Thiên Môn Công Tử Chương 9


Chương 9
Đồng hành.

Thành Đô nằm ở miền Trung của bình nguyên Xuyên Tây, vốn là thủ phủ Ba Thục, cũng là trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị của cả vùng Tây Nam, đồng thời là đầu mối giao thông trọng yếu nối liền Ba Thục, Cam Túc đến Trung Nguyên. Tuy cách xa Trung Nguyên, nhưng nhờ sản vật phong phú của vùng Ba Thục mà nơi này trở nên trù phú đông đúc không kém gì các thành trì khác như Kim Lăng ở Giang Nam và Lạc Dương ở Trung Nguyên.

Mỗi thành thị đều có một tầng lớp phú hào, số lượng tuy ít, nhưng lại nắm toàn bộ mạch máu kinh tế và chính trị của thành thị đó. Bọn họ hoặc là thương gia, hoặc là quan lại, hoặc là bang hội hoặc lại là một nhà danh gia vọng tộc, tuy thân phận khác nhau, nhưng có một điểm chung đó là họ đều là tinh anh trong thành thị đó. Người bình thường đa phần chỉ nghe thấy tên tuổi của bọn họ chứ rất ít khi nhìn thấy người thật. Bọn họ cao cao tại thượng, ngoài người nhà và đối tác làm ăn ra thì chỉ qua lại với những người cùng tầng lớp. Bọn họ định kỳ hội họp, hoặc kéo bè kết phái hoặc mưu tính hại nhau, vừa cùng hợp tác lại vừa đề phòng tính toán, đồng thời cũng cùng chia sẻ thông tin để tìm kiếm cơ hội làm ăn, như vậy tự nhiên sẽ hình thành một vòng giao du thần bí của riêng bọn họ, cũng chính là xã hội thượng lưu mà người ta vẫn nói.

Địa điểm tụ hội của giới thượng lưu Thành Đô là Đào Hoa sơn trang nằm ở ngoại ô Thành Đô, nơi đây nhìn bề ngoài chỉ là một sơn trang nghỉ ngơi bình thường, bất luận là trang hoàng hay cung cách bài trí đồ đạc đều không có gì tráng lệ, chỉ có những phú hào siêu cấp đã hoàn toàn khắc phục được sự thiếu thốn tiền bạc, mới không còn dùng vàng bạc để điểm trang cho trước cửa nhà mình. Cũng chỉ có những thương gia nhạy bén am hiểu tâm lý của các phú hào mới tô điểm cho những chốn vui chơi hoan lạc trở nên ấm áp như ở nhà vậy.

Đào Hoa sơn trang xét về bản chất, thì chính là một sòng bạc kiêm kỹ viện cao cấp, nhưng ở đây tuyệt đối không nghe thấy tiếng ồn ào thét ngũ gào lục, càng không nhìn thấy cảnh dung tục của các cô nương chào mời đưa đón. Ở đây dù chỉ là a đầu rót trà mang nước cũng đoan trang cẩn trọng như tiểu thư khuê các. Điều này chính là do ngưỡng cửa cao cao tại thượng của sơn trang, ngoài việc trước tiên phải giao nộp một khoản tiền phí năm mà người bình thường nghe thấy sẽ sợ líu lưỡi ra, nếu không có người nổi tiếng ở bản địa dẫn tiến, thì dù có nhiều tiền đến mấy cũng đừng hòng bước qua cửa lớn nơi đây, điều này khiến cho số lượng hào khách có đủ tư cách đến đây mãi vẫn chưa vượt qua nổi con số trăm người. Một khi đã bước vào sơn trang, bất kể bên ngoài có thô tục bậy bạ thế nào, đã đến đây thì phải biết tuân thủ lễ nghĩa, giữ phong thái của bậc quý phái, cử chỉ nho nhã cao sang, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, mãi mãi không thể trở lại Đào Hoa sơn trang nửa bước. Dù là những kẻ cuồng ngạo đến mấy cũng không dám giở trò gây sự ở đây, bởi đằng sau Đào Hoa sơn trang chính là Đường Môn.

Khi màn đêm từ từ buông xuống, Đào Hoa sơn trang lại bắt đầu một ngày kinh doanh như mọi ngày. Ngựa quý, xe sang, kiệu ấm lục tục được đón tiếp tiến vào sơn trang, xếp thành hai hàng tề chỉnh ngoài hành lang, từ cửa lớn nhìn vào không hề nhìn thấy mụ tú bà hay cô nương nào đón khách cả, chỉ có mấy thiếu niên mặc áo trắng như tuyết dắt ngựa dẫn xe cho khách. Mặt mũi người nào người nấy đều sáng sủa anh tuấn, cử chỉ cung kính lễ nghi, bộ y phục màu nguyệt bạch thướt tha khiến bọn họ nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng nếu ai vì thế mà coi thường bọn họ thì nhất định sẽ ân hận cả đời.

Một vị công tử cưỡi bạch mã dắt theo vài người tùy tùng dừng lại trước cửa sơn trang. Mấy thiếu niên đón khách vội chạy đến, cười mỉm chào đón khách quen: “Diệp nhị công tử đã lâu không đến, không biết gần đây bận việc gì?”

Gã trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa mặt mũi trắng trẻo nhẵn nhụi không râu, để mấy người tùy tùng đỡ xuống ngựa, lẩm bẩm đáp: “Vẫn là mấy việc vớ vẩn.” Vừa nói vừa móc một đĩnh bạc dúi vào tay thiếu niên dắt ngựa, kéo y lại gần hỏi nhỏ: “Nghe nói hôm nay có đấu giá? Không biết hàng hóa thế nào?”

Thiếu niên nở một nụ cười ám muội: “Giá khởi điểm ba nghìn lượng, công tử là khách quen, biết rõ sơn trang tuyệt đối không thách giá cao bao giờ.”

Diệp nhị công tử vừa lòng gật đầu: “Xem ra hôm nay bản công tử không uổng công đến đây rồi.” Nói đoạn liền nghênh ngang đi vào, dọc lối đi chỉ thấy đám thiếu niên áo trắng đều nhường đường thi lễ. Bọn y nhận ra vị Diệp nhị công tử này chính là con rể tương lai của chủ nhân, nhị công tử của cự phú đất Ba Thục Diệp Kế Hiên, y tên là Diệp Hiểu, cũng là tay chơi bời nổi danh đất này.

Được hai thiếu niên dẫn đường, Diệp nhị công tử băng qua dãy hành lang, cuối cùng đến trước một gian đại sảnh cổ kính thanh nhã, phía trên cửa đề hai chữ “Thanh Viên”. Đồ đạc trong sảnh dường như không bắt mắt lắm, nhưng khiến người ta cảm thấy hết sức hài hòa dễ chịu, chỉ bậc hành gia chân chính mới nhận ra, bất cứ món đồ nào bày biện ở đây đều đáng giá bằng cả gia tài của một nhà bình thường. Ở đây tuy có thể uống rượu ngon được mang từ Tây Vực sang, nếm hải sản Phù Tang tiến cống, thưởng thức hương liệu sản xuất ở Lưu Cầu, nhưng những thứ đó đối với khách đến Đào Hoa sơn trang thì chẳng có gì đặc biệt cả. Thứ có thể khiến phú gia công tử như Diệp Hiểu phải vội vàng chạy đến, tuyệt đối không phải là những vật phẩm tầm thường kia.

“Diệp nhị công tử!” Diệp Hiểu vừa vào đến Thanh viên, những người khách đến sớm hơn liền lần lượt chắp tay bái chào. Trong giới thượng lưu ở bản địa, Diệp gia là nhà đứng đầu, huống hồ y lại còn là con rể tương lai của Tông chủ Đường Môn nữa, nào ai dám lơ là bất kính.

Diệp Hiểu vừa hờ hững đáp lễ chúng nhân, ánh mắt vừa không ngừng đưa đảo tìm khắp gian phòng, rồi y nhanh chóng tìm thấy bằng hữu thân thiết của mình. Gương mặt anh tuấn lập tức nở ra một nụ cười từ đáy lòng, tiến về phía đối phương, gọi lớn như chỗ không người: “Đường Tiếu!”

“Nhị công tử đã lâu không đến rồi!” Một công tử áo gấm thân hình nhỏ bé vội cười cười bước lên đón. Hai bên chắp tay chào qua loa, rồi Diệp nhị công tử kéo Đường Tiếu lại hỏi nhỏ: “Huynh gấp gáp phái người mời ta đến, rốt cuộc hôm nay đấu giá món hàng gì? Đáng để ta bỏ ra bao nhiêu bạc vậy?”

Đường Tiếu cười bí mật: “Ngươi cứ trả giá thoải mái đi, bỏ ra bao nhiêu cũng không hối hận đâu.”

Diệp Hiểu gật gật đầu hiểu ý: “Có câu nói đó của huynh ta yên tâm rồi, ta sẽ dốc toàn lực bồi tiếp đến cùng.”

Hai người vừa thưởng thức rượu nho Tây Vực vừa nói chuyện ngựa tốt, mỹ nhân. Trong khi đang nói chuyện thì nhìn thấy một thiếu niên áo trắng trong Đào Hoa sơn trang bước lên khán đài phía trước gian đại sảnh, trong sảnh lập tức trở nên tĩnh lặng, chỉ thấy thiếu niên đó đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi chỉ vào một bộ đồ sứ nói lớn: “Đồ gốm ngự dụng thời Tống, giá thấp nhất một nghìn lượng, mỗi lần trả giá cao hơn hai trăm lượng.”

Lời vừa dứt trong sảnh đã có người đưa tay trả giá, thiếu niên vừa báo giá đưa mắt khắp gian phòng tìm người trả giá cao hơn. Bộ đồ gốm kia nhanh chóng được người ta mua với giá cao gấp hai lần giá ban đầu. Tiếp theo đó là đấu giá hai món đồ cổ, cuối cùng thiếu niên kia chỉ vào một chiếc rương lớn đặt trên khán đài: “Đây là món đồ cuối cùng được đấu giá trong ngày hôm nay, theo lệ cũ, tiểu sinh không nói nó là cái gì, mà chỉ dựa vào sự hứng thú của quý khách đặt giá, giá thấp nhất là ba nghìn lượng, bước giá tăng thêm năm trăm lượng.”

Mọi người đều biết Đào Hoa sơn trang không bao giờ nói thách giá cao, cho nên tuy không biết trong rương là thứ gì, nhưng vẫn có rất nhiều người lần lượt giơ tay, nhanh chóng đẩy giá tiền tăng lên gấp bội. Diệp Hiểu thấy người trả giá dần ít đi, cuối cùng giơ tay quát: “Một vạn lượng!”

Mọi người thấy Diệp nhị công tử ra tay thì đều rút lui. Diệp Hiểu đang dương dương tự đắc chờ đợi tiếng cồng định giá vang lên, thì thấy trong góc đại sảnh có người từ từ đưa tay lên. Thiếu niên vội chỉ về phía đó báo: “Vị công tử ở phía kia trả một vạn năm trăm lượng.”

Diệp Hiểu không cần suy nghĩ tính toán giơ tay quát giá: “Một vạn năm nghìn lượng!”

Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng thiếu niên cao giọng báo: “Vị công tử ở phía kia trả giá một vạn năm nghìn năm trăm lượng.”

Diệp Hiểu thoáng bất ngờ, thông thường kẻ tranh đua về tiền bạc với công tử con nhà phú hào như gã, tìm cả đất Ba Thục cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, gã nhìn thư sinh văn nhược xa lạ ngồi ở góc sảnh, hạ giọng hỏi Đường Tiếu ngồi bên: “Tiểu tử đó là ai? Dường như ta chưa gặp bao giờ.”

“Hình như là khách mới do ông chủ Cố dẫn đến.” Đường Tiếu liếc nhìn thư sinh kia một cái, vẫy tay gọi một thiếu niên đến hỏi nhỏ mấy câu, sau đó giải thích với Diệp Hiểu: “Đến từ một gia đình môn phiệt lâu đời tại Giang Nam, tự xưng là công tử Tương.”

“Công tử Tương?” Diệp Hiểu ngẩn ra, để tôn xưng “công tử” trước tên mình, đây là tập tục chỉ có ở thời thượng cổ, ngày nay đã rất hiếm người làm như vậy, trừ phi là hậu duệ đích truyền của quý tộc ngày xưa. Y không nén được tò mò lại nhìn đối phương thêm một cái, rồi mới từ từ giơ tay. Không biết đối phương thực hư thế nào, y cũng không dám tùy tiện tăng giá.

“Diệp nhị công tử trả giá một vạn sáu.” Tiếng thiếu niên vừa dứt thì đã thấy thư sinh kia giơ tay lên. Cậu thiếu niên lại vội báo: “Vị công tử kia trả giá một vạn sáu nghìn năm trăm!”

Diệp Hiểu không chịu thua lại giơ tay lên, nhưng lại thấy thư sinh kia dường như không muốn cứ giơ tay lên hạ tay xuống liên tục, liền dứt khoát giơ thẳng tay luôn. Thiếu niên không ngừng báo giá mới, chiếc rương thần bí kia nhanh chóng được thư sinh và Diệp nhị công tử đẩy lên mức giá ba vạn lượng.

Lần đầu tiên Diệp Hiểu thấy thiếu tự tin. Tuy rằng ba vạn lượng bạc với gã không phải vấn đề gì lớn, nhưng bỏ ra ba vạn lượng bạc mua về một thứ đồ vật chỉ đáng giá mấy nghìn lượng, e rằng sẽ khiến người ta cười chê. Hơn nữa, từ ám hiệu ngầm của Đường Tiếu ít nhiều y cũng phần nào đoán được trong chiếc rương kia là thứ gì, ba vạn lượng khẳng định là đã vượt qua giá trị thật. Y bất giác do dự, vội đưa mắt sang trưng cầu ý kiến của Đường Tiếu, thì thấy đối phương nói nhỏ: “Đối với nhị công tử thì vật đấu giá ngày hôm nay tuyệt đối vượt quá ba vạn lượng.”

Ám hiệu của Đường Tiếu đã mang lại lòng tin cho Diệp Hiểu, để tốc chiến tốc thắng, y lại quát giá một lần nữa: “Bốn vạn lượng!”

Thư sinh kia vẫn cứ hờ hững giơ tay không bỏ xuống, trong tiếng xì xầm của chúng nhân, thiếu niên lại vội báo giá mới: “Vị công tử kia trả giá bốn vạn năm trăm lượng!”

“Năm vạn!” Diệp Hiểu lại quát giá, giọng nói đã hơi khàn khàn. Tuy là con nhà cự phú đất Ba Thục nhưng tiền tài cho y tự do sử dụng cũng có hạn, năm vạn lượng là đã gần đến cực hạn mà y có thể chấp nhận được, nhiều hơn nữa thì phải được cha y đồng ý trước. Y không biết tại sao mình lại bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một thứ đồ mà mình chưa nhìn thấy, có thể là sự lãnh ngạo của đối thủ đã đâm trúng trái tim chưa từng một lần bị dồn ép của y cũng nên.

Thư sinh kia vẫn chưa bỏ tay xuống, trước ánh mắt chăm chú của chúng nhân, Diệp Hiểu đành nhắm mắt thêm lần nữa, lại quát giá: “Sáu vạn!”

Thư sinh kia dường như không hề để tâm xem Diệp Hiểu tăng giá lên bao nhiêu, vẫn cứ giơ tay. Diệp Hiểu thấy thái độ của đối phương kiên quyết như thế, cuối cùng hậm hực hừ một tiếng rồi chán nản thu tay về.

“Chiếc rương này đã thuộc về vị công tử kia!” Thiếu niên giọng run run lớn tiếng báo. “Mức giá cao nhất là sáu vạn năm trăm lượng bạc! Thật là khó tin! Chỉ cần công tử thanh toán xong, món đồ trong rương lập tức sẽ thuộc về công tử!”

Thư sinh ghé vào tai nói nhỏ mấy câu với người sắc mặt âm trầm ngồi bên cạnh, gã thanh niên đó lập tức móc trong ngực áo ra một tập ngân phiếu, đếm lấy vài tờ, rồi ngạo mạn đưa đến trước mặt thiếu niên phụ trách đấu giá.

“Là ngân phiếu của Thông Bảo tiền trang, vừa đủ sáu vạn năm trăm lượng!” Thiếu niên run run tay đếm số ngân phiếu, tuy hằng ngày đều tiếp xúc với tiền bạc, nhưng cũng ít khi nhìn thấy nhiều ngân phiếu như thế này, giọng nói y cũng trở nên run rẩy. Y vội mở khóa rương, hướng về phía góc phòng cao giọng hỏi: “Bây giờ vật đã thuộc về công tử! Xin hỏi công tử, ngài sẽ không ngại cho mọi người xem vật phẩm của mình chứ?”

Thấy thư sinh đưa tay ra hiệu “Không vấn đề gì”, thiếu niên liền vỗ vỗ tay, bốn phía lập tức vang lên tiếng đàn tiếng sáo; cùng với tiếng nhạc, một thiếu nữ tóc vàng bán khỏa thân trong chiếc rương đứng dậy, chầm chậm lắc lư vùng bụng mềm mại như không có xương cốt theo nhịp nhạc. Giống như một con rắn đang nhảy múa trong tiếng nhạc. Làn da thiếu nữ trắng nõn nà, nửa thân trên của nàng ta mặc một chiếc áo nhỏ che ngực, trên mặt phủ một tấm mạng mỏng chỉ để hở đôi mắt xanh thăm thẳm như đại đương.

“Thì ra là một ả Ba Tư.” Diệp Hiểu mỉm cười, tuy bản tính háo sắc, nhưng y vẫn biết rất rõ, dù là thiếu nữ Tây Vực đẹp đến mấy chăng nữa thì quyết cũng không đáng giá sáu vạn lượng bạc. Gã lấy làm mừng vì mình không tiếp tục đấu giá, nếu không thì đã bỏ ra mấy vạn lượng bạc mua về một nữ nô Tây Vực, nhất định sẽ bị cười cho thối mũi.

“Nàng ta không phải là nữ tử Tây Vực bình thường đâu,” Đường Tiếu đột ngột nở một nụ cười thần bí, hạ giọng nói nhỏ, “mà là công chúa nước Cao Xương.”

“Sao lại như thế?” Diệp Hiểu khinh khỉnh bĩu môi. Tuy thân phận công chúa có thể khiến giá nàng ta cao hơn mười lần, nhưng vẫn không thể đáng giá sáu vạn lượng.

“Nghe nói không lâu trước đây ở Cao Xương xảy ra phản biến, Quốc chủ bị ám sát, trong nước đại loạn, công chúa vì thế phải lưu vong đến Ba Thục.” Đường Tiếu hạ giọng giải thích. “Hôm trước công chúa tìm đến Đào Hoa sơn trang, yêu cầu tự bán thân. Nàng ta muốn tìm một chỗ dựa có thực lực hùng hậu giúp mình phục quốc. Xem ra tên tiểu tử kia đã nghe phong thanh điều này, vì thế mới không tiếc bỏ ra hơn sáu vạn lượng bạc mua lấy vị công chúa đang gặp nạn, đồng thời coi như mua một cơ hội vào làm chủ nước Cao Xương.”

Diệp Hiểu thầm rúng động trong lòng, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ không quan tâm, thản nhiên cười. “Ngôi vị quốc vương một nước nhỏ ở Tây Vực thì đâu có gì hấp dẫn với ta chứ, càng huống hồ ta không thể làm phò mã của nàng ta được, huynh lại không biết chắc.”

Diệp Hiểu và tiểu thư Đường Môn có hôn ước, cho dù công chúa nước Cao Xương ở ngay trước mặt y cũng không dám hủy bỏ hôn ước. Đường Tiếu tuy không phải đệ tử trực hệ của Đường Môn, nhưng cũng biết rõ chuyện này. Tuy y và Diệp Hiểu là hạng bằng hữu ăn uống chơi bời đánh bạc, chẳng ngại điều gì, nhưng Đường Tiếu cũng không dám xúi giục con rể tương lai của Đường Môn nạp thiếp, vội giải thích: “Muốn đến Tây Vực thì buộc phải qua Cao Xương, bất luận là tơ lụa Giang Nam hay trà Phúc Kiến đều phải qua nơi đó mới đến được các nước Tây Vực xa xôi, ngược lại gấm vóc, nhung thảm lông dê hay vàng bạc châu báu của Tây Vực cũng phải đi qua Cao Xương mới đến được Trung Nguyên. Cao Xương ấy trấn giữ ngay yết hầu trên con đường qua lại giữa Tây Vực và Trung Nguyên, thật đúng là mảnh đất tốt để ngồi mát ăn bát vàng. Công tử để lỡ mất cơ hội này thật là đáng tiếc.”

“Vị công chúa kia đáng tiền như thế, Đường Môn sao không giữ lại?” Diệp Hiểu không hiểu, hỏi.

Đường Tiếu thở dài, nét mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Diệp huynh cũng biết quyền hành trong nhà chúng ta đều nằm trong tay đám lão già ấy mà, xưa nay bọn lão luôn bảo thủ dè dặt, thậm chí rất ít khi đặt chân nửa bước ra khỏi Ba Thục, trong đầu chỉ chăm chăm nghĩ đến mảnh đất Thục bé bằng nắm tay này. Lần trước hợp tác với Nam Cung thế gia ở Dương Châu xây dựng trường đua ngựa, ta cũng phải dốc hết sức bình sinh mới thuyết phục được đấy, đó cũng là nể địa vị của Nam Cung thế gia mà kết minh. Nếu như muốn họ bỏ tiền ra ném vào một nước Cao Xương nhỏ bé xa xôi, thì chẳng bằng bảo họ mang tiền ra ném thẳng xuống sông nghe tiếng còn hơn.”

“Nói cũng phải!” Diệp Hiểu đồng cảm gật đầu. “Diệp gia chúng ta tuy làm ăn xa đến tận Tam Giang, nhưng lão đầu tử nhà ta tuổi đã cao, không còn có được sự quyết đoán và sáng suốt thời trẻ nữa, nhà chúng ta đến năm năm nay không mở thêm một hướng làm ăn mới nào rồi. Nếu như muốn ông ấy bỏ tiền ra đầu tư vào một nước nhỏ chưa bao giờ đặt chân đến ở Tây Vực, như thế khác nào muốn lấy cái mạng già của ông ấy đâu chứ?”

“Cho nên ta mới có chút hâm mộ tên tiểu tử kia, phẩy tay một cái đã ném ra hơn sáu vạn lượng bạc rồi.” Đường Tiếu nhìn liếc chỗ thư sinh áo xanh bề ngoài yếu đuối ấy. “Đi! Chúng ta qua đó làm quen một chút, không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”

Hai người đến trước mặt thư sinh trẻ tuổi vừa bỏ tiền ra mua công chúa Tây Vực. Đường Tiếu chắp tay cười nói với lão già tai to mặt lớn ngồi bên cạnh gã: “Ông chủ Cố, nghe nói hôm nay ông dẫn khách quý đến, sao không giới thiệu cho chúng ta quen biết với?”

“Đường công tử thứ tội!” Ông chủ Cố vội cười đáp lễ, sau đó nhìn hai bên ra hiệu: “Mau, mau, mau! Để lão phu giới thiệu các vị với nhau. Hai vị này là Đường công tử ở Đường Môn và Nhị công tử của phú hào đất Thục Diệp nhị công tử, còn vị này là Công tử Tương đến từ Giang Nam.”

“Hạnh hội!” Đường Tiếu chắp tay chào, nét mặt trầm ngâm nhìn đối phương. “Công tử Tương? Thứ cho tại hạ quê mùa, hình như trước đây tại hạ chưa từng nghe đến đại danh.”

“Chuyện thường thôi,” thư sinh áo xanh cười thản nhiên. “Tiểu sinh luôn ở trong thâm cư ít khi ra ngoài, đây là lần đầu tiên đến ngao du ở quý địa. Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng tiểu sinh đã ngưỡng mộ nhị vị công tử từ lâu.”

Công tử Tương nói năng nho nhã, cử chỉ ung dung điềm đạm, khiến người ta cung kính nể phục. Không biết tại sao, Đường Tiếu cứ có cảm giác khuôn mặt của đối phương có nét quen thuộc, nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu, song y lại nhanh chóng tự phủ định điều mình đang nghĩ. Vẻ ung dung điềm đạm siêu thoát trần thế ấy của đối phương, thực là bình sinh hiếm gặp, dù chỉ gặp có một lần thì chắc chắn y cũng không thể nào quên. Y đâu thể ngờ rằng, trải qua mấy năm khổ sai giày vò, gã thư sinh yếu đuối lương thiện năm đó, dù là bề ngoài hay nội tâm, cũng đều hoàn toàn không còn như trước kia nữa rồi.

“Không biết Công tử Tương xưa nay kinh doanh món gì?” Đường Tiếu làm bộ hỏi một câu tùy tiện.

“Tiểu sinh nhàn tản đã quen rồi, làm gì còn thời gian bận tâm đến chuyện kim tiền?” Công tử Tương thản nhiên cười. “Ta thường giao tiền bạc cho những người biết kiếm tiền nhất, tự mình chẳng bao giờ phải bận tâm đến chuyện kiếm tiền.”

“Cao minh!” Diệp Hiểu khoa trương giơ ngón tay cái lên. “Đấy mới thực sự là cách làm của người quý phái, so với công tử, thì cả đám chúng ta đều là bọn thô tục rồi!”

Ba người nhìn nhau cười cười, chỉ trong chốc lát đã nói chuyện vui vẻ như bạn bè lâu năm vậy. Diệp Hiểu và Đường Tiếu nhiều lần thử thăm dò, nhưng không sao hỏi được lai lịch đối phương. Hai người nhìn nhau ra hiệu, Đường Tiếu bèn đổi giọng hỏi: “Không biết Công tử Tương có hứng thú chơi bời không? Đào Hoa sơn trang cái gì cũng có, chi bằng chúng ta vừa vui chơi vừa nói chuyện.”

“Được đấy!” Công tử Tương vui vẻ gật đầu, chỉ sang người bên cạnh nãy giờ vẫn chưa nói một lời, nói: “Biểu đệ của ta thích nhất là đua ngựa, tiếc là bây giờ trời đã tối rồi, hay là đổi sang ngày khác, các vị thấy thế nào?”

“Thế thì ngày mai đi!” Diệp Hiểu vội bảo. Trong chuồng ngựa của Đường Môn có đủ loại ngựa quý đến từ các nước, xưa nay Diệp Hiểu luôn rất hâm mộ, y muốn nhân cơ hội này khích cho song phương thi đấu, thừa dịp quan sát phong thái của danh mã.

“Không biết phải xưng hô biểu đệ của Công tử Tương như thế nào?” Đường Tiếu nhìn gã trẻ tuổi sắc mặt kiêu ngạo âm trầm ngồi cạnh Công tử Tương, trong lòng ngấm ngầm kinh ngạc.

“Biểu đệ của ta tên Nguyên Kiệt. Nguyên Kiệt mau lại bái kiến nhị vị công tử.” Công tử Tương quay lại gọi biểu đệ. Chỉ thấy đối phương kia lạnh lùng hừ một tiếng, miễn cưỡng chắp tay chào Đường Tiếu và Diệp Hiểu, nhìn nét mặt của y, cơ hồ hoàn toàn không để hai người kia vào trong mắt. Đường Tiếu thấy vậy thì ngấm ngầm bất mãn, thầm nhủ, ở đất Ba Thục này, còn ai dám coi thường đệ tử Đường Môn? Thấy đối phương tinh khí ẩn cả vào bên trong, hiển nhiên là kẻ võ công cao cường, Đường Tiếu bèn có ý muốn giáo huấn đối phương một chút. Y làm bộ đáp lễ, nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Nguyên Kiệt, đang định kéo cho đối phương lảo đảo thì lại cảm thấy cổ tay ấy trơn như trạch, dễ dàng trượt ra.

Đường Tiếu thầm kinh hãi nhưng ngoài mặt lại cũng không biểu lộ gì: “Nguyên Kiệt công tử không cần khách khí, công tử thích đua ngựa, ngày mai tại hạ đưa công tử đi chơi. Nhưng hôm nay nhị vị công tử đã đến Đào Hoa sơn trang của Đường Môn chúng ta, chi bằng trước tiên thưởng thức một trò chơi chỉ có ở đây thôi, các vị thấy sao?”

“Trò gì vậy?” Nguyên Kiệt thoáng lộ vẻ hiếu kỳ.

“Nhị vị công tử đi thì sẽ biết, Dật viên ở ngay cạnh đây thôi.” Đường Tiếu nhìn hai người đầy ngụ ý. Hai người bọn Công tử Tương trao đổi ánh mắt, cũng không khước từ, liền cùng ông chủ Cố, Đường Tiếu và Diệp Hiểu ra khỏi gian đại sảnh.

Dật viên ở ngay bên cạnh nhưng có cách bài trí hoàn toàn khác với Thanh viên, một tấm thảm Ba Tư dày được trải từ ngoài cửa vào đến sảnh, bên trong cũng trải thảm lông dê Ba Tư dày nửa tấc, thêm nữa bốn phía đều đốt đuốc rừng rực. Ở chính giữa sảnh có hai cô gái trẻ đẹp gần như khỏa thân uốn éo vật nhau, còn có mười mấy vị khách đang ngồi tản mát xung quanh đang hứng thú nhìn màn biểu diễn trước mắt, hoàn toàn chẳng hề chú ý đến Đường Tiếu và mấy người đang đi vào.

Màn vật nhau cũng đã đến hồi kết thúc, chỉ thấy một nàng vật đối thủ đè chặt xuống dưới, làn da lõa lồ dưới ánh đèn phát ra màu đồng khỏe mạnh, bắp thịt săn chắc, hoàn toàn khác với những nữ tử yếu đuối bình thường. Nhìn thủ pháp của họ hiển nhiên đã được huấn luyện rất bài bản.

“Một, hai, ba, đai xanh thắng!” Khán đài vang lên tiếng trọng tài và tiếng vỗ tay tán thưởng của các vị khách. Khi đó hai thiếu nữ mới buông nhau ra, cô gái thắng cuộc giơ cao hai tay hướng về mọi người, nửa thân trên nàng ta quấn một chiếc yếm nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, còn thân dưới thì mặc một cái quần ngắn như không thể ngắn hơn nữa, bó chặt vào thân thể khỏe mạnh đầy đặn. Tuy toàn thân gần như lõa lồ, nhưng lại không hề có chút ý vị dâm đãng, ngược lại còn toát lên một vẻ đẹp khỏe mạnh hiếm thấy.

“Nhị vị công tử có hứng thú chơi mỗi người một trận chứ?” Đường Tiếu chỉ lên khán đài cười hỏi.

“Chơi thế nào?” Nguyên Kiệt lần đầu nhìn thấy cảnh ướt át như vậy không cầm nổi hai mắt sáng lên, lần đầu tiên mở miệng hỏi.

“Những nữ nhân đấu vật này đều trải qua huấn luyện đặc biệt, giống như người thường nuôi gà chọi, ngựa đua vậy.” Diệp Hiểu đứng bên cười giải thích. “Ở đây không ít nhà giàu có đều nuôi những nữ nhân thế này, vừa trợ hứng cho yến tiệc lại vừa có thể đánh bạc. Những kẻ có thân phận, địa vị như chúng ta từ lâu đã thấy nhàm chán chuyện ca múa thông thường, cuộc sống không có trò mới mẻ độc đáo chẳng phải là rất vô vị sao? Cho nên từ ngày Đào Hoa sơn trang đưa ra trò chơi mỹ nữ đấu vật, người người tranh nhau bắt chước, nay đã trở thành bản sắc của đất này rồi.”

“Những nữ nhân đấu vật này từ đâu đến?” Công tử Tương đột nhiên hỏi.

Diệp Hiểu cười ha hả: “Trên đời này đâu thiếu những kẻ làm cha làm mẹ lòng lang dạ sói, bán con đi chỉ vì dăm ba lượng bạc. Đặc biệt là những năm thiên tai đói kém thì trẻ con bán còn nhiều hơn lừa ngựa súc sinh ấy chứ. Công tử có thể chọn vài đứa khỏe mạnh, nhẫn nại huấn luyện vài năm thì sẽ có nữ nhân đấu vật của riêng mình. Nếu công tử nhẫn nại được thì cũng có thể bỏ tiền mua thẳng luôn, Đào Hoa sơn trang và Diệp gia nhà chúng ta đều huấn luyện nữ nhân đấu vật, cũng có chút tiếng tăm nho nhỏ ở vùng này, tuyệt đối sẽ không làm công tử thất vọng đâu.”

“Những nữ tử kia sao lại bằng lòng khỏa thân đấu vật trước bao người như thế?” Công tử Tương lại hỏi. Diệp Hiểu thoáng ngẩn ra một chút, tựa hồ như vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế gian, rồi không nhịn nổi cười phá lên: “Điều đó đương nhiên phải giáo dưỡng, huấn luyện, roi da, bỏ đói, dùi nhọn... Công tử huấn luyện ngựa đua thế nào thì cũng có thể huấn luyện thuộc hạ của mình như thế, nhiều nhất cũng chỉ một hai tháng là có thể dạy chúng biết nghe lời. Không chỉ như thế, còn phải trừng phạt nghiêm khắc những đứa lười biếng bại trận, chẳng hạn bán chúng vào những kỹ viện hạ đẳng nhất. Chỉ có làm cho chúng sợ từ đáy lòng mới có thể làm cho chúng ngày thường luyện tập chăm chỉ, trên đấu trường thì liều mạng đánh nhau.”

Lại có hai nữ nhân khác bước ra, trọng tài cao giọng thông báo biệt danh, chiều cao, cân nặng và chiến tích trước đó. Diệp Hiểu móc ngân phiếu ra đặt cược vào cô gái đai đỏ, cười cười nhìn Công tử Tương hỏi: “Công tử sao không chơi thử?”

“Không.” Công tử Tương lắc đầu chán ghét. “Trong người tại hạ khó chịu, thứ cho tội thất lễ, tại hạ xin phép đi trước.”

Đường Tiếu và Diệp Hiểu tiếc nuối chắp tay từ biệt Công tử Tương, rồi nhìn gã và Nguyên Kiệt cùng đi ra. Chỉ thấy Nguyên Kiệt liên tục quay đầu lại nhìn, hình như là rất có hứng thú đối với màn đấu vật đó.

Sau khi rời khỏi Đào Hoa sơn trang, trong mắt Công tử Tương thoáng ánh lên lửa giận, nếu trước đây gã cảm thấy có chút do dự khi lập mưu đối phó Diệp gia, thì lúc này, sau khi chứng kiến sự xa hoa dâm dật của bọn phú hào, lòng gã giờ đã rắn như sắt đá.

“Tại sao chúng ta đi vội vã vậy?” Sau khi lên xe ngựa, Khấu Nguyên Kiệt không nhịn nổi, làu bàu cằn nhằn với Công tử Tương. “Còn nữa, sao ngươi lại tùy tiện ném ra hơn sáu vạn lượng bạc? Chúng ta tuy nhiều của cải nhưng cũng không thể để ngươi tự do quẳng tiền đi như thế!”

“Các người dùng ta thì phải tin tưởng, nếu không chúng ta không thể hợp tác được.” Vân Tương tựa người vào thành xe ngựa, nhắm mắt thản nhiên trả lời. “Ta vội đi là vì còn có nơi cần phải đến, ngoài đám công tử giàu có này, chúng ta cần phải làm quen với những người khác nữa.”

“Những người nào?”

“Những người hữu dụng.”

Theo lời chỉ của Vân Tương, xe ngựa cuối cùng dừng lại ở một khu phố ầm ĩ náo nhiệt. Hai người vừa xuống xe ngựa lập tức có một hán tử áo đen dắt ngựa dẫn đường. Khấu Nguyên Kiệt theo Vân Tương đi vào một cánh cửa lớn đèn đuốc sáng rực, vào trong mới biết đó là một kiến trúc lớn, tập trung cả tửu lầu và sòng bạc vào một chỗ, ngoài cửa có tấm biển khắc lờ mờ ba chữ triện “Tụ Tiên Lầu”. Không khí ở đây hoàn toàn khác với Đào Hoa sơn trang, chỉ thấy đầu người lố nhố, ồn ào hỗn loạn, hiển nhiên là một chỗ dành cho những người bình thường tập trung ăn chơi. Vào đến đại sảnh, Khấu Nguyên Kiệt lập tức nhìn thấy Kha Mộng Lan đang say sưa bên bàn bạc, ở một góc cách đó không xa, Kim Bưu cũng đang hô ngũ thét lục trên chiếu bạc. Lúc đó Khấu Nguyên Kiệt mới biết thì ra hai người kia đã được Vân Tương sắp đặt đi đến đây.

Vân Tương và hai người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lập tức lên lầu trên yêu cầu một phòng yên tĩnh. Một lúc sau, Kha Mộng Lan đẩy cửa bước vào, bước thẳng đến bàn cầm bình trà tu “ừng ực” một hụm, rồi lau miệng nói: “Mệt chết mất, không ngờ thắng tiền cũng mệt người thế này.”

Vân Tương đưa mắt nhìn nữ tử áo đỏ cứ nằng nặc đòi theo mình đến Ba Thục bằng được, gương mặt thoáng hé ra một nụ cười như có như không. Cái nhìn của gã khiến mặt nàng thiếu nữ đỏ lên. “Nhìn muội làm gì? Hay là mặt muội có vết nhọ?”

Vân Tương nhởn nhơ cười: “Ta đang nghĩ, một cô gái đẹp như muội, chỉ cần đứng bên cạnh bàn đánh bạc, hầu hết mọi người đều bị hút hồn cả rồi, không thắng tiền mới là chuyện lạ.”

“Lại chế giễu người ta rồi?” Kha Mộng Lan đỏ mặt “xì” một tiếng. “Muội nghe ngóng được rồi, Diệp gia chủ yếu kinh doanh tiền trang, quy mô của Tứ Thông tiền trang lớn số một số hai ở Thành Đô. Ngoài ra Diệp gia còn có không ít tiệm cầm đồ, cửa hàng và thương hiệu, nhưng tất cả đều không được coi là ngành chính.”

Đang nói thì thấy Kim Bưu đẩy cửa bước vào, ủ rũ than phiền với Vân Tương: “Mẹ nó, chẳng biết có phải trời sinh ra Kim Bưu ta để thua bạc hay không nữa? Mới chớp mắt một cái một nghìn lượng bạc ngươi đưa cho đã thua sạch rồi.”

Vân Tương không để tâm đến chuyện đó xua tay. “Ta cũng chẳng mong huynh thắng tiền. Người ta muốn tìm thì sao?”

“Đang ở phía sau.” Kim Bưu nói đoạn thò ra cửa vẫy tay. Một lão già gầy còm nhỏ bé tướng mạo lọm khọm lập tức thõng tay bước vào, hai mắt nhỏ như hạt đậu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, dáng vẻ không khác nào con chuột ra khỏi hang đi trộm thức ăn, chỉ cần có một động tĩnh khác thường sẽ lập tức bỏ chạy.

“Là lão? Được không?” Vân Tương bán tín bán nghi hỏi.

“Kim Bưu ta tuy cứ đánh bạc là thua, nhưng chưa bao giờ nhìn nhầm người.”

Kim Bưu tự tin vỗ ngực: “Ta dám khẳng định, lão ta tuyệt đối là người bán tin giỏi nhất ở đây!”

Vân Tương nhìn lão già trước mặt: “Xưng hô thế nào nhỉ?”

“Bẩm công tử, tiểu nhân biệt hiệu Phong Nhãn, công tử gọi ta A Nhãn là được rồi.” Phong Nhãn cười trả lời. Vân Tương gật đầu, đưa một tờ ngân phiếu và mẩu giấy đã chuẩn bị từ trước: “Tại hạ làm việc thẳng thắn, chỉ cần lão làm tốt lần này, sau này tại hạ và lão sẽ hợp tác lâu dài.”

Phong Nhãn nhận tờ ngân phiếu nhìn một cái, liền cười rạng rỡ như hoa nở: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Tiểu nhân chắc chắn sẽ không làm công tử thất vọng!”

Chờ cho Phong Nhãn cúi đầu đi khỏi, Khấu Nguyên Kiệt cuối cùng không nhịn nổi hỏi: “Tên đó rốt cuộc là làm việc gì? Sao mà chưa gì đã cho hắn mấy trăm lượng bạc?”

“Trên giang hồ có một loại người, chuyên môn thay người ta đi thăm dò tin tức, điều tra, kiểm tra lại mọi thông tin, loại người này gọi là phong môi,” Vân Tương giải thích. “Tuy chúng ta đã đến Ba Thục hơn nửa tháng, nhưng vẫn là những kẻ mù điếc, hơn nữa lạ nước lạ cái, nếu không nhờ các loại người trong tam giáo cửu lưu trợ lực, chúng ta làm sao có thể tranh đấu bọn hào môn kia?”

Khấu Nguyên Kiệt tuy biết Vân Tương nói không sai, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu lép vế: “Thế cũng không cần vung tay một cái mà cho nhiều tiền đến thế! Hơn nữa loại người đó làm sao tin tưởng được?”

Vân Tương đang muốn giải thích lại thì có tiếng gõ nhè nhẹ ngoài cửa, rồi nghe tiếng tên xa phu bên ngoài khẽ hỏi: “Vừa rồi Đào Hoa sơn trang phái người đến hỏi, phải đưa vị Bích Cơ công chúa công tử vừa mua được đến đâu?”

“Cứ đưa đến Phù Dung biệt viện của ông chủ Cố trước đi.” Vân Tương đuổi xa phu đi rồi thở dài một tiếng: “Chúng ta vừa mới rời khỏi Đào Hoa sơn trang, người ta đã dễ dàng tìm đến đây, có thể thấy toàn bộ hành tung của chúng ta đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay hết rồi. Dù sao thì cũng là đất của người ta mà.” Nói đoạn gã liền đứng dậy. “Đi thôi, chúng ta đi xem mặt vị công chúa Cao Xương nào.”

 

Đám người Vân Tương hiện đang trú tại biệt viện của ông chủ Cố. Ông chủ Cố, vốn tên Cố Vạn Hào, chủ yếu kinh doanh tiền trang và tiệm cầm đồ, thực lực tuy không thể sánh được với Diệp gia nhưng cũng là phú hào có tiếng ở đất Ba Thục. Trước đây lão từng chịu đại ân của Khấu Diệm, hơn nữa Ma Môn lại gửi một lượng tiền rất lớn ở tiền trang Vạn Hào của lão, cho nên khi Vân Tương cầm tín vật của Khấu Diệm đến, thì lão không dám khinh thường, không những dẫn tiến bọn họ đến Đào Hoa sơn trang, mà còn đem cả chỗ tốt nhất của mình là Phù Dung biệt viện giao cho gã làm chỗ ở.

Khi Vân Tương về đến Phù Dung biệt viện, thì công chúa Cao Xương mang theo hai người tỳ nữ và bốn võ sĩ Tây Vực đã đợi ở đó khá lâu rồi. Hai người tỳ nữ thì không nói, còn bốn võ sĩ kia người nào người nấy tinh anh dũng mãnh, hiển nhiên võ công không tồi. Tuy rằng công chúa đang gặp nạn, nhưng mấy võ sĩ và tỳ nữ đối với nàng ta hết sức cung kính, lúc nào cũng theo sát bảo vệ. Vân Tương không ngờ mua công chúa này kèm theo cả mấy món hàng thêm này, đang định phẩy tay đuổi mấy tên võ sĩ kia lui ra thì công chúa Cao Xương đã bái chào trước: “Bích Cơ bái kiến chủ nhân.”

Vân Tương lạnh lùng quan sát đối phương, chỉ thấy cả người nàng ta bọc trong tấm áo choàng, nhưng vẫn không che giấu đi hết nét uyển chuyển dịu dàng. Đặc biệt dung mạo lúc ẩn lúc hiện dưới lớp mạng mỏng trong ánh đèn càng tăng thêm nét thần bí cho vẻ đẹp của nàng ta. Nàng ta cũng nhận ra người đã bỏ giá cao để mua mình là Vân Tương, lập tức học theo nghi lễ của phụ nữ người Hán, khom người thi lễ, không quá hèn hạ nhưng cũng không quá ngạo mạn. Tiếng Hán của nàng ta khá khó nghe, may mà tốc độ chậm nên miễn cưỡng vẫn hiểu được.

Vân Tương không tỏ thái độ gì, chỉ hừ một tiếng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, đột ngột ra lệnh: “Bỏ mạng che mặt ra.”

Bích Cơ ngẩn ra, vội bảo: “Dung mạo của nữ nhân không thể để nam nhân xa lạ nhìn thấy, đó là tập tục của dân tộc thiếp, mong chủ nhân lượng giải.”

“Ta là chủ nhân của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều thuộc về ta, lẽ nào nhìn mặt một cái cũng không được?” Vân Tương chất vấn.

“Đương nhiên là chủ nhân có thể xem, nhưng...” Bích Cơ nói đoạn đưa mắt nhìn Khấu Nguyên Kiệt và Kim Bưu đang đứng cạnh, muốn nói rồi lại thôi.

“Nàng đã bán thân làm nô bộc, thì không cần giữ bất kỳ tập tục nào nữa, ta lệnh cho nàng lập tức bỏ tấm mạng che mặt ra!” Thái độ của Vân Tương bỗng nhiên hết sức ngang ngược, ánh mắt cũng trở nên rất nghiêm khắc. Đôi mắt Bích Cơ từ từ lăn ra những giọt lệ tủi nhục. Bốn tên võ sĩ tuy không hiểu tiếng Hán, nhưng nhìn hai người đối đáp, đã biết công chúa chịu nhục, lập tức nắm lấy chuôi đao, đứng vây xung quanh công chúa của mình. Chỉ thấy Bích Cơ nhỏ nhẹ dặn dò vài câu, bốn người tuy đầy vẻ phẫn nộ, nhưng vẫn buộc phải lui ra ngoài. Bích Cơ đợi cho họ lui ra hết mới nghiến răng đưa tay bỏ tấm mạng che mặt xuống. Chúng nhân chỉ thấy trước mắt sáng bừng lên, lần đầu tiên nhận ra gương mặt đường nét rạch ròi, làn da trắng như ngọc của nữ nhân dị tộc lại đẹp đến thế.

“Nàng thật sự là công chúa của Cao Xương? Tại sao lại lưu lạc đến nỗi phải bán thân làm nô lệ?” Khấu Nguyên Kiệt hai mắt sáng lên nhìn đối phương không chớp mắt. Tuy rằng trước đó y đã gặp không ít mỹ nữ dị tộc mắt xanh tóc vàng, nhưng thiếu nữ xinh đẹp như Bích Cơ thì đây mới là lần đầu tiên.

“Thiếp là tam công chúa của Cao Xương quốc,” Bích Cơ ủ rũ cúi đầu. “Một tháng trước, trong nước xảy ra phản loạn, bọn nghịch tặc được người Ngõa Lạt hậu thuẫn đã sát hại phụ vương, thiếp được mấy vệ sĩ trung thành bảo vệ chạy thoát đến đây. Tuy rằng thiếp không thiếu tiền, nhưng một người con gái yếu đuối như thiếp muốn trả thù cho phụ vương lại khó như là lên trời vậy, nên bất đắc dĩ phải dùng biện pháp này, hy vọng tìm được một lang quân có thực lực làm chỗ dựa báo thù, đồng thời giúp thiếp phục quốc, thiếp xin dùng một nửa năm tài vật của Cao Xương báo đáp.”

Vẻ mặt Bích Cơ công chúa hết sức đáng thương, khiến người ta sinh lòng thương mến. Khấu Nguyên Kiệt nghe vậy vội bảo: “Công chúa yên tâm, bản công tử nhất định sẽ giúp nàng.”

Công chúa Bích Cơ đang muốn cảm tạ thì bị Vân Tương xua tay ngắt lời: “Không cần biết trước kia thân phận của nàng là gì, bây giờ nàng chỉ là một nữ nô, ta cũng không có hứng thú đối với việc trả thù phục quốc, chỉ cần nàng làm tốt bổn phận của một người nữ nô là được. Nàng chuẩn bị đi, tối nay đến phòng ta hầu ngủ.” Nói xong liền cao giọng gọi a hoàn: “Người đâu, đưa công chúa đến phòng ngủ của ta.”

Vân Tương vừa dứt lời, mọi người đều hết sức kinh ngạc. Đặc biệt, phản ứng của Kha Mộng Lan là kịch liệt nhất, nàng trợn mắt nhìn Vân Tương hỏi: “Huynh... huynh nói cái gì? Huynh... huynh lại muốn ả ta hầu ngủ?”

“Có gì không đúng sao?” Vân Tương nói như thể đó là lẽ đương nhiên. “Ta là chủ nhân của nàng ấy, muốn nàng ấy hầu ngủ là điều hết sức bình thường.”

“Huynh... huynh là đồ khốn!” Kha Mộng Lan hai mắt đỏ ngầu, giậm chân lao ra ngoài. Kim Bưu cũng giận dữ trợn mắt nhìn Vân Tương như người xa lạ rồi vội đuổi theo Kha Mộng Lan.

Sau khi Bích Cơ được a hoàn dẫn đi, trong phòng ngoài Đường Công Kỳ hóa trang trở thành sư gia thì chỉ còn lại Khấu Nguyên Kiệt và Vân Tương, Khấu Nguyên Kiệt nhìn Vân Tương với ánh mắt xa lạ, lạnh lùng cười bảo: “Vẫn cho rằng ngươi là quân tử, ai ngờ bản công tử đã nhìn nhầm. Song hình như ngươi quên rồi, chúng ta cấp tiền không phải để ngươi hưởng lạc, xa hoa dâm dật.”

“Ta biết mình nên làm gì,” Vân Tương cười thản nhiên. “Hơn sáu vạn lượng bạc bỏ ra mua sự chú ý của Diệp nhị công tử, không hề phung phí. Thậm chí nàng công chúa Cao Xương này cũng chỉ là vật kèm thêm mà thôi. Nếu như ngươi hứng thú ta có thể nhường lại cho. Nhưng ngày mai ngươi còn phải đua ngựa với Đường công tử, ta thấy nên đi ngủ sớm thì tốt hơn.”

“Nực cười!” Khấu Nguyên Kiệt cười phá lên. “Bản công tử tuy háo sắc nhưng chưa đến mức bỏ tiền mua vui, càng không bao giờ lợi dụng lúc người khác nước mất nhà tan để trục lợi. Hành vi của ngươi thật khiến bản công tử khinh bỉ.”

“Chẳng lẽ ngươi không biết người Thiên Môn đều là hạng vô sỉ cả hay sao?” Ánh mắt Vân Tương lộ vẻ khiêu khích. “Không biết lần hành động này do ai làm chủ? Nếu như ta không được tự do hành sự thì cũng khó mà đảm bảo hoàn thành được tâm nguyện của Môn chủ đó.”

“Ngươi...” Khấu Nguyên Kiệt cứng họng, trơ mắt nhìn Vân Tương bỏ đi, đang giận dữ định đuổi theo lại bị Đường Công Kỳ đứng bên cạnh ngăn lại, chỉ thấy Đường Công Kỳ nhìn Vân Tương bước đi xa dần, miệng nói lẩm bẩm như trầm ngâm: “Thiếu chủ, ta tin Vân Tương làm vậy là có lý của gã, tuyệt nhiên không đơn giản như người thường nghĩ đâu.”

“Có lý gì chứ?” Khấu Nguyên Kiệt giận dữ nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một tên hạ lưu háo sắc mà thôi.”

 

Vân Tương đẩy cửa bước vào phòng thì đã thấy Bích Cơ ngồi đợi một mình từ bao giờ, hai tay đan vào nhau đầy vẻ bất an. Vân Tương đóng cửa cẩn thận rồi mới cởi áo ngoài nằm lên giường, nói với Bích Cơ đang ngồi bên cạnh: “Tắt đèn đi, lên giường.”

Công chúa Bích Cơ do dự giây lát rồi vẫn đi thổi tắt đèn, nhưng lại ngượng ngùng không muốn lên giường, chỉ hạ giọng nói nhỏ: “Công tử, Bích Cơ tuy là nữ nô nhưng cũng là công chúa Cao Xương, việc lớn cả đời thật không muốn qua loa đại khái như vậy. Chỉ cần công tử có thể giúp Bích Cơ báo thù phục quốc, Bích Cơ xin lấy Cao Xương làm của hồi môn, cả đời hầu hạ công tử.”

“Được rồi, đừng diễn kịch nữa.” Vân Tương nằm trong bóng tối thản nhiên bảo: “Những lời nói dối đó của nàng chỉ lừa được người khác thôi.”

Bích Cơ toàn thân run bắn, lắp bắp hỏi: “Công tử nói như vậy là... có ý gì?”

Trong bóng tối lại vang lên giọng nói chế nhạo của Vân Tương: “Đều là người cùng nghề, hà tất phải nói rõ ra? Công chúa Cao Xương lưu lạc, ha ha, trò này không tệ chút nào. Chỉ đáng tiếc cái mũi này của ta hơi thính, vừa gặp mặt cái đã ngửi ra mùi của người cùng nghề rồi.”

“Thiếp... thiếp không biết công tử đang nói gì?” Bích Cơ đột nhiên trở nên lúng túng.

“Thật không?” Vân Tương lật người xuống giường, mặt đầy ác ý dồn ép Bích Cơ. “Bản công tử không có hứng với kế hoạch phục quốc của nàng, chỉ hứng thú với thân thể nàng. Nàng hầu hạ bản công tử xong, chúng ta sẽ từ từ thảo luận đại kế phục quốc đó của nàng.”

Bích Cơ run sợ lùi lại, há miệng muốn kêu lên, nhưng rồi lại thôi. Vân Tương thấy vậy cười lạnh lùng trêu chọc: “Sao không kêu lên, để mấy tên đồng bọn xông vào cứu?”

Bích Cơ cắn răng do dự một lúc, cuối cùng hằn học bảo: “Xem như công tử lợi hại! Đã bị công tử nhìn ra, Bích Cơ cũng không tiện ở lại Ba Thục này nữa, đêm nay sẽ lập tức đi khỏi. Số tiền hơn sáu vạn lượng bạc công tử đã bỏ ra, ngoài khoản hoa hồng của Đào Hoa sơn trang, tất cả phần còn lại ta xin hoàn lại công tử không thiếu một đồng. Chỉ là không sao hiểu nổi, tại sao công tử có thể nhìn ra được?” Lần này tiếng Hán của nàng ta rất lưu loát không còn có âm điệu gì của người dân tộc thiểu số nữa.

“Lòng tham của các người xem ra thật không nhỏ, sáu vạn lượng bạc vẫn chưa đủ, vẫn muốn lừa thêm nhiều tiền nữa.” Vân Tương cười mỉm nhìn đối phương. “Kỳ thực ta chỉ có chút ngờ vực, theo lý nếu công chúa Cao Xương muốn tìm một chỗ dựa thay mình phục quốc thì nên đến nơi tập trung nhiều quan viên quý nhân như thành Bắc Kinh, chứ không nên đến chốn toàn tập trung các nhà phú hào địa chủ Thành Đô này, nên mới không cầm lòng được mà xem. Ai ngờ nàng lại dở như vậy, còn chưa lột quần áo ra, nàng đã tự nhận thua rồi.”

“Ngươi...” Bích Cơ tức đến đỏ cả mặt, không nhịn được, hai kẽ răng rít lên: “Khốn kiếp!”

“Như nhau, như nhau thôi!” Vân Tương không để ý, cười cười bảo: “Nói cho ta biết kế hoạch phục quốc của các ngươi đi, không chừng có thể hợp tác.”

Bích Cơ cười lạnh một tiếng: “Cho dù đều là người cùng nghề, nhưng ta dựa vào gì để tin được công tử? Mà tại sao ta phải tin lời công tử?”

“Bởi vì không những ta cao minh hơn các người, mà còn có thực lực, có khí phách hơn các người.” Vân Tương cười ngạo nghễ. “Kẻ lừa đảo phẩy tay một cái là có ngay sáu vạn lượng bạc các người đã gặp bao giờ chưa? Chỉ dựa vào điểm đó thôi, các người cũng nên tranh thủ hợp tác với ta, vì chỉ có ta mới có thể thỏa mãn được lòng tham của các người.”

Bích Cơ bặm môi suy tính một lúc, rồi đột nhiên cười xảo quyệt: “Công tử ra tay hào phóng như vậy, chắc chắn mục tiêu đặt ra càng kinh người hơn, thế mà lại còn có lòng muốn kết giao với đám lừa đảo vặt như chúng ta, sợ rằng công tử cũng cần sự giúp đỡ của chúng ta đúng không?”

“Không sai, thế cho nên mới muốn hợp tác cùng các người.” Vân Tương nói thẳng. “Các người đã muốn tiền, bản công tử sẽ không để các người thất vọng.”

“Ta có thể dựa vào cái gì để tin được công tử?”

“Dựa vào sáu vạn lượng đặt cọc của ta.” Vân Tương thản nhiên đáp. “Các người không tin ta, thì cũng phải tin vào số bạc đó. Đó chỉ là tiền đặt cọc, sau khi việc thành, ta bảo đảm thù lao các người nhận được còn vượt xa con số đó.”

Bích Cơ suy tính một lúc rồi từ từ đưa tay ra: “Thỏa thuận xong!”

Sau khi đập tay kết minh, Vân Tương nằm lên giường: “Hôm nay ta mệt rồi, tối mai nàng hãy nói cho ta nghe kế hoạch phục quốc. Tối nay nàng tạm thời ngủ trên nền nhà, ta không quen ngủ cùng giường với người khác.”

Bích Cơ lẳng lặng nhìn Vân Tương, đột nhiên nở một nụ cười xảo quyệt, uyển chuyển bước đến bên cạnh giường, tự nói một mình: “Thiếp thấy cái giường này cũng rộng rãi, hai người ngủ chắc không vấn đề gì đâu?” Nói đoạn liền nằm xuống, dồn Vân Tương sang một bên.

“Này, này, này, ta không phải Liễu Hạ Huệ đâu đấy!” Vân Tương cuống lên, đang định đẩy nàng ta ra, vừa động tay đã sờ phải cái gì mềm mềm, vội giật mình rút tay lại. Lại nghe thấy Bích Cơ như chẳng hề để ý gì, cười khe khẽ nói: “Công tử đã muốn nô tỳ hầu ngủ, nô tỳ đương nhiên không thể làm trái, xin để nô tỳ cởi áo cho công tử.” Nói đoạn đưa tay sang sờ soạng.

Vân Tương bật dậy, nhảy trên giường xuống, thấy Bích Cơ không dậy đuổi theo gã mới yên tâm. Thấy nàng ta chiếm mất cái giường, Vân Tương chẳng biết làm thế nào đành ngồi xuống một cái trường kỷ, tức giận nói: “Sợ nàng rồi đấy, sau này không dám để nàng hầu ngủ nữa.”

Trong bóng tối vang lên tiếng cười đắc ý của Bích Cơ: “Đêm dài lạnh lẽo, khi nào công tử thấy lạnh cứ lên giường nằm để nô tỳ ủ ấm cho.”

Vân Tương “hừm” một tiếng nặng nề, không nói lại đối phương nữa. Gã tự biết mình bây giờ oai phong lắm đấy, nhưng chỉ là một kẻ chạy vặt cho Môn chủ Ma Môn, tất cả tài lực, vật lực đều là từ Ma Môn mà ra, bản thân chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, còn chưa được đối phương hoàn toàn tín nhiệm, cho nên Khấu Diệm mới phái Khấu Nguyên Kiệt và Đường Công Kỳ đi giám sát. Bản thân nếu muốn thoát khỏi sự ràng buộc với Ma Môn, tự lập môn hộ thì không thể không thu nạp nhân tài, hình thành thế lực của riêng mình. Có thể gặp người cùng nghề như Bích Cơ thật đúng là một chuyện vui bất ngờ, song e rằng sau này gã sẽ bị nàng thiếu nữ thiểu số to gan này ức hiếp nhiều, nếu không cẩn thận còn bị đối phương cắn lại. Chơi với đám bịp đến lúc ngủ cũng phải cố mở một mắt. Nghĩ đến đây Vân Tương không cầm được lòng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại cố xua đuổi những ý nghĩ phiền phức kia đi. Nhưng nào ngờ, mũi gã cứ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, khiến cho trong lòng thấp thỏm, nằm mãi mà không sao ngủ được.

Đêm hôm đó đôi bên đều có ý đồ, đề phòng lẫn nhau, kết quả cả hai người không ai ngủ ngon. Trong lòng cả hai đều thầm cảm khái: Làm kẻ lừa đảo thật mệt, hợp tác với kẻ lừa đảo khác càng mệt, để cho kẻ lừa đảo khác ngủ bên cạnh mình thì đã mệt càng mệt thêm!

Hết chương 9. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/28705


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận