Thứ Nữ Chương 160

Thái tử nghe thấy vẻ mặt buồn bã, trầm giọng hỏi: “Lãnh Hoa Đường là trọng phạm, lão thúc gia, người đã nói là nội ứng ngoại hợp, đương nhiên là biết, ‘bên trong’ này là người phương nào?”

Cung Thân vương nghe thấy trên trán mồ hôi túa ra, ngẩng đầu liếc nhìn vào sắc mặt thái tử, ánh mắt của thái tử thời gian qua luôn tao nhã liền trở nên sắc bén, liền lập tức cúi đầu, cầm khăn lau đi mồ hôi nói: “Điện hạ, cựu thần. . . . . . Cựu thần thật sự không biết, nếu không, người quay lại. . . . . . điều tra xem, cựu thần sở dĩ nói nội ứng ngoại hợp, là bởi vì, trong đại lao không có chỗ nào bị phá hư, thủ vệ cũng không ai bị thương, phạm nhân trốn thoát. . . . . . Liền mạc danh kỳ diệu (không hiểu chuyện gì) mà mất tích.”

Thái tử nhìn thấy ánh mắt của lão Cung Thân vương khi nói chuyện lóe sáng, trong lời nói còn có ám chỉ ý khác, trong lòng hắn có chút hiểu rõ, không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, khuôn mặt Lãnh Hoa Đình nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn ra được, tâm tình thật không tốt, trong lòng thái tử có chút áy náy, ân oán giữa Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh Hoa Đường đã đi vào bế tắc, Lãnh Hoa Đường một ngày không chết, tiểu Đình liền một ngày sẽ không buông tha, thật vất vả mới đem Lãnh Hoa Đường bắt được, nhưng hoàng thượng vẫn thiên vị hắn, trong lúc cung đình có nội loạn, lại bị người đứng giữa thả đi, kêu tiểu Đình làm sao không tức giận?

Trầm ngâm sau một lúc lâu, thái tử nói: “Tiểu Đình. . . . . . Nếu không, trước tiên đệ đi đại lao trong Tông Nhân phủ điều tra, nhìn xem có tìm ra manh mối nào hay không, nếu như thật sự là nội ứng ngoại hợp, điều tra kẻ nội gian kia là ai, ta nhất định sẽ giao nộp cho đệ.”

Trong cung xảy ra nội loạn, Lục hoàng tử cùng Lưu phi vừa mới bị xử phạt, còn quá nhiều chuyện cần thái tử đi xử lý, Lãnh Hoa Đình cũng biết lúc này không thể vì chuyện này làm cho thái tử thêm phiền nữa, liền nhìn thoáng qua Cung Thân vương ở phía sau, gật đầu với thái tử, khom mình hành lễ, cáo lui đi ra ngoài.

Cung Thân vương đợi sau khi Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, trong lòng thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán nói với thái tử: “Điện hạ, hiện giờ chính sự đang gặp rắc rối, việc trong cung, cựu thần cũng nghe nói một phần, đột nhiên hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, rất khó có thể tỉnh dậy, quốc không thể một ngày không có vua, người nên cân nhắc sớm ngày đăng cơ, dẹp yên lòng dân, còn nữa muốn điều tra phản đảng mưu hại thánh thượng, cũng nên đem ra trước công lý, cho thần dân thiên hạ một cái công đạo mới đúng.”

Thái tử nghe vậy ngẩn ra, tin tức của lão Cung Thân vương trái lại rất nhanh nhẹn nha, những vị Cung Thân vương gia này, nhìn như không hỏi thế sự, kỳ thật đều là những người khôn khéo, không phải người nào cũng đều có tai mắt ẩn nấp trong cung hết sao? Phần lớn gió thổi chiều nào theo chiều đó, ai lên ngôi vị họ sẽ nâng đỡ người đó, hơn nữa đó lại là người mà lão Cung Thân vương muốn hướng tới, nhưng mà, Cung Thân vương đức cao vọng trọng, hắn đã dẫn đầu đến đây biểu lộ rõ ràng bằng lòng ủng hộ mình thượng vị, đó cũng là chuyện tốt, trong lòng thái tử tuy rằng hiểu được hắn có ý lấy lòng, nhưng chuyện đăng cơ nhất định phải dựa vào những người này đến ủng hộ, ít nhất, bên trong hoàng tộc, có thể miễn đi rất nhiều phiền toái.

“Đa tạ lão thúc gia, lời của ngài ta sẽ cân nhắc, nhưng mà, phụ hoàng còn khoẻ mạnh, ta sao có thể làm chuyện bất hiếu đăng cơ như vậy, theo như ngài nói, tuy rằng tội ác của kẻ cầm đầu đã bị xử phạt, nhưng còn có rất nhiều tặc tử liên quan đang lẩn trốn, ta sẽ mau chóng điều tra rõ, cho vạn dân một cái công đạo.”

Sắc mặt thái tử nghiêm túc nói với lão Cung Thân vương, cho dù nóng vội đăng cơ, cũng nên giả vờ từ chối khách sáo, đây mới là hành động đúng đắn của một vị hoàng đế, cố gắng hết sức không thể để lại một nhược điểm làm nhục danh tiếng của mình để các quan thần nắm bắt được, để cho bọn họ nhiều lần cầu xin, thiên hô vạn ủng, mới có thể ưng thuận theo nguyện vọng của vạn dân, không thể không đăng cơ, cho dù sau này hoàng thượng tỉnh lại, cũng không làm gì được hắn, điểm thủ đoạn nhỏ này, thái tử vẫn còn có thể đối phó được.

Cung Thân vương nghe xong vẻ mặt quả nhiên khổ sở, đồng thời khuyên vài lần, nhưng thái tử vẫn hết sức chối từ, Cung Thân vương đành phải thất vọng lui ra, tính toán chờ tình thế trong cung ổn định lại một chút, lần nữa cùng các vị thần khác trong triều dang biểu tấu, ủng hộ việc thái tử đăng cơ, trong lúc thái tử cùng Lục hoàng tử tranh đấu mãnh liệt ông cũng không góp sức gì, việc lập công ủng hộ này, ông sao cũng phải cướp về tay mình.

Lại nói đến Thượng Quan Mai, sau khi Cẩm Nương tức giận quay trở về nhà mẫu thân mình, nàng thay đổi ngày thường rất ít xuất hiện, mỗi ngày, trừ bỏ chiếu cố tốt Linh tỷ nhi, sáng sớm còn đi đến trong phòng vương phi bồi vương phi ngồi lên ngồi xuống, nguyên nhân vì Cẩm Nương làm cho vương phi sốt ruột lòng như lửa đốt, cùng nàng trò chuyện, trong lòng cũng trấn an được một chút.

Thượng Quan Mai còn chủ động chia sẻ giúp vương phi không ít chuyện thường trong phủ, giúp đỡ xử lý việc bếp núc, khiến cho vương phi có chút nhàn hạ.

Một ngày này, Thượng Quan Mai lại tới phòng vương phi, nhìn thấy vương phi đang nhíu chặt mày như đang suy nghĩ chuyện gì, liền tiến lên thỉnh an với vương phi: “Mẫu phi sao vẫn chưa thông suốt chứ? Ta nghĩ đệ muội chỉ là tức giận nhất thời, để cho nhị đệ cúi đầu thừa nhận mà thôi, chỉ cần hạ mình, đón nàng hồi phủ, đệ muội cũng không phải là người không hiểu chuyện. Người thả lỏng trong lòng đi.”

Thượng Quan Mai thở dài khuyên nhủ.

Vương phi nâng đôi mắt thật sâu nhìn Thượng Quan Mai liếc mắt một cái, trong ánh mắt mang theo một tia không đành lòng cùng do dự, bên môi kéo ra một nụ cười yếu ớt nói: “Mai nhi, ta cũng không quan tâm Cẩm Nương nhiều, tính tình của nàng náo loạn giống như đứa nhỏ mà thôi, chờ đến khi hết giận, tự nhiên sẽ trở về, ta là lo lắng cho con a. . . . . .”

“Mẫu phi lo lắng cho con cái gì? Hiện giờ con đã thông suốt, bất quá cũng chỉ là thủ Linh tỷ nhi mà sống thôi, không có mưu cầu gì cả, người. . . . . . Cũng yên tâm đi.” Thượng Quan Mai nghe vậy ngẩn ra, lập tức ánh mắt ảm đạm xuống, nâng đầu lên, nhỏ giọng trả lời.

Vương phi nghe liền thở dài, lắc lắc đầu nói: “Con nếu thật sự muốn như vậy, trong lòng mẫu phi coi như dễ chịu một chút, nhưng là sợ con không nghĩ thông suốt, Hoa Đường đứa nhỏ kia, cho dù vẫn có thể giữ được tánh mạng, nhưng con đi theo hắn sẽ không có ngày nào hạnh phục, tiểu Mai a, không bằng, con hưu phu đi, cùng cách, lại tiếp tục kiếm người đối xử tốt với con mà gả cho hắn.”

Thượng Quan Mai nghe vậy trong lòng đau xót, ánh mắt liền ướt át, nàng biết vương phi là thật tâm đối đãi rất tốt với nàng, mới có thể nói như thế, nhưng mà, tình cảm của con người làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được chứ, nhưng mà nàng cũng rất hoảng sợ, nghe ý tứ của vương phi, giống như đã biết được điều gì đó. . . . . . Vương phi, nét mặt của bà cũng không phải chỉ có đơn độc thanh khiết như vậy, có một số việc, trong lòng bà có thể hiểu được, nhưng mà không nói ra, đành mặc kệ thôi. . . . . . Nghĩ như thế, trong lòng Thượng Quan Mai sốt ruột đứng dậy, nhìn vương phi liếc mắt một cái cười nói: “Mẫu phi, người đừng nói nữa, trong lòng của con đều có tính toán, tái giá, sao lại có thể dễ dàng như thế, nếu không thì nước miếng bên ngoài có thể dìm chết con. . . . . .” Thượng Quan Mai đang nói, bên ngoài Thị Thư vội vàng bẩm báo lại nói: “Chủ tử, Linh tỷ nhi lại sốt cao, người mau một chút trở về nhìn xem, quản sự ma ma nói, sợ là vượt ngoài bệnh sởi, nô tỳ chưa bao giờ thấy qua, quả thật rất đáng sợ.”

Vương phi nghe vậy ngẩn ra, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy làm sao có thể bị bệnh sởi chứ? Không phải đợi đến hai ba tuổi mới phát bệnh sao?

Thượng Quan Mai nghe xong vội vàng đứng lên: “Ngày ấy Lưu thái y đã nói qua, Linh tỷ nhi có thể là bị bệnh sởi, mẫu phi, người có kinh nghiệm, giúp Mai nhi đi xem đi.” Trong giọng nói của nàng mang theo vẻ cầu xin, trong lòng vương phi mềm nhũn, liền đi theo đứng lên, cùng Thượng Quan Mai đi đến viện của thế tử phi.

Tới trong phòng, nhìn thấy Thị Họa đang ôm Linh tỷ nhi đong đưa, vương phi đi tới bên cạnh, duỗi tay kiểm tra đầu của Linh tỷ nhi, quả nhiên rất nóng, trong lòng không khỏi lo lắng, có thể thật sự là bệnh sởi hay không, nhìn thấy bức màn trong phòng và mọi thứ đều được vén lên cao , trong phòng rất sáng sủa, nhân tiện nói: “Nếu thật sự là bệnh sởi, không thể gặp ánh sáng được, càng không thể để gió lùa vào, chỉ sợ về sau không tốt cho lắm, trên mặt sẽ để lại vết sẹo, làm hỏng mặt sẽ không tốt, vẫn nên ôm bé vào trong buồng tránh mặt đi.”

Thượng Quan Mai nghe xong nhìn vương phi một cái, vui vẻ trả lời, vội tiếp nhận Linh tỷ nhi, quay đầu lại lại nhìn thoáng qua Thị Thư đi theo, mới dẫn đầu đi vào buồng trong, vương phi lo lắng, cũng đi theo đi vào.

Nhưng ai ngờ, vừa vào nhà, Thị Thư theo phía sau liền thả rèm xuống, cánh cửa liền bắt đầu đóng lại, vương phi có chút kinh ngạc, liền không lên tiếng, Ngọc Bích đi theo bà đi vào nhíu mày, nói với vương phi: “Chủ tử, trong phòng này quá tối, ánh mắt ngài không tốt, không nên ở trong phòng này quá lâu, nô tỳ đi ra ngoài trước, sợ chút nữa có chuyện gì nô tài trong phủ lại không tìm được ngài.”

Nói xong, Ngọc Bích liền đi tới cạnh cửa, duỗi tay mở cửa, cánh cửa kia lại bị khóa từ bên ngoài, Ngọc Bích không khỏi phẫn nộ quay đầu lại nhìn về phía Thượng Quan Mai, nói chuyện nhưng vẫn còn cung kính: “Thế tử phi, cửa này làm sao vậy, nô tỳ sao mở không được?”

Vương phi nghe xong liền cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Thượng Quan Mai, Thượng Quan Mai lại như rất lo lắng cho Linh tỷ nhi, một lòng lo lắng cho bé, trưng ra một bộ dạng không biết gì.

Thị Họa ở một bên cũng cười nói: “Ngọc Bích tỷ tỷ cũng không cần sốt ruột, cánh cửa kia có thể bị hỏng, một lát nữa ta sẽ đến bên cạnh cửa sổ kêu ma ma gỡ xuống là được.”

Ngọc Bích làm sao có thể tin tưởng, kéo vương phi liền đi đến về phía bên cửa sổ kia, chuẩn bị gọi người.

Vương phi vẫn có chút không hiểu, không biết dụng ý của Thượng Quan Mai nhốt mình trong phòng là gì, không bao lâu, ở trong nội đường trong phòng của Thượng Quan Mai, truyền đến một trận thanh âm, ngay sau đó chợt hiện liên tục vài hắc y nhân, không khỏi phân trần liền kéo vương phi đi vào trong nội đường, còn Thượng Quan Mai ôm Linh tỷ nhi đi theo phía sau, Ngọc Bích tức giận, vừa muốn kêu to, một hắc y nhân trong đó đánh một chưởng về gáy của nàng, Ngọc Bích lập tức thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Vương phi quát với hắc y nhân: “Buông bản phi ra, không cho chạm vào bản phi, bản phi nhất định đi theo, các ngươi nếu lại có mạo phạm dù chỉ một chút, bản phi liền cắn lưỡi tự vẫn, khiến cho kế hoạch của các ngươi thất bại.”

Vài tên hắc y nhân nghe vậy ngẩn ra, vội vàng buông bà ra, Thị Họa là người có năng lực phân biệt tốt xấu đi lên kéo vương phi đi, mang theo vương phi đi vào nội đường, trong nội đường vốn có một cái tủ đứng bị che lại rất chu đáo, trên mặt đất lại có bí đạo, không biết là thông đến nơi nào, càng không biết rằng trong phòng Thượng Quan Mai lúc nào lại có bí đạo.

Thượng Quan Mai ôm Linh tỷ nhi đi vào trong bí đạo, vương phi dừng chân lại, nói: “Mai nhi, lần này con vừa đi, sẽ khó có thể quay đầu trở lại, con bằng lòng sao?”

Thượng Quan Mai nghe thấy thân mình rung động, ngẩn ngơ đứng lại, quay đầu lại áy náy nhìn Vương phi nói: “Mẫu phi, người. . . . . . Không hận con sao?”

Vương phi thương xót nhìn Thượng Quan Mai, thở dài nói: “Bản tính của con không xấu, chỉ là do vận mệnh không tốt, gặp người không tốt, mới có thể đau khổ mà làm ra một chút chuyện quá mức như vậy, mẫu phi có thể lý giải được, mẫu phi chỉ hy vọng con có thể quay đầu là bờ thôi.”

Thượng Quan Mai nghe thấy nước mắt rơi xuống như mưa, nức nở nói: “Quay về không được, con đã đánh mất lòng mình, làm sao có thể quay đầu lại được, mẫu phi, con rất đau khổ, con luyến tiếc hắn, luyến tiếc, chỉ cần có thể cùng hắn một chỗ, cho dù chết, con cũng không oán không hối hận.”

Vương phi nghe vậy cảm thấy tức giận nói: “Cho dù con ở cùng một chỗ với hắn thì như thế nào? Hắn có mấy phần thật tình đặt trên người của con, đã sống cùng hắn hai năm, chẳng lẽ con còn không thấy được bộ mặt thật của hắn hay sao? Hắn. . . . . . chỉ là một tên cầm thú, con nếu cùng đi với hắn, lập tức sẽ phạm phải tội phản quốc, con có thể tưởng tượng đến phụ mẫu của con, nghĩ tới thái tử phi yêu thương con, nghĩ tới tiền đồ của Linh tỷ nhi, con không phải muốn ôm Linh tỷ nhi bỏ mạng nơi thiên nhai sao? Đất khách quê người, chẳng lẽ thật sự sẽ có nhà cho con sao?”

Thượng Quan Mai nghe xong càng khóc nức nở hơn, Thị Họa một bên nghe thấy lời nói của vương phi cũng khuyên nhủ: “Chủ tử, tuy rằng nghe theo lời của người, giúp đỡ người kèm hai phía của vương phi, nhưng lời nói của vương phi đều phát ra từ nội tâm, người. . . . . . Vẫn là nên quay đầu lại, chung quy sau này chuyện của thế tử rồi cũng sẽ qua đi, thời gian là cách tốt nhất để trị vết thương trong lòng, thời gian dài, lòng người sẽ phai nhạt đi, người không phải là người ác độc, không cần phải làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, vương phi đối xử với người giống như con ruột, nhưng người đối xử với bà, quả thật không tốt, chủ tử, chúng ta trở về đi.”

Thượng Quan Mai hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Thị Họa, nức nở nói: “Ngươi cũng nói với ta như vậy sao?”

Vương phi đi qua, tiếp nhận lấy Linh tỷ nhi, thả xuống tay của Thị Họa, nhẹ nhàng mà ôm Thượng Quan Mai vào trong lòng, vỗ về mái tóc của nàng nói: “Mai nhi, trở về đi, mẫu phi sẽ coi chuyện này chưa từng phát sinh, trở về, cuộc sống sau này còn rất dài, phía trước, còn có rất nhiều người đang chờ con, có lẽ, con thay đổi góc độ mà nhìn xem, sẽ phát hiện có nhiều điều mới, có người chân chính thuộc về con đang chờ đợi con, phụ vương mẫu phi cũng không phải là người cổ hủ, chỉ cần con sống tốt, chúng ta sẽ coi con như nữ nhi của mình đem con tái giá ra ngoài không thua kém gì những người khác, người kia, con coi như hắn đã chết đi, hơn nữa, đừng nói tới hắn, con có thể trốn thoát được nhị thúc, cũng sẽ không có kết cục tốt, tương lai sẽ cùng hắn rơi vào địa ngục, không bằng bây giờ quay trở về đi.”

Thượng Quan Mai cuối cùng nghe thấy nhịn không được, ôm lấy vương phi khóc lớn nói: “Mẫu phi, Mai nhi thật xin lỗi người.”

Hắc y nhân đứng ở một bên càng ngày càng không kiên nhẫn, càng nghe cảm thấy không thích hợp, thật vất vả mới có thể bắt được vương phi, nếu Thượng Quan Mai lần nữa hối hận, không phải uổng công sao? Trong đó một người dẫn đầu quát: “Không cần tiếp tục dây dưa nữa, đi nhanh đi.”

Nói xong, liền kéo cánh tay của vương phi, Thượng Quan Mai từ trong lòng của vương phi ngẩng đầu lên, quát: “Buông tay, chúng ta không đi, các ngươi buông mẫu phi ra.”

Trên mặt hắc y nhân lộ ra một ý cười nhẹ, chống lại Thượng Quan Mai nói: “Thế tử phi tốt nhất không cần lộn xộn, trước mắt tại hạ còn sống, sẽ không làm khó dễ người, nhưng mà, vương phi là người mà chủ nhân muốn, hôm nay nhất định phải đi theo chúng ta.”

Thượng Quan Mai nghe thấy sắc mặt tái nhợt nói: “Các ngươi. . . . . . Ngay cả ta cũng muốn cưỡng ép sao?”

“Đó là tất nhiên, thật vất vả mới đi đến đây, đương nhiên là nên mang người đi, người nào có thể mang đi tất cả đều mang đi, chỉ tiếc, Tôn Cẩm Nương không ở quý phủ, bằng không, cũng để cho ngươi lừa gạt nàng đến đây, lúc đó sự việc mới được coi là toàn vẹn.” Lời nói của hắc y nhân kia cuồng vọng đắc ý, con ngươi nhìn về phía Thượng Quan Mai lộ ra tia khinh thường, không bao giờ chần chờ nữa, liền kéo vương phi hướng vào sâu trong bí đạo.

Lại có hắc y nhân đến kéo Thượng Quan Mai, Thượng Quan Mai lại kỳ lạ không dãy giụa, thản nhiên nói: “Gấp gáp làm cái gì, vốn chính là ta muốn đi theo các ngươi, mặc dù có đổi ý một chút, nhưng chung quy lần đi này ta có thể nhìn thấy tướng công, có hi vọng ở phía trước, ta vẫn nguyện ý đi, bằng không, lúc trước cũng sẽ không đồng ý với các ngươi.”

Hắc y nhân kia nghe thấy nàng nói có đạo lý, liền để cho người khác thả lỏng nàng ra, nhưng mà vẫn trông chừng, không cho nàng đi loạn, mấy người đi trong bí đạo đặc biệt nhanh chóng tiến lên phía trước, đi bảy tám vòng, thật vất vả mới đi ra khỏi địa đạo, đi vào trong một gian phòng, vương phi từ chỗ tối đi ra, ánh mắt có chút không thích ứng được, nhưng một lát sau liền phát hiện, phòng này trông như thư phòng, nhưng nhìn xem giống như đã lâu không có người quét dọn qua, bụi bặm trong thư phòng dày đặc, xuyên thấu ra bên ngoài cửa sổ thư phòng, trong lòng không khỏi ngẩn ra, cảnh trí bày biện ở bên ngoài cửa sổ, nơi này vậy mà lại là ở Đông Phủ.

Từ khi Lãnh Hoa Hiên trúng thi đình thứ nhất, sau khi thành Trạng Nguyên, nguyên nhân là do hoàng thượng quá mức nghi ngờ hắn, không tin hắn còn có thể trung thành vì Đại Cẩm, vẫn không chịu ban chức quan cho hắn, không có việc gì lại gạt hắn sang một bên, Lãnh Hoa Hiên cũng biết, chuyện này cũng xem như hoàng thượng đã nhân từ rồi, lấy tội danh của Lãnh Nhị, bản thân làm con trai của hắn, không liên lụy đến mức bị bỏ tù, đã là rất may mắn rồi, cũng may thái tử từ trước đến nay coi trọng tài năng của hắn, ở trong triều luôn luôn bảo hộ hắn, hắn mới có thể trải qua mấy tháng bình an như thế này, về sau, trong lòng của hắn nghĩ ở trong kinh dù sao cũng không có đường ra, liền chủ động xin thái tử đi giết giặc, bỏ lại kinh thành đi đến một huyện nhỏ cách xa ba ngàn dặm làm huyện lệnh ở đó, lấn này hắn đã nhắm mắt làm ngơ, rời xa kinh thành đầy hỗn loạn, sống một cuộc sống bình thản qua ngày, ở nơi này làm một chút công trạng, chờ chuyện của nhị lão gia phai nhạt đi, lần nữa quay về kinh thành cũng không muộn.

Cho nên, Lãnh Hoa Hiên đi rồi, đại khái trong Đông Phủ cũng không có một chủ nhân chân chính nào nữa, dần dần trở nên hoang phế.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có vài người luyến tiếc chủ tử lúc trước, sẽ đi đến phủ trông coi một chút, nói thí dụ như, Yên nhi, tỷ tỷ của nàng Tố Cầm vì sinh khó nên đã chết, sau khi đứa nhỏ ra đời, cũng chết, tuy rằng Lãnh Hoa Hiên thương tâm, nhưng bởi vì nhà xảy ra biến cố, cũng không thể chiếu cố được hơn, lúc gần đi, Yên nhi sống chết muốn đi theo hắn, nhưng trải qua chuyện của Tố Cầm, lòng của Lãnh Hoa Hiên cũng trở nên lạnh lẽo, ngay cả một nha đầu cũng không mang theo, đơn giản một mình rời khỏi, hiện giờ Yên nhi sống giống như một cô hồn dã quỷ, dạo chơi khắp nơi.

Mỗi ngày, nàng đều đi đến trong phủ một chút, cảm nhận được hơi thở của tam thiếu gia, cảm nhận sự phồn vinh của Đông phủ lúc trước, đi ngang qua thư phòng của nhị lão gia, hình như nghe được chút động tĩnh, trong lòng cảm thấy vui vẻ, không khỏi đi đến gần, xuyên qua bức màn nửa đóng nửa ở kia, giống như Yên nhi nhìn thấy hình ảnh trong phòng kia trong lòng không khỏi hoảng sợ, nhìn kỹ, phảng phất giống như vương phi đang bị một tên hắc y nhân kéo đi, trong lòng Yên nhi trầm xuống, lập tức chạy ra ngoài.

Đã đi qua hai cửa, rất nhanh liền đi đến cái cửa nhỏ nối liền giữa vương phủ với Đông phủ, Yên nhi vội vàng chạy vào, liền nhìn thấy trong vương phủ rất hỗn loạn, rất xa, liền nhìn thấy vương gia đang dẫn người tìm kiếm cái gì đó, Yên nhi càng thêm khẳng định sự nghi ngờ trong lòng, hô to một tiếng, tiến lên về phía vương gia, vương gia nghe thấy sửng sốt, lập tức nhanh chóng đi đến, bắt lấy Yên nhi liền hỏi: “Ngươi nhìn thấy vương phi sao?”

“Phải . . . . . Đúng vậy, vương gia, ở nhị. . . . . . trong thư phòng nhị lão gia.” Yên nhi thở không ra hơi trả lời.

Vương gia buông nàng ra, phi thân vút qua, thẳng tiến đi về phía Đông phủ, thị vệ trong phủ cũng lập tức đi theo, nhưng chờ đến khi vương gia đi đến trong thư phòng Đông phủ, nhanh chóng vào trong thư phòng, lại không thấy nửa bóng người, không khỏi kinh hãi, phân phó tất cả thị vệ trông coi tất cả thông đạo bên ngoài Đông phủ, bản thân thì cưỡi ngựa chạy vội về hướng ngoại thành.

Vài tên thị vệ thân cận cũng cưỡi ngựa đuổi theo.

Lại nói đến Lãnh Hoa Đình, trong đại lao Tông nhân phủ cũng không phát hiện vết tích gì, trong lòng trầm xuống, trước tiên liền dẫn binh đi về phía Tôn phủ, trong lòng hắn có chút không yên tâm, không biết trong khoảng thời gian này không có mình ở đó, người thân nhất của hắn, có thể gặp nguy hiểm gì hay không, trong lòng của hắn vướng bận nhất chính là Cẩm Nương cùng Dương ca nhi, đương nhiên trước tiên phải đi đến Tôn phủ.

Tới Tôn phủ, lão thái gia đã đứng trước cửa chờ hắn, vừa thấy hắn đến đây, trên mặt mang theo tia tươi cười vui mừng.

Lãnh Hoa Đình đi nhanh về phía trước, nhìn thấy vẻ mặt lão thái gia bình tĩnh thận trọng, trong lòng thả lỏng một chút, hành lễ với lão thái gia.

“Sự tình thuận lợi chứ?” Lão thái gia cười hỏi.

“Tất cả đều theo tiến hành kế hoạch, hiện giờ Lục hoàng tử cùng Lưu phi đã bị bắt lại, chuyện còn lại, thái tử điện hạ sẽ xử lý tốt, tôn tế lần này tới là. . . . . .” Lãnh Hoa Đình đè nén tâm tình mãnh liệt muốn gặp Cẩm Nương lại, khom người nói với Lão thái gia.

“Ha ha ha, ngươi đi đi, suy nghĩ của người trẻ tuổi, lão nhân có thể lý giải được mà.” Lão thái gia vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

Lãnh Hoa Đình không khỏi vui mừng vừa chắp tay, tạ ơn qua một tiếng, liền nhanh chóng hướng về phía viện của Cẩm Nương chạy tới.

Cẩm Nương đang ở trong phòng lo lắng, mặc dù Lục hoàng tử cầm theo ấn tín cùng độc châm của nàng, cũng không biết hắn có thật sự động thủ với hoàng thượng hay không, hơn một tháng qua, mỗi ngày đều giả vờ diễn trò với người kia, thật sự rất mệt mỏi, khó khăn nhất chính là tên tiểu tử Lãnh Thanh Dục kia, không có việc gì cũng lại đây náo loạn một chút, làm hại chính mình thiếu chút nữa để mặc cho hắn giúp đỡ, tướng công như thế nào còn chưa đến, cũng đã đến lúc nên đón mình với Dương ca nhi hồi phủ rồi.

Nhị phu nhân mỗi ngày đều tới khuyên nhủ Cẩm Nương, lỗ tai của Cẩm Nương đã nghe đến thành kén rồi, lại không thể nói rõ cùng nhị phu nhân, không thể làm gì khác đành phải tiếp tục diễn kịch, nhị phu nhân khích lệ nàng một chút, nàng liền mắng Lãnh Hoa Đình vong ân phụ nghĩa như thế nào, có mới nới cũ làm sao, như thế nào vô ơn bạc nghĩa mà phụ lòng nàng, bên cạnh chửi mắng còn gạt nước mắt, Trương ma ma cùng Tú cô nhìn thấy thương tâm không thôi, vô cùng khổ sở.

Chỉ có Dương ca nhi vẫn ăn uống đầy đủ, thỉnh thoảng nhìn thấy mẫu thân của bé khóc nhè gạt lệ, liền gào khóc muốn Cẩm Nương ôm, sau đó sẽ ôm lấy mặt của Cẩm Nương gặm loạn một trận, mở ra cái miệng không răng kia, biểu lộ ra một bộ mặt tươi cười thật lớn cho Cẩm Nương, nhiều lần Cẩm Nương nhịn xuống không được “phụt” một tiếng liền bật cười, nhìn thấy vậy Trương ma ma cùng Tú cô hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra với nàng nữa.

Mỗi khi như thế Cẩm Nương, liền thở dài, nhéo cái mũi nhỏ nhắn hay gây sự của Dương ca nhi, nhưng bàn chân của Dương ca nhi lại ở trên đùi của Cẩm Nương nhảy loạn, cười đến sáng lạn, Cẩm Nương nhìn thấy mặt mũi tinh xảo của bé giống như Lãnh Hoa Đình, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào lại hạnh phúc.

Lúc này, nhị phu nhân lại giống như thường ngày đi đến khuyên Cẩm Nương: “Ta nói Cẩm Nương con nha, nương đều theo khuyên nhủ con cả trăm lần rồi, chung quy con nên nghe lời một câu thôi, đều đã hơn một tháng, con còn ở lại nhà mẫu thân, nào có người phụ nữ nào ở nhà mẫu thân mà chăm sóc đứa nhỏ chứ, đứa nhỏ đều đã lớn như vậy, con thật là muốn cãi nhau mà trở mặt như vậy sao? Như vậy chỉ có hại cho Dương ca nhi mà thôi.”

Cẩm Nương ôm Dương ca nhi không lên tiếng, qua hôm nay, Lục hoàng tử sao còn đến phủ nữa chứ, cũng không cần phải giả bộ nữa, cho nên, nàng chỉ lo ôm Dương ca nhi chơi đùa, cầm ngón tay mập mạp của bé chơi đùa bắt sâu, Dương ca nhi đã sớm bị Tú cô không ít lần chỉ dạy, nhưng bé tuyệt đối không cam tâm tình nguyện chơi trò này, Cẩm Nương nắm lấy tay của bá, bé liền dùng sức uốn éo, bắt loạn nắm loạn, không cho nàng bắt được, thỉnh thoảng nắm lấy vạt áo của Cẩm Nương che trước mặt nàng.

Nhị phu nhân nhìn thấy mẫu tử của Cẩm Nương chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ, căn bản không nghe rõ chính mình đang nói cái gì, không khỏi thở dài, lòng như bị cắt ngang nói: “Không thể như vậy nữa, sáng mai ta liền xin chỉ thị của lão phu nhân, đem con đuổi về Vương phu.”

Sắc mặt của Cẩm Nương vô cùng bình tĩnh, cười nhạt nói: “Hắn không đến đón con, con sẽ không trở về, nương, người cũng đừng quan tâm, nam nhân, không thể nuông chiều bọn họ, con đã cho hắn không ít thời gian, nếu không đến, hừ, con sẽ không cần hắn, mang theo Dương ca nhi lưu lạc thiên nhai cũng tốt”.

“Nàng dám, nói hưu nói vượn lần nữa thử xem ta sẽ trừng trị nàng như thế nào.” Cẩm Nương vừa nói xong, nhị phu nhân mang theo chính khí muốn giáo huấn nàng, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Lãnh Hoa Đình, nhị phu nhân vừa nghe được, cảm thấy mừng rỡ, cuối cùng hai oan gia đã gặp mặt rồi, chỉ cần gặp mặt, thương lượng cùng nhau, giải tỏa được hiểu lầm, tiêu tan sự tức giận là được rồi.

Cẩm Nương nghe thấy âm thanh của Lãnh Hoa Đình, hiển nhiên trong lòng cảm thấy mừng rỡ, gánh nặng trong lòng cũng được thả lỏng xuống, hắn có thể nhanh chóng tới đây như vậy, xem ra, việc trong cung đã được tiến hành rất thuận lợi, ít nhất cũng đã thành công hơn phân nửa rồi, hiện tại, e rằng chỉ còn chờ việc thái tử đăng cơ.

Nhưng mà, thật vất vả mới chờ được người đó đến đây, vậy mà vừa đến đây câu đầu tiên lại muốn trừng trị mình, hừ, nàng không có ở trong phủ vài ngày, không phải hắn được tiêu diêu tự tại cùng Lạc Hà, vô cùng phong lưu khoái hoạt đi, tuy rằng nàng biết cái kia chỉ là diễn trò, nhưng trong lòng Cẩm Nương vẫn cảm thấy không thoải mái, thấy người kia vươn thân thể xinh đẹp mà tiến vào, ôm lấy Dương ca nhi, quay đầu liền đi vào trong phòng.

Nhị phu nhân vừa thấy liền sốt ruột, vừa muốn kéo nàng trở về, Lãnh Hoa Đình liền tiến lên một bước dài vượt qua, quay đầu lại an ủi nhị phu nhân một câu: “Nhạc mẫu không cần sốt ruột, không sao đâu.” Nói xong, người liền chớp mắt đi vào trong phòng.

Nhị phu nhân nhìn thấy nghẹn lời, nhìn phía Tú cô, Tú cô bĩu môi, cái gì cũng chưa nói, tiếp tục may cho Dương ca nhi cái mũ bằng vải nhung, bên cạnh vừa may vá vừa hỏi: “Nhị phu nhân, hiện giờ Dương ca nhi càng ăn càng chóng lớn, chung quy là nên mời nhũ mẫu, nhưng mà thiếu phu nhân vẫn liên tục không chịu mời, việc này, cũng không thể kéo dài nữa, lúc này Dương ca nhi đang trong quá trình trưởng thành, để bé bị đói cũng không tốt, hơn nữa, nếu lấy sữa ra thì thân thể của phu nhân cũng khó có thể bồi dưỡng tốt được, trong phủ người là chủ mẫu, việc này, người có kinh nghiệm, rất phù hợp để giúp đỡ việc này.”

Nhị phu nhân nghe xong gật gật đầu, đồng thời xoay mắt nhìn vào trong phòng, trong lòng vẫn có chút không an tâm, Trương ma ma lại cười khuyên nhủ: “Không sao, trước kia ở trong phủ bọn họ cũng tranh cãi một chút, một lát nữa sẽ tốt thôi, thân gia phu nhân (thông gia hai bên) không cần rất lo lắng, người không thấy được, từ khi phu nhân của chúng ta tranh cãi cho đến nay, có tức giận đến ăn không ngon sao? Một ngày tức giận đến ngủ không được sao? Nên ăn, nên ngủ, đâu có chỗ nào giống như tâm tình không tốt, bộ dạng muốn cùng cách với nhị gia chứ.”

Nhị phu nhân vừa nghe thấy, liền yên tâm, nói với Tú cô: “Việc của ngươi nói, ta sẽ ra lệnh cho người làm đi, người hầu bên trong phủ trái lại không có sữa, e rằng phải ra ngoài mà tìm, nhưng mà chỉ sợ. . . . . . người không đáng tin cậy.”

Hai người Tú cô cùng Trương ma ma cũng hiểu rằng việc này cũng khó mà thực hiện, liền gật đầu, tiễn nhị phu nhân đi.

Lãnh Hoa Đình vừa vào nhà, liền vội vàng từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Cẩm Nương, đầu gối lên vai của Cẩm Nương, ôn nhu nói: “Nương tử, nhớ vi phu sao?”

Cẩm Nương nghe thấy nhếch miệng cười cười, dựa vào trong lòng ngực ấm áp của hắn, trong lòng cảm thấy có một chút yên bình, xoay đầu hỏi: “Đều giải quyết hết rồi, thái tử hẳn là nhanh chóng đăng cơ, dược tính kia chỉ có thể duy trì nửa tháng.”

Lãnh Hoa Đình cười cắn xuống vành tai bạch ngọc của nàng, buồn cười nói: “Hiệu quả của dược liệu kia là do Trung Lâm thúc nói cho nàng biết sao?”

Cẩm Nương gật gật đầu, không khỏi lại cảm thấy sốt ruột: “Thời gian có quá gấp gáp hay không? Tân hoàng đăng cơ là đại sự, nửa tháng, sợ là không kịp đâu.”

“Không chỉ có nửa tháng đấy thôi đâu, nương tử ngốc, Lưu thái y đã nói, hoàng thượng rất nhanh sẽ tỉnh lại, thời gian không dài, thông thường chỉ từ ba đến năm năm thôi.” Lãnh Hoa Đình nhớ tới bộ dáng khi vuốt râu của Lưu thái y, vẻ mặt đứng đắn nói ra những lời này, cảm thấy rất muốn cười.

Cẩm Nương nghe vậy ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng nói: “Tướng công, ý của chàng là. . . . . . Lưu thái y hắn. . . . . . Hắn sẽ. . . . . .”

“Ừ, chỉ cần thái tử muốn, Lưu thái y sẽ làm cho hoàng thượng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại, yên tâm đi, thái tử là từ trong cung mà lớn lên, nàng không cần nghĩ người quá mức lương thiện.” Lãnh Hoa Đình nhéo cái mũi của nàng, khẽ cau mày nhăn mặt, nhưng lập tức lại giãn ra.

Dương ca nhi từ lúc vừa nhìn thấy Lãnh Hoa Đình liền cảm thấy vui vẻ, phụ thân đã lâu không ôm bé, lúc này thật vất vả mới gặp được người, bé rất muốn phụ thân ôm một cái, nhưng mà phụ thân lại ôm mẫu thân, căn bản là không muốn ôm bé, Dương ca nhi nhìn thấy không vui, ở trong lòng của Cẩm Nương liền lấy chân mập mạp đạp đạp, giẫm lên bụng Cẩm Nương bò lên trên, “nga nga” hấp dẫn sự chú ý của Lãnh Hoa Đình.

Lúc này lại nhìn thấy phụ thân nắm lấy cái mũi của mẫu thân bé, bé cũng học theo đi bắt lấy cái mũi của Cẩm Nương, khiến cho cái mũi của Cẩm Nương dính đầy nước bọt, Lãnh Hoa Đình liền cầm khăn giúp Cẩm Nương lau, trừng mắt nhìn nhi tử của mình nói: “Cái mũi của mẫu thân con là của phụ thân, con về sau không được nắm.”

Dương ca nhi mới sáu tháng tuổi, vốn rất thông minh, lúc này lại hướng về phụ thân của bé lấy lòng cả buổi, chưa nói đến việc không được phụ thân ôm một cái, còn mắng bé một trận, rốt cuộc bé cảm thấy không vui, oa một tiếng khóc rống lên, Cẩm Nương vừa nhìn thấy bé khóc liền đau lòng, nhưng cũng không muốn dỗ bé, thân mình dãy dụa, đem Dương ca nhi nhét vào lòng của Lãnh Hoa Đình, bản thân ngồi ở một bên ăn điểm tâm.

Một nhà ba người ở trong phòng cười đùa một hồi, bên ngoài Tú cô cùng Trương ma ma cũng không nghe âm thanh cãi nhau, không khỏi nhìn nhau cười, hai người đặc biệt đi ra làm những chuyện khác, Trương ma ma liền cười đối Song nhi nói: “Nhanh một chút thu dọn đồ đạc đi, một lát nữa, chúng ta sẽ quay về vương phủ.”

Song nhi nghe vậy vô cùng cao hứng, liền trực tiếp đi vào trong phòng thu dọn đồ đạc.

Nhưng cũng không lâu sau, liền có nha đầu của Tôn phủ đến báo lại, nói là thị vệ của Giản Thân vương phủ đến truyền tin, trong phủ đã xảy ra chuyện.

Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương nghe vậy ngẩn ra, vội vàng từ trong phòng đi ra, ra lệnh cho người mang tên thị vệ kia đi vào hỏi, vừa hỏi xong, hai người đồng thời cảm thấy sợ hãi, Lãnh Hoa Đình cầm lấy áo khoác liền đi ra bên ngoài, nói với Cẩm Nương: “Nương tử, vương phủ hiện giờ đã không còn yên bình nữa, trước tiên nàng ở nhà mẫu thân một thời gian đi, ta đi trước cứu mẫu thân sau liền đến đón nàng.”

Trong lòng của Cẩm Nương cũng rất lo lắng, không biết làm sao cho tốt, tại sao lại có người bắt cóc vương phi, chẳng lẽ là nhị lão gia sao? Không phải, nhị lão gia cướp vương phi đi làm cái gì? Chẳng lẽ là Dụ Thân vương? Cũng không thể nào, Dụ Thân vương tuy là kẻ thù của Giản Thân vương, nhưng nhất định sẽ không làm ra chuyện phạm pháp như vậy mới phải, đoạt vương phi đi làm cái gì đây? Đem người làm phi tử của hắn sao? Quả thực là thiên phương dạ đàm (Ngàn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực). . . . . . Hắn không muốn làm vương gia ở Đại Cẩm nữa sao?

Mới vừa rồi ở trong phòng Lãnh Hoa Đình nói cho nàng biết việc Lãnh Hoa Đường đã đào tẩu, lúc đó khi nghe thấy trong lòng của Cẩm Nương cảm thấy rùng mình, tên súc sinh kia đào đẩu, e rằng sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, hắn đúng thật là một tiểu cường (*con gián) đánh không chết mà, tới lúc này rồi, cũng có thể thừa dịp náo loạn mà chạy thoát, bãn lĩnh của nhị gia cũng quá thong thiên đi, đại lao của Tông Nhân phủ, phòng thủ rất kiên cố, ngay cả đại lao của hoàng thất cũng không chịu nổi một đòn như vậy, quả thật không có gì có thể ngăn chặn người của Tây Lương rồi, nói như thế, người Tây Lương đều có khả năng tiến vào hoàng cung để ám sát thái tử cùng hoàng thượng.

Càng nghĩ càng lo lắng, chỉ cảm thấy triều đình mục nát này có thể ngửi được mùi hôi thối này, nếu như thái tử còn không sớm ngày đăng cơ, chăm lo việc nước, tận sức cải cách lại, nàng mong muốn tìm ình một thế ngoại đào viên cùng tướng công thân ái và con trai của mình cách xa nơi này, cảm thụ cuộc sống khoái lạc.

Vừa nghĩ tới Lãnh Hoa Đường, Cẩm Nương liền nhớ đến Ngọc Nương bị giam trong hậu viện suốt ngày như người điên, tới phủ đã lâu như vậy, Cẩm Nương cũng không nhìn qua Ngọc Nương một chút nào, biết rõ tâm ma của nàng ta quá lớn, cho dù khuyên cũng không được, nếu nàng đi đến đó, chỉ biết sẽ bị nàng ta mắng chửi, chỉ biết càng chọc giận nàng ta, nghe nói bộ dáng hiện giờ của Ngọc Nương đã gầy đi rất nhiều, người cũng giống như một bộ xương khô, có lẽ, mỗi người đều có nghiệp chướng của chính mình, tâm tính không thanh khiết, thì nghiệp chướng kia khó mà giải trừ, nếu nàng ta sống như vậy, ngược lại chết càng tốt hơn.

Đang suy nghĩ,liền thấy nhị phu nhân vội vàng chạy tới đây, kéo tay nàng liền đi đến sau hậu viện, Cẩm Nương khó hiểu, mang Dương ca nhi cho Tú cô, vừa đi vừa hỏi nhị phu nhân: “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngọc Nương đã chết, là bị người khác giết chết, bị người ta khoét tim.” Nhị phu nhân cũng không đành lòng nói, sắc mặt tái nhợt.

Cẩm Nương vừa nghe liền dừng chân lại, không chịu tiến lên: “Nương, người tận mắt thấy rồi sao?”

“Không có, là do ma ma canh giữ báo lại.” Nhị phu nhân đi theo cũng ngừng lại, nhíu mi nói.

“Trong tướng phủ thị vệ cũng coi như sâm nghiêm, làm sao lại có người đi vào, giết Ngọc Nương được chứ? Chẳng lẽ là Lãnh Hoa Đường? Không tốt, con phải nhanh trở về, sợ Dương ca nhi sẽ gặp chuyện không may.” Cẩm Nương càng cảm thấy có chỗ nào không đúng, xoay người liền đi về phía viện của mình.

Hoàn hảo, rất xa đã nghe được tiếng cười của Dương ca nhi cùng Tú cô, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác mình có chút trông gà hóa cuốc, nhưng trong lòng vẫn còn bị đè nặng, kéo nhị phu nhân quay trở về sân của mình.

Đem Dương ca nhi ôm vào trong lòng, trong lòng của Cẩm Nương mới cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, sau một lúc lâu, mới chịu nói chuyện với nhị phu nhân: “Mẫu thân, báo quan đi, loại chuyện này, bí mật điều tra là không được, Ngọc Nương là đích tiểu thư của Tôn phủ, bị giết trong nhà mẫu thân mình, việc này khẳng định có điểm kỳ lạ, hiện giờ chủ mẫu trong phủ là người, trong hậu viện xảy ra chuyện, người nhất định sẽ không tránh khỏi liên quan, chỉ sợ đại phu nhân sẽ đem chuyện này trách lên đầu của người, đến lúc đó, có miệng cũng không thể nói rõ ràng được.”

Nhị phu nhân hoảng sợ nhất chính là việc này, một Tôn tướng phủ không một kẽ hở như vậy, vậy mà kẻ bắt cóc tiến vào quỷ không biết thần không hay, hơn nữa, nhắm thẳng đến trong viện của Ngọc Nương, chỉ giết một mình nàng, việc này thật sự quá mức kỳ lạ, tuy tính tình của Ngọc Nương ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cũng không đến mức bị người khác hận đến nỗi móc tim lột da đi, chẳng lẽ, thật sự là Lãnh Hoa Đường sao? Vậy hắn cũng quá đáng sợ rồi.

Trong lúc nhất thời, nhị phu nhân hoang mang lo sợ, đứng lên liền đi ra ngoài: “Việc này nên để lão thái gia làm chủ mới được, Cẩm Nương, trong viện của con chỉ sợ xảy ra chuyện không ổn rồi, nhanh chóng đến viện của lão phu nhân đi, nhiều người trông chừng, cũng an toàn một chút.”

Cẩm Nương nghe vậy gật gật đầu, để cho Trương ma ma thu thập đồ đạc.

Sau khi lão thái gia nghe thấy tình trạng của Tôn Cẩm Nương, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, lập tức tự mình đứng dậy đi ra ngoài, người phải đi tìm nhân vật quan trọng là thái tử, hơn nữa, phải giải thích với Trương thái sư một trận, nhưng mà, bên chỗ đại phu nhân nếu vì vậy mà xảy ra việc gì, Trương gia tất nhiên sẽ lại xuất hiện hiểu lầm, hiện giờ Tôn tướng quân đang ở biên quan tận sức mà chống đỡ, trong nhà, không thể để cho hắn thêm lo lắng nữa, bằng không, cũng quá có lỗi với nhi tử đang ở bên ngoài bảo vệ giang sơn của mình.

Kỵ mã của vương gia đã đuổi theo mười vạn dặm, nhưng một bóng người cũng không nhìn thấy, không khỏi khẩn trương, thị vệ đã phát tín hiệu cho Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình dẫn theo một ngàn tư binh cũng đuổi tới, nhưng cũng không thấy được một chút tung tích, lúc đang gấp gáp đuổi theo tới bên ngoài huyện Đại Thông, từ trên đường lớn đột nhiên có một người nhào ra, chắn phía trước đội ngũ.

Vương gia tập trung nhìn xem, thì ra là Diệp Trung Bân con trai của Diệp Nhất, nhìn thấy bộ dạng vô cùng chật vật của Diệp Trung Bân, giống như cũng đã đuổi theo rất lâu trên đường, nhưng mà ông không biết hắn sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc này, lúc trước vương gia đến Giang Nam sau cũng đã được nghe nói, Diệp Trung Bân đã phản bội Diệp Nhất cùng ông, bị Lãnh Hoa Đường cùng Dụ Thân vương thu nhận, sau đó, lại không biết chạy trốn tới đâu, lúc này, sao lại ở trên đường lớn của huyện Đại Thông đây?

“Nô tài cuối cùng cũng đã gặp được vương gia.” Diệp Trung Bân vừa nhìn thấy vương gia liền rơi lệ đầy mặt, khóc lớn nói.

“Ngươi là tên nô tài phản chủ, lúc này ở đây ngăn cản là có dụng ý gì?” Vương gia cảm thấy sốt ruột cho vương phi, không có thời gian cùng Diệp Trung Bân lải nhải, thúc ngựa đi qua.

Diệp Trung Bân vội ngăn lại nói: “Vương gia, phương hướng này sai lầm rồi, người vẫn một lòng đi về phía tây mà tìm kiếm, kỳ thật, bọn họ đem người ra khỏi đây một lát rồi, liền hướng về phía đông mà đi, lúc này, e rằng đã chạy được mấy chục dặm đường, vương gia, người nhanh chóng thay đổi phương hướng đi, theo sông Vị Hà mà đi tìm, nhất định có thể tìm được.”

Vương gia sao lại chịu tin lời của hắn, lẽ ra nếu vương phi bị người của Lãnh Nhị cướp đi, đương nhiên sẽ đi về hướng tây mới phải, sao có thể đi về hướng đông được chứ?

Hơn nữa, theo như lời nói của Diệp Trung Bân cũng không đủ tin tưởng, một người đã từng phản bội qua chủ tử của mình, làm sao còn có cái gì đáng tin chứ?

“Vương gia, nô tài biết các người không tin ta, nhưng điều nô tài nói là sự thật, nếu chậm hơn một chút, chỉ sợ người đã đi đến Đông Lâm Quốc rồi, bọn họ là sợ người đi đến phía tây để tìm kiếm, cho nên mới cố ý đi đến phía đông, theo Đông Lâm, rồi sẽ quay lại Tây Lương.”

Diệp Trung Bân không ngừng ở dưới chân ngựa dập đầu, lại nói: “Nô tài biết sai, đã sớm hối hận, đã hơn một năm, đi theo làm người bên trong của bọn họ, chờ đợi để có thể được giúp bọn họ một lần, chỉ tiếc, bọn họ vẫn không quá tin tưởng nô tài, có rất nhiều chuyện nô tài vẫn không thể biết rõ tình hình, hiện giờ cuối cùng đã biết được một chút, vừa lén lút nhìn xem bọn họ mở cuộc họp, đi đường tắt để vượt qua vương gia, người hãy tin nô tài một lần này đi.”

Lãnh Hoa Đình xuống ngựa ở trên đường lớn tuần tra qua một lần, cũng nhìn không ra nửa dấu vết của xe ngựa, liền nói với vương gia, phụ vương, chúng ta chia làm hai đường, người dẫn theo năm trăm người tìm kiếm về hướng Đông, nhi tử sẽ truy đuổi về hướng tây, như vậy sẽ thuận tiện cả hai bên sẽ không gặp sai lầm.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thu-nu/chuong-159/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận