Vương Ngữ Yên nói:
- Vân Châu Tần gia trại nổi danh nhất về môn Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao. Năm xưa Tần Công Vọng tiền bối sáng chế ra sáu mươi bốn chiêu thức Đoạn Môn Đao, nhưng hậu nhân quên mất năm chiêu, nghe nói chỉ còn truyền lại năm mươi chín chiêu thôi. Diêu trại chủ, ông học được bao nhiêu chiêu rồi?
Diêu Bá Đương giật mình buột miệng:
- Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao của Tần gia trại chúng ta nguyên thủy có sáu mươi tư chiêu, sao ngươi lại biết được?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Trong sách có chép như vậy, xem chừng không sai phải không? Năm chiêu bị mất là Bạch Hổ Khiêu Giản, Nhất Khiếu Phong Sinh, Tiễn Phác Tự Như, Hùng Bá Quần Sơn, còn chiêu thứ năm là gì nhỉ? Ồ là Phục Tượng Thắng Sư, có đúng không nào?
Diêu Bá Đương đưa tay vuốt râu, trong bản môn có năm chiêu tinh yếu nhất nay đã thất truyền, y cũng chỉ biết thế, nhưng chiêu số đó ra sao thì trong môn phái chẳng một ai biết được. Bây giờ nghe nàng nói ra vanh vách, y vừa kinh hãi, vừa nghi ngờ nên câu hỏi của nàng không sao trả lời được.
Một gã chừng ngoài ba mươi tuổi mặc áo bào trắng ngồi bên phía tây cất tiếng lạnh lùng nói:
- Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao của Tần gia trại bị thiếu mất năm chiêu, Diêu trại chủ đang lúc bận rộn nên không nhớ được. Chẳng hay cô nương xưng hô với Mộ Dung Bác Mộ Dung tiên sinh như thế nào?
Vương Ngữ Yên đáp: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Mộ Dung lão gia là dượng của tôi, còn tôn tính đại danh các hạ là gì?
Người kia cười nhạt nói:
- Cô nương gia học uyên nguyên đã thông hiểu thấu đáo võ công của Diêu trại chủ. Vậy lai lịch của tại hạ cô nương đoán thử xem nào?
Vương Ngữ Yên mỉm cười nói:
- Vậy ông thử phô một chút thân thủ xem nào. Chỉ nói vài câu thì tôi chịu không thể đoán được.
Gã nọ gật đầu nói:
- Phải lắm.
Tay trái y vào ống tay áo bên phải, còn tay phải lại cho vào ống tay phải tưởng chừng như mùa lạnh người ta làm thế để cho ấm. Y lập tức rút tay ra, hai tay mỗi tay đã cầm một loại binh khí hình dạng lạ lùng, tay trái là một cái dùi sắt dài chừng sáu bảy tấc, mũi dùi lại cong cong, còn tay phải cầm một cái búa hình bát giác, cán búa dài cả thước, đầu búa cũng không to bằng nắm tay như đầu búa thường. Hai món binh khí đó be bé xinh xinh trông như đồ chơi của trẻ con xem chừng không dùng để giao đấu được. Những đại hán phương bắc ngồi bên phía đông nhìn thấy món binh khí cổ quái đó có mấy người cười rộ lên. Một gã nói:
- Thằng bé đất Xuyên đem đồ chơi ra cho bà con coi đấy mà!
Những người phía tây nghe nói thế ai nấy trừng mắt hầm hầm nhìn y.
Vương Ngữ Yên nói:
- Ồ, đây là Lôi Công Oanh, các hạ hẳn là giỏi về khinh công và ám khí. Trong sách có viết Lôi Công Oanh là binh khí độc đáo của phái Thanh Thành ở Thanh Thành Sơn đất Tứ Xuyên. Chữ "Thanh" có chín miếng đánh, còn chữ "Thành" có mười tám phép phá thật là kỳ bí khó lường. Các hạ ắt hẳn phải là họ Tư Mã, đúng không?
Gã đó vốn mặt lầm lì nghe nàng nói mấy câu mặt liền biến sắc, luôn cả ba người ngồi bên cạnh y cũng lấm lét nhìn nhau, một lúc sau mới nói:
- Nhà Mộ Dung Cô Tô võ học uyên bác không ai sánh kịp, quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ là Tư Mã Lâm, xin thỉnh vấn cô nương, có phải quả thực chữ Thanh có chín miếng đánh, chữ Thành có mười tám phép phá hay không?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Câu hỏi của ông hay lắm. Theo tôi thì chữ Thanh phải nói là có mười miếng mới thật là đúng, Thiết Bồ Đề và Thiết Liên Tử bề ngoài tuy giống nhau nhưng cách dùng hoàn toàn khác hẳn, không thể lẫn lộn thành một được. Còn như chữ Thành tuy nói là có mười tám cách phá nhưng Phá Giáp, Phá Thuẫn, Phá Bài ba loại chiêu số không có gì khác biệt hẳn, có vẻ như cố ý làm ra cho đủ số mười tám, thực sự thì nếu gom lại thành mười lăm hay mười sáu cách phá lại có vẻ tinh yếu hơn.
Tư Mã Lâm nghe nói mà há hốc mồm, võ công chữ Thanh y chỉ học được mới có bẩy miếng, việc phân biệt Thiết Liên Tử và Thiết Bồ Đề nào có biết gì đâu, còn ba cách Phá Giáp, Phá Thuẫn, Phá Bài là ba môn võ công y đắc ý nhất vốn vẫn được coi là tuyệt kỹ trấn sơn của phái Thanh Thành bây giờ cô gái này lại bảo phải gom làm một. Y lúc đầu thì kinh hãi thực nhưng sau đó chuyển qua tức tối nghĩ thầm: "Võ công của ta cũng như tên tuổi nhà Mộ Dung biết từ lâu rồi, họ định làm bẽ mặt mình nên đặt điều ra nói lăng nhăng, cho cô gái này ra phét lác đây mà."
Y nghĩ vậy nên không nổi cọc chỉ thản nhiên nói:
- Đa tạ cô nương chỉ giáo khiến cho mỗ như được mở đám mây mù.
Y trầm ngâm một lát rồi quay sang kẻ phó thủ ở bên cạnh nói:
- Chư sư đệ, ngươi thử ra lãnh giáo cô nương này xem nào.
Chư Bảo Côn là một người đàn ông mặt mũi xấu xí rỗ nhằng rỗ nhịt, xem chừng còn lớn hơn Tư Mã Lâm vài ba tuổi, ngoài bạch bào y lại còn bịt đầu bằng vải trắng trông như người mặc đồ tang, dưới ánh nến mơ hồ thật đầy âm khí. Y đứng lên vòng tay vào tay áo rút ra một cái dùi và một cái búa, giống hệt Lôi Công Oanh của Tư Mã Lâm, nói:
- Thỉnh cô nương chỉ điểm.
Người đứng chung quanh ai cũng nghĩ thầm: "Binh khí của ngươi giống hệt của Tư Mã Lâm, cô gái này biết được Tư Mã Lâm lẽ nào lại không biết của ngươi hay sao?" Vương Ngữ Yên nói:
- Các hạ cũng sử dụng Lôi Công Oanh, chắc hẳn cũng ở trong phái Thanh Thành?
Tư Mã Lâm nói:
- Chư sư đệ của mỗ đái nghệ tòng sư.(13.5) Nguyên bản là môn phái nào, mong được tuệ nhãn của cô nương xem thử ra sao?
Y nghĩ bụng: "Chư sư đệ vốn ở môn phái nào đến chính ta cũng không biết rõ, nếu như ngươi đoán ra được thì quả là lạ kỳ." Vương Ngữ Yên tự nhủ: "Cái này quả là một việc khó khăn." Nàng chưa mở miệng thì Diêu Bá Đương bên phía Tần gia trại đã xen vào:
- Tư Mã chưởng môn, phải chăng ngươi mượn tay cô nương này để nói toạc bộ mặt thật của sư đệ, chẳng hay có dụng ý gì? Làm như thế có phải bẽ mặt nhau không?
Tư Mã Lâm ngạc nhiên đáp:
- Có gì mà bảo là bẽ mặt nhau?
Diêu Bá Đương cười nói:
- Lệnh sư đệ bây giờ mặt rỗ như tổ ong, điêu khắc cực kỳ tinh tế. Bộ mặt thật của y bây giờ đố ai biết nó như thế nào cho nổi.
Cả cánh bên phía đông đều phá lên cười sằng sặc. Chư Bảo Côn ghét nhất là ai nói đến mặt rỗ của y, nay nghe Diêu Bá Đương công nhiên châm chọc, làm sao có thể nhịn được? Y không cần biết tới Diêu Bá Đương là một tay có thế lực ở phương bắc, lại làm chủ một trại, chiếc dùi bên tay trái liền đâm ra nhắm thẳng vào ngực y, chiếc búa tay phải gõ vào chuôi dùi một cái, chỉ nghe rít lên, một món ám khí đã bắn vào người Diêu Bá Đương.
Tần gia trại và phái Thanh Thành từ khi mới đến Thính Hương thủy tạ đã có chiều không ưa nhau nên chẳng bên nào giữ lễ với bên nào, bên này lườm thì bên kia cũng nguýt lại, nếu bọn Vương Ngữ Yên không đến hai bên ắt đã choảng nhau. Diêu Bá Đương mở lời châm chọc bản ý vốn chỉ muốn khích bác đối phương, ngờ đâu người ta chẳng nói chẳng rằng đã ra tay ngay. Ám khí đó thật là thần tốc, trong cơn nguy cấp không kịp rút đao ra gạt, vội đưa tay chộp ngay cái chân nến trên bàn, nhắm thảng vào ám khí đập một cái, nghe cạch một tiếng bắn ngay lên xà nhà.
Thì ra đó là một mũi cương châm dài chừng ba tấc. Mũi kim đó tuy ngắn thật nhưng lực đạo cực kỳ mạnh mẽ, hổ khẩu Diêu Bá Đương tê đi, chiếc chân đèn rơi luôn xuống đất nghe kêu loảng xoảng.
Quần đạo bên Tần gia trại lật đật rút đao, hò hét vang dội:
- Bắn ám khí đả thương người đấy hả?
- Thế thì còn chó gì là anh hùng hảo hán?
- Đồ mặt dầy, con bà mày chứ! Thật vô liêm sỉ!
Một gã béo ị mồm miệng lại càng thô tục, đem mười tám đời tổ tông đối phương ra mà chửi bới. Cả bọn phái Thanh Thành trước sau vẫn lặng yên không nói một lời, coi những lời mạ lỵ của Tần gia trại như không nghe không thấy.
Diêu Bá Đương trong cơn hoảng hốt chụp vội cái chân đèn, trong chớp mắt như thế cầm không chắc, nhưng đối với một người đã tu tập mấy chục năm mà để một chiếc kim nhỏ xíu đánh rơi vật đang ở trong tay, theo qui củ võ lâm mà luận thì đã thua một chiêu, nghĩ thầm: "Võ công đối phương có chút tà môn, nghe tiểu cô nương này nói, phái Thanh Thành có chín miếng trong chữ Thanh, chắc toàn là công phu lén lút, lợi dụng khi người ta bất ngờ sẽ khiến cho địch bị thất thế." Y liền giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ yên lặng, cười nói:
- Chiêu mới rồi của Chư huynh đệ quả là hay, mà cũng thật là âm độc! Cái đó tên là gì thế?
Chư Bảo Côn cười hắc hắc, không trả lời. Gã mập của Tần gia trại lại xen vào:
- Chắc tên là "mặt dầy không biết xấu, lén lút hại người."
Một người trung niên cười nói:
- Thì người ta mặt thế kia không dầy thì là gì, chiêu đó tên nghe hay thật, đúng là tên sao người vậy, hợp lý quá, hợp lý quá!
Trong ngôn ngữ ra vẻ chọc ghẹo đối phương mặt rỗ. Vương Ngữ Yên lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Diêu trại chủ, ông làm thế không phải chút nào!
Diêu Bá Đương ngạc nhiên:
- Cái gì?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Ai cũng có lúc bệnh tật để rồi thương tàn đến thân thể. Khi còn nhỏ đi đứng sơ ý có khi ngã què giò thành khập khiễng. Giao đấu với người ta cũng thể chột mắt, cụt tay. Bằng hữu trong võ lâm có bị tổn thương gì cũng là chuyện thật bình thường, có phải không nào?
Diêu Bá Đương nghe vậy chỉ còn có nước gật đầu. Vương Ngữ Yên nói tiếp:
- Vị Chư gia này khi còn bé chẳng may bị bệnh nặng, trên người có tì vết, sứt sẹo thì có gì đáng cười? Nam tử hán đại trương phu, thứ nhất phải luận đến bụng dạ nhân phẩm, thứ hai là tài cán sự nghiệp, thứ ba là văn học võ công. Mặt đẹp hay xấu có liên can gì đâu?
Diêu Bá Đương không cãi vào đâu được đành chỉ cười ha hả nói:
- Lời của tiểu cô nương nghe ra thật có đạo lý. Nói gì thì nói cũng tại lão phu cười Chư huynh đệ là không phải.
Vương Ngữ Yên nhoẻn một nụ cười nói:
- Lão gia tử thản nhiên nhận lỗi, quả thực quang minh lỗi lạc.
Nàng quay sang Chư Bảo Côn lắc đầu nói:
- Không được đâu, cái đó không thể dùng được.
Nàng nói mấy câu đó thần tình vừa ôn nhu, vừa khuyến khích làm như cô chị nhìn thấy cậu em mồ hôi mồ kê nhễ nhại làm chuyện gì ngoài sức của mình nên ra lời khuyên nhủ, giọng nói cực kỳ thân thiết.
Chư Bảo Côn nghe nàng nói trong võ lâm nếu như thân thể có thương tổn gì chăng nữa thì cũng là chuyện thường như cơm bữa, nam tử hán đại trượng phu phẩm cách công nghiệp mới là hàng đầu, trong lòng hết sức hả hê. Y cả đời vì mặc cảm mặt rỗ nên lúc nào trong bụng cũng uất ức không vui, xưa nay chưa từng nghe ai vì mình mà phân giải một cách thành khẩn, có lý như thế, thế nhưng đến sau nghe nàng nói mấy câu: "Không được đâu, cái đó không thể dùng được," liền hỏi lại:
- Cô nương nói sao?
Y nghĩ bụng: "Cô nàng bảo môn Thiên Vương Bổ Tâm Châm của ta không thi hành được chăng? Không dùng được chăng? Cô ta có biết đâu trong cái dùi này có đến mười hai mũi cương châm. Nếu ta không ngừng tay đập luôn mấy cái thì đã lấy mạng tên già này rồi. Có điều trước mặt Tư Mã Lâm mình không nên tiết lộ những gì đang mưu tính."
Lại nghe Vương Ngữ Yên nói tiếp:
- Môn Thiên Vương Bổ Tâm Châm của ông quả là một môn ám khí cực kỳ bá đạo…
Chư Bảo Côn giật nảy mình, kêu "a" lên một tiếng. Tư Mã Lâm và hai cao thủ khác của phái Thanh Thành cũng ngạc nhiên kêu lên:
- Cái gì?
Chư Bảo Côn sắc mặt biến đổi nói:
- Cô nương sai rồi! Đây không phải là Thiên Vương Bổ Tâm Châm mà là ám khí của phái Thanh Thành chúng ta, phép đánh thứ tư trong chữ Thanh, tên là Thanh Phong Đinh.
Vương Ngữ Yên mỉm cười:
- Thanh Phong Đinh bề ngoài coi cũng giống thế. Ông bắn Thiên Vương Bổ Tâm Châm dùng khí cụ, thủ pháp y hệt như Thanh Phong Đinh. Thế nhưng ám khí bản chất không căn cứ vào hình dáng hay tư thế phát xạ mà là ở kình lực và thế đi. Mỗi khi bắn một mũi cương tiêu, phái Thiếu Lâm có thủ kình của phái Thiếu Lâm, phái Côn Lôn có thủ kình của phái Côn Lôn, không thể nào lẫn lộn được. Môn này của ông là…
Đôi mắt Chư Bảo Côn bỗng dưng hung dữ lạ thường, đầy sát khí, chiếc dùi liền đưa lên ngang ngực, chỉ cần lấy búa gõ vào cán một cái thì cương châm sẽ bắn ngay vào người Vương Ngữ Yên. Trong số người chung quanh có quá nửa kêu toáng lên, mới đây thấy y bắn Diêu Bá Đương, thế đi rất nhanh, kình đạo thật mạnh, trong các loại ám khí hiếm thấy loại nào bằng được, hiển nhiên chiếc dùi đó rỗng có đặt lò so chứ sức người không sao có thể làm nổi. Huống chi mũi dùi lại cong cong, không ai ngờ rằng lại dùng để bắn ám khí, có biết đâu cái nòng nằm trong dùi lại thẳng tắp. Cũng may Diêu Bá Đương mắt tinh tay lẹ mới thoát được kiếp nạn, chứ còn như y bắn vào Vương Ngữ Yên thì một cô gái đẹp liễu yếu đào tơ thế kia làm sao tránh kịp? Thế nhưng Chư Bảo Côn thấy nàng xinh đẹp như thế không nỡ ra tay, lại thêm mới đây nàng biện giải cho mình trong lòng cảm kích nên quát lên:
- Cô nương, đừng có lắm lời mà mang họa vào thân.
Ngay lúc đó một người đã vọt lên chặn trước mặt Vương Ngữ Yên, chính là Đoàn Dự. Vương Ngữ Yên mỉm cười nói:
- Đa tạ Đoàn công tử. Chư đại gia, ông không ra tay giết tôi, cũng xin đa tạ. Thế nhưng dẫu ông có giết tôi chăng nữa thì cũng vô ích. Hai phái Thanh Thành, Bồng Lai đời đời thù hận, việc ông âm mưu hơn tám mươi năm trước, chưởng môn đời thứ bảy của quí phái Hải Phong Tử đạo trưởng đã từng thử qua. Tài cán võ công ông ta chắc không kém gì ông đâu.
Bọn người phái Thanh Thành nghe thấy nàng nói thế liền đưa mắt hầm hầm nhìn Chư Bảo Côn, ai nấy đều nghi ngờ: "Không lẽ y là môn hạ của kình địch sống mái với ta là phái Bồng Lai, trà trộn vào trong môn phái mình? Sao giọng y rặt Tứ Xuyên, không để lộ chút khẩu âm Sơn Đông nào?"
Nguyên lai phái Bồng Lai và phái Thanh Thành, một phái hùng cứ một phương nơi bán đảo Sơn Đông, một phái ở bên Tây nhưng hơn một trăm năm trước cao thủ hai phái kết oán cừu, từ đó báo thù qua lại, giết nhau thật là thảm khốc. Hai phái đều có tuyệt nghệ riêng, khắc chế lẫn nhau, sở dĩ hiềm khích cũng chỉ vì đàm luận võ công mà nên nỗi.
Sau mấy chục trận đại tranh đấu, đại cừu sát phái Bồng Lai lẽ dĩ nhiên không thắng được phái Thanh Thành mà phái Thanh Thành cũng không thể nào thắng được phái Bồng Lai. Lần nào tranh chấp cũng mãnh liệt, để rồi cao thủ hai bên đi đến chỗ lưỡng bại câu thương, đồng qui ư tận. Hải Phong Tử, người mà Vương Ngữ Yên vừa nhắc đến là một nhân tài kiệt xuất của phái Bồng Lai. Ông ta chăm chỉ nghiên cứu các chỗ hay chỗ dở, sở trường sở đoản của cả hai môn phái, biết rằng với công phu tu luyện của mình, trong một đời này lấn được phái Thanh Thành không phải là chuyện khó. Thế nhưng sau khi mình qua đời rồi, nếu phái Thanh Thành có được một nhân vật thông minh tài trí thì lại có cơ hội lấn được phái mình. Thành thử nếu như chịu khổ một lần mà thoải mái muôn đời, thì chỉ có cách gửi đứa học trò đắc ý nhất của mình trà trộn vào bên địch để học lén võ công, để có thể biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.(13.6) Thế nhưng tên đệ tử đó học chưa xong thì bị phái Thanh Thành phát giác lập tức đem ra xử tử.
Từ đó trở đi, hai bên cừu oán càng sâu xa, vấn đề phòng bị đối phương học lén võ công càng thêm cẩn mật.
Mấy chục năm qua, phái Thanh Thành qui định không thu học trò là người phương bắc, không cần phải là người Sơn Đông, mà dù cho là Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Tây, Thiểm Tây chỉ đá giọng miền bắc một chút cũng không nhận. Càng về sau qui củ càng nghiêm nhặt, tới nay chỉ người đất Xuyên mới được thu nhận mà thôi.
Thanh Phong Đinh là ám khí độc môn của phái Thanh Thành, còn Thiên Vương Bổ Tâm Châm là của phái Bồng Lai. Chư Bảo Côn rõ ràng bắn Thanh Phong Đinh mà Vương Ngữ Yên lại bảo là Thiên Vương Bổ Tâm Châm khiến cho cả phái Thanh Thành ai nấy đều kinh hãi. Phái Bồng Lai cũng có qui luật tương tự như phái Thanh Thành, nghiêm định chỉ người Sơn Đông mới nhận, trong đó lại còn chia ra Lỗ Đông là tốt nhất, thậm chí Lỗ Tây, Lỗ Nam muốn được vào làm môn hạ phái Bồng Lai cũng khó tày trời.
Một người dù giả trang giỏi đến đâu cũng có lúc để lộ sơ hở, nói chuyện một nghìn câu thể nào chẳng lọt vào vài tiếng hương âm ngữ điệu của mình. Chư Bảo Côn là người họ Chư đất Quán Huyện, là một thế gia đại tộc của đất Tây Xuyên, sao lại có thể là môn hạ của phái Bồng Lai được? Mọi người thật có nằm mơ cũng không nghĩ đến.