Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 16: Thiết Mã Đạp Tuyết Thủ Hà Bắc
Chương 683: La Cao chia rẽ (1+2)
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau đít, lạnh lùng nói:
- Tần tướng quân, ta nghe nói ngươi trị quân cực nghiêm. Lẽ nào ngươi trị quân cũng phải chia các loại người sao?
Tần Quỳnh mặt đỏ lên, vạn phần xấu hổ nói:
- Tổng quản nói đúng. Quân kỷ như núi, bất luận là ai cũng không thể coi nhẹ. Ty chức biết sai!
Dương Nguyên Khánh xoay người đi tới lều lớn:
- Ra lệnh cho tất cả thiên tướng trở lên tập trung tại lều lớn!
Chỉ chốc lát, mười mấy tên tướng lĩnh từ các nơi đã tới, đều tụ tập trong lều lớn của tổng quản. Ở giữa lều đặt hai cáng cứu thương, một cáng cứu thương là một cỗ thi thể, cáng kia nằm là Trình Giảo Kim. Y bị đánh cho da tróc thịt bong, nằm trên cáng cứu thương lẩm bẩm tự kỷ. Mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra?
Dương Nguyên Khánh giơ tay lên, mọi người lập tức yên lặng lại. Hắn chỉ vào cỗ thi thể nói:
- Cỗ thi thể này là phó tướng Cao Văn Thông trong quân La Nghệ. Bị Tạ tướng quân phục kích, y trốn được nhưng lại bị người khác ám toán. Ta tưởng rằng y đã trở về quận Bắc Bình. Không nghĩ tới y cự nhiên đã chết. Có thể nói, cỗ thi thể này quan hệ tới toàn bộ cuộc chiến U Châu.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, không biết lời này của tổng quản có ý gì. Dương Nguyên Khánh lại chỉ một ngón tay về hướng Trình Giảo Kim nói:
- Trình tướng quân suất binh đi trinh sát. Nhưng đến đêm vẫn không về doanh, trực tiếp trái lệnh hai mươi bốn trong quân kỷ cho nên bị đánh một trăm trượng. Người đi theo bị đánh tám mươi.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn chằm chằm vào Trình Giảo Kim:
- Trình tướng quân, ngươi có phục hay không?
Trình Giảo Kim nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Quân pháp còn có một câu, không phục còn xử phạt gấp bội. Ta ngu gì không phục?
- Ầm!
Dương Nguyên Khánh vỗ bàn, lạnh lùng nói:
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có phục hay không?
Trình Giảo Kim cũng hiểu rõ. Tổng quản là muốn lợi dụng y để tuyên dương quân kỷ. Nhưng vì sao lại là mình chứ. Thực con mẹ nó không ma vội vàng nói:
- Ty chức chịu phục, chịu phục!
- Việc xử phạt kết thúc ở đây. Các vị tướng quân, quân pháp như núi. Bất luận là người phương nào, dám vi phạm quân kỷ đều một mực trừng phạt, nghiêm khắc không buông tha.
Trong lều lớn một hồi im lặng, không ai dám nói. Dương Nguyên Khánh rất thỏa mãn hiệu quả này. Hắn tin tưởng ba trăm người kỵ binh bị đánh cũng khiến binh sĩ khác thấy được. Mặc dù hắn biết ba trăm kỵ binh là vô tội, nhưng để lập quân pháp, cần phải có người chịu ủy khuất.
Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nói:
- Tội của Trình tướng quân cũng không phải là trắng đêm không về. Mà là y không có phái người quay về bẩm báo. Không có lệnh mà dám tự ý hành đồng. Nhưng dù sao lúc này y cũng lập được đại công là tìm được thi thể của Cao Văn Thông. Việc này giúp chúng ta biết được Cao Văn Thông đã bị La Nghệ ghết chết. Dựa vào công lao này ta sẽ trọng thưởng y.
- Trình tướng quân!
- Có mạt tướng…
Trình Giảo Kim ngẩng đầu, thanh âm run rẩy, tràn đầy kích động. Mình được trọng thưởng sao? Giờ khắc này, oán niệm bị đánh một trăm quân côn đã biến mất hoàn toàn.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Ta thưởng cho ngươi ba nghìn tấm lụa. Gia phong ngươi tước vị Đông A Huyện Bá. Ba trăm binh lính theo ngươi mỗi người được thưởng trăm tấm lụa!
Lều lớn liền trở nên ồn ào. Trình Giảo Kim vậy mà được phong tước. Trình Giảo Kim giờ này kinh ngạc đến há hốc mồm. Y nằm mơ cũng không nghĩ rằng chỉ vì muốn uống rượu mà đổi lấy được một tước vị. Không những thế mà còn có ba nghìn tấm lụa.
Dương Nguyên Khánh cười mà không nói. Trình Giảo Kim phong tước chẳng qua chỉ là đem tất cả công lao của y gộp lại cùng ban thưởng mà thôi.
Quận Bắc Bình thời Tùy nằm ở phía đông Đường Sơn ngày nay, cũng là Lô Long Tiết Độ Phủ thời nhà Đường. Phía Bắc quận là Lâm Du Quan, là con đường trọng yếu liên kết giữa Hà Bắc cùng Liêu Đông. Quận Bắc Bình cũng thuộc U Châu, nhưng hiện tại đang nằm trong tay của Cao Khai Đạo.
Cao Khai Đạo có đại quân hơn mười vạn người, tự xưng Yến Vương. Giống như Ngụy Đao Nhi, y cũng là tát ao bắt cá. Ở Liêu Đông cùng quận Bắc Bình, cứ hễ con trai đến tuổi mười bốn là phải tòng quân. Dẫn đến nông nghiệp bị hoang phế, dân đói khắp nơi. Sở dĩ y vẫn có thể sống sót là nhờ La Nghệ trợ cấp lương thực cùng một ít lương thực còn sót lại sau cuộc chiến ở Triều Tiên.
Cao Khai Đạo không có nguồn mộ binh. Mười vạn đại quân của y nếu chết một người thì sẽ thiếu đi một người. Cho nên khi nhận được tin tức hai vạn quân đội của y toàn bộ bị tiêu diệt, Cao Khai Đạo cảm thấy cực kỳ đau lòng, đồng thời dấy lên một tia sợ hãi với quân Tùy. Ý định hợp tác với La Nghê bắt đầu có chút dao động.
Càng làm cho Cao Khai Đạo khổ sở chính là em mình Cao Văn Thông cũng đã chết. Cao Văn Thông là em ruột của y, cũng là người thân duy nhất của y trên đời này. Hôm nay huynh đệ sinh không gặp người, chết không thấy thi thể. La Nghệ phái người nói cho y, quân Tùy phục kích, em của y là bị chết trong loạn quân. Điều này khiến Cao Khai Đạo khó có thể tiếp nhận. Nhưng đệ đệ đến nay không có một chút tin tức. Cao Khai Đạo minh bạch, trên thực tế em của y đã chết trận rồi.
Trong quân nha ở thành Lô Long, Cao Khai Đạo đang chắp tay phía sau, đi qua đi lại trong phòng. Năm nay Cao Khai Đạo hơn bốn mươi tuổi, vóc người khôi ngô, đầu lớn như cái đấu, tướng mạo hung ác, võ nghệ cao cường. Tướng mạo của y với đệ đệ Cao Văn Thông cực kỳ giống nhau. Nhưng khác với Cao Văn Thông ở chỗ, Cao Khai Đạo làm người giả dối, thận trọng, không giống đệ đệ ngu ngốc như vậy.
Đứng một bên là quân sư Tôn Gia Duyên đang tận tình khuyên bảo y:
- Vương gia, môi hở răng lạnh, nếu như La Nghệ xong đời rồi, kế tiếp chính là đến quân Liêu Đông. Vì sinh tử tồn vong của chúng ta, thuộc hạ cho rằng, tướng quân nên liên hợp với quân U Châu đối phó với quân Tùy.
Tôn Gia Duyên là người quận Bột Hải, trước là tham quân cho Cách Khiêm. Sau khi Cách Khiêm bại vong, Cao Khai Đạo lui về bắc, y dần dần được Cao Khai Đạo tín nhiệm mà trở thành quân sư cho Cao Khai Đạo. Năm ngoái Cao Khai Đạo muốn chiếm đoạt một nhánh quân đội của Cao Đàm Thịnh ở Liêu Đông, vẫn là nhờ Tôn Gia Duyên bày một Hồng Môn Yến mà dễ dàng đoạt được. Từ đó Cao Khai Đạo hầu như đối với Tôn Gia Duyện là nói gì nghe đấy.
Việc liên hợp với La Nghệ cũng là do Tôn Gia Duyên hết lời thúc đẩy. Nhưng hai vạn quân toàn bộ bị diệt đả kích Cao Khai Đạo cực kỳ trầm trọng. Khiến y đối với việc liên hợp cảm thấy chần chừ.
Cao Khai Đạo thở dài nói:
- Thế nhưng La Nghệ biết đệ đệ của ta đi chịu chết nhưng không ngăn trở, cũng không phái viện quân, bỏ mặc hai vạn quân toàn bộ bị diệt. Y cũng không hướng ta xin lỗi. Hiện tại lại muốn ta tiếp tục xuất binh, làm sao ta lại không khó chịu.
- Thuộc hạ cho rằng La Nghệ chắc đã khuyên can nhị tướng quân. Nhưng nhị tướng quân không nghe. Vương gia hẳn là biết tính cách của nhị tướng quân, hơn nữa vừa là ban đêm…
Tôn Gian Duyên nhìn ra tâm tư của Cao Khai Đạo. Luôn miệng nói La Nghệ bất nhân bất nghĩa, trên thực tế là Cao Khai Đạo e sợ quân Tùy, sợ binh lực còn lại toàn bộ bị đánh bại.
Tôn Gia Duyên lại vộ vã khuyên y:
- Hai mươi ngàn quân bị đánh tan cũng không phải là do sức chiến đấu của quân ta yếu. Do lúc đó vào ban đêm, khu vực lại chật hẹp. Bất kỳ quân đội nào rơi vào tình cảnh đó sẽ không có khả năng chuyển bại thành thắng. Vấn đề chỉ bại nhiều hay bại ít. Mặt khác, hai mươi ngàn quân đó chỉ là lính mới tuyển, huấn luyện không tinh, sĩ khí không cao. Nếu như là quân Yến trong tay Vương gia, có lẽ tình huống sẽ khác.
Trong tay Cao Khai Đạo có hai nhánh quân đội. Một nhánh là ba vạn lão binh có được từ Đậu Tử Cương, đều đang ác chiến với loạn phỉ, rất là dũng mãnh thiện chiến, được xưng là quân Yến. Mặt khác bảy vạn người là từ trong tay loạn phỉ Cao Đàm Thịnh. Được xưng là quân Liêu Đông. Sĩ khí cùng sức chiến đấu đều rất yếu. Hai vạn quân bị diệt lần này toàn bộ là quân Liêu Đông.
Cao Khai Đạo lại thở dài:
- Tiên sinh nói có lý.
Tôn Gia Duyên thấy Cao Khai Đạo đã bị thuyết phục, liền xuất đòn sát thủ:
- Nhị tướng quân vong trận, khiến toàn quân trên dưới đều đau buồn. Lẽ nào Vương gia không muốn vì Nhị tướng quân báo thù, khiến Nhị tướng quân chết oan trên tay của quân Tùy?
Trong mắt Cao Khai Đạo hiện lên một tia thù hận. Cao Văn Thông là em ruột của y, là người thân duy nhất của y, vậy mà đã chết trong tay quân Tù làm sao có thể từ bỏ ý đồ phục thù.
Đúng lúc này, một gã thân binh đứng ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, quân Tùy phái sứ giả tới, đang đứng ở ngoài cửa.
Tin tức đột nhiên này khiến Cao Khai Đạo ngây ngẩn cả người. Quân Tùy phái sứ giả tới làm cái gì? Tôn Gia Duyên cũng đứng lên, vội la lên:
- Vương gia, không thể ra gặp sứ giả Tùy. Bọn họ nhất định là muốn ly gián quân ta với quân U Châu, nên phải giết!
Thân binh đi lên nói vào tai Cao Khai Đạo vài câu. Cao Khai Đạo hai mắt dần híp lại, y đứng lên nói:
- Vẫn nên đi xem!
Y không để ý tới Tôn Gia Duyên mà bước nhanh ra ngoài. Tôn Gia Duyên không biết xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng đi theo.
Bên ngoài cửa thành phía Tây, một đội hơn mười người quân Tùy tạo thành sứ đoàn, đang lẳng lặng đừng chờ ở quan đạo. Phía sau bọn họ có một chiếc xe ngựa, bốn phía là quân sĩ của Cao Khai Đạo bao vây xung quanh như lâm đại địch.
- Vương gia giá lâm!
Một tiếng hét vang lên từ đầu tường, Cao Khai Đạo cùng mấy trăm thân vệ cưỡi ngựa chạy đến. Bọn lính đều tránh ra thành một đường. Cao Khai Đạo xoay người xuống ngựa. Y cũng không cùng sứ giả Tùy chào hỏi mà lớn tiếng quát:
- Thi thể của huynh đệ ta ở chỗ nào?
Y thấy xe ngựa đằng sau liền bước nhanh tới. Tay cầm vải kéo xuống lộ ra thi thể em ruột Cao Văn Thông. Y nhìn vào thi thể một lúc lâu, con mắt dần dần đỏ lên.
Sau đó, y nhảy xuống xe ngựa, khàn giọng hỏi:
- Ai là sứ giả?
Một gã quan văn tiến lên chắp tay thi lễ:
- Tai hạ là Thương Tào Phó Tham Quân của quân Tùy Thi Vinh, phụng mệnh đưa cho Cao tướng quân một phong thư.
Nói xong, y rút ra một phong thư từ trong lòng đưa cho Cao Khai Đạo:
- Đây là thư mà tự tay tổng quản nhà ta viết.
Cao Khai Đạo tiếp nhận thư, trên bao bì ghi:
- Đại Tùy Thượng Thư Lệnh, Sở Vương kiêm tổng quản Tịnh Châu Dương Nguyên Khánh gửi tướng quân Cao Khai Đạo.
Cao Khai Đạo mở bức thư ra, bên trong chỉ có một câu nói:
- Quân Liêu Đông tuy là do quân Tùy giết, nhưng lệnh đệ không phải là quân Tùy giết.
Lúc này, Tôn Gia Duyên cũng chạy tới. Y tiến lên nhìn thoáng qua bức thư, lập tức lắc đầu nói:
- Không có khả năng, khẳng định là quân Tùy giết!
Cao Khai Đạo thở dài một tiếng:
- Ta đã xem qua thi thể của Cao Văn Thông. Không phải là chết trên chiến trường, mà bị người đánh lén. Hơn nữa, Dương Nguyên Khánh cũng nói không phải do quân hắn giết.
Tôn Gia Duyện vội la lên:
- Dương Nguyên Khánh đương nhiên sẽ không thừa nhận mình làm. Hắn nói không phải quân hắn giết, Vương gia cũng tin sao?
Cao Khai Đạo quay đầu lại hung hăng trừng Tôn Gia Duyên, cả giận nói:
- Dương Nguyên Khánh là ai, hắn là hoàng đế của Đại Tùy. Ngươi cho rằng hắn sẽ tự làm mất thân phận của mình sao? Nếu hắn nói không phải quân Tùy giết vậy chính là không phải quân Tùy giết. Cái này có thể tin.
Cao Khai Đạo lại hừ một tiếng, trong mắt bắn ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đã hiểu. Đây nhất định là Cao Văn Thông đã thoát khỏi chiến trường, nhưng nửa đường lại bị La Nghệ chặn giết. Y muốn giá họa cho quân Tùy, bức ta tiến binh. Bằng không vì sao y không tới cứu viện?
Tôn Gia Duyên thầm than. Thật vất vả mới thuyết phục Cao Khai Đạo, lại bị một phong thư của Dương Nguyên Khánh làm hỏng. Y thực sự không cam lòng lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Vương gia, quân Tùy là hổ dữ. Bọn họ diệt U Châu, kế tiếp chính là chúng ta. Nên lấy đại cục làm trọng, trước đối phó với quân Tùy rồi mới quay lại tính toán La Nghệ.
Cao Khai Đạo lắc đầu:
- Quân Tùy là hổ, La Nghệ lại là sói. Ta không muốn bị hổ nuốt, càng không muốn bị sói ăn. Ta đã quyết định, ai cũng không giúp.
Y quay đầu ra lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút khỏi quận Bắc Bình, lui về Liêu Đông.
Năm vạn đại quân của Cao Khai Đạo ngày hôm đó liền lui lại hướng Lâm Du Quan, buông tha cho quận Bắc Bình. Cao Khai Đạo ra lệnh cho đại tướng tâm phúc Trương Kim Thụ suất một vạn quân Yến tinh nhuệ trấn thủ Lâm Du Quan, cắt đứt thông đạo của quân Tùy bắc thượng Liêu Đông. Bản thân y thì suất đại quân quay trở về quận Yến.
Cùng với việc Cao Khai Đạo rút quân, quân Tùy cũng bắt đầu hướng về phía Đông phát động tiến công. Dương Nguyên Khánh lưu lại năm nghìn quân giữ nghiêm huyện Dịch. Hắn tự mình dẫn năm vạn đại quân tiến tới huyện Lai Thủy.
Lúc này, La Nghệ tạm thời phản hồi U Châu. Huyện Lai Thủy thì do đại tướng Tiết Vạn Triệt suất hai vạn quân đóng ở đấy. Lại do áp lực hùng mạnh của quân Tùy, Tiết Vạn Triệt bị ép buộc từ huyện Lai Thủy rút về quận Trác.
Buổi chiều, năm vạn quân Tùy đã đến huyện Lai Thủy, ở ngoài thị trấn hạ đại doanh.
Nơi quân Tùy đóng quân vẫn là Bắc đại doanh như trước đây. Trong đại doanh đang rất bận rộn, lều trướng gấp rút dựng lên. Một cây cờ đứng sừng sững ở đất trống. Trên cờ là hình Xích Ưng tung bay trong gió.
Dương Nguyên Khánh dưới sự hộ vệ của hơn nghìn người đi vào thành huyện Lai Thủy. Chỉ thấy huyện thừa, huyện úy cùng chủ bộ bị trói cả người, đang quỳ ở trước cửa thành để thỉnh tội.
- Tội thần huyện thừa huyện Lai Thủy Chu Trí Bình hướng Sở Vương điện hạ thỉnh tội.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi:
- Huyện lệnh ở đâu?
Huyện thừa Chu Trí Bình rơi lệ nói:
- Trương huyện lệnh nói ông ta đầu hàng La Nghệ, phản bội Đại Tùy, không còn mặt mũi nào lại thấy bệ hạ. Sáng nay đã tự treo cổ mà chết. Chỉ còn lại ba người chúng ta tham sống sợ chết. Tội thần muốn vì Trương huyện lệnh nói một câu, dù chết cũng không tiếc!
- Ngươi nói đi!
- Khởi bẩm điện hạ, lúc Tiết Vạn Triệt gần đi, từng muốn Trương huyện lệnh hộ tống y đi trước quận Trác. Trương huyện lệnh cự tuyệt, ông ấy bảo rằng đầu hàng chỉ là vì bảo vệ dân chúng, cũng không phải vì phản Tùy. Mà nay dân chúng đã được bảo trụ, nhưng danh tiết của ông ấy đã bị vấy bẩn. Ông ta nguyện chết để rửa sạch ô danh. Chỉ khẩn cầu điện hạ không nên coi ông ấy là phần tử gian nịnh.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, quay lại mệnh lệnh thân binh:
- Mở trói cho bọn họ, mặc quần áo vào.
Dương Nguyên Khánh đợi bọn họ mặc xong quần áo, mới chậm rãi nói:
- Nhà Trương huyện lệnh ở đâu? Đưa ta đi xem.
Huyện thừa dẫn Dương Nguyên Khánh đi tới phía sau huyện nha. Đây là chỗ ở của Huyện lệnh. Xa xa đã nghe thấy tiếng khóc từ trong viện. Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi vào cửa lớn. Chỉ thấy trong viện bày một chiếc quan tài, một vị phu nhân cùng bốn đứa con đang mặc áo tang, quỳ trước quan tài, khóc rất là thảm thiết.
Mấy đứa con thấy một đoàn binh sĩ tiến đến, đều sợ núp về phía sau mẫu thân. Dương Nguyên Khánh đi tới trước quan tài. Quan tài chưa đóng nắp, ở trong một người quan viên ước chừng hơn ba mươi tuổi đang nằm. Triều phục cũ nát, giày cũng đã rơi đế, chỉ là một vị quan nghèo khó. Hắn nhìn qua vị phu nhân cùng mấy người con, đều là mặc áo vải thô. Dương Nguyên Khánh nhịn không được thở dài một tiếng, hỏi bà:
- Ngươi chính là phu nhân của huyện lệnh?
Huyện thừa vội bước lên phía trước nói:
- Đại tẩu, đây là Sở Vương điện hạ!
Phu nhân thoáng cái quỳ gối trước mặt Dương Nguyên Khánh khóc ròng nói:
- Điện hạ, lão gia nhà ta là vị trung thần thanh quan. Ông ấy không còn cách nào mới đầu hàng. Ông ấy tự sát chỉ mong điện hạ cho ông ấy lưu lại thanh danh.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, quay lại nói với Huyện thừa:
- Từ nay trở đi, ngươi là Huyện lệnh huyện Lai Thủy. Sau khi mai táng cho Trương huyện lệnh, vợ con của ông ta thì do huyện nha cấp dưỡng. Hơn nữa, xây cho Trương huyện lệnh một tòa ái dân từ, để dân chúng Lai Thủy nhớ kỹ ân đức của ông ấy.
Địa hình huyện Lai Thủy tây cao đông thấp, vừa khéo nằm trong vùng kết hợp của Thái Hành Sơn với bình nguyên Ký Trung. Vùng phía tây có nhiều dãy núi, vùng giữa có nhiều gò đất nhấp nhô còn địa thế phía đông thì dần dần bằng phẳng, đến huyện Trác thì là một vùng bình nguyên bao la.
Năm mươi ngàn quân Tùy nghỉ ngơi hồi phục tại huyện Lai Thủy một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, năm mươi ngàn đại quân lại nhanh chóng tiến về phía đông. Đến buổi trưa, đại quân chỉ còn cách huyện Trác chừng mười dặm thì dừng lại đóng quân. Một tòa tháp quan sát cao ba trượng được dựng lên. Từ trên tháp, Dương Nguyên Khánh dõi mắt nhìn về phía địch doanh ở phía xa.
Quân đội của Tiết Vạn Triệt cũng không trú đóng trong huyện thành, mà đang dựng doanh trại ở bên trái huyện thành, dựng nên một tòa đại doanh hình vuông. Nhìn từ quy mô của đại doanh thì chắc hẳn chỉ có hơn hai mươi ngàn người.
Tần Quỳnh đứng bên cạnh nói:
- Thành trì của huyện Trác rất cao, tường thành dày rộng. Theo thám báo của chúng ta thăm dò được, bên trong cũng có xây dựng vài chục kho hàng lớn có chứa rất nhiều lương thực rất thích hợp cho việc phòng thủ thành trì. Tiết Vạn Triệt lại không đóng quân trong thành, điều này có phần kỳ lạ.
- Cũng chẳng có gì là lạ cả!
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
- Ta có mối quan hệ khá tốt với cả hai huynh đệ bọn họ. Huynh trưởng Vạn Quân giỏi phòng thủ, huynh đệ Vạn Triệt giỏi tấn công. Tiền Thái Tử Chiêu từng nói đùa xưng huynh đệ bọn họ là công thủ toàn diện. Tiết Vạn Triệt đóng quân ở ngoài thành, rõ ràng là muốn đối kháng với chúng ta. Chỉ có hai mươi ngàn người lại muốn đấu với đại quân năm mươi ngàn chúng ta, y dựa vào cái gì cơ chứ?
- Trọng giáp thiết kỵ!
Tần Quỳnh thốt lên.
Tạ Ánh ở bên kia có chút kỳ lạ hỏi:
- Năm nghìn trọng giáp kỵ binh chính là bảo bối ẩn giấu của La Nghệ, vậy mà y lại không đưa bọn họ về U Châu, điều này thực sự là kỳ lạ.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Thật ra cũng không có gì kỳ lạ. La Nghệ không hề muốn chiến trường chính diễn ra ở U Châu. Y chỉ có ba quận là quận Trác, Ngư Dương và An Nhạc, quan trọng nhất là quận Trác. Y muốn ngăn chúng ta tại tuyến huyện Trác nên mới không di tản trọng giáp kỵ binh. Có điều chúng ta đẩy mạnh quá nhanh, viện quân của La Nghệ còn chưa kịp phái đi. Đây cũng là điều bất đắc dĩ của Tiết Vạn Triệt. Một khi y vào thành sẽ tạo thành thế vây thành đánh viện binh. Kỵ binh trọng giáp của y không phát huy được ưu thế.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi lại tiếp tục nói:
- Vương Tướng quân đâu?
Vương Quân Khuếch đứng sau Dương Nguyên Khánh, cách đó không xa lập tức tiến lên một bước, khom người nói:
- Có Ty chức!
- Ngươi hãy dẫn mười ngàn bộ binh tiến đến địch doanh khiêu chiến, phải dùng nhiều cung nỏ áp chế quân địch!
- Ty chức tuân mệnh!