Thứ Nữ Chương 149

Edit: Funny1107Beta: Aquarius8713

Vương phi nghe thấy gật đầu: “Được, chúng ta đi nhìn xem, nàng ta kiêu ngạo đã nhiều năm rồi, ta cũng muốn nhìn xem nàng ta trở thành một nha hoàn giặt giũ thì sẽ ra sao?”

Nói xong, thuận tiện đứng dậy, Cẩm Nương giao Dương nhi cho Tú cô ôm lấy, bản thân đi theo phía sau vương phi, hai người Thanh Thạch cùng Song nhi cũng đi theo phía sau, Trương ma ma vừa nhìn thấy bọn họ đều tiến về phía sau hậu viện, vội vàng dẫn theo một vài ma ma đi theo, mọi người cùng nhau ra khỏi sân viện của Cẩm Nương.

Phòng giặt giũ nằm ở phía sau hậu viện của vương phi, cách không xa chính điện, lúc trước Cẩm Nương đã tới một hai lần, đường cũng coi như là quen thuộc, nàng quả thật muốn nói rằng, vương phủ thật sự là quá lớn rồi, trong sân sáu cửa ra vào đều có chỗ ngồi, hơn nữa còn có hồ nhân tạo, cùng với hoa viên, viện của các gia đinh hạ nhân, tổng cộng tính ra thì vương phủ cũng có ít nhất vài chục mẫu đất rồi .

Vương phi dĩ nhiên là quen thuộc với những điều này, bà đã trải qua vài chục năm ở trong phủ này, chỉ là bà ít khi đi đến hậu viện, ngược lại có Trương ma ma cùng với bốn ma ma, hai người đi phía trước dẫn đường, hai người đi ở phía sau, trong phủ dọc theo đường đi có người sai vặt cùng nha hoàn đang quét dọn, nhìn thấy vương phi cùng thiếu phu nhân đang đi đến, đều có chút kinh ngạc, từ xa lập tức đứng lên hành lễ với hai người.

Vương phi vô cùng thân thiết, không cần bọn họ hành lễ, chỉ mỉm cười gật đầu lại với bọn họ, Cẩm Nương nhìn thấy rất bội phục bà, vương phi quả thật có địa vị rất cao, mà còn là tiểu thư của thế gia vọng tộc, sau khi gả vào vương phủ thân phận của vương phi lại càng tôn quý, lại luôn luôn khiêm tốn ôn hòa như vậy, gặp bất cứ người nào bà đều nhẹ nhàng mà mỉm cười, hạ nhân cảm thấy chính bản thân bọn họ cũng được tôn trọng, đương nhiên sẽ vô cùng kính trọng vương phi.

Cẩm Nương vốn là người hiện đại, nên trong thâm tâm của nàng chỉ có người tốt hoặc người xấu, không có phân biệt địa vị, có đôi lúc nàng ra lệnh cho hạ nhân, bất quá chỉ là do quy củ ở đây mà thôi, nhưng trong những ngày thường, nói chuyện cũng không kiêu ngạo, nàng đối xử với mọi người bên cạnh giống như những người thân của chính mình, thật sự thẳng thắn, những chuyện nên khen ngợi nàng nhất định sẽ khen ngợi bọn họ, vì như vậy, nên những người ở bên cạnh nàng đã lâu, cũng sẽ tận lực trung thành với nàng, chỉ có những người như Lục Liễu cùng Bình nhi, nếu không có người ép buộc các nàng, nhất định các nàng ấy cũng sẽ không phản bội nàng.

Phòng giặt giũ tuy nói là phòng, kỳ thật chỉ là một tiểu viện nhỏ, trong phòng có hai mươi mấy tỳ nữ giặt giũ, còn lại ở trong phủ với chủ tử, những nô tỳ, gã sai vặt trong phủ đều ở trong phòng giặt giũ này, hơn nữa bọn họ cũng đều phân ra cấp bậc, những người giặt giũ y phục của chủ tử, sẽ được hưởng tiền lương hàng tháng của nhị đẳng, còn lại những người giặt y phục khác, tự nhiên sẽ chỉ được hưởng tam đẳng.

Những người ở trong phòng này, không phải bị phạt vào, thì trong phủ cũng không làm việc gì quan trọng, nếu trong phủ không tìm được người, thì chỉ có thể tìm những người này mà thôi, cho nên những người ở đây đều cảm thấy không an tâm, đều một mực tìm cách thoát khỏi nơi này.

Dù sao giặt quần áo, cũng rất mệt mỏi, lại làm cho bàn tay bị thương, vào mùa đông thì những hạ nhân đó không được dùng nước nóng, vì vậy da trên bàn tay thường sẽ nứt ra, cho nên, có người, nếu không có cách thoát khỏi, cũng sẽ cố gắng nghĩ cách để có thể thăng chức, có thể giặt quần áo cho chủ tử, cũng là một loại đãi ngộ tốt, bởi vậy cũng đừng nhìn nơi đây chỉ có hai mươi người giặt giũ, nhưng bên trong cũng thường xuyên phát sinh những sự việc lục đục với nhau.

Từ xa, quản sự ma ma nhìn thấy đoàn người của vương phi cùng Cẩm Nương đang đi đến đây, vội vàng mở cửa, thành thật cúi người đứng sang một bên, bọn họ cũng vô cùng ngạc nhiên, nguyên nhân cũng vì ngày hôm qua đã có một chủ tử đến đây, hiện giờ đang ở trong viện, mẫu thân của thế tử, ai dám để cho bà ta giặt quần áo chứ?

Hiện giờ lại nhìn thấy vương phi cùng thiếu phu nhân đi đến, trong lòng càng rõ ràng, không chừng ngày hôm qua cũng chỉ làm bộ làm dáng, ngày hôm nay chắc đến đón người, cho dù bà ta có phạm phải tội lớn gì, có thế tử gia ở đây, làm sao có thể để cho bà ta ở nơi này lâu được, dù sao có thế tử gia cùng thế tử phi, hiện giờ cũng nên cho nhị phu nhân một chút thể diện, hơn nữa cho dù vương gia không sủng bà ta, bà ta chẳng phải cũng là trắc phi của vương gia sao?

Lúc vương phi cùng Cẩm Nương đi vào hậu viện, ma ma cũng rất có nhãn lực nói ra: “Di nương ở trong phòng phía đông đang nghỉ ngơi, vương phi cùng phu nhân muốn đi nhìn di nương sao?”

Vương phi nghe xong cùng Cẩm Nương nhìn nhau, đã hiểu rõ, cũng chưa nói gì, trực tiếp đi về phòng phía đông.

Bên kia nha đầu Hà Hương của Lưu di nương nhìn thấy vương phi cùng Cẩm Nương đang đi đến đây, vốn dĩ đang ngẩn ra, nhưng thấy vẻ mặt của các nàng đang nở nụ cười, cảm thấy có chút bình tĩnh, bất quá vẫn nhanh chóng chạy về phòng của Lưu di nương.

Cẩm Nương cũng không để ý, chỉ cho hai ma ma đi phía trước dẫn đường, theo sát mà đi.

Trong phòng Lưu di nương đang nửa nằm trên ghế dựa, tay giữ lấy đầu, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hà Hương lo lắng đi vào, nhìn thấy Lưu di nương như vậy, không dám lớn tiếng, nhẹ nhàng kêu: “Chủ tử. . . . . .” Lưu di nương cũng nhẹ nhàng đáp: “Ừ——” một tiếng, mắt cũng chưa nâng lên, trách mắng: “Kêu ngươi đi lấy chút tổ yến, đã lấy được chưa?”

Nâng mắt lên một chút, lại nhìn thấy hai ma ma đã đánh mình, sau đó nhìn thấy vương phi cùng Cẩm Nương theo sau đi vào, Hà Hương bước lên phía trước hành lễ: “Nô tỳ bái kiến vương phi cùng thiếu phu nhân!”

Lưu di nương nghe thấy lập tức mở mắt ra, thân thể đột nhiên ngồi dậy, trên mặt mày, xuất hiện một tia bối rối, nhưng nhìn thấy sắc mặt ấm áp của vương phi với Cẩm Nương, bà ta cũng trấn định đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Cẩm Nương, lại hạ người nằm xuống.

“Di nương rất có khí phách rồi, đã đến lúc này, vẫn có thể trấn định như vậy.” Cẩm Nương châm biếm đi vào trong phòng, ở trong phòng thong thả mà bước đi, không chút để ý mà đánh giá phòng ngủ của Lưu di nương, phòng này cũng coi như sạch sẽ, tất cả đồ đạc sinh hoạt đều có đầy đủ, hơn nữa, nhiều đồ này nhìn cũng đã biết là do chính Lưu di nương ra lệnh cho người đem đến đây.

Ví như hiện tại bà ta đang nằm trên ghế quý phi, bên cạnh là một cái bàn nhỏ làm bằng gỗ lim, trên bàn đặt một bình ngọc tử sa, trong phòng đốt mùi trầm hương, trên giường mỗi một bên treo màng được làm bằng thiên tàm ti, đầu giường là gối ấm bạch ngọc, trên gối thêu hoa mẫu đơn bằng cung gấm, ngay cả chỗ dùng để đốt hương cũng làm bằng gốm sứ, cũng là chỗ sản xuất tốt nhất.

Gian phòng tuy nhỏ, nhưng mọi góc đều nhìn rất xa hoa, xem ra, Lưu di nương không giống với người đang chịu phạt cho lắm, ngược lại càng giống như bà ta nghỉ ngơi thì đúng hơn.

Lưu di nương hừ lạnh một tiếng, ngiêng người, nhắm mắt làm ngơ bọn họ, ai cũng lờ đi, làm một bộ dạng lợn chết cũng không sợ nước nóng.

Vương phi nhìn thấy liền nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, Cẩm Nương nhìn bà đưa mắt ra hiệu, cười nói với Hà Hương: “Di nương mấy thứ này là hôm qua đưa đến sao?”

Hà Hương nghe xong sắc mặt trắng bệch, dùng đôi mắt liếc nhìn Lưu di nương, ánh mắt của Cẩm Nương lập tức trở nên sắc bén, nhưng vẻ mặt vẫn nhàn nhạt.

Hà Hương nhìn thấy sợ tới mức rụt cổ lại, nhỏ giọng trả lời: “Bẩm thiếu phu nhân, những cái này quả thật là hôm qua đưa đến.”

“Vậy cũng thật là vất vả cho các ngươi rồi, không biết là người nào có hảo tâm, bố trí chỗ ở của di nương thoả đáng như vậy?” Bên môi của Cẩm Nương ý cười càng sâu, lời nói cũng khách khí, không hề nghiêm khắc giống như hôm qua.

Hà Hương nghe vậy thở dài một hơi, cúi đầu xuống trả lời: “Bẩm thiếu phu nhân, là các ma ma tự mình giúp đỡ di nương, thân thể của di nương không được tốt lắm, gian phòng này có chút ẩm ướt, những đồ đạc trước kia lại không được sạch sẽ cho lắm, cho nên, đều đem vứt đi, thay đổi thành những thứ này. . . . . .”

“A, thì ra là thế.” Cẩm Nương gật đầu.

Trên giường Lưu di nương nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ, mới vừa rồi lời nói của Cẩm Nương lúc đi vào làm cho bà ta hoảng sợ, bà ta hoàn toàn không dám trả lời, đành phải dùng cách im lặng mà đáp trả, lúc này nghe thấy khẩu khí của Cẩm Nương có vài phần kiêng kị, xem ra, nàng ta cũng biết nể mặt Đường nhi đi, con trai của mình dù sao cũng là quan tứ phẩm, hơn nữa mình cũng là tam phẩm trắc phi, cho dù Tôn Cẩm Nương có bản lĩnh, cũng chỉ có thể khiêm tốn trước mặt mình, tuyệt đối không dám đối xử với bà ta như vậy, chỉ là. . . . . . bà già kia đi ra ngoài từ hôm qua tới giờ cũng chưa trở về, bà ta hẳn là không nên nhiều lời, gây ra chuyện lại liên luỵ đến đây đi.

Đang suy nghĩ, lại nghe thấy Cẩm Nương cất cao giọng nói: “Người đâu, đem những ma ma giúp đỡ cho di nương vào đây.”

Hà Hương nghe vậy ngẩn ra, sợ hãi nhìn Cẩm Nương, không biết nàng muốn gì, một trong các ma ma mới vừa rồi đi theo sang đây nói: “Hà Hương cô nương, phiền cô nương tự mình xác nhận, nhìn xem vị ma ma nào tiếp tay cho Lưu di nương, toàn bộ đều mời qua đây đi.”

Hà Hương cảm thấy sự việc không ổn, càng vội vàng nhìn về phía Lưu di nương, nhưng lúc này trong lòng của Lưu di nương đang không màng đến sự việc hiện tại, cảm thấy không ổn, bà đang suy nghĩ đối sách, đâu còn tâm trí nào mà quản nàng nữa.

Chỉ một lát sau, vị ma ma nói chuyện lúc nãy cùng Hà Hương đã đem đến bốn vị ma ma trong phòng giặt giũ sang đây, các bà chính là quản sự trong đây, vừa vào cửa, liền quỳ gối trước mặt vương phi cùng với Cẩm Nương, một tiếng thở mạnh cũng không dám.

Cẩm Nương cười lạnh nói: “Hôm qua bản phu nhân đã ra lệnh, phạt Lưu di nương tới phòng giặt giũ một năm, kết quả, các ngươi hầu hạ bà ta còn tốt hơn cả chủ tử ở trên, hừ, các ngươi xem bản phu nhân là gì? Hả?”

Mấy ma ma một chữ cũng không dám nói ra, các nàng chỉ cảm thấy rất oan uổng, địa vị của Lưu di nương vẫn còn đây, tuy nói là bị phạt, nhưng bà ta vẫn là chủ tử của các nàng, chủ tử muốn các nàng làm việc, các nàng có thể không làm sao?

“Người đâu, đem cẩu nô tài này kéo ra ngoài cho ta, đánh mỗi người hai mươi đại bản cho ta, để cho các nàng sau này nên phân biệt rõ ai là chủ tử, ai là nô tỳ.” Cẩm Nương thấy mấy ma ma kia cũng không lên tiếng, vung tay lên, lớn tiếng nói.

Lưu di nương nghe thấy xoay mạnh người lại, phẫn nộ nhìn Cẩm Nương, hung tợn mà mắng: “Tôn Cẩm Nương, ngươi không cần khinh người quá đáng, ta dầu gì cũng là trắc phi của vương gia, mẫu thân của thế tử Giản Thân vương phủ, ta dù sao cũng có cấp bậc của mình, ngươi không có quyền xử trí ta.”

Cẩm Nương nghe thấy cũng chẳng muốn nhìn bà ta, chỉ là lạnh lùng nhìn ra cửa, trong một lúc, có ma ma gọi người đến, đem những quản sự ma ma trong phòng kéo ra ngoài, một lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh la hét như đang giết heo vậy, Hà Hương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bên môi còn run lẩy bẩy, phịch một tiếng liền quỳ gối trước mặt của Cẩm Nương, dập đầu nói: “Phu nhân, xin người tha cho nô tỳ, nô tỳ cũng là làm việc theo lệnh, không dám không tuân mệnh của di nương.”

“Người đâu, kéo ra ngoài cho ta, đánh ba mươi đại bản, để cho nàng ta có thể nhớ lâu một chút.” Giọng nói của Cẩm Nương chứa hàm ý mỉa mai.

Nàng làm như vậy, bất quá chỉ là giết gà dọa khỉ, Lưu di nương đã sinh sống hơn hai mươi mấy năm ở trong vương phủ, có thể nói có bản lĩnh, lại có thân phận là mẫu thân của thế tử, trong phủ thân phận cũng có chút nâng cao làm cho nhóm nô tài chỉ nghe mệnh một mình bà ta, sẽ không tuân theo lệnh của nàng với vương phi, ra mệnh lệnh xử phạt Lưu di nương một năm ở trong phòng giặt giũ, bà ta vẫn khoẻ mạnh, chính vì nguyên nhân này, nếu không trừng trị bọn họ, tương lai không chừng sẽ có rất nhiều người đứng về phía Lưu di nương.

Hà Hương nghe vậy hét lớn lên: “Chủ tử cứu nô tỳ, chủ tử.”

“Hừ, đến lúc này còn không phân biệt ai là chủ tử sao, vả miệng nàng mười cái cho ta, xem nàng còn dám gọi bậy không.” Cẩm Nương không chút để ý nói ra.

Lưu di nương lập tức bật dậy từ trên giường, giống như người điên liền vọt đến cửa, muốn cứu Hà Hương. Hà Hương là nha hoàn đắc lực bên cạnh bà ta, bình thường rất được bà ta tín nhiệm, lúc này nếu như ngay cả nha đầu bên cạnh cũng không thể giữ được, về sau còn có ai chịu vì bà ta mà làm việc nữa?

“Kéo nàng ra, cởi cẩm y trên người của bà ta xuống cho ta.” Cẩm Nương quát lạnh.

Hai ma ma thân thể khoẻ mạnh lập tức đi về phía Lưu di nương, quả thật bắt đầu cởi cẩm y trên người của bà ta xuống, Lưu di nương lập tức la to một tiếng: “Tôn Cẩm Nương, ngươi cái đồ tiện nhân, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta muốn đến chỗ của các vị trưởng bối kiện ngươi.”

Chuyện đã đến lúc này bà ta còn dám kiêu ngạo, không phải là dựa vào cái thân phận trắc phi của bà ta sao?

Cẩm Nương cũng không cho người dừng tay, chậm rãi đi đến trước mặt của Lưu di nương, phủi tay một cái lập tức tát một cái, dấu năm ngón tay đều in trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Lưu di nương, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi.

Đang muốn tiếp tục mắng, Cẩm Nương liền thối lui ra sau một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bà ta, cười lạnh nói: “Di nương, bà cũng biết, hôm nay có người đã đến viện của ta chứ? Bà ta còn nói gì nhỉ? Hai mươi mốt năm trước, tại trong vườn trúc phong cảnh tú lệ như vậy, phụ vương bị hồ ly tinh nào đó hạ dược, sau đó, người chẳng qua là ngủ một giấc, đã bị người khác nói oan ình, phá thân thể của một người có địa vị thấp hèn như vậy, chỉ sau mấy tháng, nữ nhân kia lại dẫn con trai của mình đến khóc nháo đòi vương gia phải chịu trách nhiệm, kỳ thật, căn bản vốn là đứa con hoang.”

Âm thanh của Cẩm Nương vô cùng nhẹ nhàng, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu di nương lập tức trắng bệch, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, khóe miệng cũng bị kéo căng ra, tuy hiện giờ là mùa đông, nhưng trên trán của bà ta đều lấm tấm đầy mồ hôi, cũng không dám khóc lóc như vừa nãy nữa.

“Di nương, bà đúng là hiểu ta đang nói gì sao? Chậc, bà nói xem Vương ma ma người này, di nương đối xử với bà ta tốt như vậy, bà ta lại lừa gạt bà như vậy, nhanh chóng nói ra những sự việc đã giấu diếm hơn hai mươi mấy năm, a, ta đã quên nói cho di nương biết, bà ta trúng độc, Trung Lâm thúc nói, độc trên người bà ta là độc mãn tính, nhưng mà, may mà phát hiện được đúng lúc, Trung Lâm thúc đã giải được độ, lúc này đang nằm ở trên giường, bà ta sẽ mau chóng làm nhân chứng cho chúng ta.”

Cẩm Nương không ngại đem ý chí của Lưu di nương huỷ hoại đi, lại nói tiếp, lời của nàng hư hư thực thực như vậy, làm cho Lưu di nương nghe thấy trong lòng càng hoảng sợ.

Bà cả đời này, đã giả bộ đến mức này rồi, nếu tính phải chết đi, cũng không sao cả, duy nhất chuyện làm cho bà ta phiền muộn chính là làm cách nào để giữ vững địa vị thế tử của Lãnh Hoa Đường không bị đoạt đi, tiền đồ của con trai bà ta mới là quan trọng nhất, nếu phải nói đến mạng sống của bà ta thì đã không còn quan trọng nữa, đối với người kia đã trải qua vài chục năm như vậy, cũng không coi trọng bà ta, ngược lại coi bà ta như một công cụ, bị mọi người khinh thường, uỷ khuất nhiều năm như vậy, nếu chết thì liền chết đi.

Nhưng mà bà ta không thể ngờ rằng thân phận của Đường nhi đã bị vạch trần, nếu như để cho vương gia biết, ông nhất định sẽ càng chán ghét chính bản thân mình, sau này Đường nhi làm sao có thể đối nhân xử thế được? Tôn Cẩm Nương, nàng ta quả nhiên lợi hại, đêm qua lúc Vương ma ma bị hành hung, bà cũng có chút hoài nghi, nhưng nhớ lại bà cũng đã hạ độc lên người của bà ta, Vương ma ma cũng không sống thêm được bao lâu nữa, nếu bà ta mà chết ở nơi khác cũng không thể nghi ngờ đến trên người bà ta.

Đúng là không nghĩ rằng, người tính không bằng trời tính, Tôn Cẩm Nương có thể cho người cứu sống Vương ma ma, làm sao mọi việc lại tốt như thế chứ, bà già kia vẫn đang cầm điểm yếu của bà ta.

Sỡ dĩ bà ta không ra tay tiêu diệt Vương ma ma, là muốn từ người bà ta tìm một vài thứ, không ngờ bà già kia lại giảo hoạt như vậy, lừa gạt đe doạ đều đã dùng, bà ta lại không chịu nhả ra, quả thật muốn kéo bà vào chỗ chết sao?

Hiện giờ bà già kia đã nghe lời của Cẩm Nương, làm chứng cho bọn họ, như thế, những vật chứng đều rơi vào tay của Cẩm Nương, quả thật không tốt một chút nào, thân thế của Đường nhi chính hắn còn không biết. . . . . . Nếu để cho hắn đi giết Vương ma ma. . . . . . Vô dụng, bà già kia những chuyện không nên nói cũng đã nói ra, vì vậy bây giờ chỉ còn cách. . . . . . Trộm những chứng cứ kia mà thôi.

Nghĩ như thế, Lưu di nương hạ quyết định, cắn răng không nói câu nào, Cẩm Nương chẳng qua chỉ lừa gạt bà ta, nhìn thấy bà ta xảo quyệt như vậy, trong lòng cũng biết bà ta cũng chưa nói ra toàn bộ sự việc, nhưng mà, nhìn thấy bà ta cũng không phủ nhận chuyện này, trong lòng càng khẳng định Lãnh Hoa Đường không phải là con của vương gia, chỉ là nàng không biết rốt cuộc Lưu di nương cấu kết với nam nhân nào mà thôi.

Chẳng qua chuyện của Vương ma ma đã được giấu đi, nhân chứng quan trọng như vậy, Lưu di nương khẳng định sẽ không bỏ qua, bà ta hiện tại ở phòng giặt giũ, không thể ra lệnh cho hạ nhân giúp bà ta, xem ra, khả năng cao nhất chính là nhờ tay con trai bà ta, hừ, lại có thể bố trí tốt như vậy, hai mẫu tử thật là đáng giận, có thể lừa dối vương gia với tướng công nhiều năm đến thế, huỷ hoại thân thể tướng công không nói, lại đoạt đi địa vị của tướng công, hừ, có một ngày, nàng muốn để cho tiện nhân này nói ra hết mọi chuyện trước mặt mọi người, để cho bà ta cùng con trai của bà ta bị người đời gièm pha mới đúng.

“Đưa bà ta đến phòng giặt đi, quần áo của mọi người để cho bà ta giặt, không giặt xong, không có cơm ăn, hai người các ngươi, thay bản phu nhân coi chừng bà ta, không được để cho người khác giống như Hà Hương bao che cho bà ta, nếu còn vi phạm thì chờ bị đại bản đi.” Cẩm Nương không thèm liếc mắt nhìn Lưu di nương, lạnh lùng phân phó nhóm ma ma bên cạnh.

Vương phi vẫn nhìn Lưu di nương một cách khinh thường, người này chính là muội muội của bà, làm hại bản thân bà thống khổ nhiều năm không nói, vậy mà nàng ta để cho tên dã chủng kia hại con trai của bà suốt sáu năm trời, hôm nay, mặc kệ Cẩm Nương đối xử với nàng ta như thế nào, bà cũng sẽ không mềm lòng dù chỉ nửa điểm, quyết định của Cẩm Nương, chính là quyết định của bà, nếu không trừng trị nàng ta, bà nhất định sẽ không thể tiêu tan đi mối hận trong lòng.

Chẳng qua, vương phi cũng không hiểu tại sao Cẩm Nương lại dễ dàng bỏ qua cho Lưu di nương như vậy, nhưng bà biết rằng, nếu so với đầu óc thông minh của con dâu bà chắc chắn là không thể bì kịp, lại càng không có mưu lược bằng nàng, cho nên, bà chỉ cần nhìn xem mọi chuyện, cũng không mở miệng.

Nhóm ma ma kéo Lưu di nương ra ngoài, Cẩm Nương lại nói: “Đem tất cả đồ đạc trong phòng này thay đổi đi, làm sao có thể để ột nô tỳ lại được tận hưởng những đồ vật này, nếu đến lúc ta trở lại, lại vẫn còn nhìn thấy những vật dụng này ở đây, các ngươi chờ bị bán ra ngoài đi.” Cẩm Nương lại phân phó nói.

Từ phòng giặt giũ đi ra, Cẩm Nương đỡ vương phi từ trong phòng đi ra, vương phi cũng không nói lời nào, Cẩm Nương biết giờ phút nàytrong lòng vương phi rất khó chịu, vì thế lập tức chuyển đề tài: “Nương, người nói xem, hiện giờ Dương ca nhi không thấy chúng ta, bé có thể đang khóc hay không?”

Vương phi nghe xong quả nhiên thần sắc dịu đi một chút, vừa nói đến Dương ca nhi, trên mặt liền xuất hiện ý cười: “Thật đúng là không thể rời khỏi quá lâu, không biết nó có khóc hay không đây, chúng ta đi một chút, tránh không khỏi nó sẽ đói bụng, Dương ca nhi quả thật ăn rất nhiều đi.”

“Cũng không có gì, mới hơn ba tháng, đã có hai mươi mấy cân , giống như quả cân nhỏ rồi, rất nặng đi.” Cẩm Nương nhìn đường phía trước, cười cười mà trả lời.

Một lát sau khi trở về viện, quả nhiên nghe thấy âm thanh đang gào khóc của Dương ca nhi, khóc đến kinh thiên động địa, giống như mọi người đều đắc tội với tên tiểu tử kia vậy, vương phi nghe xong trong lòng cũng đau lòng, bất chấp hình tượng thường ngày hiền thục của bà, lập tức vén váy lên chạy vào, đi tới nửa đường, nhìn thấy Cẩm Nương vẫn còn đang đi ở đằng sau, lập tức trầm mặt nói: “Con mau lên một chút, con cần cho nó ăn chứ.”

Cẩm Nương cười lắc lắc đầu, bước chân nhanh hơn, Tú cô ôm Dương nhi lo lắng từ trong phòng nhìn ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy Cẩm Nương trở về, vội vàng nói với Dương ca nhi: “Bảo bối, đừng khóc, nương của con đã trở về rồi….”

Trong tay Dương ca nhi đang túm lấy vạt áo của Tú cô nhanh thả ra, gương mặt đều đã khóc đến sưng đỏ lên, trên mặt đầy nước mắt nước mũi của bé, mong đợi nhìn ra ngoài cửa, vừa nhìn thấy Cẩm Nương từ bên ngoài đi vào, lập tức buông quần áo của Tú cô ra, hai cái bàn tay béo tròn mở ra, hé miệng, oa oa khóc lớn, nhìn thấy rất đáng thương tội nghiệp, tiểu tử kia làm một bộ dạng giống như Cẩm Nương đang vứt bỏ bé vậy, nước mắt giống như hạt châu, không ngừng rơi xuống.

Cẩm Nương cũng là lần đầu tiên rời khỏi tên tiểu tử kia lâu như vậy, nhìn thấy bé khóc đến cả người co rút lại, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, vội vàng đi qua ôm bé, vỗ vài cái vào lưng của bé.

Dương ca nhi vừa được Cẩm Nương ôm vào trong lòng liền ngừng khóc, bàn tay nhỏ liền rút vào trong lòng của Cẩm Nương, cái mũi lập tức cọ cọ vài cái vào mặt của Cẩm Nương, trên cái miệng nhỏ nhắn đầy nước mũi , vương phi ở một bên nhìn thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng cầm khăn giúp bé lau mặt.

Dương ca nhi rất không bình tĩnh, bàn tay nhỏ liền cầm lấy cái khăn trên tay của vương phi ném ra ngoài, Cẩm Nương nhìn thấy chỉ bất đắc dĩ, đoạt lấy khăn lau mạnh trên mặt bé một phen.

Dương ca nhi nhìn thấy mẫu thân của bé còn chưa cho bé ăn, lập tức nhăn miệng lại, đôi mắt phượng tràn đầy uỷ khuất, như là đang lên án Cẩm Nương thật không công bằng với bé.

“Tên tiểu tử này đúng là rất sốt ruột muốn ăn rồi, ai, hay là mời nhũ mẫu cho hắn đi,như vậy đôi lúc con bận việc, cũng sẽ không để cho tiểu tử kia bị đói.” Vương phi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền nói ra.

Cẩm Nương nghe xong có chút cảm động, Dương nhi càng lớn, ăn càng nhiều, sữa của nàng có chút không đủ cho bé, cho nên, nên mời một nhũ mẫu khoẻ mạnh đến đây, là người đáng tin cậy có thể đút cho Dương ca nhi ăn .

“Nương, con nghe lời người, mời một nhũ mẫu đến đây đi, tiểu gia hỏa này có thể ăn nhiều hơn một chút.”

Vương phi nghe thấy cũng cao hứng, ở một bên chờ sau khi Dương ca nhi ăn no, đem Dương ca nhi đi qua đi lại.

Lúc này tóc cùng quần áo của Tú cô cũng đã bị Dương ca nhi biến thành lộn xộn ,cũng thuận tiện trở về thu thập đồ đạc một chút, không bao lâu, lúc bà trở về, đi theo sau lưng bà là Hỉ Quý cùng Lục Liễu.

Bởi vì Phú Quý thúc đã đi Giang Nam, Hỉ Quý hiện tại là người trông coi cửa hàng ở phía đông cho Cẩm Nương, Cẩm Nương mới trở về, cũng chưa từng hỏi đến tình hình mua bán của các cửa hàng như thế nào, cho nên, Tú cô thuận tiện dẫn Hỉ Quý đi đến đây.

Lục Liễu dĩ nhiên cũng muốn đi theo thỉnh an với vương phi cùng Cẩm Nương, vừa vào cửa, Lục Liễu nhu thuận hành lễ với vương phi cùng Cẩm Nương.

Hỉ Quý so với trước kia càng thêm tuấn tú một chút, cũng không giống trước kia câu nệ giống như một khúc gỗ vậy, đã hơn một năm càng thêm lịch lãm, lúc này cả người của hắn toát ra một khí chất của một người đã từng trải, hành lễ âm thanh cũng tự nhiên hơn, ngữ khí cũng rất thân thiện, vừa nghe cũng biết là người ở thương trường đã lâu, làm cho Cẩm Nương nhìn thấy cũng rất vui mừng.

Vương phi ngược lại chỉ gặp qua Hỉ Quý vài lần, vốn dĩ lúc đầu cũng không quá chú ý đến hắn, nhưng mà, người này là con trai của Tú cô, làm cho bà càng ngày càng chú ý, cảm thấy tên tiểu tử này đúng là không tệ, ôm Dương nhi ở một bên mỉm cười.

“Hỉ Quý ca ca, tình hình mua bán của cửa hàng ra sao?” Cẩm Nương cười hỏi Hỉ Quý.

“Bẩm phu nhân, nô tài đem tất cả sổ sách mua bán trong một năm đều đem đến đây, người có muốn nhìn xem không? Hiện tại các loại vải vóc trong cửa hàng mua bán rất náo nhiệt, trong kinh thành cũng không ít người đặt hàng ở cửa hàng của chúng ta, mỗi tháng đều thu hoạch hơn ngàn lượng bạc.” Hỉ Quý nói lên tình hình mua bán của cửa hàng, ngữ khí có chút hưng phấn, người càng ngày càng tự tin.

“Thật đúng là vất vả cho ca ca rồi, sổ sách cứ đặt ở đây, ngày khác rảnh ta sẽ xem qua, xem ra trong một năm gần đây Hỉ Quý ca, trái lại có thể thao luyện được như vậy, hiện giờ cũng có thể tự mình quản lý mọi việc rồi. Về sau các cửa hàng kia để cho ca làm chưởng quầy cũng tốt, nhưng mà, ta sợ ca bận rộn, không bằng, ca có thể từ trong phủ lựa chọn, tìm xem người nào có khả năng một chút, làm thủ hạ cho ca, giúp đỡ một chút cũng được.”

Hỉ Quý nghe xong lại càng vui vẻ, nói chuyện lại càng phóng khoáng một chút: “Không dối gạt phu nhân, quả thật một người trong cửa hàng thì đúng là rất bận rộn, nhất là lúc gặp phải có người muốn vào mua hàng hoá, nô tài tạ ơn phu nhân quan tâm, vậy lát nữa nô tài sẽ đến chính điện xem một chút, tìm xem người nào thích hợp hay không.”

Lục Liễu ở bên cạnh lẳng lặng nghe lời đối thoại của Cẩm Nương cùng Hỉ Quý, lúc này nghe thấy Hỉ Quý muốn chọn người, thần sắc lập tức sốt ruột, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hỉ Quý, Hỉ Quý kỳ thật cũng thấy được điều này, nhưng vẫn nhàn nhạt không chịu đáp lại nàng ta, Lục Liễu có chút khó chịu, trong ánh mắt xuất hiện sự oán giận nhìn Hỉ Quý.

Cẩm Nương nhìn thấy nhíu mày, nhớ tới trước kia chính nàng đồng ý cho nghĩa huynh Hỉ Quý đến đây, mà cửa hàng kia nàng cũng nói muốn phân một nửa cho Hỉ Quý, chỉ là trong thời gian đi Giang Nam, vẫn không có cơ hội thực hiện được, hiện giờ Hỉ Quý nửa câu oán giận cũng không có, còn làm việc một cách thành thật như vậy, trong lòng càng xuất hiện một tia tán thưởng, điều này làm cho Cẩm Nương càng ngày càng thích Hỉ Quỷ, thưởng thức khả năng làm việc làm việc của hắn.

Cẩm Nương nhìn thoáng qua Hỉ Quý, nói với vương phi: “Mẫu thân, Hỉ Quý là nghĩa huynh của con, trước khi đi Giang Nam, con đã từng cùng người nói qua, muốn. . . . . .”

Cẩm Nương mới nói được một nữa, Tú cô khụ lớn một tiếng, giống như đang hắng giọng, Cẩm Nương không khỏi nhìn sang, đã thấy Tú cô vụng trộm nhìn nàng như đang suy nghĩ chuyện gì, lắc lắc tay, không khỏi ngẩn ra, không biết ý của Tú cô là gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Tú cô, lập tức chuyển sang chuyện khác, nói tiếp: “Sớm giúp cho Hỉ Quý có chuyện mừng, để cho hắn có thể sớm thành gia lập thất Tú cô có thể yên lòng một chút.”

Vương phi nghe xong gật gật đầu, cười nói: “Người này là nghĩa huynh của con cũng không sai, phải tìm một nơi tốt cho hắn, Lục Liễu có thể được chứ? Bộ dáng hắn cũng rất tuấn tú.”

Trong lời nói của vương phi, giống như cũng không thích bộ dáng của Lục Liễu cho lắm, Cẩm Nương nghe xong xoay đầu lại hỏi Lục Liễu: “Lục Liễu, hãy chọn ngày tốt đi, tác thành cho ngươi cùng Hỉ Quý thì thế nào?”

Lục Liễu quang minh chính đại mà nhìn Hỉ Quý, Cầm Nương đang nhìn về phía của Hỉ Quý, lại nghe thấy Cẩm Nương căn bản không nhắc đến chuyện nghĩa huynh của hắn, chỉ nói đến hôn sự, trong lòng nàng ta càng cảm thấy ảo não, Cẩm Nương vừa hỏi, nàng buồn bực, sau một lúc lâu cũng không đáp lời, như vậy, biểu thị cho nàng ta không tình nguyện chuyện này, Cẩm Nương nhìn thấy không khỏi thở dài, nói: “Như thế nào, Lục Liễu, ngươi không thích Hỉ Quý sao?”

Lục Liễu nghe vậy ngẩn ra, đối với Hỉ Quý nàng vẫn có chút thích, hiện giờ muốn trèo lên cao, nguyện vọng muốn làm di nương đã sớm bị phá huỷ, có thể tìm được như Hỉ Quý cũng tốt, tương lai cả đời cũng có người để nàng phó thác, chỉ là, trước kia phu nhân nói ra làm cho nàng cảm thấy tâm nguyện của mình sắp được hoàn thành, nàng dĩ nhiên muốn có được kết quả tốt nhất, vì thế, tâm tư nhỏ của Lục Liễu lập tức xoay chuyển rất nhanh, muốn nhìn xem mình có chút do dự như vậy, Cẩm Nương có thể nghĩ đến chuyện đó hay không, dù sao, Hỉ Quý cho dù hiện giờ có thể là nhân tài, nhưng cũng chỉ là một nô tài, làm sao so được đến thân phận tôn quý nghĩa huynh của phu nhân chứ?

Nàng muốn chính là thân phận thiếu phu nhân của nghĩa huynh, nguyện vọng này đã nằm trong lòng hơn một năm qua, lúc về bên nhà cha mẹ đã đem chuyện này đi khoe với mọi người, bây giờ nhớ lại, phu nhân vừa về nhất định phải đề nghị đến chuyện này, không nghĩ rằng, căn bản người nhắc cũng không nhắc đến, điều này quả thật làm cho nàng thật thất vọng.

Thấy Lục Liễu lúc lâu cũng không trả lời, Cẩm Nương nhìn thấy lại càng không vui, mà Hỉ Quý có chút bi thương nhìn Lục Liễu, bọn hắn kết bạn cũng đã lâu, tình cảm cũng có, chỉ là, Lục Liễu là một người quá mức chú trọng lợi ích của bản thân, Hỉ Quý càng không thích điểm này ở nàng, nhưng hắn là người thành thật, Lục Liễu đã giúp phu nhân, phu nhân đã đem nàng giao phó cho hắn, cho nên hắn muốn tiếp nhận nàng, hơn nữa, bộ dáng của Lục Liễu cũng không tệ, trong lòng của người thiếu niên, tự nhiên vẫn có sự động tâm.

“Việc này cũng không gấp, các ngươi trước tiên đi xuống đi, ta sẽ cùng Tú cô thương lượng sau, kết quả thế nào thì làm thế đó.” Cẩm Nương thấy thế liền nói, vung tay lên, để cho Hỉ Quý cùng Lục Liễu cùng nhau lui xuống.

Vừa ra khỏi cửa, Lục Liễu trừng mắt với Hỉ Quý: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao, huynh trưởng của ta hiện tại đang nhàn rỗi, nhờ ngươi tiến cứ hắn trước mặt phu nhân, ngươi ngay cả một tiếng cũng không nói, ngươi có ý gì a?”

Hỉ Quý nghe xong chân mày lập tức nhíu lại, thấp giọng nói: “Nàng nói nhỏ một chút, còn chưa ra sân của phu nhân đâu, tính cách của huynh trưởng của nàng chẳng lẽ nàng không rõ sao, hắn là người nào mà phu nhân lại có thể cho hắn vào cửa hàng, người như vậy có thể đáng tin sao, thường xuyên đánh bạc như vậy, sinh sự lại nhiều, nếu không cẩn thận, để cho hắn đem hàng hoá trong cửa hàng đi bán, ta làm sao có thể ăn nói với phu nhân đây.”

Lục Liễu nghe xong tức giận, trên đường liên tục trách mắng Hỉ Quý.

Tú cô nhìn thấy Hỉ Quý cùng Lục Liễu đã rời khỏi đây, lập tức cúi người hành lễ với vương phi: “Vương phi, phu nhân, nô tỳ có việc muốn cầu hai người.”

Cẩm Nương nghe thấy trong lòng đã hiểu rõ, xem ra, Tú cô cũng không thích Lục Liễu, nhưng việc này phải để chính bà nói ra mới được, dù sao Tú cô cũng là nương của Hỉ Quý.

“Tú cô, người với ta là quan hệ gì, làm sao lại khách sáo như vậy? Người chỉ cần mở miệng là được.”

“Nô tỳ xin phu nhân không cần để ý đến chuyện nghĩa huynh của Hỉ Quý, Lục Liễu cũng không phải là người tốt, nô tỳ cũng không thích nàng, nô tỳ muốn tìm một người thành thật sống quãng đời còn lại cùng Hỉ Quý mà thôi, lại không ghét bỏ thân phận nô tài của Hỉ Quý, nô tỳ hiện giờ đã hiểu rõ mọi chuyện, con dâu của nô tỳ không cần có tài, chỉ cần nhân phẩm tốt là được, Hỉ Quý quá mức thành thực lại hiền hậu như vậy, nô tỳ không muốn tìm một cọp mẹ đè nặng hắn.” Tú cô thản nhiên nói điều này với Cẩm Nương.

Vương phi nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn Tú cô một cái, không nghĩ Tú cô lại có tấm lòng như vậy, vô luận là ai, nếu có thể được chủ tử ưu ái, nếu có cơ hội từ nô tài cũng có thể thăng lên làm chủ tử, đều đã vui mừng vô cùng, khó có được người nào bình tâm như bà, chẳng những không có lòng dạ đó, dựa vào thân phận của mình, ngược lại càng vô cùng đạm bạc, ừ, thật sự là người tốt a. Trong lòng bà trái lại càng muốn quan tâm đến Tú cô.

Cẩm Nương nghe xong cũng vô cùng cao hứng, nguyện vọng của Tú cô nàng đã hiểu rõ, không phải là nàng không nguyện ý để cho Hỉ Quý làm nghĩa huynh của nàng, mà là không muốn tiếp nhận chuyện này quá sớm, để cho người nào đó tâm tư không đơn thuần, để ý tới thân phận mà nịnh bợ hắn, muốn trở thành phu nhân của Hỉ Quý, nàng ở đây là đang nghiêm túc chọn con dâu giúp cho Tú cô nha.

“Tú cô, chuyện ta sẽ nhận Hỉ Quý là nghĩa huynh cũng là sớm hay muộn mà thôi, bất quá, ta sẽ làm theo lời của người, trước không vội, chờ người tìm người thích hợp cho Hỉ Quý, ta sẽ lập tức làm, Lục Liễu coi như thôi, đem nàng đến điền trang đi.” Cẩm Nương dừng lại một chút, xoay người qua nói với Trương ma ma: “Trương ma ma, việc này làm phiền người, đem nàng đến chỗ điền trang nào xa một chút, để cho nàng thành hôn cùng gia đình ở đó đi, nếu nàng vẫn không an phận, vậy bán nàng đi.”

Lại nói đến Lãnh Hoa Đình cùng vương Gia, sáng sớm bọn họ lập tức đi vào triều, lúc đó bên ngoài cửa cung, đụng phải Lãnh Hoa Đường, hắn đang đứng cùng một chỗ với Dụ Thân Vương, Hòa Thân Vương, lễ phép chào hỏi, thấy vương gia cùng Lãnh Hoa Đình từ trên xe ngựa bước xuống, cũng không đi qua hành lễ với vương gia, chỉ là nhàn nhạt chăm chú nhìn bọn họ, tiện tiếp tục nói chuyện cùng Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương lần trước phạm vào sự việc trọng đại như vậy, lại bị thái tử áp giải về kinh thành, nhưng hoàng thượng chẳng qua chỉ trách cứ ông ta vài câu, phạt ông ta một chút ngân lượng, việc trách phạt như vậy đối với ông ta chỉ hời hợt, chẳng qua đối với việc này, chỉ là cho thái tử một chút mặt mũi mà thôi, việc này sau khi Lãnh Hoa Đình trở về mới biết, cảm thấy tâm tư của hoàng thượng đã chu toàn lo lắng mọi việc, trong mắt hoàng thượng chỉ có ích lợi, không có đạo lý, hắn cũng không cần phân rõ phải trái cùng hoàng thượng nữa.

Dụ Thân Vương nhìn Lãnh Hoa Đình ngồi trên xe lăn, khóe miệng xuất hiện một tia mỉa mai, lại xoay người giống như đang nói điều gì với Lãnh Hoa Đường, làm cho ánh mắt của hắn lập tức sáng ngời, liền khom người hành lễ với Dụ Thân Vương.

Cửa cung mở ra, hiện giờ Lãnh Khiêm không có ở đây, mà ám vệ lại không thể nào tiến cung đi theo vào triều, cho nên, vương gia tự mình ở phía sau phụ giúp Lãnh Hoa Đình.

Dọc theo đường đi, có quan viên hành lễ vấn an với vương gia, nhưng là có không ít người đùa cợt nhìn Lãnh Hoa Đình, xì xào bàn tán, triều đinh Đại Cẩm đúng là tối xem trọng lễ nghi hợp quy tắc, người thân có tàn tật ít có thể vào triều làm quan, tuy nói nhị công tử này của Giản Thân Vương tài hoa xuất chúng, thật sự tại căn cứ xuất ra một phen sự tình, nhưng mà, từ tứ phẩm lập tức thăng thành nhị phẩm, dĩ nhiên là được thánh ân của hoàng thượng, hiện giờ lại ngồi trên xe lăn lên triều, nhìn thật đúng là chói mắt thật sự, không phải là cưới được thê tử tốt sao? Người tàn tật dựa vào nữ nhân leo lên, rất nhiều người trong lòng tồn sự khinh thường.

Hoàng thượng ngồi cao ở trên ghế rồng, uy nghiêm nhìn một đám văn võ đại thần trong triều đình, Giản Thân Vương ung dung đem Lãnh Hoa Đình đẩy lên tiền điện, đẩy tới chỗ vị trí dành cho Lãnh Hoa Đình mới dừng lại, chính mình trở về vị trí cũ đứng vững ở chỗ đội của đám thân vương.

Sau khi quần thần làm lễ xong, hoàng thượng mặt mang mỉm cười nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Lãnh khanh, hành trình ở Giang Nam, không thể bỏ qua công lao của khanh, trẫm mệnh khanh làm Trung Thư Lệnh, về sau, khanh nên thường tiến cung, phân ưu cho trẫm mới đúng.”

Đối với việc Lãnh Hoa Đình nhâm mệnh, ý chỉ là trực tiếp hạ đến Giang Nam, rất nhiều đại thần cũng không hiểu biết, hiện giờ đột nhiên nghe hoàng thượng nhắc tới, nhất thời đều đã kinh ngạc trừng lớn mắt, trách không được Lãnh Hoa Đình mặc y phục quan nhị phẩm, thì ra là thế, hoàng thượng cũng quá coi trọng vị tàn tật này rồi.

Mà Lãnh Hoa Đường lại càng ghen ghét, chính mình hoạt động đã lâu, rất không dễ dàng mới được chức quan tứ phẩm, hiện giờ tiểu Đình từ Giang Nam trở về, lại thành quan nhị phẩm, mà còn chen lách thân thành một vị đại thần có thể thường xuyên ra vào thượng thư phòng, điều này làm cho hắn sao có thể không tức giận chứ?

“Hoàng thượng, thần có chuyện bẩm báo.” Hòa Thân Vương đã sớm xem Giản Thân vương phủ không vừa mắt, thế tử tại Giang Nam thất bại thảm hại trở về, bất luận cái gì ưu đãi cũng không có, ngược lại bại lộ rất nhiều lỗi, hiện giờ thái tử dĩ nhiên không còn thân thiết đối với hắn, này toàn bộ, hắn đều đổ ở trên người vợ chồng Lãnh Hoa Đình, lúc này nghe hoàng thượng nói muốn để cho Lãnh Hoa Đình thường xuyên ra vào thượng thư phòng, hắn liền cười lạnh bước ra khỏi hàng.

“A, Hòa Thân Vương có gì nói?” Hoàng thượng ngữ khí nhàn nhạt .

“Bẩm hoàng thượng, trong thượng thư phòng, thái tử cùng mỗi vị vương tử đều có đứng thẳng bẩm tấu cùng hoàng thượng, trừ bỏ vài vị đại nhân đức cao vọng trọng, có rất ít người có thể ngồi, chẳng lẽ thân phận của Lãnh đại nhân so với thái tử cùng các hoàng tử đều có thể tôn quý hơn sao? Nào có đạo lý thần ngồi, thái tử đứng?”

Hòa Thân Vương nói lời này có thể tính là không tốt, rất không phúc hậu, nhưng đủ loại quan lại nghe xong lại cảm thấy rất có đạo lý, thái tử là quân, Lãnh Hoa Đình là thần, không có đạo lý quân đứng mà thần ngồi, là tàn tật lại như thế nào, ngươi thân thể không tốt lắm, sẽ không cần đi ra mất mặt là được.

Hoàng thượng nghe xong chân mày thâm thúy nhếch lên, lại nói: “Lãnh khanh lại không có ý định bất kính đối với thái tử cùng các hoàng tử, hắn không phải thân có tàn tật sao? Hòa Thân Vương, ngươi lời ấy không có đạo lý a.”

Một bên thái tử cũng bước ra khỏi hàng nói: “Phụ hoàng, Hoa Đình từ nhỏ đã cực kì kính trọng nhi thần, là người làm thần tử, để ý tâm, không cần hình, huống chi, hắn thân tàn chí kiên, lần này ở Giang Nam, nếu không có Hoa Đình dốc hết sức chủ sự, căn cứ kia sẽ trở thành một đống sắt vụn, cả triều văn võ thân thể kiện toàn trái lại bốn vị thế tử đi cùng tất cả dáng người đều cao lớn đĩnh ngạn, vậy thì tính sao? Tất cả đều là thành sự không đủ, bại sự có thừa, có người nào so được với Hoa Đình chân tàn chứ?”

Thái tử ngữ khí cực kì nghiêm túc, ánh mắt trực chỉ về phía mấy người Lãnh Hoa Đường, hành trình Giang Nam đại khái tình huống các đại thần cũng đều rõ ràng, thái tử lời nói không ngoa, người ta thân tàn nhưng có bản lĩnh, các ngươi có năng lực lấy hắn như thế nào?

Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nghe xong Hòa Thân Vương nói, trên mặt mang theo một tia trào phúng, nhưng mà yên lặng, vẫn chưa lên tiếng, hiện giờ nghe thái tử bảo vệ hắn, hắn trái lại nở nụ cười, vừa chắp tay, cúi người thi lễ với hoàng thượng nói: “Thần lần này vào triều, một là cảm tạ thánh ân đối thần chiếu cố, hai là mọi chuyện đã xong xuôi, vào triều báo cáo công tác, ba là tới từ quan, thần thân có tàn tật, quả thật không nên tiến vào thượng thư phòng, mời hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Lời ấy không chỉ thái tử, liền tất cả văn võ bá quan trên triều đình đều nghe xong liền chấn trụ, có thể đi vào thượng thư phòng địa vị đã cực cao, đây là mộng tưởng cả đời của rất nhiều nam nhân, Lãnh Hoa Đình tuổi còn trẻ được vinh hạnh đặc biệt này, hắn lại nhẹ nhàng buông tha, điều này làm cho người khác làm sao có thể lý giải?

Hoàng thượng nghe xong cũng nhíu mày, mặt trầm xuống nói: “Hoa Đình a, việc này không thể nói đùa, trẫm cũng là nhìn ra ngươi có tài mới, mới có thể cố ý đề bạt ngươi, ngươi có thể nào không biết tốt xấu như vậy? Chẳng lẽ, ngươi không nghĩ vì nước xuất lực, vì trẫm phân ưu?”

“Hồi hoàng thượng, thần Giản Thân vương phủ con cháu, nhiều thế hệ nguyện trung thành vì hoàng thượng, vì Đại Cẩm vương triều xuất lực, đó là thần gốc rễ, nhưng thần tiến vào thượng thư phòng tranh luận quá lớn, thần không nghĩ muốn hoàng thượng khó xử, cho nên chào từ giã.” Lãnh Hoa Đình nheo lại mắt, trịnh trọng nói với hoàng thượng.

Hoàng thượng là cố ý cho hắn một loại tưởng thưởng bóng hoa trong trăng, nhìn hoa lệ mê người, kỳ thật, một điểm thực dụng cũng không có, Trung Thư Lệnh là muốn nghe theo cầu tập lệnh, mà cầu tập lệnh là do Dụ Thân Vương chịu trách nhiệm, chính mình làm việc, mọi chuyện vẫn phải do Dụ Thân Vương chế khửu tay?

Lại thêm nữa, hoàng thượng này rõ ràng trước hết cho ngươi một cái thưởng thật to, cho ngươi được ưu đãi, không thể không thay hắn làm việc, thật muốn nhận, không chừng sẽ có chỉ lệnh ban xuống để cho hắn khó xử, để cho hắn không thể nào cự tuyệt, loại việc phí sức lại chẳng có kết quả phong thưởng tốt, vẫn là không cần cũng thế.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thu-nu/chuong-148/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận