Chương 965: Trịnh gia tìm đường
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Trịnh Thiện Quả cũng giống như những triều thần khác, nặng trịch vô cùng. Người sáng tỏ đều có thể nhìn ra, nhà Đường đã không còn sức kháng cự với thế lực của nhà Tùy, kết cục tốt nhất là kéo dài cầm cự, có lẽ còn có thể duy trì tiếp mười mấy năm.
Nếu như chỉ có một mình Trịnh Thiện Quả, ông ta cũng không lo lắng, ở đâu ông ta cũng có thể sống được. Nhưng quan trọng là sau lưng ông ta còn có cả gia tộc, gánh nặng hưng vong của gia tộc đặt cả trên vai ông ta, ông ta phải suy nghĩ cho vận mệnh và tiền đồ của gia tộc.
Hai nha hoàn đốt đèn dẫn đường, Trịnh Thiện Quả đi qua một dãy hành lang, đến trước một ngôi viện, đây chính là ngôi viện của Trịnh phu nhân. Trịnh phu nhân chính là thân tỷ của ông ta, bởi năm đó trong lúc tức giận, Dương Huyền Cảm đã thôi bà ấy, mà bà ấy thoát khỏi một kiếp nạn, không bị liên lụy bởi tội tạo phản của Dương Huyền Cảm.
Nhưng Trịnh phu nhân không có tái giá, tuy Dương Tuấn có phủ đệ riêng, nhưng do quan hệ giữa Dương phu nhân và con dâu không tốt, nên không có ở nhà con trai, những năm này luôn ở nhà mẹ.
Lúc này, Trịnh phu nhân đang chong đèn thêu một chiếc áo yếm, trên giá thêu, hình thêu hai đứa trẻ trắng trẻo mập mạp trong vô cùng sống động. Đây là là thêu cho đứa cháu nhỏ của bà ấy, mới một tuổi, có lẽ do tuổi đã cao, thị lực của Trịnh phu nhân không còn tốt nữa, trước mắt luôn mờ mờ, không nhìn rõ hình thêu lắm, nên phải híp mắt lại mà nhìn.
Trong lúc bà ấy đang chăm chú thêu thùa, một a hoàn đứng ngoài cửa bẩm báo:
- Đại nương, gia chủ đến.
Trịnh phu nhân giật mình, trước giờ huynh đệ không bao giờ tìm bà ta trong đêm, bây giờ đến làm gì? Bà ta hơi trầm ngâm một chút, rồi gật đầu nói:
- Mời ông ấy vào!
Tiếng bước chân vang lên, Trịnh Thiện Quả vào phòng, chắp tay cười:
- Đại tỷ, đã làm phiền nghỉ ngơi rồi.
Trịnh phu nhân liếc ông ta một cái, dùng cây kim thêu chỉ chỗ ngồi bên cạnh tấm phản:
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Trịnh Thiện Quả ngồi xuống, nhìn thấy trong phòng bày biện đơn giản, không thấy bức họa quý giá trên tấm bình phong bạch ngọc và trên tường trước giờ, trong lòng có chút kinh ngạc. Ông ta biết đại tỷ có thói quen yêu thích đồ xa sỉ, sao…. đột nhiên thay đổi tính rồi, Trịnh Thiện Quả bèn cười hỏi:
- Đại tỷ thiếu thứ gì, có việc nói với đệ.
Trịnh phu nhân biết đệ đệ này trước giờ luôn nhỏ mọn với mình, ngay cả tiền tiêu dùng cũng chỉ cho có một nửa, bây giờ lại hỏi mình thiếu gì, xem bộ ông ta có việc gì muốn việc gì muốn cầu mình, Trịnh phu nhân không vui vẻ gì nói:
- Ta không thiếu thứ gì, đệ không cần bận tâm.
Trịnh Thiện Quả nghe ra ý hờn dỗi trong lời nói của đại tỷ, trong lòng ông ta cười khổ, xem ra bình thường mình có chút đắc tội với bà ấy rồi. Nếu là thường ngày, Trịnh Thiện Quả chỉ cười lớn cho qua nhưng hôm nay không được, ông ta có việc phải cầu đại tỷ, chỉ đành phải cười trừ nói:
- Bình thường không chăm lo chu đáo cho đại tỷ, là trách nhiệm của đệ, đệ xin lỗi tỷ, sau này có thể đảm bảo, sẽ không để tỷ chịu chút uất ức nào.
Trịnh phu nhân lại không chút nhận lời này của ông ta, chỉ bình thản nói:
- Ngươi đến có việc gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo, ta đang nghe đây!
Trịnh Thiện Quả không còn cách nào, chỉ đành chậm rãi nói:
- Đại tỷ, nghĩ có lẽ tỷ cũng biết chút chuyện quân Tùy phá thành chứ!
- Ta đương nhiên biết, đã đốt phường môn, tiếng vó ngựa còn làm ta thức giấc giữa đêm, nhưng bọn họ không phải lui binh rồi sao? Lại có vấn đề gì?
- Đại tỷ, tình thế của Đại Đường bây giờ có chút không ổn, bây giờ các đại thế gia đều nghĩ cách tìm đường lui cho gia tộc mình. Nhưng Trịnh gia ở Huỳnh Dương của chúng ta lại không tìm được đường, trong lòng đệ rất lo lắng…!
Trịnh phu nhân đột nhiên nghe ra ý của ông ta, liền cắt ngang lời ông ta:
- Ngươi không phải…. kêu ta làm gì chứ?
Tuy mở miệng có chút ngượng ngùng, nhưng Trịnh Thiện Quả vẫn phải nói:
- Đại tỷ, tốt xấu gì tỷ cũng là mẫu thân của Dương Nguyên Khánh, ở mức độ nào đó, tỷ là Thái hậu cùa nhà Tùy, nếu tỷ có thể ra mặt thay cho Trịnh gia….
Nói đến đây, Trịnh Thiện Quả nhìn Trịnh phu nhân đầy kì vọng, không ngờ, Trịnh phu nhân dứt khoát từ chối:
- Không được! Ta và hắn không có bất cứ mối quan hệ nào, hắn trước giờ cũng chưa từng gọi ta một tiếng mẫu thân, tại sao ta phải đi tìm hắn, ta không muốn tự chuốc nhục.
- Đại tỷ, lúc đó hắn chẳng qua chỉ là đứa trẻ, trẻ con tính cách ương ngạnh, là chuyện bình thường. Thêm vào đó, tỷ không có đuổi hắn, còn nuôi hắn, chỉ là sống hơi cực khổ một chút. Ta cảm thấy hắn là một người trọng tình, tỷ xem Kiều Nương, không phải hắn cũng đối với Kiều Nương rất tốt sao?
Kiều Nương chính là con gái Dương Kiều Nương của Trịnh phu nhân, bây giờ cải giá, gả cho Nội sử thị lang Trương Đình, cuộc sống rất tốt. Chuyện này Trịnh phu nhân cũng có nghe nói, con gái còn có viết một bức thư cho bà ta, biểu thị ý giảng hòa với mẫu thân, chỉ là Trịnh phu nhân còn giận dỗi với con gái, đến nay cũng không có trả lời thư.
Kì thật Trịnh phu nhân chỉ cứng miệng, trong lòng bà ta sao có thể không hối hận chứ. Con trai lớn không cho bà ta ở trong nhà, con trai thứ lại nhu nhược, không ngừng vơ vét tài sản của bà ta, nhà mẹ lại không xem bà ta ra gì, bà ta tựa như một kẻ ăn nhờ ở đậu, những ngày qua thật sự sống vô cùng khó khăn.
Nghĩ đến đứa con trai trước đây mình xem thường lại trở thành hoàng đế của Đại Tùy, cảm giác mất mát nặng nề làm bà ta vẫn luôn sống trong hối hận suốt mấy năm qua. Nếu năm đó bà ta không khắc nghiệt, đối đãi với Nguyên Khánh tốt một chút, ngày hôm nay cũng không rơi đến bước này, đặc biệt là tuổi ngày một cao, cái cảm giác cô độc không nơi nương tựa này càng mãnh liệt.
Thế nhưng Trịnh phu nhân cực kì sỉ diện, bản tính mạnh mẽ, trong lòng tuy hối hận, nhưng bà ta lại không muốn bất cứ ai biết, đặc biệt là người nhà mẹ. Bây giờ gia chủ kêu bà ta đi cầu xin Dương Nguyên Khánh, bà ta liền không đồng ý.
Trịnh phu nhân mặt lạnh như nước, nói:
- Nếu ta không đồng ý, Trịnh gia sẽ đuổi ta đúng không, vậy mai ta đi là được rồi. Mặc Trúc, thu dọn đồ đạc!
- Đại tỷ, đừng….đừng như vậy!
Trịnh Thiện Quả sợ đến vội ngăn bà ta, ông ta cũng không hy vọng một lần có thể thuyết phục đại tỷ, vốn muốn từ từ thuyết phục, sao có thể để bà ấy đi chứ:
- Đại tỷ, cái này… nếu tỷ không đồng ý, tạm thời không nhắc đến, tỷ cứ yên tâm ở đây, Trịnh gia tuyệt không đuổi tỷ, vậy đệ không làm phiền tỷ nghỉ ngơi.
Trịnh Thiện Quả đứng lên cáo từ, Trịnh phu nhân trầm mặc nói với nha hoàn thân cận:
- Mặc Trúc, thay ta tiễn gia chủ ra ngoài! truyện copy từ tunghoanh.com
Nha hoàn thắp một cái đèn lồng, cúi người nói:
- Gia chủ, mời!
Trịnh Thiện Quả chắp tay, xoay người đi vào viện, nha hoàn đi phía trước dẫn đường cho ông ta, đi đến cổng viện, có hai nha hoàn khác đang đợi ông ta:
- Gia chủ, mời đi thong thả!
Nha hoàn xoay người định trở về.
Trịnh Thiện Quả chợt nhớ tới một chuyện, lại gọi cô ta:
- Xin dừng bước!
- Gia chủ còn có chuyện gì sao?
Trịnh Thiện Quả bước lên một bước, thấp giọng hỏi:
- Tấm bình phong và bức tranh chữ trong phòng phu nhân đâu rồi?
Nha hoàn thở dài:
- Sinh phải nghịch tử, là bất hạnh lớn nhất đời người, gia chủ, tôi về đây.
Nha hoàn xoay người rời đi, lúc này, Trịnh Thiện Quả mới biết, xem ra lời đồn bên ngoài không sai, trong lòng ông ta không khỏi có chút thông cảm với đại tỷ, chỉ đành lắc đầu, xoay người rời đi. Ông ta phải nghĩ cách để làm cho đại tỷ đồng ý giúp gia tộc đi tìm Dương Nguyên Khánh…
Dương Nguyên Khánh thống lĩnh mười ngàn kỵ binh đi về phía đông. Chạng chiều tối hôm nay, đội quân đã đến huyện Phu Thi, quận Diên An, hạ trại ngoài thành, Thái thú và Huyện lệnh cùng các quan viên đều đến bái kiến.
Đây cũng chính là chuyện làm Dương Nguyên Khánh đau đầu trên suốt đường đi, mỗi lần đi qua một huyện, đều có quan viên đến bái kiến. Hắn không muốn gặp lại không ổn, đây chính là quy tắc trong quan trường, nhưng gặp quá nhiều, hắn lại cảm thấy phiền phức.
Bất lực, hắn chỉ đành phải nhịn, nói vài câu sáo rỗng để động viên, nghe một chút tình hình của địa phương, sau cùng tiễn các quan viên. Dương Nguyên Khánh quay về đại trướng, cởi áo ngoài, vừa chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, lúc này, thân binh đến trước cửa trướng bẩm báo:
- Điện hạ, có người ngoài doanh cầu kiến!
Trong đầu Dương Nguyên Khánh lập tức nghĩ vội qua, chau mày hỏi:
- Lại là ai?
Thân binh tiến lên, đặt một tấm danh trạng lên bàn của hắn, danh trạng chính là thiệp viếng thăm, trước mỗi cuộc bái phỏng, hẹn thời gian đến bái phỏng.
Dương Nguyên Khánh nhận tấn danh trạng, nhìn qua một cái, hơi giật mình, không ngờ là Đậu Kháng đến cầu kiến hắn.
Đậu Kháng, người này đương nhiên hắn biết. Năm Nhân Thọ thứ tư, tổng quản Đậu Kháng năm đó bị hắn bắt tại U Châu, sau này đến triều Đường rất được trọng dụng, nắm đại quyền trong tay. Sao y lại đến tìm mình, chẳng lẽ là Đậu gia cũng muốn tìm đường lui sao?
- Mời y vào!
Dương Nguyên Khánh ra lệnh….
Không lâu sau, ngoài lều truyền đến tiếng bước chân, tấm màn lều xốc lên, một người đàn ông trung niên mặt đầy râu cùng với thân binh đi vào lều lớn. Mặt dù mười mấy năm không gặp, Dương Nguyên Khánh vẫn vừa nhìn thì nhận ra y, chính là Đậu Kháng năm đó bị hắn bắt giữ.
Không đợi Dương Nguyên Khánh đứng dậy chào hỏi, Đậu Kháng đã đi lên phía trước một bước dài, khiến các thân binh bị dọa tời giật mình, muốn bắt giữ y đã không còn kịp nữa. Không ngờ, Đậu Kháng lại quỳ một gối trước mặt Dương Nguyên Khánh, trầm giọng nói:
- Tội thần Đậu Kháng tham kiến Sở Vương điện hạ!