến Vinda thất bại thảm hại ở thị trường nước ngoài, các cổ đông không nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Lệ Trí Thành đúng là người đàn ông thâm sâu như đáy bể.

Hơn một tháng nay, anh thể hiện rõ tài năng điều hành công ty. Ngoài việc tách nhãn hiệu Vinda, anh còn tiến hành thanh lọc Ái Đạt. Sau khi việc tiêu thụ sản phẩm qua thương mại điện tử ổn định, Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi và Lưu Đồng lập tức đưa ra phương án điều chỉnh cơ cấu mới.

Tập đoàn Ái Đạt vốn to lớn cồng kềnh được cải cách triệt để. Trụ sở tập đoàn chỉ giữ lại bộ phận quan trọng như sản xuất, mua sắm, dịch vụ sau bán hàng... đồng thời khống chế mọi mạng lưới tiêu thụ cuối cùng. Các sản phẩm con đều thành lập phòng ban độc lập, hạch toán độc lập, tự chịu trách nhiệm lỗ lãi, mối quan hệ tương tự công ty mới Vinda và tập đoàn Ái Đạt.

Phương án cải tổ vừa được công bố, ngày hôm sau đã bắt tay thực thi, thái độ vô cùng cương quyết, không cho bất cứ ai cơ hội phản đối.

Vấn đề quản lý nội bộ mà Lâm Thiển lo lắng trước đó được Lệ Trí Thành dùng phương thức đao to búa lớn giải quyết một cách triệt để. Bộ phận nào thừa nhiều người, xa rời thị trường, không có năng lực, mời nghỉ việc. Nhân viên có thực lực, đầy sức sáng tạo, ý tưởng mới mẻ, nghe nói Lệ Trí Thành cam kết sẽ phân chia lợi nhuận hậu hĩnh.

Muốn “trị quốc” phải “tề gia” trước, thời kỳ khẩn cấp nên dùng phương thức khẩn cấp. Nếu nói “tề gia” là bước thứ hai trong ván cờ do Lệ Trí Thành sắp đặt, Lâm Thiển không thể không thừa nhận, anh đã nhìn thấy hiệu quả ban đầu. Trong quá trình không ngừng cải tổ công ty, Ái Đạt như được thổi một luồng sinh khí mới, đồng thời cũng nằm trọn trong bàn tay khống chế của Lệ Trí Thành.

Ngoài ra, uy danh của vị Boss cứng rắn này ngày càng tăng cao trong toàn thể công nhân viên. Nhắc đến Boss, mọi người đều cảm thấy kính sợ. Nghe nói một số cô gái trẻ còn tự xưng là “Trái vải”, thành lập fanclub của Lệ Trí Thành.

(“Trái vải” âm Hán Việt Lệ Chi, đồng âm với tên “Lệ Trí”)

Công ty mới chính thức thành lập vào mười ngày trước. Tiết Minh Đào được bổ nhiệm làm giám đốc, giám đốc bộ phận thông tin kỹ thuật của Ái Đạt trước kia làm phó giám đốc. Còn Lâm Thiển làm giám đốc phụ trợ, quản lý Trung tâm phục vụ khách hàng và các bộ phận nhân sự, hành chính, tài vụ.

Công ty mới quả nhiên tràn đầy sức sống, lượng tiêu thụ trên trang chủ cửa hàng Flagship vẫn ở mức cao, quản lý nội bộ cũng đơn giản hiệu quả. Dù quy mô chỉ khoảng một trăm nhân viên, Vinda cũng trở thành nơi mang lại lợi nhuận lớn nhất của Ái Đạt.

Lâm Thiển đi về văn phòng. Vừa tới gian ngoài, cô chợt bắt gặp thần sắc nghiêm túc, ẩn hiện tia xúc động của mấy người nhân viên.

Nhìn thấy cô, một nhân viên đứng dậy nói nhỏ: “Giám đốc Lâm, Lệ tổng đến rồi, đang ở trong văn phòng chị.”

Lâm Thiển đứng trước phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng gõ cửa. Đợi bên trong vang lên lên tiếng nói quen thuộc “Vào đi”, cô mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế của Lâm Thiển, quay lưng về phía cô, ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ.

Một tháng qua, Lâm Thiển gặp anh không ít lần, nhưng đều là vì công việc. Có lúc cô báo cáo tình hình kinh doanh hay cùng tham gia thảo luận với anh. Có lúc, cô chỉ liếc gương mặt trầm tĩnh không biểu cảm của anh qua đám đông.

Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện Lệ Trí Thành, mỉm cười: “Lệ tổng, sao hôm nay anh lại đến đây?” Ngữ khí của cô khách sáo như không thể khách sáo hơn, nghiêm chỉnh như không thể nghiêm chỉnh hơn.

Nhưng trong con mắt của Lệ Trí Thành khi anh quay đầu nhìn Lâm Thiển, bộ dạng của cô rất sinh động.

Lúc này, anh cách cô rất gần. Trông anh không khác một tháng trước, khi cô vẫn còn ở bên anh là bao, vẫn là gương mặt tuấn tú với đường nét cương nghị, vẫn là đôi mắt đen trầm tĩnh đó. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập nhanh một nhịp, trong lòng xuất hiện cảm giác như bãi đất bằng bỗng dưng mọc lên vài ngọn cỏ, không còn yên bình.

Nhiều lúc, chỉ khi một người nào đó ngồi trước mặt bạn, khi bạn nhìn rõ gương mặt của người đó, bạn mới phát hiện, bất kể bao lâu không gặp, ảnh hưởng của người đó đối với bạn, cảm giác phức tạp mà đối phương mang đến cho bạn thật ra luôn tồn tại, chưa từng tan biến.

“Tôi đến xem tình hình tiêu thụ của Vinda.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp, đồng thời cúi đầu lật giở tập văn bản trên bàn làm việc của Lâm Thiển. Ánh hoàng hôn hắt vào gương mặt nghiêng của anh, khiến người đàn ông này đẹp đẽ như một bức họa.

Lâm Thiển: “Vậy ạ? Để tôi báo cáo qua với anh.”

“Ừ.”

Hai người im lặng vài giây rồi Lâm Thiển bắt đầu lên tiếng. Trong lúc báo cáo, cô không nhịn được, lại một lần nữa liếc Lệ Trí Thành.

Hình như anh mới vừa cắt tóc, kiểu tóc ngắn hơn trước một chút, để lộ vầng trán rộng. Trước kia Lâm Thiển đã phát hiện, đôi mắt của anh to hơn, sâu hơn những người đàn ông khác. Vào thời khắc này, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi. Có phải thời gian gần đây anh quá vất vả? Trên người anh tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, tư thế tựa vào thành ghế thoải mái và lười nhác hơn bình thường. Trưa nay anh có bữa cơm xã giao? Dù sao cũng là người đứng đầu công ty nên chắc chắn anh thường xuyên phải tiếp quan chức nhà nước và các đối tác làm ăn. Chậc chậc, thật khó tưởng tượng bộ dạng của anh bên bàn tiệc rượu.

Nhanh chóng báo cáo xong, Lâm Thiển hỏi thăm dò một câu: “Lệ tổng, tình hình công ty nhìn chung là vậy, anh có chỉ thị gì không?”

Lệ Trí Thành xem tài liệu, bình thản trả lời: “Không.”

Lâm Thiển chẳng biết nói gì hơn. Một vị Boss lớn như anh không đi văn phòng giám đốc cũng như phó giám đốc, chạy đến chỗ của nhân vật thứ ba như cô làm gì? Vừa rồi cô còn tưởng, anh có nhiệm vụ riêng cho cô.

Câu nói của anh rõ ràng chỉ là vô ý, tại sao cô cảm thấy hình như anh lại muốn tấn công cô?

Tuy nhiên, trong hơn một tháng qua, Lâm Thiển làm việc độc lập, lãnh đạo mấy chục nhân viên, tâm lý cũng trưởng thành không ít. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Đến đâu hay đến đó, Lâm Thiển tiếp tục ở bên cạnh anh.

Yên lặng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thiển thấy vô vị, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Người xưa có câu “Hồng tụ thiêm hương”, theo cách nói của anh, chẳng lẽ có cô ở bên cạnh trong lúc đọc tài liệu khô khan, anh cũng cảm thấy dễ chịu?

(Hồng tụ thiêm hương chỉ thời xưa, lúc thư sinh học tập có cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh)

Tâm lý của cô đâu có vững vàng như cô tưởng. Chỉ vì ở nơi xa “hoàng đế”, làm lãnh đạo một tháng nên rất oai phong, bây giờ “hoàng đế” xuất hiện, vẫn có thể khiến cô hỗn loạn chỉ bằng một câu nói.

Con người Lâm Thiển một khi càng gặp khó khăn càng hăng hái, nên lâm vào tình huống bối rối, cô sẽ tìm cách che giấu. Thế là cô mở miệng: “Lệ tổng, tình hình tập đoàn gần đây thế nào rồi?”

Lâm Thiển đã chọn đúng đề tài gợi chuyện, bởi Lệ Trí Thành buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười: “Cho tới ngày hôm qua, việc cải tổ công ty và điều chỉnh nhân viên đã hoàn tất.”

Lâm Thiển thốt lên: “Tốt quá!” Điều đó có nghĩa Lệ Trí Thành đã hoàn tất việc chỉnh đốn nội bộ, giải quyết bài toán khó nhất của Ái Đạt.

Vừa định nói câu gì đó thể hiện sự khâm phục của mình, ai ngờ Lệ Trí Thành nhìn cô chăm chú, đồng thời chuyển đề tài: “Vì vậy, bây giờ tôi có thể tập trung tinh lực, theo đuổi mục tiêu khác mà tôi muốn.”

Còn chưa dứt lời, cô chợt bừng tỉnh... Không đúng... mục tiêu khác mà anh muốn?

Lâm Thiển liền cúi thấp đầu. Chẳng biết có phải cô quá nhạy cảm hay không?

Tuy nhiên, câu nói này tựa như một lời tuyên chiến: bởi vì tôi đã hoàn toàn khống chế cục diện của tập đoàn nên bây giờ tôi có thời gian để... đối phó em?

Trong lúc tâm trí của Lâm Thiển rối bời, Lệ Trí Thành tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cầm tài liệu, chỉ tay vào một thông số, hỏi cô chi tiết.

Trong lòng Lâm Thiển lại có chút nghi hoặc, lẽ nào điều anh ám chỉ là công việc? Cô lập tức lấy lại tinh thần, giải thích cụ thể với Lệ Trí Thành.

Một lúc sau, có người gõ cửa đi vào.

Là trợ lý mới của Lệ trí Thành, tên Tưởng Viên, một chàng trai trẻ được điều từ bộ phận thị trường sang. Lúc Lâm Thiển rời khỏi Ái Đạt, trợ lý của anh rõ ràng là Dương Hi Như do Cố Diên Chi sắp xếp. Không hiểu tại sao anh lại ổi thành Tưởng Viên.

Có mặt người thứ ba, Lâm Thiển bất giác thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng Tưởng Viên rất nhanh nhẹn và được việc. Anh ta rút từ cặp tài liệu hai tấm vé, đặt lên bàn trước mặt Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, đây là vé vào cửa trà hội đêm giao thừa của Hội quán Dung Nhã do Khang tổng của Minh Thịnh bảo người đưa đến.” Anh ta âm thầm quan sát nét mặt Boss: “Anh có đi không? Tôi sẽ chuẩn bị xe trước.”

“Cứ để ở đó.” Lệ Trí Thành lên tiếng, Tưởng Viên mỉm cười với Lâm Thiển rồi đi ra ngoài.

Lệ Trí Thành tiếp tục xem tài liệu, không để ý đến tấm vé, Lâm Thiển tò mò liếc qua. Ai cũng biết Hội quán Dung Nhã là địa danh nổi tiếng ở thành phố Lâm, tọa lạc trong khu vực thành cổ. Hội quán yên tĩnh cổ kính, bất luận về ẩm thực hay biểu diễn hí khúc cũng là nét đặc sắc của vùng Tây Nam. Vé vào cửa bình thường rất khó mua, Lâm Thiển từng đi xem vài lần, rất thích nơi này. Trà hội đêm giao thừa càng khó kiếm vé, vậy mà hai tấm vé này là phòng VIP, Lâm Thiển chỉ nhìn thôi cũng đủ thèm thuồng.

Không ngờ Khang tổng lại tặng cho Lệ Trí Thành, xem ra hai người có mối quan hệ không tồi.

Đang chìm trong suy tư, một giọng nói thanh lạnh vang lên bên tai cô: “Em có muốn đi không?”

Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.

“Hôm qua tôi chơi cờ năm tiếng đồng hồ với Khang tổng, thắng được hai tấm vé này.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản: “Em cùng đi với tôi nhé?”

Tim Lâm Thiển lại bắt đầu đập thình thịch, cô nhất thời im lặng. Có lẽ đoán ra tâm tư của cô, Lệ Trí Thành nói: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, thích thì đi, coi như đây là phần thưởng cuối năm tôi dành cho phó tướng.”

Nghe anh nhắc đến hai từ “phó tướng”, không hiểu sao Lâm Thiển lại đỏ mặt. Mặc dù anh nói rất tự nhiên, lý do cũng rõ ràng, giống như anh đang nói với “phó tướng” Lâm Thiển, chứ không phải cô gái Lâm Thiển.

May mà cô chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, bởi vì: “... Lệ tổng, cám ơn anh. Tôi rất thích buổi trà hội, nhưng tôi đã đặt vé đi Mỹ vào tối hôm nay.”

Hai bố con ngồi uống trà ở sân trước.

Từ Dung nói: “Bây giờ tập đoàn đã được anh cứu sống, bố rất vui. Bố sẽ không nói dài dòng, tương lai còn nhiều khó khăn, càng thuận buồm xuôi gió, anh càng phải thận trọng. Người đứng đầu của Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Mỳ không phải nhân vật đơn giản.”

Lệ Trí Thành: “Con biết.”

Từ Dung lại hỏi: “Bước tiếp theo, anh định thế nào? Đã có kế hoạch chưa?”

Lệ Trí Thành gật đầu.

Từ Dung tỏ ra hứng thú: “Anh định làm gì?”

Lệ Trí Thành hiển nhiên không muốn đi sâu vào đề tài này, anh chỉ trả lời ngắn gọn: “Bố sẽ thấy ngay thôi.”

Từ Dung cười híp mắt. Trước đó Lệ Trí Thành bày ra chiêu “giương đông kích tây”, khiến người biết rõ nội tình đều chấn động. Hôm nay nghe ngữ khí chắc chắn và quyết đoán của con trai, Từ Dung bụng bảo dạ: lẽ nào nó lại gây nên “cuộc chiến” một mất một còn trong ngành?

Nhưng người con trai này rất kín miệng, anh không muốn nói, người khác không có cách nào cậy mồm. Từ Dung thở dài: “Ngay cả bố, anh cũng không tiết lộ. Vậy bố hỏi anh, sau này anh lấy vợ, anh có nói với vợ không?”

Bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào đều quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con cái, Từ Dung cũng không ngoại lệ. Bây giờ sự nghiệp của con trai đã tạm ổn nên ông nhắc đến đề tài này một cách tự nhiên.

Ông còn tưởng Lệ Trí Thành sẽ không trả lời, ai ngờ trầm mặc một lát, không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.

“Sau đó thì sao?”

Lệ Trí Thành đáp khẽ: “Cô ấy không dám xem.”

Từ Dung hơi ngẩn người, bật cười thành tiếng rồi vỗ vai con trai: “Có nghĩa anh vẫn chưa theo đuổi thành công, anh định thế nào?”

Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, đồng thời cất giọng thản nhiên: “Ngày mai là tất niên, cô ấy một mình ra nước ngoài đón Tết. Đối với con, có lẽ đây là cơ hội tốt.”

Từ Dung không hiểu ý, kết quả lại nghe con trai nói tiếp: “Tối mai con không thể cùng bố đón giao thừa. Con đã đặt vé đi Mỹ, chuyến bay hai tiếng đồng hồ sau.”

Nguồn: truyen8.mobi/t90516-thoi-gian-tuoi-dep-chuong-27.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận