Thiếp Thân Đặc Công
Tác giả:Lương Thất Thiểu
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 126: Phản kích của Phương Dật Thiên.
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Tiểu Thị Gia Tộc tặng quả boom TTĐC cho anh em.http://.4vn.eu/images/smilies/0%20%2837%29.gif
Chứng kiến Tiêu di cùng Chân Khả Nhân đã xác định được chính là chiếc Audi màu đen phía trước này bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cũng thuận lợi đuổi kịp chiếc xe này, chuyện tình kết tiếp hẳn là ổn rồi.
"Chính là chiếc xe này, Tiêu di, chúng ta mau báo cảnh sát đi, báo cảnh sát lại đây bắt lấy bọn họ." Chân Khả Nhân nói.
Tiêu di nghe vậy trong tâm không khỏi hãm lại, bất quúa nàng vẫn mở miệng hỏi ý kiến Phương Dật Thiên: "Phương Dật Thiên, ngươi cảm giác bây giờ báo cảnh sát được chưa?"
"Bây giờ có thể báo cảnh sát, bất quá, an toàn của Lâm Thiên Tuyết không cách nào bảo đảm được." Phương Dật Thiên lờ mờ nói.
"Hả? Cái gì? Ngươi, ngươi nói vậy là ý tứ gì?" Tiêu di sắc mặt cả kinh, vội vàng hỏi.
"Đã dám can đảm trực tiếp xông vào quán bar bắt cóc Lâm Thiên Tuyết, hơn nữa bên người còn mang theo lợi khí. Những người này phỏng chừng đều là người trong hắc đạo. Cảnh sát đến chỉ sợ sự tình càng thêm phiền toái. Thứ nhất, những người này sẽ không hướng cảnh sát thỏa hiệp. Thứ hai, dưới sự hợp vây của cảnh sát, những người này nói không chừng sẽ như cá bị bắt vào lưới. Khi đó, người nghĩ thân thể Lâm Thiên Tuyết còn có thể bảo đảm an toàn được sao?" Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi.
"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiêu di trong lòng nhất thời loạn hẳn lên, nhịn không được hỏi.
"Tạm thời không nên đả thảo kinh xà, những người này vô duyên vô cớ bắt cóc Lâm Thiên Tuyết khẳng định là có mục đích. Bây giờ, bọn họ hẳn là đang hướng mục tiêu chạy tới. Trong lúc này, Lâm Thiên Tuyết sẽ không có bất cứ tổn thất gì. Ngược lại, nếu như trước đó chọc giận bọn họ thì hậu quả sẽ rất khó lường được." Phương Dật Thiên vừa nói, hai mắt vừa thả ra tia sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc Audi phía trước.
"Chiếc xe này đã gần ngay trước mắt, chẳng lẽ anh định cứ như vậy mà đi theo bọn họ hay sao? Nói vậy cả đi cả đoạn đường chẳng phải là vô ích rồi sao?" Chân Khả Nhân cũng nhịn không được sốt ruột nói.
"Ai nói anh vẫn theo chân bọn họ? Chỉ cần có một cơ hội thì anh sẽ cứu Lâm Thiên Tuyết!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói, sau đó lại hỏi tiếp, "Được rồi, bọn họ bên kia có bốn người ư?"
"Uhm, lúc đó đi vào quán bar là bốn người, trong đó có một người trên mặt có sẹo, thoạt nhìn là đầu mục trong 4 người đó." Tiêu di nói.
Phương Dật Thiên gật đầu. Lúc này, chiếc xe Audi màu đen đã chuyển qua ngã tư đường phía trước, hướng đường cao tốc bên phải chạy đi.
Đường cao tốc bên phải này là đường thông giao giữa các khu đường cao tốc. Con đường này cho dù là ban ngày thì xe cũng đã rất là ít, càng huống chi lúc này lại là ban đêm.
Phương Dật Thiên cũng lái xe chuyển hướng về phía đường cao tốc đó. Không xa không gần bám theo phía sau chiếc Audi. Chiếc Audi này chạy tốc độ chừng 80km/h, cũng không tính là nhanh, Phương Dật Thiên quan sát trên đoạn đường giờ phút này cũng không có dư thừa xe cộ, nhất thời hai mắt sáng ngời lên, tựa hồ như đã có cách ứng phó.
"Hai người thắt dây an toàn cho chắc vào!" Phương Dật Thiên nói một tiếng, sau đó hắn đột nhiên giẫm ga nhanh hơn, trong nháy mắt liền tăng tốc độ đến 120 km/h.
Tiêu di cùng Chân Khả Nhân ở phía sau nghe vậy, tuy không biết Phương Dật Thiên muốn làm gì, nhưng mà các nàng vẫn đem dây an toàn chỉnh lại cho tốt.
Rất nhanh, Phương Dật Thiên liền lái xe vượt qua chiếc Audi, Chân Khả Nhân thấy thế không nhịn được kinh ngạc nói: "Này, Phương Dật Thiên, sao anh lại lái xe vượt qua bọn họ, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Phương Dật Thiên không nói lời nào, mà trong lòng thầm đánh giá khoảng cách nhất định sau khi vượt qua. Hắn đột nhiên phanh gấp xe lại, sau đó quay bánh lái hết cỡ, xe liền quay vòng một góc 180 độ. Kế đến, hắn liền hướng ngược lại phía chạy lên ban nãy tăng tốc lao tới.
Một khắc nọ khiến cho Tiêu di cùng Chân Khả Nhân sắc mặt nhất thời tái nhợt. Cái này chẳng phải là muốn đụng vào chiếc Audi ư?
Khó trách Phương Dật Thiên lại bảo các nàng thắt dây cho chặt, nhưng mà, nếu vậy chẳng phải sẽ khiến Lâm Thiên Tuyết bị thương hay sao?
"Phương Dật Thiên, anh có phải bị điên rồi hay không? Anh mau đổi hướng nhanh, nếu không chúng ta đều chết hết bây giờ!" Chân Khả Nhân sắc mặt trắng bệch, không nhịn được run giọng nói.
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, gương mặt cường ngạnh lại dị thường trấn định. Đột nhiên, mắt hắn cảm thấy có chút, đau đớn, ánh đèn pha phía trước của chiếc Audi đã chiếu tới! Một khắc nọ, Phương Dật Thiên đột nhiên phanh lại! truyện copy từ tunghoanh.com
"Két!
Tiếng xe ma sát liên tục trên đường tạo ra những vệt cao su dài liên tiếp. Cùng lúc đó, người lái chiếc Audi tại một khắc bất ngờ chứng kiến một chiếc xe xông tới, muốn phanh ngược trở lại cũng đã không còn kịp. Vì vậy, đối phương cũng chỉ có thể lựa chọn phanh gấp!
Trong nháy mắt, tim của Tiêu di cùng Chân Khả Nhân muốn nhảy ra khỏi cổ họng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tái nhợt, tay chân các nàng cũng không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy!
Tuy rằng nói đột nhiên phanh lại, nhưng mà hai chiếc xe cách nhau khoảng 7,8m mới ngừng lại, cho đến khi ngừng hẳn cách nhau cũng chỉ tầm 5,6m!
Lúc xe hai bên dừng lại thì Tiêu di cùng Chân Khả Nhân mới giật mình hoàn hồn lại mà vỗ ngực. Kinh nghiệm mới vừa rồi, có thể nói là kinh hiểm nhất và kích thích nhất trong cả đời của các nàng. Dù sao, trên đời này còn có cái gì so với đem tánh mạng mình ra đánh bạc mà kinh hiểm và kích thích hơn cơ chứ?
"Phương Dật Thiên, anh... Anh có biết mới vừa rồi chúng ta thiếu chút nữa sẽ mất mạng không? Anh đây là cứu người ư? Anh rõ ràng là có chủ tâm muốn hại chúng ta mà!" Chân Khả Nhân trong lòng tức giận, không nhịn được lớn tiếng mắng chửi.
Phương Dật Thiên không có trả lời lại, lúc này, ở cửa sổ chiếc xe đối diện lộ ra cái đầu, rồi sau đó người này rống giận mắng: "Con mẹ nó, thằng khùng kia mày biết chạy xe không hả? Muốn chết àh? Thật con mẹ nó mà!"
"Ở trên xe ngồi yên, vô luận phát sinh bất cứ tình huống gì cũng không được xuống!"
Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống, ra lệnh một tiếng. Rồi sau đó hắn mở cửa xe ra, quang mang ác liệt trong mắt đột nhiên thu liễm lại, cả người nhìn qua chẳng có chút bộ dáng nào giống như là kẻ có hại cả. Sau đó hắn liền hướng tới chiếc xe nọ bước tới.
Không thể không nói, Phương Dật Thiên làm chính là một việc vô cùng nguy hiểm. Mục đích của hắn chính là khiến cho chiếc Audi này dừng lại. Đúng thế, chỉ có dừng lại thì hắn mới có cơ hội tới gần, chỉ cần có cơ hội tới gần, như vậy, hắn sẽ tùy thời mà cứu Lâm Thiên Tuyết ra!
May mà, tuy nói là nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn thành công khiến cho chiếc Audi đen dừng lại.
Kỳ thật, mặc dù bảo nguy hiểm, nhưng hắn trong lòng đã có tính toán qua, chỉ cần hắn sớm phanh lại, như vậy hai chiếc sẽ không đụng nhau, xa xa ở đối diện cũng sẽ phải phanh lại khẩn cấp, hoặc là tìm đường chuyển hướng. Mà hiệu quả hắn muốn đạt được, lại chính là khiến cho đối phương khẩn cấp phanh xe lại.
Bởi vậy, phải tính xem khi nào phanh lại mới là quan trọng nhất. Nếu tính không tốt khẳng định không chừng sẽ đụng nhau. Nếu như phanh lại sớm, như vậy, khoảng cách xa qua sẽ có thể né được.
Chỉ có tính toán đúng lúc mới có thể khiến cho bên kia đồng thời phanh lại. Như thế kế hoạch của hắn cũng mới có thể thành công.
Xe của đối phương nếu đã dừng lại. Vậy bước tiếp theo của kế hoạch chính là cứu Lâm Thiên Tuyết ra!