Là mùi thuốc sát trùng mà cô kịp nhận ra trước khi ngất đi.
Vô cùng tinh khiết.
Ngơ ngác nhìn chàng trai đứng trước cửa sổ, Bách Thảo có cảm giác anh ta không có thật, dường như toàn thân anh ta cũng được khử trùng sạch sẽ, tinh khiết đến mức ánh sáng chiếu vào cũng trở lên sáng trắng.
“Em vừa bị thương, ngồi dậy phải thận trọng, không nên cử động mạnh quá.”
Trong ánh nắng buổi sáng, chàng trai tiến lại gần cô, tay cầm miếng bông tẩm cồn, lặng lẽ gỡ lớp gạc trên trán, quan sát kỹ rồi dùng miếng bông lau khô vết thương cho cô.
Rất lạnh.
Cảm giác lạnh buốt xuyên qua trán nhanh chóng thấm vào cơ thể. Bách Thảo khẽ rùng mình, người run run, không dám nhìn chàng trai đang lau vết thương cho mình, cô vội vàng nhìn xuống ngón chân.
“Đầu còn choáng không?”
“Em không sao”, cô nói nhỏ.
“Em lắc đầu đi,”
“…”
“Nếu còn thấy choáng thì có lẽ não bị chấn thương, phải đi viện khám,” giọng chàng trai vang lên bên cạnh cô.
“Em không sao.”
Cô rất hiểu tình trạng của mình. Lúc bị Tú Đạt đá vào đầu, dù không đánh trả, nhưng cô vẫn kịp xoay người, động tác đó đã làm giảm khoảng cách với Tú Đạt, cũng phần nào làm giảm lực chân của cậu ta, còn cô ngất đi có lẽ là do quá mệt.
“Có lẽ em là một người bướng bỉnh”, chàng trai mỉm cười nói.
Cô có thể nghe được âm thanh phát ra từ nụ cười nơi khóe miệng anh ta, nó giống như tiếng giọt sương rơi xuống nhụy hoa, cô cũng cảm nhận được ánh mắt anh ta đang nhìn vào trán mình.
“Bách Thảo…”
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Hiểu Huỳnh xông vào như một cơn gió, thấy Bách Thảo đang đứng trên nền nhà, liền nhào đến lo lắng hỏi:
“Cậu sao rồi? Đã đỡ chưa? Tối qua mình định ở lại với cậu, nhưng sư huynh Sơ Nguyên nói không nên quấy rầy, để cho câu nghỉ nên sáng nay vừa ngủ dậy là mình chạy đến ngay. Sao rồi, vết thương vẫn đau phải không? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Mình không sao.”
Bách Thảo gượng cười, nhìn thấy những tia máu li ti trong mắt Hiểu Huỳnh cũng biết cả đêm qua cô ấy ngủ không yên.
“Thật không? Cậu không lừa mình chứ? Trời ạ, trán sưng to thế kia mà còn nói là không sao, vậy cậu có đi học được không? Hay mình xin phép cho cậu nghỉ nhá, nghỉ ngơi một ngày được không?”
“Không cần đâu, mình khỏe mà.”
Nói xong, cô quay sang chàng trai, cúi đầu nói:
“Cảm ơn anh!”
“À, đúng rồi!” Hiểu Huỳnh dường như giờ mới để ý, luống cuống nói với chàng trai: “Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã chăm sóc Bách Thảo. Cảm ơn, cảm ơn!”.
Sư huynh Sơ Nguyên…
Bách Thảo lặng lẽ nhìn người thanh niên trước mặt, khuôn mặt anh ta có nét hao hao giống quán chủ phu nhân, trầm tĩnh thanh nhã, tỏa sáng như ngọc trai.
Ra khỏi cửa, Bách Thảo mới để ý, đó là một căn nhà gỗ độc lập, phía trước có một dòng suối chảy êm ả, xung quanh trồng rất nhiều cây, trước cửa là một cây cọ già, lá xào xạc trong gió sớm đầu xuân.
“Hừ, Tú Đạt thối tha, dám đánh lén cậu, xem ra không dạy cho cậu ta một bài học thì không xong.”
Hiểu Huỳnh hậm hực nói, nhưng suy nghĩ một lát lại bật cười.
“Nhưng, xem ra lần này cậu ta cũng thảm hại. Sư phụ đã phạt cậu ta quỳ cả đêm ở phòng tập, bây giờ chắc lại đang bị sư phụ quạt cho một trận trước mặt các đệ tử. Đi! Chúng mình đến đó xem sao!”
Hiểu Huỳnh lôi Bách Thảo chạy đến sân võ quán, sợ không được chứng kiến cảnh tượng thú vị nữa.
“Sư phụ…”
Xa xa, từ phía sân võ quán vong lại tiếng kêu hốt hoảng, sợ hãi. Hiểu Huỳnh ngỡ ngàng đứng lại, Bách Thảo nhìn ra, thấy Tú Đạt nước mắt đầm đìa quỳ trên thảm cỏ, cố sức ôm chạy chặt chân quán chủ, vừa khóc vừa nói:
“Con xin lỗi, sư phụ, lần sau con không dám nữa, xin sư phụ đừng đuổi con!”
Ngoài Nhược Bạch và Sơ Vy, tất cả đệ tử của võ quán đều quỳ xuống xin tha cho Tú Đạt:
“Sư phụ, xin tha cho Tú Đạt lần này!”
Một cô gái quỳ ngay hàng đầu, dập đầu xuống đất, ra sức van nài:
“Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, không hiểu biết, đều là lỗi của con không bảo ban cậu ấy, xin sư phụ hãy trừng phạt con, hoặc đuổi con đi cũng được. Sư phụ, con xin sư phụ đừng đuổi Tú Đạt, cậu ấy rất thích Taekwondo, rất thích võ quán Tùng Bách, nếu trừng phạt xin sư phụ hãy trừng phạt con.”
Diệc Phong cũng quỳ xuống khẩn cầu:
“Sư phụ, Tú Đạt còn nhỏ, tính lại hiếu thắng, chỉ là nhất thời xốc nổi mới phạm sai lầm, xin sư phụ cho cậu ấy cơ hội sửa chữa.”
“Sư… sư phụ định đuổi Tú Đạt ra khỏi võ quán Tùng Bách thật sao?”
Hiểu Huỳnh sững sờ, đứng ngây ra, cô cũng từng muốn dạy cho Tú Đạt một bài học, nhưng sư phụ định đuổi Tú Đạt đi thật sao? Thất vọng ngoái đầu, cô nhìn thấy Bách Thảo đứng lặng nhìn Tú Đạt gào khóc thất thanh trước mặt.
“Luyện Taekwondo là để có sức khỏe chứ không phải ỷ mạnh làm càn.” Không để ý Tú Đạt đang ôm chân mình gào khóc, Dụ quán chủ thở dài, nói: “Con hãy đi đi, nếu con tiếp tục luyện Taekwondo thì sau này sẽ chỉ làm hại xã hội, sẽ chỉ cậy mạnh bắt nạt yếu, chi bằng từ nay con hãy từ bỏ Taekwondo”.
Sư Vy đứng sau quán chủ nhìn Tú Đạt.
Nét mặt của Nhược Bạch vẫn bình thản như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.
“Sư phụ!”
Nữ đệ tử đang quỳ trên sân và Tú Đạt nghe vậy k inh hoàng sửng sốt. Tú Đạt đã khóc không thành tiếng, vừa cố ôm chặt chân sư phụ, vừa ngẩng mặt tiếp tục khóc lóc van xin:
“Không phải con hiếu chiến trả thù, cũng không phải con cậy mạnh bắt nạt yếu, con chỉ không cam tâm… không cam tâm chịu thua người của võ quán Toàn Thắng… không cam tâm bị mọi người cười nhạo vì thua một đứa con gái… Sư phụ, con thực sự không… không để võ quán Tùng Bách mất mặt, con tuyệt đối không làm hại xã hội. Sư phụ, xin sư phụ hãy tin con!”
Dụ quán chủ trầm ngâm nói:
“Nếu như chỉ là thách đấu riêng thì cũng có thể bỏ qua được, nhưng đối phương từ chối thách đấu mà con vẫn đánh lén, như vậy là trái với đạo đức cơ bản nhất của Taekwondo.”
“Con… con…”
Tú Đạt im bặt, nước mắt tuôn như mưa.
“Tú Đạt không đánh lén con.”
Các đệ tử kinh ngạc ngoái đầu nhìn, Bách Thảo nhìn Tú Đạt mặt đầy nước mắt, đi đến sân giữa nói:
“Dụ quán chủ, Tú Đạt không đánh lén con, trước khi Tú Đạt ra tay đã nói với con rồi, nhưng con cũng nghe thấy, cho nên không phải Tú Đạt đánh lén.”
Tú Đạt ngoảnh đầu nhìn, không tin ở tai mình.
“Cậu…”
Giọng Tú Đạt đã khàn đặc vì khóc, mặt ngấn nước, mắt sưng như hai quả đào, tràn ngập nỗi sợ hãi, lo bị đuổi khỏi võ quán, trông như đứa trẻ mồ côi.
Trông cậu ta giống như cô trước đây.
Lòng Bách Thảo chua xót. Lúc đó, cô vô cùng cợ hãi, cô muốn khóc, muốn quỳ xuống cầu xin Trịnh sư bá đừng đuổi mình đi vì bị đuổi khỏi võ quán cô không biết đi đâu. Bị đuổi khỏi ngôi nhà yêu mến thật là một điều kinh khủng, cô biết , cô biết điều đó hơn ai hết.
Nhưng Tú Đạt còn hạnh phúc hơn cô rất nhiều, hầu như mọi đệ tử của võ quán đều cầu xin cho cậu ta, còn cô lại bị những đệ tử như vậy đuổi đi.
“Con không chấp nhận cậu ấy đánh mình bị thương hay sao?”
Dụ quán chủ nhìn đứa trẻ nhỏ bé, gầy gò trước mặt. Đứa bé tuổi còn rất nhỏ, nhưng đứng trước bậc trưởng bối là ông lại toát ra khí chất gì đó rất lạ.
“Dù con có chấp hay không, Tú Đạt đều không đánh lén con, đó là sự thật”, Bách Thảo trả lời.
Trên sân võ quán im phăng phắc.
Chỉ có tiếng nức nở đứt quãng của Tú Đạt.
Các đệ tử của Tùng Bách đều nhìn đứa con gái bị Tú Đạt đánh, trên trán còn dán miếng gạc, vẫn nhìn thấy cục u rất to, mặt thâm tím với ánh mắt kỳ lạ, Diệc Phong nhìn với vẻ dò xét, ánh mắt Nhược Bạch cũng dừng lại trên người cô với vẻ ngạc nhiên.
Trên con đường nhỏ cạnh đình viện, một thiếu niên ôm một tập sách dày đi qua.
Hết chương 2. Mời các bạn đón đọc tiếp chương 3.