Có vẻ như là lựa chọn của Tori. Rae chào tôi một tiếng để giữ phép lịch sự, sau đó không hề hé môi. Ít ra cô ấy vẫn nhìn tôi, không như Tori.BỮA TRƯA CHỈ BAO GỒM RAU CỦ, salad và nước đóng chai. Có vẻ như là lựa chọn của Tori. Rae chào tôi một tiếng để giữ phép lịch sự, sau đó không hề hé môi. Ít ra cô ấy vẫn nhìn tôi, không như Tori.
Tiến sĩ Davidoff bước vào đúng lúc chúng tôi sắp ăn xong.
“Xin lỗi các em vì đã cắt ngang, nhưng tôi cần nói chuyện với Chloe.”
Tôi đứng dậy. “Vâng. Ở đâu…?”
“Đây cũng được.”
Ông ta từ tốn yên vị xuống ghế. Mồ hôi chảy dài sau gáy, tôi có cảm giác mình như một đứa nhóc bị gọi riêng ra trước toàn lớp.
“Chúng tôi đánh giá cao việc em giúp moi người tìm Simon, Chloe ạ. Như các em thấy đấy, chúng tôi rất lo lắng.”
“Vâng,” Rae lên tiếng. “Cậu ấy cần thuốc. Nếu có manh mối, em sẽ…”
Cô ấy ngừng lại và nhìn tôi. Tori cũng dồn mắt vào tôi, hoá ra đây là lý do khiến tiến sĩ không gặp riêng tôi.
“Em đã đưa danh sách những nơi cần tìm,” tôi nói nhanh. “Em chỉ biết có thế.”
“Họ không có ở đó, Chloe,” Tiến sĩ Davidoff bảo. “Nên chúng tôi đang cân nhắc lại đề nghị của em. Chúng tôi muốn đưa em theo trong cuộc tìm kiếm chiều nay.”Tôi nghe như có tiếng sấm động bên tai. Đầu tôi quay cuồng với bao ý nghĩ trái ngược. Một là, đừng vội tin ngay những gì mình vừa nghe. Hai là, một đề nghị quá hấp dẫn thường là cái bẫy nguy hiểm. Mấy ngày qua đã phải nghe đủ lời dối trá nên tôi không thể nhẹ dạ được, phải suy xét thật thấu đáo đã.
“Tiến sĩ định cho em đi cùng…”
“Ừ. Nếu may mắn, anh em nhà Derek sẽ trông thấy em và chịu đi ra ngoài. Chỉ là, có một vấn đề phát sinh thế này.”
Phải, với viễn cảnh đó, tôi dám chắc không chỉ có một vấn đề nảy sinh.
“Những nơi em tiết lộ cho chúng tôi có vẽ không chính xác. Anh em Derek rất khôn ngoan, lại được cha dặn kỹ. Họ sẽ chọn, hoặc một nơi công cộng hoặc một chỗ vắng vẻ. Những địa điểm có khả năng mà em đưa tôi đều không thuộc một trong hai nhóm ấy. Hay còn nơi nào em quên.” Tiến sĩ ngừng lời, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nếu vậy thì chiều nay có mang em theo cũng chỉ vô ích.”
Lại thêm tiếng sấm nữa ì ùng bên tai. Thời cơ chín mùi đã đến. Tiến sĩ Davidoff biết lý do tôi muốn đi với họ nên đã quyết định tham gia cuộc chơi. Liệu tôi có dám chơi đến cùng không?
“Kìa Chloe,” Rae thì thầm.
“Đừng nghĩ cậu đang bảo vệ bọn họ bằng cách không hợp tác,” Tori cao giọng. “Simon không khoẻ, Chloe. Nếu cậu ấy chết, tôi mong cậu ấy sẽ ám cậu cho đến khi>
“Đủ rồi, Tori,” Tiến sĩ Davidoff can.
“Em… có ý khác,” tôi lắp bắp. Ôi trời, tôi liệu mà nghĩ ra cái ý khác đó. Càng nghĩ tôi càng nhận thấy mình cần câu giờ để nghĩ ra một cái gì đó lọt tai. Ngặt nỗi có muốn làm vậy cũng không được. Vậy nên tôi đành ấp úng kể một câu chuyện dở tệ rằng khi ấy tôi và Derek đã đi qua sân nhà máy rồi tìm được một chỗ trốn tốt. Có lẽ Derek định chọn nơi đó làm điểm hẹn. Chỉ có điều lúc ấy tối quá, hai đứa lại đi qua nhiều toà nhà nên tôi không nhớ rõ chỗ kia thuộc dãy nào. Nhưng nếu đến tận nơi, có lẽ tôi sẽ nhớ ra.
Tiến sĩ Davidoff tủm tỉm cười. Tôi những tưởng sắp bị ông ta vạch mặt, nhưng tiến sĩ chỉ nói, “Thế thì có em đi theo giúp là tốt quá chứ nhỉ?”
“Cả em nữa,” Tori vội xen vào. “Em chẳng mấy khi được ra ngoài phòng từ lúc bị đưa đến đây. Em chưa từng bước chân ra đường kể từ khi Chloe đến Nhà mở Lyle. Em cũng muốn đi.”
“Làm như đi thực địa không bằng,” Rae lầm bầm.
“Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của em nhưng tiếc là không cần thiết,” Tiến sĩ Davidoff nói.
“Em nào định giúp gì? Chẳng qua vì Simon thôi. Với lại em cần đi mua sắm.”
“Mua sắm?” Tiến sĩ Davidoff nhìn Tori như thể ông ta nghe lầm. Rae và tôi cũng vậy.
“Tiến sĩ có biết lâu lắm rồi em chưa có đồ mới không? Giờ đang là mùa xuân mà mọi thứ em mặc toàn từ năm ngoái.”
“Ôi bất hạnh thật. Ai đó làm ơn gọi Tổ chức Ân xá quốc tế đi.” Rae đưa mắt nhìn Tori. “Tôi chắc là cậu còn mặc vừa mà, không chết đâu mà sợ.”
“Thế thì không còn gì để bàn về tủ quần áo của cậu nữa rồi. Cần thêm mảnh giẻ nào không, Rachelle? Đó giờ cậu mới có hai bộ thôi nhỉ.”
Rae giơ tay chỉ về phía Tori. “Muốn bị phỏng cấp ba không, Nữ hoàng Victoria? Đó giớ cậu mới có một vệt cấp một thôi nhỉ.”
“Các em, đủ rồi. Victoria…”
“Lúc nhốt tôi vào Nhà mở Lyle, mẹ đã giao ước với tôi tôi tiến bộ hơn, mẹ sẽ mua cho tôi một chiếc máy tính xách tay mới. Loại tốt nhất trên thị trường.”
“Để làm gì?” Rae hỏi vặn. “Để tán dóc với lũ bạn cậu nhanh hơn à?”
“Không, để tôi tiến hành làm quảng cáo cho hội trại thiết kế phần mềm ở MIT.”
Rae phá lên cười, Tori trừng mắt. Rõ là cô ta không đùa. Tori là người đam mê vi tính ư? Tôi cố hình dung nhưng ngay cả trí tưởng tượng của tôi cũng không đạt tới cảnh giới đó.
Tori quay sang tiến sĩ Davidoff. “Rõ ràng là em không thể tiến bộ, và mẹ em cũng biết điều đó khi hứa hẹn. Nên bà nợ em một chiếc máy tính xách tay.”
Tiến sĩ Davidoff cau mày như thể cố gắng lần theo phương pháp lý luận của Tori. Sau cùng ông ta lắc đầu. “Tốt thôi, Victoria. Chúng tôi sẽ đặt cho em…”
“Chỉ có em mới biết mình cần gì. Em sẽ tự chọn ạ.”
Tiến sĩ Davidoff đứng dậy. “Tuỳ em. Vậy mai chúng ta sẽ…”
“Ngay hôm nay ạ. Em còn muốn một tủ đồ xuân nữa.”
“Được. Tôi sẽ cho người đưa em…”
“Tiến sĩ tưởng em sẽ nhờ một bác trung niên chọn quần áo hộ à? Em đi ngay hôm nay với Chloe. Bạn ấy sẽ góp ý cho em.”
“Cậu định nhờ Chloe giúp chọn đồ ư?” Rae ngạc nhiên.
“Hiển nhiên là tôi chẳng muốn cậu, đồ tomboy. Có lẽ Chloe tuy thảm hại thật nhưng bạn ấy có tiền. Ít ra cũng đã có người từng chỉ cho bạn ấy kiến thức thời trang cơ bản.”
“Không được, Victoria. Em không được đi…”
Tori liền tiến về phía ông ta, nhón chân lên và thì thầm vào tai tiến sĩ. Một ánh nhìn thoáng hiện qua mặt tiến sĩ, một phần sốc, hai phần khiếp sợ.“Hiểu rồi. Ừ, giờ nghĩ lại tôi thấy em cũng có thể giúp tìm anh em Derek>
Tori thong dong về ghế của mình. Cô ta vừa doạ tiến sĩ ư? Hai tuần trước có thể tôi đã sợ chết khiếp. Còn hôm nay, tôi thấy khá ấn tượng.
Một khoảnh khắc trong một bộ phim điện ảnh kinh điển. Người anh hùng của chúng ta bị kẹt trong một khu biệt giam trong rừng, không ngừng lên kế hoạch tẩu thoát cho đến khi được tự do… Nhưng khi được tự do rồi, anh ta lại thấy mình xa thế giới văn minh quá lâu nên giờ không biết đường về nhà. Tương tự, mánh khoé “giúp” tìm kiếm Simon và Derek của tôi đã được đền đáp, nhưng tôi gần như không hề có chút khái niệm nào để tận dụng thời cơ này cả.
Tiến sĩ Davidoff cũng không cho tôi thời gian để tính bước tiếp theo. Ông ta gọi cho bà Sue và nói những người còn lại đợi chúng tôi ở cổng trước. Tôi xin phép nán lại trong phòng mình lấy đồ, đem theo quần áo ấm, nhưng ông ta nói họ sẽ lo chuyện đó giúp tôi. Lo xa, tôi bảo mình thích mang áo nào – chiếc áo mũ trùm xanh lá cây hiệu Gap của Liz.
Khi đứng đợi ở phía trước với Tori và bà Sue, tôi cảm thấy một làn hơi ấm sực nhồn nhột sau gáy mình.
“Ra đi mà không từ biệt à?” Ả bán yêu thì thào vào tai tôi. “Và để mặc ta bị kẹt ở chỗ này sau tất cả những gì ta đã làm cho nhóc à?”
Trong giọng nói của ả không có vẻ gì độc địa, chỉ mang âm thái bỡn cợt.
Tôi máy móc xin lỗi.
“Xin lỗi à? Chao ôi, nhóc lễ độ quá nhỉ. Không việc gì phải xin lỗi ta. Ta sẽ không trông chờ nhóc sẽ giải thoát cho ta ngay lúc này. Nhóc sẽ quay trở lại một khi đã sẵn sàng, và ta sẽ đợi.”
“Các cô gái?” Tiến sĩ Davidoff sải bước tới. “Xe tới rồi.”
Trong lúc bước theo ông ta ra ngoài, làn gió ấm đó thổi qua làm rối tóc tôi. “Tạm biệt bé con. Và hết sức cẩn thận đấy, cả nhóc cùng lũ bạn phù phép và quái vật của nhóc nữa. Cố kìm hãm những sức mạnh đáng yêu đó nhé, ta không muốn bỏ lỡ những khoảnh khắc đầu của ngày tận diệt đâu.”
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!