Hiệu ứng này rất dễ thực hiện. Có vẻ như ngoài đời thực nó cũng dễ làm, nếu bạn là một phù thủy.
Mẹ Tori bước ngay bên cạnh tôi, gần như vô hình. Không có cách nào trốn thoát, tôi buộc phải diễn vai của mình, đi tìm điểm hẹn, cái cớ giúp tôi chộp lấy cơ hội thoát thân. Có lẽ là một lỗ trên tường đủ nhỏ cho tôi lọt qua nhưng mẹ Tori thì không; một chồng thùng bấp bênh để tôi đánh đổ lên đầu mụ ta; hoặc dùng một chiếc búa bị bỏ lại nện vào đầu mụ chẳng hạn.
Tôi chưa từng “đánh vỡ đầu” ai cả, nhưng với mẹ Tori, tôi sẵn sàng thử.
Từ đường phía trước nhìn vào, nơi này trông như mọi nhà máy bình thường với vài mái nhà phụ. Lúc vào trong tôi mới thấy có hàng chục khu nhà rải rác, nhiều nơi bỏ hoang. Một khu bất động sản đáng giá đây… nếu không có loạt ống khói ngày đêm nhả khói phủ mù cả khu dân cư.
Đồ dùng, vật chất chất đống bên trong là dấu hiệu duy nhất cho thấy nhà máy còn hoạt động. Có lẽ nó đang vận hành dưới mức trung bình, trụ lại một cách khó khăn, như nhiều xí nghiệp khác ở Bufflo. Tôi không biết họ sản xuất cái gì. Vật dụng kim loại trông như hàng tồn trong các nhà kho. Có lần, khi đang chạy giữa các tòa nhà, chúng tôi có nấp sau mấy cái thùng vì một tài xế lái xe tải lướt ngang qua, và đó là công nhân duy nhất mà chúng tôi bắt gặp.
Tòa nhà thứ ba không khóa, nên mẹ Tori không phải dùng bùa phá khóa. Khi vào trong, tôi thầm nghĩ, Nơi này trông khả quan đây. Hai tòa nhà trước chỉ toàn thiết bị và súc kim loại. Chỗ chúng tôi đang đứng có vẻ như bị bỏ hoang, toàn thùng thưa vung vãi. Chúng không được xếp chồng lên nhau một cách chênh vênh, nhưng vẫn còn cả một nhà kho để tìm kiếm.
Vào sâu hơn, tôi để ý thấy một chồng thùng trông mất thăng bằng. Bên cạnh đó là một đống ống kim loại cỡ nhỏ, vừa tay để đập lên đầu ai đó.
Tôi tiến về phía mấy cái ống, đầu cắm cúi nhìn xuống sàn như thể đnag tìm chiếc áo rách.
“Này Chloe, thôi trò giả vờ vớ vẩn này được rồi đấy,” mẹ Tori nghiêm giọng.
Tôi từ từ quay lại, cố tròn xoe mắt ra nhìn.
“Ở đây làm gì có chiếc áo nào,” mụ nói tiếp, “cũng chẳng có điểm hẹn nào hết. Điểm hẹn của bọn bay có thể là trong khu nhà máy này, nhưng ở đây thì không.”
“Vậy ta thử tìm tiếp…”
Mụ ta túm tay tôi khi tôi bước ngang qua. “Mọi người thừa biết mày còn định trốn nữa. Marcel chỉ hy vọng là chúng mày hẹn nhau đâu đó gần đây. Giờ mày đang tìm cách để lại dấu vết, thứ gì đó giúp mày thức giác quan của Derek. Khi chúng ta đi khỏi, nó sẽ quay về đây tìm hiểu mọi chuyện.”
Để lại dấu vết! Trời, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tôi đâu cần phải đến đây để gây sự chú ý với Derek. Nếu anh ấy ngửi thấy mùi tôi ở gần nhà máy…
“Ch… cháu không có định bỏ trốn. Cháu chỉ muốn giúp Simon. Chúng cháu cần tìm…”
“Tao không quan tâm đến bọn nhóc đó. Tao chỉ chú ý đến mày thôi.”
“Cháu ư?”
Mụ ta siết cánh tay tôi. “Mấy đứa khác đang yên đnag lành ở Nhà mở Lyle mấy tháng rồi, ngoan ngoãn vâng lời, cố gắng hết mình để tiến bộ hơn. Sau khi mày đến, bọn tao phải xử lý cả một vụ nổi loạn. Trong vòng một tuần đã có bốn đối tượng bỏ trốn. Mày đúng là đứa giỏi xúi bẩy đấy nhỉ?”
Tôi chỉ là chất xúc tác, không phải là kẻ châm ngòi. Nhưng cũng chẳng được lợi lộc gì nếu tôi sửa gáy mụ ta.
“Mày đã hành động trong khi đám còn lại tin tất tần tật những lời nói dối của bọn tao và hết lòng cầu xin được giải cứu. Con gái tao cũng chẳng có gan để tham gia cùng mày.”
Ờ, chẳng phải vì bà làm nhụt hết mọi ý chí của Tori sao? Vì bà ép Tori phải đóng vai diễn bệnh nhân tâm thần của mình thật hoàn hảo để bà vừa lòng?“Định mệnh mang đến cho chúng ta một sự thay đổi đáng tởm, Chloe Saunder. Mày thì dính chặt với dì Lauren yêu quý, lúc nào cũng sốt sắng, cũng vò đầu bứt tai vì mày. Y như đưaá con gái không xương của tao vậy. Nhưng khi định mệnh không an bài thì ta phải tự vận động thôi. Mày và tao phải thỏa thuận sao cho hai bên cùng có lợi.” Mụ buông tay tôi ra. “Tiến sĩ Gill bảo tao là mày liên lạc được với các linh hồn từ thí nghiệm trước đó của Lyle.”
Tôi không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn mụ.
“Tao biết mụ đã đến gặp mày,” mẹ Tori nói tiếp. “Tiến sĩ Gill hơi bị cuồng tín, như mày cũng biết. Mụ ta bị ám ảnh bởi những bí mật của Lyle. Tham vọng là tốt. Nhưng ám ảnh thì không.” Mụ nhìn tôi chằm chằm. “Mấy con ma đó nói gì với mày?”
Mụ bật cười. “Chắc thế rồi. Nhưng với mày, với tuổi mày, đã biết làm xác chết sống dậy...?” Mắt mụ sáng lên. “Ấn tượng đấy.”
Hiểu rồi, nói vậy ngu quá. Tôi mới vừa tự thừa nhận là mình biết gọi hồn xác chết. Một bài học rút ra từ việc khoe mẽ - đừng bao giờ làm thế nữa nhé.
“Mày có thể liên hệ với chúng không?”
“Cháu có thể thử ạ.”
“Tháo vát và biết điều. Đó là sự kết hợp giúp mày tiến xa. Ta sẽ làm như thế này, tao sẽ nói với tiến sĩ Davidoff điểm hẹn là đây. Không có áo, có khả năng là anh em nó đem đi rồi. Nhưng chúng để lại cái này.” Mụ lục túi lấy ra một trang giấy được cẩn thận xé từ tập vẽ của Simon. Một mặt là hình vẽ dang dở, rõ ràng là của Simon. Mặt kia là dòng chữ in hoa rời rạc: BSC CAFE 2PM, do mụ tự viết.
“Gặp nhau ở quán cà phê tự phục vụ Buffalo State lúc hai giờ. Giấy trắng quá. Họ sẽ không tin tờ giấy rơi ở đây đâu.”
Tôi cầm lấy tờ giấy bước đến gần đống ống kim loại, cúi xuống và chà mặt giấy lên trên nền sàn bẩn. Đoạn tôi dừng lại, vẫn cúi khom người như thế và nhìn lên mụ ta.
“Còn insulin đâu ạ?”
“Chắc bọn chúng tìm được rồi.”
“Ta để lại đây được không, phòng khi cần thôi?”
Mụ ngập ngừng. Dù mụ không quan tâm nhưng nếu làm như thế để khiến tôi tin tưởng…
“Tao sẽ lấy vài lọ ở chỗ Lauren rồi đem lại đây,” mụ nói. “Để ta mang tờ giấy đi báo cáo đã.”
Mẹ Tori quay lưng dợm bước đi. Tôi cầm chắc đoạn ống xông lên, chuẩn bị vụt vào gáy mụ.
Mụ quay phắt lại, lập tức búng tay. Tôi bay ngược ra sau, ngã xuống đống thùng, ống kim loại trong tay rơi loảng xoảng xuống nền nhà. Tôi sờ soạng tìm nhưng mụ đã nhanh hơn, chộp được nó và vung cao qua đầu.
Mụ há miệng nhưng chưa kịp nói gì thì một thùng gỗ thưa từ đống thùng trên đầu tôi bay vụt sang. Mụ né người tránh được. Đằng sau chiếc thùng vừa bay đi là Liz.
Tôi phóng về phía đống ống, nhưng mụ Enright yểm một bùa chú khác lên tôi. Chân tôi trượt đi, cánh tay vươn tới chúi nhủi xuống sàn, nơi bị thương lúc trước đau thốn. Nhìn quanh quất, tôi thoáng thấy chiếc áo ngủ của Liz đằng sau đống thùng lỉnh kỉnh.
“Elizabeth Delaney, hẳn vậy rồi.” Mụ Enright lùi về phía bức tường, láo liên nhìn hết bên này sang bên kia, chuẩn bị tinh thần đón vật thể bay kế tiếp. “Hình như sau khi chết, mày đã làm chủ được sức mạnh của mình. Giá sớm hơn một chút thì hay biết mấy. Thật lãng phí.”
Liz cứng người lại giữa đống thùng, gương mặt tối sầm khi nghe mụ Enright xác nhận mình đã chết. Nhưng chỉ một thoáng sau, Liz so vai, nheo mắt tập trung vào một chồng thùng gỗ khác.
“Dù chết, mày vẫn có ích như thường, Elizabeth,” mụ Enright nói, “Một yêu tinh hiếm có sẽ giúp tiến sĩ Davidoff vượt qua nỗi thất vọng khi để thất lạc Simon và Derek dấu yêu.”
Liz gồng sức đẩy, chồng thùng gỗ rung lên kêu răng rắc, từng thớ gân trên gương mặt Liz nổi lên vì cố sức. Tôi rối rít ra hiệu cô ấy tập trung vào đổi mỗi chiếc thùng trên cùng, Liz gật đầu và bắt đầu làm theo… nhưng mụ Enright dễ dàng bước ra khỏi tầm rơi.
“Đủ rồi đấy Elizabeth,” mụ ta bình thản nói trong lúc những chiếc thùng rơi ầm ầm sau lưng.
Liz tóm lấy một phiễn gỗ lỏng lẻo và phóng thẳng vào mụ.
“Tao nói, đủ rồi.”
Mụ ta tung bùa về phía tôi, lần này một dòng điện mạnh xuyên qua người khiến tôi ngã vật xuống, toàn thân co giật, miệng ngáp ngáp. Liz cúi xuống nhìn tôi. Tôi thì thào là mình vẫn ổn và cố chống tay ngồi dậy, cả người run lên.
Mụ Enright nhìn quanh, mụ không thể thấy Liz trừ phi cô ấy di chuyển thứ gì đó. “Tao không thể làm gì mày, Elizabeth, nhưng tao có thể hành hạ Chloe. Chỉ cần một mẩu gỗ bay lên là tao sẽ cho nó ăn điện một lần nữa. Rõ chưa?”
Tôi cố đứng dậy và chạy thục mạng ra cửa. Chạy chưa được vài bước, toàn thân tôi đã đông cứng. Theo đúng nghĩa đen.
“Bùa trói đấy,” mụ Enright đắc ý. “Rất hữu dụng nhé. Giờ, Elizabeth, hãy ngoan ngoãn trong lúc tao vào Chloe…”
Bùa chú hết hiệu lực. Tôi vấp chân, lính quýnh lấy lại thăng bằng rồi ngước lên và thấy chính mụ cũng đang bị đông cứng. Một bóng người từ trong góc tối tiến ra.“Bùa trói sao?” Tori sải bước về phía chúng tôi. “Mẹ gọi bùa đó là vậy à? Mẹ nói đúng. Quả thực nó rất hữu dụng.”
Cô ta đứng trước thân hình bất động của mẹ mình. “Hóa ra con là một nỗi thất vọng, còn Chloe là đứa con gái mà mẹ muốn có sao? Mẹ biết không, điều đó khiến con thật đau lòng… dù con cứ tưởng mẹ phải hiểu nó hơn. Hoặc là, hiểu con hơn chứ.” Cô ta ghé sát lại. “Sắm đồ ư? Con bị nhốt trong buồng giam, cuộc đời con tan nát, vậy mà mẹ thật sự tin là con muốn đi mua sắm ư? Mẹ chẳng hơn gì Chloe, chả biết gì về con hết.” Tori khoát tay về phía tôi. “Cậu…”
Tori lảo đảo lùi lại, thở gấp, mẹ cô ta đã thoát và vừa yểm bùa đáp trả.
“Con còn nhiều thứ phải học đấy Victoria, nếu con cho là mình làm gì được mẹ.”
Tori nhìn vào mắt mụ. “Mẹ tưởng con tới đây để trả thù chắc? Đây là một cuộc trốn chạy.”
“Trốn ư? Vậy con tính trốn xong sẽ lang thang ngoài đường ngoài sá à? Con gái cưng của cha con sẽ ngủ bờ ngủ bụi ư?”
Mắt Tori long lên, nhưng giọng cô ta vẫn bình tĩnh. “Con sẽ ổn thôi.”
“Sống bằng gì? Con có mang theo tiền không? Có thẻ ngân hàng không?”
“Con bị giam thì làm gì có mấy thứ đó?”
“Mẹ cá là Chloe có mang một ít đấy. Nó không bao giờ rời khỏi phòng mà không mang theo chút tiền phòng thân.”
Cả hai cùng nhìn tôi. Tuy tôi không nói gì hẳn đã hiện rõ trên nét mặt. Mụ Enright cười ha hả.
“Ồ, con sẽ có tiền ngay thôi,” Tori thản nhiên, “Chỉ việc lấy của mẹ là xong.”
Cô ta quạt tay xuống, một luồng sức mạnh xô cả mẹ cô ta và tôi loạng choạng lùi về sau. Tori vung tay quá đầu. Những tai sáng lóe lên, quyện thành đụn gió xoay vòng xung quanh chúng tôi, cuốn theo một cơn lốc bụi và mạt cưa. Tôi nhắm chặt mắt lại, đưa tay che mũi và miệng.
“Con tưởng đó là pháp thuật siêu việt ư, Victoria?” Mẹ Tori hét lớn qua làn lốc. “Một cơn ăn vạ kiểu trẻ con. Con chẳng thay đổi gì cả. Chỉ khác là bây giờ con nhờ đến sức mạnh của tôi nhiên để gào thét và giãy đành đạch hộ mình.”
“Mẹ tưởng con chỉ làm được nhiêu đó thôi sao? Trông đây…”
Tori đứng như phỗng vì trúng phải bùa trói. Trận gió dừng lại. Đám bụi cùng những tia sáng là là dưới mặt đất.
“Mẹ đang mở mắt trông đây,” mụ Enright hả hê, “Mẹ chỉ thấy con là một con bé được chiều đến hư hỏng với chiếc xe mới bóng lộn, phá phách lung tung, không quan tâm đến việc người khác có bị thương hay không. Con luôn ích kỷ và thiếu suy nghĩ.”
Mắt Tori long lanh nước. Trong khi mụ Enright tiến đến chỗ con gái, tôi lén lại gần đống ống kim loại.
“Giờ, Victoria, nếu đã thôi không nổi đóa lên nữa thì để mẹ gọi Lauren đến. Mong là lần này cô ta trông chừng con cẩn thận hơn.”
Liz đang lượn lờ trên đầu mụ ta, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chồng thùng gỗ khác. Tôi lắc đầu. Góc đẩy hơi lệch và mụ sẽ thấy chúng rơi. Tôi cúi xuống nhặt một đoạn ống lên.
“Lauren Fellows sẽ không phải là người duy nhất bị quở trách,” mụ Enright chưa hết chuyện. “Con vừa nhận lãnh một tuần trong phòng, một mình, không học hành gì hết, không người viến thăm, không có MP3. Chỉ có thật nhiều thời gian để suy nghĩ về…”
Tôi vung đoạn ống trong tay vụt vào gáy mụ. Một tiếng “bốp” chát chúa vang lên. Vũ khí rơi khỏi tay tôi. Thấy mụ loạng choạng, tôi tưởng mình ra tay chưa đủ mạnh. Tôi lính quýnh lượm lại đoạn ống đang lăn ra xa.
Rồi mụ ngã vật ra đất.
Vừa thoát bùa, Tori đã vội chạy đến bên, quỳ sụp xuống bên cạnh mẹ. Tôi ngồi gần cô ta, xem mạch mụ còn đập chăng.
“Chắc mẹ cậu không sao đâu,” tôi an ủi.
Tori ngây người ra đấy, mắt đăm đăm nhìn mẹ.
Tôi chạm tay cô ta. “Nếu muốn đi, chúng ta phải…”
Cô ta hất tôi ra. Tôi đứng dậy, chuẩn bị bỏ Tori lại. Rồi tôi nhận ra Tori đang làm gì – cô ta lục lọi trong túi quần mẹ mình.
“Chả có gì,” Tori nghiến răng lẩm bẩm. “Đến thẻ tín dụng cũng không nốt.”
“Tớ có tiền. Cứ đi đi.”
Ngoái đầu nhìn mẹ mình lần cưới, Tori sải bước theo tôi.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!