Chương 839: Vị khách bất ngờ
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu tầm by Mộng hoa trang
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Lúc này, đối với y mà nói, nhiệm vụ của gia tộc Độc Cô đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là y cần bảo vệ lợi ích của triều Tùy.
Lúc đó, quản gia bước vào khách đường, gật đầu mỉm cười nói nói với y:
- Ngũ Lang mời đi theo ta, trưởng lão gia đang tìm người.
Trương Lôi gật đầu, theo quản gia đi về phía căn nhà phía sau.
Họ đã rất nhanh tới trước một căn phòng, quản gia mở cửa, cười nói với y:
- Ngũ Lang mời vào, lão gia đang đợi người.
Trương Lôi thở dài một tiếng, bước vào phòng. Ở trong phòng ánh sáng rất trang nhã, bày trí cũng rất đơn giản, chỉ bày hai cái tháp ngồi, trưởng thúc Độc Cô Lương ngồi ở chính giữa, Độc Cô Vĩ đứng ngay phía sau ông.
Độc Cô Lương nhận sự ủy thác của Độc Cô Chấn, đặc biệt đến đàm phán với Dương Nguyên Khánh, ông không có chức danh gì nên lấy cớ là đi Ba Thục tuần tra trang viên, rồi rời khỏi Trường An đi Thái Nguyên trước.
Trương Lôi chính là ám đinh (người giám sát ngầm) được gia tộc Độc Cô cài vào trong triều Tùy, hiện giờ là lúc cần dùng đến y.
- Cháu Ngũ Lang tham kiến trưởng bá!
Trương Lôi quỳ xuống cung kính cúi đầu chào.
Ánh mắt Độc Cô Lương có chút không vui, vừa nãy nghe thấy Độc Cô Vĩ nói, hiện tại tên ám đinh này không nhiệt tình cho lắm, khiến ông có chút không hài lòng.
- Cháu ngoan, ta hỏi cháu câu này, bây giờ cháu đứng trước mặt ta, nên gọi cháu là Độc Cô Lôi hay gọi là Trương Lôi?
Độc Cô Lương lạnh lùng hỏi.
Trương Lôi thầm thở dài một tiếng, vẫn cung kính nói:
- Cháu đương nhiên là Độc Cô Lôi!
- Được! Cháu đứng đậy đã.
Chỉ cần y nhận mình là Độc Cô Lôi, vậy thì mọi chuyện trở nên đơn giản rồi.
Trên mặt Độc Cô Lương lộ ra vẻ tươi cười:
- Nghe nói trong triều Tùy cháu đã leo lên chức Thiếu giám Quân khí giám, thật không tồi! Dương Nguyên Khánh có biết cháu là con cháu của Độc Cô gia không?
Trương Lôi hiểu ý của trưởng bá, Sở Vương có phải vì y là con cháu dòng họ Độc Cô mới đề bạt y hay không, mặc dù Trương Lôi cũng cảm thấy Dương Nguyên Khánh đã đoán được thân phận của mình, nhưng có một điều có thể khẳng định, Sở vương đề bạt y tuyệt đối không liên quan gì tới gia tộc Độc Cô.
Y không hề do dự lắc đầu:
- Hồi bẩm trưởng bá, cháu nghĩ rằng Sở Vương điện hạ không hề hay biết thân phận của cháu.
Độc Cô Lương gật đầu, lại nói tiếp:
- Trận chiến lần này Hoài Ân không may bị quân Tùy bắt làm tù binh, gia tộc Độc Cô từ trên xuống dưới đều rất lo lắng, lần này ta tới Thái Nguyên là muốn đàm phán với Sở Vương, hi vọng cháu có thể thay ta làm cầu nối.
Trương Lôi thở phào nhẹ nhỏm, thì ra chỉ là dẫn kiến chứ không phải làm khó dễ y, chỉ là y có chút lo lắng, nếu vậy thì thân phận của y sẽ bị vạch trần.
Một bên là gia tộc, một bên là con đường thăng tiến của y, do dự trong chốc lát, cuối cùng Trương Lôi cũng đồng ý,
- Được! Không biết bao giờ trưởng bá muốn gặp Dương Nguyên Khánh?
- Chỉ cần hắn ta quay trở về, ta muốn gặp hắn ngay.
...
Buổi chiều ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh dẫn ba mươi vạn quân Tùy trùng trùng điệp điệp trở về thành Thái Nguyên, được nhân dân Thái Nguyên nhiệt liệt chào mừng, hàng trăm nghìn người dân xếp hàng ở hai bên đường chào đón quân Tùy khải hoàn trở về.
Dương Nguyên Khánh chưa vội tới bái kiến Tùy đế và thái hậu, hắn về nhà trước. Về đến nhà, hắn cũng nhận được sự nhiệt liệt chào mừng của thê tử và các con, mấy đứa con đã đợi hắn cả nửa canh giờ.
Hành trình gần hai tháng khiến hắn mệt mỏi vô cùng, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi sự quấn quýt các con. Hắn thay một bộ quần áo rộng thùng thình, vào trong thư phòng của mình, không lo lắng điều gì hết, tận hưởng giây phút nhàn hạ hiếm có.
Lúc đó, cửa phòng mở ra, thê tử của hắn Bùi Mẫn Thu bưng một tách trà bước vào, nàng thấy chồng nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế tựa mềm, liền nở nụ cười nói:
- Bị bọn nhỏ giày vò đến kiệt sức rồi sao?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Chúng đều là bảo bối của ta, người làm cha như ta thường ngày rất ít chơi cùng chúng, dành chút thời gian chơi với chúng cũng là điều nên làm.
Bùi Mẫn Thu đặt trà lên bàn, ngồi bên cạnh dựa vào lòng hắn:
- Phu quân, lần này trở về phải ở nhà lâu một chút đấy!
- Ừ! Ít nhất cũng ở nhà nửa năm, triều đình cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chiến tranh liên miên, triều đình cũng không chống đỡ được.
Dương Nguyên Khánh đưa tay ra ôm vào vòng eo mảnh khảnh của vợ, cười nói:
- Tình hình ở nhà thế nào rồi, Bội Hoa đâu? Bao giờ cô ấy sinh?
Bùi Mẫn Thu thở một hơi dài, có chút trác móc hắn:
- Ta đến là để nhắc nhở chàng, tam muội đã mang thai bảy tháng, cơ thể đã rất nặng nề, vì thế vừa nãy không tới gặp chàng, nhưng chàng cũng nên đi thăm muội ấy chứ không nên về phòng mình trước, chàng làm như vậy sẽ khiến muội ấy rất buồn.
- Được! Tuân lệnh hiền thê, đi thăm tam nương tử trước.
- Mồn mép lém lỉnh!
Bùi Mẫn Thu hờn dỗi đẩy hắn ra, trong lòng lại cảm thấy vui vì hắn nghe theo lời khuyên của mình.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy quay người định đi, Bùi Mẫn Thu chặn hắn lại:
- Uống trà đã rồi hãy đi!
Dương Nguyên Khánh bưng bát trà lên uống một hơi hết sạch, quay người bước ra ngoài, vừa ra tới cửa phòng, có một bà quản gia tiến đến hành lễ nói:
- Lão gia, có một quan viên tên là Trương Lôi, nói là Thiếu giám Quân khí giám, có việc gấp muốn cầu kiến lão gia.
Bùi Mẫn Thu chau mày:
- Làm gì có chuyện chủ nhà vừa mới về đã tới hỏi, sao lại có loại người không biết ý như vậy?
Dương Nguyên Khánh hơi chột dạ, bèn gật gật đầu:
- Hãy dẫn y vào ngoại thư phòng của ta chờ!
Bà quản gia đi ra, lúc này Dương Nguyên Khánh mới cười nói với thê tử:
- Thân phận của người này hơi đặc biệt, có thể là có việc gấp thật sự, ta vẫn nên gặp y, lát nữa mới đi thăm Bội Hoa, nàng tới đó nói trước với nàng ấy một tiếng.
- Thôi được! Chàng nhanh lên nhé.
Bùi Mẫn Thu xoay người đi, Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc rồi mới thong thả bước tới thư phòng.
Những người được vào thư phòng của Sở Vương không nhiều, ngoài năm tướng quốc ra chỉ có một vài tướng tâm phúc của Dương nguyên Khánh, việc tiếp khách giống như Trương Lôi ở ngoại thư phòng là điều cực kỳ hiếm có.
Nhưng lúc đó Trương Lôi không có tâm trạng cảm nhận sự ân sủng đó, y đang rất căng thẳng, không biết sau khi y tiết lộ thân phận thật sự của mình, hậu quả sẽ thế nào.
Lúc đó cửa mở ra, Dương Nguyên Khánh từ bên ngoài bước vào, cười ha ha nói:
- Trương Thiếu giám canh giờ rất chuẩn, ta vừa về đến nhà đã bị Thiếu giám tìm đến.
Trương Lôi cuống quýt hành lễ:
- Hạ quan Trương Lôi tham kiến Sở Vương điện hạ!
- Không cần khách sáo, mời ngồi!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống thấy Trương Lôi vẫn đứng cung kính, không dám ngồi, thấy lạ bèn hỏi:
- Trương Thiếu giám căng thẳng như vậy làm gì?
Trên trán Trương Lôi toát mồ hôi, rốt cuộc y cũng lấy hết dũng khí, quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, cúi đầu nói:
- Hạ quan mang tội lừa dối, xin điện hạ trị tội!
- Ngươi đã mắc tội lừa gạt gì?
Dương Nguyên Khánh không biểu lộ gì hỏi.
Trương Lôi cắn răng, hạ giọng nói:
- Hạ quan vốn không phải họ Trương mà là họ Độc Cô, hạ quan là con vợ kế của gia tộc Độc Cô.
- Ha ha! Ta cũng là con vợ kế, không ngờ thân phận của chúng ta lại giống nhau.
Dương Nguyên Khánh cười cười nói nói chuyện trên trời dưới biển.
Trương Lôi mơ hồ, y không hiểu ý Sở Vương, lại thở dài nói:
- Hạ quan không nên giấu điện hạ!
Dương Nguyên Khánh nhìn y chằm chằm, rồi thản nhiên nói:
- Ta biết!
Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ, ném cho Trương Lôi:
- Ngươi tự xem đi!
Một khắc sau, Trương Lôi dẫn Độc Cô Lương vội vàng đi vào Vương phủ, một gã thân binh đã đợi sẵn ở cửa, thấy bọn họ đến liền tiến lên phía trước hành lễ:
- Mời hai vị đi theo tôi!
Độc Cô Lương thật sự có chút căng thẳng, ông không biết kết quả đàm phán hôm nay sẽ như thế nào, có thể nói lần đàm phán này sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ và vận mệnh của cả gia tộc Độc Cô.
Kỳ thực ông cũng biết, Dương Nguyên Khánh chịu đàm phán với ông thì nhìn chung cũng không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa, vấn đề còn lại chỉ là điều kiện và sự nhượng bộ giữa đôi bên mà thôi.
Bọn họ theo tên thân binh đến nội khách đường. Dương Nguyên Khánh đã ở đó chờ bọn họ rất lâu rồi, hắn đương nhiên là biết địa vị của Độc Cô Lương trong gia tộc Độc Cô, ông ấy thay mặt toàn bộ gia tộc Độc Cô đến đàm phán với mình.
Không chỉ vì Độc Cô Hoài Ân mà vì tương lai và tiền đồ của gia tộc Độc Cô. Trận đại chiến ở Trung Nguyên đã làm lay động biết bao lòng người, có rất nhiều gia tộc có xu hướng bắt đầu lại từ đầu để sau này giành quyền thống trị thiên hạ, từ đó đưa ra những lựa chọn mới, trong số đó có gia tộc Độc Cô.
Lúc đó bên ngoài cửa có tiếng thân binh bẩm báo:
- Khởi bẩm điện hạ, bọn họ đã đến rồi.
- Mời họ vào!
Cửa mở ra, thân binh dẫn Độc Cô Lương vào, Dương Nguyên Khánh lập tức đứng dậy chắp tay cười nói:
- Độc Cô Thiếu bảo, từ khi từ biệt ông vẫn khỏe chứ?
Độc Cô Lương đang căng thẳng bỗng lúc đó lấy lại được bình tĩnh, ông cũng vội cúi người hành lễ nói:
- Từ biệt đã nhiều năm, Sở Vương điện hạ oai phong hơn năm đó nhiều, ngày càng có khí phách của bậc quân vương.
- Độc Cô Thiếu bảo quá khen!
Dương Nguyên Khánh mỉm cười phất tay:
- Độc Cô Thiếu bảo mời ngồi!
Độc Cô Lương ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh nhìn Trương Lôi, Trương Lôi hiểu ý hắn, bèn ngồi bên cạnh Độc Cô Lương, lúc đó có hai thị nữ vào phòng dâng trà.