“Thiên Tuyệt, lần trước chàng cùng Độc Cô Kiêu tỷ võ, tình hình chiến đấu cụ thể như thế nào?”
Long Thiên Tuyệt nghĩ mông lung, ngắm nhìn Song Tử Phong, thần sắc có chút phiêu dạt.
Hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: “Cuộc tỷ võ ngày đó, ta chỉ thắng hắn nửa chiêu — Độc Cô Kiêu ham võ thành si, chính là thiên tài tập võ, hắn kế thừa kiếm pháp nhanh nhạy của Độc Cô Lĩnh, ra kiếm vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa hắn trò giỏi hơn thầy mà thắng Vu Lam, thường thắng vì ra chiêu đánh bất ngờ, làm cho không người nào có thể tiên đoán góc độ hắn ra kiếm cùng thủ pháp. Ngày đó ta thắng hắn nửa chiêu, là bởi vì ta phát hiện hắn ra kiếm có một động tác thành thói quen rất nhỏ, có thể ngay cả chính hắn cũng không nhận thấy được, mối lần hắn ra kiếm, đều có một động tác nho nhỏ quen thuộc là nhún vai. Ta chính là nhờ vào cái nhún vai rất nhỏ ấy, để phán đoán khi nào hắn ra ra chiêu…”
Vân Khê nhíu mày, sầu lo dưới đáy lòng càng nhiều thêm, ôm lấy cánh tay của hắn, hé miệng nói: “Bảy năm trôi qua, nếu hắn đã sửa lại cái tiểu động tác này, vậy chẳng phải là chàng không thể tiếp tục pháp phán đoán? Hoặc nếu hắn đã ý thức được thiếu sót này, cố ý lợi dụng cái tiểu động tác này để đánh lừa chàng……Thiên Tuyệt, hay là thì đừng so nữa đi? Dù sao chuyện này cũng không bắt buộc,chúng ta không cần thiết phải mạo hiểm.”
Đầu cọ cọ bả vai của hắn, hai má hồng hồng, trong lúc đó, Vân Khê bỗng nhiên không hy vọng hắn đi mạo hiểm, nhưng mà trong lòng cũng hiểu, đây là không thể nào.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, ngón tay thon dài vén lấy tóc mai trên trán nàng, thanh âm thanh nhã nói: “Nàng đối với ta không có lòng tin như vậy sao?”
“Không có a! Ta chỉ là lo lắng cho chàng!” Vân Khê đụng tới vai hắn, dùng sức cọ cọ, đầu ngón tay di chuyển trên lồng ngực hắn, vẽ vòng tròn, thanh âm mềm nhũn nỉ non, “Ai mà biết khi tỷ võ, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì? Vạn nhất chàng đột nhiên đau bụng, hoặc là đột nhiên bị mặt trời chiếu vào mắt, hay hoặc là một con chim trên không, đột nhiên hướng chàng bay tới, đụng vào người chàng– ai nha, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì đâu? Tóm lại ta không muốn chàng bị thương dù chỉ nửa điểm, tróc chút da cũng không được!”
Thân thể Long Thiên Tuyệt không nhịn được run run, Vân Khê giương mắt liếc về phía hắn, lúc này mới phát hiện hắn nén cười đến mức cực khổ, hé ra gương mặt tuấn tú hồng hồng. Thấy nàng trông lại, hắn rốt cục không nhịn được phun cười ra tiếng, tiếng cười lớn tùy ý truyền ra xa bên ngoài, thanh thoát mà khoan khoái.
Vân Khê chép miệng, buồn rười rượi trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng ở chỗ này lo lắng an nguy của hắn, hắn lại còn có thể cười đến như vậy, không tim không phổi, thật sự quá mức đáng ghét!
“Khê Nhi, ngươi thật sự là thật là đáng yêu! Ta cũng kỳ vọng ngày mai có thể thấy một con chim bay đến trước mặt của ta mà ta không cảm thấy được, đến lúc đó, ta nắm nó, đưa ngươi chơi đùa, ha ha ha…”
Hắn cười đến càng thêm tùy ý phóng đãng, kinh động hồn người.
“Long Thiên Tuyệt, chàng còn cười nữa? Cẩn thận ta lột da của chàng ra!” Vân Khê trợn trừng mắt nhìn hắn, không thể không hướng về phía hắn mà mắt bắn tên!
Lão hổ không ra uy, hắn liền quên mất nhà này ai trên ai dưới à?
Long Thiên tuyệt không dễ dàng nhịn cười được, hai vai còn đang khẽ lay động, khuôn mặt đỏ ửng, nén cười nói: “Cái này không thể trách ta, thật sự là lời của phu nhân chọc cho ta không thể không cười.”
“Thật sự có buồn cười đến vậy không?” Vân Khê nghiếng răng, đôi mắt ti hí nheo lại kết thành từng mảnh băng nhọn, như muốn phóng ra, tràn đầy uy hiếp.
Long Thiên Tuyệt vừa nhận thấy bầu không khí khác thường, vội vàng áp dụng chính sách dụ dỗ, vươn tay ôm lấy, đem nàng kéo vào trong ngực, vòng tay chặt chẽ, tước vũ khí đầu hàng.
“Phu nhân hiểu lầm! Thật ra thì một chút cũng không thể cười, ta mới vừa đó là không cẩn thận động kinh. Lời Phu nhân nói…, cho tới bây giờ đều là lời lẽ chí lý, làm sao mà buồn cười chứ?”
Vân Khê hướng hắn hừ một tiếng: “Vậy ngươi động kinh lần nữa cho ta nhìn xem?”
“Thỉnh thoảng động kinh, có lợi cho thân thể khỏe mạnh, động kinh quá nhiều rồi, đó là có bệnh, ngươi cũng không có hi vọng ta bệnh chứ?” Long Thiên Tuyệt nháy mắt mấy cái, cúi đầu ở cổ nàng khẽ cắn, vẻ mặt cười cười lấy lòng, vẫn không quên nhân cơ hội vụng trộm ăn hương, nháo đến Vân Khê nghĩ muốn phát uy cũng không làm được.
Nắng tươi đẹp ấm áp, tiếng cười mềm nhẹ, lời nói dịu dàng của tình nhân, đan vào dễ nghe, tựa xuân khúc. Cỏ xanh tiếp tục vui đùa với gió, ngọn núi đằng xa như cũ nguy nga tráng lệ, mà thời gian cũng lẳng lặng dần trôi.
Đồng dạng thời gian, đồng dạng địa điểm, thì sẽ là thời gian chân chính tỷ võ.
Địa điểm tỷ võ, không có công khai, cho nên hôm nay người đến đây xem cuộc chiến chỉ có ba người Dạ Thập Thất, Dạ Hàn Nguyệt cùng Vân Khê, ngay cả những người Thượng Quan gia tộc, cũng không được thỉnh mời đến đây xem cuộc chiến.
Đối với Độc Cô Kiêu mà nói, thứ hắn theo đuổi chính là chinh phục tâm hồn*, không phải là danh tiếng trong thiên hạ, cho nên người nào tới đang xem cuộc chiến, bao nhiêu người đang xem cuộc chiến, đối với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào. Hắn muốn, chính là muốn quang minh chánh đại chiến thắng Long Thiên Tuyệt! (*đối thủ thừa nhận khuất phục trước mình)
Xa xa trênSong Tử Phong, hai bóng người phân ra hai ngọn núi, một bên trái là mặc y phong nhã, đón gió mà đứng, cả người hắn giống như cùng núi dung hợp thành nhất thể, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung, tựa hồ vào giờ khắc này thân ảnh đã nhàn nhạt biến mất, một khắc sau lại biến ảo tái hiện. Bên phải là một xích y* như lửa, ngược gió mà đứng, gió núi nhảy múa dồn dập, làm tóc hắn rối loạn, xốc xếch, hàn khí trang nghiêm mang chút điêu tàn vây quanh. (*xích: màu đỏ)
Hai người đứng đối mặt nhau, đều đứng trên đỉnh núi, bầu không khí dần ngưng đọng.
Giờ phút này, khí tràng của song phương đều ngưng tụ ở chung quanh ngọn núi, người phía dưới đang xem cuộc chiến cơ hồ có thể cảm giác được trong không khí, khí tràng lay động, khiến cho tất cả chim muông thú vật đều tránh khỏi ngọn núi.
“Xuất kiếm đi, cho ta nhìn xem ngươi bảy năm sau, đến tột cùng bước vào cảnh giới nào!” lời nói của Long Thiên Tuyệt dị thường bình thản vọng lên trên ngọn núi, nhưng thời điểm nói đến “cảnh giới nào “, ngữ khí của hắn phút chốc biến hóa, mang theo giáng âm rõ ràng, không khí trong nháy mắt cô đặc lại!
Kiếm trong tay Độc Cô Kiêu chầm chậm đặt tới trước người, không có bất kỳ lời nào, tỏa ra một thứ khí xơ xác tiêu điều hoàn toàn tự nhiên.
Sau đó, hắn xuất kiếm.
Vân Khê nhìn hai người, tâm khẩn trương. Giờ phút này, nàng cảm giác bản thân hai người kia, giống như là hai thanh kiếm sắc bén nhất, không cần ra khỏi vỏ, đã bộc lộ năng lực, lộng lẫy huy hoàng!
Bọn họ hung hăng giằng co, đây là một cuộc so đấu kiếm thuật, cũng so đấu ý chí cùng tín niệm.
Trên người hai người, đều có được cực độ tự tin, ánh mắt sắc bén nhìn nhau, thật giống như đều xem đối phương là con mồi của mình, khóa chặt nó lại.
“Đến đây đi! Hôm nay ta và ngươi liều chết một trận, chưa phân thắng bại, quyết không bỏ qua!” Độc Cô Kiêu bỗng ngẩng đầu, ánh mắt như điện, chống lại ánh mắt Long Thiên Tuyệt!
Bốn mắt chạm vào nhau, hai người đồng thời cảm thấy con ngươi tê rần, rồi lại không ai nhường ai, gắt gao đấu mắt!
Giằng co, vẫn bị vây trong giằng co, khí tràng của song phương cũng càng thêm cường thịnh.
Hai tay Vân Khê nắm lại, lòng càng thắt lại. Lúc này, từ bên người truyền đến giọng nói của Dạ Thập Thất: “Hai người bọn họ khí tràng nhìn như tương đối, kì thực khác lạ, Độc Cô Kiêu sát khí quá nặng, sắc bén lộ ra ngoài, thoáng cái đã đem toàn bộ thực lực của mình để lộ ra bên ngoài. Mà Long Thiên Tuyệt nhìn như cũng là bộc lộ năng lực, kì thực ẩn dấu không ít thực lực, tích lũy từ từ, lão phu suy đoán, hôm nay hắn nhất định đã có chuẩn bị kế hậu chiến.”
Vân Khê mặt mày chau lên, không nghĩ tới hắn chỉ nói một câu, lại đem tình thế nói ra rõ ràng như thế.
Long Thiên Tuyệt sau khi phục dụng hai viên cửu chuyển Thái Cực đan, huyền khí trong cơ thể rất hùng hậu, đã đủ để xông phá bức tường cản trở tấn chức Huyền tôn, chẳng qua là thiếu hụt một cơ hội. Cuộc tỷ võ ngày hôm nay, đúng là cơ hội hắn cần có, Độc Cô Kiêu, hôm nay nhất định hãy trở thành bàn đạp giúp hắn bước lên Huyền tôn chi cảnh!
Trong giây lát, tầng mây thật dầy áp xuống, hai thanh kiếm sắc bén đồng thời ra khỏi vỏ. Trong phút chốc, kiếm khí tung hoành, ở giữa hai núi vẽ phác thảo ra mộng ảo quang mang, xuyên thấu tầng mây thật dày kia.
Cuộc Chiến bắt đầu—–
Hai đỉnh núi, hai đạo thân ảnh, đồng thời bắn ra, nhảy dựng lên, mang theo tầng kiếm quang rét lạnh, ở giữa hai núi nổi lên cuồn cuộn hai gió lốc hình trụ, lấy mắt thường không cách nào bắt được tốc độ, hăng hái chặn nhau.
Tiếng kiếm, thanh thúy, rõ to!
Oanh!
Gió lốc hình trụ xoay tròn thật nhanh, đột nhiên một tiếng nổ vang trên không trung, bùn đất cát đá vẩy ra, dựng lên, cơ hồ che đậy khắp bầu trời! Khi cát bay đá chạy, cũng là lúc kiếm khí tung hoành, chớp hiện không chừng, e rằng không thể dùng mắt thường mà có thể thấy được.
“Giỏi!” Chỉ nghe có tiếng Dạ Thập Thất trầm trồ khen ngợi quanh quẩn ở bên tai, Vân Khê tiếp tục ngưng thần theo dõi cuộc chiến, nhưng lại không có biện pháp nhìn cho rõ. Kiếm pháp hai người thật sự là quá nhanh, kiếm của Độc Cô Kiêu nhanh kinh người, mà Long Thiên Tuyệt cũng không kém chút nào, ra kiếm vừa ngoan* vừa nhanh, song cho đến tận lúc này, đến tột cùng người nào chiếm thượng phong, nàng cũng không thể phán đoán ra, đây chính là bởi cảnh giới chênh lệch. (*ngoan độc)
Oanh!
Hai đạo nhân ảnh rốt cục tách ra, trở lại ngọn núi của mình, lốc xoáy khổng lồ ở giữa hai núi tiếp tục xoay quanh.
“Hay, thực thống khoái!” Thanh âm Độc Cô Kiêu trong trẻo phá lên cười, đáy mắt tinh quang lòe lòe, Thắng Tuyết kiếm cuốn vào trong tay của hắn ngay lập tức, một loại khí thế mênh mông không biết từ đâu trong nháy mắt ngưng tụ.
Tay áo như một trận gió to điên cuồn, ánh mắt của hắn hiện lên hàn quan bén nhọn, rốt cục muốn thi triển ra kiếm cuối cùng hắn.
“Ha ha ha, bảy năm không gặp, kiếm thuật ngươi quả nhiên tiến bộ không ít! Chỉ tiếc, hôm nay ngươi nhất định thua dưới tay ta!” tiếng cười của Long Thiên Tuyệt từ từ lấn át Độc Cô Kiêu, áo bào rộng của hắn, bị gió núi thổi bay múa phần phật, rõ ràng chỉ là một bóng dáng xa xôi, nhưng sinh ra khí phách phong độ tao nhã bay lượn đến chín tầng mây, tư thế bễ nghễ mà chỉ có thiên hạ chí tôn mới có.
“Độc Cô huynh, ta và ngươi không ngại lộ ra tuyệt chiêu riêng của mình, một chiêu định thắng bại như thế nào? Sống hay chết, đều dựa vào bản lãnh!”
“Thật hợp ý ta!” (Chính hợp ngã ý)
Chữ “ý” vừa dứt, song phương đồng thời bay lên như chim ưng, đúng chẳng ai muốn nhường tiên cơ*. (nhường người kia xuất chiêu trước)
Khí tràng bàng bạc mênh mông ở giữa hai núi chạm vào nhau, chuôi kiếm kịch liệt lay động, tựa hồ điên cuồng mà khát cầu máu tươi, lại giống như hai linh hồn u ám gặp nhau giữa chốn u minh!
Kiếm của Độc Cô kiêu như cũ nhanh kinh người, người hòa cùng kiếm hóa thành một đường giữa không trung, xông phá tầng tầng khí lãng, thật giống như muốn đem bầu trời xé rách.
Quả nhiên là người như kiếm, kiếm như người, người kiếm hợp nhất!
Những người ở dưới đang xem cuộc chiến chỉ có thể nhìn đến thân ảnh của hắn lập loè trên ngọn núi, công phu nhanh như nháy mắt, từ bên phải ngọn núi, tới gần, tới tại ngọn núi bên trái. Trong thoáng chốc, có một chuôi cự khắc thẳng tắp hướng về tim Long Thiên Tuyệt, cả Song Tử Phong đều kịch liệt run rẩy.
Cuộc chiến phút chốc lên tới đỉnh điểm cao trào.
“Tiếp chiêu!” Long Thiên Tuyệt ngửa mặt lên trời nói, ống tay áo phần phật bay múa mang theo gió kinh người, cuồng tứ địa vòng quanh cả khe núi, như sâm chớp nổ vang!