Nàng kinh dị nhìnThu Hàn chói mắt: “Oa, vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng rồi! Vẫn cùng Hà Thư Hạo ở cùng một chỗ? Kết hôn chưa?”
Thu Hàn lắc đầu: “Ngươi sao?”
“Ta tháng năm kết hôn, lần này là cố ý đến đưa cho ngươi thiếp cưới .”
Thu Hàn tiếp nhận tấm thiếp đỏ thẫm, nhìn xem qua cái tên lạ lẫm”Chương Sâm” , rồi hỏi: “Chú rể của ngươi bạn trai thứ mấy ?”
“Đương nhiên là cuối cùng, hắn là tiến sĩ.”
“Chúc mừng chúc mừng. Ngươi rốt cục lên làm tiến sĩ phu nhân.”
“Ai, tiến sĩ có làm được cái gì? Ngoài một bụng học vấn, lại không thể kiếm cơm ăn.” Ngừng một chút, nàng Tống có chút hỏi, “Nghe nói Hà Thư Hạo đi Mĩ ?”
Nguyên lai, là có việc mới tới tìm . Nàng Tống có lão công là tiến sĩ có một phát minh hạng nhất độc quyền, hắn nghĩ mở rộng sang Mĩ, muốn nhìn xem có nhà tư bản nguyện ở Mĩ có ý thu mua phát minh độc quyền của hắn hay không.
“Sau khi chuyện này thành công, ngươi cùng ta phân chia 5:5.” Nàng lời thề son sắt.
Thu Hàn tức giận: “Giữa chúng ta mà lại nhắc đến chuyện tiền bạc, chẳng phải quá tục sao ?”
“Ha ha, Tiểu Hàn vẫn là tinh khiết như vậy.”
Thu Hàn bắt đầu gọi điện thoại cho Hà Thư Hạo. Bình thường đều là hắn gọi điện thoại cho nàng. Bởi vì Hà Thư Hạo nói, hắn từ Mĩ gọi điện thoại quốc tế đường dài, tiện hơn là nàng từ trong nước gọi cho hắn.
Đầu điện thoại bên kia, nàng nghe thấy tiếng ca hát . Tại một hồi bên trong tiếng ồn ào ở, Hà Thư Hạo vội vàng nói: “Ta cùng một chỗ với mấy người bạn, không có tiện để nghe điện thoại. Tý nữa ta gọi lại cho ngươi.”
Vô ý thức nhìn qua đồng hồ, Los Angeles giờ là rạng sáng hai giờ .
Nàng hướng Nàng Tống có chút cam đoan: “Ta sẽ cùng Hà Thư Hạo nói chuyện này, ngày mai cho ngươi hồi âm.”
Về đến nhà, nàng một lần nữa gọi điện thoại cho Hà Thư Hạo. Hắn lại nói: “Ta mệt mỏi quá rồi, ngày mai nói sau được không?”
Thu Hàn không có cách, đột nhiên nghĩ đến LEON. Cái người không pahir là Hoa kiều từ Mĩ trở về hay sao?
11 dãy số, bấm lần thứ nhất, không biết có nhớ lầm hay không.
Nàng theo nhớ ma chờ .
Tiếng ling vang lên vài cái, rất nhanh có người tiếp.
“Xin chào, ta là LEON.”
Thật là hắn! Thu Hàn chưa từng phát hiện mình trí mình lại có thể nhớ tốt như vậy.
“Ta là Diệp Thu hàn. Không có ý tứ quấy rầy ngươi, ta nghĩ muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.” Nàng rất cố gắng suy nghĩ từ ngữ trước ,muốn chính mình không đến liều lĩnh mức quá.
“Ta đang đi công tác tại thành phố G. Có chuyện gì, ngươi ở trong điện thoại nói đi.”
Tại thành phố G sao ? Nàng thoáng cái dừng lại , thức thời nói : “Quên đi.”
“Có yêu cầu gì?” Hắn ngữ điệu trầm ổn, “Nếu như không có việc gấp, ta nhớ ngươi cũng sẽ không gọi điện thoại cho ta.”
Cũng không để ý đến tiền điện thoại đắt đỏ, LEON kiên nhẫn nghe xong lời của nàng, quyết định thật nhanh: ” Chuyện bằng hữu của ngươi ta sẽ hỗ trợ. Ngày mai ta liền trở lại thành phố Z, ngươi hẹn bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, ta mời .”
“Hẳn là ta mời mới đúng.” Thu Hàn có ý tứ.
“Không, bữa cơm này là ta nợ ngươi .” Hắn bá đạo không cho cự tuyệt, “Đêm mai bảy giờ, gặp ở quán Dụ Phong.”
Ngày hôm sau mưa dầm liên tục, loại khí hậu này, tại thành phố Z sớm đã nhìn quen lắm rồi. Đối với kiểu trời ngày cũng như đêm này mà nói thì vừa vặn là bức màn ngủ của Thu Hàn.
Tỉnh, phát hiện đã 6 giờ chiều. Nàng mạo hiểm mưa to, thuê xe thẳng đến trung tâm nhà hàng Dụ Phong, trên đường đi mây đen giăng đày, sấm sét vang dội. Nàng trong lòng run sợ, trong miệng lẩm bẩm: “Ai nha, thiên có phải là muốn sụp?”
Lái xe trấn an quan tâm: “Không quan hệ, ta lái nhanh một chút sẽ sớm đến một chút.”
Lời còn chưa nói hết, xe đột nhiên một hồi xóc nảy, sau đó ngừng lại. Ngay sau đó một hồi sấm chớp lớn ầm ầm rơi xuống . Thu Hàn ở trong xe gào khóc thảm thiết.
Lái xe xuống xe nhìn nàng, vẻ mặt chán nản thất vọng đi về nói, nói: “Bánh xe bay mất .”
Thu Hàn khóc không ra nước mắt, chỉ phải đổi ngồi một chiếc xe khác. Một giờ sau, nàng rốt cục an toàn đến nhà hàng Dụ Phong, mưa cũng nhỏ dần dần.
Xuống xe còn không có đứng vững, nàng Tống sắc mắt có chút không tốt hỏi tới, oán giận nói: “Làm sao ngươi đến muộn như vậy? Đều ở đây chờ ngươi cả .”
Ngẩng đầu, nhìn thấy đôi giày da Tây đừng trước nhà hàng. Nàng đối với người ở trước khóe miệng hơi mỉm cười nói : “LEON tiên sinh, lần sau mời ngươi chọn lúc thời tiết thật tốt. Vì một bữa cơm mà lo lắng hãi hùng, không đáng a? Ta tình nguyện về nhà ăn món ăn cây cải củ trắng a.”
Ngạc nhiên một lát ,mọi người lập tức cười to, không khí lúc này trở nên dễ dàng hơn.
“Diệp tiểu thư, ta đề nghị ngươi gọi một bàn hải sản lớn đến an ủi.” Ngồi vào ghế LEON đưa menu cho Thu Hàn.
Ngẫm lại cũng là, xuất sinh nhập tử mới ăn được bữa cơm này! Nàng đối với tiểu thư phục vụ một bên nói: “Tới một đĩa chân gấu trúc thịt kho tàu, cộng thêm một nồi đầu hổ Đông Bắc.”
“Thực xin lỗi, món ăn quý khách gọi chúng tôi trong lúc này đều không có.” Tiểu thư kia nghiêm trang trả lời.
Che dấu nội tâm không ngừng thất vọng Thu Hàn nói với nàng: ” đổi điểm tâm nhẹ vậy , ta muốn cần tây hoa bách hợp.”
Trong bữa tiệc, nàng Tống cùng LEON trò chuyện với nhau thật vui, lão công tiến sĩ của nàng lại điển hình là một con mọt sách, trầm mặc ít nói, chất phác trì độn.
Tại cuộc nói chuyện, nàng đột nhiên dừng lại, nói: “Được rồi , được rồi, trò truyện quá nhiều a.”
Thu Hàn chứng kiến, ở bên trong một phòng đầy tiếng người xôn xao, Chương Sâm lấy các món ăn mà nàng Tống thích ăn bỏ vào trong đĩa nhỏ.
Trong trí nhớ, Hà Thư Hạo chưa bao giờ thay nàng lấy qua món ăn, chớ nói chi là loại trường hợp ở nơi công cộng này.
Xem khuôn mặt nàng Tống cười nói hạnh phúc lại giả bộ có vẻ tức giận, Thu Hàn trong nội tâm cảm thán, thật sự là kiếp trước đã tu luyện có phúc, có thể gặp được một nam nhân thương nàng như vậy.
Chia tay thì Thu Hàn tại bên tai nàng thấp giọng nói: “Chờ chút, ngươi tuyển đúng lão công rồi.”
Nàng Tống nhìn sang một người anh tuấn bất phàm, phong độ nhẹ nhàng LEON: “Ngươi vị này cũng không tồi.”
Nàng sắc mặt biến đổi: “Không nên nói bậy!”
“Ta mới không phải nói bậy .”Nàng Tống có chút kỳ bí cười, “Loại sự tình này, người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc u mê.”
Náo nhiệt tan hết, vợ chồng nàng Tống ôm nhau rời đi. LEON đi tới: “Ta tiễn ngươi về nhà.”
Đã mười giờ hơn.
“Ta không trở về nhà, ngươi tiễn ta đi radio.”
LEON giương lên mày rậm, nàng giải thích: “Ta hiện tại chủ trì tiết mục nói chuyện buổi tối.”
Hắn trước tiên đem cửa xe bên phải mở ra, chờ Thu Hàn ngồi xong, hắn thay nàng đóng cửa xe, sau đó qua bên trái mở cửa lên xe.
Nàng hỏi: “Ngươi đối với nữ nhân luôn ga lăng như vậy sao?”
LEON lắc đầu: ” muốn xem tâm tình của ta mà định nữa .”
“Ngươi hôm nay tâm tình rất tốt?”
Hắn cười, nói: “Đương nhiên.”
Nàng nhìn khuôn mặt tươi cười mê người , hỏi: “Ngươi thật sự có bạn gái?”
Hắn sửng sốt một chút, nhìn thẳng nàng: “Vì cái gì hỏi như vậy?”
“Uông Đồng đoán ngươi không có bạn gái, không biết có phải là thật sự có hay không.”
“Vấn đề này, ta giống như đã trả lời ngươi.” Hắn quay đầu đi, chuyên chú lái xe.
Một khi trầm mặc, LEON tựu trở nên bí hiểm, biểu lộ lãnh mạc mà nghiêm túc, làm cho nàng có chút sợ hãi.
Thu Hàn không dám mở miệng nữa , thẳng đến xe hơi đứng ở cửa ra vào radio.
“Cám ơn ngươi.” Nàng xuống xe.
LEON không chịu rời đi: “Mấy giờ tan tầm? Ta nhớ được VIVIAN nói ngươi sợ đi đường ban đêm.”
“Đa tạ đã quan tâm, Uông Đồng sẽ đến đón ta.” Nàng đi thẳng vào cửa chính radio.
Thẳng đến thân ảnh Diệp Thu Hàn hoàn toàn biến mất trong tòa nhà cao tầng, LEON mới lái xe đi.
Ngã tư đường gặp phải đèn đỏ, hắn giẫm phanh lại. Vừa quay đầu, trông thấy cửa sổ thủy tinh bên cạnh soi rõ khuôn mặt của chính mình.
Đôi mắt, vẫn tịch mịch quạnh quẽ như vậy, nhũ quan mơ hồ như ở bên trong ngọn đèn dầu Lưu Ly.
Buổi tối không có uống bao nhiêu rượu, cho nên ánh mắt Diệp Thu hàn dời chú ý tới Chương Sâm đang lấy đĩa thức ăn cho nàng Tống trong long bổng dưng tràn ngập sự hâm mộ .
Đưa tay mở radio ra, có một giọng nữ nhân đang ngọt ngào miêu tả lại tình yêu của nàng ——
“Ta thật sự thật hạnh phúc, có thể gặp được một nam nhân yêu ta như vậy!”
Tình yêu, đối với nam nhân như hắn đã làchuyện cũ năm xưa sớm đã trôi rất xa không thể chạm tới được .
Ngày đó khi hắn xuất ngoại bản thân chính là muốn rời đi thật xa, nhất định muốn quên đi đoạn trí nhớ kia .
Mười năm rồi, chỉ cần nghe tình ca bi thương của ca sĩ Triệu, đáy lòng hắn liền trở nên u tối.
Đó là trời thu năm 1993, hắn vừa tốt nghiệp đại học, dốc lòng dạy học tại một trường trung học ở Bắc Kinh .
Nói đến chuyện tình yêu bốn năm, bạn gái xinh đẹp lại đối với hắn nói: “Chúng ta chia tay đi, hi vọng ngươi không cần phải hận ta. Tiền lương mỗi tháng của ngươi, tại Bắc Kinh còn chưa đủ để mua một mét vuông phòng ở. . . . . . Mỗi ngày cùng ngươi đi làm phải chen chúc trên xe bus, vì một đồng tiền lẻ mà cùng sạp chủ cò kè mặc cả nữa ngày , mỗi lần đi xe nhìn tổng liền lại phải khẩn trương xem lại giá cả, ta không nghĩ sẽ có cuộc sống như vậy !”
Vì vậy, tình yêu thời còn học sinh ở hiện thực không nhanh mà chết, hai người vốn đã từng quen thuộc nay đường ai nấy đi.
Con người thường hướng chỗ cao mà tiến lên đấy là đạo lý mà ai cũng hiểu. Có người thất lễ nói qua ,nam nhân phong độ hay không chỉ cần có 3 thứ để đánh giá : phòng ở thì tính độ rộng rãi , xe thì tính độ dài , kim cương thì tính độ sáng. Ngay lúc đó hắn đến một thứ cũng không có.
Một đoạn thời gian rất dài, hắn không cách nào tiếp nhận cái kết cục đột nhiên xuất hiện này, say rượu đến một tuần lễ sau mới thanh tỉnh, sau đó một đầu đâm vào thư viện .
Một năm sau, hắn một mình bay đi Mĩ, đọc MBA(MBA – Master of Business Administration :Thạc sĩ quản trị kinh doanh có nhiều loại). Ở phía bên kia địa cầu, hắn và những người ngoại quốc cùng nhau sinh sống ở cùng một chỗ, mỗi ngày đọc sách ghi báo cáo, làm công, như một cây thực vật ngoan cường, cố chấp hướng lên phía trước để sinh trưởng.
Sau khi tốt nghiệp, hắn vào tổng công ty Lam Vũ, đã từng theo các lớp học của giáo sư “Hợp ngữ”,trở thành một kỹ sư thiết kế phần cứng lại từ một công nhân lao động bình thường vươn lên tới vị trí tổng giám đốc . Hắn mặc quần áo màu lam bản thân luôn trọng trạng thái đứng đầu, mỗi ngày cùng với cái màn hình, phần cứng máy móc dùng ngôn ngữ trao đổi cùng các đồng ngiệp, thu nhập làm việc có thể làm cho người khác phải mở to mắt, cuộc sống này kéo dài mất chín năm.
Bên người luôn luôn có người thay hắn giới thiệu bạn gái, nhưng dụng tâm của họ đối với chính hắn không phải là tốt .Hắn thường cùng bạn bè không mấy tốt đẹp ở các buổi chiếu phim tối cùng nhau uống rượu, hoặc là tham gia bừa bãi các tiết mục cùng với những người có bè phái . Vô luận là các cô gái người mỹ nhiệt tình, hay là những cô gái Đông Phương cổ điển uyển chuyển hàm xúc, hắn cũng không buông tha bất kỳ một cô gái xinh đẹp nào, bí mật tán tỉnh, như gần như xa mà hẹn hò, sau đó rất lịch sự lái xe đưa các nàng về nhà.
Hắn sẽ không đi xa tới mức đưa người khác về qua đêm trong phòng của mình, cũng sẽ không khiến cho các cô gái đối với chính mình sinh ra bất luận hiểu lầm gì. Bằng hữu tụ hội thì hắn giới thiệu nữ nhân bên người là”Bằng hữu của ta” , mà không phải”Bạn gái của ta” , không có chút nào thèm quan tâm cảm thụ đối phương .
Hắn cũng không cảm giác mình như vậy có cái gì không ổn. Hắn là người được người chú ý chính là”Toản thạch vương lão ngũ” , hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống độc thân bản chất tư bản của mình. Hắn chưa bao giờ làm cho tâm của mình chính thức bắt đầu với một loại tình cảm nào, thẳng đến khi có một nữ nhân hàm chứa lệ đối với hắn kêu to: “Ngươi chỉ là một người nhát gan, ngươi không dám nghiêm túc yêu một người lần nữa! Bởi vì ngươi sợ hãi!”
Hắn đến nay còn nhớ rõ bộ dáng cô bé kia , tuy nhiên đã sớm quên tên của nàng. Nàng dáng người nho nhỏ gầy tong teo, tóc ngắn ngang tai ,lông mày dày , hai mắt thật to, con ngươi cơ hồ chiếm cứ cả con mắt, rất ít tròng trắng.
Hắn ngẩn người, lòng của hắn đột nhiên nhảy cực kỳ nhanh. Thời gian dài như vậy rồi, hắn đem mình trở nên bề bộn nhiều công việc, chính là đã từng bởi vì một người mà lưu lại ở trong nội tâm chính một cái lỗ hổng, nguyên lai đến bây giờ hắn cũng còn nhớ nàng.
Một mình hắn ngồi ở rạp chiếu phim, xem hết 《50 lần mối tình đầu 》. Trong bóng tối, âm nhạc lãng mạn và màn ảnh sáng lạn, hắn cố gắng mà nhớ lại, lần trước là vì ai mà mua cola cùng bỏng ngô? Lúc trở lại lại là cùng ai cười đến mức giống như hai cái đứa ngốc? Mỗi một lần đều làm bộ trình diễn mối tình đầu thật long trọng, sau đó tan cuộc nói hẹn gặp lại , chính là trong nội tâm biết rõ không bao giờ có lần gặp lại nữa .
Về đến nhà, mở đèn lên, tất cả mọi đồ vật đều trầm mặc không nói, chúng nó sắc mặt ung dung kỳ thật bên trong nội tâm là sự trống rỗng. Hắn phát hiện mình nguyên lai là sợ hãi cô đơn như vậy, tuy nhiên trong điện thoại di động tin tức yêu cầu hẹn gặp không ngừng đến , MSN trên MM danh sách sắp xếp một nhóm lớn.
Hắn ngồi vào trên giường, ôm Laptop, bắt đầu chơi trò Russia phương khối (trò xếp gạch), các khối sắp xếp với nhau bởi vì luôn có một khối xuất hiện không có phù hợp mà gặp phải thất bại. Hắn nghĩ, mình nên tiếp tục tùy tiện sắp xếp như vậy, hay là lựa chọn làm lại từ đầu?
Ba tháng sau, hắn bị tổng công ty phái về nước,trở tổng giám đốc chi nhánh công ty Lam Vũ tại Trung Quốc.
Lúc về đến nhà, nhận được điện thoại Uông Đồng .
“Ngươi từ thành phố G đã trở lại?”
“Ngồi chuyến bay buổi chiều , sáu giờ đã đến.”
Nàng sâu kín nói: “Ta biết rõ, ngươi vì cái gì vội vã trở về gấp như vậy.”
“Vì cái gì?” Ngữ điệu của hắn vẫn là lạnh như vậy .
“LEON, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn.” Hắn trong hoảng hốt nhớ tới nụ cười quyến rũ của Uông Đồng.
“Tạm biệt tuổi ba mươi hai, hẳn là chúc mừng một chút. Đi uống vài chén không ?”
Hắn nhìn nhìn trên tường chung, cách 12h đã không xa.
“Đã muộn, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vậy không làm phiền ngươi, tái kiến !”
Đặt điện thoại xuống, hắn ngồi một mình trống rỗng ở trong phòng khách.
Đây là một nhà trọ cũ, phòng ở bên trong tạo hình cùng bố trí đều rất đẹp ,lịch sự và tao nhã theo phong cách Châu Âu, mặt tuongf diễm lệ cùng đồ trang trí xa hoa, đều khiến người cảm nhận được trong đó chứa quá nhiều sa hoa lỗng lẫy cùng đa cảm.
Hắn lấy một ly Whiskey, sau đó đối với chính mình nói: “Happy Birthday to you!”
Chỗ nhà trọ xa hoa này tuy nhiên lại không có một ai làm cho hắn một chén mỳ trường thọ* nóng hổi , hoặc là có thể ở bên cạnh thảo luận nên mua rèm cửa như thế nào, nên treo bức tranh này ở đâu ….
Bức rèm che đi bóng đêm mưa gió bên ngoài . Thế giới yên tĩnh phảng phất chỉ có một mình hắn.
Hắn đã từng nghĩ tới sẽ có một ngày, trong lúc này sẽ có một khuôn mặt trẻ tuổi mà hồn nhiên,bóng dáng hạnh phúc của nàng chạy đến đứng trước mặt của mình, mỉn cười không biết lúc đó nàng sẽ đáng yêu đến cỡ nào . . . . .
Hắn lắc đầu, đem rượu trong ly một hơi cạn sạch.