Chương 918-919: Xuất kích suốt đêm
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Nhưng ngay cả Tùy triều cũng không thể diệt trừ tận gốc Đột Quyết, nhưng sau khi triều đại này suy sụp, Đột Quyết – Khải Dân Bộ do một tay Tùy triều bồi dưỡng lập tức đã lộ ra răng nanh dữ tợn, tấn công về phía những người đã từng là chủ nhân của bọn chúng. Điều này có thể chứng minh rằng thủ đoạn lung lạc dụ dỗ đã thất bại, chứng tỏ triều Tùy đã không nhìn thấu được lang tính trong xương tủy của người Đột Quyết.
Dương Nguyên Khánh hắn quyết không thể lại giẫm lên vết xe đổ khi xưa. Dù Dương Nguyên Khánh đã xây dựng chiến lược đối phó với người Đột Quyết về lâu về dài, nhưng nguy cơ lúc này phải giải quyết ra sao? Hắn có thể làm giống như ở Phong Châu, dùng quân đội cả nước đi đối phó với Đột Quết, nhưng triều Đường thì phải làm sao bây giờ?
Dương Nguyên Khánh thở dài. Hắn cũng không khỏi cảm thấy mình may mắn đã quyết định ngay lúc đó, để Đậu Kiến Đức ở lại Thanh Châu, nếu không thì bây giờ hắn ở phía đông phải đối mặt với Lý Ngụy, ở phía tây giao tranh với Lý Đường, sau lưng còn có một đám lang sói Đột Quyết, ba mặt đều là kẻ địch thì triều Tùy thật sự nguy to rồi.
Bây giờ chí ít thì hắn cũng không cần phải lo lắng ở phía đông. Đã có Đậu Kiến Đức thay hắn ngăn cản Lý Mật, hắn bây giờ chỉ cần quan tâm đến triều Đường và Đột Quyết mà thôi.
Điều mà hắn lo lắng nhất hiện nay chính là hai mặt đều là địch. Đột Quyết và triều Đường đồng thời phát động tấn công. Nhưng sau khi hắn thành công phục kích sứ thần của Đột Quyết thì khả năng triều Đường triều Đột Quyết hợp mưu tập kích Tùy triều khó có thể xảy ra.
Nhưng nếu hắn và triều Đường khai chiến, Đột Quyết có nhân cơ hội tấn công quận Mã Ấp hay không? Hoặc là hắn và Đột Quyết khai chiến, triều Đường có nhân cơ hội tấn công quan nội hay không?
Cả hai trường hợp hoàn toàn đều có thể xảy ra. Thậm chí có đến chín phần chắc chắn. Nếu như vậy thì hắn làm thế nào ứng phó đây?
Trong khoảng thời gian này, Dương Nguyên Khánh luôn suy xét về vấn đề này. Hắn vốn cho rằng sau khi mùa đông đến là có thể giải quyết nguy cơ từ Đột Quyết nhưng ông trời lại dường như muốn đối nghịch với hắn. Ngày mai là vào tháng mười một rồi, vậy mà thảo nguyên vẫn không có tuyết rơi. Nếu như không có tuyết lớn ngăn cản, kỵ binh Đột Quyết chắc chắn sẽ xuất hiện tại phía bắc hồ Phục Khất.
Hiện tại, Dương Nguyên Khánh đã không còn lựa chọn nào khác. Thám báo của kỵ binh Đột Quyết đã thỉnh thoảng đột phá biên giới phía bắc, tiến vào bên trong biên giới triều Tùy tấn công Ô Đồ Dư bộ. Nguy cơ chiến tranh đã gần kề, hắn nhất định phải ổn định được Đường triều trước rồi sau đó mới có thể tập trung binh lực đối phó với Đột Quyết. Sau khi đánh bại Đột Quyết mới có thể quay đầu lại xử lý triều Đường.
Lúc này, trong đêm đen mơ hồ truyền đến tiếng chiến mã hí vang. Đây là từ bên ngoài cửa lớn cung Tấn Dương truyền đến, có thể nghe được rõ ràng trong sự tĩnh mịch của ban đêm. Ngay lập tức cửa nhỏ cung Tấn Dương mở ra một khe nhỏ. Dưới ánh đèn le lói, ba bóng người theo thị vệ tiến vào cung.
Tinh thần Dương Nguyên Khánh khẽ chấn động. Hắn thấy rất rõ ràng bóng dáng người đi đầu chính là Ngụy Bí. Lúc này vừa mới qua hơn một canh giờ, không lẽ anh ta đã giải quyết xong vấn đề rồi sao?
Người tới ngày càng gần, quả nhiên là Ngụy Bí, hai tùy tùng phía sau mang theo một cái rương. Dương Nguyên Khánh hài lòng mỉm cười. Mặc dù tên Ngụy Bí này khả năng dự đoán hơi kém, nhưng năng lực giải quyết vấn đề quả thật rất tốt. Vốn hắn còn định đổi Ngụy Bíđi nhưng bây giờ Dương Nguyên Khánh tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.
Không lâu sau khi Ngụy Bí vào Tử Vi Các, bước chân của anh ta đã xuất hiện ngoài cửa. Bùi Thanh Tùng lập tức bẩm báo nói:
- Điện hạ, Ngụy tướng quân đến rồi!
- Cho vào!
Dương Nguyên Khánh xoay người, cánh cửa mở ra, Ngụy Bí bước nhanh vào quan phòng, vẻ mặt của anh ta rất hưng phấn. Ở phía sau lưng Ngụy Bí, hai gã thị vệ mang tới một cái rương bằng sắt, anh ta quỳ xuống bằng một gối, cao giọng nói:
- Khởi bẩm điện hạ, ty chức không làm nhục sứ mệnh!
- Ngụy tướng quân đã cực khổ rồi!
Dương Nguyên Khánh trấn an anh ta bằng một câu khen ngợi, lại tiếp tục bước tới phía trước rương sắt, dùng mũi giày đá đá vào nó làm nó phát ra những tiếng vang trầm đục:
- Đây chính là bạc giả sao?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Ngụy Bí cuống quýt mở rương ra, bên trong quả nhiên toàn là bạc giả sáng bóng. Dương Nguyên Khánh giơ tay bốc một nắm, bạc giả từ khe hở trên tay hắn chảy xuống, rơi trên đống bạc bên dưới phát ra những tiếng đinh đang, hắn chỉ vào cái rương hỏi tiếp:
- Tổng cộng có bao nhiêu?
- Khởi bẩm điện hạ, tổng cộng hẳn là có khoảng mười ngàn miếng nhưng hôm nay bọn họ đã dùng mất một ngàn miếng, hiện tại trong rương còn có khoảng chín ngàn.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.
- Ngày mai các ngươi nghĩ cách đem một ngàn miếng bạc giả đã dùng thu hồi lại, cố gắng thu hồi lại hết cho ta.
- Ty chức đã hiểu!
Ngụy Bí nhận một chồng công văn từ tay của một tên thị vệ rồi dùng hai tay dâng lên cho Dương Nguyên Khánh.
- Đây là một số công văn quan trọng lục soát tìm thấy từ bên trong quán rượu Bát Phương. Mời điện hạ xem qua.
Dương Nguyên Khánh tiếp nhận công văn rồi lật ra xem. Trong đó có ghi chép việc đút lót của Đường Phong, các cứ điểm trong Tùy triều của Đường Phong, danh sách những nhân viên nòng cốt chủ yếu của Đường Phong.
Vẻ mặt của Dương Nguyên Khánh vẫn không đổi khi lật xem bản ghi chép đút lót này. Trong đó có tên của hai mươi ba viên quan lại, cao nhất là quan lục phẩm. Xem ra tên Lý Trọng Thủ này quả nhiên là một kẻ vô dụng.
Ngụy Bí khom người nói:
- Ty chức dự định sẽ ra tay ngay trong đêm nay, trong một đêm bắt hết toàn bộ đám người này.