Thiếp Thân Đặc Công
Tác giả:Lương Thất Thiểu
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 181:Cuộc thẩm vấn của Quan Lâm.
Dịch: Thiên Băng
Biên: Tiểu Dê
Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Anh em vào vote cho truyện TTĐC nhé :0 (37):
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67500
Quan Lâm không ngờ rằng sự tình cuối cùng lại diễn ra như thế này. Vốn nàng định tiến lên giáo huấn Phương Dật Thiên một chút, không ngờ lại rơi vào bẫy của Phương Dật Thiên, bị Phương Dật Thiên vòng tay ôm lấy!
Thế còn chưa hết, nàng định dẫm 1 cái, để cho Phương Dật Thiên ngã lên bàn thẩm phấn, nào biết tình huống lại xảy ra ngược lại, không ngờ Phương Dật Thiên vô sỉ lấy tay ôm chặt lấy eo nàng, sau đó xoay người đem nàng đặt trên bàn thẩm vấn!
Phanh!
Phương Dật Thiên cứ như vậy trực tiếp đặt người được mệnh danh là Phách Vương Hoa Quan Lâm lên bàn thẩm vấn, thân thể hắn tự nhiên là không hề ngại ngùng chút nào đè lên người Quan Lâm, đầy đặn, mềm mại, đàn hồi đến mười phần…
Lúc này hắn có thể cảm thấy mùi hương phát ra từ cơ thể nàng, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được hai ngọn tuyết phong trước ngực Quan Lâm đang bị hắn ép dẹp lại.
“Ách…Rất lớn, rất co dãn, thật là không tệ mà!” Phương Dật Thiên vừa tủm tỉm cười vừa nói.
Mọi người ở đây khi chứng kiến cảnh tượng này đều hiểu được Phương Dật Thiên đang nói đến cái gì, lại không cần nhắc đến Quan Lâm!
Mặt nàng nhất thời liền trắng bệch, một cỗ lửa dận dâng lên. Nàng tức giận đến thở không được, tức giận nói: “Vô liêm sỉ, buông tôi ra ngay, bằng không anh sẽ gặp kết quả không tốt đâu!”
“Cảnh sát Quan buông cô ra à, vấn đề là hai tay của tôi đang bị còng, không thể làm chủ được à!” Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Tiểu Vương đang đứng bên cạnh vội chạy tới, kéo tay Phương Dật Thiên ra, vội nói: “Phương Dật Thiên, cậu cũng quá lớn mật đi, nhanh buông cảnh sát Quan!”
Lại nói Quan Lâm trước giờ còn chưa bao giờ bị một nam nhân đè lên người như thế, chuyên này làm sao nàng nuốt trôi cho được?
Nàng thở sâu, hai tay đột nhiên vươn ra ôm lấy lưng áo Phương Dật Thiên, sau đó nàng dẫm mạnh hai chân, thực hiện động tác “lý ngư phiên thân”, vòng eo bộc phát ra lực lượng kinh người , sau đó nàng trực tiếp đứng dậy, đem Phương Dật Thiên đặt thật mạnh dưới thân! ( :7: )
Bất quá hai tay Phương Dật Thiên đang bị còng, bởi vậy lúc Quan Lâm đẩy hắn lên bàn thẩm vấn hai tay hắn đang ôm Quan Lâm liền dùng lực một chút, liền kéo thân thể Quan Lâm vào người.Tiếp xúc với thân thể của Quan Lâm thật là mười phần co giãn mềm mại và thật là thoải mái!
“Tên hỗn đản này, buông ra!” Quan Lâm sắc mặt giận dữ, bình sinh lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như thế với nam nhân, nàng không khỏi đỏ mặt, chẳng qua so với cơn giận dữ thì đúng là không thấm vào đâu!
“Uy… Cô đừng giãy dụa à, này, tay cô đang để ở đâu thế? Như thế nào có thể tùy tiện đặt trên lồng ngực một nam nhân thế? Tôi cũng đặt tay lên ngực cô, cô có thích không?” Phương Dật Thiên không nhịn được thốt lên.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, hai cảnh sát trẻ tuổi bước vào. Thì ra họ nghe được động tình trong phòng liền vào xem bên trong xảy ra chuyện gì, nào biết đâu, vừa vào họ liền chứng kiến Cảnh sát Quan đang đặt Phương Dật Thiên ở dưới thân, tình cảnh này có vẻ như không nên để thiếu nhi nhìn thấy à!
“Khụ khụ… Cảnh, cảnh sát Quan, cô không có việc gì chứ?” Một cảnh sát không nhịn được liền hỏi.
“Tên hỗn đản này, không ngờ dám khi dễ người ngay trong đồn cảnh sát!” Quan Lâm tức giận nói.
“Uy, cảnh sát Quan, xin cô đấy, đừng nói ác như thế chứ, mọi người, mọi người đều thấy nàng đang đè tôi dưới thân lại còn nói tôi khi dễ nàng, hỏi trời cao thế này có còn đạo lý không đây?” Phương Dật Thiên ra vẻ vô tội nói.
Mấy cảnh sát nghe vậy cũng không biết nói gì. Bọn họ đều biết Phách Vương Hoa từ trước đến giờ không hề giảng đạo ý, chẳng qua, giờ phút này họ nhìn cảnh tượng như thế, trong lòng không khỏi thầm nghĩ nếu có thể, họ đúng là cam tâm tình nguyện bị Quan Lâm khi dễ một lần như thế!
“Đứng lên, tên hỗn đản này!” Quan Lâm tức lộn ruột, trực tiếp kéo Phương Dật Thiên đứng lên.
Phương Dật Thiên cũng cảm thấy bất hảo khi có tư thế như thế với Quan Lâm, liền đứng lên. Chẳng qua hắn cũng cảm thấy kinh ngạc với lực lượng của Quan Lâm. Có thể tưởng tượng ra bên dưới bộ cảnh phục này là một thân thể mềm mại đầy tính bùng nổ.
Nữ nhân như thế khi trên giường tuyệt đối là một nữ nhân cuồng nhiệt, hoang dã đến cực điểm, nam nhân bình thường không thể chịu được nàng. Da mặt Phương Dật Thiên cũng rất dày, không khỏi ý dâm nổi lên, tưởng tượng ra rằng nếu Quan Lâm cởi hết quần áo chiến đấu trên người hắn thì sẽ thế nào? Chỉ sợ là giường sẽ bị nàng làm cho gãy luôn! (Quá kinh, tên nào yếu có lẽ gãy luôn o0o :61: )
“Bỏ tay của anh ra!” Quan Lâm mặt lạnh nhìn Phương Dật Thiên giận dữ nói.
Phương Dật Thiên cười cười, một khi đã chiếm hết tiện nghi của người ta rồi thì cũng nên thấy đủ, làm việc gì cũng không nên quá mức, bởi thế hắn liền nhấc tay khỏi người Quan Lâm, tự giác tiêu sái lại ngồi trên ghế.
“Cảnh sát Quan, có cần chúng tôi hỗ trợ không?” Một trong hai cảnh sát đi vào liền hỏi.
“Không cần, các anh ra ngoài đi, tôi không tin không thể chế phục được tên hỗn đản này!” Quan Lâm lạnh lùng nói.
Hai cảnh sát vừa vào liền nhìn lẫn nhau, sau đó đi ra ngoài.
“Phương Dật Thiên, anh nghe kĩ đây, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không hợp tác với cảnh sát điều tra thì đừng mong có thể ra khỏi đây!” Quan Lâm lạnh lùng nói.
“Chà, nơi này ăn ở miễn phí đúng không? Không ra ngoài cũng không sao! Ài, cảnh sát Quan, đối với mấy người bang phái kia tôi cũng không biết nói gì à, thẩm vấn tôi thì thà đi thẩm vấn bọn họ tại sao lại đuổi giết tôi còn hơn! Hơn nữa tôi là người bị hại à!” Phương Dật Thiên bất đắc dĩ nói.
“Hừ, người bị hại mà anh lại bình yên vô sự, bọn họ người bị thương nghiêm trọng nhất lại bị gãy xương cổ, suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, anh nói thế là thế nào?” Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
“Uy, bọn họ đột nhiên xông tới muốn giết tôi, tôi chỉ tự vệ mà thôi! Không phải là cô hi vọng thấy tôi bị bọn họ chém vài đao thì mới vừa lòng, mới tin tôi là người bị hại ư?” Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi.
Quân Lâm ngữ khí nhất thời nhẹ nhàng hơn, liền hỏi: “Anh không biết bọn chúng thật ư? Cũng chưa thấy bọn chúng ư? Anh nghĩ lại kĩ xem gần đây có gây thù chuốc oán với ai không?”
“Tôi thật sự không biết bọn họ à! Cho nên có kẻ thù …” Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Phương Dật Thiên, nhớ tới Dương Tuấn và Trần Khải, tiếp đến, hắn cũng nhớ tới thời điểm ở quán bar Tô Hà, hắn mơ hồ chứng kiến một thân ảnh gầy yếu quen thuộc, lúc này hắn đột nhiên nhớ ra thân hình này chính là tay súng bắn tỉa trước kia hắn từng theo dõi!
Nói vậy, chẳng lẽ chuyển này có liên quan đến Dương Tuấn và Trần Khải ư? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Trong mắt Phương Dật Thiên liền lóe lên một tia hàn quan, chỉ lóe lên một chút liền biến mất, sau đó hắn thở sâu một hơi, chậm rãi nói: “Cho tôi một điếu thuốc!”
“Hút thuốc?” Quan Lâm ngạc nhiên hỏi.
“Quan đại mỹ nữ, một điếu thuốc cũng không được sao?” Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hỏi.
Quan Lâm nghe vậy liền nhìn về phía Tiểu Vương, Tiểu Vương rung mình nói: “Tôi, tôi không hút thuốc, để tôi ra ngoài hỏi xem.”
“Không cần, trong túi quần tôi có rồi, chỉ cần lấy ra giúp tôi là được, cảm ơn.” Phương Dật Thiên đạm nhạt nói.
Tiểu Vương thấy Quan Lâm liếc mắt, đành đi đến bên cạnh Phương Dật Thiên, lấy từ trong túi hắn ra một điếu thuốc, cầm bật lửa châm thuốc cho hắn.
Phương Dật Thiên hút một ngụm, vươn đôi tay ra, liền nghĩ muốn gây ấn tượng trước mặt Quan Lâm, thổi ra một vòng khói tròn, nhưng hắn biết sẽ thất bại. Thực tế trước đây hắn cũng chưa bao giờ thành công.
“Tốt lắm, anh có thể nói rồi chứ? Anh biết gì thì cứ nói ra!” Quan Lâm lạnh lùng nói
Phương Dật Thiên cười khổ, đối với Dương Tuấn và Trần Khải hắn cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, hắn tất nhiên không thể nói ra chuyện ngày đó Lâm Thiển Tuyết bị bắt cóc nói ra được.
Hắn khẽ thở dài, nói : “Cảnh sát Quan, tôi đã nói thật với cô rồi, đối với chuyện này tôi thật không hiểu ra sao, tôi cũng nhớ là không trêu chọc ai bao giờ, mấy người tấn công tôi tôi cũng chưa gặp bao giờ. Tất cả những lời tôi nói đều là nói thật à, nếu có nói dối nửa lời thì liền bị sét đánh!”
“Phì…”
Quan Lâm nghe được câu sau của Phương Dật Thiên không khỏi cười lên một tiếng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục sắc mặt lạnh như băng của nàng, nói : “Xem ra phải để một hai ngày sau anh mới nhớ ra chuyện gì!”
“Tiểu Vương, hôm nay thẩm vấn thế này là đủ, đem anh ta giam lại!” Quan Lâm lạnh lùng nói, sau đó đứng lên
“Này… Mỹ nữ, tôi còn muốn trở về giao lương à… Thả tôi ra đi!” Phương Dật Thiên vội vàng nói.
Nhưng Quan Lâm không thèm để ý đến hắn, trực tiếp bước ra ngoài, lưu lại cho hắn thấy một thẩn hình cao cao nổi bật đầy đường cong mê người!