Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 120: Kì binh đột hiện (I)
Người dịch: livan
Nguồn 4vn
- Bà im đi! - Liễu Như Lãng đột nhiên hét lớn - Bà tàn độc quá sức mà! Sao tôi lại có một người mẹ như thế được kia chứ?
Gã cười đau khổ giữa tiếng khóc:
- Vì sao hồi đó bà không một kiếm giết phứt tôi cho rồi! Để tôi hôm nay phải chịu biết bao nhiêu đau đớn thế này!
Bích Vân cung chủ dịu dàng bảo gã:
- Lãng nhi, con lại đây, trên đời này, chỉ sót lại giữa hai mẹ con mình một mối thân tình sâu xa nhất, Liễu gia ở Giang Nam đã là của con rồi, Bích Vân cung cũng của con, ngoài chuyện phục thù, con là lẽ sống duy nhất của đời ta!
Liễu Như Lãng cười gằn:
- Trong mắt bà chỉ thấy toàn là phục thù, tôi chiếm chỗ nào ở trong đó? Từ giờ trở đi, bà là bà, tôi là tôi, hết còn gì mắc míu với nhau nữa!
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 120: Kì binh đột hiện (II)
Hà Thanh Liên đến trước Bích Vân cung chủ, nhẹ nhàng khuyên:
- Nhị sư muội, đến nước này rồi, mà các chuyện cũ cũng đã qua hơn hai mươi năm, muội hãy quên hắn đi, đừng cố chấp mãi nữa.
Bích Vân cung chủ giọng chát chúa:
- Không! Chẳng phải chuyện đã qua đâu, oán hận ngày ngày như con rắn độc nó gặm nhắm rứt riả tim muội, không ngày nào ngưng nghỉ hết!
Hà Thanh Liên hỏi:
- Chẳng lẽ muội đành lòng đem tâm huyết các lịch đại tổ sư cùng của sư phụ huỷ diệt trong phút chốc, mà cơ nghiệp trăm năm này của Bích Vân cung thật đã khó khăn biết bao mới gầy dựng lên được như vậy. Ơn sư phụ ban cho muội nặng tầy san, muội .. muội chẳng lẽ không nghĩ đến chút nào hay sao?
- Ha ha ... - Bích Vân cung chủ nguớc mặt trông lên trời cao, cười ầm ... - Sư phụ là một cái thứ tiện nhân gì đâu á! Nếu nó đã không thành thân cùng Giang Đàn, chủ động xin rời núi, sư phụ đâu có đem truyền ngôi cung chủ lại cho ta? Sư tỉ đừng có lải nhải chuyện ân nghĩa của sư phụ với ta nữa, bà ta rõ ràng biết ta yêu thương Giang Đàn đến coi nhẹ sống chết, vậy mà bà đã khơi khơi để măc cho Giang Đàn cùng con tiện nhân đó ra đi, ta hận bà muốn chết. Bữa nay mà không báo thù được, ta cũng hết muốn sống, tất cả cùng nhau chết đi cho rồi!
Bỗng Giang phu nhân quay sang tứ đại hộ pháp, chắp tay, nói:
- Bốn vị tỉ tỉ, những gì bà ta nói, các vị đều phải nghe cho rõ, nó có chút nào phong phạm của một chưởng môn đâu! Bà ta trên thì không kính trọng các bậc tôn trưởng, dưới lại chẳng chút quý mến môn nhân, cứ luôn miệng đòi bọn ta phải cùng chết theo, cái thứ cung chủ đó dùng vào chỗ nào? Sư phụ muội mà còn tại thế, thể nào cũng truất phế nó đi. Điều lệ môn quy của Bích Vân cung có ghi rõ rành rành, kẻ nào khi sư diệt tổ, đưa đẩy bổn môn vào chỗ tối nguy nan, cho dù làm cung chủ hay một môn nhân bình thường, đều nhất luật bị trục xuất ra khỏi cung! Theo điều lệ đó, bây giờ Lâm Hinh Lan bị trục xuất khỏi Bích Vân cung rồi, bổn cung giờ đây khiếm khuyết chưởng môn, muội đề cử đại sư tỉ muội lên làm cung chủ, các vị có điều gì dị nghị?
Thưở xưa, bà vốn là người đồ đệ mà tiền nhiệm cung chủ yêu quý nhất, tất cả chúng môn nhân đều hiểu ngầm chức cung chủ ắt lọt vào tay bà, không ngờ, xảy ra chuyện Giang Đàn, bà đột nhiên xuống núi, mai danh ẩn tính chốn giang hồ. Mà bà trước sau vẫn hãy còn làm môn nhân của Bích Vân cung, tứ đại hộ pháp trong lòng lúc nào cũng nhớ nhung bà, giờ đây, nhìn tình hình, bà Bích Vân cung chủ đây chẳng chút đoái hoài đến thuộc hạ, bà đã chẳng ngần ngại, thí bỏ tính mệnh của chính toàn môn nhân,
Lập tức bốn vị hộ pháp giương mắt nhìn nhau, không biết phải nói năng gì.
Giang phu nhân hỏi:
- Các vị thấy đều không nói, vậy là không có dị nghị.
- Tiện nhân! - Bỗng Bích Vân cung chủ nhoài người tới, nhanh như sấm sét, bà vung tay quét mạnh vào thân mình Giang phu nhân, một đám mây những kim châm tẩm độc mảnh nhỏ như da bò ào ạt bay về hướng Giang phu nhân. Những kim này cực nhẹ, không ai trong võ lâm đủ tài sử dụng làm ám khí, nhưng do được Bích Vân cung chủ vận khí vào, chúng phát tiếng xè xè, thấy rõ nội lực tàng chứa bên trong quả không phải nhỏ.
- Khoan làm hung đã! - Tiêu Phong tung mình lên cao, song chưởng đẩy ngang, một chiêu "Đột Như kỳ lai " thúc mạnh ra, kình lực hồn hậu của nó đánh bay ngược các độc châm trở về.
Bích Vân cung chủ hoảng hốt, tái mặt, không chút dụ dự, bà thò tay ra sau tóm một người đệ tử, dùng thân hình gã làm tấm mộc che chắn, quay gã một vòng, người đệ tử lãnh trọn toàn bộ số độc châm. Hắn chết lập tức, da mặt đen sạm, máu chảy từ thân thể toát ra một mùi hôi thối khủng khiếp.
Tát cả người cung Bích Vân thấy cung chủ đối xử thuộc hạ kiểu đó, nhìn người đồng môn chết thảm, họ chẳng khỏi rùng mình, hè nhau lùi nhanh ra xa, sợ bị bà tóm lấy làm vật thế thân.
Nhớ đến Hư Trúc xưa kia từng thống lĩnh toàn bộ thuộc hạ cung Linh Thứu liều chết lẻn vào Liêu quốc cứu mình, Tiêu Phong bất giác thở dài, ông thu chưởng, đứng im.
Hà Thanh Liên chắp mười ngón tay, niệm:
- A Di Đà Phật đúng là muội quấy quá lắm rồi, nhị sư muội, muội khăng khăng không chịu hối cải ?
Bích Vân cung chủ ngển cao đầu, cười ầm ĩ:
- Ha ha .. Hối cải? Ta chưa làm sai quấy, việc gì phải hối cải? Hiện giờ, chỉ có người khác đang phụ rẫy ta, ta chẳng phụ một ai hết.
Giang phu nhân lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người đều thấy cả chưa? Cái thứ cung chủ này bất cần đến sống chết của thuộc hạ, ngang nhiên ra tay giết hại đồng môn, sư phụ ta nơi cõi linh thiêng trên kia ắt bị nó chọc cho mà tím ruột. Chúng ta cùng tứ đại hộ pháp thương nghị rồi, quyết định truất phế ngôi vị cung chủ của nó, bầu đại sư tỉ ta lên làm chưởng môn. Đại sư tỉ xưa cũng là một đệ tử hết sức đắc ý của sư phụ ta, trong cung Bích Vân, không ai có võ công sánh ngang, tâm địa lại thuần lương, nhân hậu, chư vị thảy đều đồng ý cả chứ?
Các môn hạ Bích Vân cung đưa mắt nhìn nhau, người có niên kỷ khá cao trong bọn đều quen biết cả Giang phu nhân lẫn Hà Thanh Liên, họ biết điều Giang phu nhân nói đây hoàn toàn xác thực, nhưng chuyện phế, lập cung chủ, xưa nay đều do cung chủ đời trước truyền qua đời sau, bây giờ, ba tỉ muội đấu đá nhau, họ đều chẳng biết phải nói năng gì.
Bỗng một giọng nói cất cao:
- Bọn ta chẳng quản ai làm cung chủ hết, chỉ cần mỗi năm mỗi cho thuốc tạm chặn phát tác của bùa Sinh Tử phù trên mình, tránh cho bọn ta bị đau đớn qua mức vì nó, là bọn ta bầu lên làm cung chủ.
Câu đó vốn là ước muốn của toàn thể các nhân sĩ ba mươi sáu động, bẩy mươi hai đảo bị cài Sinh Tử phù vào người; thưở xưa, mang tấm lòng nhân hậu, Hư Trúc từng ra tay hoá giải cho một số lớn, nhưng nếu không có Sinh Tử phù làm vật ước thúc, người người càng ngày càng ít phục tùng Linh Thứu cung hơn.
---- Xem tiếp hồi 121 ----