Thiên Tài Đọa Lạc
Tác giả: Lý Nhàn Ngư
Chương 334: Chém giết Mã Hoành (1,2)
Nhóm dịch: Black
Sưu tầm by luukinhte -
Nguồn: Vipvandan
- Bảo ca, chúng ta có cần truy sát theo con đường này không? Bọn chúng còn có khả năng chưa tập hợp. Mà khi bọn chúng tập hợp thì chúng ta muốn đối phó cũng khó khăn hơn rồi.
Chi Ni Nhã lo lắng nói. Năm trăm Mã Đao Vệ là lực lượng tinh nhuệ của Hổ Uy Bảo Anh Thạch Thành. Năm trăm đấu với một trăm, chỉ về số lượng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
Ánh mắt nhìn về nơi xa xa, Phó Thư Bảo đột nhiên nói.
- Không cần đâu. Bọn chúng tới rồi.
Ngay lúc này, đột nhiên Thanh Thủy xuất hiện phía sau lưng Phó Thư Bảo:
Chương 334: Chém giết Mã Hoành (2)
Nhóm dịch: Black
Sưu tầm by luukinhte -
Nguồn: Vipvandan
Một làn sóng tên bốn mươi mũi bắn mạnh tới, vậy mà chỉ bắn ngã hai Mã Đao Vệ. Từ đó có thể thấy thực lực của Mã Đao Vệ mạnh mẽ thế nào.
- Không xong! Chỉ sợ đây là một trận khổ chiến rồi...
Hổ Linh trốn ở một chỗ, trong lòng khổ sở, lại lên tiếng hạ lệnh:
- Phóng tiếp!
Vù vù vù! Lại bốn chục mũi tên được bắn ra. Lần này đã có lòng phòng ngự nên chỉ có một Mã Đao Vệ bị thương, cũng không ai bị bắn ngã.
- Mẹ kiếp. Một đám nữ nhân không ngờ lại dám bắn trộm Mã Đao Vệ chúng ta! Các huynh đệ, bắt sống cho ta, đùa giỡn chúng tới chết!
Sau khi bị bắn hai lượt, Mã Hoành đã phán đoán được vị trí đại khái, và nhân số đại khái. Lửa giận trong lòng hắn lại càng mạnh hơn. Một đám nữ nhân mà lại dám đánh trộm hắn!
- Tiếp một tên của ta xem!
Một tiếng nói đột nhiên truyền tới từ phía sau. Vừa tới gần, phừng một tiếng, một mũi tên mang theo đuôi lửa lập tức đã bắn về chỗ Mã Đao Vệ đứng dày nhất!
- Đó là... Á!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay sau đó. Thi thể tên Mã Đao Vệ trúng tên còn chưa ngã xuống khỏi lưng ngựa, mũi tên đã xuyên qua thân thể hắn, bắn qua ba tên Mã Đao Vệ khác rồi mới hết sức, rơi xuống mặt đất.
Đó là Xà Nha Tiễn.
Người bắn tên chính là Phó Thư Bảo.
Một mũi Xà Nha Tiễn lập tức khiến đám Mã Đao Vệ lại rơi vào trong hoảng loạn. Một mũi tên giết ba người. Cây cung đó mới mạnh làm sao! Người bắn mới mạnh mẽ làm sao!
- Đừng hoảng loạn! chuẩn bị chiến đấu!
Mã Hoành rống giận một tiếng, lập tức trấn định cảnh tượng hoảng loạn lại. Bốn mắt nhìn nhau, hắn đột nhiên kinh ngạc hô lên:
- Hắn... Phó Thư Bảo! Ha ha, ngờ lại đụng phải ngươi ở đây! Giết chúng ta!
Mã Hoành nhớ như in hình vẽ của Phó Thư Bảo trong lòng, giờ phút này liếc một cái liền nhận ra ngay. Nhất thời hắn cũng không còn thời gian tự hỏi vì sao Phó Thư Bảo lại xuất hiện ở nơi này mà nhanh chóng đánh giá thế cục một cách chuẩn xác. Một đám nữ nhân, cộng thêm Phó Thư Bảo, xem như cố tình mai phục ở đây thì cũng chỉ có một con đường... Đó là con đường chết mà thôi!
Ào! Mã Hoành vừa ra lệnh, tất cả Mã Đao Vệ liền chuyển đầu ngựa, lao về phía Phó Thư Bảo như thủy triều. Cho dù người sắt thì dưới dòng thủy triều chiến đao này cũng sẽ bị phân giải thành nước thép.
- Phong Đao Trảm, Phá Không Nhất Sát!
Rống giận một tiếng, thúc ngựa, thân ảnh Mã Hoành đột nhiên xuất hiện trong không trung, lao vọt về phía Phó Thư Bảo, tốc đồ cực nhanh. Người khác còn chưa tới, hắn đã vung hai tay, khiến cuồng phong nổi lên bốn phía trong không trung, trong nháy mắt đã tụ lại, giống như một thanh đao vô hình cực lớn, từ trên cao giáng xuống, chém tới như sấm sét!
- Hóa ra là một Lực Sĩ nắm mộc Nguyên Tố. thảo nào tốc độ lại nhanh như vậy. Phong Đao Trảm, Phá Không Nhất Sát. Tên này đúng là bá đạo... Đáng tiếc...
Đối mặt với một thanh đao gió cách không có thể chém mình thành mười mảnh, không thể phòng bị, Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm động thân, chỉ ngửa đầu, bình thản lãnh đạm nhìn lên. Khóe miệng của hắn còn có ý cười chế nhạo nhàn nhạt.
Thế là thế nào?
Hành động kỳ quái của Phó Thư Bảo khiến trong lòng Mã Hoành đầy hồ nghi. Ngay vào lúc này, đột nhiên hắn lại lo lắng, ngẩng phắt đầu lên!
- Nhảy lên xấu như vậy mà cũng mơ tưởng làm bị thương chủ nhân của ta sao? Trả lại ngươi một đao! Phong Nhận Đao Bát Trảm!
Tiếng thiếu nữ lạnh như băng đột nhiên truyền rất rõ ràng từ trên bầu trời tới. Hai tay nàng vung xuống, cũng dùng công kích mộc Nguyên Tố, nhưng trên tay nàng lại phát ra tám thanh đao gió trong suốt! Hơn nữa thanh nào cũng lớn hơn so với thanh của Mã Hoành!
- Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực!
Sắc mặt Mã Hoành đã sớm kinh hãi biến thành tro tàn. Hắn đoán chắc thực lực của đối phương không đủ nhưng không thể nào ngờ nổi phía đối phương lại có một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực! Như vậy thì không đủ lại là phía Mã Đao Vệ và Mã Hoành hắn chứ không phải đối phương.
Phụt phụt phụt! Ý niệm kinh hãi vừa mới lóe lên trong đầu, người đang ở không trung, dù có khả năng về tốc độ nhưng dù có Lực Lượng Chi Dực hỗ trợ di động thì cũng làm sao nhanh hơn được tốc độ của đao gió chứ? Càng huống hồ Thanh Thủy vừa hiện thân đã đột nhiên tấn công! Nhiều nhân tố bất lợi như vậy cộng lại, dù Mã Hoành né được năm trong số tám thanh đao gió nhưng vẫn còn ba thanh chém lên người hắn! Tiếng kêu khiến người ta rợn cả lông tóc lên kia chính là phát ra từ trên người hắn.
Không kịp phát ra tiếng kêu thảm, Mã Hoành vừa bay vọt lên trời cao, chuẩn bị chém giết Phó Thư Bảo, gần như chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống, đầu một nơi, thân một nẻo, chân tay một góc. Cả người hắn bị chém thành ba đoạn!
Chỉ đối mặt một lần, thống lĩnh đã bị giết, thế thì còn đánh cái rắm à?
Nhất thời Mã Đao Vệ chạy tứ tán bốn phía.
- Giết!
Lại một tiếng quát to truyền ra từ miệng Chi Ni Nhã. Nữ tử tóc vàng bộc lộ khí thế anh hùng vọt tới, rung thắt lưng Lực Luyện Khí trên tay một cái. Một luồng khí màu trắng lập tức bắn về phía một Mã Đao Vệ đang chạy trốn.
Răng rắc! Bị đánh trúng cách không, Mã Đao Vệ nọ liền ngã sấp từ trên lưng ngựa xuống. Lúc rớt khỏi lưng ngựa thì còn là một người đầy đủ, nhưng vừa rơi xuống, khi cơ thể hắn bị đập xuống mặt đất liền răng một tiếng rồi biến thành mười khối băng huyết sắc!
- Hả...
Có thể đánh một tảng đá cách xa thành khối băng như vậy thì Phó Thư Bảo cũng không giật mình lắm. Nhưng đánh một người sống thành nhiều mảnh băng như thế, cảnh tượng đó khiến hắn thật sự bị dọa giật nảy rồi.
Chẳng qua có thể khẳng định là, năng lực luyện chế Lực Luyện Khí của hắn đã đạt tới một độ cao nào đó rồi!
- Giết! Giết một địch thủ được thưởng một bộ trang điểm, một bộ áo lót của Tố Nhân Phường!
Một đòn thành công, sát ý của Chi Ni Nhã càng mạnh, hô lên tăng cường sĩ khí.
Trò gì lộn xộn thế này?
Lông mày Phó Thư Bảo đã nhíu lại thành ba nếp nhăn, chẳng qua tay cũng không lười biếng chút nào, giương cung lắp tên, lập tức bắn hạ một Mã Đao Vệ ngã khỏi ngựa.
Ngay vào một khắc khi Mã Hoành kia ngã xuống thì kết quả chiến đấu đã định rồi. Năm trăm Mã Đao Vệ, ngoài những kẻ bỏ khí giới đầu hàng thì chỉ còn đường chết mà thôi!
o0o
Thời gian từ lúc chiến đấu bắt đầu tới khi kết thúc chỉ kéo dài không tới một giờ. Máu Mã Đao Vệ chảy khắp mặt đất sơn thôn Tây Tử Bình.
Năm trăm Mã Đao Vệ sát khí đằng đằng tiến tới, kết quả đạt được chính là để lại hai trăm mười thi thể, hai trăm chín mươi tù binh.
- Bảo ca, đám tù binh này phải xử lý thế nào bây giờ?
Nhìn một đám lớn Mã Đao Vệ đang quỳ tại trung tâm thôn, lông mày Thanh Thủy nhướn cao.
- Thật sự là phiền toái mà. Đám người này trung thành với Lạc Chấn Thiên, nếu để cạnh người thì tương lai khó tránh được chuyện bọn chúng phản loạn. Không bằng giết toàn bộ đi, miễn phiền hà về sau.
- Hai quân giao chiến, không giết tù binh. Nếu hôm nay chúng ta giết hết đám Mã Đao Vệ này thì dù chúng ta giao chiến với ai cũng không có khả năng có người đầu hàng nữa. Có tiền lệ giết hết tù binh, sau này chúng ta gặp phải bất cứ kẻ địch nào, chúng cũng sẽ liều chết với chúng ta. Đó mới gọi là phiền toái đấy.
Phó Thư Bảo biết chuyện này có quan hệ lợi hại ra sao, không thể đồng ý.
Hổ Linh xen miệng nói:
- Vậy phải xử lý thế nào đây? Thôn Tây Tử Bình chỉ lớn như thế này, mà chúng ta sắp chiến đấu tiếp. Chúng ta căn bản không có đủ nhân thủ trông coi hơn hai trăm tù binh này.