Thiếp Thân Đặc Công Chương 113 : Tình cảm vi diệu.

Thiếp Thân Đặc Công
Tác giả:Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 113: Tình cảm vi diệu.

Dịch: Yến Linh Điêu
Biên: Tiểu Dê
Nguồn: 4vn + Tuchangioi


Tiểu Thị Gia Tộc tặng quả boom TTĐC cho anh em.http://.4vn.eu/images/smilies/0%20%2837%29.gif

Ngô mẫu sống tại khu biệt thự Lâm gia cũng đã khoảng sáu năm rồi. Từ ngày đó buổi sáng nào cũng đều thức dậy vào tầm khoảng bảy giờ sáng.

Sau đó là bận rộn cả ngày. Trước tiên là nàng làm vội vàng làm bữa sáng, làm xong bữa sang thì nhanh chóng tới siêu thị mua đồ ăn,mua đồ về xong thì làm cơm trưa. Buổi trưa nghỉ ngơi một chút đến buổi tối thì chuẩn bị cơm tối, rồi dọn dẹp vệ sinh trong biệt thự một chút.

Cuộc sống của nàng cứ thế mà bình lặng trôi đi. Cho dù có hơi bận nhưng nàng cũng không lấy đó làm phiền lòng. Ngược lại càng ngày nàng càng cảm thấy gắn bó, thỏa mãn với cuộc sống như thế này.



Thứ nhất là do Lâm Chánh Dương lão gia đối với nàng rất tử tế, mỗi tháng cấp cho nàng số tiền lương khá cao. Thứ hai là sáu năm qua đã nhìn thấy Lâm Thiển Tuyết từng ngày khôn lớn. Tình cảm của Ngô mẫu với Lâm Thiển Tuyết gắn bó vô cùng. Trong tiềm thức Ngô mẫu đã coi Lâm Thiển Tuyết như là con ruột của mình. Bởi vậy cảm tình đối với Lâm gia của Ngô mẫu đã là máu mủ tình thâm rồi.

Như mọi buổi sáng vào lúc 7h Ngô mẫu đã tỉnh dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì muốn đi chuẩn bị tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, thì nàng đã nghe thấy mấy hồi chuông truyền tới từ cửa chính biệt thự.

“Mới sáng sớm mà ai đã tới sớm vậy nhỉ”. Ngô mẫu mang theo chút nghi hoặc đi ra phía cửa chính. Chỉ thấy Phương Dật Thiên đang đứng trước cửa cười hì hì nói “Chào buổi sáng Ngô mẫu, thật là không phải, thật làm phiền lúc người lúc sáng sớm”.

“Là tiểu Thiên sao, sao hôm nay cháu lại tới sớm như vậy?” Trên mặt Ngô mẫu có chút ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha. Là tối qua cháu theo đám bạn ra ngoài chơi xém chút nữa chơi thông đêm. Trời hơi sáng thì cháu lập tức tới đây luôn”. Phương Dật Thiên sắc mặt thản nhiên nói.
Hắn nói ra ngoài chơi suốt đêm thật ra cũng không sai. Bất quá tịnh không phải cùng với bạn bè mà là tại phòng của Tiêu Di cùng với Tiêu Di chơi suốt đêm.


“ Ồ hóa ra là vậy. Bác còn đang thắc mắc là tại sao tối qua không thấy cháu không rời khỏi, hóa ra là cùng với bạn bè ra ngoài. À để Bác mở cửa cho cháu”.

Nghe vậy Phương Dật Thiên thở ra một hơi. Lần này cuối cùng cũng qua được cửa của Ngô mẫu. Chỉ cần Ngô mẫu nhìn thấy mình từ bên ngoài cửa đi vào thì còn ai có thể hoài nghi là mình từ phòng Tiêu di nàng vượt ra chứ.

Nói ra thì đây cũng là do Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di khi rạng sáng hừng đông thầm thương lượng mà ra. Lúc đó đã gần sáu giờ Ngô mẫu chưa tỉnh giác mà không trốn ra, đợi đến lúc Ngô mẫu tỉnh dậy thì hỏng bét. Đợi 7h Ngô mẫu tỉnh dậy rồi giả bộ rõ cửa từ bên ngoài. Khiến cho Ngô mẫu chứng kiến là hắn từ bên ngoài biệt thự Lâm gia mà vào.

Kế hoạch này nói ra thì đơn giản, nhưng làm thì thật không dễ chút nào.

Thử nghĩ, cửa sắt của Lâm gia biệt thự đang đóng, Phương Dật Thiên chuồn ra bên ngoài như thế nào? Hơn nữa còn lắp đặt thiết bị cảnh báo. Nếu như không có chìa khóa thiết bị cảnh báo sẽ kêu lên, lúc đó mọi người sẽ tính lại thì thật là…

Mà chìa khóa do Ngô mẫu cầm, mà Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di khẳng định sẽ không lấy từ trên tay Ngô mẫu. Ngay lúc Tiêu Di lo lắng, hắn cười cười nói tất cả không thành vấn đề đối với hắn.

Sáu giờ sáng, Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di đứng dậy đi tới cánh cổng biệt thự. Rồi hai chân hắn khẽ nhún, đạp mấy cái lên tường, lăng không một cái đã cao tới hơn năm mét. Xoay người thêm một cái đã mất dạng bên kia bức tường. Phương Dật Thiên tiến lên một bước nhún người, hai chân đạp lên tường tiếp tục giẫm hai bước sau đó cái lăng không lộn người thế là vượt qua được cánh cổng cao hai mét. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Tiêu di tận mắt thấy cảnh này khiến nàng giật thót mình, không ngờ Phương Dật Thiên lại có bản lãnh y hệt như trên TV hay trình diễn này, nếu không phải chứng kiến tận mắt nàng cũng không dám tin đó là sự thật..

Hắn đứng bên ngoài cười hì hì. Rồi sau đó chờ Tiêu Di đi vào. Phương Dật Thiên đứng đợi một hồi tới bảy giờ mới quay lại Lâm gia.

Khi Ngô mẫu đang mở cửa cho Phương Dật Thiên vào. Rèm cửa trên phòng Tiêu di đã kéo ra, Hiện lên trên đó là dáng vẻ thành thục quyến rũ của nàng. Ánh mắt Tiêu di lúc này lẳng lặng nhìn Phương Dật Thiên đang đi vào.

Nhớ tới đêm hôm qua cùng với Phương Dật Thiên nằm trên giường, cả hai nói chuyện tới hừng đông. Khóe miệng của nàng không tự chủ được mà khẽ mỉm cười lên. Trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khác lạ, ở sâu trong nội tâm...Cánh cửa trái tim đã đóng băng từ rất lâu kia tựa hồ lén lút mở ra một cái khe nho nhỏ.

Nhìn ánh nắng mặt trời vừa lộ ra, nàng thì thào nói tiếng: "Lại là một ngày đẹp trời, thật tốt!"

Trong nắng sớm thấy thân hình cao to khỏe mạnh của Phương Dật Thiên hiện lên, chỉ là bộ dạng của hắn lúc này có vẻ khá uể oải.

Phương Dật Thiên đi tới bộ xa lông ngồi phịch xuống. Cả người có chút mệt mỏi, nguyên đêm không ngủ, nói ra cũng thật là mệt. Bất quá cũng thật xứng đáng.

”Có phải mệt rồi không ? Ngồi nghỉ một lát đi. Bác đi làm điểm tâm buổi sáng. Ài, mấy người thanh niên bọn cháu thật là ham chơi, không biết nghỉ ngơi. Tuổi trẻ mà không biết chăm sóc giữ gìn sức khỏe đến khi già sẽ mắc phải bệnh tật đấy” Ngô mẫu giọng nói ân cần quan tâm nói.

”Ha ha, không sao, cảm ơn Ngô mẫu, bác đi nấu bữa sáng đi. Cháu ngồi nghỉ một lát là ok rồi” Phương Dật Thiên mỉm cười trả lời.

Ngô mẫu mỉm cười gật đầu rồi đi vào bếp.

Khoảng nửa tiếng sau, có tiếng bước chân vọng từ cầu thang lầu hai xuống, Phương Dật Thiên đưa mắt nhìn lên thấy Tiêu di và Lâm Thiển Tuyết cùng nhau đi xuống. Hắn có chút ngạc nhiên. Tiêu di thì không nói, dù sao thì nàng cũng cả đêm không ngủ, còn Lâm Thiển Tuyết kia với cái tính tình thiên kim tiểu thư gì đó của nàng có bao giờ mà dậy sớm vậy chứ.

Vốn là Lâm Thiển Tuyết tối qua thấy Tiêu di thân thể không được khỏe, buổi sáng nay cố tình dậy sớm sang hỏi thăm nhưng đã thấy Tiêu di thức dậy. Sau đó hai người rửa mặt rồi xuống lầu.

”Hử? Phương Dật Thiên anh làm sao mà đến sớm vậy”. Lâm Thiên Tuyết hỏi.

Phương Dật Thiên cười nhẹ trả lời ”Lâm tiểu thư, không phải là tôi đến sớm, mà là mọi ngày cô ngủ dậy muộn. Bất quá hôm qua tôi có cùng một vị bạn hiền lâu ngày không gặp nói chuyện cả đêm, sáng nay nhân tiện tới đây luôn”. Nói xong hắn cười lên ha hả.

”Oh! Thì ra là tối qua không ngủ, thảo nào hai mắt của anh có chút đỏ lên như vậy, cũng giống như Tiêu di a. Hóa ra là đều không nghỉ ngơi cho tốt.” Lâm Thiển Tuyết nói.

Tiêu di nghe thấy lời này thì có tật giật mình vội nói ”Tiểu Tuyết con sao lại có thể ví dì với hắn, dì tối qua không thoải mái, không nghỉ ngơi tốt, còn hắn thì đi chơi. Không giống nhau à”.

Lâm Thiên Tuyết cười nói :”Tiêu di à, sao người khẩn trương như vậy, con cũng không có nói người cùng hắn như thế nào.”.

”Tôi đâu có khẩn trương chứ” Tiêu di vừa nói rất nhanh nhân lúc Lâm Thiển Tuyết không chú ý liếc sang Phương Dật Thiên một cái. Sau đó nàng đi tới ghế xa lông khác ngồi xuống, chỗ này có vẻ khoảng cách đến mức xa hắn nhất có thể.

Phương Dật Thiên cười cười, chỉ là nét mặt của Tiêu Di có vẻ hơi mất tự nhiên.

Lâm Thiển Tuyết liếc mắt một cái thì đã nhìn ra thần sắc Tiêu di có chút không bình thường liền lên tiếng hỏi: ”Tiêu di, sao hôm nay con thấy người có chút lạ lạ vậy, dường như rất sợ hắn. Dì không sao chứ.”

Sắc mặt Tiêu không khỏi đỏ lên, giọng hơi giận nói ”Con, đứa nhỏ này. Con nói gì thế, dì vô duyên vô cớ sao lại sợ hắn. Được rồi, mà con bảo sáng nay có chuyện gì muốn nói đúng không, nhanh nói ra đi!"

Ồ! Lâm Thiển Tuyết nghe vậy thì vội vàng nói: ”Phương Dật Thiên anh đến thật đúng lúc, đợi chút nữa anh cùng bọn tôi đi mua đồ”.

”Lâm tiểu thư định mua gì thế.” Phương Dật Thiên hỏi.

”Đến nơi bán cánh, chân gà, hôm nay tôi muốn mời bạn bè tới dự một bữa tiệc nướng”.

”Tiệc nướng ngay trong biệt thự này?” Phương Dật Thiên có chút ngạc nhiên, hỏi.

“ Đương nhiên rồi,chính là ở phía sau biệt thự ,trong nhà đã có đẩy đủ dụng cụ nướng rồi.Trước kia tôi thường xuyên nướng ở nhà mà. Mà anh cứ theo chúng tôi ra ngoài là được rồi, nói nhiều vậy làm gì!”
Âm thanh của Lâm Thiển Tuyết hiển nhiên có chút tức giận nói.

Phương Dật Thiên nghe thì ngẩn ra chút. Thầm nghĩ, buổi sáng tốt nhất là không nên chọc tức vào Lâm đại tiểu thư này, bằng không cả ngày hôm nay sẽ không được yên ổn nữa.

Trong lúc nghĩ thì ánh mắt đảo qua phía Tiêu di đang ngồi thì cũng nhìn thấy ánh mắt nhu hòa gợn sóng của nàng cũng đang nhìn về phía hắn. Bốn ánh mắt không hẹn mà gặp nhìn nhau.Chỉ thấy Tiêu di giật mình vội chuyển ánh mắt sang nơi khác, khuôn mặt xinh đẹp đã bắt đầu ửng hồng.

Phương Dật Thiên thấy vậy trong lòng hơi sửng sốt.Thầm nghĩ thật đúng là như Lâm tiểu thư nói. Sáng nay nàng có điều gì đó rất khác lạ.

Nguồn: tunghoanh.com/thiep-than-dac-cong/quyen-1-chuong-113-3Paaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận