Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 387: Lời khuyên của Hoàng hậu
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng tâm trạng phiền muộn chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Y có nằm mơ cũng không đến việc Dương Nguyên Khánh sẽ từ quan, hơn nữa lại còn đưa ra lý do khiến y không thể cự tuyệt. Điều này khiến Dương Quảng cảm thấy rất mất mặt, đồng thời lại pha lẫn cả chút lo lắng. Nếu cứ để Dương Nguyên Khánh đi như vậy, quả thực có chút đáng tiếc. Dương Nguyên Khánh còn có nhiều chỗ dùng tới, chí ít trong việc đối phó với quý tộc Quan Lũng, thì hắn cũng đồng lòng với mình.
Lúc này, Tiêu hoàng hậu bưng một chén trà sâm bước vào ngự thư phòng, Yến vương Dương Đàm thì trốn ngoài bậc cửa, lo lắng nghe trộm tổ phụ mẫu (ông bà nội) nói chuyện. Chính là y đi mời Hoàng tổ mẫu đến, y hy vọng Hoàng tổ mẫu có thể giúp y giữ lại Dương Nguyên Khánh.
Mấy viên hoạn quan khẩn cầu y có vào thì vào, không vào thì lui ra, chứ lén lén lút lút nấp ngoài cửa như thế này thì bọn họ biết ăn nói làm sao? Dương Đàm bèn hung hăng trừng mắt lườm mấy viên hoạn quan một cái, đoạn không thèm để ý đến bọn nữa.
Tiêu hoàng hậu và Dương Quảng thành hôn với nhau đã được ba mươi năm, bà rất hiểu chồng mình. Biểu hiện bây giờ của chồng bà chính là đang phản ánh tâm trạng lo âu và do dự khó quyết của ông, bà hiểu mình phải khuyên hoàng thượng thế nào.
- Bệ hạ, bây giờ đã là tiết cuối thu, đứng bên cửa sổ cẩn thận nhiễm cảm lạnh.
Tiêu hoàng hậu lấy một tấm áo choàng khoác thêm cho Dương Quảng, Dương Quảng không muốn, nên cởi ra, đặt xuống ngự sàng, đoạn ngồi xuống, thở dài nói:
- Thật ra, trẫm chẳng nắm chắc được phần nào trong kế hoạch ở Liêu Đông cả.
Chỉ có ở trước mặt vợ mình, đôi lúc y mới nói ra những suy nghĩ thật lòng. Nếu Dương Nguyên Khánh từ quan mà đi, một khi quý tộc Quan Lũng chống trả, thì trong tay y sẽ thiếu đi một thanh kiếm sắc có thể dùng để trấn áp quý tộc Quan Lũng.
Tiêu hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh chồng, dịu dàng nói:
- Thánh thượng đang phiền não vì việc Dương Nguyên Khánh từ quan sao!
Dương Quảng ngẩn người, sao Hoàng hậu lại biết? Y đưa mắt nhìn quanh, thấy nơi bậc cửa có bóng dáng một người thanh niên, trong lòng y liền hiểu ra, tên tiểu tử này không ngờ lại đi cầu viện binh.
Dương Quang cũng giả đò không biết, gật gật đầu nói:
- Trẫm cũng không muốn để hắn từ quan, nhưng trẫm cũng không muốn quá dung túng hắn, cho nên trong lòng rất mâu thuẫn.
Tiêu hoàng hậu khẽ mỉm cười:
- Thần thiếp cho rằng có một số việc bệ hạ chưa nhìn thấu.
- Chuyện gì chưa nhìn thấu?
Dương Quảng ngạc nhiên nhìn vợ mình một cái.
- Thần thiếp đã gặp Bùi thị, vợ của Dương Nguyên Khánh vài lần, nói chuyện với nàng ấy không ít. Thần thiếp phát hiện giữa các sỹ tộc ở Sơn Đông có có những sự ràng buộc rắc rối với nhau, vinh quang thì cùng vinh, tổn hại thì cùng tổn. Mẫu thân của Bùi thị là đích nữ của Vương thị ở Thái Nguyên, tổ mẫu (bà ngoại) của nàng ấy lại là đích trưởng nữ của Thôi thị ở Thanh Hà, huynh trưởng của nàng ta lại lấy đích nữ của Lư thị ở Phạm Dương làm vợ. Vợ của cháu trai trưởng nhà họ Bùi lại xuất thân từ Thôi thị ở Bác Lăng. Các sỹ tộc ở Sơn Đông liên hôn với nhau, quan hệ hết sức mật thiết. Trong khi đó Dương Nguyên Khánh lại là con rể nhà họ Bùi, và bản thân hắn cũng thuộc dòng Sơn Đông sỹ tộc. Từ cách nói của vợ hắn, thần thiếp có thể cảm nhận được sự coi trọng của nhà họ Bùi đối với Dương Nguyên Khánh. Trong khi đó, bệ hạ chỉ suy xét Dương Nguyên Khánh thế nào, thế nào, thần thiếp cần phải nhắc nhở bệ hạ, rằng phía sau hắn kỳ thực là toàn bộ lợi ích của tập đoàn Sơn Đông sỹ tộc.
Đúng là người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc sáng suốt, những lời nói của Tiêu hoàng hậu đã thức tỉnh người đang trong cơn mộng. Lúc này Dương Quảng mới tỉnh ngộ ra, chẳng trách Bùi Củ lại chủ động xin đi đánh Tây Đột Quyết, Bùi Uẩn lại có những biểu hiện như vậy. Mình chèn ép Dương Nguyên Khánh, thực ra là đang chèn ép toàn bộ giới sỹ tộc Sơn Đông.
Dương Quảng cũng là một người hết sức thông minh, y chỉ cần chỉ thông suốt một việc, là những mối liên hệ nhân quả đằng sau liền có thể lần lượt thông suốt. Y lại ngồi không yên, chắp tay đi đi lại lại trong phòng. Muốn đánh quý tộc Quan Lũng, nếu chỉ với sức lực của một mình mình thì rõ ràng là không đủ, y vẫn cần phải mượn sức của các tập đoàn chính trị khác. Tập đoàn ở phía nam thế lực của yếu, trong khi đó các gia tộc Quan Lũng sĩ tộc như Vi thị, Đỗ thị ở Kinh Triệu, Lý thị ở Hà Tây, bọn họ lại có quan hệ quá mật thiết với giới quý tộc Quan Lũng. Lực lượng duy nhất có thể mượn sức, đó chính là sĩ tộc Sơn Đông, thế mà mình lại xem nhẹ Dương Nguyên Khánh, một thành viên của Sơn Đông sĩ tộc.
Nếu quả thật để cho Dương Nguyên Khánh từ quan, thì chẳng khác nào giáng một đòn mạnh vào giới Sơn Đông sĩ tộc ngay thời khắc quan trọng nhất, hết sức bất lợi cho kế hoạch của mình. Không được, quyết không thể để hắn đi!
Thời khắc này Dương Quảng đã nghĩ thông suốt, hạ quyết tâm, y liếc qua cái bóng lấp ló ngoài cửa, cố ý thở dài nói:
- Nhưng nếu trẫm cứ nhân nhượng hắn như thế, thì mất mặt quá, trẫm quyết định vẫn cứ để hắn về nhà ba năm…
Lời nói chưa dứt, Dương Đàm bèn vọt vào, quỳ rạp xuống đất cầu xin:
- Khẩn cầu Hoàng tổ phụ giữ hắn lại, chớ để Đại Tùy mất đi một rường cột.
Dương Quảng quay lại nhìn Tiêu hoàng hậu một cái, Tiêu hoàng hậu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, coi như thừa nhận bà là do Dương Đàm mời tới.
Dương Quảng sầm mặt, chất vấn Dương Đàm:
- Ngươi là cháu trai trưởng của trẫm, có chuyện gì sao không đường đường chính chính đến tìm trẫm, mà lại phải đưa Hoàng tổ mẫu đến. Lại còn lén lén lút lút đứng ngoài cửa nghe trộm, lại còn chưa được cho phép đã tự ý xông vào ngự thư phòng của trẫm, đây là phong thái của Hoàng trưởng tôn ngươi sao?
Dương Đàm cúi đầu:
- Tôm nhi (cháu) biết sai rồi!
Dương Quảng chỉ là muốn răn dạy hắn, chứ nào có ý xử phạt, bèn dài giọng nói:
- Nếu người đã biết sai thì thôi, niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, trẫm không truy cứu, vậy thì trẫm bàn việc chính sự với ngươi đây!
Dương Quảng trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Vậy theo ý của ngươi, trẫm nên tiếp tục dùng Dương Nguyên Khánh như thế nào, tiếp tục dùng hắn làm Ngự sử sao?
Trong lòng Dương Đàm sớm đã có ý tưởng, y liền vội đáp:
- Hoàng tổ phụ, quả cam ở Hoài Nam khi mang đến Hoài Bắc trồng thì gọi là quả quýt, điều này là do khí hậu và nguồn nước mà nên. Dương Nguyên Khánh vốn là thống soái một trấn, Hoàng tổ phụ lại dùng hắn như một quan văn, cho nên mới khiến hắn có ý ra đi. Tôn nhi cũng hiểu, Hoàng tổ phụ lo rằng thời gian hắn nhậm chức ở Phong Châu là quá lâu. Thực ra Hoàng tổ phục có thể thực thi chế độ “luân phiên trấn thủ biên cương”, trấn thủ ở Phong Châu ba bốn năm rồi chuyển tới Đại Châu, ở Đại Châu ba bốn năm lại chuyển tới Kinh Châu. Như vậy, mối họa từ các quan trấn thủ biên cương cũng không phải lo nữa. Mong Hoàng tổ phụ suy xét.
Dương Quảng bật cười tán thưởng. Không hổ là Hoàng thái tôn của y, mới mười tuổi mà đã có ý tưởng cao minh như vậy, “Luân phiên trấn thủ biên cương”, hay lắm. Tuy nhiên dù sao y cũng chỉ là một đứa trẻ, suy xét vấn đề vẫn không đủ chu toàn. Bây giờ suy xét việc của Dương Nguyên Khánh, càng cần phải xem xét trên lập trường của Sơn Đông sĩ tộc.
Dương Quàng bèn gật gật đầu, cười nói:
- Theo ý của ngươi là, vẫn tiếp tục bổ nhiệm Dương Nguyên Khánh làm biên soái?
- Đúng là như vậy, tôn nhi tiến cử hắn làm Tổng quản Đại Châu, bắc ngự Đột Quyết.
Dương Quảng chắp tay bước đi mấy bước, cuối cùng lắc lắc đầu:
- Nếu quả thật trẫm muốn bổ nhiệm hắn làm biên trấn chủ soái một lần nữa, trẫm sẽ không nghĩ đến việc để hắn đi Đại Châu, trẫm sẽ để hắn làm Tổng quản U Châu.
…………….
Tiêu hậu và Dương Đàm lui ra, còn lại Dương Quảng một mình ngồi trước ngự án suy nghĩ, nếu quả thật muốn bổ nhiệm Dương Nguyên Khánh làm Tổng quản U Chu, thì y còn rất nhiều việc phải làm. Đúng như lời cảnh tỉnh của Tiêu hậu nói với y, sau lưng Dương Nguyên Khánh là sĩ tộc Sơn Đông, vậy nên, tất yếu phải coi hắn là nhân vật đại diện của sĩ tộc Sơn Đông.
Theo bổn ý mà nói, thì bây giờ Dương Quảng đã rất nguyện ý đặt Dương Nguyên Khánh chính là sĩ tộc Sơn Đông, để hắn thống lĩnh sĩ tộc Sơn Đông đối kháng với quý tộc Quan Lũng, biến sĩ tộc Sơn Đông thành chỗ dựa lớn cho hoàng quyền của mình.
Chỉ có điều làm như vậy, một lần nữa y lại đánh vào Dương gia, hoàn toàn chấm dứt khả năng trở về với Dương gia của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh thăng chức, Dương Huyền Cảm tất yếu sẽ phải giáng.
Dương Quảng cầm lấy một quyển tấu chương từ trên hương án, đây là báo cáo buộc tội Dương Huyền Cảm giết người vợ thất tiết do Trịnh Thiện Quả dâng lên. Dương Quảng biết vợ của Dương Huyền Cảm chính là con gái nhà họ Trịnh. Đại thần giết vợ, đây là một lỗi lầm hết sức nghiêm trọng, thường là sẽ trực tiếp bãi quan miễn chức.
Trong tấu chương, Trịnh Thiện Quả cũng thừa nhận, Dương Huyền Cảm chưa giết được chết vợ. Nhưng nguyên nhân không giết chết được là do thị nữ bên cạnh cứu được nữ chủ nhân, người thị nữ đó bị chặt đứt tay. Điều này có thể chứng thực ý đồ giết vợ của Dương Huyền Cảm.
Dương Quảng xem đi xem lại bản tấu chương hai lần, lúc này, hoạn quan ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Bùi thượng thư đến rồi.
- Tuyên ông ấy vào!
Một lát sau, Bùi Uẩn vội vã bước vào, ông ta là Hộ bộ thượng thư kiêm Ngự sử đại phu, thường mọi người đều gọi là Thượng thư, Bùi Uẩn tiến tới trước cúi mình thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng áy náy, cười nói:
- Bùi ái khanh chắc đã về nhà nghỉ ngơi rồi nhỉ! Trẫm lại cho triệu ngươi đến đây.
- Bệ hạ vẫn đang hết lòng lo việc nước, thần làm sao nghỉ ngơi?
Dương Quảng tỏ ý khen ngợi thái độ của y, đoạn lại hỏi:
- Chuyện Dương Nguyên Khánh muốn từ quan, Bùi ái khanh có biết không?
Bùi Uẩn không phủ nhận, ông ta thẳng thắn thừa nhận:
- Khi nãy hắn có đến tìm thần, có nói đến chuyện muốn từ quan, thần không tán thành.
- Là Bùi ái khanh không tán thành hay Bùi gia không tán thành?
Dương Quảng nhìn chăm chú vào mặt Bùi Uẩn.
Bùi Uẩn cẩn thận ngẫm nghĩ về ý tứ trong câu nói của Dương Quảng, lão trầm tư giây lát, đoạn nói:
- Thần vẫn chưa nói chuyện này với gia tộc, nhưng thần tin rằng, Bùi gia từ trên xuống dưới đều sẽ không tán thành, bao gồm cả tộc huynh của thần.
Dương Quảng cũng thở dài một tiếng, nói:
- Thực ra trẫm cũng không tán thành, Hoàng trưởng tôn lại càng khẩn cầu trẫm giữ lại Dương Nguyên Khánh. Trẫm đã nghĩ đi nghĩ lại, muốn bổ nhiệm hắn làm Tổng quản U Châu, chẳng hay Bùi ái khanh thấy thế nào?
Mắt Bùi Uẩn sáng rỡ, Tổng quản U Châu, chức này so với chức Tổng quản Phong Châu còn cao hơn một bậc. Hơn nữa U Châu lại không xa xôi như Phong Châu, có thể điều khiển Hà Bắc, Sơn Đông. Nếu Dương Nguyên Khánh làm Tổng quản U Châu, không chỉ Bùi gia được lợi, mà toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông đều được lợi.
Bùi Uẩn đột nhiên hiểu ra, Dương Quảng là đang chuẩn bị tìm kiếm sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông, nhưng lão cũng rất thận trọng, không để lộ thái độ, chỉ khom người nói:
- Mọi quyết định của bệ hạ, thần đều ủng hộ.
Dương Quảng đã nắm bắt được ánh sáng rỡ trong mắt Bùi Uẩn, trong lòng đã rõ, bèn lấy quyển tấu chương của Trịnh Thiện Quả đưa cho Bùi Uẩn, lạnh lùng nói:
- Đây là sớ của Trịnh gia cáo buộc Dương Huyền Cảm giết vợ, việc này giao cho Ngự sử đài các ngươi điều tra. Nếu tình hình đúng như cáo trạng, trẫm sẽ nghiêm trị không tha!
……………
Sáng sớm ngày hôm sau, đáng ra đội thuyền đã phải xuất phát rồi, nhưng thuyền rồng vẫn chậm chạp chưa chịu nhúc nhích. Một viên hoạn quan dẫn Dương Nguyên Khánh vội vàng đi lên thuyền rồng. Đêm qua, Dương Nguyên Khánh đề xuất từ chức, nhưng Dương Quảng vẫn chưa trả lời hắn, hôm nay sẽ trả lời chính thức.
Tối qua Bùi Uẩn tìm hắn, nói cho hắn biết kết quả, Dương Quảng sẽ phong hắn làm Tổng quản U Châu. Bùi Uẩn hy vọng hắn sẽ nhận lời, đây là một cơ hội hiếm có. Kết quả này nằm ngoài dự tính của Dương Nguyên Khánh, hắn không ngờ rằng Dương Quảng lại chịu bỏ ra cho hắn khoản lưng vốn lớn đến như vậy.
Tuy nhiên, Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ, bữa tiệc thịnh soạn của Dương Quảng cũng không ngon đến như thế. Tại sao lại không bổ nhiệm hắn làm Tổng quản Đại Châu, hoặc Tổng quản Phong Châu, trong việc này chắc chắn có nhân tố sĩ tộc Sơn Đông. Nhưng quan trọng hơn cả là chiến dịch U Châu và Liêu Đông cùng một nhịp thở, Dương Quảng là muốn dùng chức vị Tổng quản U Châu này, để buộc chặt hắn vào cỗ chiến xa đối phó với quý tộc Quan Lũng. Suy tính của Dương Quảng vẫn không thay đổi, chỉ có điều là thủ đoạn cao minh hơn so với lúc trước.
Dương Nguyên Khánh đến trước Ngự thư phòng, hoạn quan vào trong bẩm báo, giây lát sau quay ra nói:
- Dương ngự sử, bệ hạ tuyên ngài vào!
Dương Nguyên Khánh đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ:
- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!
Trên mặt Dương Quảng lộ ra một nét cười khoan dung:
- Dương ái khanh, đêm qua trẫm suy xét rất kỹ, tuy lòng hiếu thảo của khanh rất đáng khen, nhưng bây giờ đang là lúc triều đình cần dùng người, ngươi hãy làm dốc sức cho trẫm vài năm nữa. Đợi thiên hạ ổn định rồi, trẫm nhất định để ngươi về quê tận hiếu. Đương nhiên, trẫm cũng sẽ bồi thường cho ngươi, trẫm đã hạ chỉ sắc phong mẫu thân người làm Tòng nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân. Đồng thời hạ lệnh cho Thái thú quận An Lục trùng tu lại lăng mộ của mẫu thân ngươi, bốn mùa cúng tế. Ngoài ra, sắc phong cho cậu người làm Kinh Sơn huyện úy, ngươi thấy thế nào?
Dương Nguyên Khánh quỳ xuống tạ ơn, nói:
- Ơn tri ngộ của bệ hạ, vi thần vô cùng cảm kích!
Dương Quảng hài lòng gật gật đầu:
- Nếu đã như vậy, trẫm quyết định bổ nhiệm người làm Tổng quản U Châu, Tổng đốc phụ trách vấn đề hậu cần quân nhu cho cuộc chiến Cao Ly (Triều Tiên).
- Thần nguyện dốc sức vì bệ hạ!
Lúc này, Dương Quảng chậm rãi nói: truyện copy từ tunghoanh.com
- Trước khi lệnh bổ nhiệm chính thức đưa xuống, ngươi hãy thay trẫm làm một việc.
- Xin bệ hạ dặn bảo!
Dương Quảng thấp giọng nói:
- Vũ Văn Tiêu thân là Ngự sử mà bị bọn loạn phỉ bắt đi, chuyện này nếu truyền ra ngoài, trẫm tất bị người đời chê cười. Trẫm đã phong tỏa tin tức, lại lệnh cho Lê Dương Hổ Bí tướng quân Trương Bình dẫn theo năm ngàn quân đi diệt phỉ. Nhưng sáng nay trẫm nhận được tin báo, Trương Bình đã phụ thánh ý, để cho quân phỉ Ngõa Cương đánh bại. Ngươi hãy dẫn theo mười ngàn quân đi Ngõa Cương một lần nữa, tiêu diệt đám loạn phỉ Ngõa Cương cho trẫm, không để việc của Vũ Văn Tiêu bị truyền ra ngoài.
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Thần đã nghe nói đến chuyện này, thần khẩn xin bệ hạ giao toàn quyền xử lý việc này cho thần, thần bảo đảm sẽ giải quyết thỏa đáng.
- Được, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, trẫm chỉ cần một thứ, Vũ Văn Tiêu sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Trước khi đội thuyền khởi hành, Hoàng đế Dương Quang ban xuống một đạo chỉ dụ, Đông quận loạn phỉ hung hăng ngang ngược, uy hiếp Lê Dương Thương, mệnh cho Tả Kiêu vệ đại tướng quân Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười ngàn Hổ Nha kỵ binh, đi tới Đông quận tiễu phỉ.
Đội thuyền lại tiếp tục chậm rãi đi tiếp về hướng nam. Dương Nguyên Khánh thì dẫn theo mười ngàn quân men theo kênh Vĩnh Tế nhanh chóng đi xuống phía nam. Ba ngày sau, mười ngàn kỵ binh đến Lê Dương Thương, từ đây bọn họ sẽ vượt qua sông Hoàng Hà để tiến về Đông quận.
Trên bến sông Hoàng Hà, hơn một trăm chiếc thuyền quan xếp thành một đội dài, những cánh buồm che khuất cả mặt trời, cột buồm như rừng. Những chiếc thuyền khổng lồ chầm chậm cập bến, tạo nên từng đợt bọt sóng đập vào bờ kè, từng đội binh sỹ xếp hàng dắt ngựa lên thuyền.
- Đại tướng quân, hôm nay chúng ta đúng là gặp may, vừa hay có một đội thuyền chở lương thực rảnh rỗi.
Người vừa nói là phó tướng của Dương Nguyên Khánh, Tống Lão Sinh. Tống Lão Sinh hồi trước khi sửa chữa cung Phần Dương có quen biết qua với Dương Nguyên Khánh, sau đó y bị điều động đến Lương Châu, trở thành tâm phúc của Tổng quản Lương Châu Phàn Tử Cái. Năm nay Phàn Tử Cái bị điều về làm Binh bộ thượng thư, Tống Lão Sinh cũng được thăng chức lên Tả kiêu vệ tướng quân. Trong chuyến công đánh Ngõa Cương trại lần nà được bổ nhiệm làm phó tướng cho Dương Nguyên Khánh.
Ký ức của Tống Lão Sinh về việc Dương Nguyên Khánh một tên bắn chết Nguyên Thượng Ứng vẫn còn như mới, nên trong lời ăn tiếng nói đối với Dương Nguyên Khánh cũng thêm vài phần cung kính.
Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Có một việc ta muốn nói rõ trước với Tống tướng quân.
Tống Lão Sinh vội vàng khom người, nói:
- Xin Đại tướng quân cứ nói!
- Chuyện đánh Ngõa Cương lần này ta còn nhận được một mật chỉ khác, bản thân việc đánh Ngõa Cương không quan trọng.
- Bỉ chức hiểu, mấu chốt là cứu được Vũ Văn Tiêu.
- Sao ngươi biết?
Dương Nguyên Khánh lấy làm lạ hỏi.
Tống Lão Sinh cười híc híc, nói:
- Thực ra chuyện của Vũ Văn Tiêu sớm đã bị loan truyền trong toàn quân rồi, nhưng chuyện như thế này bên trên có muốn giấu cũng không giấu được. Mọi người đều nói, thực ra không cần phải đánh, giao một khoản tiền chuộc người về là được rồi.
- Chính là đạo lý đó, người thì ở trong tay đối phương, bức bách quá đối phương giao cho ngươi cái đầu người mang về, đến lúc đó làm sao ăn nói với Thánh thượng.
Tống Lão Sinh ngẩn người, cẩn thận dò hỏi:
- Tướng quân thật sẽ tính nộp tiền chuộc chứ!
- Xem tình hình thế nào đã! Ai mà biết được cái mạng nhỏ của bọn Vũ Văn Tiêu có còn hay không?
Giọng điệu của Dương Nguyên Khánh rất nhạt, dường như không có hứng thú gì với việc sống chết của bọn người Vũ Văn Tiêu. Những tướng lĩnh ở xung quanh hết thảy đều cảm thấy hồ đồ, không ai biết được Đại tướng quân của bọn họ đang nghĩ cái gì.
Đại quân lại tiếp tục vượt sông, từng đội binh sỹ dắt ngựa lên thuyền lớn. Lúc này, một tên lính tìm được Dương Nguyên Khánh lúc hắn chuẩn bị lên thuyền.
- Đại tướng quân, có người tìm, nói là bạn của phụ thân người.
Dương Nguyên Khánh ngẩn người, rẽ đám binh lính nhanh chóng đi ra. Từ phía xa, chỉ thấy có hai người đang đứng trước mấy cỗ xe chở lương thảo, họ đều dắt ngựa, một người chừng mười mấy tuổi, một người chừng ngoài ba mươi, hình như nhìn thấy quen quen.
Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới trước, cười nói:
- Vị nhân huynh này, chúng ta đã từng gặp qua ở đâu chưa?
Nam tử cười ha hả:
- Năm xưa săn bắn bên bìa rừng phía tây Lạc Dương, chẳng phải ta và Dương tướng quân đã gặp qua đó sao? Còn trước đó nữa, cũng có gặp qua.
Dương Nguyên Khánh lập tức nhớ ra, vỗ vỗ lên trán mình, cười nói:
- Ngươi là Quận công Bồ Sơn Lý Mật.
Lý Mật khẽ mỉm cười, vòng tay nói:
- Chính là tại hạ!
Dương Nguyên Khánh không ngờ lại gặp Lý Mật ở đây. Trong lịch sử, Lý Mật chính là chủ tướng của Ngõa Cương trại, nhưng đó là chuyện về sau này, còn bây giờ Lý Mật và Ngõa Cương trại không hề có chút quan hệ gì. Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Lý tiên sinh tìm ta có việc gì không?
- Quả thật là có việc hết sức quan trọng, có thể kiếm một chỗ không có ai nói chuyện được không.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Đi theo ta!