Thiếp Thân Đặc Công Chương 2 08: Lừa gạt Phách Vương Hoa!

Thiếp Thân Đặc Công
Tác giả:Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 208: Lừa gạt Phách Vương Hoa!

Dịch: Tiểu Láng
Biên: Tiểu Dê
Nguồn: 4vn + Tuchangioi


Anh em vào vote cho truyện TTĐC nhé http://.4vn.eu/images/smilies/0%20(37).gif
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67500 (http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=67500)

Sr anh em vì hwa không có chương nào, hnay post bù thêm 3c nữa.




Biệt thự Hoa Hồng, biệt thự Lâm gia.

Phương Dật Thiên dừng xe rồi, Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết xuống xe và đi vào trong biệt thự.

Phương Dật Thiên xuống xe sau đó cũng đi vào, vừa khéo chứng kiến vòng eo mềm mại, thân thể mê người với đường cong phập phồng kia của Tiêu di, thật là mê người.

Tiêu đi đi tới sô pha ngồi xuống, Lâm Thiên Tuyết thì đi lên trên lầu, Phương Dật Thiên đi vào rồi cũng đi tới sô pha ngồi xuống, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tiêu di, cảm thụ được sự thành thục mê người của Tiêu di, trong lòng hắn cũng không khỏi có chút rung động.



- Không ngờ Vân Mộng đối với anh có chút ý tứ.
Tiêu di tự tiếu phi tiếu nói.

- Tiêu di, cô có phải đang đùa hay không? Cô ấy có ý với tôi? Không phải cô ấy có chồng rồi sao?
Phương Dật Thiên ra vẻ giật mình, hỏi.

- Anh sao lại ngốc như vậy chứ, chả lẽ anh không thấy rằng nàng cùng chồng nàng là bằng mặt không bằng lòng sau? Với lại tình hình hôn nhân của nàng thực là không lý tưởng lắm, cho nên nếu nàng có hứng thú với anh thì cũng chả có gì là lạ cả.
Tiêu di mày liễu nhẹ nhàng nhướng lên, nói.

Phương Dật Thiên cười khan, nói:
- Tôi sao lại không cảm giác được cô ấy có hảo cảm với tôi nhỉ? Không biết có phải vì tôi một lòng đặt sự chú ý ở trên người Tiêu di nên mới vậy hay sao?

Tiêu di trên mặt có chút ửng hồng, hờn dỗi vội nói:
- Chỉ giỏi miệng lưỡi trơn tru, Vân Mộng là nữ nhân nam nhân nào cũng mơ ước, thế nào, động tâm rồi sao?

- Ừ, có một chút, sớm biết vậy tôi nên gửi cho cô ấy danh thiếp!
Phương Dật Thiên cười, nói.

Tiêu di sắc mặt khẽ biến, khẽ liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong ánh mắt có chút mất hứng, rồi nàng không nói gì, đứng lên đi qua người Phương Dật Thiên, muốn đi lên trên lầu.

Phương Dật Thiên mỉm cười, Tiêu di phản ứng như vậy, có thể thấy rằng trong lòng Tiêu di có điểm để ý tới hắn, việc này đối với hắn mà nói đúng là một tin tức tốt đẹp, từ dấu hiệu trước mắt cho thấy, Tiêu di giống như đã rơi vào cái bẫy do hắn tỉ mỉ bày ra rồi.

Khi mà Tiêu di không nói một lời đi qua người Phương Dật Thiên, đột nhiên Phương Dật Thiên duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay phải của Tiêu di, rồi sau đó dùng sức kéo, Tiêu di bất ngờ không kịp đề phòng, nhịn không được duyên dáng hô to một tiếng, sau đó cả người nàng liền bị Phương Dật Thiên trực tiếp lôi kéo ngã vào trong lòng hắn!

Khi Tiêu di nga xuống, mỹ đồn tròn trịa đẫy đà của nàng liền ngồi lên trên đùi Phương Dật Thiên, mà từ mỹ đồn của Tiêu di liên tục truyền tới từng đợt co dãn mềm mại khiến Phương Dật Thiên cực kì thoải mái, tiếp đó, tay trái hắn ôm lấy eo Tiêu di, động tác rất là bá đạo, rồi hắn mỉm cười xấu xa nhìm chằm chằm vào mắt Tiêu di. (DG: chỗ này là mỹ đồn nhá, không phải vú như bên VP đâu. Đọc ở bên HV mà coi.)

Tiêu di sắc mặt ửng hồng, lập tức trong mắt hiện lên một tia nổi giận, Phương Dật Thiên này cũng quá càn rỡ rồi, không ngờ lại dám trực tiếp giữ nàng lại, thực sự là rất tức giận!

Tiêu di trong lòng nổi lên một cỗ bực bội, lại kết hợp với lời nói của Phương Dật Thiên vừa rồi làm cho lòng nàng tức giận không thôi, đang định mở miệng trách mắng Phương Dật Thiên một phen, lúc này, từ phía phòng bếp vọng lại một trận tiếng bước chân dồn dập.

Phương Dật Thiên vừa nghe, liền biết ngay là Ngô mụ sắp sửa đi ra, nhưng hắn vẫn không buông hai tay đang ôm Tiêu di ra, hắn ra vẻ sốt ruột, lớn tiếng nói:
- Tiêu di, cô không sao chứ? Vừa rồi không cẩn thận làm cô vấp chân khiến cô bị ngã, thật sự xin lỗi, cô không sao chứ?

Nói xong, Phương Dật Thiên tận tình mà lại tùy tiện ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Tiêu di, đem Tiêu di đỡ lên, mà trong quá trình này, tên gia hỏa kia của hắn sớm đã phản ứng kịch liệt mà gắt gao đặt ở kiều đồn mềm mại to lớn của Tiêu di, vô lê mà dã man khinh nhờn, cảm thụ được kiều đồn mềm mại và co dãn của Tiêu di!

Vừa rồi Phương Dật Thiên nói đương nhiên là cố ý để cho Ngô mụ nghe, mà Ngô mụ ở trong phòng bếp, vừa mới nghe được tiếng kinh hô của Tiêu di mới vội vàng chạy ra, nghe xong lời nói của Phương Dật Thiên lại nhìn động tác đỡ Tiêu di lên của Phương Dật Thiên, trong lòng bà liền cảm thấy đúng như lời Phương Dật Thiên vừa nói, vừa rồi là Tiêu di “Không cẩn thận” nên bị vấp Phương Dật Thiên mà ngã.

Tiêu di trên ửng hồng một mảnh, vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không thể nói gì được, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nổi giận nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, có vẻ cực kỳ tức giận.

Mà Ngô mụ thấy Tiêu di không sao liền dặn dò một hai câu đi đứng phải cẩn thận…nói rồi liền đi vào trong phòng bếp.

Phương Dật Thiên cười, áp sát vào tai Tiêu di nói:
- Tiêu di, tức giận sao? Hành động vô lễ của tôi chính là muốn nói cho cô biết, Vân Mộng dù là có xinh đẹp nhưng cũng không đẹp bằng cô, nếu so sánh thì, tôi càng muốn đêm nay ước hội cùng Tiêu di. Ách, không phải ước hội, mà là cùng Tiêu di dự dạ tiệc! Được rồi, tranh thủ lúc này tôi đi nộp phạt cho cảnh đội bên kia để đem xe về, buổi tối tôi lại tới gặp cô!

Phương Dật Thiên nói đến đây mới buông lỏng thân thể mềm mại của Tiêu di ra, nhìn nàng sửng sốt ngây người, hắn khẽ mỉm cười, liền hướng tới bên ngoài biệt thự đi ra.

Cho đến khi Phương Dật Thiên đi ra khỏi đại sảnh biệt thự rồi Tiêu di mới hồi phục tinh thần, trong mắt nàng hỗn loạn hiện lên vài tia thẹn thùng, trái tim thiếu nữ của nàng đập liên hồi, cặp tuyết phong cực đại trước ngực phập phồng không ngừng, miệng nàng không nhìn được nhẹ nhàng giận nói:
- Đồ đáng ghét, chỉ biết khi dễ tôi, lại còn bá đạo như vậy!

Nói như vậy, nhưng sâu trong đôi mắt đẹp của nàng cũng hiện lên một tia vui sướng phát ra từ nội tâm.

Phương Dật Thiên cũng không có lái xe đi ra ngoài, hắn đi ra khỏi biệt thự Hoa Hồng, chuẩn bị lái xe tới Phách Vương Hoa Quan Lâm, hy vọng Quan Lâm có thể ra mặt, như vậy cảnh đội bên kia khẳng định sẽ nể mặt, hơn nữa, hắn giúp cảnh sát bắt trộm cũng là có công a.

Phương Dật Thiên lấy ra số điện thoại Quan Lâm, chuông điện thoại vang lên vài tiếng rồi đối phương tiếp nhận, hắn vội vàng nói:
- Alo, Quan đại cảnh quan, tôi là Phương Dật Thiên, không biết Quan cảnh có rảnh hay không, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một việc, đi lấy xe từ chỗ cảnh đội, buổi tối nay tôi có việc cần dùng gấp.

- Cần dùng gấp? Hừ, tôi không hiểu thành tâm ngữ khí của anh cầu tôi a?
Quan Lâm lạnh lùng cười, nói.

- Quan cảnh, tôi thật sự là cần dùng gấp, Quan cảnh xinh đẹp có năng lực giúp người làm niềm vui thật sự là một cảnh sát tốt, ngài đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho một tên tiểu thị dân như tôi, có đúng không?
Phương Dật Thiên một trận vỗ mông ngựa.

- Phương Dật Thiên, đừng hoa ngôn xảo ngữ với tôi, bà cô như tôi ăn không tiêu đâu!
Quan Lâm lạnh lùng nói.

- Ách… Nếu không như thế này đi, cô xem cô cũng chưa từng có bạn trai, tôi bằng bất cứ giá nào, cô giúp tôi lần này, tôi liền làm bạn trai cô một ngày, à không, ba ngày, thế nào? Đủ thành tâm chứ?
Phương Dật Thiên cười cười, trêu ghẹo nói.

- Đáng chết, Phương Dật Thiên, anh tin tôi gọi điện thoại nói cảnh đội giữ xe anh không thả hay không?
Quan Lâm nhịn không được tức giận nói.

- Tin, tin, hôm nay vô luận thế nào cô cũng phải giúp tôi, bằng không tôi có phải xuống địa ngục thì trước đó cũng phải đi cảnh cục kêu oan.
Phương Dật Thiên nói.

- Kêu oan? Anh oan cái gì chứ?
Quan Lâm không khỏi tò mò hỏi.

- Nói cô trước giờ áp bức tôi, bức bách tôi phải tuân theo cô, để thỏa mãn ham muốn cá nhân của cô… Cô cũng biết, tài ăn nói của tôi không tồi, trình độ biểu diễn cũng không kém gì diễn viên đạt giải Oscar, cô xem rồi chọn đi.
Phương Dật Thiên mặt dày mày dạn nói.

- Anh… Anh đây là đang uy hiếp tôi?
Quan Lâm không khỏi nổi giận.

- Uy hiếp? Không dám, không dám, tôi nào dám uy hiếp cô một người…
Phương Dật Thiên vốn định nói liền thôi, có thể tưởng tượng có nên quá phận kích thích Quan Lâm hay không, nếu nàng mà bực lên ảnh hướng đến diện mạo thành phố thì cũng không tốt, liền nói:
- Tóm lại, cô xem rồi làm đi, cô giúp tôi lần này, tôi sẽ mãi ghi nhớ trong lòng, mời cô ăn vài bữa tiệc lớn cũng không thành vấn đề!


- Hừ! Mời ăn tiệc lớn? Rốt cuộc cũng có câu nghe được! Được rồi, tới chỗ tôi đi, tôi đang ở cảnh cục!
Quan Lâm lạnh lùng nói.

Phương Dật Thiên nghe vậy xong trong lòng mừng rỡ, đi ra khỏi biệt thự Hoa Hồng, sau đó liền duỗi tay vẫy xe taxi, hướng tới cảnh cục chạy như bay mà đi.

Chừng nửa giờ sau, xe taxi liền chạy đến trước cửa cảnh cục, Phương Dật Thiên xuống xe rồi gọi điện thoại cho Quan Lâm, nói hắn đã đi tới trước cửa cảnh cục.

Vừa cúp điện thoại xong, di động của hắn chợt vang lên, hắn vừa nhìn, dĩ nhiên là Tô Uyển Nhi gọi điện tới.

Trong lòng hắn một trận hồ nghi, nghĩ thầm cô bé này không ở trường hảo hảo học bài mà gọi điện cho hắn làm gì?

Tuy nhiên hắn vẫn tiếp nhận, nói:
- Alo, Uyển Nhi, sao vậy?

- Anh, anh là Phương Dật Thiên sao? Em là Âu Dương Toa Toa, chúng ta lần trước đã từng gặp mặt, anh còn nhớ chứ? Lúc đó em cùng Uyển Nhi và anh đi mua xe đạp cho tiểu hài tử đó.
Trong điện thoại truyền đến một thanh âm ôn nhu văn tĩnh.

Âu Dương Toa Toa? Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ, trong đầu mơ hồ nhớ lại cô gái có thanh âm ôn nhu văn tĩnh mà trên mặt thủy chung đều mang theo một tia mỉm cười nhẹ nhàng, hắn cười, nói: truyện copy từ tunghoanh.com
- Thì ra là Toa Toa a, đương nhiên nhớ rõ em, em xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta đã gặp qua là không thể quên được, anh sao có thể quên được em chứ.

- Hi hi… Anh nói vậy làm em rất cao hứng! Chẳng qua hiện tại Uyển Nhi đang gặp phiền toái, không biết anh có thể nếu rảnh thì mau tới sân thể dục trường em được không?
Âu Dương Toa Toa gấp giọng nói.


Phiền toái? Uyển Nhị gặp phiền toái? Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hỏi:
- Toa Toa, em nói cho rõ đi, Uyển Nhi rốt cuộc làm sao? Gặp phiền toái gì vậy?

- Không, không nói… Tóm lại anh hiện tại mau tới…A…
Cuối cùng, Âu Dương Toa Toa “A!” một tiếng liền kết thúc trò chuyện, Phương Dật Thiên đối với cuộc điện thoại này một lúc vẫn chưa có phản ứng gì.

Trong lòng hắn một trận buồn bực, nghĩ thầm Tô Uyển Nhi cuối cùng là gặp phải phiền toái gì, nghe ngữ khí của Âu Dương Toa Toa thì phiền toái này xem chừng không nhỏ, nhất thời trong lòng liền như có lửa đốt.

Mà lúc này, thấy được dáng người khiêu gợi bốc lửa Quan Lâm đang dắt chiếc Yamaha ngoại hình bưu hãn kia ra ngoài, Phương Dật Thiên nhìn thấy nàng ánh mắt liền sáng ngời, vội vàng đi tới, nói:
- Quan Lâm, tôi có việc gấp, cho tôi mượn xe của cô một chút!

Nói xong, hắn không đợi Quan Lâm đồng ý hay không liền trực tiếp ngồi lên trên chiếc Yamaha này, trên xe đã cắm chìa khóa, Phương Dật Thiên giậm chân, động cơ Yamaha liền vang lên đinh tai nhức óc, hắn liền vào số, vít ga liền gào thét mà đi. Tiếp theo liền truyền đến tiếng la của hắn:

- Này, hãn nữu (cô gái hung dữ), chiếc xe này đi rất thích, thật dũng mãnh, so với cô không sai biệt lắm! Cám ơn nhé, hôm nào tôi sẽ mời cô ăn tiệc lớn!

Quan Lâm phục hồi tinh thần, hai tay nắm thành quyền, khuôn mặt vì cực kì tức giận mà trở nên trắng bệch, trong mắt như muốn phun hỏa diễm phẫn nộ, nàng không ngờ rằng Phương Dật Thiên cũng dám phóng bồ câu nàng (lừa gạt), thật sự là đáng chết, chẳng lẽ hắn không biết rằng lừa nàng thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng sao?

- Phương - Dật – Thiên! Tên hỗn đản chết tiệt, tôi nhất định không để yên cho anh! Tôi, tôi nhất định lột da,rút gân của anh, cắt… củaanh, hừ! Thực tức quá đi!

Nguồn: tunghoanh.com/thiep-than-dac-cong/quyen-1-chuong-208-IUaaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận