Thiếp Thân Đặc Công Chương 199 : Đánh bi-a hay đánh ngực?

Thiếp Thân Đặc Công
Tác giả:Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 199: Đánh bi-a hay đánh ngực?


Dịch: Huyết Ma
Biên: Huyết Ma
Nguồn: 4vn + Tuchangioi


Anh em vào vote cho truyện TTĐC nhé :0 (37):
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67500



Chỗ này là Phương Dật Thiên lần đầu tiên tới, nhưng mà Hoàng Minh dường như đã đến nơi này nhiều lần, hắn thẳng một đường đi tới kiểu ngựa quen đường cũ dẫn dắt Phương Dật Thiên vào bên trong khu giải trí, rồi sau đó hướng tới phòng có biển đề “Phòng Bi-a” đi vào.

Phòng bi-a bên trong không gian rộng lớn sáng choang, được chia làm hơn mười gian phòng nhỏ, từng gian phòng nhỏ cũng trang bị đọng lòng người, hơn nữa từng phòng nhỏ chỉ đặt một bàn bi –a, dù sao có thể nói khách hàng có thể đến đây tiêu phí chứng tỏ thân phận cũng không đơn giản, loại người này liên quan đến sự riêng tư là một vấn đề lớn, bọn họ đương nhiên không muốn tại một căn phòng lớn trong đó đặt ngay ngắn hơn mười bàn bi-a kiểu ngoài quán công cộng cùng bằng hữu chơi.



Hoàng Minh chọn một căn phòng không có ai đi vào, phòng nhỏ được bố trí rất tinh xảo xa hoa, xem ra bàn bi-a là loại cao cấp không thôi, nhìn ra được đến cái chỗ này mỗi chi tiết đồ vật nhỏ thôi cũng làm rất có đẳng cấp, hoàn toàn chính là đồ tinh phẩm.

Khoảng một lúc sau, có một mỹ nữ mặc một chiếc váy mầu đỏ liền áo đi vào, nếu không phải trước ngực nàng đeo một cái thẻ nhân viên, trên mặt ghi rõ nhân viên câu lạc bộ này, Phương Dật Thiên còn tưởng nàng cũng là khách đến nơi này chơi.

Đây là một cô gái nhìn rất được, nhất là chiếc váy liền áo, cắt may thật sự khéo léo, gấu váy vừa dài đến đầu gối, cổ áo mở ra thật sự là rất thấp, bên trong hai trái bưởi to lớn căng như muốn lòi ra ngoài? Ở giữa lộ ra một mảng trăng như tuyết sâu không thấy đáy…có thể tưởng tượng, thời điểm mà nàng khom lưng xuống, nam nhân đứng đối diện nàng có thể chứng kiến được cảnh tượng mỹ diệu.

Phương Dật Thiên có điểm kinh ngạc nhìn cô gái này, Hoàng Minh chú ý đến thần sắc trên mặt Phương Dật Thiên, hắn đi đến bên cạnh Phương Dật Thiên, cười thấp giọng nói: “Nàng là nhân viên chuyên phục vụ và có thể cùng bồi tiếp khách chơi bi-a. Ví dụ như ta, mỗi lần đưa nữ nhân đi đến nơi này, một mình nhàm chán muốn chết, muốn đánh bi-a sao, lại không có bằng hữu cùng chơi. May mắn nơi này có nhân viên có thể cùng chơi với ngươi, nếu không ta đã buồn mà chết rồi.”

Phương Dật Thiên lúc này mới chợt hiểu ra, khẽ mỉm cười, có hứng thú nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này, ánh mắt lại càng chú ý hơn đến hàng cúc mở rất thấp trước ngực nàng.

Hoàng Minh cười, dán sát vào bên tai Phương Dật Thiên nói: “Như thế nào? Đối với nàng có hứng thú sao? Muốn như vậy kỳ thật rất đơn giản, mấy cô gái này ngoại trừ dựa vào đồng lương câu lạc bộ trả cho, ngoài ra chính là nhìn đến tiền boa của khách chơi. Ngươi nếu đối với nàng có hứng thú, vậy thì tới nơi này chơi vài lần, cho nàng nhiều nhiều tiền boa một tí, sau đó hẹn nàng đi ra ngoài ăn cơm, cơm chiều xong rồi lại đi uống chút rượu, sau đó buổi tối trực tiếp thuê phòng khách sạn, vậy là xong, không tốn bao nhiêu tiền!”

Phương Dật thiên giật mình, lập tức cười khổ, vội vàng xua tay nói: “Hoàng tiên sinh, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý nghĩ này trong đầu đâu.”

Cô gái xinh đẹp thấy Hoàng Minh cùng Phương Dật Thiên thì thầm to nhỏ, dựa vào cảm giác của nữ nhân, nàng trong lòng biết ngay chủ đề hai nam nhân bàn luận chính là nàng, chẳng qua trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn như cũ duy trì nụ cười mỉm dáng vẻ thản nhiên, nụ cười rất là chuyên nghiệp, nhìn như mùa thu tỏa nắng. (Nguyên văn là mùa xuân)

“Không biết hai vị tiên sinh muốn chơi bi-a theo hình thức nào?” Cô gái xinh đẹp mỉm cười, mở miệng hỏi.

Phương Dật Thiên không nói gì, Hoàng Minh liền hỏi hắn: “Tiên sinh đã chơi kiểu này chưa? Chính là loại Poll 9 bi, cách chơi rất đơn giản.”

“A? Cách thức chơi thế nào? Chưa chơi bao giờ, bất quá cái gì cũng có lần đầu tiên, Hoàng tiên sinh nói chơi như thế nào liền có thể bắt đầu.” Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, tâm tư của hắn không hoàn toàn đặt ở bàn bi-a này, hơn nữa cùng Hoàng Minh chỉ là quan hệ xã giao khách sáo.

“Cách thức chơi là có 9 bi trên bàn, các bi từ 1 đến 9, trước tiên là đánh bi số 1, tuần tự đánh đến bi số 9, cuối cùng ai đánh bi số 9 vào lỗ là người chiến thắng. Chỉ đơn giản như vậy.” Hoàng Minh nói. (Người dịch: Ở chương này còn thiếu luật, nhưng chương sau tác giả đã bổ xung.)

Phương Dật Thiên nghe vậy sau gật gật đầu, nói: “ Xem ra với 16 bi đơn giản hơn nhiều lắm, vậy chơi kiểu này!”


Lúc này, cô gái xinh đẹp động tác rất nhanh và chuẩn đã xếp xong bi, rồi sau đó đưa cây cơ cho Phương Dật Thiên cùng Hoàng Minh, mặt bàn đã đặt khăn lau. (Không biết từ chuyên môn dụng cụ lau bóng và lau gậy là gì đành để là khăn vậy.)

Nơi này chính cây cơ cũng đều là hàng cao cấp, nắm trong tay rất thoải mái, cùng so sánh với những quán bi-a mở ngoài phố cây cơ căn bản không cùng một cấp bậc.

“Vậy Phương tiên sinh đánh trước nhé.” Hoàng Minh dùng khăn xoa xoa cơ, cười nói.

Phương Dật Thiên khiêm tốn, nói: "Hay là mời Hoàng tiên sinh đánh trước đi!"

Hoàng Minh hơi ngẩn ra, cũng không khách khí nữa, liền cầm cơ, đi đến phá bóng, hạ thấp người, nắm chặt cơ trong tay, đánh bi, ba động tác liền mạch lưu lạc lưu loát, giống như một cơ thủ chuyên nghiệp, hắn đánh một cơ trên mặt bàn các bi phá ra tung tóe, trong đó bi số 6 rơi vào lỗ, Hoàng Minh được đánh tiếp, chẳng qua dựa theo quy tắc hắn bây giờ phải đánh bi số 1.

Hoàng Minh liên tục đánh bốn cơ, từng bi theo sau cơ hắn lần lượt xuống lỗ, trên mặt hắn biểu tình tự mãn càng phát ra thần thái tăng lên, cặp mắt trong veo rạng rỡ.

Hoàng Minh đánh đến cơ thứ sáu thì xuất hiện một sai lầm nhỏ, lúc này mới tới lượt Phương Dật Thiên đánh.

Nhìn đánh lúc trước, Phương Dật Thiên nhận ra được kỹ thuật đánh bi-a của Hoàng Minh là rất tốt, có thể nói gần tiếp cận với trình độ chuyên nghiệp, để tay lên ngực tự hỏi, Phương Dật Thiên cho rằng kỹ thuật chơi bóng của mình nhiều nhất là ở quán ven đường chơi vài ba cơ, cùng cao thủ như Hoàng Minh chơi nói lời không dễ nghe chính là tự rước lấy nhục vào thân.

Chẳng qua Phương Dật Thiên trong lòng bình tĩnh như thường, cũng không có thấy kỹ thuật của Hoàng Minh cao siêu mà nhụt chí, trong tay hắn nắm chặt cơ, nhìn trên mặt bàn, chỉ còn lại bốn bi là 5,7,8,9, Phương Dật Thiên nếu muốn thắng ván này cần phải theo trình tự đem 4 bi này đánh rơi xuống lỗ, hắn nhìn nhìn, ra vẻ khó khăn không nhỏ.

Bi số 5 nằm ngay vị trí góc cuối của bàn, mà bi cái lại nằm cuối đường băng bên này, muốn cho bi số 5 rơi xuống chỉ có đánh vào lỗ gần nhất, đem bi số 5 đánh dọc biên bên phải, hơn nữa lực đánh phải vừa đủ mới được. (Hic hic không biết chỗ này có đúng không, độc giả cho hai chữ ‘đại xá’)

Nói thực ra, đối với thế bi như thế này Phương Dật Thiên trong lòng cũng không nắm chắc, nói trắng ra là, hắn đánh ra cơ này, bi cái có thể chạm vào bi số 5 là xuất sắc rồi, chẳng qua hắn trong lòng cũng khơi dậy một cỗ hùng tâm tráng khí, chuyện khó khăn cũng muốn dũng cảm khiêu chiến, khó khăn mà vượt qua, kỳ tích mới xuất hiện!

Tiếp theo, kỳ tích đúng thật là xuất hiện!

Chỉ thấy Phương Dật Thiên cúi thấp người, cơ nắm chặt trong tay, có lẽ là lâu rồi không cầm cơ, hắn có chút khẩn trương, nắm gậy trong tay nhưng lực cầm là rất lớn, hắn dùng ánh mắt liếc góc độ, sau đó tay phải cầm gậy kéo ra sau, tiếp theo hắn ra sức hướng phía trước chọc mạnh, bật ra, đầu cơ đánh vào bi cái quá thấp, cũng quá mạnh, bi cái trực tiếp bay lên, bay khỏi mặt bàn, giữa không trung tạo một đường cong vô cùng đẹp đẽ, giống như Viên Nguyệt Loan Đao vậy! (Muốn biết hình thù đao này thì lên gu gồ tìm tác phẩm của Cổ Long nhé)

Thế có chết hay không, cô gái xinh đẹp kia vừa đúng lúc lại đứng đối diện, càng ly kỳ chính là, bi cái bay lên lại hướng thẳng đến vị trí cô gái xinh đẹp này!

Có lẽ tình huống quá mức bất ngờ, cô gái xinh đẹp ngẩn ra, không kịp né trách ---- nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Sau đó, bi cái này như có sắc tính, bay lên nhưng không ngờ lại rơi xuống và dừng lại ngay trên ngực cô gái xinh đẹp, rõ ràng là lọt thỏm trong cái khe thật sâu trước ngực nàng!

Thế có chết hay không, cô gái này bộ ngực cũng là quá mức khủng bố, cúc áo mở ra hơi nhiều, cái khe kia con mẹ nóa thật là quá sâu, bi cái bay lên không ngờ lại vững chắc nằm tại vị trí khe đấy không nhúc nhíc, nhìn qua, giống như đồ trang sức hình cầu mầu trắng đeo trước ngực nàng!

ĐCM nó chứ.

Phương Dật Thiên ngơ ngẩn!

Hoàng Minh ngơ ngẩn!

Cô gái xinh đẹp ngẩn ngơ!

Thời gian như dừng lại!

Nguồn: tunghoanh.com/thiep-than-dac-cong/quyen-1-chuong-199-9Uaaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận