Thứ Nữ Chương 164

Edit: NuxukuBeta: Aquarius8713

“Phụ vương, ở trong thư phòng của ngài có gì bí mật, vì sao không cho phép nhi tử tới gần?” Lãnh Thanh Dục ở một bên quả thực lo lắng, sợ Dụ Thân Vương bởi vì tình mà để tâm vào chuyện vụn vặt, khốn khổ của tình yêu sẽ làm mê loạn tâm trí, hại toàn bộ Dụ Thân vương phủ có thể bị phá nát.

“Lão tử vẫn không thể một mình ở tại nơi đó sao, lão nương vủa ngươi lải nhải vô cùng phiền phức, còn tiểu tử ngươi nữa cũng không chịu nghe lời lão tử nói, lão tử phiền muộn nên muốn ở một mình, ngươi quản được sao?” Dụ Thân vương tức giận mà xông vào mắng Lãnh Thanh Dục.

Lãnh Thanh Dục xưa nay cũng bị Dụ Thân Vương mắng thành quen, bình thường một lời cũng không cãi lại, Dụ Thân Vương là dạng người, lúc hắn chửi, mắng ngươi, ngươi trung thực nghe là tốt rồi, hắn mắng đến mệt mỏi, đương nhiên là không mắng nữa, nhưng nếu ngươi cãi lại, vậy thì liền không chỉ là mắng, vài cái tát tai cũng sẽ góp vui ghé thăm mặt ngươi, nhưng hôm nay Lãnh Thanh Dục cũng chẳng quan tâm, thốt lên: “Phụ vương, ngài có phải đem Giản Thân vương phi giấu trong phòng này hay không, đây là phạm tử tội đó, phụ vương.”

Dụ Thân vương nghe xong đưa tay muốn đánh, tưởng tượng chính mình nguyên cũng là muốn nói cho hắn biết, liền hậm hực mà thu tay, nghiêm mặt mà nhìn Lãnh Thanh Dục nói: “Đúng vậy, là ta đem Giản Thân vương phi giấu trong thư phòng.”

Lãnh Thanh Dục vốn chỉ là suy đoán, dưới đáy lòng vẫn hi vọng suy đoán của mình là sai, không nghĩ tới, Dụ Thân vương liền thừa nhận, trong lòng hắn hoảng hốt, thiếu chút nữa từ trên ghế kinh trượt xuống, miệng mở rộng, thật lâu mới nói: “Phụ vương, thật là ngài, ngài điên rồi sao?”

Dụ Thân Vương nghe thấy phát hỏa, chộp được một cái nghiêng mực trên bàn liền đánh về phía Lãnh Thanh Dục, Lãnh Thanh Dục cũng không dám dùng tay tiếp, co rụt cổ lại liền tránh khỏi, Dụ Thân vương mắng: “Xú tiểu tử, dám mắng cha của ngươi điên, ngươi chán sống sao? Ngươi suốt ngày đều không làm chuyện đứng đắn chỉ lo chạy ra bên ngoài, vị Lạc Hà quận chúa kia ta thấy rất tốt, ngươi tại sao lại muốn trốn tránh người ta? Ngươi lại chít chít nha nha không đứng đắn, đến mai ta liền đến nhà bên đó đưa thiếp canh của ngươi, đem cái cửa hôn sự này quyết định luôn.”

Lãnh Thanh Dục nghe xong, suy nghĩ muốn chết đều có, cha hắn thật đúng là không phải hồ đồ bình thường, rõ ràng đang nói đến chuyện của vương phi, tại sao lại kéo đến chuyện của Lạc Hà quận chúa rồi, nhưng lời kia của Dụ Thân vương thật đúng là có thể uy hiếp được hắn, hắn lập tức mềm nhũn, trung thực mà rụt cổ lại nói với Dụ Thân Vương: “Phụ vương, ngài có phải có nỗi khổ tâm hay không hoặc là vì cứu Vương phi?”

Lời này của Lãnh Thanh Dục làm cho Dụ Thân Vương nghe vào trong nội tâm ấm áp, rốt cuộc là con của mình ah, liền có thể hiểu được chính mình, đương nhiên là có nỗi khổ tâm, nỗi khổ tâm lớn nhất chính là muốn xem tên Giản Thân Vương kia gấp đến độ giơ chân ah, ha ha ha, trong lòng cuồng tiếu vài tiếng, Dụ Thân Vương thu liễm tâm tình, nghiêm mặt mà nói với Lãnh Thanh Dục: “Đương nhiên là muốn cứu vương phi mới làm như thế, người muốn cướp vương phi là Lãnh Nhị, hắn hôm nay tại Tây Lương lại là nhân vật mánh khóe tinh tường, thủ hạ lại là tổ chức sát thủ cường đại nhất, với bọn hắn thì cái chiêu nham hiểm nào cũng đều có, cướp vương phi chỉ là một phương pháp của ta nhầm chuyển đi lực chú ý của hắn bằng không thì bọn hắn muốn hạ thủ đối với Tôn Cẩm Nương cùng Dương ca nhi…”

“Cái gì? Phụ vương, bọn hắn thật sự sẽ làm như vậy?” Lãnh Thanh Dục nghe thấy Cẩm Nương sẽ bị hại, tức giận đến từ trên mặt ghế nhảy dựng lên, nhấc chân liền muốn đi ra ngoài, Dụ Thân Vương nhìn thấy ánh mắt buồn bã, trong nội tâm ai thán một hồi, thật sự là oan nghiệt ah, tiểu tử này thích ai không tốt, lại đi thích nữ tử kia, người ta đã sớm gả làm vợ người khác rồi, hắn giống chính mình cái gì không giống, tại sao lại giống điểm này chứ, thật sự là tiểu tử ngốc, một cỗ đồng bệnh tương liên dâng lên trong lòng, Dụ Thân Vương khó có được không có mắng Lãnh Thanh Dục, mà đứng lên, đi đến bên người nhi tử, tâm tình trầm trọng vỗ vỗ bả vai nhi tử nói: “Này sẽ là bước hành động tiếp theo của bọn hắn, cho nên, phụ thân muốn ngươi nhanh chút đi báo tin cho Lãnh Hoa Đình, nói mẫu thân của hắn đang ở tại trong phủ của ta, rất an toàn, không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng là, lại để cho hắn…”

Dụ Thân Vương gần sát lỗ tai nhi tử, như thế này như thế kia nói một trận, Lãnh Thanh Dục nghe được thần sắc ngưng trọng, cuối cùng, gật đầu, hai cha con cùng thương lượng một hồi, Lãnh Thanh Dục mới cáo từ đi ra ngoài.

Lại nói Giản Thân Vương, sau khi bắt mấy hắc y nhân về, liền thẳng hướng trở về, trong lòng của hắn sắp tức điên rồi, cái tên Dụ Thân Vương chết tiệt, lớn tuổi rồi, còn có ý nghĩ muốn vương phi, thật sự là tâm tặc không chết (*), một đường chạy như điên, tâm vừa lo an nguy của vương phi, Giản Thân Vương có điểm chống đỡ không nổi rồi.

Thượng Quan Mai nguyên vốn là đại tiểu thư thân mềm thịt non, bị đám người Tây Lương kia giam cầm trên xe ngựa vài ngày, eo của nàng liền nhanh chịu không nổi, hôm nay Lãnh Khiêm lại chạy gấp gáp, thân thể liền càng hư thoát vô lực, nhưng áy náy trong lòng trước đây, lại không dám phàn nàn nửa câu, đành phải ngồi trong xe ngựa liều chết chống chọi, Linh tỷ nhi bị bệnh kỳ thật vốn rất tốt rồi, ngày ấy vương phi vuốt đầu của nàng nóng đến phỏng tay, bất quá là tùy tùng Thị Họa thả cái ấm lô tại trong bọc của Linh tỷ nhi, lại làm cho toàn thân bé nóng lên, phát nhiệt khắp nơi, kỳ thật cũng không thật sự phát sốt, nhưng đứa nhỏ bất quá mới một tháng, như thế nào chống lại được đoạn đường sốc nảy điên cuồng này, rốt cục lại cũng phát sốt, mỗi ngày trong xe liền không ngừng khóc nỉ non, huyên náo Thượng Quan Mai càng làm cho lòng nàng hoảng sợ, không được an bình một lát, nóng lòng lại tăng thêm mệt mỏi, Thượng Quan Mai ngăn cản không nổi, trên đường liền bị bệnh.

Lãnh Khiêm kỳ thật cũng đã nghe được tiếng khóc của Linh tỷ nhi, Tứ Nhi thân thể cũng không quá thoải mái, nhưng mà đoạn đường đi Đông Lâm này, Tứ Nhi xem như đã được tôi luyện, trải qua nhiều mưa gió hơn, càng thêm kiên cường cùng tự tin, trên đường đi, Tứ Nhi cũng đi lên ân cần thăm hỏi qua Thượng Quan Mai, nhưng nghe Lãnh Khiêm nói, nguyên nhân là do Thượng Quan Mai, mới khiến cho vương phi mất tích, Tứ Nhi liền sinh hận đối với Thượng Quan Mai, vương phi đối với Thượng Quan Mai tốt như vậy, cho dù nàng thực quên không được tên Lãnh Hoa Đường khốn kiếp kia, cũng không có đạo lý nào hại vương phi a, thật sự là đầu óc có vấn đề rồi, người như vậy, không đáng đồng tình.

Cho nên, Tứ Nhi trên đường đi, sau khi xem qua Thượng Quan Mai hai lần, liền cũng không hề quan tâm đến nàng nữa, ngẫu nhiên lúc dừng chân lại, thấy Thượng Quan Mai xanh xao ốm yếu, Tứ Nhi cũng không có bao nhiêu đồng tình, vừa nghiêng đầu, liền xem như người không quen biết, chính mình tiến vào phòng trọ, Lãnh Khiêm vốn là người mặt lạnh tâm lãnh, Tứ Nhi không thích người nào, hắn càng không để ý tới, hôm nay thân thể Tứ Nhi lại mang thai, hắn càng xem Tứ Nhi là bảo bối mà bảo bọc.

Dừng chân xuống xe cũng chỉ lo cho Tứ Nhi gian phòng tốt nhất, lúc ăn cơm, cũng chỉ xem sở thích của Tứ Nhi mà chọn lựa, những người khác, toàn bộ đều không để trong mắt hắn.

Trong lòng Thượng Quan Mai đau khổ không thôi, lại cũng không dám có ý phàn nàn, một đường đau ốm liên miên, trở về kinh thành.

Giản Thân Vương hồi kinh, liền cũng không có trở lại vương phủ, trực tiếp xông vào trong phủ Dụ Thân Vương, hắn mang theo tư binh của Lãnh Hoa Đình, vừa đến liền đem phủ Dụ Thân Vương bao vây, gia đinh hộ viện Dụ Thân Vương phủ thấy rõ sợ là tranh giành trong nội cung liên quan đến đến Dụ Thân Vương, bị dọa cho sợ đến nỗi vừa chạy vừa bò vào báo tin.

Dụ Thân Vương đang ở trong mật thất tại thư phòng cùng vương phi nói chuyện phiếm, an ủi vương phi, hắn đã cùng Lãnh Thanh Dục bàn bạc kế hoạch rất tốt rồi, chỉ chờ cùng Lãnh Hoa Đình liên hệ với nhau, phối hợp diễn vở kịch này, đem Lãnh Hoa Đường kéo ra ngoài, đem thế lực của Lãnh Nhị tại kinh thành hốt gọn một mẻ.

Gia đinh tiến vào phủ, tìm cả buổi cũng không có tìm được Dụ Thân Vương, ngược lại Dụ Thân vương phi trong phủ, nghe nói vương phủ bị quân đội bao vây, lúc ấy cũng bị hù dọa, vội vàng cho người đi tìm Dụ Thân Vương, lại cứ tìm hết một vòng cũng không có tìm được, chính mình liền ca gan đi về phía tiền viện xem.

Kết quả là nhìn thấy Giản Thân Vương đang nổi giận đùng đùng múa kiếm xông vào trong phủ, Dụ Thân vương phi cứng cỏi hít một hơi, tiến lên ngăn lại, thi lễ một cái nói: “Vương gia, không biết Dụ Thân vương phủ phạm vào chuyện gì, để cho vương gia ngài đem binh khí xông vào vương phủ, có ý chỉ của thánh thượng hoặc là thái tử hay không? Có thông qua công văn nào của Tông Nhân Phủ hay không?”

Giản Thân Vương lúc này ở đâu mà để ý thánh chỉ gì gì cùng công văn các loại, lòng hắn bị thiêu đốt đến chân mày rồi, hét lớn vào trong phủ: “Dụ Thân Vương, ngươi là tên khốn kiếp, lăn ra đây cho bổn vương, ngươi đem Thanh Uyển giấu đi chỗ nào rồi hả?”

Dụ Thân vương phi nguyên bản thấy Giản Thân Vương một không có công văn hai không thấy có người trong nội cung tiến đến, trong nội tâm liền tức giận, đang muốn lên mặt nói phải trái một hai, nghe thấy Giản Thân Vương nói xong, trong nội tâm liền nguội lạnh một nửa, tâm tư của tướng công nhà mình, hai mươi năm này, tại trước mặt nàng cũng chưa từng có che dấu, hôm nay nam nhân người ta đã tìm tới cửa, hắn không biết xấu hổ, chính mình còn muốn mặt mũi, Giản Thân Vương cũng là người hơn chục tuổi rồi, làm người cũng coi như là quy củ lễ giáo, nếu không có có chứng cớ, há lại lớn mật liều lĩnh như thế, dẫn theo quân đội vây quanh Dụ Thân vương phủ? Nhất định là tên tướng công hèn hạ không phải người của nhà mình gây ra sự tình rồi.

Nghĩ như thế, tức giận của Dụ Thân vương phi lại dâng lên, tay phất qua, liền nói với gia đinh trong phủ: “Không cho phép ngăn cản Giản Thân Vương, để cho hắn đi tìm, nếu là thật sự tìm ra Giản Thân vương phi, ta muốn náo đến đại điện, hừ, ta xem hắn còn biết xấu hổ hay không.”

Giản Thân Vương nghe vậy liền giật mình, ngược lại cảm thấy Dụ Thân vương phi thoải mái thực chất là đang cay cú, nhưng trong lòng của ông lo lắng là vương phi của mình, đã không có ngăn cản, vậy liền không kiêng nể gì cả đi vào trong phủ tìm, sau lưng còn mang theo một đội cận vệ, nhưng đến nhị môn, lão quản gia của Dụ Thân vương phủ ngăn ở cửa ra vào, chết cũng không chịu để cho Giản Thân Vương tiến vào.

Giản Thân Vương thấy vậy giận dữ, rút kiếm muốn đâm, cận vệ bên người vội vàng kéo vương gia, “Đây là hậu viện ah, vương gia, chúng ta là một đám đại lão gia, tuy là đã có chứng cớ, nhưng dù sao cũng không có bẩm báo qua thái tử gia, vừa rồi không có công văn điều tra chính thức, danh bất chính, ngôn bất thuận, lại không hợp lễ chế nữa.”

Vương gia bất chấp nhiều như vậy, thu kiếm, thoáng một phát bắt lấy cái tay của lão quản gia nhắc lên liền hướng bên cạnh quăng ra, nhấc chân liền tiến vào hậu viện.

Đầy tớ của Dụ Thân Vương nghe được động tĩnh nơi môn viện, vội vươn dài cổ nhìn, liền nghe được thanh âm Giản Thân Vương nổi trận lôi đình, trong lòng hắn rùng mình, gấp gáp hô vào trong thư phòng: “Vương gia, việc lớn không tốt rồi, Giản Thân Vương gia dẫn theo binh lính xông vào trong phủ rồi.”

Dụ Thân Vương nghe xong, liền hào hứng, nhấc chân muốn chạy ra bên ngoài, sau lưng Giản Thân vương phi gấp gáp cũng muốn đi theo ra, chính mình mất tích, vương gia lo lắng đó là tất nhiên, mấy ngày nay sợ là lòng nóng như lửa đốt, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an đi, dù thế nào cũng phải đi ra ngoài, báo cho hắn một tiếng bình an mới tốt.

Dụ Thân Vương vừa thấy liền dừng lại bước chân, quay người nói với vương phi: “Thanh Uyển, nàng để cho ta thắng hắn một lần này thôi được không? Hai mươi năm này, ta mỗi ngày thấy hắn đắc chí, hôm nay ta cũng phải làm cho hắn sốt ruột khó chịu một lần, nàng thanh toàn tâm nguyện này của ta đi, một lúc nữa nàng giúp ta, liền nói là chính nàng không muốn hồi phủ, nàng thành toàn cho ta lần này thôi, đến mai ta sẽ không đối địch với cả nhà của nàng nữa, con dâu của nàng, ta có thể giúp đều sẽ giúp họ?”

Vương phi nghe vậy không khỏi sửng sốt, Dụ Thân Vương này, thật sự là sống vô dụng hơn mười mấy tuổi đầu đi, như thế nào còn giống như một người thiếu niên xúc động hiếu thắng, không chiếm lại được chút mặt mũi, sợ là như thế nào cũng không chịu bỏ qua, hắn lại là người hồ đồ, cho tới bây giờ làm việc giống như một đứa nhỏ, nếu không đáp ứng, còn không biết hắn và Giản Thân Vương sẽ nháo thành cái dạng gì nữa, nếu thật lại để cho Giản Thân Vương gia ở trong Dụ Thân vương phủ đánh nhau, người bị thương, vật bị thương, đến trước mặt thái tử đều khó mà nói chuyện.

Hơn nữa, trong mắt Dụ Thân Vương có nhàn nhạt ý cầu khẩn, cái này vài chục năm, vương phi cũng cảm giác mình mắc nợ Dụ Thân Vương rất nhiều, tuy rằng hắn một bên tình nguyện muốn làm như vậy, hơn nữa, chuyện của Thanh Dung, Dụ Thân Vương là nhân vật đóng vai trò cũng không vinh quang gì, nhưng mà, dù sao người ta đối với mình là thâm tình, không thể không hồi báo, liền dung túng hắn như hài tử tùy hứng một lần đi.

Dụ Thân Vương đem vương phi lại đưa mật thất, nhìn thấy dung nhan vương phi giống như tiên nhân trầm tĩnh đoan trang, trong lòng của Dụ Thân Vương chua xót một hồi, khóe miệng lại cong lên vẻ đùa giỡn, thảnh thơi mà đi ra ngoài thư phòng.

Giản Thân Vương đang hua kiếm xông đến, vừa nhìn Dụ Thân Vương lão thần đứng ở bên ngoài thư phòng nhìn hắn, trong nội tâm hỏa khí càng tăng lên, vừa đề khí, trường kiếm liền nhảy đến trước mặt Dụ Thân Vương, không nói hai lời, một kiếm liền đâm về phía Dụ Thân Vương.

Dụ Thân Vương không né cũng không tránh, đôi mắt ngão nghễ nhìn Giản Thân Vương, đợi đến lúc kiếm kia còn cách ngực của hắn khoảng một tấc, Giản Thân Vương miễn cưỡng ngừng tay lại, mắng: “Cầm kiếm ra, đánh trả, ngươi có gan cướp Thanh Uyển, như thế nào không dám đánh trả?”

Dụ Thân Vương buồn cười rũ đôi mắt xuống nhìn áo bào chính mình, phủi phủi vạt áo bị kiếm khí làm nhăn, nhàn nhạt nói: “Thanh Uyển cũng không phải tài sản riêng của ngươi, ta cũng chỉ là mời nàng qua phủ ngồi một chút mà thôi, ngươi gấp làm gì? Nàng là chính mình cam tâm tình nguyện tới nhà của ta ở lại một lát đấy.”

Giản Thân Vương nghe vậy trợn mắt muốn rớt ra, một đôi tròng mắt đều gấp muốn phun ra lửa, kiếm cầm trên tay, trường kiếm kia liền gác ở trên cổ Dụ Thân Vương, quát to: “Ngươi nói bậy, Thanh Uyển làm sao có thể cam tâm tình nguyện đi theo ngươi? Ngươi nằm mơ.”

Dụ Thân Vương nghe xong khóe miệng câu dẫn ra một vòng cung giễu cợt, duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng đem kiếm đang gác ở trên cổ đẩy ra, liếc xéo Giản Thân vương nói: “Đao kiếm không có mắt nha, ngươi cũng không chịu nổi làm ta bị thương, bổn vương dù thế nào cũng là thân thúc phụ của đương kim thái tử, không phải người mà Giản Thân vương ngươi có thể động được.”

Giản Thân Vương nghe vậy quyết định chắc chắn mắng: “Có gì không động được, ngươi dám vô lễ đối với Thanh Uyển, ta dám giết ngươi, ta nhẫn ngươi nhiều năm, ngươi thật sự là càng ngày càng làm cho người ta chán ghét. Mau mau giao Thanh Uyển ra, bằng không thì, ta san bằng Dụ Thân vương phủ của ngươi.”

Dụ Thân Vương nghe xong lông mày khẽ nhếch, nghiêng thân ra khỏi phòng đối diện với bên trong hô một tiếng, “Thanh Uyển, nàng có ở đó không?”

“Ở đây.” Trong phòng truyền đến âm thanh trong trẻo lại ôn nhu của vương phi trả lời.

Giản Thân Vương nghe vậy trong lòng căng thẳng, cũng hô đối với trong phòng: “Thanh Uyển, nàng có khỏe không? Có bị thương không, ta tới đón nàng hồi phủ.”

“Vương gia sao? Ta rất tốt, nhưng ta hiện tại vẫn không thể hồi phủ, chàng đi về trước đi.” Kế hoạch của Dụ Thân Vương cùng Lãnh Hoa Đình, vương phi cũng biết một ít, cho nên, vương phi biết rõ chính mình tạm thời vẫn không thể trở lại Giản Thân vương phủ, biết rõ Giản Thân Vương rất gấp sẽ hiểu lầm cùng thương tâm, bà cũng vẫn là nhịn.

Bà cùng Giản Thân Vương thành thân hơn hai mươi năm, Giản Thân Vương kỳ thật cũng không phải là một người rất thành thục ổn trọng, về mặt tình cảm quá mức bướng bỉnh, có khi, không phải quá tín nhiệm, lúc này đây, coi như là một lần tôi luyện đi, nếu như Giản Thân Vương có thể tín nhiệm phẩm tính cách làm người của bà, chắc có lẽ không sinh ra hiểu lầm mới đúng, nếu như lòng của ông sinh khúc mắc, mấy chục năm này, có thể thật đúng là lãng phí sống cùng ông.

Không thể hồi phủ? Đây là ý gì? Trong lòng Giản Thân Vương đầy lo lắng, sau khi nghe giọng nói của vương phi, đã có một chút trì hoãn, nhưng nghe xong bà nói không chịu cùng chính mình trở về, trong nội tâm liền bốc cháy, không quay về, chẳng lẽ thật muốn ở cùng Dụ Thân Vương? Thanh Uyển đây là làm sao vậy?

“Cùng ta trở về, Thanh Uyển, ta không cho phép nàng cùng hắn ở cùng một chỗ.” Giản Thân Vương suy nghĩ kích động, nói chuyện cũng có chút cao giọng.

“Không có nghe Thanh Uyển nói sao, không trở về với ngươi? Nàng với ngươi ở cùng một chỗ đã qua hai mươi mấy năm rồi, quá nhàm chán rồi, ngươi hai mươi mấy năm này, cho tới bây giờ cũng không có cẩn thận mà che chở nàng, một lần lại một lần để cho nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, ngươi thật đúng là bất lực a, lúc này đây, nếu không có bổn vương làm diệu kế, nàng khả năng đã bị Lão Nhị của nhà ngươi cướp đến Tây Lương rồi, ngươi không cảm kích ta thì cũng thôi đi, còn đối với ta động đao kiếm, thật sự là không có đạo lý.” Dụ Thân Vương nghe xong vương phi nói càng đắc ý.

Giản Thân Vương kích động lại thương tâm, trong mắt ông tựa như một con thú khốn khổ, lại làm cho Dụ Thân Vương thấy tâm tình dị thường sung sướng, đã bao nhiêu năm, tên này luôn ở trước mặt Thanh Uyển thắng chính mình một bậc, rõ ràng là cái đồ đần, lại cứ mệnh tốt, thứ tốt đều bị một mình hắn được, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội đả kích lại hắn, cơ hội tốt như vậy, chính mình như thế nào lại đơn giản mà bỏ qua đây?

Giản Thân Vương khó thở, lại rống lên đối với trong thư phòng: “Thanh Uyển, nàng thật sự không cùng ta trở về sao?”

Nhưng đợi cả buổi, trong phòng cũng không có thanh âm đi ra, vui vẻ bên môi Dụ Thân Vương càng tăng lên, đem cửa phía sau đóng lại, cười lạnh nói: “Thanh Uyển nàng mặc kệ ngươi rồi, được rồi, ta cũng không so đo sự tình ngươi tự tiện mang binh xông vào phủ đệ của ta nữa, ngươi vẫn là nhanh chút đi về đi.”

Trong nội tâm của Giản Thân Vương vừa thương tâm vừa nghi hoặc, cảm giác, cảm thấy Dụ Thân Vương dùng thủ đoạn gì đó, khiến cho Thanh Uyển không thể không lưu lại đây, hắn cười lạnh nói với Dụ Thân Vương: “Ngươi buông tha ta? Hừ, ngươi cùng người Tây Lương cấu kết cướp vương phi của ta, ta không để yên cho ngươi.”

Dụ Thân Vương vừa cười nhạt vừa nói: “Việc này ngươi đi nói cùng thái tử điện hạ, ta chẳng muốn lôi lôi kéo kéo cùng với ngươi nữa, chỉ cần thái tử điện hạ một ngày không có nhận định tội danh của ta, ngươi liền không thể chụp mũ loạn xạ cho ta, đi nhanh đi, nhà của ta miếu nhỏ, không chứa được đại thần như ngươi đâu.”

Lúc này, Dụ Thân vương phi khoan thai chuyển mình đi ra, nghiêng mắt qua liếc nhìn Dụ Thân Vương: “Vương gia thật hăng hái ah, kim ốc tang kiều, khiến cho trượng phu người ta đều nháo đến trong vương phủ, ngài còn có thể lẽ thẳng khí hùng (cây ngay không sợ chết đứng)? Hôm nay người không biết điều giống như vương gia, thật đúng là không có mấy người đi, hẳn là hoàng gia giáo dưỡng ra tất cả tử tôn đều là bộ dạng ăn chơi này sao? Một hồi thiếp thân có thể thật muốn đến hỏi lão thái phi đi, xem lão nhân gia người lúc trước là như thế nào dạy bảo vương gia ngài.”

Dụ Thân Vương nhìn vương phi đi ra, vốn là khẽ giật mình, lập tức trên mặt liền lộ ra thêm vài phần không kiên nhẫn cùng ý phiền, đang muốn quát tháo Dụ Thân vương phi vài câu, đã thấy nàng đem lão thái phi mang ra, không khỏi lập tức hụt hơi rất nhiều, hắn cả đời này, ai cũng không sợ, vẫn rất là kính trọng đối với mẫu phi của mình, mà Dụ Thân vương phi cái khác cái gì đều là thường thường, lại đối với lão thái phi đặc biệt hiếu thuận, lại chiếm được tâm của lão thái phi, thường thường hai vợ chồng cãi nhau, nàng cáo trạng với lão thái phi, Dụ Thân Vương thanh âm nhẹ nhàng, lúc này sự tình cũng thật sự là nháo cho lớn rồi, phải trấn an vương phi mới là đúng.

Vì vậy Dụ Thân Vương liền thay đổi thái độ liều lĩnh không cố kỵ mới vừa nãy, trung thực xuống nước, đem lão bà nâng lên, nói với Giản Thân Vương ở một bên: “Bổn vương phải xử lý chuyện nhà, ngươi nếu muốn người, liền nhờ thái tử gia đến đòi đi, dù sao người ở chỗ này ta sẽ bảo vệ, sẽ không để nàng bị thương một sợi lông, càng sẽ không đem nàng bắt đi, ngươi chỉ cần trở về là được.”

Giản Thân Vương làm sao mà chịu đi, hắn đến là muốn mang Thanh Uyển trở về, lúc này gặp Dụ Thân Vương thân thân mật mật dắt tay Dụ Thân vương phi muốn đi, tức giận đến phổi đều muốn nổ, đang muốn phát tác, lúc này, Lãnh Hoa Đình từ tiền viện đi ra, hắn cũng không hành lễ với Dụ Thân Vương, đến một lần liền kéo Giản Thân Vương đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Dụ Thân Vương, ngươi dám đối với mẫu thân của ta có nửa điểm bất kính, ta sẽ khiến cho Dụ Thân Vương phủ của ngươi máu chảy thành sông.”

Dứt lời, không nói lời nào kéo Giản Thân vương gia ra phủ.

Cảm giác của Giản Thân Vương đi một đường này, cảm thấy rất quái dị, một là Dụ Thân Vương từ đầu đến cuối đều không có phủ nhận hắn cướp Thanh Uyển, hai là, vì cái gì vương phi không chịu đi theo chính mình trở về, hơn nữa, hắn cũng nghe ra được, ngữ khí của vương phi rất bình thản ung dung, căn bản không phải bộ dáng bị khinh bỉ, ba là biểu hiện của tiểu Đình cũng rất kỳ quái, theo như tính tình của hắn xưa nay, mẫu thân bị người bắt, tất nhiên là sẽ đem Dụ Thân Vương đập nát như tương mới đúng, như thế nào chỉ bỏ lại một câu hung ác liền kéo mình đi?

Trên đường đi, Giản Thân Vương suy đi nghĩ lại, không bắt được trọng điểm, dứt khoát dẫn theo người trở về phủ, Lãnh Hoa Đình lại đem tất cả tư binh sở hữu đều kéo ra khỏi bên ngoài kinh thành trú đóng.

Lại nói Cẩm Nương ở nhà mẹ đẻ thụ tang đại phu nhân, Bạch Thịnh Vũ quả nhiên sau cái chết đại phu nhân xế chiều liền chạy tới Tôn tướng phủ, hắn một thân áo trắng bồng bềnh như tiên, nhìn sạch sẽ an tĩnh mà lộng lẫy, ngọc thụ lâm phong, đi vào phòng, toàn bộ phòng đều bởi vì sự hiện hữu của hắn mà tươi sáng sinh động, hắn mở miệng lại nói một câu rất chán ghét:

“Tứ muội muội, Tứ muội phu không phải là lại không có cách nào khác hộ muội đi, để cho ta tới bảo hộ ah.”

Cũng may lúc nói lời này nhị phu nhân cùng lão phu nhân đều không ở đây, bằng không thì, thật đúng là cũng bị vị con rể thứ ba này tức chết đi, rõ ràng là vội tới giữ đạo hiếu với nhạc mẫu, lại có thể làm cho hắn cho quấy đến trên người vợ chồng Cẩm Nương cùng tiểu Đình, nói ra lời nói là muốn cho Cẩm Nương nợ nhân tình.

Trinh Nương tự nhiên rõ ràng nhất cá tính của tướng công nhà mình, nàng cười châm biếm, một chút cũng không có ý trách cứ Bạch Thịnh Vũ nói chuyện không ý tứ, ngược lại lại nói: “Tướng công, muội phu mới đi, liền phân phó đây này, tướng công võ công tuyệt đỉnh, lại khôn khéo tài giỏi, đem Cẩm Nương cùng Dương ca nhi phó thác cho chàng, tự nhiên là yên tâm nhất rồi.”

Cẩm Nương nghe vậy mắt trợn trừng, yên lặng nửa ngày nhìn Trinh Nương nói ra những lời này, đây là tam tỷ dịu dàng trung thực Trinh Nương sao? Trước mặt mọi người khoa trương khen lão công nhà mình, thật là không biết xấu hổ, vợ chồng nhà này, thật đúng là tuyệt phối.

Quả nhiên liền nhìn thấy Bạch Thịnh Vũ kéo tay Trinh Nương, một bộ dạng ẩn ý đưa tình: “Nương tử yên tâm, ta tự nhiên đem hết toàn lực trợ giúp Tứ muội muội và muội phu, có ta ở đây, mặc kệ người xấu nào cũng không đến gần được thân thể của các ngươi.”

Vợ chồng nhà người ta ân ân ái ái, Cẩm Nương cũng lười làm bóng đèn, ôm Dương ca nhi muốn đi vào phòng bên trong, Bạch Thịnh Vũ thân thể lại lóe lên, ngăn cản nàng: “Tứ muội muội tốt nhất vẫn là đừng đi loạn mới tốt, ở dưới mắt của ta, an toàn một ít.”

Dương ca nhi là lần đầu tiên thấy Bạch Thịnh Vũ, hắn cũng là tiểu sắc quỷ, thấy người lớn lên đẹp mắt, mặc kệ là nam hay là nữ, liền vui sướng vỗ tay nhỏ bé lắc lắc tiểu thân thể muốn người đó ôm bé, Bạch Thịnh Vũ xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương ca nhi diễm lệ yêu nghiệt y hệt Lãnh Hoa Đình, lại thêm đơn thuần đáng yêu, liền ưa thích vô cùng, cao hứng mà duỗi tay ôm Dương ca nhi đi qua, nhưng Dương ca nhi vừa mới dính lấy thân thể của hắn, liền đem ngọc trâm hoa mai trên đầu giật lấy, lập tức một đầu tóc đen gọn gàng của Bạch Thịnh Vũ bị xõa xuống, tuy là đẹp mắt dễ nhìn, nhưng lại tổn hại đến hình tượng công tử nhẹ nhàng của hắn, trên trán Bạch Thịnh Vũ nổi gân xanh, kinh ngạc nhìn tiểu bảo bối trong ngực cầm trâm gài tóc của hắn chơi đến bất diệc nhạc hồ (*), hắn thật sâu hoài nghi, có phải Cẩm Nương trả thù hắn do vừa rồi bị trêu chọc hay không, cố ý dạy nhi tử mấy chuyện xấu này.

Trinh Nương nhìn thấy lập tức buồn bực cười ra tiếng, bởi vì phải giữ đạo hiếu, không dám cười, nhưng lại nhịn đến mức khó chịu, Cẩm Nương bất đắc dĩ ôm nhi tử nhà mình trở về, nói với Trinh Nương: “Nhanh chút ít giúp Tam tỷ phu chải đầu vấn tóc, có thể thực sự tổn hại hình tượng đó.”

Trong nội tâm cũng là nhịn cười đến nỗi bị giày vò. Túc trực bên linh cữu đại phu nhân mấy ngày thẳng đến khi chôn cất, Tôn gia tuy là người lui tới rất đông, nhưng lại rất suôn sẻ, cũng không có sự tình phát sinh như trong suy nghĩ, Từ sau khi Lãnh Hoa Đường trốn ra giết chết Ngọc Nương, liền mai danh ẩn tích, một điểm manh mối cũng tìm không ra.

Lãnh Hoa Đình không khỏi càng lo lắng, nhưng Lãnh Hoa Đường ẩn phục từ một nơi bí mật gần đó, gấp cũng gấp không được, chỉ có tìm cách đưa hắn dẫn ra, một lưới đem gian tế Tây Lương đánh tan mới là đúng.

Ngày ấy triều nghị lại để ỗi vị đại thần đều theo như quy định quyên ra một khoản tiền, thái tử ý chỉ đưa xuống, nhưng chính thức hướng hộ bộ giao bạc cũng không nhiều, hoặc là, có giao rồi, lại kêu cha gọi mẹ nói trong nhà không có nhiều tiền như vậy, nộp không đủ, lại ép, có quan viên liền chết không biết xấu hổ ở cửa hộ bộ gào khan, cho nên, bạc lương thảo tuy là thêm được một ít, nhưng lại không đủ mấy, thái tử bởi vậy càng lo gấp, cũng càng thất vọng với đại thần trong triều.

Thân vương cầm đầu bá quan ngược lại mỗi ngày vào triều liền thúc giục thái tử sớm ngày đăng cơ, mà thái tử lại một lòng muốn đánh lui người Tây Lương, giải trừ quốc nạn sau đó mới tính đến việc đăng cơ, đám đại thần tuy là cảm thấy thái tử đại nghĩa, nhưng cũng có chút thất vọng, lúc này là thời điểm nguy cơ, quốc gia không có vua chèo chống, thái tử phát lệnh, cảm giác, cảm thấy có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, mà thái tử lại nhất định muốn đùa giỡn làm xiếc, lần một lần hai, thì quên đi, số lần nhiều, đám đại thần cũng không còn lòng nhiệt tình kia, thảo luận chuyện này liền ít đi.

Mặc kệ còn thiếu bao nhiêu bạc, thái tử vẫn để cho người chuẩn bị lương thảo chuyển đến biên quan chiến sự, mà Trương đại nhân cũng thật sự cấp một vạn binh mã cho Lãnh Hoa Đình mang theo cường huấn, bởi vậy, Lãnh Hoa Đình trở nên càng thêm bận rộn, thái tử tuy ngầm cho phép Trương đại nhân cùng Lãnh Hoa Đình làm, nhưng trong lòng lại không phải rất thoải mái, chỉ là dấu tại dưới đáy nét mặt ôn hòa của hắn, ai cũng nhìn không ra tâm ý thật sự của hắn.

Lão tướng gia lại sáng suốt nhất, ông biết rõ Tôn đại nhân tại biên quan đương nhiên khó khăn chống đỡ, trong triều phải phái một đại tướng khôn khéo cường hãn dẫn binh đi biên quan trợ giúp, mà không phải chỉ cần đưa lương thảo là đủ, trong lòng của ông người hợp ý nhất tự nhiên là Lãnh Hoa Đình, nhưng mà, Lãnh Hoa Đình bởi vì lấy nguyên nhân thái độ thái tử xử lý Lãnh Hoa Đường không rõ ràng, căn bản không an tâm rời xa Cẩm Nương cùng Dương ca nhi mà đi biên quan.

Lãnh Hoa Đường một ngày không đền tội, hắn một ngày không được an tâm, một ngày này, thái tử rốt cục chính thức hạ chiếu chỉ, đem Giản Thân Vương thế tử vị trả lại cho Lãnh Hoa Đình, lại phong hắn làm Chinh Tây Đại tướng quân, nhưng lại phong Dụ Thân Vương làm quân sư, ý đồ này cũng quá mức rõ ràng rồi, đó chính là lại để cho Dụ Thân Vương kiềm chế cùng giám thị Lãnh Hoa Đình, sợ hắn một nhà cường đại, triều đình về sau càng khó khống chế hắn.

Lãnh Hoa Đình lại không để ý cái này, bởi vì hắn căn bản không có ý định lập tức đi biên quan, sau khi Lãnh Khiêm trở về, liền đem việc thu hoạch được tại Đông Lâm đều kể hết cho Cẩm Nương, cũng đem tình hình Đông Lâm quốc gần đây tất cả đều hồi báo cho vợ chồng Lãnh Hoa Đình.

Cẩm Nương thấy Tứ Nhi mang bầu, tự nhiên là cao hứng, nhìn thấy Lãnh Khiêm thật sự kéo trở lại một xe bạc, càng là mừng đến hai mắt đều híp lại, việc buôn bán này, làm được thật đúng là khá tốt, cái tên Lãnh Khiêm mặt sắt kia, không nghĩ tới có thể kinh doanh được như vậy.

Ai ngờ vừa khen Lãnh Khiêm, Tứ Nhi liền méo miệng, nghiêng mắt qua khinh thường trừng Lãnh Khiêm: “Đừng vội nói hắn biết làm kinh doanh, nếu không phải là trong đội có chưởng quầy chuyên làm kinh doanh đi theo, có bao nhiêu thương gia đều bị hắn dọa chạy đi, người ta tới hỏi giá cả, thảo luận chuyện buôn bán, mấy câu chưa nói tốt, hắn liền muốn động thủ rồi, phu nhân, ngài nói nào có người nào buôn bán như hắn không, mua bán đồ trả giá là chuyện bình thường, hừ, lần tới ah, không bằng lại để cho ta dẫn theo cái đội này là được rồi, ta so với hắn còn mạnh hơn nhiều.”

Cẩm Nương nghe vậy cười sắp ngất đi, nàng từ Tôn gia trở lại vương phủ, bởi vì chuyện của vương phi, trong phủ rất buồn bực, cũng may có Tứ Nhi cùng Lãnh Khiêm trở về, trong phủ mới nhiều hơn mấy phần không khí tươi mới, chỉ là chuyện của Tứ Nhi bọn hắn là bí mật tiến hành, kéo tiền về cũng không thể khiến người khác biết rõ, cho nên, cao hứng cũng chỉ có thể trong phạm vi nhỏ mà phát tác.

Lãnh Hoa Đình lại không muốn đi biên quan, tình thế cũng chịu không được rồi, mà Lãnh Hoa Đường lại còn không có lộ diện, ngày hôm nay, Lãnh Hoa Đình cũng nhịn không được nữa, chỉ có thể lại đi tìm Lãnh Thanh Dục thương nghị.

Sau khi Thượng Quan Mai trở về phủ, liền ngã bệnh, Cẩm Nương hồi phủ cũng có đi qua thăm nàng, cố gắng khích lệ nàng vượt qua, nhưng khuyên như thế nào, nàng cũng không bỏ xuống được, áy náy cùng đau xót dây dưa trong lòng, nhất thời nửa hỏa cũng rất khó khuyên nhủ, Cẩm Nương trong nội tâm đối với việc nàng bán đứng vương phi cũng rất tức giận, đối với nàng lại càng thất vọng, sau lần thăm đó, cũng không hề đi tới viện của nàng, ai biết nàng ngày nào đó lại phát thần kinh gì, cùng ngoại nhân liên thủ, đem mình cũng bán đi?

Một ngày kia, là cúng thất đầu của đại phu nhân, Cẩm Nương liền đặc biệt dẫn theo Dương ca nhi cùng một đội thị vệ, ra khỏi kinh, đại phu nhân chôn cất tại trong đất phần mộ tổ tiên của Tôn gia, phần mộ tổ tiên của Tôn gia là ở ngoại ô kinh thành, muốn mời đạo tràng cho đại phu nhân, thắp hương đốt giấy gì, liền phải xuất kinh ra mộ.

Xe ngựa tiến lên rất chậm, Song nhi cùng Phong nhi đi theo bên người Cẩm Nương, Tú cô cũng ôm Dương ca nhi chen chúc trong một cái xe ngựa.

Lúc xe còn cách có mấy dặm đường thì đến phần mộ tổ tiên của Tôn gia, đột nhiên ngừng, Cẩm Nương thấy kinh ngạc, xốc rèm xem bên ngoài, chỉ thấy nơi này hai bên có hai sườn núi nhỏ, quan đạo liền tại giữa sơn cốc uốn lượn, hai bên địa thế cũng không hiểm ác, nhưng người qua lại không nhiều, nếu là có kẻ bắt cóc xuất hiện vào lúc này, cướp của giết người, ngược lại thật là tốt để đào tẩu.

Nàng không khỏi nắm chặc nắm đấm, ánh mắt sáng quắc nhìn xem Tú cô đang ôm Dương ca nhi.

Tú cô vẻ mặt trấn định tự nhiên, vỗ vỗ bờ vai của nàng, an ủi, bên cạnh Song nhi cùng Phong nhi ánh mắt cũng lóe lên, Cẩm Nương trong nội tâm an tâm một chút, dò xét phu xe kia: “Như thế nào lại ngừng ở chỗ này?”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thu-nu/chuong-163/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận