Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 454: Người từ xa tới*
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Mặc dù tiết trời tháng mười ở quận Ngũ Nguyên gió lạnh hoành hành nhưng ở quận Cửu Nguyên lại nóng lực khác thường. Kỳ thi Hương ở quận Ngũ Nguyên sẽ được tiến hành vào ba ngày nữa, hàng trăm hàng nghìn sĩ tử đến từ các huyện của quận Ngũ Nguyên cũng như các quận huyện Nội Lũng Hữu đều tập trung hết tại đây.
Dù cho sĩ tộc Quan Lũng và các con cháu quý tộc đều không coi kỳ thi Hương ở quận Ngũ Nguyên này ra gì nhưng đối với con cháu những gia đình khó khăn mà nói, cơ hội được tham gia thi cử một cách công bằng thế này vô cùng quý giá. Cho dù quan phủ các quận đã nghiêm cấm không cho phép các sĩ tử tới phía Bắc nhưng vẫn có vô số các con em gia đình khó khăn len lỏi vào huyện Cửu Nguyên để tìm kiếm cơ hội hiếm có trong đời của mình. Huyện Cửu Nguyên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, họ cung cấp miễn phí nơi ăn uống nghỉ ngơi cho các sĩ tử tới tham gia kỳ thi Hương này. Tuy nhiên có rất nhiều sĩ tử vẫn thích bỏ tiền ra ngoài tửu quán tụ họp uống rượu, bàn luận chuyện thiên hạ.
Ở ngoài cửa phía nam huyện Cửu Nguyên có một tửu quán tên là Ba Sơn Thủy tập trung rất đông các sĩ tử tới dùng cơm. Nơi này cách nơi các sĩ tử nghỉ ngơi khá gần, thế nên ngày nào cũng có rất đông các sĩ tử tới đây dùng cơm, việc kinh doanh của tửu quán này cũng vì thế mà sôi động lạ thường.
Buổi chiều, mấy chục tên tùy tùng đi theo hai chiếc xe ngựa từ phía nam mệt mỏi đi tới. Tên tùy tùng dẫn đầu chạy tới trước một chiêc xe ngựa khom người nói:
- Lão gia gọi con sao?
Một giọng nói khàn khàn từ trong xe ngựa vọng ra, giọng nói tuy rằng đã già cả nhưng tinh thần lại rất hưng phấn:
- Mẫn Giáo Úy, ở đây có một tửu quán, chúng ta nghỉ ngơi chút đã!
- Vâng! Tôi đi sắp xếp ngay!
Lão nhân lại gọi y lại, cười nói:
- Tới hỏi Giang cô nương xem, nếu cô ấy không muốn thì tiếp tục đi.
Giáo Úy lại giục ngựa tới trước chiếc xe ngựa thứ hai, y khom người nói:
- Giang cô nương, lão gia nói muốn vào tửu quán nghỉ ngơi một chút, ý của cô thế nào.
Từ trong xe ngựa, một giọng nói dịu dàng vọng ra:
- Các lão muốn nghỉ ngơi, ta cũng không có ý kiến gì!
Hơn chục người vây quanh hai chiếc xe ngựa đi về hướng tửu quán. Một gã tiểu nhị vẻ mặt tươi cười chạy ra tiếp đón:
- Các vị tới thật đúng lúc, vừa rồi mới có một đám sĩ tử đi xong nên còn trống khá nhiều bàn. Mời các vị vào trong tiểu điếm nghỉ ngơi.
Cửa xe mở ra, một lão nhân tinh thần cường tráng bước xuống từ chiếc xe thứ nhất. Nhìn bề ngoài người này cũng chừng ngoài bảy mươi tuổi, đó chính là Cao Quýnh. Cao Quýnh sau tháp tùng Dương Nguyên Khánh vào kinh thì liền tới quận Thục nương nhờ vào đứa con là Cao Biểu Nhân. Y ở quận Thục được hơn nửa năm thì nghe nói Dương Huyền Cảm tạo phản, Dương Nguyên Khánh bị ép buộc phải lo chuyện ở Phong Châu, trong lòng y thực sự cảm thấy bất an.
Vừa hay lúc đó Dương Nguyên Khánh viết thư mời y tới Phong Châu khảo sát, Cao Quýnh bèn dứt khoát quyết định tới Phong Châu một chuyến. Thật không ngờ, ở Trường An y lại gặp Nghĩa Thành công chúa cũng đang chuẩn bị tới Phong Châu. Lúc này y mới biết được tin là Nghĩa Thành công chúa đã đổi tên theo họ của mẹ, tên là Giang Bội Hoa. Thế là hai người bọn họ liền kết bạn cùng nhau tới Phong Châu.
Lúc này, Nghĩa Thành công chúa từ chiếc xe ngựa thứ hai bước xuống. Tuy nhiên, giờ nàng đã đổi tên thành Giang Bội Hoa, không còn chút liên quan nào tới công chúa Triều Tùy nữa. Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, đầu đội mũ có màn che, dáng người thon dài, phong tư yểu điệu tựa như một nàng tiên không vương chút bụi trần nào vậy. Trong tiết trời se lạnh của mùa đông này, ai nấy đều chú ý tới nàng, ngay cả tên tiểu nhị am thông nhiều thứ cũng ngây ra đó nhìn.
Uất Trì Oản trừng mắt nhìn tên tiểu nhị. Tên tiểu nhị như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cuống quít nói:
- Mời các vị lên lầu!
Dù đã là buổi chiều rồi nhưng trong tửu quán vẫn đông nghịt khách, đa số họ đều là các sĩ tử. Tầng một đã kín chỗ rồi, tầng hai có khoảng một nửa ghế trống, mấy tên tiểu nhị đang dọn dẹp những chỗ đó. Một nửa còn lại có tới hàng chục sĩ tử đang ngồi ăn uống, lớn tiếng bàn luận khiến cả tửu quán trở nên vô cùng náo nhiệt.
Giang Bội Hoa bước vào khiến cả tửu quán chợt yên tĩnh lại, gần như tất cả các sĩ tử đều nhìn về phía nàng. Dù không nhìn thấy dung mạo của nàng nhưng phong thái vô cùng tao nhã của nàng khiến các sĩ tử ngây hết người ra, có người con cúi đầu than:
- Đẹp thay! Vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, ai có thể lấy được nàng làm vợ chứ?
Thậm chí còn có không ít người chuyển ánh mắt sang nhìn Uất Trì Oản. Nàng không đội mũ trùm, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp nhưng lại có chút khí phách hiên ngang oai hùng. Nhưng tay nàng cầm hoành đao, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nên các sĩ tử cũng không dám nhìn lâu. Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Giang Bội Hoa, nhất cử nhất động của nàng đều tao nhã dịu dàng khiến cho người ta say đắm.
Giang Bội Hoa dẫn Uất Trì Oản ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Cao Quýnh ngồi đối diện với nàng, mấy chục tên hộ vệ ngồi xung quanh bọn họ. Những chuyện như thế này bọn họ đã gặp nhiều rồi, nhìn một chút thì cũng không vấn đề gì, chỉ cần bọn họ không gây chuyện thì thị vệ cũng không làm gì bọn họ cả.
Một gã tiểu nhị đi tới hầu hạ, Cao Quýnh chỉ đám hộ vệ:
- Mang rượu và thức ăn cho họ rồi mang cho chúng ta ba chung trà là được rồi. Nếu được thì thêm hai đĩa trái cây nữa.
Gã tiểu nhị vẻ mặt khó xử nói:
- Hoa quả tươi thì có nhưng chỗ chúng tôi không có trà, chỉ có sữa bơ thôi. Trà bây giờ bị triều đình cấm rồi, ra chợ cũng không còn thấy bóng dáng trà nữa.
- Vậy thì mang chút hoa quả lên đây, thêm cả ba chén nước sạch nữa.
- Có ngay!
Tiểu nhị vừa định đi thì bị Cao Quýnh chặn lại, y tò mò hỏi:
- Sao lại có nhiều sĩ tử như vậy, quanh đây có trường học sao?
Tiểu nhị cười cười giải thích:
- Lão gia mới tới quận Ngũ Nguyên nên không biết. Trường học ở cách đây chừng hơn trăm bước nhưng mấy ngày nữa là tới kỳ thi Hương của huyện Ngũ Nguyên. Bây giờ trong thành tập trung tới bốn năm nghìn sĩ tử, họ đều muốn tham gia thi để cầu công danh!
Cao Quýnh gật đầu:
- Thì ra là vậy. Được rồi, ngươi đi đi, mau mang đồ ăn tới đây!
Tiểu nhị chạy đi, Giang Bội Hoa hé miệng cười, nàng nhỏ nhẹ nói:
- Nếu những sĩ tử đó biết Các lão ở đây thì không biết sẽ phản ứng thế nào?
Cao Quýnh cười ha hả, y vuốt râu nói:
- Ta đã rời khỏi triều đình nhiều năm, có lẽ các sĩ tử trẻ tuổi mấy năm nay đều không biết ta. Bây giờ là thời đại của người trẻ tuổi rồi, chúng có thể không biết Cao Quýnh nhưng không thể không biết Dương Nguyên Khánh.
Giang Bội Hoa yên lặng gật đầu, đã hơn một năm nay nàng không gặp Dương Nguyên Khánh rồi, cũng không biết hiện giờ hắn ra sao.
Lát sau tiểu nhị mang hoa quả và nước tới, lại đem thịt nước và rượu nho lên cho đám hộ vệ. Không khí trên bàn rượu trở nên náo nhiệt hẳn lên, các sĩ tử cũng không chú ý tới Giang Bội Hoa nữa mà quay trở lại bàn luận chuyện thiên hạ.
Một gã sĩ tử lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ chắc đã nghe nói chuyện Dương Nghĩa Thần ở hồ Cao Kê chém chết Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt, đánh tan hơn hai mươi vạn loạn phỉ, bình ổn đại loạn ở Hà Bắc rồi!
Một người ở phía góc cười lạnh nói:
- Bình cái chó gì! Dương Nghĩa Thần đã không có mắt thì thôi đi, lại còn tự cho mình có công. Hắn chẳng qua chỉ là tay sai của Đậu Kiến Đức mà thôi, giúp Đậu Kiến Đức giết Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt làm cho loạn phỉ ở Hà Bắc càng nổi lên mạnh hơn.
Cao Quýnh có chút kinh ngạc, y nhìn về phía người vừa nói, chỉ nhìn thấy phía góc bên kia có một sĩ tử mặt đen trẻ tuổi đang ngồi cùng bàn với mấy người nữa, quần áo giản dị. Cao Quýnh thầm nghĩ: “Người này có vẻ rất hiểu tình hình loạn phỉ ở Hà Bắc.”
Mấy sĩ tử khác đỏ mặt đứng lên trách mắng:
- Ngươi thì biết cái gì? Lại còn ở đây nói nhăng nói cuội.
Tên sĩ tử mặt đen kia không chút hoang mang nói:
- Tại hạ biết Đậu Kiến Đức chiêu hiền đãi sĩ, khoản đãi người ngoài, tuyệt đối không phải hạng thường, sau này nhất định sẽ trở thành anh hùng chốn Hà Bắc. Y sớm đã muốn diệt trừ Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt nhưng lại sợ mất lòng quân. Bây giờ Dương Nghĩa Thần thay y diệt trừ những mối đe dọa nà chẳng phải vui mừng sao? Ta còn biết rằng Bồ Sơn quận công Lý Mật đầu quân vào Ngõa Cương nhưng triều đình lại không hề hỏi han gì tới chuyện này, sau này Ngõa Cương nhất định sẽ trở thành mối tai họa lớn của triều đình.
Lỹ Mật gia nhập Ngõa Cương rồi, cả tửu lầu im lặng hẳn đi, rất nhiều người đang nghi hoặc. Lý Mật lúc này vẫn chưa có tên tuổi gì cả, mọi người chỉ biết y là quý tộc Quan Lũng nhưng y có tài cán gì thì chẳng mấy người biết. Tuy nhiên Cao Quýnh lại biết rõ tài năng của tên Lý Mật này. Năm đó Dương Tố coi trọng nhất là Lý Mật, còn đặc biệt ra lệnh cho con trai Huyền Cảm và Lý Mật kết giao với nhau, không ngờ Lý Mật lại đầu quân vào Ngõa Cương, chuyện này khiến cho Cao Quýnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Y cầm chung trà lên từ từ đi tới trước mặt tên sĩ tử mặt đen, nghiêm nghị hỏi:
- Lý Mật nương tựa vào Ngõa Cương, tin tức này có đáng tin không?
Sĩ tử mặt đen gật gật đầu:
- Cực kỳ chính xác!
Y không kìm được mà thở dài một tiếng:
- Ta biết Lý Mật, ta đã khuyên hắn tới Dương Châu đầu quân cho Dương tổng quản nhưng hắn nhất định không nghe.
Cao Quýnh dường như ngộ ra điều gì lại cười hỏi người kia:
- Ngươi cho rằng tại sao Lý Mật lại không chịu tới Phong Châu?
- Tôi nghĩ là do một núi không thể có hai con hổ được.
Cao Quýnh thầm tán thưởng “Người thanh niên này cũng khá tinh tường!”
- Vị bằng hữu này là người ở đâu vậy? Nghe giọng không giống người vùng Quang Lũng.
Sĩ tử mặt đen thấy Cao Quýnh khí chất nho nhã, ánh mắt trầm tĩnh, không giống với người thường. Gã không khỏi kính nể đứng dậy thi lễ:
- Tại hạ là sĩ tử Huỳnh Dương tên Trương Lượng, gia cảnh bần hàn, không có đường vào quan. Nghe nói Phong Châu tìm kiếm người tài nên mới lặn lội tới đây tham gia ứng thi.
Cao Quýnh vuốt râu gật gật đầu:
- Hy vọng ngươi có thể thi đậu bảng vàng.
Y lại quay sang nói với mọi người:
- Lấy người tài đức là xu thế tất yếu, chỉ cần mọi người thực sự có thực tài thì nhất định sẽ có cơ hội phát huy tài năng của mình. Cho dù kỳ thi lần này thi không đậu thì cũng đừng có nản chí, chỉ cần cố gắng dày công đèn sách, sang năm nhất định sẽ có cơ hội. Nhuệ khí và thanh xuân tuổi trẻ chính là tài sản lớn nhất của các cậu, các cậu cũng chính là niềm hy vọng của Đại Tùy chúng ta!
Lời nói của Cao Quýnh nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của tất cả các sĩ tử trong tửu lầu. Không ai trong họ ngờ được rằng vị lão nhân hiền lành mà lỗi lạc bất phàm này lại chính là Tể tướng chức cao vọng trọng của Vương triều Đại Tùy.
Bỗng nhiên, từ bên ngoài tửu lầu vọng tới những tiếng vó ngựa rền vang giống như có hàng ngàn kỵ binh đang tới vậy. Khắp cả trong ngoài tửu lầu lặng ngắt như tờ, tất cả các sĩ tử ngơ ngác nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì?
Giang Bội Hoa đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Lát sau, nàng nở một nụ cười đôn hậu, tuy nhiên do khăn che mặt vẫn che kín khuôn mặt nàng nên không ai nhìn thấy được nụ cười của nàng cả. Lúc này, dưới cầu thang vọng lên những tiếng bước chân dồn dập, vị chưởng quầy của tửu quán vội vàng chạy tới chỗ Cao Quýnh liên tục thi lễ xin lỗi:
- Lão tiên sinh, là do tôi chậm trễ, Dương tổng quản đã đích thân tới đón lão tiên sinh rồi.
Cả tửu quán ồ lên, các sĩ tử nghe thấy Dương Nguyên Khánh đích thân tới đón vị lão nhân này thì ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Lão nhân này là ai vậy? Có người đoán liệu ông ta có phải là Bùi Củ, nhạc tổ phụ của Dương Nguyên Khánh chẳng phải là Bùi Củ sao? Cũng có không ít người nhìn trộm Giang Bội Hoa, hay là người Dương Nguyên Khánh tới đón tiếp là vị nữ tử như tiên nữ này.
Lúc này, sĩ tử mặt đen Trương Lượng không kìm nổi hỏi:
- Xin hỏi lão tiên sinh họ gì?
Cao Quýnh khẽ mỉm cười:
- Lão phu họ Cao!
Nói xong, ông quay sang nhìn Giang Bội Hoa gật gật đầu, hai người từ từ đi xuống lầu.
Các sĩ tử trên tửu lâu thi nhau bàn luận, viên quan họ Cao liệu có thể là ai đây, là Cao Hiếu Cơ sao? Tên sĩ tử mặt đen kia bỗng ngớ ra, y lớn tiếng hô to:
- Ta biết ông ấy là ai rồi, là Cao Quýnh!
Đám sĩ tử giật mình kinh hãi đồng loạt chạy ra chỗ cửa sổ. Bên ngoài tửu quán có hơn một ngàn kỵ binh vây quanh, vị nữ tử áo trắng đã lên ngựa, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đích thân mở cửa xe cho nàng rồi mời Cao Quýnh lên xe ngựa. Lúc Cao Quýnh lên xe, hình như ông đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ông quay đầu lại nhìn đám sĩ tử trên lầu hai một cái rồi cười cười vẫy vẫy tay. Lên xe xong rồi, hai chiếc xe ngựa dưới sự hộ vệ của đám kỵ binh từ từ tiến vào thành, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Đám sĩ tử thở ngắn thở dài, hóa ra lão nhân vừa ăn cơm cùng bọn họ vừa rồi lại chính là danh tướng nổi tiếng thiên hạ Cao Quýnh, vậy mà bọn họ không biết. Vị sĩ tử mặt đen ngây người đứng bên cửa sổ, y lẩm bẩm gì đó trong miệng: ‘Đại trượng phu nếu không thể làm tướng thì đúng là uổng cả một đời…!’
Phủ của Dương Nguyên Khánh ở huyện Cửu Nguyên nằm ở phía đông huyện thành, rộng chừng mười mẫu đất. Vùng này phong cảnh tú lệ, cây xanh rợp bóng. Quận nha, huyện nha phủ tổng quản đều nằm ở vùng này. Phủ đệ của các quan viên đại đa số cũng nằm quanh đây, bốn bề cảnh vật tĩnh mịch, trị an cũng vô cùng tốt.
Xe ngựa của Giang Bội Hoa dừng ngay trước cửa phủ. Mấy người Bùi Mẫn Thu cùng Trương Xuất Trần và A Tư Đóa đứng đợi ở đây từ sớm chạy vội lên. Giang Bội Hoa xuống xe, mọi người thay nhau tới ôm nàng. Mặc dù Giang Bội Hoa vô cùng rụt rè nhưng lúc này được gặp lại mọi người ở nơi đất khách này, nàng cũng không thể che giấu nổi sự kích động trong lòng.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trong lòng có một cảm giác ấm áp không nói lên lời. Hắn cảm thấy đề nghị của Xuất Trần quả chính xác, nên mời cả hai người bọn họ cùng tới nhà mình chứ không nên để hai người sống một mình ở phía nam.
Cao Quýnh cũng khẽ thở dài một tiếng, y nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, miệng như đang lầm bầm gì đó:
- Thật hiếm có! Thật hiếm có người lại có thể từ bỏ thân phận công chúa của mình cam tâm làm dân thường!
Lúc này, Bùi Mẫn Thu bước lên thi lễ với Cao Quýnh, nàng lại quay sang hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Phu quân, chàng không dẫn Các lão vào phủ nghỉ ngơi sao?
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Các lão muốn tới Quân nha tổng quản một chuyến trước, có lẽ chúng ta sẽ về hơi muộn một chút.
- Vậy được! Thiếp dẫn công chúa vào phủ nghỉ ngơi trước!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn lại liếc mắt nhìn Giang Lệ Hoa một cái. Khí chất tao nhã của nàng khiến hắn lại một lần nữa nhớ tới Dương Lệ Hoa. Dương Nguyên Khánh thở nhẹ một hơi rồi giục ngựa đi về hướng nha môn tổng quản.
……
Trong nội đường nghị sự phủ Tổng quản, đám quan lớn đều cúi đầu thi lễ Cao Quýnh. Mặc dù Cao Quýnh đã ẩn dật khỏi chốn quan trường nhiều năm nhưng uy vọng tối cao của ông ở Vương triều Đại Tùy vẫn khiến cho người khác phải tôn kính.
Đợi sau khi tất cả mọi người lui xuống, Dương Nguyên Khánh mới cười nói:
- Cao các lão đến thật đúng lúc, vãn bối đang suy nghĩ nên để ai làm chủ khảo kỳ thi Hương lần này, Các lão tới thật thích hợp với chức vị này.
Cao Quýnh vuốt râu cười nói:
- Việc này không khó gì, nhưng mà ngươi không sợ Thánh thượng biết được ta ở đây sao?
- Biết được thì sao chứ, thái độ của người vãn bối sớm đã không quan trọng nữa rồi. Mấu chốt là Các lão có đồng ý làm hay không thôi?
- Ta sao lại không muốn chứ, cũng chẳng phải là bắt ta lên Ngõa Cương làm cướp.
Cao Quýnh chỉ đùa một chút, ông lại nói:
- Nói đến Ngõa Cương mới nhớ, vừa rồi ta ở tửu quán gặp được một sĩ tử. Hắn nói với ta rằng Lý Mật đã đầu quân vào Ngõa Cương làm cướp rồi. Chuyện này quả nằm ngoài dự kiến của ta, ta nghĩ hắn không cùng Huyền Cảm thì nhất định sẽ tới chỗ ngươi, không ngờ hắn lại lên rừng làm cướp.
Cao Quýnh hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lý Mật gia nhập loạn phỉ, đường đường là con cháu của bát trụ quốc mà lại vào rừng làm cướp, có lẽ gã cũng là vì cùng đường. Cao Quýnh thở dài một tiếng.
Dương Nguyên Khánh lại không cho rằng Lý Mật gia nhập Ngõa Cương xuất phát từ dã tâm của gã. Không thể dựng được Dương Huyền Cảm lên, gã bèn muốn tự mình tranh giành thiên hạ, sao gã lại có thể tới gia nhập vào quân của mình được chứ?
- Các lão thấy thế cục thiên hạ hiện giờ thế nào?
Dương Nguyên Khánh không muốn nói nhiều về Lý Mật nữa. Dù sao thì Lý Mật cũng cách hắn rất xa, hắn muốn nghe xem cách nhìn của Cao Quýnh với thế cục hiện giờ.
Cao Quýnh không trả lời câu hỏi của hắn, ông chăm chăm nhìn Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, ngươi nói thật với ta đi, ngươi muốn tạo phản đúng không?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tạo phản. Nhưng nếu triều Tùy bị diệt vong, quần hùng tranh giành thiên hạ vậy thì ta cũng nguyện trở thành một trong số đó.
- Nhưng nếu triều Tùy không diệt vong thì sao?
Cao Quýnh tiếp tục hỏi.
- Vậy thì ta đành làm một cắt cứ địa phương, tự lập mà không phản Tùy.
Dương Nguyên Khánh thẳng thắn trả lời.
Cao Quýnh khe khẽ thở dài:
- Thật ra Đại Tùy vẫn còn có hy vọng. Chỉ cần Dương Quảng thoái vị, để Thiếu Đế đăng cơ, phổ biến nền chính trị nhân từ, cắt giảm thuế má, phục hồi nền kinh tế, vậy thì mối họa của Đại Tùy sẽ dần dần yên ổn trở lại. Cộng thêm mười năm chăm lo việc nước nữa thì có thể dần dần khôi phục được đất nước như những năm Khai Hoàng rồi.
Dương Nguyên Khánh phát hiện không biết do Cao Quýnh rời khỏi quan trường khá lâu rồi hay do thành kiến của ông đối với Dương Quảng quá sâu sắc mà cách nhìn vấn đề của ông không phức tạp như hắn nghĩ, ngược lại nó chỉ như ý nghĩ đơn thuần của một đứa trẻ. Nếu hy vọng vào Thiếu Đế, vậy thì sự diệt vong của triều Tùy đã sớm định ở năm Khai Hoàng thứ sáu rồi. Nếu không phải quyền uy và danh vọng đế vương của Dương Quảng chống đỡ thì Đại Tùy sớm đã diệt vong rồi, Thiếu Đế đăng cơ chỉ khiến Triều Tùy nhanh diệt vong hơn mà thôi.
Giờ khắc này, Dương Nguyên Khánh cảm thấy khá nhạt nhẽo, Cao Quýnh khiến hắn có chút thất vọng. Ông quá đề cao chủ nghĩa lý tưởng, điều này khiến Dương Nguyên Khánh nghĩ tới một câu nói: người già rồi nên suy nghĩ cũng già theo. Cao Quýnh quả thật đã già rồi.
Trong lòng tiếc nuối, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Dương Nguyên Khánh cũng trở nên chua xót. Hắn vẫn giữ đúng lễ nghĩa, không để cho Cao Quýnh nhìn ra sự thất vọng của mình.