Thiếp Thân Đặc Công Chương 145 : Tôi không có nói cô cởi quần áo!

Thiếp Thân Đặc Công
Tác giả:Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 145: Tôi không có nói cô cởi quần áo!


Dịch: _Thanh Long_
Biên: Tiểu Vũ
Nguồn: 4vn + Tuchangioi


Tiểu Thị Gia Tộc tặng quả boom TTĐC cho anh em.http://.4vn.eu/images/smilies/0%20%2837%29.gif truyện được lấy từ website tung hoanh

Hứa Thiến đã chú ý tới ánh mắt của Phương Dật Thiên khi nhìn mình, tâm hồn thiếu nữ không nhịn được nhẹ nhàng rung động, nàng cũng không phải là chim non, thừa biết rằng nam nhân khi dùng ánh mắt như vậy nhìn phụ nữ thì có dụng ý gì, huống hồ ánh mắt của Phương Dật Thiên lại là nhìn chăm chú vào chỗ cao vút mê người của nàng.

Nàng liên tưởng đến lúc Lâm Thiên Tuyết gọi điện cho mình có úp mở nói về chuyện Phương Dật Thiên có hứng thú với mình, càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhất thời liền minh bạch, mặt nàng liền biến sắc, hóa ra mục đích của Phương Dật Thiên dụ nàng vào phòng này không phải là để nàng khai ra hết mọi chuyện mà là muốn ép nàng cùng hắn....(Dg: Cái này thì ko cần viết anh em cũng biết :88:).



Nếu không tại sao hắn không trực tiếp hỏi trong xe mà lại phải nhất định bắt nàng vào phòng mới hỏi?

Theo nàng, Phương Dật Thiên nắm được chứng cớ là nàng và gã đại hán mặt sẹo đã gặp gỡ nhau, rồi dựa vào đó yêu cầu nàng một vài thứ. Cụ thể là thân thể của nàng.

Nghĩ tới đó lòng nàng liền rung động, nàng cũng không muốn mất bằng hữu như là Lâm Thiên Tuyết... cái này đúng là Phương Dật Thiên đã nắm được điểm yếu của nàng. Nếu như có thể làm cho hắn nguyện ý một lần sau đó quên đi sự việc đã từng xảy ra? ngẫm đi ngẫm lại, nàng cũng không còn biện pháp nào khác.

Nàng bèn đứng lên, ánh mắt toát lên vẻ oán hận nhìn Phương Dật Thiên, sau đó hai tay sờ xuống cái áo cộc, đột nhiên cởi ra, trên người nàng chỉ còn lại chiếc nịt ngực màu trắng làm lộ ra hơn nửa bộ ngực sữa đầy đặn, trắng toát, vẫn còn hơi run rẩy.

" Thật là to a" Phương Dật Thiên vừa nhìn thấy liền nhịn không được trong lòng liền có chút mơ mộng, “Hứa Thiến làm vậy là có ý gì? chẳng lẽ nàng nóng lên cởi bớt áo cho mát sao? Nếu nóng thì có thể mở điều hòa mà, đâu có cần cởi quần áo? Hay là nàng trước mặt tôi có ý gì?” Phương Dật Thiên ngạc nhiên nghĩ.

Hứa Thiến trên mặt có hơi chút ngượng ngùng, nàng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, phát giác hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ là đôi mắt thì lại dán lên cơ thể nàng bộ dáng vô cùng thưởng thức, điều này làm cho nàng càng thêm chắc chắc về những suy đoán của mình.

Nàng cắn răng, tiếp tục cởi chiếc quần jean, sau đó đem chiếc quần tiện tay vứt lên giường. Đôi chân dài thon thả, nội khố trắng muốt mỏng manh ôm lấy vùng tam giác bí ẩn, mơ hồ có thể nhìn được cả rừng rậm bên trong.

Phương Dật Thiên trong lòng sửng sốt, đột nhiên ý thức được tính chất nghiêm trọng, nhưng lúc này chính hắn cũng cảm thấy cổ mình có chút phát khô, nhịn không được, mở miệng nói:
- Cô, cô làm như vậy là có ý tứ gì?

- Có ý tứ gì? Hừ, cái này... Lúc này ngươi lại làm bộ chính nhân quân tử sao, nam nhân đều là những tên giả bộ đạo đức a!

Hứa Thiến trong lòng âm thầm đang nghĩ, nhìn khuôn mặt mờ mịt của Phương Dật Thiên liền nhịn không được, nói một mạch.

"Anh...Phương Dật Thiên, anh thật là đáng ghét!" - Hứa Thiến trong lòng âm thầm mắng chửi, cũng đã cởi ra đến thế này rồi, nàng căn bản là cũng không còn ngại nữa, đợn giản đem áo nịt ngực tháo ra, thuận tay ném luôn xuống đấy.

Hô hấp của Phương Dật Thiên đột nhiên ngừng lại, có cảm giác như không thở được, hắn có cảm giác như chính mình bị hai tòa tháp lớn đè lên người, cái này.... áp lực thật là lớn a, bộ ngực sữa to lớn, trắng nõn bây giờ đang ở trước mặt hắn, nhè nhẹ run run làm cho người ta nhịn không được chỉ muốn nhảy tới nắm chặt, cái loại này... hấp dẫn quả là rất lớn ah!

Vài giây đồng hồ sau, Hứa Thiến khom lưng cởi nốt nội khố màu trắng, toàn thân liền trần như nhộng, thân thể trắng trẻo, đầy đặn, gợi cảm, mềm mại liền phô bày trước mắt của Phương Dật Thiên (Dg: Ước gì mềnh dc như anh ấy :16:). <<< Có mà được :124:
Cơ thể đầy đặn, cùng dáng vẻ thành thục phong vận dường như không hề hợp với tuổi của Hứa Thiến, trên người nàng mỗi phân, mỗi tấc cũng đều toát ra một loại khí chất hấp dẫn vô cùng.

Phương Dật Thiên híp cả hai mắt, dựa vào hình dáng mà nói, thân thể của Hứa Thiến có thể gọi là gần như hoàn mĩ, chỉ là hắn không rõ, vì sao Hứa Thiến lại làm vậy, chẳng lẽ là cố ý câu dẫn hắn?

- Anh, anh còn chờ cái gì nữa? chẳng lẽ lại còn bắt tôi chủ động hầu hạ anh sao? - Hứa Thiến mặt đỏ bừng, hung hăng nói.

Phương Dật Thiên có chút sửng sốt, không biết phải làm sao, có phải hay không là ánh mắt lúc nãy của mình đã làm nàng hiểu nhầm? Làm cho nàng nghĩ là mình thật sự xem nặng sắc đẹp? thật là đáng chết, càng đáng chết hơn nữa là tiểu đệ đệ đã bừng lên, mẹ nó, nóng quá!

- Tôi nghĩ, có lẽ cô đã hiểu lầm ý của tôi! - Phương Dật Thiên cười khổ, cổ họng có chút khô khốc.

- Hiểu lầm??? - Hứa Thiến hừ lạnh một tiếng, chuyện đã đến nước này rồi, cái tên chết bằm Phương Dật Thiên này lại còn giả bộ nữa, thật là làm người khác tức giận mà.

Nàng trong lòng liền quyết định, trực tiếp hướng Phương Dật Thiên đi tới, sau đó cúi xuống đùi hắn ngồi xuống, nhắm mắt lại, nói:
- Đừng có giả vờ nữa, anh muốn làm gì thì làm đi, sự tình tối qua tôi sẽ xin lỗi tiểu Tuyết, sau này nhất định sẽ không xảy ra những điều tương tự nữa, tôi chỉ hy vọng anh sẽ không nói chuyện này cho tiểu Tuyết nghe, anh không phải thích thân thể của tôi sao, bây giờ cứ thỏa mãn đi, chỉ hy vọng sự việc này vì vậy sẽ kết thúc.

Hơi thở thơm mát phả vào mũi hắn, làm Phương Dật Thiên không biết nên đặt tay vào đâu, càng đáng chết hơn nữa là khi nàng ngồi xuống lại vô cùng chính xác ngồi lên trên tiểu đệ đệ của hắn, tựa hồ bộ dáng vô cùng có kinh nghiệm, bộ ngực sữa lại chính xác gần mặt hắn, con mẹ nó, quả là tiến thoái lưỡng nan mà.

Ngồi trên đùi của Phương Dật Thiên, tim của Hứa Thiến cũng đập như hươu chạy, hô hấp có chút dồn dập, nàng cảm nhận được vô cùng rõ ràng cái đồ vật phía dưới, cảm nhận được cả cơ thể cứng rắn của hắn, nàng đột nhiên nghĩ rằng, cái đồ vật kia của hắn.... chắc cũng.... một loại cảm giác từ trước đến nay chưa từng hưởng thụ.

Nhưng mà, nàng nhắm mắt lại chờ đợi một lúc mà vẫn không thấy Phương Dật Thiên có hành động gì hết, nàng trong lòng liền ngẩn ra, không nhịn được liền mở mắt, ngay lập tức chứng kiến ánh mắt vô cùng bình tĩnh của hắn nhìn nàng, ngẫu nhiên ánh mắt đó cũng đảo qua ngắm nhìn những bộ vị trên cở thể nàng, tựa như vô cùng thích thú thưởng thức.

"Ánh mắt đáng ghét, Phương Dật Thiên đáng chết" Hứa Thiến trong lòng thầm mắng, nàng cũng không biết Phương Dật Thiên còn chờ cái gì nữa, mình đã chủ động như thế rồi, chẳng lẽ muốn bắt mình phải phục vụ hắn sao? như thế thì thật là khinh người quá mà.

Lúc này, Phương Dật Thiên thản nhiên mở miệng, nói:
- Tôi không có bảo cô cởi quần áo, xin lỗi, cô hiểu lầm ý của tôi rồi! :89::89::89:

Hứa Thiến trong lòng nhất thời ngẩn ra, nhìn vào hai mắt của Phương Dật Thiên chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ bình tĩnh, thâm thúy, kiên định, chứ không có ý tứ gì khác, nàng trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ, mình thật sự đã hiểu lầm sao? :94:

Nguồn: tunghoanh.com/thiep-than-dac-cong/quyen-1-chuong-145-5Taaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận