Thanh gươm cô độc Chương 14


Chương 14
Anh em Song Tửu Nguyệt đao dừng lại trước huyện đường Chấp Lệ thì trời đã mờ sáng.

Anh em Song Tửu Nguyệt đao dừng lại trước huyện đường Chấp Lệ thì trời đã mờ sáng. Huyện đường chưa mở cửa. Tên lính cơ ngồi trên chòi canh được đánh thức bằng một viên sỏi ném từ tay Lê Ban vào mặt trống treo trên đầu hắn. Một tiếng "tùng" giòn tan bất chợt làm tên lính canh hốt hoảng dựng ngược thanh đao nhìn quanh quất rồi nhìn xuống cửa huyện đường.

 Lão Nhất Lê Ban thì thầm tai lão Nhị:

 - Chú mi không được bộp chộp làm lộ việc anh em ta hiểu được âm mưu của tên Nguyễn Hiệu và Mạc Long Kham định thủ tiêu ta nhé. Mọi việc phải làm theo ta thật bình thường.

 Lão Nhị Lê Nhân gật đầu rồi gọi vang lên:

 - Lính canh? Mở cổng cho anh em ta?

 Tên lính canh giụi mắt nhìn xuống. Hắn bảo:

 - Nhị vị chờ tại hạ hỏi lại ngài đội cơ rồi sẽ mở cửa...

 Lê Ban quát vang:

 - Việc thì cấp bách mà ngươi thì còn chần chờ đấy à?

 Tên lính cơ lặng im trèo xuống thang để vào huyện đường thì phía ngoài Lê Nhân đã cùng sư huynh phóng lên đầu tường và nhảy xuống sân huyện. Hai anh em sả một phát vào lưng tên lính cơ đoạn chạy vào hậu dinh huyện quan...

 Lê Nhân đứng ngoài cửa gọi to:

 - Nguyễn đại nhân mở cửa mau?

 Thật lâu từ trong mới có giọng nhừa nhựa nhưng không kém phần kẻ cả:

 - Đứa nào đấy?

 - Trương Khưu đây? Đại nhân mau mở cửa...

 Cánh cửa phòng hậu dinh của Nguyễn Hiệu vừa mở ra thì mũi tên từ tay Lê Ban đã cắm vào ngực họ Nguyễn... Quan huyện chỉ kịp nhìn hai anh em Song Tửu Nguyệt đao đang mỉm cười trước mắt y rồi ngã xuống buông xuôi...

 Lê Ban bây giờ mới chạy đến đập cửa phòng cai bạ của đội cơ:

 - Mở cửa mau?

 Trong ấy tên thuộc hạ thân tín của Nguyễn Hiệu xách đoản kiếm chạy ra thì Lê Ban bảo:

 - Nhà ngươi nằm đây mà để Kiều A Túc bắn chết quan huyện rồi...

 Tên đội cơ hốt hoảng hỏi:

 - sao thế? Còn nhị vị nhân huynh từ đâu đến?

 Lê Ban múa cây nguyệt đao đáp:

 - Ta đuổi Kiều A Túc từ Đông Hà về đến đây. Họ Kiều âm mưu diệt vây cánh của Mạc tướng quân... Bây giờ nhà ngươi phóng ngựa vào Lũy Thầy báo cho Mạc tướng quân hay. Còn anh em ta phải truy cho ra hắn ở quanh đây. Nhớ bảo với Mạc tướng quân hãy thận trọng nếu có Kiều A Túc ra đến nơi... Thôi chạy mau đi Tên đội cơ binh xách kiếm phóng lên ngựa quên cả thay quần áo cơ binh.

 Bóng hắn phóng ào ào làm cuốn cả bụi mù trên cánh đồng cát buổi mai...

 Anh em Song Tửu Nguyệt đao lại lên ngựa chạy chậm rãi về phía huyện Cô Liêu... để vào Lũy Thầy.

 Phía sau một đám bụi mù bắt đầu xuất hiện. Bảy người mặc y phục thợ săn, lưng đeo cung, bẫy thú chạy qua huyện đường rồi tản mát để vào các lối nhỏ trong cánh đồng cát và phi lao. Họ lần lượt đi vào các cánh đồng mênh mông để vượt sông Linh Giang về phía Bắc Bố Chính... Đó là bảy anh em họ Lê do Lê Xuân Ước hướng dẫn để vào núi Hoành Sơn.

 Tiếp theo là một xe trâu chở đầy rơm bó. Trên xe trâu có cụ Lữ và chú bé Nhật Lệ ngồi. Minh Quang đội nón rơm lụp xụp che cả cán lộc giác huyền kiếm.

 Chiếc xe trâu lọc cọc vượt đường cát lún sâu đi về huyện Cô Liêu...

 Minh Quang quay lên nói với cụ Lữ:

 - Ba anh em Lê Thập, Lê Cửu và Lê Tam sẽ nằm lại quán để cụ bà săn sóc vết thương. Còn chú Nhật Lệ phải cẩn thận canh chừng cho các huynh đệ ấy. Đêm nay chắc chắn họ Kiều sẽ rình rập quanh quán... Cụ bà nhớ làm theo cháu đã dặn nhé?

 Cụ Lữ nhổ bãi trầu xuống cát. Bà lão đáp:

 - Choa nhớ mà... Chưa lú lẫn đâu... Chú mi cứ dặn dò mãi rứa?

 Minh Quang cười khà rồi hỏi:

 - Vậy chứ cụ bà quên họ Kiều lúc nào cũng không quên tìm kiếm cụ để khai thác về người bị thương ngày xưa à?

 Cụ Lữ cười khà khà rồi nói:

 - Đó là chuyện cũ. Hôm nay hắn đã tìm ra chú mi và đã biết chỉ có chú mi mới có họa đồ vô Hoành Sơn mà thôi. Còn choa chẳng còn chi cho hắn tìm nữa, nghe chưa?

 Minh Quang gật đầu vui vẻ:

 - Vậy là cụ bà còn tinh anh lắm... Kìa có đám bụi phía bên tả cánh đồng cát đấy ?

 Chú bé Nhật Lệ từ đầu đến giờ vẫn ngồi yên để theo dõi quang cảnh hai bên đường Khi nghe Minh Quang nói. Chú mới đáp:

 - Chỉ có một người cỡi ngựa. Người nầy chạy vòng để tránh xe trâu của mình đó đại huynh ?

 Minh Quang nhìn chăm chú một lúc rồi mới gật đầu bảo:

 - Chính hắn chứ không ai cả.

 Cụ Lữ hỏi:

 - Có phải thằng thợ săn chứ chi?

 Minh Quang gật đầu rồi dặn:

 - Có lẽ đưa ba anh em họ Lê vào phía trong buồng trong của cụ bà. Còn mấy bà cháu ta ngồi ngoài nói chuyện hay hơn nhỉ?

 Cụ bà bảo Nhật Lệ:

 - Nghe đại huynh mi dặn chứ? Hễ anh mi ngồi nơi nào thì bà ngồi theo nơi ấy mi cũng rứa hỉ?

 - Vâng ?

 Chú bé Nhật Lệ nói xong thì nhảy xuống xe trâu. Miệng chú la to vui mừng:

 - Về đến nhà rồi ?

 Minh Quang đứng trước cửa quán nhìn bao quát một vùng rồi bảo Nhật Lệ:

 - Chú mi ra trông chừng để ngu huynh đưa các huynh đệ kia vô trong nhà.

 Kẻo tên thợ săn họ Kiều lại đến đấy?

 Chú bé Nhật Lệ vẫn chậm rãi bước quanh xe trâu. Chú đáp:

 - Bây giờ còn sớm lắm. Muốn gì thì cũng tối "lão ấy?' mới đến rình! Minh Quang nhìn lại thằng bé tám tuổi nhưng không ngoan trước tuổi. Chàng cươl nol:

 - Ngu huynh chịu thua hiền đệ đấy?

 Cả hai anh em đều cười vang.

 Bữa cơm thanh đạm trong quán tranh của cụ Lữ được dọn ra khi ánh tà dương đã lặn bên kia núi Hoành Sơn.

 Cụ Lữ ngồi đầu bàn tre giành bới cơm cho anh em Minh Quang. Cụ bà bảo:

 - Gần ba tháng rồi. Nay về quán của choa thì choa lại làm chủ đó hỉ? Anh em mi ăn đi cho no để hôm nào mà vô Hoành Sơn...

 Minh Quang vừa ăn cơm vừa lắng tai nghe phía bên ngoài. Chàng gật đầu như vừa khám phá ra điều gì. Cụ Lữ vẫn nói:

 - Khi choa vô Đông Hà xa cách với mấy chú mi. Choa buồn lắm. Cũng chẳng hay biết gì việc chú mi có tìm được người bị tên năm xưa không? Đến mấy bữa trong chú mi về ghé qua dặn choa về đây. Vậy thì đã tìm ra người ấy hay chưa mà choa chưa kịp hỏi?...

 Minh Quang nhìn chú bé Nhật Lệ đang ngồi ngáp. Chàng bảo:

 - Hiền đệ dọn chén bát, đi rửa miệng rồi lên ngủ trước đi.

 Chàng vừa nói vừa nháy mắt với chú bé. Đoạn quay lại trả lời cụ Lữ:

 - Người bị tên năm xưa đã bị một kẻ có tên "chú Tam ' giết chết rồi giấu xác mất tăm. Nhưng rất may là cháu đã tìm được tấm bảng đồng của sư phụ giữ. Kẻ ấy chôn dưới đáy bếp sau khi đánh cắp trên Hoành Sơn đem vê. Thế mà... thật lại không may vì trong khi giao đấu trên Linh Mụ thì lại rơi vào tay của tên Đội trưởng thám sát binh ở phủ Phú Xuân. Tên nầy đem về đưa cho Trương Phúc Loan và Loan lại đưa cho Trương Phúc Hùng để viên phó tướng nầy đưa cho Mạc Long Kham Bởi Long Kham và Phúc Loan đang liên kết với nhau hầu đoạt kho báu. Hôm nay cháu về đây mục đích là chận đường người phó tướng họ Trương để đoạt lại "tấm bảng đồ" của sư phụ...

 Cụ Lữ thở dài hỏi:

 - Nếu họ Trương đã đưa cho Mạc Long Kham rồi thì làm sao chú mi biết. Rủi giết oan một người nữa thì không hay.

 Minh Quang rót chén nước đưa đến cho cụ Lữ rồi lại tự rót cho mình. Chàng uống một hớp quay lại nhìn Nhật Lệ đang nằm co xoay mặt vào vách lá. Chàng nol:

 - Dễ hiểu thôi. Nếu họ Trương mà đưa cho họ Mạc thì họ Mạc sẽ mau vào Hoành Sơn để tìm cho ra cửa kho châu báu ấy mà thôi.

 - Chắc gì y chịu đi một mình... Không lẽ kéo cả quân lính cùng đi thì bị quân chúa Trịnh đập cho tan xác thôi.

 Minh Quang lại suy nghĩ, nhưng chàng nghe rất rõ có hơi thở nhẹ dồn dập bên ngoài vách. Chàng mỉm cười rồi nói:

 - Cụ có biết họ Mạc rất tinh khôn. Hắn giả sai hai anh em Song Tửu Nguyệt đao vào "Đàng trong" để tìm người họ Lê Trương cho Kiều A Túc nghi ngờ bám theo hai người ấy. Còn lại ngoài nầy một mình y vượt Linh Giang vào Hoành Sơn dò tìm ngày đêm, nay có bảng đồng trong ta y sẽ tìm ra sớm hơn. Thì tội gì mà không đi sớm khi được họ Trương phó tướng trao cho chìa khóa châu báu... cũng như y muốn gieo nghi ngờ cho họ Kiều về...

 Cụ Lữ đập một con muỗi khiến Minh Quang dừng nói. Cụ hỏi:

 - Chú mi muốn nói Mạc Long Kham muốn gieo nghi ngờ gì?

 - Khi họ Mạc được lão bà họ Mạc sai Mạc Yến về báo rằng bọn tại hạ sắp về Hoành Sơn chắc chắn họ Kiều cũng sẽ bám theo. Họ Mạc bèn tìm cách giết lén viên huyện quan Nguyễn Hiệu bằng mũi tên của Kiều A Túc để gài y vào tội giết người của chúa Nguyễn...

 Cụ Lữ lắc đầu hỏi:

 - Sao không phải là "chú Tam ' giết mà lại là Kiều A Túc?

 Minh Quang cười nhạt đáp:

 - "Chú Tam" tức là Trịnh Du thì việc giết huyện quan của Đàng trong đâu có gì là tội. Còn Kiều A Túc và Trương Khưu có quan hệ thân thiết với Trương Phúc Loan thì việc tách rời họ ra mới quan trọng chứ.

 Cụ Lữ gạt đi. Cụ hỏi:

 - Chú mi giải thích choa khó hiểu quá. Nầy hỉ, nếu Kiều A Túc là người của Trương quyền thần thì sao lại đi với cụ bà họ Mạc. Còn Trịnh Du tức là "chú Tam" là người của chúa Trịnh sao lại ở trong phu Trương quyền thần?

 Minh Quang bật cười giải thích:

 - Bởi cụ không phải ở trong triều đình, phủ chúa nên không hiểu thủ đoạn của bọn háo vàng, hám danh. Bọn nầy có khi gần ta mà lại phản ta để cầu vàng và danh. Huống gì kẻ ấy.

 Cụ Lữ gật gù nói:

 - Phải... choa hiểu rồi. Thế bây giờ chú mi định thế nào?

 Minh Quang nói chậm rãi:

 - Cháu phải vào Hoành Sơn sau khi đón Trương Phúc Hùng ở Lũy Thầy. Phải làm gấp không thì trễ mất.

 - Vậy chú mi đi đêm nay à?

 - Không đâu. Dù sao cũng phải để sáng mai cháu sẽ đi sớm...

 - ư? cũng được.

 Minh Quang nói xong quay qua đập mấy con muỗi cho chú bé Nhật Lệ, nhưng thật sự chàng nghe tiếng giẫm lên cát mà chạy. Tiếng chạy nhẹ nhàng rất nhanh, chàng nghĩ thầm:

 - Vậy là nhà ngươi lọt vào bẫy của ta hết bốn trên năm phần... Còn chờ phần cuối nữa mà thôi.

 Hai bà cháu nhìn nhau mỉm cười về vở kịch vừa rồi. Cụ Lữ đứng dậy đi trải tấm đệm gai dưới đất thì Minh Quang đã giành lấy. Chàng bảo với cụ già:

 - Cụ lên nằm trên vạc giường với chú bé Nhật Lệ. Cháu nằm dưới nầy cho mát lưng.

 - ư? thì tùy chú mi...

 Kiều A Túc chạy đến hàng phi lao cách quán tranh cụ Lữ đến hai dặm. Nơi đây con chiến mã đang đứng cú rũ như bị chồn chân từ lâu. Khi thấy chủ đến, nó hí lên sung sướng rồi giậm vó nghe đồm độp. Kiều A Túc nhảy lên lưng ngựa tháo dây cương và roi ra...

 Trong đêm ấy họ Kiều đã vượt cả trăm dặm đường để mờ mờ sáng hôm sau thì đến Lũy Thầy. Họ Kiều ngồi trên lưng ngựa nhìn đám lính cơ bình thản lui tới trước dinh quan trần biên họ Mạc. Cửa dinh mở bình thường. Hai tên lính cơ vác giáo đứng nghiêm nhìn người qua lại.

 Kiều A Túc thúc ngựa đến, vẫn ngồi trên cao họ Kiều hỏi lính canh:

 - Mạc tướng quân còn trong dinh không?

 Một tên nhìn qua họ Kiều. Hắn lắc đầu đáp:

 - Bọn tôi làm sao biết được trong dinh. Các hạ vào mà xem.

 Họ Kiều khẽ hừ một tiếng rồi thúc ngựa đi vào sân dinh. Tên lính cơ gọi theo:

 - Xin các hạ xuống ngựa kẻo chúng tôi bị phạt.

 Họ Kiều vẫn thản nhiên thúc ngựa đến trước cửa dinh. Y nhìn một tên lính cơ từ trong bưng mâm khay bước vào khách phòng, gọi:

 - Nầy anh kia lại ta hỏi ?

 - Tên lính nhìn người khách quen của quan trấn thủ. Hắn lẩm bẩm một câu gì đó ra vẻ bực bội rồi dừng lại chờ đợi câu hỏi của họ Kiều.

 - Chú mi có trông thấy Mạc tướng quân trong ấy không?

 - Mạc tướng quân đã lên ngựa từ mờ sáng.

 Họ Kiều giật mình hỏi:

 - Mới mờ sáng mà đã đi rồi, thế đi với ai?

 Tên lính canh nhìn vẻ nôn nóng của khách. Hắn đáp chậm rãi:

 - Đi với quan phó tướng Trương Phúc Hùng ! Kiều A Túc lại hỏi thêm một câu vừa quay đầu ngựa ra cửa:

 - Về hướng nào? Mặc y phục ra sao?

 - Không hiểu... Chỉ thấy hai ngài ấy mặc y phục dân dã... ?

 Giật cương ngựa một phát. Con ngựa hí chồm lên. Họ Kiều kềm ngựa lao ra cổng dinh như bay... Bụi tung lên trong trời bắt đầu rõ ánh dương quang...

 Phía sau một người đội nón nan rộng vành cũng vừa chạy đến nhìn theo gật gù thích thú. Minh Quang là người đội nón rộng vành lại cắm cúi đi về phía Lũy Thầy. Chàng nhìn dấu ngựa in trên mặt cát lỗ chỗ thì lẩm bẩm nói:

 - Có thể các huynh đệ Lê Xuân Ước đã qua sông Linh Giang trước cả họ Mạc.

 Ta nhẩn nhơ đến cũng vừa.

 Chàng thư sinh sơn dã đi lẫn vào đám dân thương buôn từ trong Lũy Thầy đi qua sông Linh Giang mà không sợ lộ tung tích.

 Đến khi mặt trời gần đứng bóng trên đỉnh đầu, Minh Quang đã đến bờ Linh Giang.

 Nhìn những con đò nhỏ đậu cắm sào dọc theo bờ Nam. Chàng tìm một chiếc không chở đông người và hỏi chủ đò :

 - Anh có qua sông không?

 Người chủ đò gật đầu đáp:

 - Giờ ni qua là tốt nhất đấy hỉ?

 - Vậy thì cho tại hạ qua mau mau nhé ?

 - Được thôi Con đò nhổ sào từ từ qua sông. Minh Quang bây giờ mới hỏi:

 - Từ sáng đến giờ anh có thất toán thợ săn qua sông nơi đây không?

 - Không thấy người thợ săn nào cả. Chỉ có họ Kiều qua cách đây khoảng tàn một canh.

 - Anh cũng biết họ Kiều à?

 Chủ đò cười khà đáp:

 - Hắn là khách quen mà. Có khi một ngày qua lại đôi ba lần chứ ít chi.

 Minh Quang lại hỏi:

 - Họ Kiều có mang ngựa qua sông không?

 - Không. Hắn ta gởi ngựa tít đằng nhà đó của quan Mạc trấn thủ.

 Minh Quang hỏi:

 - Quan trấn thủ cũng có lập nhà giữ ngựa cho khách qua sông à?

 Chủ đò lắc đầu đáp:

 - Không? Ngài chỉ làm ra cho quan quân gửi khi cần quan sông, nhưng khách giang hồ gửi nhờ cũng được...

 Minh Quang gật gù nhủ thầm:

 - Vậy là anh em nhà Lê Xuân Ước chắc cũng gởi ngựa nơi ấy, không hiểu Kiều A Túc có nhìn ra ngựa "Tám con ma cù lao" không?

 Vừa nghĩ đến đó thì đò đã cập bờ Bắc. Minh Quang đặt mấy quan tiền vào tay người chủ đò rồi nhảy lên cầu trạm của bờ Bắc. Hai tên lính trong đội cơ binh bắc Linh Giang lần lượt khám xét từng người. Đến khi Minh Quang bước tới. Một tên vỗ vào cán kiếm lộc giác của chàng thư sinh rồi nói:

 - Mắc mớ chi mà sáng nay bọn tráng sĩ phía Nam mang cung kiếm ra Bắc nhiều rứa hỉ?

 Minh Quang cười, đặt vào tay hắn mấy quan tiền rồi đáp:

 - Bờ Nam không có thú nên phải đi qua đây mà săn bắt. Huynh đệ cầm uống rượn lấy thảo hỉ?

 Tên lính cười giòn vỗ vai Minh Quang:

 - Anh "lịch" lắm hỉ? Khi về nhớ cho chúng tớ một con mồi nhé.

 - Vâng ?

 Minh Quang nhảy mấy bước lên bờ đá và bắt đầu đi nhanh về Ròn để vào Hoành Sơn.

 Đặt chân lên đất trung du. Minh Quang bồi hồi nhìn cảnh cũ. Chàng thở dài:

 - Mới đó mà đã bốn mùa trăng mình xa núi. Không hiểu mộ phần của sư phụ có suy suyển chút nào không?

 Nhìn lên trời sắp về chiều, Minh Quang lại nghĩ:

 - Tìm nơi nghỉ qua đêm Ngay sáng mai ta sẽ vào Hoành Sơn.

 Chàng thư sinh đi loanh quanh trong vùng Vinh Sơn một lúc mới ghé vào một quán tranh vừa ý. Chọn một bàn trong góc để nhìn ra cửa có thể thấy hết vùng đường qua lại bên ngoài quán.

 Chàng thư sinh gọi một đùi gà và mấy củ khoai sắn. Người bán quán mang đến. Chị ta hỏi:

 - Cậu không ăn được bún ả?

 Minh Quang cười trả lời:

 - Cũng được, nhưng hôm nay tại hạ còn ít tiền lắm.

 Chị bán quán cũng cười nói:

 - Tui bán thiếu cho cậu. Ai lại để một người có tướng phúc hậu lại chịu đói vì nghèo... úi chà, thế còn hơn để tụi lính cơ hắn ăn qui.t hết cũng vậy.

 Minh Quang cảm động hỏi:

 - Thế rồi chị lấy vốn đâu mà buôn tiếp?

 - Chồng tui đưa thịt săn được về đây bán cũng tìm sống qua ngày... Thời giặc giã mà cậu. Ai giàu mau chết lắm.

 Minh Quang nhìn người bán quán vui tính hiền hậu. Chàng hỏi:

 - Từ sáng đến giờ khách ăn uống có đông không?

 Người đàn bà lẩm nhẩm tính rồi nói:

 - Một toán gần bảy người, hai thợ săn, một thầy cúng, một bà cụ với cô gái, một ông lão với một cô gái... Chỉ có rứa thôi ?

 Minh Quang cười hỏi:

 - Họ đi về ngõ nào?

 Người đàn bà chỉ vào phía núi đáp:

 - Vô trong ấy.

 - Thầy cúng thì vô núi cúng ai hỉ?

 - Rứa mới lạ... à? Cậu ngồi, tui vô làm tô bún cậu ăn. Mải nói chuyện mà quên.

 Minh Quang cười nhìn theo người chủ quán vui tính. Chàng nghĩ:

 - Một toán bảy người thì biết rồi. Hai thợ săn không lẽ là họ Mạc và họ Trương? Một thầy cúng là ai? Bà cụ và cô gái chắc là cụ già họ Mạc và Mạc Yến.

 Một ông lão và một cô gái là ai?

 Minh Quang suy nghĩ mãi về những nhân vật khó hiểu kia đến lúc người chủ quán mang bún ra. Chàng ăn xong mới lấy hết tất cả mấy quan tiền còn lại đưa cho chủ quán:

 - Tại hạ cũng vô trong núi nên không cần tiền nữa. ả giữ mà dùng. Đêm nay tại hạ xin ngủ lại phía ngoài hiên. Sáng đi sớm...

 Người chủ quán gạt đi:

 - Tui không lấy tiền của cậu. Còn ngủ thì kê ghế nơi ni để tránh sương gió rồi mai muốn đi đâu thì đi. Ai lại nằm ngoài hiên, ông nhà tui về mắng tui chết.

 Minh Quang lại cười. Chàng giải thích:

 - Tại hạ muốn đi sớm để khỏi phá giấc ngủ của ả mà...

 - Không sao ? ông nhà tui cũng dậy sớm để vô núi ?

 Trời còn mờ sương, các đầu cỏ ướt mèm, uống cong ngọn. Minh Quang chia tay người đàn ông chủ quán. ông ta bảo:

 - Cậu đi hướng lên núi thì được, đừng dọc theo đường suối mà nguy hiểm.

 Minh Quang hỏi:

 - Sao vậy nhân huynh?

 - Chiều qua có mấy người thợ săn phía Nam vô trong ấy. Họ đánh nhau với hai tay thợ săn ở Lũy Thầy vào. Tại hạ rình xem thì bị mụ già lấy cây gậy đầu hổ đập cho một phát chạy muốn chết...

 Minh Quang gật đầu cảm ơn ông ta rồi nhắm vào hướng trảng tranh mà đi.

 Đến một nhánh của Cửu Long Khúc, chàng định đi theo hướng con suối từ trong lòng núi chảy ra. Nhừng gộp đá lởm chởm giữa lòng suối đối với kẻ thường không luyện võ thì quả là gay go, nhưng với Minh Quang lại trở thành hữu ích. Chàng cứ từ đầu gộp đá nầy nhảy qua gộp đá khác như con thiềm thừ mà không mất thời gian vạch lá, phát quang những dây nhợ giữa rừng chằng chịt.

 Đến một vùng trống chỉ có cỏ mượt bên bãi suối, Minh Quang thoáng nghe có tiếng kiếm thép chạm nhau.

 Chàng vội vàng tìm lối cây rừng thấp mà len lách để đi... Đến một khúc suối quanh Minh Quang nghe tiếng Mạc Long Kham quát mắng:

 - Trương Khưu mi lại nối tiếp cái gian ác của thân phụ mi để bám theo họ.

 Mạc nhà ta à?

 Minh Quang nhảy lên một cây cao che kín đầy lá. Chàng nhìn xuống hiện trường, thấy Mạc Long Kham đang chống kiếm một bên xác chết của Trương Phúc Hùng. Còn Kiều A Túc đang cầm cây cung bạc đứng đối diện. Phía ngoài vòng chiến mụ già họ Mạc và Mạc Yến đang đứng gần Trịnh Du. Ba người nầy đứng im nhìn Kiều A Túc. Họ Kiều cười nhạt đáp:

 - Tại hạ đâu muốn hạ thủ hắn làm gì... Chẳng qua đó là cách trừng phạt một kẻ phản phúc cam tâm làm tay sai cho Trịnh mà thôi.

 Mạc Long Kham cũng cười nhạt bảo:

 - Ngày trước cha mi cũng nói như thế để hạ thủ phụ thân ta khi vừa xong việc.

 Nay mi lại giở giọng ngưu mã ra mà che đậy tội lỗi của mi. Hãy xem cây kiếm của họ Mạc nhà ta lấy đầu mi đây.

 Kiều A Túc bật cười khan thách thức:

 - Sở d~ ta không hạ thủ bọn mi cho đến hôm nay là cố ý tìm cho ra tấm bảng đồng của lão vua Lê để xem lão ghi chép điều chi. Nếu biết điều thì trao lại cho ta sẽ được chia hai kho báu. Bằng không chớ trách cây cung vô tình nầy. Thế nào?

 Mạc Long Kham múa kiếm xốc tới, viên tướng trấn thủ không chém từ trên xuống mà đâm một nhát nhứ rồi xoay tròn đường kiếm ngang ngực của Kiều A Túc. Thế đánh lạ kỳ nầy không tạo được khoảng cách cho họ Kiều đưa cung lên để bắn, nên y chỉ dùng thân cung gạt mũi kiếm của Mạc Long Kham ra ngoài rồi nhảy lùi lại một bước để đưa cung lên, nhưng họ Mạc đã bám theo như bóng với hình. Đường kiếm thứ hai lại phát chiêu vào hông của Kiều rồi điểm luôn một lúc năm mũi trên dưới ngực và lưng Kiều A Túc. Họ Kiều lần nầy không nhảy lùi nữa mà nhảy bổng lên cao rồi từ trên đánh xuống một thân cung nh 7418 ư én liệng khiến Mạc Long Kham nghiêng đầu tránh. Bất ngờ Kiều A Túc quét ngang một thân cung và từ tay tả của y một làn sáng xuất phát ra như tia chớp. Họ Mạc không ngờ kẻ đồi thủ của y lại có trủy thủ giấu trong tay áo, nên chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi ôm ngực ngã xuống bên bờ suối nằm bất động. Kiều A Túc nhanh nhẹn cúi xuống lục trong ngực áo Mạc Long Kham, nhưng Trịnh Du đã nạt khẽ:

 - Trương Khưu? Đừng hòng đoạt món ấy. Hãy xem vũ khí ta đây? Kiều A Túc nhảy lùi lại để tránh một làn sáng vù xuống đầu y rồi đưa cây cung lên, nhưng Trịnh Du đã tung luôn một phát roi nhuyễn tiên chực quấn lấy chân của Kiều A Túc. Đầu roi như con rắn uốn cong nhưng đã cuốn hụt vào khoảng không do cái nhảy cao của họ Kiều. Trịnh Du không dại dột bước vào con đường mà Mạc Long Kham đã bị. Y múa roi quất ngược trở lên, đánh vào cái đà rơi của họ Kiều và bất ngờ tung luôn một nhúm đạn sắt nhỏ li ti vào người họ Kiều. Kiều A Túc khoa cán cung một vòng đánh tạt ra ngoài món ám khí ấy rồi nói:

 - Chú Tam? Nhà ngươi biết khôn thì trở ra Bắc Hà, đừng ở nơi đây mà theo chân họ Mạc.

 Trịnh Du cười nhạt không trả lời. Y lại múa roi đánh vùn vụt vào ngực, đầu và chân Kiều A Túc. Họ Kiều lùi lại thật nhanh và quay qua một vòng rồi ngã ngửa ra bên bờ suối. Trịnh Du tung ngọn roi lên nhảy bám theo để quyết đánh tan chiếc đầu người thợ săn. Không ngờ họ Kiều đã bật qua bên và hai tiếng bụt? Bụt? Của dây cung bắn ra hai mũi liên hoàn tiễn. Họ Trịnh nghiêng người tránh ra bên đường một mũi thì mũi thứ hai đã cắm sâu vào phần tim của lão Tam. Kiều A Túc cười ngạo nghễ nhìn họ Trịnh trợn mắt căm hờn từ từ ngồi xuống bãi cỏ. Y nói đút khoảng:

 - Trương Khưu ?... mi sẽ bị đền tội nay mai... ?

 Tiếng nói uất nghẹn tiếp theo không phát ra được. Còn Kiều A Túc thì nhìn hai bà cháu họ Mạc. Y lạnh lùng bảo:

 - Hắn đền tội cho việc giết chết hiền đệ của tại hạ. Vậy là xong món nợ máu ấy Còn lão bà thì nghĩ thế nào?

 Lão bà họ Mạc trầm giọng bảo:

 - Nhà ngươi mới thật là kẻ đã giết hiền đệ của mình. Tại sao lại đi sai một đứa em võ nghệ tầm thường để lên núi rải thuốc độc giết chết lão sư Chiêu Phước rồi còn thu giấu tấm bảng đồng để làm của riêng mà không mang về trao lại cho chúa Trịnh? Có phải một kẻ tài hèn sức kém mà giữ vật quan trọng trong người là tự hại mình?

 Kiều A Túc bước lại phía xác chết của Mạc Long Kham. Y cười lạnh bảo mụ già họ Mạc:

 - Để ta lấy bảng đồng trong người hắn rồi mụ thắng được ta thì lấy lại cũng không muộn...

 Mạc lão bà cười lạnh bảo:

 - Cứ hãy để đó. Lão đây cũng muốn so với ngươi vài chiêu thức rồi quyết định số phận nó cũng được chứ?

 Kiều A Túc mỉm cười ngạo nghễ bảo:

 - Tại hạ nghĩ mụ nên về Bắc Hà, còn không thì cũng cho Mạc công nương giúp một tay... Chứ đấu với người già thì quả tình tại hạ không ưng chút nào cả.

 Mạc lão bà hừ một tiếng. Tay kiếm đưa qua cho Mạc Yến đồng thời cây trượng đầu hổ đã quét nhanh vào ngực của Kiều A Túc. Họ Kiều đưa cung lên đỡ đầu gậy, nhưng lão bà họ Mạc đã rút trượng lùi lại rồi đâm tới một nhát nữa. Lần nầy thế đâm nhanh hơn khiến Kiều A Túc phải nghiêng người để tránh, lập tức mụ già kỳ quái đã đặt gậy nằm ngang như đo theo chiều ngã của họ Kiều và bấm mạnh vào đầu hổ. Từ đuôi trượng bắn ra gần mươi phát tên nhỏ li ti... Kiều A Túc giật mình lăn xuống mặt cỏ để tránh. Nhưng cái lăn của y đã quá chậm. Và, trên vai của người thợ săn đã được ghim chặt hai mũi tên màu đen.

 Họ Kiều ôm vết thương nhảy lùi ra thật xa. Y căm hận nói:

 - Hôm nay tại hạ thua mụ một keo, dù có chết cũng quyết trả thù cho được.

 Lão bà họ Mạc cười nhạt châm chọc:

 - Đã chết thì còn làm sao trả thù được. Nhưng lão nói thật, tên của lão không giết người đâu. Nó chỉ làm cho đối thủ liệt cả tứ chi để không còn cầm được thanh kiếm, cán cung đi bắn lén người khác... Thôi nhà ngươi nên lui để cho lão làm công việc của mình.

 Kiều A Túc thét lên một tiếng đầy căm phẫn. Cánh tay y cụp xuống làm chiếc cung rơi theo xuống bãi suối. Y nói trong hơi hổn hển:

 - Hãy giết ta đi. Đừng hành hạ ta như thế nầy?

 Lão già họ Mạc ngoảnh mặt qua phía khác. Mụ bảo:

 - Bây giờ còn thời gian cho nhà ngươi ra khỏi vùng núi nầy. Nếu để đến ngày mai là không còn chỗ ẩn núp thú dữ kéo đến đâu...

 Mụ nói xong đi lại lục tìm trong người Mạc Long Kham. Bỏ mặc họ Kiều đang lao xuống dòng suối đang rì rào chảy. Xác họ Mạc nằm chìm lỉm dưới đáy nước trong veo.

 Minh Quang ngồi trên nhánh cao. Chàng thở dài bảo:

 - Nhừng kẻ chết vì kho báu. Thật đáng tội.

 Mụ già họ Mạc tìm hết người nầy đến xác chết khác mà vẫn không thấy tấm bảng đồng thì bực tức nói trống:

 - Sao bọn chúng lại nói nó ở trong tay Mạc Long Kham do Trương Phúc Hùng trao cho?

 Mạc Yến thở dài bảo:

 - Bà bà ơi? Chúng ta bị lừa cả rồi. Có lẽ kho tàng ấy không ai biết được nơi cất giấu đâu.

 Mạc lão bà hằn học bảo:

 - sao lại không biết. Chính hai lão Mạc Kiến Hùng và Trương Đàm đã cất giấu nên mới bị ám hại chết ngày trước...

 Mạc Yến lại hỏi:

 - Sao trước khi chết hai người nầy không nói lại cho con cháu của họ biết?

 Mạc lào bà bảo:

 - Họ chỉ nói lại cho mấy mụ vợ. Còn mấy đứa con thì còn bé nhỏ nên họ không dám dặn lại vì sợ chúng bị giết.

 - Thế sao mấy phu nhân lại không nói lại khi con họ khôn lớn?

 - Còn đâu nữa mà nói. Họ chỉ giữ được trong lòng vài mươi ngày thì bị một kẻ bí mật hạ sát...

 Mạc Yến kinh ngạc hỏi:

 - Một kẻ bí mật. Vậy thì y còn sống chứ? Và kho tàng ấy chắc đã vào tay y?

 Lão bà họ Mạc khẽ gật đầu đáp:

 - Có thể lắm Nếu không thì đến hôm nay lão cũng đã xuất hiện để tìm nó chứ?

 Mạc Yến thở dài bảo:

 - Kho tàng thì mãi đâu đâu mà người lại tranh giành trước cửa hang núi Hoành Sơn Nghĩ ghê thật... Thôi về bà bà à?

 Mụ già họ Mạc chợt nói:

 - Còn thằng tiểu tử họ Lê đâu không thấy?

 Mạc Yến cúi đầu buồn bã đáp:

 - Chắc y không buồn tranh giành nên đã lẩn đi rồi.

 Mụ già họ Mạc cầm gậy đầu hổ nhìn lên đỉnh núi. Mụ bảo:

 - Ta muốn lên trên đỉnh núi để xem cái nơi lão Chiêu Phước ẩn náu thế nào.

 May ra tìm được gì chăng?

 Mạc Yến gật đầu đáp:

 - Nơi ấy có thể gặp người họ Lê "bé nhỏ" ấy đó bà bà?

 - ử? Ta lên nhé?

 Hai bà cháu họ Mạc định bước đi theo bờ suối thì có tiếng nói trầm trầm phát ra từ sau một thân cây tùng:

 - Các vị hãy chôn cất mấy thây ma kia đi kẻo hôi thúi rừng núi thiêng liêng ở đây! Mụ già họ Mạc đứng khựng lại rồi từ từ quay về phía có giọng nói. Sau thân cây tùng bước ra một người đội mũ nan tre. Lão ta bảo:

 - Lão muốn hai vị hãy chôn nhưng xác thúi tha kia rồi ra khỏi địa phận Hoành Sơn?

 Lão bà họ Mạc nhìn đăm đăm người nói xuất hiện. Mụ ta hỏi:

 - Các hạ là ai?

 Người đội nón trầm giọng lại đáp:

 - Có cần thiết để cho nương nương tìm hiểu không?

 - Nếu các hạ bỏ mũ nan ra?

 Người đội mũ nan bật cười khan rồi hất chiếc mũ ra sau? Lão bà họ Mạc kêu khẽ:

 - Lê Trương ?

 Còn trên cành cây thì Minh Quang lẩm bẩm:

 - Lão Nhị chủ đò... ?

 Mụ họ Mạc hỏi:

 - Thế mà Trịnh Du đã bảo hạ thủ các hạ rồi... Lạ thật.

 Lão Nhị hay Lê Trương cười nhạt:

 - Cái tên phản bội ấy làm sao tìm ra tung tích của tại hạ.Hắn chỉ hạ thủ một kẻ tật nguyền vô tội... Bây giờ cô nương nên chôn hắn lại kẻo bẩn đất Hoành Sơn.

 Lão bà họ Mạc bật cười như khóc:

 - Ta mà đi làm cái điều ấy được à?

 Lão Nhị trầm mặt lại hỏi:

 - Thế tại hạ phải làm hay sao?

 Lão bà họ Mạc quay lưng lại bảo Mạc Yến:

 - Ta đi về ?

 Lão Nhị cười lạnh lùng bảo:

 - Mạc Tiếu Châu? Cô nương chưa đi được đâu.

 - Tại sao vậy?

 - Hừ? Chuyện kho châu báu, chuyện giết oan biết bao người từ nơi cô nương phát sinh, nay sao vội quên quá vậy?

 Lão bà tên Mạc Tiến Châu cười lạnh hỏi:

 - Các hạ dựa vào đâu mà bảo như thế?

 Lão Nhị đội mũ trở lại. Lão nói:

 - Cái chết của Lê Duy Khâm do ai?

 Mạc Tiếu Châu chuyển tay trượng qua một bên. Đầu trượng chỉ về phía lão Nhị. Mụ cười dài bảo:

 - Điều ấy các hạ phải hỏi Trương Đàm và Mạc Kiến Hùng. Sao lại hỏi ta?

 Lão Nhị quay lại phía Mạc Yến. Lão bảo:

 Mạc cô nương cô có biết cô đang đứng với ai đấy không?

 Mạc Yến ngơ ngác, lưỡng lự nhìn Mạc Tiếu Châu rồi nhìn lão Nhị. Nàng lắc đầu Còn Mạc Tiếu Châu thì lạnh lùng bảo:

 - Đừng nghe lời y. Cháu là con của Mạc Long Quang em trai của Mạc Kiến Hùng tức là cháu ta...

 Lão Nhị bật cười khan. Lão bảo:

 - Cô nương là con gái của Lê Duy Khâm... Là tiểu muội của cái gã đang ngồi trên cành cây kia kìa.

 Mạc Yến nhìn ra phía sau. Còn Mạc Tiếu Châu bất ngờ chụp lấy tay của cô gái, nhưng cái chụp của mụ đã trễ, vì chiếc nón nan của lão Nhị đã lướt đến chận ngang tạo một bức tường và hất bàn tay như vuốt ó của Mạc Tiếu Châu ra ngoài.

 Và từ trên cao lão Nhị đã đứng chen vào giữa.

 Lão Nhị kéo Mạc Yến qua bên sau và gọi:

 - Minh Quang? Tiểu tử nhà ngươi mau xuống giữ đứa em lưu lạc đây nầy.

 Minh Quang như kẻ lạc từ cõi trời mây nào đó xuống trần gian. Chàng ngơ ngác một lúc rồi đáp xuống như cánh chim trước mặt ba người. Lão Nhị bảo:

 - Cô nương nầy là Lê Phi Yến. Khi phụ thân các hạ bị họ mạc nầy ám hại thì mẫu thân nhà anh sắp sanh. Mẫu thân các hạ sanh được ba tháng và trong một đêm mưa gió cũng bị mất tích cùng đứa cong gái... Sau nầy lão thăm dò, theo dấu và được người tùy nữ của Mạc Tiếu Châu cho biết sự tình.Bởi người nữ tì nầy được giao cho việc nuôi giấu em gái các hạ... Thật là một thủ đoạn thâm độc của Mạc Tiếu Châu. Y thị biết Chiêu Phước đại huynh chúng ta đem con trai của Duy Khâm về nuôi nên muốn tạo một nghịch cảnh cho hai đứa trẻ sau nầy. Không ngờ lão biết nên có ngày nay...

 Mạc Yến hay là Lê Phi Yến ôm mặt một lúc mới căm giận hỏi Mạc Tiếu Châu:

 - Sao bà bà lại làm chuyện ấy?

 Mạc Tiếu Châu hừ một tiếng mà không đáp. Lão Nhị lại nói tiếp:

 - Có gì đâu. Bởi mụ ta căm thù Lê Duy Khâm do mối tình không được đáp lại đồng thời cũng do sự ưu ái của nhà vua đối với Duy Khâm nên họ Mạc đem tâm trả thù...

 Minh Quang cầm tay em gái:

 - Anh em ta đã gặp được nhau thật bất ngờ và hạnh phúc. Hãy chờ ngu huynh hỏi tội họ Mạc đã...

 Minh Quang quay lại phía lão Nhị. Chàng hỏi:

 - Lão bá nói tiếp về âm mưu của Mạc Tiếu Châu cho anh em cháu nghe đi.

 Lão Nhị gật đầu đáp:

 - Khi Trương Đàm và Mạc Kiến Hùng chận đoàn xe châu báu để tiêu diệt hòng cướp đoạt... Lê Duy Khâm đến nơi thì thấy những xe trống không... Lão tướng đâu hiểu rằng những châu báu kia đã được chuyển đi trước khi vào Đồng Hới. Và lão là người biết rõ việc nầy nên chúng muốn thủ tiêu. Cả Mạc Kiến Hùng cũng như Trương Đàm cũng lầm mưu của Mạc Tiếu Châu và một người nữa, nên hai viên ngu tướng nầy sau khi hạ thủ đoàn bảo tiêu và bắn lén Lê Trương giả kẻ ấy được lão cứu và đưa về Linh Mụ. Sau nầy y làm nghề bẫy thú và bị Trịnh Du hạ thủ vì ngỡ rằng anh ta biết nơi giấu kho tàng.

 Lúc ấy lão về thẳng Bắc Hà để truy tìm kẻ đứng đầu việc soán đoạt kho báu của nhà vua. Và ta đã tìm ra y thị, kẻ đang đứng trước mặt chúng ta... Một nữ gian ác tặc cấu kết với họ Trương...

 Lão Nhị vừa nói đến đó thì Mạc Tiếu Châu đã quật tới một trượng vào ngực ông ta. Đường trượng thật hiểm độc lão Nhị phải kêu lên:

 - Đến tuổi nầy mà mụ vẫn còn khá đấy nhỉ?

 Lão Nhị nhảy lùi lại để tránh đường trượng thứ hai rồi gọi Minh Quang:

 -Tiểu tử, chú mi đưa cây Lộc giác huyền kiếm cho ta mượn. Chỉ có cây kiếm nầy mới trị được khúc thép của mụ mà thôi.

 Minh Quang rút huyền kiếm ra ném cho lão Nhị. Lão đưa tay bắt lấy thì họ Mạc đã đâm tới một trượng và bấm chốt ở đầu hổ. Một đám tên li ti bay ra, nhưng lão Nhị đã hất mũ nan ra đỡ gọn. Lão cười nói:

 - Ta rất sành âm mưu và thủ đoạn độc của mụ. Đừng giở ra đối với ta... Biết khôn thì đào lỗ chôn mấy xác chết hôi thúi kia rồi nạp mình để ta đưa về cho chúa Nguyễn may ra còn sống sót vài năm...

 Mạc Tiếu Châu hừ một tiếng rồi múa trượng lên như chong chóng tấn công lão Nhị. Đường trượng của mụ lúc trên lúc dưới lúc đâm lúc quét kín như tường sắt, nhưng lão Nhị vẫn như người nhàn tản trước gió mưa. Lão cặp sát thanh kiếm đen xuôi theo sóng tay. Chuôi lộc giác chĩa ra ngoài và tránh những đường trượng ào ào, vù vù, vun vút của Mạc Tiếu Châu. Thỉnh thoảng lão Nhị lại điểm đến đầu vai của địch thủ một nhát kiếm khiến mụ họ Mạc loạng choạng nhảy lùi.

 Trận đấu xem thì nhẹ nhàng đơn giản như đùa giỡn giữa hai bạn già, nhưng tính ra đã trên năm mươi hiệp, khiến Minh Quang nóng ruột. Chàng gọi to:

 - Lão bá kết thúc đi chứ... Sao cứ kéo dài mãi vậy?

 Lão Nhị nghe Minh Quang giục thì đổi lối đánh. Lão bảo họ Mạc:

 - Mạc Tiếu Châu ta cam thất lễ với cô vậy?

 Mụ già họ Mạc nhíu mày quay mũi trượng về trước, đếm một phát nhưng không bấm chốt trên đầu hổ. Lão Nhị khoa kiếm một vòng để ngăn ám khí, nhưng đó chỉ là đòn hư nên lỡ bộ vừa trở cán lộc giác lại thì từ tay của Mạc Tiếu Châu bay ra một đám sương mù. Lão Nhị giật mình nón nan xuống đỡ đồng thời tay kiếm đen đã chém ngược từ trong ra ngực của Mạc Tiếu Châu. Lão Mạc đưa trượng ra đỡ. Một tiếng soạt ngọt xót vang lên. Thanh trượng của Mạc Tiếu Châu bị cắt làm đôi như cắt thanh gỗ. Mạc Tiếu Châu kinh hoàng nhảy lùi lại để chạy...

 Lão Nhị mỉm cười bảo:

 - Hãy chậm rãi mà đi. Ta không truy kẻ bại trận đâu.

 Mạc Tiếu Châu vẫn lướt theo đường suối mà chạy, bất ngờ trong rừng cây xuất hiện bảy người thợ săn phóng ra chận đường. Họì Mạc vòng tay qua một vòng và vẫy mạnh. Trong đám anh em Lê Xuân Ước vừa xuất hiện ngã xuống mấy người, nhưng trên lưng và trên ngực mụ già đã bị cắm vào hai mũi kiếm của Lê Xuân Ước và huynh đệ của chàng.

 Lão Nhị khẽ lắc đầu nói:

 - Một thời ngang dọc và đầy thủ đoạn lại chết dưới tay của kẻ võ công bình thường nhất. âu đó cũng là nhân quả. Thôi chúng ta lên núi.

 Từ phía sau Lê Xuân Ước gọi:

 - Lão bá đợi anh em chúng cháu với.

 Lão Lê Trương quay lại bảo:

 - Chú mi xem chỗ xa xa đào lỗ huyệt chôn những xác ấy rồi lên núi sau.

 Lão lại đi, nhưng một bóng y phục trắng bước ra chận lối:

 - Lão bá và các vị không được đi...

 Minh Quang nhíu mày ngạc nhiên hỏi:

 - Trương cô nương? Sao lại chận lối chúng tôi thế?

 Trương Thu Hà đưa kiếm chĩa mũi ta trước. Nàng trầm nét mặt lại bảo:

 - Tiểu... tiểu... bản cô nương muốn bỏi ai là người hạ thủ phụ thân?

 Minh Quang lắc đầu bảo Trương Thu Hà:

 - Bọn tai hạ không làm điều đó đâu. Chính Kiều A Túc đã hạ thủ Trương tướng quân, nhưng y đã chết rồi...

 Trương Thu Hà ôm mặt khóc:

 - Nhân huynh không ngăn lại... để y hạ sát phụ thân,.. Tiểu muội ?

 Minh Quang lúng túng bảo em gái:

 - Hiền muội đỡ Trương tiểu thu dậy đi?

 Lê Phi Yến chạy lại cầm tay Thu Hà:

 - Tiểu thư không nên buồn... dù sao thì Trương tướng quân cũng đã chết ?

 Trương Thu Hà lắc đầu, xô Phi Yến ra. Nàng bảo:

 - Cô nương cũng một cánh với Mạc lão và Kiều A Túc... Ta không nghe đâu Lão Nhị bước tới một bước, lão bảo:

 - Cô nương nhầm lẫn cả rồi... để lão kể cho mà nghe...

 - Không ? Ta không nghe ?

 Minh Quang nghiêm giọng bảo nàng:

 - Tiểu thư hãy bình tĩnh ? Không nên hồ đồ mà mất hòa khí.

 Trương Thu Hà quay qua nhíu mày nhìn Minh Quang một phát như trách móc, như căm giận. Nàng đứng yên chờ đợi.Lão Nhị mới nói:

 - Lẽ ra phải có nơi để ngồi giải thích cho các huynh đệ, nhưng do cần thiết trước mắt. Lão nói vắn tắt để cô nương rõ. Thật sự cô nương không phải con của Trương Phúc Hùng đâu... đã bị Mạc Tiếu Châu bắt trộm khi lão tướng đưa Minh Quang lên núi. Đó là nỗi buồn rầu của lão huynh ta suốt bao nhiêu năm, nhưng ta không thể bảo cho lão biết khi mà mẫu thân cô nương tức là bà nhũ mẫu đang bị Trịnh Du tức chú Tam lưu giữ ở dinh cơ họ Trương. Một mưu kế thâm độc để lão huynh Chiêu Phước phải ra mặt... Nhưng số trời đã định, rốt cuộc lại Trịnh Du cũng tìm ra được nơi ẩn của Chiêu Phước và hạ thủ ông ta để đoạt tấm bảng đồng của vua Lê để Duy Phương giao cho Chiêu Phước phải tìm cho được kho châu báu...

 Minh Quang lấy tấm bảng đồng có hoa văn ra. Lão Nhị cầm lật lại phía sau và bảo:

 - Đây chỉ là một mật hiệu của nhà vua.

 Chỉ có lão huynh Chiêu Phước mới rõ. Theo lão nhà vua dặn lão Lê:

 "Phải giữ kho tàng mà trao cho những người có phước đức". Chữ Chiêu là tìm tòi chiêu mộ người có đạo đức để bảo vệ giữ nước ! Lão Nhị trao tấm bảng đồng lại cho Minh Quang rồi nhìn Thu Hà:

 - Điệt nhi cùng bọn ta lên núi thăm mộ phụ thân. Dù sao bọn lão cũng còn xuống Phú Xuân một chuyến. Lúc ấy cháu rước mẹ ra khỏi móng vuốt của họ Trương luôn thể.

 Minh Quang nhìn Thu Hà. Chàng xúc động bảo:

 - Vậy là từ đây muội muội làm em của ngu huynh rồi nhé... ?

 Thu Hà nhìn Phi Yến. Nàng tỏ vẻ nghi ngờ. Minh Quang biết ý bảo:

 - Phi Yến là tiểu muội của ngu huynh đấy. Cô ấy cũng bị lưu lạc bấy lâu...

 Nay mới được sum họp.

 Chàng quay lại bảo Phi Yến:

 - Tiểu muội chào Lê cô nương đi ?

 Phi Yến cười bảo:

 - Tiểu muội chỉ chào tỉ tỉ thôi à?

 Lão Nhị bật cười khà:

 - Cũng được chứ sao? Bọn ta sẽ lập một đại gia đình họ Lê trên núi Hoành Sơn đấy nhé?

 Cả mấy người vừa nói đến đó thì Lê Xuân Ước cũng đã xong việc chôn xác những kẻ chết. Chàng chạy lại bảo:

 - Lão bá? Bây giờ chúng ta lên núi được rồi chứ ạ?

 - ử? Lên núi ta sẽ kể lại chuyện thảm kịch của mười mấy năm về trước cho các điệt nhi nghe... Rồi mới trở lại Phú Xuân.

 Đoàn người vượt lên núi bằng con đường mà những tháng trước Minh Quang từ trong miệng hang suối đi lên. Chàng đi đầu, khi lên đến lưng chừng núi thì bỗng thấy một chú vượn màu vàng đang chuyền xuống nhìn chàng. Minh Quang chợt nhớ ra. Chàng bảo:

 - Đây là chú vượn bị tên của Kiều A Túc. Tại hạ đã cứu sống... nay chú ta xuống tạ ơn đấy.

 Chàng đưa tay ra. Chú vượn nhảy bám lấy rồi ngồi vắt vẻo trên vai trông rất thân thuộc. Lê Phi Yến khẽ kéo Thu Hà, nàng bảo nhỏ:

 - Đại huynh sẽ không còn quý mến tỉ tỉ nữa đâu. Vì trên vai đã có tỉ tỉ khác rồi kìa?

 Thu Hà đập vào lưng cô gái một phát. Nàng đỏ mặt bảo:

 - Khi nào lên đến đỉnh. Tỉ tỉ sẽ xô muội muội xuống vực cho biết...

 Nhừng tiếng cười vang lên khiến hai chàng trai họ Lê đi phía sau không hiểu chuyện gì...

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4366


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận