Thiết Cốc Môn Chương 4

Chương 4
Người Đoạt Phách

Trời vừa hừng sáng, trên con đường kỳ khu của vùng Vu Sơn thâm cốc, một bóng xám cùng một bóng lam lướt nhanh trên mặt đất như hai cánh chim bằng.
Núi cao trùng điệp, đại thụ um tùm, thỉnh thoảng từ xa vang lại những tiếng thú kêu, hùm rống. Nhưng bao nhiêu sự hãi hùng của rừng núi ấy, không thể cản được bước tiến của hai bóng người, đó là Văn Đồng cùng Khương Trạch.
Bỗng... đôi mắt Văn Đồng sáng lên “Hừ” một tiếng lạnh lùng, lẹ làng tung mình về phía gốc cây cách đấy mấy trượng.
Khương Trạch cũng vung tà áo xám, theo sau bén gót.
Thì ra một chiếc thây người đang nằm lăn dưới gốc cây cổ thụ, mặt mày còn tươi tắn, chứng tỏ nạn nhân vừa chết chẳng bao lâu.


Có điều rất kỳ lạ là trên người của nạn nhân không hề thấy một vết thương nào đáng khả nghi, ngũ quan đều như thường.
Khương Trạch đến sát bên, đưa mắt chăm chú nhìn giây lâu, bỗng mặt ông tỏ vẻ kinh dị thốt lên một tiếng thất thanh :
- Thật quái lạ, người này chính là danh thủ Côn Luân “Hải Thiên Nhứt Hạc” Hạng Khôn.
Văn Đồng chỉ gật đầu mấy cái đoạn đưa mắt ra dấu cho Khương Trạch, hai người lại bắt đầu tiến bước đi được một khoảng độ mấy dặm đường, đột nhiên Văn Đồng lại đưa tay ra hiệu, hai người không hẹn mà đồng đưa mắt nhìn về phía lề đường, quả thấy cách đó không bao xa, lại một tử thi thân hình lùn mập, áo quần đẹp đẽ vừa chết cũng chẳng bao lâu, trên người cũng không có một vết thương khả dĩ dò xét.
Hiện trạng như vậy, ngay cả Văn Đồng cũng không khỏi ngơ ngác, chàng cảm thấy như đang có một lùm mây bao phủ.
Lúc ấy, Khương Trạch cũng đến lật ngửa thây nạn nhân ra, bỗng nhiên sắc mặt tái mét, đôi mắt bơ phờ.
Văn Đồng thấy vậy khẽ hỏi :
- Ông làm sao thế?
Khương Trạch lắc đầu mấy cái, miệng lẩm bẩm :
- Thật không ngờ! Thật không ngờ!...
- Không ngờ việc gì. Chẳng lẽ tiền bối lại nhận biết kẻ này nữa sao?
Khương Trạch đưa mắt nhìn về tử thi, vẻ mặt đau đớn thở dài, chậm rãi nói :
- Một trong Điểm Thương song kiếm “Nhất Vũ kiếm khách” Tư Đồ Thanh Sơn, võ công xuất chúng, cơ trí hơn người, không ngờ lại bỏ mạng nơi hoang sơn này.
Côn Luân Danh Tú Điểm Thương kiếm khách đột nhiên bị giết nơi Vu Sơn, thời gian ngộ nạn của hai người cách nhau không bao lâu, chết đồng một cảnh. Việc này thật quá ly kỳ.
Tình cảnh hiện tại, đã biến vùng Vu Sơn thâm cốc này thành một khu vực đầy dẫy sự chết chóc, thần bí.
Gió thổi từng cơn, mây đen bao phủ cả một vùng bốn bề vắng tênh, khẩn trương hồi hộp. Văn Đồng như đã thấy ra vẻ khác biệt đôi mắt dè dặt quan sát từng nơi.
Bỗng Khương Trạch thốt lên một tiếng ngạc nhiên, hai người tung mình đến dưới một gốc cây to cách tử thi không đầy mấy trượng đã thấy trên thân cây có hàng chữ của kẻ lạ mặt nào dùng “Kim Cương chỉ công” viết vào đấy.
“Nơi đây thuộc vùng cấm địa ai vào sẽ chết”.
Nét chữ tuy nguệch ngoặc xong từ đầu đến cuối đều xâu cạn như nhau, đủ thấy kẻ lưu tự này công lực tinh thâm thầm y hợp nhất.
Văn Đồng xem xong, đôi mày không khỏi nhíu lại, hừ một tiếng lạnh lùng.
Chàng xuất thân từ đương kim võ lâm đệ nhứt kỳ nhân môn hạ nếu là trên cây không đề chữ, chàng còn cho việc đó đối với chàng không có liên quan, làm ngơ bỏ đi được, nhưng giờ đây...
Mắt chàng bỗng trợn trừng, tay mặt phất ra một cái, lập tức thân cây to đến một người ôm đã răn rắc gãy tung.
Hạ xong cấm lệnh của kẻ lạ, chàng lại cất bước bay nhanh hướng vào vùng cấm địa thẳng tiến.
Khương Trạch không ngờ hành động chàng quá ư liều lĩnh, ngơ ngác giây lâu, đang định tung mình đuổi theo thì sau lưng có tiếng nói lạnh lùng vọng tới :
- Cả gan phạm lệnh, để mạng lại đây!
Lời dứt thì kình phong cũng đã đến nơi, nhắm vào lưng ông đánh tới.
Khương Trạch bình tĩnh, vận dụng bảy thành công lực, trở tay đánh lại một chiêu “Lực Kình Ngũ Nhạc” tiếng gió ào ào, đương nghinh kẻ địch.
“Bùng” hai luồng chưởng lực chạm nhau, hai đàng không phân cao thấp.
Khương Trạch mượn thế nhảy xa năm thước quay người trở lại, đôi mắt trợn trừng.
Thì ra một người mặc áo đen, thân hình ốm tong teo mặt nạ ngũ sắc, trông tợ như ma quỷ.
“Ha ha ha” Khương Trạch buông tràng cười lớn :
- Đồ vô danh tiểu tốt cả gan dám xuất hiện trước mặt lão phu ta sẽ đưa ngươi về Âm tào Địa phủ!
Lời dứt thì tay mặt phất ra tận dụng chín thành độc môn nội gia chân lực, quét ngang một cái, một luồng kình phong ríu rít tung ra nhắm vào người áo đen quét tới.
Người áo đen hừ một tiếng lạnh lùng! Không hề thối lui, song chưởng đưa ra nghinh tiếp.
“Bùng, Bùng” chưởng lực chạm nhau tiếng vang như sấm, trong vòng mấy trượng, đá cát tung bay.
Khương Trạch đứng yên như núi, không hề lay động, chồm râu bay theo gió, thần sắc uy nghi.
Trái lại kẻ áo đen kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống đất, hai cánh tay đều bị gãy tụi máu ra lai láng, lập tức mê man bất tĩnh.
Ha ha ha Khương Trạch lại vuốt râu cười lớn :
- Một lũ chuột nhắt, chỉ có thế thôi.
Lời ông chưa dứt thì đã có bốn bóng người phân tả hữu hai bên phi đến.
Khương Trạch đưa mắt nhìn lại, ông là người nghe thấy đã nhiều, lịch duyệt có dư, thế mà cũng không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng.
Thì ra, bốn người vừa đến cũng đều mặc toàn một màu đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ ngũ sắc như kẻ vừa rồi, trông thật rùng rợn.
Bóng người này vừa đến nơi, lập tức buông ra những tiếng cười rùng rợn, nhe nanh múa vuốt như kẻ điên loạn hướng vào người Khương Trạch nhào tới.
Trong khoảng khắc chưởng ảnh đã huy động bốn phương tám hướng, vây lấy Khương Trạch không đường thoát ra.
Khương Trạch quát lên một tiếng giận dữ hữu chưởng nhắm vào hai kẻ bên mặt đánh ra, tả chưởng quét ngang.
Một chiêu hai thức bao gồm bốn lối biến hóa thế công như thiên lôi giáng quỷ.
Bốn kẻ áo đen hú lên một tiếng ám hiệu, thân hình lập tức dang ra tránh khỏi cuồng phong của đối thủ, rồi lại một tiếng hú vang lên bốn người vây vào trở lại.
Công lực của bốn người này hơn kém không bao nhiêu, nên cứ đồng động một lúc, một khi đánh ra, tập trung công lực bình sanh đều nhắm vào yếu huyệt của Khương Trạch đột kích.
Khương Trạch thấy thức đánh vừa rồi vô hiệu tóc râu dựng ngược, hét lên một tiếng giận dữ chân đi chữ bát, tay xuất “Ngũ Uẩn thần công” vù vù... liên hồi đánh ra bốn chưởng, đá ra tám cước.
Bốn kẻ áo đen bỗng cảm thấy gió áp đến mình nặng như núi trấn, không còn xuất thế đánh ra được nữa chân liền bị trượt lão đảo lùi ra sau mấy trượng.

 
 


Khương Trạch thu tay đứng lại, đôi mắt nhìn ra bốn người, nhưng đầu ông không khỏi dậy lên một điều nghi hoặc, bởi vì sau hai lần đụng độ, ông đã để ý dò xem chiêu thức của bốn kẻ ấy một cách rõ ràng.
Một người sử dụng “Thiếu Lâm long chưởng”, người thứ hai lại dùng “Thiên Sơn chưởng pháp” lại có người dùng lối võ công quan ngoại “Kỳ Môn Chưởng Thuật” và võ lâm ít thấy xuất hiện Thanh Hải “Lưu Sa chưởng”.
Bốn người này công lực đâu phải tầm thường, đường quyền chưởng pháp cũng chẳng giống nhau, nhưng sao lại ăn mặc một thứ sắc phục đeo mặt nạ như hình ma quỷ, không chịu để lộ gương mặt thật cho thiên hạ thấy.
Hai chiếc thây lúc nãy là “Hải Thiên Nhất Hạc” Hạnh Khôn cùng “Nhất Vũ kiếm khách” Tư Đồ Thanh Sơn có phải do tay bọn họ giết chăng?
Nghĩ vậy nên ông ta lập tức có một ý định, trầm giọng nói :
- Nếu các ngươi không chịu để mặt thật ra, thì đừng trách lão phu xuất thủ độc ác.
Sau khi bốn kẻ quái nhân bị Khương Trạch đánh lui ra sau, họ chưa xuất thủ đánh lại, người nào người nấy cứ đứng trân như khúc gỗ, đôi mắt sáng quắc nham hiểm nhìn về người Khương Trạch đối với lời nói vừa rồi của ông là như không hề nghe thấy.
Bỗng nhiên, người áo đen đứng phía bên mặt lên tiếng :
- Trúc Kinh Khổn Phi!
Người áo đen phía bên trái lập tức tiếp theo :
- Liêu Âm Ban Tịch! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Minh Nguyệt Đình Huy.
- Phù Vân Trú Ảnh!
Bốn người thốt ra bốn câu ám hiệu lạ lùng, người ngoài cuộc làm sao mà hiểu được!
Khương Trạch e dè, hừ lên một tiếng tự nghĩ “Để xem lũ quỷ này định bày trò gì nữa đây”.
Nào hay... trong lúc ông đang nghĩ ngợi thì bốn bóng người đã tung bay như cánh chim bằng, theo bốn hướng ra đi mất dạng.
Biến cố quá đột ngột ấy, khiến cho Khương Trạch cũng phải sửng sờ, cũng không biết nên đuổi theo người nào đây?
Ông ta từ từ cất bước mà trong đầu như đám mây mù, với sự việc xảy ra vừa rồi, chính mắt ông thấy mà chẳng hiểu ra gì cả.
Bốn người này võ công cao thâm, cao thủ của những danh môn, nhưng sao họ lại không dám để lộ bộ mặt thật, chẳng lẽ...
Chẳng lẽ thuộc về một tổ chức bí mật nào đây chăng?
Lập tức câu nói của Thanh Long bang chủ Vũ Tường đã thoáng qua đầu “Sự bí mật gì trong vùng Vu Sơn hiểm hốc này cà?” Ngay cả thế lực rộng lớn như Thanh Long bang chủ mà cũng không dám héo lánh đến nơi. Nhưng “Hải Thiên Nhất Hạc” cùng “Nhất Vũ kiếm khách” tại sao lại đến vùng Vu Sơn xa xôi ngàn dặm này làm gì, để rồi phải rước họa vào thân?
Càng nghĩ, ông ta càng cảm thấy khó hiểu hơn...
Ý, xác chết “Nhất Vũ kiếm khách” đâu mất rồi kìa?
Khương Trạch nghe có tiếng nói phát ra lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy Văn Đồng đang đứng cách ông không bao xa, đôi mắt nghi ngờ nhìn nơi chiếc thây của “Nhất Vũ kiếm khách” đã nằm khi nãy.
Sắc mặt của Khương Trạch từ đỏ đã biến thành tím, ông ta vừa kinh dị vừa ngạc nhiên, một thây ma to lớn nằm trong tầm mắt của ông ta, thế mà không cánh mà bay, đâu phải là một chuyện tầm thường.
Văn Đồng không hề để ý đến thần sắc biến đổi của cụ già, hai luồng nhãn quang rợn người, từ từ nhìn về bốn phía bỗng chàng cười khẽ một tiếng trầm giọng quát :
- Mau ra cả đây!
Tiếng quát vừa dứt thì tiếp theo những tiếng cười quái dị nổi lên từ chung quanh mười mấy bóng người lẹ làng tung thân bay ra.
Phút chốc, cách họ độ một trượng, mười mấy người mặt nạ ngũ sắc đã bao quanh thành một vòng tròn.
Đôi mắt Văn Đồng sáng như sao, gương mặt lạnh lùng lên tiếng hỏi :
- Các ngươi do ai chủ xướng ở đây giả ma giả quỷ để hành hung nếu muốn toàn mạng, lập tức trả lời cho ta rõ.
- Cha chả!...
Một tên áo đen đứng ngay mặt Văn Đồng buông tiếng cười đanh ác nói :
- Tiểu tử ngươi muốn chết gấp hay sao?
Văn Đồng hừ lên một tiếng tay phất ra một luồng kình phong ào ạt bắn tới.
- “Ái chà!” một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người áo đen vừa rồi đã bắn tung ra trượng ngoài, miệng thổ máu tươi lập tức tắt hơi.
Kỳ dư bọn áo đen, như không hề đếm xỉa đến cái chết thảm thiết của đồng bọn vừa rồi, chỉ nghe một tiếng ám hiệu rít lên họ đều từ từ di động tiến đến Vũ Đồng cùng Khương Trạch.
Văn Đồng tỏ ra giận dữ, đôi mi nhíu lại mắt lộ hung quang thét lên một tiếng :
- Lũ chuột muốn chết!
Song chưởng vung lên thành một vòng tròn. Trong lúc tức giận chàng đã sử dụng sư môn tuyệt học “Lưỡng Nghi chân khí” phát ra, lập tức gió cuộn vòng quanh như bão táp.
Mười mấy kẻ áo đen đang từ từ di động, bỗng thấy một tiềm lực vô hình như kéo họ vào trong, tiếp theo một tiềm lực đẩy ra, thế mạnh vô tả.
Bọn áo đen thoạt đầu tỏ vẻ khinh thường, nhưng rồi dần dần cảm thấy như tim đập mạnh, hơi thở không đều, kinh hãi vô cùng, vội vã huy chưởng đánh ra đương cự.
Bùng, bùng... liên hồi mấy tiếng phát ra, tứ bề cát bay đá chạy, xen vào những thân hình nặng trịch ngã lăn giảy giụa, một lát lâu tứ bề im vắng, gió lặng cát chìm, mười mấy người áo đen khi nãy cũng đã nằm ngay không nhúc nhích, người nào kẻ ấy thất khiếu máu ra, trông mà dễ sợ.
Gió rừng bỗng thoảng qua, mùi hôi tanh của máu mủ bay lên nồng nực, Khương Trạch nhìn đám thây ma, không nhịn được khẽ buột tiếng thở dài, tựa hình luống tiếc cho mười mấy sanh linh và như trách móc Văn Đồng quá ư tàn nhẫn.
Nhưng, đối với Văn Đồng thì chàng tỏ ra thản nhiên vô sự, tựa như không có việc gì xảy ra, bỗng đôi mắt chàng lim dim, ra dáng lão tăng nhập định, đứng quay mặt về chiều gió thổi.
Cử chỉ khác thường ấy, dù cho lịch duyệt giang hồ như Khương Trạch cũng không hiểu được chàng đang làm gì, hay chàng lại phát giác ra những gì nữa chăng?
Giây lâu Văn Đồng mở mắt khẽ nói :
- Chúng ta đi xem thử!
Hai bóng người lại tiếp tục lên đường dọc theo sơn đạo lần tới, được một khoảng xa, quả nghe có tiếng khua động binh đao, theo cơn gió thổi vọng vào tai. Khương Trạch giờ mới hiểu ra liền tung mình phi nhanh theo Văn Đồng.
Phút chốc hai người đã đi được mươi dặm đường, càng vào sâu trong lòng núi, đá càng gập ghềnh khó bước xuống lên hung hiểm, song tiếng binh đao khua chạm đã nghe rõ ràng.
Văn Đồng liền dừng bước lại quay đầu khẽ nói :
- Tiếng khua động từ hướng trái rừng Tòng, lão tiền bối theo tại hạ đến đấy.
Nói dứt chàng lại cất bước phi nhanh, thân hình tung lên cao bảy trượng, lướt nhẹ như cánh chim bằng.
Công lực cao thâm, thân pháp ngoan mục đến đỗi võ lâm kỳ khách như Khương Trạch cũng không khỏi phục thầm. Ông cũng giở kinh công tuyệt thế “Thuận A Na Di thân pháp” ra sử dụng, theo sau vào cánh rừng Tòng.
Đi được một khoảng nữa, bỗng thấy trước mắt có một khu đất trống, mấy bóng người đang đấu với nhau kịch liệt. Văn Đồng liền đưa tay ra dấu, lập tức hai người phi thân lên đọt cây cao, ngồi yên nhìn xuống lượt trận.
Thì ra, có hai trung niên hán tử, tuổi trạc bốn mươi mặt áo màu lam đang bị năm tên áo đen cầm trường kiếm vây đánh, hai trung niên hán tử ấy lấy thế dực lưng đương cự nhưng xem vẻ họ như đã kiệt quệ.
Một trong hai trung niên hán tử, hình như đã bị thương, máu tươi rịn ra ướt cả thân áo, tay cầm binh khí kỳ lạ, kiếm chẳng ra kiếm đao chẳng giống đao, còn chàng trung niên hán tử bên kia tay cầm cây quạt bằng sắt, đôi mắt trợn trừng, nghiến răng giận dữ thì ra hai người này là đệ tử của phái Điểm Thương, thường gọi là “Điểm Thương song tú” tên gọi là Hàn Tú và Ngụy Vân. Tên áo đen có vẻ thủ lĩnh trong bọn quát lớn :
- Hãy bằm hai con chó chết này cho ta.
Lời vừa quát thì năm đường lam kiếm cũng vừa vung ra chuẩn bị công vào Hàn Tú, Ngụy Vân hai người.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t118423-thiet-coc-mon-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận