Bờ sông trồng nhiều cây cối, cũng đã trở nên trụi trơ.
Gió lạnh từ trên mặt sông thổi qua, tựa hồ xuyên thấu qua quần áo, trực tiếp thổi vào tận xương tủy, tuy rằng đê bờ sông còn lóe lên ánh đèn, nhưng ngay cả bóng người cũng nhìn không thấy.
- Sư phụ, Cát Lão Đại rốt cuộc ở đâu?
Chu Khiếu Thiên công phu còn chưa đạt được cảnh giới nóng lạnh bất xâm, gió lạnh như băng thổi vào, khiến cho hắn nhịn không được đem hai tay nhét trong túi quần.
- Nếu ta không tính sai, hẳn là phương vị đó.
Diệp Thiên giơ tay chỉ một hướng phía trước, nơi đó là một góc bờ sông, cả con sông tựa hồ lõm vào, một ít đồng đất trống lòi ra, trở thành một khu biệt thự.
Không biết có phải nguyên nhân là kẻ có tiền sống về đêm tương đối phong phú hay không, khi những nơi khác đều tối đen một mảnh, rất nhiều phòng trong khu biệt thự kia cũng đều lóe lên ánh đèn.
Một trận gió rét thổi tới, trên bầu trời tự nhiên có những bông tuyết thật nhỏ, ngọn đèn mờ nhạt có vẻ ảm đạm, bóng dáng Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên rất nhanh dung nhập trong bóng tối.
Bảy tám phút sau, hai người tới cửa tiểu khu.
Có lẽ là vì thể hiện rõ ràng tiểu khu không giống bình thường, ở cách đại môn tiểu khu năm sáu thước, trồng hai cái cây cao lớn, vừa lúc có thể che thân hình hai người ở phía sau.
- Sư phụ, đi vào như thế nào?
Là khu xa hoa nhất của Nam Xương, người nơi này đều người kinh doanh khá giả vùng duyên hải tới, cho dù ở đêm tuyết lạnh như vậy, ở cửa cũng có bảo vệ trị an làm nhiệm vụ.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua tường vây rất cao bên ngoài tiểu khu, cũng nhịn không được nhíu mày, bay qua tường vây này thật ra dễ dàng, chỉ là muốn tránh thoát nhiều cameras trên tường vây lại là có chút phiền phức.
Mà nơi cửa chính mặc dù có người gác, nhưng chỉ có một cameras, so sánh với từ nơi này đi vào ngược lại càng thêm dễ dàng một chút.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên nhặt lên một mảnh lá khô từ mặt đất, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cameras cách 10m.
Diệp Thiên hít sâu một hơi, cổ tay phải mạnh mẽ run lên, lá khô giống như một lưỡi dao bay nhanh cắt qua bầu trời đêm, thẳng tắp cố định ở trên tấm kính cameras.
Trong truyền thuyết, tơ bông lá rụng đều có thể đả thương người, đó cũng không phải tiểu thuyết gia bịa đặt ra. Khi công lực đạt được ám kình, có thể phóng ra ngoài, muốn làm được điểm này cũng không phải rất khó.
Giống như là đệ nhất sát thủ thời dân quốc Vương Á Tiều, thế nhân cũng biết hắn dùng là búa và súng để xuống hiển hách uy danh.
Chính là ngay lúc đó đám người Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sinh thấy Vương Á Tiều đều phải tránh vòng quanh, vị Tương Tiên sinh kia cuộc sống hàng ngày lại càng khó có thể bình an, vừa nhắc tới người này miệng như có đầy răng giả.
Nhưng ít có người biết. Vương Á Tiều vốn cũng là một vị nội gia cao thủ, hắn từng có một lần ở quán trà uống trà, bị kẻ thù ngăn ở bên trong.
Lúc ấy Vương Á Tiều đem vật cầm trong tay là báo chí cuốn thành tròn, liên tiếp đánh ba người, trên báo chí tuy rằng vết máu loang lổ, nhưng cứng rắn còn hơn cả búa rìu, một trận chiến này cũng làm cho thanh danh Vương Á Tiều chấn động.
Võ công của Vương Á Tiều, cùng ám khí của Diệp Thiên có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Chỉ cần nắm trong tay rất nhỏ chân khí, Diệp Thiên còn làm tốt hơn.
Tiểu khu thực hiện chính là theo dõi 24 giờ, lá khô dán tại trên tấm kính cameras. bộ đàm bảo vệ trị an lập tức vang lên.
Bảo vệ trị an đã đi qua xem xét cameras, Diệp Thiên kéo Chu Khiếu Thiên, chân phải đạp đi trên mặt đất, một cước này nhìn như đạp vô cùng nặng, nhưng lúc rơi xuống đất lại không có phát ra một chút thanh âm.
Nhưng ngay khi Diệp Thiên chạm bàn chân tiếp xúc cùng mặt đất, đất bằng phẳng nổi lên một trận cuồng phong.
Trên mặt đất, tuyết đọng tung bay lên, hỗn hợp với bông tuyết trên trời bay xuống, nhất thời tầm nhìn cửa tiểu khu trở nên cực thấp, nhất là trong cuồng phong trộn lẫn bông tuyết, táp vào trên mặt mơ hồ làm đau.
- Mẹ nó. Sao lại thế này ?
Trong cuồng phong bông tuyết không ngừng quất vào miệng mũi, khiến bảo vệ trị an nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái, làm sao lại có một trận ác gió đến đây?
Ngay khi bảo vệ trị an nhắm mắt lại, thầy trò Diệp Thiên đã thản nhiên từ bên cạnh hắn đi tới, tiến đên một mặt sau tòa biệt thự, biến mất không thấy.
- Sư phụ. Ngài... Ngài chiêu thức ấy làm thế nào học được ?
Tiến vào đến trong tiểu khu, Chu Khiếu Thiên nhìn về phía Diệp Thiên ánh mắt không khỏi trở nên có chút là lạ, chỉ bằng chiêu thức ấy Diệp Thiên đi hết nhà này đến nhà kia trộm, đây tuyệt đối là vô lo.
- Ít nói nhảm, ngươi xem chừng, ta muốn tiếp tục bói một quẻ!
Diệp Thiên tự nhiên không thể nói cho đồ đệ, ở kinh thành đến trường Thanh Hoa học dã từng chơi đùa như vậy, hơn nữa đi theo lão đạo sĩ nhiều năm như vậy, đối với tri thức trong thiên môn, Diệp Thiên cũng đều rõ ràng, chỉ là mãi không có cơ hội dùng mà thôi.
- Ở bên kia...
Vài phút đi qua, Diệp Thiên đứng thẳng người, ánh mắt hướng tới một tòa biệt thự gần bờ sông, hai thân hình lại dung nhập trong bóng tối.
- Mẹ nó, thật là một kẻ biến thái, một đao cho chết là xong, không nên mỗi ngày đến tra tấn vậy!
Canh giữ ở tiền môn Đại Hổ cùng Lâm Tuyên Hữu giống nhau, đều là cô nhi được Cát Lão Đại nhận nuôi, nhưng đối với người cha nuôi gọi bằng đại ca là Cát Lão Đại này, trong lòng bọn hắn không có kính, chỉ có sợ hãi.
Từ khi bảy tám tuổi, Đại Hổ đã bị Cát Lão Đại đuổi tới nhà ga đi làm tên móc túi , mỗi ngày nếu trộm không đến nộp tiền quy định, không được cho cơm ăn còn là chuyện nhỏ, thường thường đều bị đánh thương tích đầy mình. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Khi Cát Lão Đại đổi nghề, Đại Hổ cùng Nhị Ngưu, tên mấy tứ chi phát triển mà ý nghĩ đơn giản, liền được cho làm bát tướng trong Thiên môn, cũng chính là tay đấm.
Chuyện giống hôm nay, Đại Hổ cũng không phải là lần đầu tiên thấy.
Nhưng ngày trước đối phó đều là đối thủ công việc kinh doanh của Cát Lão Đại, nhưng Lưu lão nhị lại là người của chính bọn họ, Đại Hổ tuy rằng ý nghĩ không tốt, trong lòng cũng có cảm giác từ bi.
Vê tàn thuốc trong tay, Đại Hổ đưa tay cầm lấy bình rượu đế trên bàn, "ực ực" một mạch vào tới trong bụng, nắm một nắm đậu phộng nhét lung tung ở miệng, nhai vài cái, lung la lung lay đứng lên.
Tuy rằng trong biệt thự còn có toilet, nhưng đối với Đại Hổ mà nói, ở trong đống tuyết xả nước tiểu mới gọi là khoái, mở cửa phòng, Đại Hổ đi đến sân, trên mặt đất tuyết đọng nổi lên bức tranh nước.
- Ợ...
Đánh ợ rượu lên, cả người run run một chút, đang lúc Đại Hổ muốn nhắc quần, chợt thấy tuyết đọng trước mặt, rõ ràng xuất hiện hai thân hình.
- Quỷ... Quỷ!
Trong đầu Đại Hổ liền toát ra cái ý niệm trong đầu như vậy trước tiên, chính là không đợi hắn hô lên, cũng cảm giác sau gáy tê rần, cả người đều mất đi tri giác.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, một phen túm quần áo trên cổ Đại Hổ tha đi vào cửa đang mở rộng, Đại Hổ hơn một trăm cân trong tay hắn giống như không có gì.
- Ơ? Thứ này cũng không tồi?!
Vừa đi đến cửa trước, ánh mắt Diệp Thiên ngưng tụ, chăm chú vào cái hồ lô phong thủy tại phía sau cửa.
Ném Đại Hổ tới phía sau cửa, tay phải Diệp Thiên vẽ cái chỉ bí quyết, nhất thời sát khí trong sân bị hắn đưa tới, tràn đầy trong phòng.
Ngay khi sát khí tiến vào đến trong phòng, cái hồ lô mặt trên chạm khắc trận đồ Bát Quái bỗng nhiên quay vòng lên, hấp thu hoàn toàn sát khí vào.
- Không sai, thứ tốt, trong nhà ở Hồng Kông thật đúng là thiếu cái hồ lô như vậy.
Diệp Thiên vừa sải bước tới trong cửa, thuận tay không khách khí đem hồ lô cầm trong tay, cẩn thận đánh giá.
Đó là một hồ lô thiên nhiên, hình dạng rất hoàn chỉnh.
Mặt trên Hồ lô khắc bát quái đồ án, mơ hồ còn có hương khói hương vị, nói vậy trước kia người nào đó dưỡng, tuy rằng còn chưa đạt tới pháp khí như tiêu chuẩn của Diệp Thiên, nhưng lại là cái đồ vật khó gặp.
- Đại Hổ, mày còn thuốc không? Phòng này sắp hết rồi?!
Ngay khi Diệp Thiên đang đánh giá hồ lô trong tay, cửa phòng ngủ mặt sau sô pha đột nhiên được mở ra, một thanh niên mang theo kính mắt đi ra.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Mới vừa điện thoại với đàn bà xong, dục hỏa khó nhịn muốn giải quyết xong vấn đề sinh lý, Lâm Tuyên Hữu há to miệng thấy Diệp Thiên trước mặt.
Theo Cát Lão Đại nhiều năm như vậy, trên tay Lâm Tuyên Hữu vẫn có chút võ công, một tiếng này hỏi ra, tay phải lập tức liền vung tới eo lưng, ngón tay chạm được cái chuôi súng lạnh lẻo, trong lòng không khỏi yên tâm hơn rất nhiều.
Chính là không đợi Lâm Tuyên Hữu móc ra khẩu súng, cái bóng còn cách hắn 10m, đột nhiên như quỷ ma đi tới trước người mình.
- Răng rắc... Răng rắc!
Vài tiếng vang lên, tứ chi Lâm Tuyên Hữu đều là bị Diệp Thiên chặt đứt, không đợi hắn kêu đau, thuận tay làm cằm của hắn hạ xuống.
Diệp Thiên vốn muốn đánh bất tỉnh người này, không ngờ hắn đến trước người, mới phát hiện trên thân người này sát khí cũng rất nặng, nói vậy bình thường làm không ít việc ác, nên mới khiến cho hắn nếm chút đau khổ.
- Đại ca! A...
Ngay khi Diệp Thiên ném Lâm Tuyên Hữu lên trên ghế sa lon, mặt sau biệt thự đột nhiên truyền ra một tiếng gọi to, mặc dù gọi thanh âm thực dồn dập, nhưng cũng không nhỏ.
- Tiểu Thiên vẫn thiếu kinh nghiệm ...
Diệp Thiên ngẩn ra, liếc mắt một cái, cũng không còn đi thang lầu bên cạnh, trực tiếp dùng chân đạp ở trên đệm ghế sa lon một cái, thân thể bay lên trời, tay phải dính ở trên lan can lầu hai, cả người lộn lên.
Lắc mình đi vào trước cửa một gian phòng, Diệp Thiên không chút do dự, một cước liền đá vào đóng cửa.
Trong phòng Cát Lão Đại vừa mới mở đèn, một khuỷu tay sắc bén liền sượt qua má hắn, "cốp" một tiếng, đầu hắn dính vào đầu giường.
Khuỷu tay phát ra hơi lạnh, làn da chỗ cổ Cát Lão Đại mơ hồ thấy đau, mặc dù ở dưới gối đầu hắn liền cất giấu bốn khẩu súng, nhưng ngay cả một ngón tay Cát Lão Đại đều không dám động.