Thiên Hạ Kiêu Hùng Chương 467 : Tình thế ác liệt

Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 467: Tình thế ác liệt

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện








Trong lều lớn chủ soái, Dương Nguyên Khánh đứng ở trước bản đồ, thần sắc nghiêm trọng. Hơn mười ngày trước, mấy tên thương nhân từ Đột Quyết tới cũng mang theo tin tức, các bộ lạc Đột Quyết đang tập kết với quy mô lớn. Đây là hành động báo trước Đột Quyết sắp phát động quân sự trên quy mô lớn. Điều này khiến Dương Nguyên Khánh cảm giác vô cùng lo lắng.

Từ mùa thu năm kia, Thủy Tất Khả Hãn lợi dụng sự lợi hại của Cung tiễn đánh bại bộ lạc Ô Đồ ở phía bắc Đột Quyết, khiến tình thế Đột Quyết có chuyển biến xấu. Bộ lạc Ô Đồ bị thúc ép chạy trốn tới Kiếm Hà ở phương Bắc, khiến năng lực kìm chế của Thủy Tất Khả Hãn giảm đi rất nhiều. Với sự hùng mạnh của Thủy Tất Khả Hãn, ông ta đã có thể đồng thời tác chiến trên hai tuyến. Đối với uy hiếp từ phía nam đang ngày càng tăng mạnh, Dương Nguyên Khánh đứng mũi chịu sào cảm thấy áp lực. Lúc này thế lực của quân Phong Châu đã được mở rộng về phía đông đến quận Du Lâm. Điều này cũng khiến Dương Nguyên Khánh thừa nhận khả năng quân Đột Quyết công kích càng tăng thêm. Lại thêm Khuất Đột Thông triển khai năm vạn đại quân ở quận Duyên An. Hắn ở thế hai mặt đều có địch.



Một khi Thủy Tất Khả Hãn tập kết xong. Đại quân nam hạ, Phong Châu giàu có và đông đúc sẽ là mục tiêu đầu tiên để ông ta công kích. Mặc dù Phong Châu có thể động viên một trăm ngàn đoàn dân binh và sáu mươi ngàn quân chính quy, nhưng so với bốn, năm trăm ngàn đại quân Đột Quyết vẫn còn là vô cùng quá sức. Cho dù Phong Châu lợi dụng Hoàng Hà để phòng ngự sự tấn công của Đột Quyết, vậy làm sao với khu Hà Sáo quận Du Lâm bây giờ? Chắc chắn, năm thị trấn mới được xây dựng cũng sẽ bị hủy trong tay người Đột Quyết, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chiến lược đông tiến của hắn.

Dương Nguyên Khánh vô cùng lo lắng. Dựa theo kinh nghiệm của hắn, từ lúc Đột Quyết tập kết đến lúc phát binh bình thường sẽ mất khoảng hơn một tháng. Cho dù Thủy Tất Khả Hãn có lãnh thổ rộng lớn, hai tháng cũng đủ rồi. Lại thêm hành trình đi đường, như vậy đại quân Đột Quyết đến Đại Tùy vào khoảng giữa tháng bảy đến đầu tháng tám.

Hiện tại là cuối tháng năm. Muộn nhất là sau hai tháng nữa đại quân Đột Quyết sẽ tới biên giới Tùy. Muốn đối phó với quy mô nam hạ của Đột Quyết, chỉ có thể dùng tới binh lính của đất nước. Nhưng Dương Quảng sao có thể đáp ứng đề nghị hắn chứ?

Lúc này, thân binh ngoài lều bẩm báo:

- Tổng quản, Giáo úy thám báo đi chặn dân chạy nạn đã tới.

- Cho anh ta tiến vào!

Một lát sau, Vũ Trí Viễn bước nhanh vào lều lớn, quì một gối nói:

- Giáo úy thám báo Vũ Trí Viễn tham kiến Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh cười hỏi:

- Ngươi hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?

- Hồi bẩm Tổng quản, ty chức dẫn huynh đệ chặn hơn hai ngàn dân ở Bạch Đạo, cũng ác chiến với quân Đột Quyết một trận. Ty chức với hai trăm người chống lại năm trăm người, chém chết hai trăm bảy mươi người bên địch, cuối cùng giành được thắng lợi.

- Vậy huynh đệ dưới quyền tổn thất bao nhiêu?

Vũ Trí Viễn thở dài.

- Chết trận sáu mươi hai người.

Dương Nguyên Khánh gật đầu.

- Đối với huynh đệ đã chết trận, ta sẽ có trợ cấp hậu đãi thêm. Lần này công trạng của các ngươi cũng sẽ được ngợi khen. Ta tìm ngươi tới là vì một việc khác.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước hỏi:

- Các ngươi có thu lại vũ khí của quân Đột Quyết không?

- Hồi bẩm tổng quản, đều mang đến.

- Tốt lắm, ngươi đi lấy mấy loại lại đây.

- Ty chức tuân mệnh!

Vũ Trí Viễn thi lễ, lui xuống.

Dương Nguyên Khánh lại lập tức dặn dò kẻ dưới:

- Đi mời mấy đốc quân và Lý Tư Mã đến đây.

Không bao lâu, Dương Gia Thần và bốn gã đốc quân cùng Lý Tĩnh đều đi tới lều lớn chủ soái. Vũ Trí Viễn cũng mang tới bốn loại vũ khí. Chính là áo giáp da, trường mâu, đao, khiên mộc và cung tên của binh lính Đột Quyết. Đây là trang bị đầy đủ của một binh lính Đột Quyết.

- Mọi người xem đi! Đây là trang bị của binh lính Đột Quyết, lại so sánh với trang bị quân Tùy một chút.

Tất cả mọi người vây đến. Ngoại trừ áo giáp da không có thay đổi ra, các binh khí khác đều có sự khác nhau. Tuy rằng Hiệt Dát Tư sản xuất Già Sa Đao với chất lượng tốt, nhưng dù sao cũng hơi ít. Chỉ có quân cận vệ của Đột Quyết Khả Hãn mới có thể được trang bị. Chất lượng đao, mâu và tấm khiên của binh lính Đột Quyết bình thường, đều kém. Nhưng hiện tại bọn họ lại thấy, chất lượng hoàn hảo, chất sắt thừa, so với binh khí quân Tùy cũng không kém là mấy. Hơn nữa chất lượng của cung tiễn, quả thực là nhảy vọt.

Dương Nguyên Khánh nhặt cung tiễn lên, giương cung cài tên bắn về phía xa. Lực mũi tên mạnh mẽ, lại bắn xa đến trăm bước. Cung tiễn của quân Tùy cùng lắm cũng chỉ được như thế.

Tâm trạng mỗi người đều trở nên nặng nề khác thường. Sự thật xảy ra trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không thể không tin. Sức mạnh quân sự của quân Đột Quyết cộng thêm binh khí của bọn họ, khiến cho bọn họ càng trở nên hùng mạnh hơn.

Dương Nguyên Khánh lại cười.

- Các vị chờ, ngựa của ta sẽ trở lại.

Dương Nguyên Khánh đi về phía sau lều lớn. Một lát sau, từ sau lều lớn có một võ sĩ toàn thân mặc áo giáp đi ra. Áo giáp rất nặng bao kín toàn thân, chỉ lộ một đôi mắt. Tay anh ta cầm một trường đao hai đầu, tinh xảo hoàn mỹ, dài một trượng năm thước. Mỗi bước chân của võ sĩ đều vô cùng nặng nề, giống như mặt đất đều chấn động.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Đây là người nào vậy? Lúc này, võ sĩ mặc giáp lại cười nói:


- Các ngươi không nhận ra ta sao?

Nghe giọng nói, mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là Dương Nguyên Khánh. Lý Tĩnh quan sát Dương Nguyên Khánh. Anh ta chợt hiểu ra, kinh ngạc nói:

- Đây là Tổng quản muốn đối phó với kỵ binh!

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Chính xác, đúng là đối phó với kỵ binh Đột Quyết. Mọi người thử làm theo ta đi.

Hắn chậm rãi đi về phía ngoài lều. Mọi người đi theo phía sau hắn. Lý Tĩnh hiểu ra, trường đao hai đầu trong tay Dương Nguyên Khánh, triều Hán gọi là Trảm Mã Kiếm, hiện tại gọi là Phách đao. Nhưng anh ta từng thấy Phách đao cồng kềnh hơn nhiều chứ không nhẹ nhàng tinh xảo như Phách đao Dương Nguyên Khánh cầm trong tay.

- Mọi người nhớ kỹ. Hiện tại ta là Trọng giáp binh. Binh khí trong tay ta gọi là mạch đao. Mọi người có thể tưởng tượng, bên cạnh ta có một trăm Trọng giáp binh. Cùng sóng vai với ta đứng thành một loạt.

Dương Nguyên Khánh đứng ở trạm dừng nghỉ trước lều lớn. Hắn hét lớn một tiếng.

- Đến!

Chỉ thấy từ phía xa, mấy tên thân binh cưỡi ngựa gấp rút chạy tới. Bọn họ cùng tiến về hướng Dương Nguyên Khánh giương cung bắn tên. Vô số mũi tên bắn vào người Dương Nguyên Khánh, 'keng! keng!' văng ra, lại không bắn xuyên qua được trọng giáp của hắn. Ba con chiến mã càng chạy càng gần, đánh thẳng về hướng Dương Nguyên Khánh. Một con ngựa ở giữa đối diện hắn. Con ngựa mãnh liệt lao nhanh tới. Mắt thấy sẽ đâm vào, thân binh trên mình ngựa nhảy mạnh xuống. Hai con ngựa lao sát qua bên cạnh hắn. Chỉ còn một chiến mã vọt về hướng hắn. Mọi người kinh ngạc kêu lên.

Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng, chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên. Cổ chiến mã bị hắn dùng một đao chém làm hai đoạn. Lực tấn công rất lớn khiến hắn liên tục lui về phía sau vài bước. Nhưng cuối cùng hắn cũng đứng vững vàng. Máu ngựa phun tung toé lên người hắn. Một đao này, Dương Nguyên Khánh ước chừng đã luyện ba ngày.

Một cảnh tượng chấn động lòng người khiến tất cả binh lính và tướng lĩnh đều sợ ngây người. Sau một lúc lâu, Lý Tĩnh nhẹ nhàng vỗ tay. Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tất cả mọi người hiểu, loại Trọng giáp và mạch đao này chính là binh khí lợi hại để kìm chế kỵ binh Đột Quyết. Mấy trăm binh lính mặc trọng giáp cầm mạch đao tạo thành đội ngũ, khác nào ác mộng của kỵ binh Đột Quyết. Đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cho dù người Đột Quyết học xong cung tiễn của quân Tùy, nhưng triều Tùy sẽ vẫn có vũ khí càng mạnh hơn.

Các thân binh đem thi thể con ngựa đi. Dương Nguyên Khánh cởi Trọng giáp xuống, nhìn mọi người cười nói:

- Từ một năm trước, ta đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị. Mọi người suy nghĩ một chút. Một năm nay, ai không có ở đây?

Dương Gia Thần buột miệng.

- Dương Tư Ân!

Mọi người ngẫm lại. Quả thật như thế, đã gần một năm nay họ không nhìn thấy Dương Tư Ân. Dương Nguyên Khánh giải thích thêm một chút.

- Tháng hai năm trước, ta đã chọn lựa những người có thân thể cao to, có sức mạnh trong toàn quân và dân. Tổng cộng chọn lựa được ba nghìn người. Dương Tư Ân ở một nơi bí mật huấn luyện bọn họ. Tin rằng sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, tưởng tượng thấy ba nghìn Trọng giáp binh giống như Dương Nguyên Khánh xếp thành hàng xuất hiện. Đây là một cảnh uy mãnh hùng tráng đến mức nào.

. . .

Tất cả mọi người lui xuống, trong lều lớn chỉ còn một mình Lý Tĩnh. Lý Tĩnh nhặt mạch đao của Dương Nguyên Khánh lên, đứng ở trong lều múa may vài cái, không nhịn được, tán thưởng.

- Đao tốt!

Dương Nguyên Khánh ở một bên thản nhiên cười nói:

- Mạch đao như vậy, trong thiên hạ chỉ có độc nhất vô nhị một thanh.

Lý Tĩnh ngẩn ra.

- Không phải người nói Dương Tư Ân dẫn đầu ba nghìn binh lính đang khổ luyện sao?

Dương Nguyên Khánh cười khổ một chút.

- Điều này không sai. Người có, áo giáp cũng có. Chỉ có điều không có mạch đao. Ta chiêu mộ thợ luyện đao tới nhưng chỉ có thể tạo ra phách đao bình thường, không tạo được mạch đao trong tay ta. Nói như vậy, uy lực sẽ giảm bớt ít nhất hai phần. Vô cùng đáng tiếc.

Lý Tĩnh nghe được càng không hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi:

- Nếu không tạo được, vậy người làm sao có được thanh mạch đao này?

- Đây là nửa tháng trước, ta lệnh cho Trương Lượng tới kinh thành mời một cao thủ luyện đao. Người này tên là Vương Trọng Sinh, được gọi là đệ nhất luyện đao trong Quân Khí Giám. Thanh mạch đao chính là do ông ta dùng thời gian ba ngày cải tạo một thanh phách đao bình thường. Chỉ có điều, trong hai tháng cải tạo ba nghìn cái, sợ là thời gian không còn kịp nữa rồi.

Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng.

- Sự thật, cho dù ba nghìn người dùng mạch đao giống của ta, nhưng dựa vào thực lực của Phong Châu, muốn đối phó với bốn năm trăm ngàn đại quân Đột Quyết, sợ là vẫn không ngăn cản được. Hôm nay, ta chỉ tăng thêm chút lòng tin cho mọi người thôi.

Lý Tĩnh nhướng mày hỏi:

- Sao Tổng quản biết là bốn năm trăm ngàn đại quân. Nếu chẳng may là một trăm ngàn hoặc là hai trăm ngàn quân thì sao?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu.

- Nếu dưới hai trăm ngàn, ngay khu vực gần lều của ông ta đã có, căn bản không cần phải đi tập kết quân ở các nơi. Hiện tại Đột Quyết có năm trăm ngàn giáp sĩ. Ông ta cần giữ lại một trăm ngàn để đề phòng bộ lạc Ô Đồ. Ta suy đoán, lần này ông ta mang quân nam hạ hẳn là khoảng bốn trăm ngàn quân. Hơn nữa, nếu ông ta chuẩn bị đối phó với bộ lạc Ô Đồ, chắc chắn ông ta tập kết ở hành cung phương bắc, mà không tập hợp binh ở nha trướng. Cho nên có thể tính là bảy phần sẽ nam hạ.

Lý Tĩnh trầm tư một lát sau, cười nói:

- Tuy rằng tình thế rất nghiêm trọng, nhưng Tổng quản dẫn hai vạn quân đến quận Du Lâm. Tóm lại ta vẫn cảm thấy hẳn là người đã có kế sách đối phó.
Dương Nguyên Khánh không có cách nào khác nói:
- Kế sách đối phó thì không có. Nhưng ta nghĩ tới một kế hiểm, muốn thương lượng lại với ngươi một chút.

Nguồn: tunghoanh.com/thien-ha-kieu-hung/quyen-7-chuong-467-9eFaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận