Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nghe đến hoàng thượng đã tới, đôi mắt u ám lạnh lẽo trừng về hướng Mộc Thanh Dao, khóe môi nhếch lên, đó là nụ cười châm chọc, nữ nhân này đáng đời, dám ở trong cung cùng Thanh La quốc thái tử hẹn hò
Nếu không phải có người đưa tin cho hắn, hắn căn bản không biết chuyện này, bây giờ thì được rồi, để cho hắn nắm được nhược điểm của nàng, cuối cùng mối thù bạt tay kia có thể báo rồi, để cho nàng biết, mặc dù nàng là hoàng hậu cũng vô dụng, khuya hôm nay ai cũng cứu không được nàng.
Bất quá là ai đi thông báo thái hậu nương nương, nàng dĩ nhiên cũng nhận được tin tức, vốn hắn nghĩ âm thầm trừng phạt nữ nhân này, nếu như bị thái hậu nắm nhược điểm, chỉ sợ không chết, cũng sẽ bị đuổi ra cung ...
Ở trước Bích Vân đình, mọi người vừa nghe hoàng thượng cùng thái hậu giá lâm, tất cả đều quỳ xuống, cung nghênh hoàng thượng cùng thái hậu nương nương.
"Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương."
Thị vệ phân tán ra, Huyền đế một thân long bào cước bộ trầm ổn đi tới, trên ngũ quan tuấn mỹ, lúc này mang nét tái nhợt vì giận dữ, trong đôi mắt đen đằng đằng phát ra tức giận, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu nhìn vẻ mặt của hoàng huynh, tà tà liếc Mộc Thanh Dao, nội tâm hừ lạnh, hoàng huynh tới, nhìn ngươi còn cuồng ngạo cái gì, chỉ sợ đợi một lát ngươi liền nói không ra lời.
Ai biết Mộ Dung Lưu Tôn đi thẳng tới bên cạnh Mộc Thanh Dao, quan tâm hỏi: "Thanh Dao không có sao chứ?"
Lời vừa nói ra, bầu không khí trở nên quái dị đến cực điểm, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra, há to mồm hơn nửa ngày nói không ra lời, thiếu chút nữa là té xỉu, ai có thể nói cho hắn biết, lúc này là tình huống nào.
Hoàng huynh vì sao không trừng phạt nữ nhân này, ngược lại còn hỏi giống như nữ nhân này bị thương tổn gì đó, thực sự là đáng giận, hoàng huynh chẳng lẽ không biết sao? Nữ nhân này cùng Thanh La quốc thái tử ở Bích Vân đình hẹn hò, nhất định là bí mật mưu đồ hãm hại Huyền Nguyệt quốc, nữ nhân như vậy làm sao giữ lại được, hẳn là mạnh mẽ trừng phạt mới phải.
"Hoàng thượng?"
"Im miệng, " Mộ Dung Lưu Tôn xoay mình quay đầu lại nhìn chằm chằm Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, đuôi lông mày nhướng lên hai cái, trong mắt ánh sáng lạnh giá toát ra, thanh âm âm trầm, hoàng đệ thực sự là hồ đồ, nếu như hoàng hậu muốn hẹn hò, làm sao có thể đem người ta hẹn ở trong cung, phải biết rằng Mộc Thanh Dao không phải người háo sắc, nàng bây giờ là nữ nhân thông tuệ tuyệt đỉnh, làm việc gì tất nhiên sẽ chừa đường lui, mà hoàng đệ ngay cả địch ta đều phân không rõ, lúc này, bọn họ là một thể, tại sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này đâu, đây rõ ràng là mưu kế hãm hại của địch nhân .
Mộ Dung Lưu Chiêu trước tiên ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm hoàng huynh, nhìn thấy hoàng huynh trong mắt mang niềm thất vọng, lập tức trong lòng căng thẳng, mới biết thái độ của mình quá mức vội vàng, việc này rõ ràng có nguyên nhân, vì sao lúc hắn muốn xuất cung thì lại có người đến đưa tin cho hắn đây, mà hắn không cần suy nghĩ liền xông lại bắt người, điều này chứng tỏ người truyền tin kia biết hắn và Mộc Thanh Dao từng có ân oán, cho nên sẽ dễ dàng mắc mưu.
Nam An vương sắc mặt từ đỏ chuyển xanh, tiếng thở nặng nề, là ai đã núp trong bóng tối động tay động chân, nếu để cho hắn điều tra ra, tuyệt đối không tha cho tên đó?
"Hoàng huynh?"
"Còn không đem người dẫn đi" kim quan trên đầu Mộ Dung Lưu Tôn chiếu ánh sáng sáng quắc, chiếu sáng con ngươi âm u không rõ của hắn, tuy rằng ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể dễ dàng làm cho người ta cảm nhận được hắn lãnh khốc vô tình, trên mặt gương anh tuấn, đôi mài cau lại, mệnh lệnh không cho Nam An vương chống cự, Nam An vương đâu còn dám nói thêm câu nào, lập tức lui ra phía sau một bước lĩnh mệnh: "Thần đệ tuân chỉ."
Thái hậu nương nương vẫn đứng ở bên người hoàng thượng từ nãy giờ không nói chuyện, đột nhiên lên tiếng.
"Chậm đã, hoàng nhi, hoàng hậu nửa đêm canh ba cùng người khác hẹn hò, hiện tại người đó còn đang trong Bích Vân đình, tại sao không hỏi một chút người trong đình, hoàng hậu có cùng hắn tư thông hẹn hò hay không ?"
Thái hậu khuôn mặt có chút dữ tợn, ở trong bóng đêm tăng thêm vài phần tàn nhẫn, hai tròng mắt hướng vào trong đình, Trưởng Tôn Trúc vẫn đứng ở trong đình không có nói chuyện, chậm rãi đi ra, chiết phiến màu trắng run lên, một thân phong lưu phóng khoáng, áo bào gấm trắng làm nổi bật được cả khuôn mặt ôn nhuận như quan như ngọc, lúc này mang ý cười dịu dàng nhìn đám người ngoài đình, cũng không có bởi vì mình tạo ra chuyện phức tạp mà có chút cảm giác áy náy .
"Trúc tham kiến Huyền đế, thái hậu nương nương."
"Trưởng Tôn thái tử thân là Thanh La quốc sứ thần, nửa đêm chạy vào trong cung cùng hoàng hậu gặp gỡ, chẳng lẽ Thanh La quốc chuyên làm những chuyện như vậy sao?"
Thái hậu lời nói vừa ra, Mộ Dung Lưu Tôn đôi mài nhíu càng chặt hơn, khuôn mặt âm ngao, chẳng biết tại sao, có cảm giác khó chịu, hắn tin lấy năng lực của Mộc Thanh Dao tuyệt đối không thể làm ra chuyện không có lý trí này, Huyền đế khóe môi nhếch lên, chứa đựng lạnh lùng mở miệng.
"Trưởng Tôn Trúc, ngươi tốt nhất nói thật đi, đừng bịa đặt, bằng không trẫm tuyệt đối không sẽ tha ngươi, còn Thanh La quốc ở phía sau ngươi nữa."
Trưởng Tôn Trúc cười đến xán lạn, tươi đẹp tựa hoa đào tháng ba, trong đôi mắt hẹp hiện lên cao hứng tràn trề, nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Huyền đế một cái, hắn không sợ nam nhân ở trước mắt, cũng không sợ thái hậu nương nương, nếu bàn về thực lực, Thanh La quốc của hắn cũng không thấp hơn Huyền Nguyệt, nhưng nếu hắn sắp đặt lý do, tất nhiên sẽ thương tổn Mộc Thanh Dao, đó cũng không phải là đều hắn muốn, tuy rằng hắn hãm hại Mộc Thanh Dao, thì có thể làm cho nàng phải xuất cung, thế nhưng hắn thực sự muốn như vậy sao?
Con ngươi của Trưởng Tôn Trúc mang vẻ suy nghĩ sâu xa.
Nhanh như ánh chớp, hai đạo thân ảnh mạnh mẽ xẹt qua đỉnh đầu mọi người, rơi thẳng đến bên người Mộc Thanh Dao cùng hoàng thượng , hai người thanh âm cung kính vang lên.
"Thuộc hạ ( nô tỳ ) tham kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương, " đúng là Mạc Sầu cùng thị vệ thống lĩnh trong cung Hoa Ly Ca.
"Mạc Sầu?"
Lúc này Mộc Thanh Dao đạm nhiên mở miệng kêu một tiếng Mạc Sầu, Mạc Sầu giống như nghe được mệnh lệnh, trầm giọng mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, Trưởng Tôn Trúc nửa đêm đưa tin đến Phượng Loan cung, nói có việc muốn gặp hoàng hậu nương nương, nương nương sợ trúng kế sách tiểu nhân, vì thế phái nô tỳ đi tìm Hoa thống lĩnh, kỳ thực chúng tôi vẫn ở bên ngoài Bích Vân đình, nương nương chỉ cùng Trưởng Tôn thái tử nói hai câu."
Mạc Sầu thanh âm vừa rơi xuống, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu thở dài một hơi, mà con ngươi của Trưởng Tôn Trúc chợt lóe lên sắc bén, nữ nhân này tâm kế không phải nhỏ a, may là vừa rồi hắn không có mở miệng hãm hại nàng, bằng không chỉ sợ kết thù càng lớn, lập tức ôm quyền: "Đúng vậy, là bản cung hẹn hoàng hậu nương nương, muốn nói cho hoàng hậu nương nương một việc, bản cung cùng hoàng hậu nương nương đây là lần thứ hai gặp mặt."
Thái hậu nương nương không nghĩ tới cục diện trước mắt, chuyển biến long trời lở đất, trước một khắc nữ nhân còn trùng trùng nguy hiểm, mà giờ khắc này lại hóa hiểm thành an, càng nghĩ càng không cam lòng, sắc mặt u ám xấu xí, cắn răng chất vấn.
"Trưởng Tôn thái tử nếu cùng hoàng hậu nương nương chỉ thấy quá một lần, vì sao phải đêm khuya mời hoàng hậu ở đây gặp nhau, xin hỏi Trưởng Tôn thái tử là có ý gì?"
"Bản cung đối hoàng hậu nương nương vừa gặp đã thương, đêm hẹn nương nương, hi vọng nương nương cùng bản cung đi Thanh La quốc, bất quá bị hoàng hậu nương nương cự tuyệt, xem ra mị lực của bản cung không bằng Huyền đế Huyền Nguyệt quốc a" Trưởng Tôn Trúc mở miệng tự giễu, trong thanh âm cô đơn lộ ra mấy phần thê lương bất đắc dĩ, tựa hồ thật có chuyện đó.
Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn ngẩn ra, mâu quang rất nhanh xẹt qua bên người Mộc Thanh Dao, cuối cùng nhìn về phía Trưởng Tôn Trúc, hắn không biết Trưởng Tôn Trúc nói là thật hay giả, nhưng nam nhân này lần trước đã bắt hoàng hậu một lần, chỉ sợ hắn thật quyết tâm muốn mang Thanh Dao về Thanh La quốc, thực sự là đáng hận, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt đột nhiên tối sầm, âm trầm mệnh lệnh: "Người đến, tiễn Trưởng Tôn thái tử hồi Biệt cung đi."
"Đắc tội."
Trưởng Tôn Trúc ôm quyền chuẩn bị rời đi, mâu quang còn ném về phía Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái, chỉ thấy nữ nhân kia đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần nhìn chằm chằm bóng đêm sâu lắng khôn cùng, cũng không nhìn hắn một cái, nội tâm không khỏi run lên, nàng sẽ không nghĩ hắn cố ý thiết kế hại nàng chứ, hắn Trưởng Tôn Trúc còn không đến mức tiểu nhân như vậy, nhưng hiện tại đã không có biện pháp nói thêm cái gì, thân hình nhẹ lướt, cũng không cần thị vệ tiễn hắn, chớp mắt biến mất trong trời đêm.
Thái hậu biết hoàng thượng có ý bảo hộ Mộc Thanh Dao, hiện tại cộng thêm Mạc Sầu cùng Hoa Ly Ca làm chứng, đêm nay lại để cho nữ nhân này tránh được một kiếp, sắc mặt dữ tợn xấu xí vung tay một cái, hừ lạnh: "Hoàng hậu, tự giải quyết cho tốt đi, tuy rằng ngươi hôm nay không có làm ra cái chuyện bất trinh gì, thế nhưng thân là nữ nhân hậu cung, ngang nhiên nửa đêm gặp gở nam tử, cử chỉ này vốn cũng không hợp, nếu lan truyền đi ra ngoài, mặt mũi hoàng thất còn gì tồn tại, lời cần nói ai gia đã nói hết."
Nói xong hùng hổ dẫn thái giám cùng cung nữ Quảng Dương cung rời đi.
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu nhìn họa tự mình gây ra, một chữ cũng không dám nhiều lời, cẩn thận nhìn hoàng huynh liếc mắt một cái: "Hoàng huynh, thần đệ cáo lui."
"Đi xuống đi."
Mộ Dung Lưu Chiêu dẫn một đội thị vệ cấp tốc lui xuống, mới vừa rồi đoàn người còn đông nghịt, chớp mắt chỉ còn lại có vài người, hoàng thượng Mộ Dung Lưu Tôn cùng hoàng hậu Mộc Thanh Dao, còn có thiếp thân thủ hạ của họ.
"Hoàng hậu, sắc trời không còn sớm, nên trở về nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm đìu hiu nguội lạnh, nghĩ đến Mộc Thanh Dao thân là hoàng hậu, nửa đêm cùng nam nhân khác gặp gỡ ở Bích Vân đình, mặc dù biết không có việc gì, nhưng từ trong đáy lòng vẫn cảm giác khó chịu, bởi vì bọn họ không phải vì tình yêu mà kết hợp, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là hoàng hậu a, nếu như thật có tin đồn nhảm lan truyền đi ra ngoài, mặt mũi hoàng thất không phải bị mất hết sao...
Mộc Thanh Dao đem tầm mắt từ trong đêm tối thu hồi lại, nhìn Mộ Dung Lưu Tôn, sâu kín như hai ngôi sao cuối cùng trên bầu trời, nàng không nghĩ tới nam nhân này sẽ bảo vệ nàng, nói không cảm kích là giả, nhưng nghĩ đến mục đích hắn làm như vậy, là bởi vì một lời đồn đãi, sắc mặt liền lạnh xuống, đạm nhiên cúi một chút thân thể.
"Thanh Dao cáo lui."
Mộc Thanh Dao nói xong, dẫn hai người Mai Tâm cùng Mạc Sầu rời khỏi Bích Vân đình, một đường quay về Phượng Loan cung.
Đêm nay dù cho không có Nam An vương, thái hậu cũng sẽ xuất hiện, người của thái hậu nương nương ở Phượng Loan cung, nàng đã sớm biết, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua người này, nhất định phải bắt được để mạnh mẽ trừng trị, Mộc Thanh Dao sắc mặt hiện lên ánh sáng u ám thị máu, nàng muốn giết gà dọa khỉ, làm cho thái giám cùng cung nữ trong cung biết, nàng không phải là kẻ mà ai cũng có thể chọc?
Phía sau Mai Tâm nhỏ giọng nói thầm, oán giận Mạc Sầu.
"Ngươi đã cùng Hoa thống lĩnh ở bên ngoài, vì sao không sớm đi ra, làm hại nương nương bị Nam An vương khi dễ?"
"Là chủ tử mệnh lệnh, " Mạc Sầu trầm giọng mở miệng, vừa rồi nàng mấy lần muốn xông ra, nhưng là nghĩ đến chủ tử bảo nàng nhất định phải đợi thái hậu xuất hiện, mới nhịn xuống, Mai Tâm vừa nghe Mạc Sầu nói, cuối cùng cũng không phản đối, thế nhưng trong óc đánh một nút thắt, không rõ chủ tử vì sao làm như vậy, nhưng thật ra Mạc Sầu có chút hiểu, nguyên lai chủ tử muốn nhìn một chút thái hậu có xuất hiện hay không, thừa cơ hôi tốt bắt được người của thái hậu nương nương trong Phượng Loan cung, chỉ sợ nội gián kia không có kết cục tốt...
—–
Trước Bích vân đình.
Một đạo thân ảnh cao lớn lẳng lặng đứng thẳng, ngũ quan tuấn mỹ bao phủ một tầng sương mỏng, con ngươi đen kịt âm ngao sâu không thấy đáy, khóe môi nhếch lên, quanh thân tàn bạo, lập tức có dòng khí băng lạnh bao phủ xung quanh.
Một bên A Cửu không biết hoàng thượng đang suy nghĩ gì, nói cái gì cũng không dám nói, cung kính chờ
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mài nhướng lên khóe môi nhất câu, tùy ý cười nhạt, đêm nay hắn tựa hồ thất thố, dĩ nhiên vì nữ nhân kia, mà thâm tâm luôn luôn bình tĩnh vô ba lại rối loạn, đây chính là tối kỵ của vương giả.
Tuy rằng nữ nhân kia rất ưu tú, thông tuệ xuất sắc, thế nhưng hắn là vua của một nước, đối với nữ nhân chỉ có thể sủng, mà không thể để cho nàng làm rối loạn nỗi lòng.
"A Cửu, hồi cung đi."
Mộ Dung Lưu Tôn mở miệng, A Cửu lập tức phía trước dẫn đường: "Đúng vậy hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, nên sớm một chút về tẩm cung nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lâm triều nữa?"
"Ừ " đoàn người khoan thai rời đi.
Bích Vân đình trong chớp mắt không có một bóng người, chỉ còn lại hoa cỏ sum suê, lá xanh nhiều màu, giống như vừa rồi tất cả cũng chỉ là một hồi ảo ảnh.
Phượng Loan cung, trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao rửa mặt xong, ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng khắc hoa, Mai Tâm lau chùi tóc cho nàng, Mạc Sầu đứng ở một bên, chỉ thấy vẻ mặt chủ tử như có điều suy nghĩ, tựa hồ như có chuyện quấy nhiễu, hai tiểu nha đầu các nàng một tiếng cũng không dám nói, bởi vậy trong tẩm cung to lớn, yên tĩnh không tiếng động, lúc lâu sau, Mai Tâm đã nhanh chóng lau khô tóc cho chủ tử, mới nghe được nàng nhàn nhạt mở miệng.
"Mạc Sầu, đi đem Y Vân gọi tiến vào, tách nàng ra khỏi cung nữ cùng thái giám khác."
"Dạ, chủ tử, " Mạc Sầu lắc mình rời đi, Mai Tâm đem tóc chủ tử lau khô, thấy chủ tử một chút cũng không có buồn ngủ, liền đi mang một ly trà dâng đến: "Nương nương, uống chén trà nâng cao tinh thần đi."
"Ừ."
Mộc Thanh Dao gật đầu, tiếp nhận chén trà, chầm chập uống, vì trên mặt biểu hiện rất lạnh, bởi vậy Mai Tâm không dám hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng hầu ở một bên, cho đến khi Mạc Sầu đem Y Vân đưa vào.
"Nô tỳ tham kiến nương nương, " Y Vân cẩn thận dập đầu, không biết đã trễ thế này nương nương gọi nàng vào tẩm cung có chuyện gì phân phó, đáy lòng vô cùng cẩn thận.
"Đứng lên đi, " Mộc Thanh Dao đem trà đưa cho Mai Tâm bên cạnh, phất phất tay ý bảo Y Vân đứng dậy, từ từ không nhanh không chậm mở miệng: "Y Vân, nếu có người bảo ngươi làm chuyện trái với ý nguyện của bản cung, ngươi sẽ làm sao?"
Y Vân vốn định đứng lên, vừa nghe nương lời của nương nương, sợ đến sắc mặt trắng bạch, ùm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Nương nương, nô tỳ tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nương nương, nô tỳ không dám."
Mộc Thanh Dao nghe xong Y Vân nói, sắc mặt hòa hoãn một ít, tuy rằng thanh âm vẫn lạnh, nhưng đã thiếu đi sự điêu tàn, sau đó ôn hòa mở miệng: "Vậy là tốt rồi, sau này ngươi chính là người của bản cung, hiện tại bản cung muốn ngươi đi làm một chuyện, ngươi nhanh chóng tra một chút cho bản cung, buổi tối hôm nay, có thái giám cùng cung nữ nào đi ra khỏi Phượng Loan cung, nhất định phải bí mật, không thể để cho người khác biết, bởi vì bản cung sợ ngươi sẽ gặp phiền phức."
Y Vân vừa nghe, nào dám không thuận theo, bất quá đáy lòng vì một câu nói sau cùng của nương nương mà cảm động, ở trong cung, các nàng chỉ là cung nữ có khi nào được người ta chú ý đến, không nghĩ tới nương nương lại vẫn nghĩ đến an nguy của nàng, làm sao mà người ta không cảm động đây.
"Nương nương, nô tỳ không có gì đáng ngại, chỉ cần có thể giúp nương nương là tốt rồi, nô tỳ sẽ đi làm ngay."
Y Vân lĩnh mệnh, Mộc Thanh Dao quét mắt liếc nhìn Mạc Sầu ở phía sau một cái, nhẹ giọng phân phó: "Mạc Sầu, ngươi đi giúp nàng, bản cung hi vọng sáng mai, có thể nhận được tin tức, buổi tối hôm nay Phượng Loan cung rốt cuộc có ai đi ra ngoài?"
"Dạ " Y Vân cùng Mạc Sầu song song lĩnh mệnh, hai nha đầu đi ra ngoài, bên trong tẩm cung, Mộc Thanh Dao không nhanh không chậm ngáp một cái, thực sự mệt mỏi quá a, quay đầu nhìn về phía Mao Tuyết Cầu trên giường lớn, vẫn là làm tiểu hồ ly thật tự tại a, làm người có đôi khi thật không bằng làm một con sủng vật.
"Nương nương, nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya."
"Được, ngủ một chút, bằng không ngày mai xác định chắc chắn không dậy nổi."
Mộc Thanh Dao đứng dậy, Mai Tâm hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi, buông màn lụa, nhìn thấy chủ tử đưa tay ôm tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu, một người một hồ ngủ thiếp đi, hình ảnh kia không cần nói cũng biết dễ nhìn, nói thật ra, tiểu hồ ly này lớn lên cũng không tệ lắm, thật xứng với chủ tử.
Trời hừng sáng, trong cung phát sinh một sự kiện đại sự kinh thiên động địa.
Toàn bộ mọi người trong Huyền Nguyệt hoàng triều đều chấn động, chỉ có chủ tử Phượng Loan cung hoàn toàn không biết gì cả, vẫn ngủ ngon vô cùng, ôm chặt lấy tiểu hồ ly đáng yêu, đem mặt vùi vào lông của nó, mềm mại nhẵn nhụi, da lông trơn truột giống như tơ lụa, làm cho người ta lưu luyến.
Mộc Thanh Dao ngủ được đến giữa trưa, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ gió xoáy cuốn tất cả đến bên cạnh nàng, người vừa đến bên cạnh giường của nàng khóc thét vang lên như sấm.
"Hoàng tẩu, hoàng tẩu, ngươi mau thức dậy, đã xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện?"
Nguyên lai là công chúa Mộ Dung Tinh Trúc thích khóc như quỷ, Mộc Thanh Dao vẫn còn buồn ngủ, vì thế nhắm chặt hai mắt, làm như không nghe thấy, nàng hôm qua trời gần sáng mới ngủ, hiện tại chính là thời gian vào mộng đẹp, còn muốn ngủ tiếp một chút nữa?
Thế nhưng Mộ Dung Tinh Trúc căn bản không cho nàng ngủ được an ổn, không chỉ khóc, còn vươn tay ra dùng sức thúc thân thể của nàng: "Hoàng tẩu, ngươi tỉnh tỉnh a, thật đã xảy ra chuyện, thiên đại chuyện a (chuyện lớn như trời), hoàng huynh nhất định nổi nóng, ngươi giúp hắn một chút đi, chỉ có ngươi mới có thể giúp hắn."
Mộ Dung Lưu Tôn, liên quan gì nàng a, nam nhân kia rất khôn khéo, có chuyện gì mà bất bình, nàng mới mặc kệ chuyện của nam nhân bọn họ, Mộc Thanh Dao vốn muốn tiếp tục ngủ, thế nhưng Mao Tuyết Cầu cũng không phối hợp, xèo xèo kêu lên, một bên trái, một bên phải, cái này là người thì làm sao mà ngủ được a.
Mai Tâm cùng Mạc Sầu biết rõ bản tính chủ tử, vội vàng ở một bên khuyên công chúa.
"Công chúa, ngươi đừng khóc, đợi một lúc nương nương tỉnh, các nô tỳ không gọi được sẽ bị trách phạt, công chúa chờ một lát đi."
"Ô, trời đã trưa rồi, còn chờ cái gì nữa, hoàng tẩu không phải cố ý chứ?" Mộ Dung Tinh Trúc nghĩ đã ồn ào lớn đến vậy rồi, hoàng tẩu còn có thể ngủ được sao? Rõ ràng là cố ý, bởi vậy khóc càng lớn tiếng hơn, sẽ không cho ngươi ngủ, sẽ không cho ngươi ngủ, đã xảy ra chuyện lớn, còn ngủ nữa?
Nói đến nước này rồi, Mộc Thanh Dao đành phải mở mắt, không vui tà tà liếc công chúa một cái, chậm rãi ngồi dậy.
"Mộ Dung Tinh Trúc, đêm qua ta ngủ rất trễ, ngươi không biết sao? Sáng sớm qua đây khóc quỷ khóc ma, cẩn thận ta dùng châm vá miệng của ngươi."
"Hoàng tẩu, là thật đã xảy ra chuyện? Ngươi hãy nghe ta nói, hôm qua buổi tối Biệt cung bên kia có người chết đó?"
Lời vừa nói ra, đôi mắt đen của Mộc Thanh Dao chợt lóe ánh sáng rồi biến mất, sắc mặt ngưng trọng, khóe môi nhất câu, trầm ổn mở miệng: "Ai đã chết?"
Tất nhiên là người quan trọng, lục quốc sứ thần đều ở tại Biệt cung, nếu như trong người bọn họ xảy ra chuyện, chỉ sợ Huyền Nguyệt khó thoát trách nhiệm, đến tột cùng là ai ngầm làm ra việc phá hoại này, trong đầu Mộc Thanh Dao rất nhanh xẹt qua ý niệm, sứ thần gặp chuyện không may, người nào sẽ có lợi nhất đây?
Mộ Dung Tinh Trúc vừa nghe hoàng tẩu coi trọng, lập tức ngừng tiếng khóc, lòng nóng như lửa đốt mở miệng.
"Là Đan Phượng quốc hoàng thái nữ điện hạ, nàng chết ở trong phòng của mình."
"Đan Phượng quốc hoàng thái nữ, Cơ Phượng, " không nghĩ tới nữ nhân kia dĩ nhiên đã chết, phải biết rằng Đan Phượng quốc không thể so với nước khác, nếu như là tiểu quốc gia khác nói không chừng đối với Huyền Nguyệt quốc không có gì cố kỵ, nhưng bây giờ là Đan Phượng quốc, hơn nữa còn là hoàng thái nữ điện hạ thân phận hiển quý, việc này thực sự lớn chuyện rồi, Mộc Thanh Dao mi tâm (giữa hai lông mài) trói chặt, Đan Phượng quốc, Thanh La quốc cùng Huyền Nguyệt quốc nổi danh, là ba quốc gia mạnh nhất trong thất quốc, không nghĩ tới hoàng thái nữ Đan Phượng quốc lại chết ở Huyền Nguyệt quốc, thật đúng là đại sự làm người đau đầu, hai nước chiến tranh phải một lòng giao chiến, nếu quả thật đánh nhau, chỉ sợ sẽ lưỡng bại câu thương (cả hai cùng tổn thất), đến lúc đó quốc gia khác liên thủ, sẽ dễ dàng diệt Đan Phượng cùng Huyền Nguyệt...
"Ngươi đừng vội, việc này hoàng thượng chắc chắn có đối sách, sẽ không ngồi xem mặc kệ."
Mộc Thanh Dao nghe tiếng khóc Tinh Trúc, lòng có chút phiền lạnh lùng trừng nàng liếc mắt một cái, Tinh Trúc quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám lớn tiếng khóc nữa, nhưng rồi lại ủy khuất, vì tận lực đình chỉ, mà khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ phải đỏ bừng, ánh mắt cũng hồng hồng, một chút đáng thương nhìn hoàng tẩu của mình, Mộc Thanh Dao thở dài, nha đầu kia tựa như một tiểu bạch thỏ, bị người ta nhìn thấy, nhất định cho rằng hoàng tẩu nàng lại ăn hiếp nàng ta.
"Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, hoàng thượng trong lòng mưu lược, khẳng định có mưu kế, chỉ cần có thể tra ra hung phạm, giao ra hung thủ, việc xong rồi thì Huyền Nguyệt không có vấn đề gì nữa, đã có người động thủ, nhất định sẽ lộ ra chân tướng, ngươi đừng lo lắng."
Khó có được nha đầu Mộ Dung Tinh Trúc bình thường hay náo loạn, vẫn còn biết vì nước lo lắng, Mộc Thanh Dao ý niệm trong đầu vừa xong, lại nghe đến Tinh Trúc thanh âm lời nói vang lên khóc lần thứ hai .
"Thế nhưng có nhân chứng nhìn thấy, chứng minh giờ sửu, nhìn thấy Tam hoàng huynh từ trong phòng hoàng thái nữ đi ra, vì thế hiện tại Tam hoàng huynh bị nhốt vào đại lao Hình bộ, hoàng tẩu, ngươi nhất định phải cứu Tam hoàng huynh, hắn tuyệt đối không có giết người, nhất định có người hãm hại hắn, hắn không có khả năng làm chuyện có lỗi với hoàng huynh ?"
"Nam An vương?" Mộc Thanh Dao kêu lên một tiếng, trên mặt bao phủ lãnh khí, cái này hiện giờ có thể gọi là báo ứng không, nam nhân kia ban đêm hôm qua mới đối phó với nàng, bây giờ thì dính đến án mạng chết người, xem ra ông trời thật là có mắt a, nếu nam nhân kia bị bắt giam, thì liên quan gì đến nàng a, đáng đời.
Mộc Thanh Dao thân thể ngã về phía sau hướng trên giường nằm xuống, công chúa Mộ Dung Tinh Trúc không nghĩ tới hoàng tẩu lại làm động tác này, lúc trước còn có chút quan tâm, bây giờ vừa nhìn động tác hoàng tẩu, cũng biết là Tam hoàng huynh đắc tội với nàng, vội vàng đưa tay nắm lấy thân thể của nàng, không cho nàng nằm đi xuống.
"Hoàng tẩu, Tinh Trúc cầu ngươi, ngươi giúp Tam hoàng huynh một chút đi, hắn tuy rằng có đánh qua ngươi, cùng ngươi đối nghịch nhau, thế nhưng thái độ làm người của Tam hoàng huynh tốt lắm, hắn tuy rằng là vương gia cũng chưa từng khi dễ kẻ yếu, cũng không nhằm vào ngôi vị của hoàng huynh, hoàng tẩu, ngươi hãy coi như giúp hoàng huynh đi, hắn hiện tại nhất định rất cực khổ."
Mộ Dung Tinh Trúc nói xong lại khóc rống lên, nước mắt trong suốt tựa như nước sông từng giọt tràn ra không dứt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt ngâm đến tái nhợt lại xấu xí, hai tròng mắt nhiễm tơ máu, thật là điềm đạm đáng yêu.
Mộc Thanh Dao vẻ mặt không vui, ngước mắt nhìn Mạc Sầu cùng Mai Tâm đang đứng cạnh giường trong tẩm cung, bất đắc dĩ vươn tay, thực sự là không có biện pháp đối với nha đầu này, không nghĩ tới Nam An vương luôn luôn xem nữ nhân như y phục lại đối với hoàng muội này thương yêu đến vậy, bằng không Tinh Trúc sẽ không đau lòng như thế.
Mai Tâm vội vàng đưa khăn lau mặt đến, Mộc Thanh Dao liền nhận lấy, thay Tinh Trúc lau khô mặt, vô lực hừ nhẹ.
"Được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, ta giúp ngươi suy nghĩ một chút biện pháp là được, thực sự là chịu không nổi ngươi."
"Cám ơn hoàng tẩu, cám ơn hoàng tẩu, ta biết ngươi nhất định có biện pháp, " Mộ Dung Tinh Trúc vừa nghe Mộc Thanh Dao nhận lời, lập tức tiếp nhận khăn lau nước mắt, thanh âm liên tục mở miệng, sáng sớm hôm nay khi nàng biết được chuyện này, tinh thần liền luống cuống, xảy ra chuyện lớn như vậy, người nàng yêu thương nhất là hoàng huynh, thứ hai là Tam hoàng huynh, hai người bọn họ đều rất yêu thương nàng, nếu như Tam hoàng huynh xảy ra chuyện, hoàng huynh cũng sẽ khổ sở, thế nhưng nàng tìm không được người hỗ trợ, hình ảnh hiện ra trước tiên trong đầu chính là hoàng tẩu, cho nên mới phải đã chạy tới tìm nàng ấy, trực giác cho nàng biết hoàng tẩu sẽ giúp nàng, tuy rằng thái độ làm người của hoàng tẩu lạnh lùng, nhưng nàng lại thấy được đều mà người thường không thấy, thật ra hoàng tẩu là một người nhân từ ...
Mộc Thanh Dao nhìn nha đầu kia ánh mắt dò xét, vươn tay xoa xoa đầu, đây đúng là một chuyện khó giải quyết, hiện tại có chứng nhân mục kích, phản cung cũng không phải dễ dàng như vậy, huống chi hắn rốt cuộc có trong sạch hay không vẫn chưa biết? Hơn nữa chuyện này phát sinh ở Biệt cung Huyền Nguyệt quốc, nếu như không giao phó cho rõ ràng, chỉ sợ Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng nhất định khai chiến, đến lúc đó thì càng phiền toái...
"Mai Tâm, hầu hạ ta đứng lên."
"Dạ, nương nương."
Mai Tâm cùng Mạc Sầu một phải một trái tiến lên, hầu hạ chủ tử đứng dậy, trên thân bộ quần áo lụa màu trắng không bâu có thêu những đám mây xinh đẹp, rơi xuống váy dài màu hồng, hồng và trắng đi với nhau, đặc biệt chói mắt, lại hợp với mái tóc đen dài như mây, dễ dàng búi cao, ở giữa búi tóc cắm một cây trâm phượng hoàng, trên đầu phượng gắn trân châu, treo thêm kim tuyến tua cờ, tôn cho gương mặt trắng mịn thêm vẻ nhẹ nhàng phơi phới, thực sự là mãn trì xuân sắc đến, tựa như tiên tử đạp kim quang
"Nương nương, Y Vân sáng sớm đã ở ngoài cung chờ? Có muốn vừa dùng bữa vừa nghe nàng bẩm báo một chút.
Mạc Sầu nhẹ giọng xin chỉ thị, đây là chuyện mà nương nương hôm qua giao cho Y Vân đi làm, nha đầu kia một đêm không ngủ, còn đang chờ bên ngoài tẩm cung, Mộc Thanh Dao đem tầm mắt từ trong gương đồng thu hồi lại, gật đầu một cái: "Được, đợi một lúc dùng đồ ăn sáng, sau đó kêu nàng bẩm báo một chút đi."
"Dạ, nương nương."
Mạc Sầu lĩnh mệnh lui qua một bên, công chúa Mộ Dung Tinh Trúc vẫn đứng ở phía sau Mộc Thanh Dao nhìn hoàng tẩu bộ dạng không nhanh không chậm, lòng lại nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám thúc giục nàng, lúc này nghe nói hoàng tẩu còn có việc muốn hỏi người khác, rốt cuộc nhịn không được kêu lên.
"Hoàng tẩu, Tam hoàng huynh còn bị nhốt ở trong ngục đó?"
"Vậy thì thế nào? Mới bị giam có một ngày không chết người đâu, Hình bộ không có ý chỉ của hoàng huynh ngươi, dám động đến Tam hoàng huynh sao? Chỉ trong chốc lát thì hắn có thể chịu bao nhiêu tội chứ?"
Mộc Thanh Dao nói xong liền đi ra ngoài, Mộ Dung Tinh Trúc cứng họng nhìn thân ảnh nhẹ nhàng đi xa, sâu sắc nhận thức được một việc, nữ nhân trước mắt hết sức thù dai, vì thế hoàng huynh, ngươi ngàn vạn lần chớ chọc đến nàng mới tốt, bằng không tuyệt đối không có ngày tốt lành...
Mộ Dung Tinh Trúc thấy thân ảnh phía trước mau chóng biến mất, vội vàng đuổi theo.
Thiên điện, Phượng Loan cung
Yên tĩnh tiêu điều, nơi này là chỗ Mộc Thanh Dao bình thường dùng bữa và xử lý một ít chuyện vặt, lúc này ở giữa Thiên điện người đang quỳ, là cung nữ Y Vân, Mai Tâm cùng Mạc Sầu đứng ở bên người Mộc Thanh Dao hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng, mà công chúa Mộ Dung Tinh Trúc mang nét mặt đau khổ ngồi đối diện Mộc Thanh Dao, giống như thật bình tĩnh nhìn chằm chằm hoàng tẩu.
Mộc Thanh Dao giả vờ như không thấy được ánh mắt của nàng, nhàn nhạt lên tiếng: "Tinh Trúc, nhìn ngươi gầy thành bộ dáng gì nữa, ăn một ít đi."
"Ta ăn không vô, " nha đầu kia gục đầu xuống, nhìn thấy nước mắt lại tràn lan, Mộc Thanh Dao vội vàng nhấc tay: "Coi như ta không có hỏi, ngươi đừng khóc nữa, ánh mắt đều hồng giống như một con thỏ, xem như ta sợ ngươi, chờ ta xử lý xong chuyện này, liền đi qua đó xem, được không?"
Mộ Dung Tinh Trúc cuối cùng cũng gật đầu thoả mãn, không nói cái gì nữa, cùng nhau nhìn phía giữa đại điện.
Mộc Thanh Dao một bên dùng đồ ăn sáng một bên hỏi thăm Y Vân đang quỳ: "Hôm qua ban đêm ngươi đã điều tra ra, là người nào ra khỏi Phượng Loan cung?"
Y Vân run lên một chút, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt chăm chú nhìn ngoài cửa điện, dường như nơi đó có người nhìn, sau đó cẩn thận gật đầu: "Dạ, nô tỳ điều tra ra, chỉ có hai người đi ra ngoài, một người nô tỳ đã chứng thực qua, không có gì khả nghi, nàng hôm qua bị tiêu chảy, đi tiểu đêm, một người kêu tiểu Thu, nô tỳ không dám kiểm tra, vì nàng là thủ hạ của nữ quan Hoạ Mi Phượng Loan cung, bình thường trong cung chuyện tình lớn nhỏ đều được liệt kê vào sổ ở trên tay của nàng, vì thế nô tỳ không biết nàng ta hôm qua đã đi đâu?"
"Hoạ Mi?" Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, động tác dừng lại, nữ nhân kia quả nhiên có chuyện, nàng chân trước vừa đi, nàng ta chân sau liền phái người truyền tin cho thái hậu nương nương, nàng thế nào lại cho phép người như vậy ở lại Phượng Loan cung để làm loạn? Đáng hận, ánh mắt đột nhiên băng lãnh xuống, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Người đến."
Ngoài cửa Thiên điện lập tức đi tới mấy người thái giám cùng cung nữ, cẩn thận liếc Y Vân đang quỳ gối ở giữa một cái, cuối cùng cung kính mở miệng.
"Nương nương chuyện gì phân phó?"
"Lập tức đem Đại cung nữ tiểu Thu đem đến dây cho bản cung" Mộc Thanh Dao thanh âm vừa rơi xuống, thái giám cùng cung nữ chần chờ một chút, tựa hồ có chút sợ hãi, Mộc Thanh Dao quanh thân nổi lên băng lãnh, sắc mặt âm ngao, xem ra những cung nữ cùng thái giám này đều e ngại Hoạ Mi, biết nàng ra là người của thái hậu, lúc này đây nàng nhất định phải giết gà dọa khỉ, bằng không những người này căn bản cũng không rõ ràng lắm ai mới là chủ tử Phượng Loan cung.
"Còn không mau đi, đồ đần độn, không nghe thấy hoàng hậu nói sao?"
Công chúa Mộ Dung Tinh Trúc căm tức đứng lên nhìn hạ thủ nô tài liên can đang đứng thẳng, sắc mặt xấu xí đến cực điểm, nàng là ước gì lập tức xử lý xong việc này, còn đi cứu Tam hoàng huynh,... bọn ngu ngốc này còn ở đó quấy rầy.
Bên dưới thái giám cùng cung nữ vừa nghe thấy lời công chúa, đâu còn dám nói thêm cái gì, hoàng hậu vốn đã lợi hại, thêm tiểu công chúa, bọn họ dù có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ trãm, không dám chần chừ nữa, lập tức lĩnh mệnh chạy vội ra ngoài.
Trên đại điện vắng vẻ, trong không khí tràn ngập dòng khí lạnh lẽo, Mộc Thanh Dao quanh thân bao phủ giá lạnh tựa như băng hàn, một chút ăn uống cũng không có, phất tay ý bảo đem đồ ăn sáng dọn xuống, Mai Tâm vội vàng động tay đem mọi thứ trên bàn thu dọn sạch sẽ, lo lắng liếc nhìn nương nương một cái, nương nương chưa từng cái gì đâu, xem ra lần này tức giận không nhỏ, tuyệt đối sẽ không tha nữ ác nhân này.
Không mất bao lâu, thì tiểu Thu bị thái giám cùng cung nữ lôi vào, vẻ mặt xấu xí giận dữ trừng mắt mấy người kéo mình, trong miệng còn đang phát ra lời cảnh cáo tàn nhẫn .
"Các ngươi thật to gan, cũng dám đối với ta động tay động chân, xem ta như thế nào thu thập các ngươi?
Thiên điện, Mộc Thanh Dao ngồi ở chỗ cao lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu Thu đang bị lôi kéo, một cung nữ mà dám làm trò này trước mặt hoàng hậu, kiêu ngạo răn dạy thái giám cùng cung nữ khác, lại còn một bên thở phì phò một bên mắng chửi, mắng xong tựa hồ nhớ lại nương nương ở đây, nên ùm một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt ủy khuất mở miệng.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi cần phải làm chủ cho nô tỳ a, nô tỳ luôn luôn trung thành và tận tâm, không nghĩ tới những người này lại dám đối đãi với nô tỳ như vậy, nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì?"
Nha đầu kia đánh đòn phủ đầu trước, quả nhiên là người sống lâu trong cung, tâm kế thật thâm hậu, bất quá dám ở trước mặt nàng chơi trò tâm lý, thực sự là muốn chết, Mộc Thanh Dao đôi mắt đen u ám hơn, cáng nhuộm sát khí thị máu, âm trầm mở miệng.
"Ngươi tên là tiểu Thu, là bản cung kêu bọn họ mang ngươi tới đây, bản cung thầm nghĩ muốn hỏi ngươi, đêm hôm qua ngươi đi nơi nào?"
"Ta?" Tiểu Thu rất nhanh ngẩng đầu, ánh mắt giảo hoạt bỗng giật mình, vội vàng mở miệng: "Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tỳ vẫn ở trong phòng ngủ, không đi ra ngoài, mọi người đều biết nô tỳ một mình ở một gian phòng, vì thế người khác không thấy được nô tỳ cũng rất bình thường."
"Tốt, thật là miệng lưỡi bén nhọn rất lợi hại, đợi một lúc bản cung muốn nhìn ngươi có thể chịu đựng được hay không " thanh âm lạnh lẽo lăng hàn vang lên, tiểu Thu sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chỗ ngồi của hoàng hậu, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp lúc trước của hoàng hậu lúc này bao phủ ánh sáng bí hiểm, âm u kinh khủng, làm cho người ta nhịn không được run lên, chẳng lẽ việc hôm qua nàng làm, nương nương đã biết, điều này sao có thể? Tiểu Thu nghi hoặc, vội vàng mở miệng: "Nô tỳ không dám làm sai cái gì a, nương nương tại sao lại muốn trừng phạt nô tỳ?"
"Y Vân, nói cho nàng ta biết buổi tối hôm qua nàng có ở hay không trong phòng của mình?"
"Dạ, nương nương, " Y Vân đầu tiên là sợ sệt run lên một cái, bởi vì từ trước cho tới nay nàng đều làm việc dưới uy quyền của tiểu Thu, trực giác phút đầu liền có chút sợ nàng, thế nhưng sau khi khắc phục được tâm lý cản trở, cũng không cảm thấy nàng ta có gì đáng sợ, chỉ bất quá là một cung nữ đang thời được sủng ái mà thôi, nhưng lại ỷ thế hiếp người .
"Buổi tối hôm qua, nô tỳ phụng khẩu dụ của nương nương, tra xét toàn bộ gian phòng, chỉ có tiểu Thu là không ở trong phòng."
Tiểu Thu vừa nghe Y Vân nói, sắc mặt đại biến, khó coi trừng về phía nha đầu bên người, hận không thể ăn nàng để giải hận, giỏi cho ngươi Y Vân, dám chọc ta, xem ta sau có thu thập ngươi hay không, ánh mắt vừa chuyển động, rất nhanh dập đầu: "Nương nương minh giám, nô tỳ là đau bụng, ra ngoài đi nhà xí, hy vọng nương nương minh xét."
Đôi lông mài xinh đẹp tuyệt trần của Mộc Thanh Dao vắt lên, mâu quang sắc bén tựa như lợi kiếm bay ra ngoài, nhìn chằm chằm tiểu Thu, xem ra nha đầu kia là không tính cung khai, nàng cũng không có khí lực cùng nàng ta phát thiện tâm, lập tức sắc mặt trầm xuống, lăng hàn mệnh lệnh: "Người đến, truyền mama chưởng hình cho ta, đem cung hình chăm sóc, ta muốn nhìn một chút là miệng của nàng cứng rắn, hay là hình cụ lợi hại?"
Người ở hậu cung, mỗi cung điện đều có mama chấp chưởng luật hình, những nữ nhân này thủ đoạn độc ác, ai mà rơi vào trong tay các nàng, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng, hơn nữa những mama này không giống với người khác, chỉ biết đến chủ tử các cung.
Mộc Thanh Dao lời vừa nói ra, cung nữ cùng thái giám trên đại điện sắc mặt đều thay đổi, thân thể nhịn không được run run một chút, hoàng hậu nương nương quả nhiên không phải người bình thường, trước mặt phải gan góc ba phần, vừa rồi nếu
bọn họ làm chậm trễ một phân, chỉ sợ hình cụ này liền rơi xuống trên người các nàng.
Tiểu Thu vừa nghe hoàng hậu nói, sớm đã sợ hãi, ùm ùm dập đầu, liên tục cầu xin: "Hoàng hậu tha mạng a, hoàng hậu tha mạng a."
"Nói đi, vì sao ra khỏi Phượng Loan cung, nếu như ngươi dám can đảm lừa gạt bản cung một câu, bản cung sẽ cho ngươi trả giá thật nhiều."
"Dạ, hoàng hậu nương nương, " tiểu Thu đâu còn dám giấu giếm, tay chân như nhũn ra mở miệng: "Nô tỳ là phụng mệnh của Hoạ Mi cô cô, đi báo tin cho thái hậu nương nương, cô cô từ trước đến giờ vẫn theo dõi hoàng hậu nương nương, biết hoàng hậu nương nương ở Bích Vân đình cùng người ta gặp mặt, bởi vậy mới mệnh lệnh nô tỳ đi bẩm báo cho thái hậu."
Tiểu Thu vừa nói xong, thân thể mềm nhũn buông mình trên đại điện, nàng cung khai, chỉ sợ không qua được cửa của thái hậu, nhưng không nói, nàng chịu không nổi cung hình, hình pháp trong cung không thể so với nơi khác, vừa độc ác lại tàn nhẫn, bất kể là kẹp bàn tay, hay ngân châm đâm ngón tay, cũng làm cho người đau đến chết đi sống lại, hận không thể trở về trong bụng mẹ.
"Tốt, người đến, đem Hoạ Mi lập tức đưa đến đây cho ta."
Lúc này đây lời nói của Mộc Thanh Dao, thái giám cùng cung nữ ai cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng bay ra ngoài mang Hoạ Mi đến.
Giết gà dọa khỉ từ cổ chí kim đều dùng rất hiệu quả...
Mộc Thanh Dao quanh thân mang hơi thở lạnh mỏng, ánh mắt băng hàn, trên gương mặt xinh đẹp bày ra sự lãnh khốc vô tình, cờ tua vàng của phượng sai cũng chuyển động bắn ra sát khí khắp nơi.
Trên đại điện, đừng nói là Y Vân, chính là Mai Tâm cùng Mạc Sầu đều cảm nhận được nội tâm dày đặt tử khí của nàng, trong không khí tràn đầy mùi vị giết chóc.
Người quen thuộc Mộc Thanh Dao cũng biết, nàng tuy rằng tâm địa thiện lương, nhưng không thể tùy tiện chọc nàng, bởi vì nàng mang cá tính có thù tất báo, chỉ cần chọc được nàng nổi giận, lập tức không có ngày tốt lành, công chúa Mộ Dung Tinh Trúc vẫn ngồi ở phía đối diện Mộc Thanh Dao nuốt một chút nước bọt, may mắn là mình lúc trước quyết đoán cải biến chủ ý, thế mà lúc này nàng cũng cảm thấy da đầu mơ hồ tê dại.
"Y Vân, lập tức thông báo tất cả thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung cho ta, từ tổng quản thái giám, cho tới nha đầu hoán tẩy phòng, toàn bộ đều phải đi qua đây, bản cung muốn làm cho các nàng nhìn thấy, nếu muốn ở lại trong Phượng Loan cung, nhất định phải làm được bổn phận trung thành với chủ tử, bằng không, cũng chỉ có ......."
Lời kế tiếp nàng còn chưa nói xong, nhưng làm cho không khí mang mùi máu tanh đặc hơn, Y Vân thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng gật đầu, lĩnh mệnh đi ra ngoài triệu tập mọi người, đừng nói thái hậu nương nương không dễ chọc, hoàng hậu nương nương so với thái hậu còn lợi hại hơn vài phần a...
Tiểu Thu vẫn co quắp trên mặt đất rốt cuộc chịu đựng không nổi đả kích, nôn lên một tiếng hôn mê, nhưng căn bản không ai để ý nàng ta cả...
Rất nhanh.
Tiểu thái giám cùng cung nữ trong ngoài Phượng Loan cung, còn có thái giám chủ quản đều đồng loạt quỳ gối trong Thiên điện, rất nhiều người không biết chuyện gì xảy ra, hai mặt nhìn nhau, liếc trộm về phía trước mặt, chỉ thấy hoàng hậu nương nương vẻ mặt lạnh lùng, quanh thân bao phủ lạnh ý, hù được mọi người không dám thở mạnh, có một ít người biết lúc trước phát sinh chuyện gì, chỉ càng hoảng sợ thêm, ngay cả thái hậu nương nương hoàng hậu đều không để vào mắt, thì những cung nữ cùng thái giám như bọn họ tính là cái thứ gì chứ, ngàn vạn lần chớ chọc nương nương không vui mới là tốt.
Bởi vậy tuy rằng nhiều người, toàn bộ đại điện ngoại trừ một ít tiếng hít thở, cũng không còn động tĩnh khác.
Hoạ Mi rất nhanh bị người dẫn vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiểu Thu đang nằm hôn mê, ánh mắt liền có chút lóe lên, trong lòng bất an, nhưng vừa nghĩ tới mình là người của thái hậu nương nương, hoàng hậu cuối cùng cũng phải nể mặt thái hậu nữa phần, dũng khí lại tăng lên một ít, theo hai cung nữ cùng thái giám đi tới.
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương."
Hoạ Mi vội quỳ xuống thỉnh an hoàng hậu, thật lâu không nghe được người ngồi bên trên nói gì, ngẩng đầu cẩn thận nhìn lên, chỉ thấy nương nương gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đen u ám không thấy đáy trôi nổi ánh sáng màu xanh, tựa như đôi mắt sói tàn nhẫn, Hoạ Mi trong đáy lòng lập tức nhẹ lay động ở giữa không trung, thật lâu vẫn không rơi xuống được, vội vàng đem đầu cúi thấp, nói chuyện cũng không mang vẻ lo lắng như lúc trước, nhỏ giọng mở miệng.
"Không biết nương nương gọi nô tỳ qua đây là vì chuyện gì?"
"Hoạ Mi to gan, dám đem chuyện bản cung tiết lộ ra ngoài, thật đáng chết, " Mộc Thanh Dao cắn răng từng chữ từng từ mở miệng, mỗi một chữ cũng như búa nặng đập vào người thái giám cùng cung nữ, trên mặt của mỗi người đều có chút tái nhợt, chân bụng run lên, hoảng sợ không ngớt, nhìn Hoạ Mi bình thường tâm cao khí ngạo, sắc mặt trắng như tờ giấy, từng giọt mồ hôi rơi xuống, dính vào hai bên tóc mai, cả người chật vật bất kham, hoàn toàn mất hết uy nghi bình thường.
Bất quá Hoạ Mi tuy rằng sợ hãi, nhưng cố giả bộ trấn định, cùng lắm thì cuối cùng đem đến cho thái hậu nương nương.
"Nương nương, nô tỳ không có a, ngươi đừng nghe nha đầu chết tiệt Tiểu Thu kia nói bậy, nô tỳ cái gì cũng đều không làm qua.
Trên cao Mộc Thanh Dao đã có chút phiền, nàng mới lười cùng những nữ nhân này chơi loại trò chơi ngươi tới ta lui, sắc mặt tối lại, khóe môi khẽ nhếch, lãnh khí nói: "Hoạ Mi, bản cung cũng không muốn cùng ngươi chơi trò tâm kế, hình phòng mama đang ở đây, lập tức đem kẻ ghê tởm này đưa đến hình phòng đi, nhìn miệng của nàng cứng, hay là hình cụ lợi hại?"
Hoàng hậu tiếng nói vừa dứt, mấy người mama chấp chưởng hình phòng lập tức đứng dậy, như sói như hổ, chỉ cần đã gặp qua mấy người các nàng, thái giám cùng cung nữ Phượng Loan cung đều sợ hãi, một cử động cũng không dám, nhìn Hoạ Mi, thân thể mềm nhũng không đứng lên nổi, cũng không dám mạnh miệng nữa, vội vàng đem thái hậu nương nương mang ra.
"Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tỳ là phụng ý chỉ thái hậu mà làm, không liên quan nô tỳ, xin hoàng hậu nương nương tha nô tỳ một mạng đi."
Mộc Thanh Dao nghe xong Hoạ Mi nói, khóe môi câu ra nụ cười, tự tiếu phi tiếu mở miệng: "Thứ người không biết chết sống, cũng dám hủy hoại danh dự thái hậu, thái hậu là nhân vật nào, mà lại làm chuyện tiểu nhân bực này sao, rõ ràng là ngươi tự mình muốn lấy lòng thái hậu, làm ra chuyện bán chủ cầu vinh, kẻ như ngươi không xứng ở lại Phượng Loan cung, hơn nữa, dám chọc đến người bản cung, liền biết phải thừa nhận sự tức giận của bản cung." (TT: cái kế tâng bóc kẻ địch rồi giết sau của tỷ thật lợi hại, phải học hỏi mới được )
Mộc Thanh Dao thanh âm tựa như gió bão sấm sét, từng tiếng oanh tạc ở trong Thiên điện, mọi người thiếu chút nữa bị nổ đến bất tỉnh.
Cho tới giờ khắc này, Hoạ Mi mới hiểu rõ ràng một việc, hoàng hậu lấy nàng để giết gà dọa khỉ, xem ra nàng đã đụng đến lưỡi đao, vừa nghĩ tới hình đường và hình cụ, Hoạ Mi thân hình cứng ngắt như chiếc lá trong cơn gió, hiện tại ai cũng cứu không được nàng, nàng hận, vì sao không chịu khiêm tốn một chút?
"Người đến, đem Hoạ Mi đưa đi hình phòng, làm cho nàng biết bản cung cũng không phải là người có lòng dạ yếu đuối."
Mộc Thanh Dao vung tay lên, mấy người mama như lang như hổ xông lên, lôi kéo thân thể, túm lấy đầu tóc, chớp mắt đã đem Hoạ Mi đi ra ngoài, rất xa còn nghe được thanh âm dọa người của Hoạ Mi.
Ở Thiên điện, bao phủ hơi thở tử vong tựa như máu tanh, hơi thở này đừng nói đến tất cả thái giám cùng cung nữ lớn nhỏ của Phượng Loan cung, mà ngay cả Mộ Dung Tinh Trúc thân là công chúa cũng run như cầy sấy, hoàng tẩu thật là tàn nhẫn a, là người tốt nhất không nên chọc tới nàng mới phải?
Người người cảnh giới cẩn thận, quỳ đông nghịt một tầng tại Thiên điện, Mộc Thanh Dao không nhanh không chậm đứng lên, bước đi thong thả cước bộ đến trước mặt thái giám cùng cung nữ, lời nói đã hòa hoãn một ít, thanh âm đạm nhiên vang lên.
"Chuyện hôm nay ta hi vọng các ngươi nhớ lấy làm gương, nếu như có chuyện như vậy xảy ra lần nữa, bản cung sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết, " lời nói lạnh lẽo khiến cho mọi người trong lòng chỉ có hai chữ, trung thành, sau này ngàn vạn lần không nên chọc tới hoàng hậu nương nương, nàng cũng không phải là kẻ dễ trêu vào, thủ đoạn so với thái hậu nương nương còn ác hơn.
"Dạ, nương nương."
"Nếu như là người trung thành và tận tâm, liền không cần phải lo lắng chuyện vừa rồi, bản cung sẽ không vô oán vô cớ (không có nguyên nhân không có lý do) mà trừng phạt hạ nhân?" Lời này vừa ra ngoài, rất nhiều người thở dài một hơi, nguyên lai chỉ cần không làm sai trái, sẽ không bị trừng phạt, xem ra chủ tử cũng là một người phân rõ phải trái, sau này cứ an tâm làm người hầu cũng sẽ không gặp chuyện không may.
"Từ giờ trở đi, các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là hạ nhân của Phượng Loan cung, làm việc gì đều phải trung thành với Phượng Loan cung, biết không?"
"Dạ, hoàng hậu nương nương." Phía dưới thanh âm chỉnh tề có lực, tuy rằng vừa trải qua phong ba, hơi thở mỗi người vẫn không đều, thế nhưng ai dám biểu hiện ra ngoài, Mộc Thanh Dao quét mắt nhìn mấy người đang quỳ gối ở dưới, cuối cùng cũng thoả mãn một ít, quay đầu nhìn về phía Y Vân, nhàn nhạt phân phó: "Kể từ hôm nay, Y Vân sẽ thay thế vị trí của Hoạ Mi, Hoạ Mi không còn là người của Phượng Loan cung, được rồi, ngoại trừ tổng quản thái giám cùng Y Vân, tất cả những người khác lui ra đi thôi."
"Dạ, hoàng hậu nương nương, " thái giám cùng cung nữ đều lui xuống, chỉ để lại Y Vân cùng tổng quản thái giám, Y Vân do lúc trước quá khiếp sợ bây giờ đã tỉnh táo lại, vị trí này của Họa Mi không phải ai muốn ngồi liền có thể ngồi vào, ở Phượng Loan cung này ngoại trừ hoàng hậu nương nương, thì chức danh của nàng là lớn nhất, cai quản một nhóm cung nữ, vị trí này bao nhiêu người tranh đến bể đầu để ngồi, không nghĩ tới lại bị nàng ngồi vào, lập tức cảm động đến rơi nước mắt dập đầu: "Nô tỳ tạ ơn hoàng hậu nương nương."
"Sau này ngươi cần phải cơ trí một chút, bản cung hi vọng không nhìn lầm người."
Mộc Thanh Dao quanh thân bao phủ tuệ quang, sự chờ đợi trong con ngươi chợt lóe lên rồi biến mất, nàng biết Y Vân có thể dùng được, buổi tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay, chỉ ít thời gian như vậy, nàng ta ở dưới tình huống không kinh động người khác, 1ef5 ã điều tra rõ là ai bán đứng nàng, có thể thấy được trí thông minh vẫn có, hiện tại chỉ cần nàng trung thành, thì sẽ là người hữu dụng, trãi qua chuyện vừa rồi, Mộc Thanh Dao biết, nàng ta cũng không dám bất trung với tự mình.
"Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực, Tạ ơn nương nương ân điển."
"Ngươi đứng lên đi, đi hình phòng nhìn một chút, không được đem Hoạ Mi phạt hình đến chết, bản cung còn chỗ để dùng nàng ta."
"Dạ " Y Vân lĩnh mệnh đi xuống, trên Thiên điện chỉ để lại tổng quản thái giám Phượng Loan cung, vóc người tinh tế, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt lúc này rất khiếp sợ, tựa hồ như vì chuyện vừa rồi mà vận chưa hoàn hồn lại, ngây ngốc quỳ trên mặt đất, Mộc Thanh Dao khiêu đôi mài một chút, chỉ sợ tổng quản thái giám này cũng là người của thái hậu nương nương, bởi vì thái hậu không có khả năng chỉ đưa đến một nữ quan, cho nên thái giám tổng quản mới có thể sợ hãi như vậy?
"Ngươi tên là gì?"
Mộc Thanh Dao đưa mắt từ trên cao nhìn xuống mặt tổng quản, chầm chậm hỏi.
"Tiểu nhân là Xuân Hàn, vẫn là thái giám tổng quản Phượng Loan cung" Xuân Hàn khẽ run mở miệng bẩm báo, thái độ nhún nhường dễ bảo thấp vọng tôn kính, cẩn thận từng li từng tí, rất sợ người bị đưa vào hình phòng kế tiếp chính là hắn, bình thường đều là bọn hắn đem người đưa vào đó, cũng không muốn có một ngày bản thân mình bị người đưa vào.
"Trong Phượng Loan cung này có bao nhiêu thái giám cùng cung nữ?"
Mộc Thanh Dao giống như lơ đãng hỏi, Xuân Hàn thở dài một hơi, nguyên lai hoàng hậu nương nương là hỏi chuyện này a, mau mau trả lời: "Phượng Loan cung cùng tất cả mười hai tên thái giám, trong đó tám gã tiểu thái giám, bốn gã đại thái giám. Mười hai tên cung nữ, có tám gã tiểu cung nữ, bốn gã Đại cung nữ. Một gã tổng quản thái giám, một gã nữ quan. Cung nữ thô sử thì có mười tên."
Xuân Hàn cẩn thận tỉ mỉ trả lời, trên đầu từng giọt mồ hôi lả chã rơi xuống, tuy rằng hoàng hậu nương nương nói chuyện rất hiền hoà, nhưng hắn sợ đến trái tim trong ngực đều muốn nhảy ra ngoài, Mộc Thanh Dao nha một tiếng, nhìn Xuân Hàn, nhàn nhạt mở miệng.
"Bản cung hi vọng ngươi cùng Y Vân xử lý tốt Phượng Loan cung."
"Dạ, tiểu nhân nhất định nỗ lực, nhất định nỗ lực."
Xuân Hàn lau một chút mồ hôi, liên thanh đáp lời, ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe hoàng hậu nương nương mở miệng: "Đi xuống đi."
"Dạ " Xuân Hàn rất nhanh đứng dậy, chỉ thiếu chút nữa là chạy trối chết, mắt thấy hắn sắp chạy ra khỏi Thiên điện, nhưng đột nghe được một tiếng gọi: "Chờ một chút."
Trái tim lập tức nhảy dựng lên một cái muốn vọt ra khỏi lòng ngực, hoàng hậu nương nương lại muốn làm gì? Xuân Hàn cực lực duy trì trấn định, nếu như không chỉ sợ hắn đã giống như tiểu Thu ngất xỉu đi.
"Đem tiểu Thu mang đi ra ngoài, mặt khác bản cung tin ngươi nhất định có chuyện chưa một vốn một lời vẫn chưa nói ra, bản cung sẽ chờ."
Mộc Thanh Dao phất phất tay phân phó, nàng không muốn trừng phạt người nhiều như vậy, Hoạ Mi thật sự là quá ghê tởm, mà Xuân Hàn, nàng muốn cho hắn một cơ hội, nếu như hắn nghĩ thông suốt, chỉ cần hắn thừa nhận sai lầm của bản thân, là hắn sẽ được tha thứ một lần.
"Nương nương?" Xuân Hàn nói lắp cả lên, sắc mặt còn đọng lại giọt mồ hôi lớn chưa rơi xuống, Mộc Thanh Dao đã mặc kệ hắn: "Đi ra ngoài đi, đem tiểu Thu dẫn đi, đưa đến hình phòng, để cho Y Vân xử trí."
"Dạ, tiểu nhân tuân chỉ, " Xuân Hàn đầu óc trong khoảng thời gian ngắn tiêu hóa không được những thứ này, vội vàng đã chạy tới, đem tiểu Thu dẫn theo đi ra ngoài, Mộc Thanh Dao nhìn động tác của Xuân Hàn, dẫn theo một người mà lại không cần tốn nhiều sức, xem ra Xuân Hàn có thể có chút võ công, như nếu có thể để nàng sử dụng, thì thật là tốt.
Đại điện cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Mai Tâm cùng Mạc Sầu não bị chấn động đã phục hồi tinh thần lại, đi nhanh lên đến bên cạnh chủ tử, từ trước chỉ biết là chủ tử lạnh lùng, cũng không biết nàng còn có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, một mặt cứng rắn, thật sự đem các nàng dọa đến sợ hãi, nguyên lai khi nương nương làm việc rất có phong phạm của đại tướng, cương nhu đều có đủ, tiến hành đồng bộ, quả nhiên lấy được hiệu quả cao.
"Nguyên lai nương nương đã sớm biết Hoạ Mi là người của thái hậu nương nương, như vậy Xuân Hàn thì sao? Hắn có thể cũng là người thái hậu hay không?"
Mạc Sầu gảy nhẹ một chút lông mài, mâu quang dời về phía cửa đại điện, Mộc Thanh Dao cái gì cũng chưa nói, nàng đang đợi Xuân Hàn tìm đến nàng, lấy hắn ở trong cung kinh nghiệm nhiều năm như thế, nhất định sẽ tới, ngoại trừ nàng có thể bảo hộ hắn, không ai có thể bảo vệ hắn được.
Bên cạnh Tinh Trúc công chúa rất nhanh đã đi tới, khuôn mặt hoảng hốt, đưa tay lôi kéo Mộc Thanh Dao.
"Hoàng tẩu, ngươi nói người của mẫu hậu, đây là ý gì? Mẫu hậu đem người thả ở Phượng Loan cung của hoàng tẩu để làm gì?"
Mộ Dung Tinh Trúc suy nghĩ đến khốn khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ hiện lên mê man, Mộc Thanh Dao nhìn nàng liếc mắt một cái, biết công chúa cái gì cũng không hiểu, nàng hay là vẫn cho trong thâm cung này mẫu từ tử hiếu, nào biết đâu rằng người ta hạ sóng ngầm ba đào mãnh liệt, nếu hoàng thượng không cho nàng ta biết, nàng cần gì phải làm điều thừa.
"Được rồi, ngươi không phải muốn cứu Nam An vương sao? Chúng ta đi Lưu Ly cung gặp hoàng thượng đi, đối với chi tiết trong đó, ta căn bản không rõ ràng lắm, tổng yếu phải làm rõ ràng Nam An vương rốt cuộc đã làm gì trong đó?"