Thiếp Thân Đặc Công
Tác giả:Lương Thất Thiểu
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 169: Lâm Thiên Tuyết Xuân Quang Chợt Tiết
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Biên: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Anh em vào vote cho truyện TTĐC nhé :0 (37):
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67500
Phương Dật Thiên nghe thấy tiếng Lâm Thiên Tuyết từ phòng tắm đi tới, hơn nữa còn từng bước từng bước hướng về phòng của nàng. Hắn ngay cả tâm đâm đầu vào tường cũngđều có, trong lòng không ngừng mắng bản thân, con mẹ nó cái tội bức, khi không vô cớ tiêu sái tiến vào phòng của thiên kim đại tiểu thư làm chi cơ chứ? Vào rồi không nói, hết lần này tới lần khác lại ngay lúc đại tiểu thư từ phòng tắm đi ra. Nếu như hắn giờ phút này mạo muội đi ra ngoài khẳng định là sẽ đụng phải Lâm đại tiểu thư, nhưng không đi ra thì Lâm đại tiểu thư vô phòng cũng bắt quả tang ngay hắn, thật con mẹ nó đúng là xui xẻo liên miên mà!
"Không được, mình phải nhanh chóng tìm chỗ núp, quyết không thể để cho Lâm Thiên Tuyết chứng kiến mình ở trong phòng nàng!" Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, dựa vào tính tình của Lâm Thiên Tuyết, nếu chứng kiến hắn thật đang ở trong phòng nàng, khỏi nghĩ cũng biết, nàng khẳng định là không tha cho hắn, khẳng định sẽ mang hắn chửi bới không thể phản lại.
Đối với Phương Dật Thiên mà nói, bị mắng là chuyện nhỏ, mất danh dự là chuyện lớn. Nếu Lâm Thiên Tuyết không suy nghĩ mà bảo hắn tiến vào phòng nàng có ý đồ rình coi, vậy chẳng phải một đời danh tiết của hắn bị hủy không còn sót lại chút gì rồi sao?
Đây là chuyện tuyệt đối không thể, thật vất vả mới có thể thành lập ấn tượng tốt đẹp trong trái tim của Tiêu Di, như thế nào lại có thể để vì như vậy mà làm mất hết không còn chút gì?
Ngay thời khắc mấu chốt, Phương Dật Thiên hiển lộ bản sắc anh hùng, trong nháy mắt trấn định xuống, ánh mắt của hắn thoáng nhìn qua, thấy được bên góc trái phòng của Lâm Thiên Tuyết có đặt một cái tủ quần áo. Tâm vừa động, sau đó liền nhón mũi chân, bay nhanh tới bên cạnh tủ.
Tủ quần áo này đại khái có 7,8 cửa tủ, Phương Dật Thiên tiện tay mở tủ quần áo thứ 3 ra, sau đó thân thể liền rụt vô. May là tủ quần áo này không gian rất lớn, lúc chui vào còn có thể ngồi chồm hổm được. Ngoài ra, phía trên cửa tủ còn lưu lại vài cái lỗ hổng, xem ra là dùng để thông gió. Bởi vậy Phương Dật Thiên sau khi ngồi xổm xuống liền có thể thông qua những lổ này mà chứng kiến tình huống bên ngoài.
Sau khi Phương Dật Thiên tiến vào tủ quần áo không bao lâu, thì trong phòng vang lên những tiến bước chân rất nhỏ. Tiếp theo, Phương Dật Thiên từ trong lỗ hổng trên tủ thấy được Lâm Thiên Tuyết. Trên người của nàng mặc một cái áo bó sát màu hồng nhạt, bên dưới cũng là quần jean bó sát người, hoàn toàn đem hết những gì nổi bật lả lướt trên cơ thể nàng lộ ra, vẻ đẹp thanh thuần mỹ lệ cứ thế từ từ tản ra từng cơn từng cơn, nhìn vào mê người vô cùng.
Phương Dật Thiên ở bên trong tủ áo, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, có thể nói là ngừng thở luôn mới đúng. Tâm tình có một chút khẩn trương, nếu như Lâm Thiên Tuyết phát hiện hắn trốn bên trong tủ quần áo. Như vậy, vô luận hắn có giải thích như thế nào đi nữa thì cũng vô ích, sự thật chứng tỏ cái hắn gọi là ẩn thân trong tủ quần áo chính là để tiến hành rình coi Lâm Thiên Tuyết!
Bất quá may mắn chính là, Lâm Thiên Tuyết sau khi đi vào phòng liền duỗi người ra nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, trong miệng lại còn lẩm bẩm: "Phương Dật Thiên ghê tởm, thật sự là một hỗn đản lưu manh mà, lần nào cũng chọc mình tức giận, hừ, đồ hỗn đản đáng chết!"
Phương Dật Thiên ở trong tủ quần áo nghe xong có chút bất ngờ, không nghĩ tới Lâm Thiên Tuyết lại tức và hận mình đến như thế, chẳng lẽ mình bình thường thật là khiến cho nàng tức giận đến vậy ư? Hình như cũng không phải à, chỉ là nói giỡn thôi, còn chưa đạt tới tình trạng tức giận mà?
"Phương Dật Thiên đáng chết, một ngày nào đó nhất định sẽ cho anh đẹp mắt, hừ!" Lâm Thiên Tuyết nằm ở trên giường hừ một tiếng, rồi sau đó nàng xoay chuyển ánh mắt, thấy bộ tình thú nội y cực kỳ gợi cảm đặt ở trên giường. Nàng có chút hứng thú cầm lên, lật qua lật lại nhìn một chút, thì thào nói, "Hứa Thiến bảo loại nội y này mặc rất gợi cảm, nhưng mà...... Lộ quá đi à, mình nhìn thấy cũng xấu hổ khi mặc nữa!"
"Bất quá......" Lâm Thiên Tuyết đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo không chút tỳ vết của nàng có chút ửng đỏ, nàng giảo hoạt cười, tự nói, "Dù sao trong phòng cũng không có người khác, đóng chặt cửa lại, lén mặt thử chung quy cũng đâu có sao?"
Phương Dật Thiên trốn ở trong tủ quần áo sau khi nghe Lâm Thiên Tuyết nói xong suýt chút nữa khống chế không được xịt hết máu mũi ra rồi, không phải chứ, tiểu ny tử này thật sự định mặc bộ tình thú nội y kia ư, như vậy chẳng phải mình trở thành...... Kẻ rình coi rồi ư?
Tiếp theo, Phương Dật Thiên vừa thấy Lâm Thiên Tuyết bắt đầu thôi là đã đủ khiến cho hắn biểu diễn màn phun máu mũi rồi.
Chỉ thấy Lâm Thiên Tuyết nhảy xuống giường, cầm lấy bộ tình thú nội y đó nhìn một chút, trên mặt mang theo một tia thẹn thùng cùng tiếu ý. Rồi sau đó nàng bắt đầu cởi đồ ra, trước tiên liền mang chiếc áo màu hồng nhạt bó sát trên thân bỏ ra. truyện copy từ tunghoanh.com
Mà từ ngay chỗ góc độ của Phương Dật Thiên nhìn lại, lại có thể thấy rõ ràng được chiếc áo nịt ngực làm bằng tơ tằm màu hồng nhạt mà Lâm Thiên Tuyết đang mặc. Áo nịt là một nửa cái cup, tác dụng để giúp cho nụ hoa của nàng phát dục một cách tốt đẹp. Nhìn đi nhìn lại, nụ hoa này đã bắt đầu tản mát ra một tia ý vị thành thục, cộng thêm hai trái đào nhỏ trắng mịn mơn mởn tung lên, tản ra mị lực mê người (NV: Phấn nhục bạch tạm nhu nộn: Phấn thịt trắng mơn mởn ==> dịch giả xin phép sửa lại tí để nghe cho đỡ kì)
Phương Dật Thiên từ trong lỗ hổng nhìn thoáng qua, suýt nữa đình chỉ hô hấp, trong lòng thầm than nguyên lai bên trong Lâm Thiên Tuyết lại trắng như tuyết vậy, cặp tuyết phong tròn trịa mơn mởn cũng không nhỏ chút nào nha, cao vút kiên định như thế, có thể khẳng định một điều, nếu như dùng tay bóp lấy, cái loại tự vị mềm mại khẳng định là tiêu hồn vô cùng!
Tiếp theo, Lâm Thiên Tuyết quay người lại, đưa lưng về phía ánh mắt của Phương Dật Thiên. Bất quá vừa lúc lại để cho Phương Dật Thiên nhìn thấy hết tấm lưng ngọc cùng với kiều đồn của nàng. Tấm lưng lõa lồ của Lâm Thiên Tuyết bóng loáng như ngọc, nõn nà trắng trẻo, bên dưới vòng eo mảnh khảnh là đường cong đầy đặn của cái mông tròn trịa, dưới sự bó sát của chiếc quần jean, đường cong đó đủ để khiến cho con người ta phải điên cuồng lên, cộng thêm cả đôi chân ngọc thon dài, chỉ cần đôi chân đẹp thon dài này thôi cũng đã đủ để xao động nhân tâm rồi, chứ đừng nói đến chuyện phối hợp với dung mạo tuyệt mỹ của Lâm Thiên Tuyết.
Phương Dật Thiên trừng mắt ra mà nhìn, quả thực khó có thể tin nổi tình cảnh trước mắt. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một lần âm xui dương khiến hắn lại vô tình trốn trong tủ áo của Lâm Thiên Tuyết mà rình coi cảnh tượng xuân quang vô hạn của thân thể Lâm Thiên Tuyết như vầy, thật sự là không còn gì bằng nữa a!
Hắn chính là như thế, trước tình cảnh này Phương Dật Thiên cũng không thể chịu nổi, thân thể lui lại trong tủ áo, muốn động lại không thể động, cái tư vị này thật sự là không dễ chịu chút nào. Bất quá, có thể chứng kiến được ngọc thể mềm mại của Lâm Thiên Tuyết, ít nhiều gì cũng xem như là một loại bồi thường tổn thất tinh thần đi.
Kế tiếp, cử động của Lâm Thiên Tuyết lại càng khiến cho Phương Dật Thiên mở rộng tầm mắt, chỉ thấy Lâm Thiên Tuyết bắt đầu đem quần jean của nàng cởi ra. Sau khi bỏ chiếc quần jean bó sát đó đi, chỉ chừa lại cặp chân ngọc thon dài trắng như tuyết hiển lộ không thiếu chút gì, phía trên là chiếc quần lót tơ tằm nho nhỏ màu hồng nhạt, bao bọc lại cái giải đất thần thánh, nhìn vào tuyệt đối khiến cho người ta máu huyết sôi trào, không giữ được mình mà!
Chiếc quần lót tơ tằm màu hồng nhạt bao lại cái mông cao vểnh mà tròn trịa, cộng thêm đôi chân ngọc thon dài trắng như tuyết, thử hỏi mê người biết bao nhiêu đây. Thứ này đối với một người đàn ông mà nói tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng khó có thể cản được!
Hơn nữa Lâm Thiên Tuyết lại là một cô gái tuyệt mỹ mê người như thế, giờ phút này nàng ở trong phòng của mình mặc nội y, phơi bày ra vóc người cực chuẩn, ngẫm lại đều là khiến cho người ta hướng tới xuân quang vô hạn a, có điều là không nghĩ tới nàng lại bị Phương Dật Thiên âm xui dương khiến âm thầm rình coi ấy cơ chứ, thật sự là tiện nghi quá lớn cho tên này mà!
Tiếp theo, Lâm Thiên Tuyết mang bộ tình thú nội y mặc lên người, rồi sau đó xoay người mấy vòng, rất có hứng thú đánh giá bản thân mình. Nhìn một chốc, khuôn mặt xinh xắn tuyệt mỹ của nàng không khỏi trở nên có chút ửng hồng.
Không thể không nói, Lâm Thiên Tuyết mặc bộ tình thú nội y này lên người, đúng là tản mát ra một tia phong vận thành thục gợi cảm mê người a. Hơn nữa cộng thêm dáng vẻ nổi bật của nàng, càng nhìn lại càng thêm động lòng người. Nhìn vào đúng thật chỉ cảm giác được giờ phút này nàng vừa có hàm xúc muốn phóng túng, lại vừa có ý ứ dâm đãng, khiêu khích phòng tuyến tâm lý của đàn ông một cách trần trụi!
Phương Dật Thiên giờ phút này nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, "cái ấy" của hắn sớm đã ngo ngoe dục động rồi. Hắn cảm giác được lực hấp dẫn trên người của Lâm Thiên Tuyết lúc này không ngờ không chút nào thua kém Tiêu Di. Nếu như nói sự mê người của Tiêu Di chủ yếu là do vẻ gợi cảm cùng thành thục, thì sự mê người của Lâm Thiên Tuyết chính là vẻ đẹp thanh thuần mỹ lệ.
Da thịt của Lâm Thiên Tuyết là thuộc dạng trắng nõn trong suốt, nhìn qua tựa hồ như mềm mại trắng mịn đến nỗi có thể nặn ra nước luôn vậy. Phương Dật Thiên hai mắt nhìn chằm chằm, âm thầm nuốt vài ngụm nước miếng, thật có xúc động muốn xông lên bắt lấy thân thể mềm mại của Lâm Thiên Tuyết mà cắn vài cái mà!
Tiếp theo, Lâm Thiên Tuyết mang bộ tình thú nội y cởi ra, nhìn đồng hồ một chút, thì thào nói: "Cũng 6 giờ rồi, hay là lấy quần áo ra đi tắm vậy!"
Lâm Thiên Tuyết vừa nói vừa đưa tay định cởi khuy áo phía sau lưng ra. Phương Dật Thiên nhìn thấy, thiếu chút nữa té lăn ra từ trong tủ - - Bà mẹ nó, Lâm Thiên Tuyết nàng... Nàng còn muốn cởi nữa...?
Chương 177 rất nóng.Ngày mai sẽ post :88:
Trích 1 đoạn trong chương 177:
Phương Dật Thiên nhìn thoáng quá, thật có xúc động muốn đem ai điểm anh đào đó ngậm trong miệng, hắn thầm nghĩ nếu có thể ngậm lấy nó mà nút, nhất định sẽ rất ngọt a!