Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 708: Tất cả của cô
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Nhìn vào ánh mắt kích động còn ngấn lệ của Mục Tiểu Vận…
Trong lòng Diệp Mặc thậm chí có chút hổ thẹn, hắn cảm thấy trước giây phút này, sự bỏ ra của hắn và Mục Tiểu Vận hoàn toàn không như nhau.
Sự bỏ ra đó không chỉ vật chất mà chỉ sự bỏ ra cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đối với Mục Tiểu Vận, trước kia hắn cùng lắm chỉ là thích cô gái đơn giản thậm chí có hơi cố chấp này, sau lại sợ cô nghĩ quẩn, nên hứa đưa cô đến Lạc Nguyệt. Trong lòng Diệp Mặc, hắn ta còn có Lạc Ảnh, còn có Khinh Tuyết, còn có em trai em gái, thậm chí còn có bạn bè và Lạc Nguyệt.
Nhưng trong lòng của Mục Tiểu Vận, có lẽ hắn là tất cả của cô.
Có lẽ trong suy nghĩ ban đầu của hắn, mất đi Mục Tiểu Vận, sẽ khiến hắn vô cùng áy náy, nhưng thời gian cuối cùng sẽ lấp đầy mọi thứ.
Nhưng trong suy nghĩ của Mục Tiểu Vận, mất đi Diệp Mặc, cũng đồng nghĩa với mất đi toàn bộ thế giới.
Nực cười là hắn còn nghĩ làm sao để Mục Tiểu Vận chuyển sự chú ý, làm sao để giới thiệu cô quen biết thêm bạn bè.
Đã hứa hẹn, thì cứ làm thôi, mình không tin là mình không có ngày thăng thiên. Nếu thật có ngày đó, mình dắt theo mấy cô vợ xinh đẹp của mình đến tiên giới thì có sao đâu chứ? Cô gái như Mục Tiểu Vận, có thể cưới được là phúc, không phải gánh nặng.
Diệp Mặc lắng lòng lại, dường như cảm thấy cảnh giới của mình thả lỏng ra một chút, hắn không muốn để tâm đến những thứ khác nữa.
Giơ tay kéo đồ lót của Mục Tiểu Vận xuống, điều không nên nghĩ thì đừng nghĩ, điều nên làm thì cứ làm.
- Tướng công…
Thì ra Mục Tiểu Vận đang mê mẩn trong nụ hôn của Diệp Mặc, bỗng cảm thấy y phục của mình bị kéo xuống, lập tức ngạc nhiên, vui mừng ngẩng đầu lên, cô bỗng hiểu ra, tướng công muốn cô rồi.
Cơ thể của Mục Tiểu Vận còn nhạy cảm hơn Diệp Mặc nghĩ, hắn thậm chí chỉ ôm lấy cô, cả người cô liền nóng rang và trở nên mềm mại.
- Diệp Lang, khoan đã anh…
Mục Tiểu Vận bỗng run rẩy nói một câu, sự dịu dàng trong mắt nàng như ngấn lệ, nhưng lại có thể khiến Diệp Mặc phải chờ đợi trong lúc này.
Dù là Diệp Mặc cũng có chút nghi hoặc mà ngừng lại, nhìn thấy Mục Tiểu Vận lấy một chiếc khăn tay vuông màu trắng từ dưới gối ra.
Diệp Mặc liền hiểu ra là chuyện gì, trong lòng hắn bỗng có chút cảm động. Hóa ra cô đã sớm chờ đợi ngày này, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn rồi.
- Mẹ nói, lần đầu tiên phải dùng khăn tay…
Giọng của Mục Tiểu Vận rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc lại có thể cảm nhận rất rõ khát vọng của cô.
- Được rồi, tướng công, anh lên đi…
Lời của Mục Tiểu Vận nghe có hơi quê và ngốc, nhưng sự ngốc nghếch không thể diễn đạt bằng lời đó khiến trong lòng Diệp Mặc cảm thấy thương cảm.
Một đóa hoa mai đỏ tươi rơi trên chiếc khăn tay trắng, Mục Tiểu Vận ôm chặt lấy Diệp Mặc, mẹ nói lần đầu tiên hơi đau, nhưng cô lại không cảm thấy đau, cả thể xác và tinh thần cô đều đặt trên người của tướng công.
Cô cảm thấy mỗi một lần của tướng công đều rất có lực, đều khiến cô điên đảo. Ánh mắt cô trở nên mơ màng, thậm chí khẽ gọi tướng công trong vô giác.
- Tướng công, anh ăn Trú Nhan Đan này đi, em không cần đâu…
- Anh còn nhiều lắm, ăn Trú Nhan Đan rồi, dung mạo sẽ hồi phục lại ngay. Dù hiện giờ anh không sợ ai, nhưng bọn họ đông người, để bọn họ không nhận ra anh, anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
- Tướng công, học được cái này thì có thể bay được sao?
- Đương nhiên là được rồi, anh chính là học những thứ này, có điều thứ này chỉ có thể để chúng ta học, không thể nói với bất kì ai…
- Tướng công…
Diệp Mặc và Mục Tiểu Vận sống trong núi đã được nửa tháng rồi, trong nửa tháng này, Diệp Mặc thu thập rất nhiều linh thảo.
Tuy không có linh thảo cao cấp gì, nhưng so với ở trái đất gặp được một cây Ngân Tâm Thảo cũng rất khó nói, thì nơi này đối với Diệp Mặc mà nói đã là thiên đường rồi.
Sau khi Mục Tiểu Vận ăn Trú Nhan Đan lại nhờ vào công pháp tu chân mà Diệp Mặc dạy, càng trở nên xinh tươi đẹp đẽ. So với nửa tháng trước, trên người cô có thêm một ít linh khí huyền bí.
Diệp Mặc biết mục đích hắn đến đây, cũng biết Mục Tiểu Vận phải tu luyện. Tuy rất muốn, nhưng hắn vẫn kiềm chế được bản thân không phá hoại Mục Tiểu Vận, làm chậm trễ thời gian tu luyện của cô, và thời gian tìm kiếm dược liệu của mình.
Điều khiến Diệp Mặc vui mừng chính là Mục Tiểu Vận cũng có linh căn, chỉ là linh căn của cô không tốt hơn hắn là mấy.
So sánh một chút, thì linh căn của Lạc Ảnh là tốt nhất, kế đến là Bắc Vi sau là Khinh Tuyết rồi đến Mục Tiểu Vận, cuối cùng mới là Diệp Mặc. Nhưng Diệp Tử Phong và Diệp Lăng lại không có linh căn, điều này khiến Diệp Mặc rất thất vọng.
Tuy Diệp Mặc dạy rất nhiều người tu luyện, nhưng linh căn của chính hắn lại là tệ nhất.
Mặc dù ở bên ngoài, Diệp Mặc dường như mất hết mọi niềm tin vào việc tu luyện đến thăng thiên, nhưng sau khi đến tiểu thế giới, niềm tin này của Diệp Mặc lại trổi dậy.
Bắc Tử Sơn ở tiểu thế giới không được xem là có tiếng tăm gì mấy, nhưng Diệp Mặc đã tìm thấy linh thảo cho chín kì luyện khí ở đây.
Mà trong tiểu thể giới này còn có rất nhiều núi rừng như vậy. Diệp Mặc tin rằng chỉ cần hắn tìm kiếm một mạch, thì nhất định có thể tìm được nhiều hơn nữa. Huống chi, nơi đây chưa chừng còn có một vài di tích.
Ba loại linh thảo mà Trúc Cơ Đan dùng Diệp Mặc đã có “Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo” rồi, hơn nữa hắn biết ở đây còn có “Khổ Thập Niên”, nếu lại để hắn tìm được “Già Lam Hoa” thì dù có muộn một chút, Trúc Cơ của hắn nhất định không có vấn đề gì.
Diệp Mặc dùng một vài “Dưỡng Thần Mộc” phối hợp thêm các dược liệu khác, giúp Mục Tiểu Vận luyện chế ra một sợi dây chuyền.
Sau đó lại giúp cô luyện chế ra một nhẫn trữ vật, thêm vào một thanh phi kiếm, đồng thời tặng cho Mục Tiểu Vận hai viên linh thạch.
Trước giờ Mục Tiểu Vận chưa từng nhận được nhẫn và dây chuyền đẹp đến thế, càng khó cầm lòng.
Nhưng Diệp Mặc vì để Mục Tiểu Vận tăng thêm tốc độ tu luyện, ngoài việc thỉnh thoảng cùng Mục Tiểu Vận quấn quýt bên nhau ra, phần lớn thời gian đều là cung cấp cho Mục Tiểu Vận các loại đan dược, để Mục Tiểu Vận tu luyện.
Tuy Mục Tiểu Vận rất muốn ngày nào cũng ở cạnh Diệp Mặc, nhưng đối với lời của Diệp Mặc, cô trước giờ chưa hề từ chối. Hơn nữa nghe Diệp Mặc nói nếu không tăng nhanh tốc độ tu luyện, thì nhiều năm sau, sẽ không thể ở bên nhau nữa, cô càng nắm bắt tất cả thời gian để tu luyện.
Tư chất của Mục Tiểu Vận chỉ hơi tốt hơn Diệp Mặc một chút mà thôi, nên dù cô có chăm chỉ hơn bọn người Khinh Tuyết, thì tốc độ tu luyện vẫn rất chậm.
Thời gian một tháng trôi qua nhanh chóng, trong một tháng này, mỗi ngày Diệp Mặc chỉ đi tìm các loại dược liệu, sau đó luyện đơn, dược liệu dư thừa đều được thu vào trong nhẫn trữ vật.
Ý của hắn là, những dược liệu này trong nhẫn trữ vật vẫn có thể sống nửa tháng, có lẽ nửa tháng sau, hắn đã có thể rời khỏi tiểu thế giới rồi.
Một khi trở về Lạc Nguyệt, hắn sẽ đem toàn bộ linh dược trồng trong vườn thảo dược của mình.
Mục Tiểu Vận chỉ cần tu luyện là được rồi, dù có các loại đan dược của Diệp Mặc, thì sau một tháng, Mục Tiểu Vận cũng chỉ miễn cưỡng thăng cấp đến tầng một của luyện khí mà thôi.
Hàng Thủy Thành
Là một trong những thành phố lớn nhất ở Thần Châu, Hàng Thủy Thành vốn là nơi có mật độ dân cư đông đúc nhất.
Mấy ngày nay Hàng Thủy Thành càng có nhiều người qua lại, đủ mọi loại người đều không ngừng đi vào nơi này.
Tất cả mọi người đều biết, việc Ẩn Môn thu nhận đệ tử ba năm một lần sắp được cử hành ở đây. Thần Châu là một nơi Ẩn Môn tối cao, người trong Ẩn Môn có địa vị chí cao vô thượng ở đây.
Bất luận là ai chỉ cần gia nhập vào Ẩn Môn, thì chẳng khác nào như cá vượt vũ môn, tiền đồ sáng lạn, thậm chí cả gia tộc cũng nở mặt nở mày theo.
Dù bạn chỉ là một đệ tử bình thường, không nhập môn của một môn phái bậc hai, vẫn là như vậy. Đương nhiên nếu môn phái mà bạn gia nhập không được xếp hạng, thì cũng không có bất cứ tư cách gì để đáng khoe khoang cả.
Trên con đường xi măng rộng rãi bên ngoài Hàng Thủy Thành, không ngừng có các loại ngựa xe qua lại. Người đến Hàng Thủy Thành tham gia tranh tuyển đệ tử Ẩn Môn, ngoài một vài đệ tử bình dân bình thường rất ít ra, đa phần đều là đệ tử thiếu niên đến từ các đại gia tộc. Nói trắng ra, đều là kẻ có tiền.
Thế nên những người này ai cũng xiêm y đẹp đẽ, áo quần bảnh bao.
Đệ tử bình dân không có tiền, đa phần đều đi bộ tới, dù là một số ít có lộ phí, cũng cùng ngồi một chiếc xe ngựa với nhiều người để tới.
Lúc này trên con đường cái rộng rãi ngoài Hàng Thủy Thành xuất hiện một nam một nữ, cô gái đẹp tựa tiên nữ giáng trần, còn khuôn mặt của chàng trai kia dường như đã bị biến đổi, nhìn rất chi bình thường. Hai người đi cạnh nhau, như một cây cỏ nhỏ và một đóa bách hợp kiều diễu không hề tương xứng.
Thường thì những cô gái xinh đẹp như vậy, nên ngồi trong xe ngựa xa hoa nhất để đến, có rất nhiều tì nữ và hộ vệ. Chứ không phải đi bộ thế này và còn đi cùng với một người con trai bình thường.
Suy nghĩ đầu tiên của mọi người xung quanh khi nhìn thấy hai người này chính là cô gái này bị tên con trai xấu xí kia uy hiếp, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt mà cô gái nhìn chàng trai, liền hiểu ra suy nghĩ của họ là sai. Tuy cô gái bước đi trên con đường nhiều người qua lại, nhưng dù là kẻ ngốc cũng biết cả trái tim cô ta đều đặt trên người chàng trai đi cạnh kia.
Lúc này quả thật cả người Mục Tiểu Vận chỉ để tâm đến một mình Diệp Mặc, cô không ngờ Diệp Mặc thật sự có thể đưa cô bay đến Hàng Thủy Thành, cô vẫn còn nhớ sự chấn động và bất ngờ khi vừa bay lên trời, mãi đến lúc này cô vẫn có chút mơ hồ. Nếu Diệp Mặc là một tảng băng, thì lúc này cô đã hoàn toàn hòa tan vào trong Diệp Mặc rồi.
- Ôi, một đóa hoa tươi cắm nhằm chỗ…
- Đừng có lải nhải thế, anh cứ nói thẳng ra là cắm vào bãi phân trâu là được rồi.
Diệp Mặc giống như không nghe thấy lời bàn tán xung quanh, còn Mục Tiểu Vận thật sự không nghe thấy, lúc này cô chỉ biết có Diệp Mặc, đâu còn thời gian để nghe những thứ khác chứ.
Cổng Hàng Thủy Thành hùng vĩ mà rộng lớn, vài tên binh sĩ ở cổng đang tra xét tất cả những người vào Hàng Thủy Thành.
Diệp Mặc bỗng nhiên có hơi cảm tạ đạo cô Giai Uấn kia, nếu không phải lần trước cô ta gây rối một lần, bản thân hắn hiện giờ không có thẻ bài thân phận, cô ta đúng là tốt thật, quậy một trận, khiến hắn có một thẻ bài thân phận chính thức.
Đối với người bình thường vào Hàng Thủy Thành, mỗi lần đều phải nộp năm đồng bạc, Diệp Mặc nộp mười đồng bạc, sau đó đưa Mục Tiểu Vận vào nơi phồn hoa sầm uất như Hàng Thủy Thành.
Nếu nói nhìn thấy đường xi măng và nhà ở bằng gạch ngói, Diệp Mặc cảm thấy chuyện này cũng không có gì, nhưng ở trong Hàng Thủy Thành hắn lại phát hiện ra đèn điện.
Hàng Thủy Thành lại có điện, hơn nữa dây điện còn giống như mạng nhện phân bố đến từng khu vực. Tại sao trong Hàng Thủy Thành lại có thứ tiên tiến này, mà trấn Từ Tây lại không có? Diệp Mặc vô cùng nghi hoặc.
Diệp Mặc rất nhanh đã hiểu ra là chuyện gì, kỹ thuật phát điện ở đây nhất định là do mấy người trong Ẩn Môn mang đến. Hàng Thủy là căn cứ của Ẩn Môn, nên bọn họ mới phát triển nơi này. Còn những nơi khác có điện hay không, có lẽ với tính ích kỉ của bọn người trong Ần Môn thì sẽ không quan tâm chút nào.
Mục Tiểu Vận cũng là lần đầu tiên đến thành phố phồn hoa như thế, cô lo lắng kéo lấy cánh tay Diệp Mặc nhìn ngó xung quanh.