Thứ Nữ Chương 180: ngoại truyện 7

Edit: Funny1107Beta: Tiểu Tuyền

Sau khi Song Nhi thành thân, Cẩm Nương liền nhận Hỉ Qúy làm nghĩa huynh, việc này lại càng thêm náo nhiệt một lúc, chẳng qua là, bởi vì Cẩm Nương lúc này là thân phận Vương Phi, lấy danh là Tôn Thị Ngọc, mà Hỉ Qúy xuất thân quá kém, nên việc nhận nghĩa huynh này, cũng chỉ có thể làm trong lén lút, không thể báo danh vào trong gia tộc Tôn gia, cho nên, chẳng qua là ở trong phủ bày ra hai bàn, mời nhà mình cùng vài người bạn chí cốt đến đây làm chứng.

Ngày đó, Bạch Thịnh Vũ vừa lúc từ Tây Lương trở về rồi, cũng dẫn Trinh Nương đến nói chúc mừng, Trinh Nương còn đặc biệt cung kính kêu Hỉ Qúy một tiếng ca ca, khiến cho Tú cô cảm động nước mắt chảy ròng ròng, tay chân Hỉ Qúy lại càng luống cuống, không biết làm sao cho phải, ấp úng không dám đáp ứng.

Bạch Thịnh Vũ liền cười vỗ vỗ bả vai Hỉ Qúy, liếc mắt nhìn Hỉ Qúy: “Thế nào, Đại cữu ca, ngươi sẽ không chán ghét ta đi, ta tuy không phú quý bằng Tứ muội phu, hắn là Vương gia, ta chỉ là Ngũ phẩm lang trung, ngươi chịu nhận Vương gia làm muội phu, lại không nhận ta, ai nha nha, thật không tốt mà a.”

Hỉ Qúy nghe lại càng không thoải mái rồi, gấp đến độ không ngừng bị Bạch Thịnh Vũ chỉnh, vừa nói với Trinh Nương: “Tam tiểu thư, người xem này. . . . . . Ta không phải là ý tứ này?”

Trinh Nương mang thai đã vài tháng, giữ lấy bụng nâng thắt lưng đang đứng, thấy Hỉ Qúy hướng nàng trợ giúp, nàng không cười ngược lại còn giận, một đôi mắt to hết sức ủy khuất, “Huynh nhìn xem, huynh còn không phải là ý tứ này à, tướng công nói thế cũng đúng, Hỉ Qúy ca ca là thấy Tứ muội muội làm Vương Phi cao quý, mà ta chỉ là Ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, cho nên, cũng chán ghét ta rồi, hãy nghe xem, còn gọi ta là Tam tiểu thư, làm sao có thể như vậy được chứ, huynh không phải vẫn hay gọi ta là Tứ muội sao ?”

Kỳ thật từ nhỏ Hỉ Qúy cũng cùng Trinh Nương lớn lên, khi đó, lúc Cẩm Nương không có cơm ăn, Tú cô liền dẫn Cẩm Nương cùng Hỉ Qúy đi thỉnh cầu mẫu thân của Trinh Nương, hồi nhỏ nhìn Trinh Nương nhàn nhã, nhưng kỳ thật là đứa bé phá phách, trong nhà mình cũng không đủ ăn, nên liền lôi Hỉ Qúy cùng Cẩm Nương đi vào trù phòng ăn trộm đồ ăn, có lúc trong nhà bếp có người, nàng liền để Hỉ Qúy đi bắt con chuột, thả vào trong nhà bếp, ma ma phòng trù nhìn thấy, nhất định sẽ làm loạn thành một đoàn, có người lo đánh con chuột, có người liền hoảng sợ thét đến chói tai, Trinh Nương liền thừa dịp rối loạn đi vào, đem những món ăn ngon trên hai bàn trộm đi, khi đó Cẩm Nương ngây ngốc, nhưng cũng biết bao tử của mình cần lấp cái gì, nên lấy bánh bao, lén chạy đến sau phòng ở, mấy đứa trẻ này sẽ núp ở chỗ nào đó để ăn.

Chỉ có Hỉ Qúy là len lén chừa lại một cái cho Tú cô, còn hai tiểu cô nương kia sẽ đem đồ ăn lấy được ăn hết vào trong bụng của mình.

Sau đó bị bắt, chỉ có mỗi mình Trinh Nương là chuồn mất, mỗi lần bị bắt không phải là Cẩm Nương thì chính là Hỉ Qúy, Hỉ Qúy đã không ít lần bị đánh, bất quá, Trinh Nương cũng rất tốt, nếu Hỉ Qúy bị đánh, thì nàng sẽ đem thức ăn chia nhiều hơn cho hắn ăn, có thể nói, Hỉ Qúy cùng Trinh Nương, cũng giống như huynh muội, tình cảm rất tốt.

Chẳng qua là Trinh Nương chưa bao giờ gọi hắn là Hỉ Qúy ca ca, luôn là Hỉ Qúy, ngốc tử … kêu loạn, đây là lần đầu tiên, cho nên, Hỉ Qúy nghe thấy có chút xấu hổ mà đáp ứng, nhưng sau khi hồi tưởng lại chuyện lúc còn nhỏ ,cũng cảm thấy rất ngọt ngào, ấm áp.

Hắn giương mắt, nhìn thấy trong mắt Trinh Nương là một mảng chân tình, lỗ mũi cũng có chút chua xót, âm thanh nghẹn ngào đáp ứng một tiếng.

Trinh Nương lập tức mặt mày hớn hở, cầm một đôi vòng tay Điền Ngọc thượng hạng tặng cho Song Nhi, cười nói với Song Nhi: “Ngươi sau này chính là tẩu tẩu của ta, mau một chút, giúp cho Tú cô có thêm cháu đi.”

Song Nhi nghe thấy thì đôi má ửng hồng , xấu hổ không dám ngẩng đầu, Cẩm Nương nhìn thấy lại cao hứng, không còn cách, hai người Trinh Nương là ình mặt mũi, Bạch Thịnh Vũ là con của Hầu gia, hắn có thể gọi nô tài như Hỉ Qúy là Đại cữu ca, coi như là hiếm thấy, chẳng qua tên này, nguyên chính là người không quan tâm địa vị, cũng không câu nệ … thân phận này, nếu không, cũng sẽ không lấy thân phận là con trai trưởng, cưới thứ nữ như Trinh Nương làm chánh thất.

Nhưng mà, lúc này Trinh Nương cũng theo Bạch Thịnh Vũ học thói hư, làm thế nào mà thích trêu chọc người giống nhau như vậy? Hai người kia ở cùng một chỗ, ngay cả vẻ mặt cũng không khác nhau cho lắm, đều là tâm tư muốn trêu cợt người ta, trước kia trong nhà, cũng không nhìn ra Trinh Nương có năng khiếu này a.

Lãnh Hoa Đình ở vừa nhìn ra tâm tư của Cẩm Nương, cười nói: “Không phải là người không giống nhau, sẽ không ở cùng một nhà à, Tam tỷ tỷ là gần mực thì đen a, nương tử, sau này nàng phải cẩn thận đi, Tam tỷ tỷ cũng rất lợi hại đấy, cẩn thận nàng lại bắt chước theo nàng ấy.”

Bạch Thịnh Vũ nghe được cũng cảm thấy không vui, chỉ vào Lãnh hoa Đình nói: “Tứ muội phu, đừng tưởng đệ tốt lành gì, bãn lĩnh của đệ chỉ hai năm nay mới thu liễm lại một chút, không ít tài năng của đệ đều nổi danh trên toàn bộ kinh thành nha.”

Lời vừa nói ra, liền khiến Cẩm Nương cười, lúc đó Lãnh Hoa Đình bởi vì không tin tưởng bất kì ai, cho nên, luôn giả trang ngu ngốc, dựa vào việc người khác nói trí óc của hắn chỉ dừng lại ở tuổi mười hai, thấy ai không thích liền ném đồ người đó, trong phủ trên dưới không bị hắn đánh qua không ít lần, việc này còn nháo đến chỗ tiên hoàng, tiên hoàng cũng chỉ yên lặng coi như không thấy, đều là dung túng hắn, khiến cho hắn đánh người ngày càng thuận tay, không chỉ là đánh người trong phủ, hay là bên ngoài phủ, nếu như để hắn nhìn thấy người không thuận mắt, nghe không thuận tai, nhìn thấy ai thì đánh người đó, cũng không quản đối phương là ai. Nghĩ đến lúc đó, hắn xác thực so sánh với Bạch Thịnh Vũ cũng điên cuồng không kém a.

Lãnh Hoa Đình đối với này đoạn kinh nghiệm quang vinh này tuyệt không cho là xấu hổ, ngược lại còn cầm lấy chén rượu trong tay liền nhìn Bạch Thịnh Vũ uy hiếp, khóe miệng vẽ ra một nụ cười phá hoại: “Thế nào, Tam tỷ phu, ngươi cũng muốn thử một lần?”

Bạch Thịnh Vũ vội vàng vòng đến phía sau Trinh Nương, giương miệng nói với nương tử: “Tứ muội phu ỷ thế uy hiếp người a.”

Trinh Nương rất yêu thương quay đầu nhìn vào mắt phu quân nhà mình, an ủi hắn nói: “Không sợ, nếu hắn dám khi dễ chàng, ta liền khóc cho Tứ muội muội nhìn thấy, lúc còn nhỏ, Tứ muội muội còn nói cho ta biết, thân thể lúc mang thai, nhất định phải vui vẻ cởi mở, nếu không, sẽ ảnh hưởng thai nhi nha.”

Cẩm Nương nghe được vẻ mặt hắc tuyến, quả nhiên là vật hợp theo loài mà, Trinh Nương so sánh với Bạch Thịnh Vũ càng mạnh mẽ hơn, nàng đang gắp một khối xương sườn nóng bỏ vào trong bát, nửa đường, đoạn xương sườn đã bị chặn lại, định thần nhìn lại, khối xương sườn nóng đang hướng về cái bát của Dương Ca Nhi, mà người cướp lấy khối xương sườn đó, chính là Tú cô.

“Tú cô, người không công bằng, cái đĩa sườn này hắn đã ăn hết một nửa rồi, trẻ con trong nhà, ăn nhiều sẽ béo lên cũng không hay đâu, ta mới ăn được có hai miếng mà.” Vẻ mặt Cẩm Nương như khóc tang, tố cáo bản thân không được đãi ngộ công bằng.

“Có cái gì không tốt, chỉ cần Dương Ca Nhi chúng ta vui vẻ ăn là được.” Tú cô đầu cũng không ngẩng lên, cười híp mắt nhìn Dương Ca Nhi đem khối xương sườn cướp lấy kia bỏ vào miệng, bọc trong cái miệng nhỏ nhắn, phồng lên phồng xuống , một lát sau liền phun ra miếng xương sườn không còn miếng thịt nào cả.

“Dương ca nhi của chúng ta thật là ngoan, ăn còn biết nhả xương ra.” Tú cô cầm khăn lau bên miệng Dương ca hi, cười khen nói.

Cẩm Nương trừng mắt Dương ca nhi như muốn phun hỏa, thấy ánh mắt của hắn vừa nhìn chăm chú vào bát xương sườn, nàng liền đem bát xương sườn kia bưng đến một bên bàn khác.

Lãnh Hoa Đình vừa thấy, đôi mắt phượng yêu diễm sáng ngời, nịnh hót nói: “Nương tử, đây là cho ta sao?”

“Bà nội Tú cô, nương thiên vị, con muốn ăn xương sườn.” Dương ca nhi nhìn thấy lập tức tìm viện binh, nói xong cũng làm như không nhìn thấy nương hắn trực tiếp trừng hắn, ngửa đầu cho Cẩm Nương một nụ cười sáng lạn, “Nương thân ái, ăn nhiều thịt thì sẽ béo không đẹp.”

“Vậy con ăn nhiều như vậy, không sợ bị biến dạng sao ?” Cẩm Nương lập tức quay lại công kích hắn.

“Ai, ai, con là nhi tử của phụ thân, phụ thân ăn so với con còn nhiều hơn, người nhìn phụ thân có xấu xí không? Bọn họ nói, tương lai con so với phụ thân còn xinh đẹp hơn , nương, người không cần ghen tỵ với con nữa.” Cái miệng hai tuổi của Dương ca nhi tỏ vẻ rất lanh lợi, bày tỏ như vậy cũng không sợ tức chết người .

Cẩm Nương còn muốn mắng hắn, đột nhiên liền cảm thấy trong ngực khó chịu một trận, quay đầu muốn ói, Song Nhi tuy nói đã gả cho người ta, nhưng vẫn ở lại Giản Thân Vương Phủ, vẫn đảm nhiệm chức vụ lúc trước, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Cẩm Nương, chủ yếu là để nàng mang theo vài ma ma, giúp Cẩm Nương dạy dỗ mấy nha đầu này cho tốt đi, lúc này nhìn thấy Cẩm Nương đột nhiên không thoải mái, vội vàng đứng dậy đở lấy nàng: “Phu nhân, người không phải là không ăn được chứ? Dạ dày khó chịu sao?”

Cẩm Nương không nhịn được cảm giác trong lòng ngực đảo lộn một trận, rời chỗ ngồi, chạy đến phòng bên cạnh bắt đầu ói lên ói xuống.

Lưu y đang được mời đến, rất tường tận mà xem lấy mạch của Cẩm Nương, một lát sau hắn mới đứng lên, đến bên cạnh chiếc bàn dài kê thuốc, trong lòng Lãnh Hoa Đình rất lo lắng, sợ Cẩm Nương bị bệnh nặng, đôi mắt trông mong nhìn Lưu Y Chính, nhưng mà hắn cũng rất hiểu rõ vị thái y hiện đang đứng đầu trong viện thái y này, việc làm hắn vui vẻ nhất chính là làm hại người để lợi ình, ngươi càng lo lắng, hắn càng vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại chờ hắn kê đơn thuốc xong.

Chung quy sau nửa khắc, hắn cũng sẽ trình bày bệnh tình .

Quả nhiên Lưu Y đang thấy hắn tức giận, liền cảm thấy hứng thú, viết xong đơn thuốc, giơ tay lên nói: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương phi lại mang thai.”

Lãnh Hoa Đình nghe thấy mừng rỡ từ trên ghế đứng lên, “Ngươi nói là thật, nương tử nàng. . . . . . Nàng lại mang thai rồi?”

Lưu y đang nghe vẻ mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Vương gia không tin y thuật của hạ quan sao?”

“Không đâu, y thuật của ngài inh nhất Đại Cẩm rồi, một hỉ mạch như thế làm sao lại nhìn sai được, Vương gia hắn quá cao hứng thôi, ngài chớ trách.” Ở trên giường Cẩm Nương nghe cũng rất cao hứng, vội vàng giải thích dùm Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình nghe cũng gật đầu, hắn xác thật là quá cao hứng, bản thân hắn chỉ có mỗi Dương ca nhi , con nối dòng vẫn còn quá ít, hơn nữa, nếu như lão Vương gia cùng Vương phi đang du ngoạn bên ngoài nghe tin Cẩm Nương mang thai, không chừng một lát nữa hưng phấn sẽ quay trở về phủ, mặc dù hai người bọn họ một chủ bên trong, một chủ bên ngoài, mọi chuyện rất tốt, nhưng mà, trong nhà có lão nhân, mới giống như một gia đình, nhất định phải tìm cách đem này tin tức đưa cho phụ vương.

Cuộc sống sau này, đại bộ phận việc trong phủ Cẩm Nương đều giao toàn bộ cho Trương ma ma, nàng liền ở trong phủ thảnh thơi trải qua cuộc sống như côn trùng, sau này, Tứ Nhi sinh nữ nhi, phấn mài ngọc điêu, vừa xinh đẹp vừa khả ái, Cẩm Nương nhìn thoáng qua nhi tử Dương ca nhi vừa hư đốn vừa phúc hắc nhà mình, lại sờ bụng hô: “Lần này nhất định phải sinh nữ nhi, làm sao cũng không cần sinh nhi tử nữa.”

Dương ca nhi nhìn liền vẫy tay với tiểu muội muội nằm bên trong, rất vui vẻ, một chút sờ sờ mặt nhỏ của nàng, một chút sờ sờ búi tóc của nàng, ngẩng đầu nói với Tứ nhi: “Tứ di, Tiểu muội muội thật xinh đẹp, cho Dương ca nhi làm muội muội nhé?”

Tứ nhi nghe thấy cười không ngừng, liếc hắn một cái nói: “Không cho, để mẹ ngươi sinh đi?”

Dương ca nhi quay đầu vừa lúc nghe thấy Nương nhà mình cầu khấn sinh được nữ nhi, không khỏi bĩu môi nói: “Mẫu thân làm sao được chứ, mẫu thân sinh chỉ có thể là muội muội, Tứ di, ngươi sinh có thể làm nàng dâu của Dương ca nhi.”

Cẩm Nương cùng Tứ nhi nghe thấy, hai mặt nhìn lẫn nhau, tiểu tử này, mới không tới hai tuổi, từ ở đâu học được vậy, Cẩm Nương thề rằng là không có dạy hắn điều này nha.

Đột nhiên lại nghĩ tới, Hoàng hậu trong cung một tháng trước đã sinh tiểu công chúa, nàng đi vào trong cung chúc mừng, hoàng thượng còn cười nói muốn cùng nàng làm thân gia.

Ngày đó nàng cũng mang theo Dương ca nhi đi theo, Tiểu công chúa trông rất khả ái hồng hào, Hoàng thái tử cố hết sức muốn ôm Tiểu công chúa, Dương ca nhi liếc nhìn cũng vô cùng không đứng đắn, muốn ôm lấy nàng, bọn cung nữ làm sao dám để hai tiểu tổ tông này đụng công chúa, liền khuyên nhủ bọn họ, kết quả, ngày hôm đó một Hoàng thái tử tính tình rất tốt bỗng đẩy Dương ca nhi sang một bên nói: “Đây là muội muội của ta, ngươi không thể ôm, chỉ có ta mới có thể ôm.”

Dương ca nhi nghe thấy liền khóc, kết quả Hoàng thái tử lại nói: “Ngươi vội cái gì, phụ hoàng nói, tiểu muội tương lai sẽ là thê tử của ngươi, khi các ngươi thành thân, là có thể gặp nhau.”

Dương ca nhi nào biết thê tử là gì, thành thân là chuyện như thế nào, liền vẫn tiếp tục khóc muốn ôm lấy Tiểu công chúa, nói không muốn thê tử.

Hoàng thái tử liền rất có kinh nghiệm cẩn thận khuyên hắn nói: “Ngươi đừng khóc nữa, thê tử so với muội muội tốt hơn, tương lai, muội muội chính là người của ngươi , người khác cũng không thể gặp, đúng không, mẫu hậu.” Đang nói, hắn còn ngẩng đầu hỏi Hoàng hậu nương nương.

Dáng vẻ Hoàng thái tử không tới bốn tuổi, nhưng mà, trong cung quy củ rất nghiêm, giáo dục cũng không giống nhau, sớm đã có ma ma quản giáo hắn chuyện nam nữ lễ nghi rồi , cho nên, hắn cũng mơ hồ biết một ít chuyện, bất quá kiến thức lại nửa vời, mọi người nghe thấy đương nhiên cho rằng là trò đùa trẻ con mà thôi.

Thế là, ngày đó trải qua sự dạy dỗ của Hoàng thái tử, Dương ca nhi hiểu được, muội muội gia đình người khác, chính là thê tử của hắn, vừa nhìn thấy Tứ Nhi sinh nữ nhi, hắn không chút nào do dự đến tuyên bố quyền sở hữu.

Cẩm Nương không khỏi thở dài hỏi Dương ca nhi: “Con đã muốn Tiểu công chúa làm thê tử không phải sao? Thế nào lại còn muốn tiểu muội muội của Tứ di đây?”

“Vui vẻ a, vui vẻ thì con liền muốn.” Dương ca nhi ngẩng đầu lên lườm mẫu thân hắn một cái, nếu hắn không đính ước trước, chờ một lát thái tử đến, cũng muốn trước đính ước thì làm thế nào chứ? Muội muội nhà Tứ di cũng không phải là của nhà Thái tử, vậy hắn cũng có thể muốn nàng làm thê tử của hắn thì sao, còn may, là mình đi trước một bước.

Cúi đầu xuống một lát, hắn lại nghĩ tới mẫu thân của hắn mới vừa nói muốn sinh nữ nhi, vội vàng nói với mẫu thân của hắn : “Nương, người sinh muội muội liền để cho nàng làm thê tử của hoàng thái tử sao, đỡ phải để hắn đến cướp lấy. Ừ, muội muội của nhà Tam di con cũng phải đính ước trước đã, nếu không, lại bị thái tử ca ca cướp đi .”

Cẩm Nương đối với nhi tử nhà mình hết chỗ nói nổi, chỉ cho là lúc này hắn muốn chơi đùa thôi, cái gì cũng đều không hiểu.

Hôm đó thăm hỏi Tứ Nhi xong, Cẩm Nương liền mang theo vài người cùng đi đến Đông Phủ, hiện giờ Cẩm Nương phân chia người đến phòng của Lãnh Hoa Hiên, ra lệnh cho vài gia bộc tản ra tìm vài người trở về, chiếu cố cuộc sống hằng ngày thức ăn của Lãnh Hoa Hiên, chẳng qua cũng không biết Lãnh Hoa Hiên đang suy nghĩ cái gì, Cẩm Nương đã nói vài lần với hắn, để cho hắn đi đến Trữ Vương Phủ nói chuyện thành thân, đem Lãnh Uyển cưới về, nhưng hắn vẫn không chịu, hỏi hắn, hắn lại không chịu nói nguyên nhân, chính xác không còn đường lựa chọn, Cẩm Nương rất là đồng tình với Lãnh Uyển, cảm thấy nàng ấy là một nữ nhân kiên trinh, cho nên, hôm nay nàng lại bắt đầu hành trình làm bà mai.

Nhưng mà, người còn chưa đến đông phủ, lại nghe người đến báo, Lạc Hà Quận chúa đến, còn dẫn theo Lãnh Uyển cùng nhau đến đây.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thu-nu/chuong-179/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận