Lời vừa dứt, tất cả các đệ tử đều sửng sốt.
Hiểu Huỳ nh đứng ngây, miệng há to, Quang Nhã trợn tròn hai mắt, Thân Ba ngẩn người đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, bước chân Đình Nghi cũng dừng lại.
Lòng Bách Thảo cực kỳ bối rối, vội nói với Nhược Bạch: “Em không sao, phối hợp với ai cũng được.”
Nhược Bạch không để ý đến lời cô.
Anh nhìn thẳng huấn luyện viên ThẩmNinh, vẻ lạnh nhạt.
Diệc Phong lo lắng cho Nhược Bạch, lập tức quan sát thái độ của huấn luyện viên ThẩmNinh, nhưng chỉ thấy cô nhướn mày, không nhìn rõ biểu hiện.
“Ồ, tại sao?”, ThẩmNinh hỏi.
“Dạo này tôi đang huấn luyện đặc biệt cho Bách Thảo, không muốn gián đoạn.”
“Nhược Bạch, mặc dù cậu hướng dẫn lớp đại chúng nhưng cậu phải hiểu, ở đây cậu vẫn chỉ là một đệ tử chứ không phải là huấn luyện viên.”
Nhược Bạch yên lặng.
Bách Thảo luống cuống kéo áo anh, thấy Nhược Bạch vẫn không có phản ứng, lòng thầm lo sợ anh sẽ tranh cãi với huấn luyện viên, cô đành đánh liều nói với huấn luyện viên ThẩmNinh:
“Xin lỗi, do em tập không tốt, để Nhược Bạch sư huynh lo lắng. nhưng không sao, huấn luyện đặc biệt có thể tiến hành sau buổi tập, bây giờ em sẽ phối hợp với Quang Nhã.”
“Huấn luyện viên Thẩm, nếu không thật cần thiết, xin hãy để cho tôi và Bách Thảo tiếp tục cùng nhóm tập.”
“Huấn luyện viên, đã vậy không nên tách nhóm Bách Thảo, Nhược Bạch.” Đình Nghi mỉm cười ngọt ngào, nét mặt không tỏ vẻ khó chịu, nói với ThẩmNinh: “Mỗi lần em trở về đều phải tách các nhóm tập đã dần dần ổn định của mọi người, quả thực là lỗi của em. Vậy cứ để em phối hợp với các đệ tử khác, với ai cũng được. Quang Nhã cũng được, hãy để em phối hợp với Quang Nhã.”
Quang Nhã lặng lẽ nhìn đệm tập.
“Nhược Bạch, với tư cách là huấn luyện viên, tôi không cần thiết phải giải thích nguyên do một quyết định nào đó của bản thân,” ThẩmNinh cười nói, “Có điều, nếu cậu đã muốn biết thì tôi cũng sẵn lòng.”
Phòng tập im phăng phắc.
“Cup Taekwondo thế giới là sự kiện quan trọng nhất sau Thế vận hội. Ủy ban Thể thao Quốc gia và bản thân tôi đều hết sức coi trọng, đều hy vọng Đình Nghi sẽ có tiến bộ lớn hơn, sẽ đoạt được thành tích mang tính đột phá trong cuộc thi này. Mà trong toàn đội hiện nay, chỉ có cậu là người có thực lực mạnh nhất, cũng là người có khả năng phối hợp, phát huy tốt nhất tiềm năng của bạn tập, cho nên, tôi yêu cầu cậu giúp Đình Nghi, chuẩn bị cho Cup Taekwondo thế giới.”
Cup Taekwondo thế giới…
Bách Thảo ngây người, ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên ThẩmNinh.
Có lẽ sự thật đúng như Hiểu Huỳnh đã nói, chỉ cần có Đình Nghi, cô tuyệt nhiên không có cơ hội tham dự những cuộc thi đấu quan trọng. ý tứ của huấn luyện viên ThẩmNinh đã hết sức rõ ràng. Cup Taekwondo thế giới, cô bất giác cắn chặt môi, liếc nhìn Nhược Bạch…
…
…
“Điều em cần làm…” Nhược Bạch ngắt lời cô, tay bê một chồng đĩa cao chất ngất như trái núi nhỏ đã được lau sạch sẽ, đi đến trước tủ đựng bát đĩa. “… là giành được tư cách tham gia cuộc thi Cup Taekwondo thế giới.”
…
“Lần này, em phải chiến thắng Đình Nghi.”
Bát đĩa đã được xếp gọn vào tủ, trong gió đêm mùa hạ, Nhược Bạch đã nói với cô như vậy.
…
“Nhưng Bách Thảo cũng cần chuẩn bị tham gia cuộc thi đó.”
Nhược Bạch lạnh lùng nói, như không nghe thấy tiếng thở hắt ra của các đệ tử xung quanh, cũng không chú ý đến Đình Nghi đột nhiên cau mày.
Trong ánh nắng chiều, ThẩmNinh đứng dựa vào tay vịn phía trước tấm gương lớn chạy dọc suốt bức tường, gật đầu nói: “Nhược Bạch, tôi thích thái độ của cậu. Rất tốt, trong một tập thể, có cạnh tranh mới có tiến bộ.”
Sau đó, cô liếc nhìn Đình Nghi: “Đình Nghi!”
“Vâng!”, Đình Nghi trả lời.
“Hay là em với Bách Thảo thử vài chiêu, xem gần đây không tập trung luyện tập, rốt cuộc em đã thụt lùi bao nhiêu.” Nụ cười hiện lên trong ánh mắt huấn luyện viên, tay phải duyên dáng giơ lên khe khẽ gạt những lọn tóc bên thái dương.
Ánh nắng hè hắt vào tấm gương lớn phải ra những tia vàng lóng lánh, các đệ tử xếp bằng ngồi xung quanh đệm đấu.
Hiểu Huỳnh căng thẳng, tim đập thình thịch!
Ba năm rồi.
Mặc dù trong cùng một đội, nhưng để nâng cao trình độ của Đình Nghi, khi tập luyện, trước nay huấn luyện viên luôn để Đình Nghi phối hợp các đội viên nam. Khi tham gia những giải đấu chính thức bên ngoài, hoặc những cuộc thi quan trọng, ThẩmNinh đều cử Đình Nghi xuất chiến, chỉ những cuộc thi bình thường mới để Bách Thảo cạnh tranh với nhóm Lâm Phong, Mai Linh giành tư cách tham gia.
Trong lúc tập, Đình Nghi dù luôn đối xử hòa nhã thân thiện với Bách Thảo như đối với các đội viên khác, nhưng không bao giờ đấu giao hữu với cô. Có lúc, Bách Thảo muốn giao lưu với Đình Nghi, nhưng cô luôn mỉm cười nói để lần sau.
Nhưng mãi mãi là lần sau.
Tựa như…
Tựa như Bách Thảo không xứng đáng là đối thủ của cô.
Ba năm rồi, đây lại là lần đầu tiên Bách Thảo có cơ hội tỷ thí với Đình Nghi.
Giữa đệm đấu, Đình Nghi và Bách Thảo đứng thẳng nhìn nhau.
Lòng bàn tay Bách Thảo toát mồ hôi.
Cô nắm chặt tay, điều chỉnh hơi thở. Cơ hội này cô đã chờ đợi quá lâu, Bách Thảo thắt lại đai lưng, điều chỉnh hơi thở một lần nữa, hai mắt hướng thẳng vào Đình Nghi, trấn tĩnh tinh thần.
“Ha ha!”
Nhìn mái tóc Bách Thảo, Đình Nghi đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Bách Thảo, tóc em sao thế? Lẽ nào tôi đi xa một tháng, trong nước bắt đầu thịnh hành kiểu tóc này?”
Bách Thảo hơi luống cuống vì nụ cười của Đình Nghi.
“À, hay đây là chiến thuật mới của em.” Tia sáng lóe lên trong mắt, Đình Nghi cười nụ, nhìn cô từ đầu xuống chân. “Ồ, đai trắng của em đã đổi thành đai đen nên mới sử dụng chiến thuật kiểu tóc, phải không? Kiểu tóc đặc biệt thế này, đủ để chọc cười đối thủ, phân tán sự chú ý của người ta, đúng không? Chiến thuật quả thật rất đặc sắc”
Bách Thảo mím chặt môi.
Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy ThẩmNinh nhìn tóc mình nửa cười nửa không, ánh mắt của Thạch Tông, Khấu Chấn, Mai Linh, Diệc Phong cũng không giấu được nụ cười. Quang Nhã trợn to mắt, Hiểu Huỳnh lại lầm lũi cúi đầu.
Khi nhìn đến Nhược Bạch.
Anh ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, nét mặt không biểu cảm. thấy ánh mắt cô, anh cũng ngước nhìn lại. ánh mắt vẫn lơ đãng, hình như với anh, cô hoàn toàn chẳng có gì khác ngày thường.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Bách Thảo ổn định tinh thần, được thôi, mình là người xấu nhất, nực cười nhất thiên hạ thì đã sao.
Thu lại nụ cười nơi khóe mép, Đình Nghi chăm chú nhìn cô vài giây, nói:
“Bắt đầu nhé.”
********
Sau mấy pha giao chiến, cuộc tỷ thí giữa Đình Nghi và Bách Thảo kết thúc, ThẩmNinh chỉ đạo toàn đội tiến hành tập luyện thông thường và một số bài tập chuyên biệt. Tuy nhiên cho đến khi buổi tập kết thúc, không khí trong phòng tập luôn có một vẻ kỳ dị, khác thường.
“Buổi tập hôm nay dừng lại ở đây.” Đứng trước đội ngũ nhận xét tình hình, ThẩmNinh nhìn Nhược Bạch và Bách Thảo vẫn đứng cạnh nhau trong hàng, nói: “Bách Thảo, em tiến bộ không nhỏ, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng.”
“Rõ!”
Vẫn đang hồi tưởng mỗi chi tiết cuộc giao chiến với Đình Nghi vừa rồi, nghe thấy lời khẳng định của huấn luyện viên, Bách Thảo đang hân hoan trong lòng, giọng nói bất giác cũng cao hơn mọi ngày.
“Nhược Bạch, xem ra huấn luyện đặc biệt của cậu khá hiệu quả”, ThẩmNinh cười, “Có lẽ cậu nên làm huấn luyện viên thì tốt hơn làm một tuyển thủ.”
Câu này có vẻ như…
Ngây người, Bách Thảo không thể xác định huấn luyện viên Thẩmcó phải đang khen Nhược Bạch hay không. Cô bồn chồn nhìn nhưng vẫn thấy nét mặt anh bình thản như thường.
“Đình Nghi, một tuần nữa, em sẽ chính thứ c giao đấu với Bách Thảo.”
Ánh mắt huấn luyện viên ThẩmNinh chuyển sang Đình Nghi, chậm chạp nói:
“Tôi muốn biết, đã lâu em không tập, cơ thể cứng đi, hay là bấy lâu tôi đã coi thường thực lực của Bách Thảo.”
Trong phòng để đồ.
Đợi Đình Nghi cất đồ vào tủ, lấy túi đi ra ngoài, Hiểu Huỳnh mới hỏi những người còn lại trong phòng: “Này, mình không hiểu, vừa rồi rốt cuộc là Đình Nghi thắng hay Bách Thảo thắng? Mọi người thấy thế nào?”
“Mình cũng không rõ lắm”, Mai Linh lắc đầu nói, “nhưng mình cảm thấy, có lẽ là Đình Nghi thắng.”
“Người thắng là Bách Thảo”, Diệc Phong ngáp một cái.
“Hả, tại sao?”, Hiểu Huỳnh phấn khởi hỏi dồn. Thực ra cô cũng cảm thấy có lẽ Bách Thảo thắng, nếu không tại sao huấn luyện viên Thẩmlại nói như thế, chỉ có điều, mấy pha giao chiến diễn ra quá nhanh ,cô không nhìn rõ. Vừa rồi hỏi, Bách Thảo lại nói Đình Nghi thắng. cô bán tín bán nghi nhưng vẫn thấy không cam lòng, cho nên bỏ mặc một mình Bách Thảo dọn vệ sinh, vội chạy đến hỏi mọi người cho ra nhẽ.
“Bởi vì chẳng phải đó là điều em muốn nghe hay sao?” Diệc Phong lơ đễnh nói.
“Này! Anh” Hiểu Huỳnh xấu hổ thành ra bực mình, vớ túi ném Diệc Phong.
“Người mù cũng nhận ra người thắng là Bách Thảo, hài lòng chưa?”, Quang Nhã nói vẻ không vui.
“Đình Nghi sư tỷ tổng cộng đá chín lần, trong đó có năm lần đá trúng vị trí được điểm”, Thân Ba giở sổ ghi chép ra, có vẻ tư lự, “Bách Thảo đá ba lần, cả ba đều không vào vị trí được điểm. Cho nên xét về điểm số, Đình Nghi sư tỷ chiến thắng.”
“Đúng, người thắng là Đình Nghi”, Lâm Phong nói.
“Hừ, xem đấy, cô quả xứng danh là người giúp việc, ngay ai thắng ai thua cũng không nhìn ra”, Quang Nhã bồi thêm.
Hiếu huỳnh buồn bã nói vẻ chán nản:
“Nhưng huấn luyện viên Thẩmđã khen ngợi Bách Thảo lại nói với Đình Nghi như vậy cho nên tôi cho rằng, chưa biết chừng Bách Thảo thắng cũng nên…”
“Có điều, mấy pha giao chiến…” Hình dung lại diễn biến trận đấu, Mai Linh lại lắc đầu, vẫn cảm thấy không có khả năng đó, giọng băn khoăn, nói: “Có điều, hình như là Đình Nghi hơi coi thường đối thủ? Hoặc là quá lâu không tập, cơ thể chưa thích nghi?”.
“Xét từ hiệu quá phản kích, tấn công của Bách Thảo thì tỷ lệ được điểm là một trăm phần trăm, cao hơn Đình Nghi sư tỷ”, Thân Ba gập cuốn sổ ghi chép, nói.
“Hơn nữa, xét về sức mạnh tấn công, Bách Thảo cũng chiếm ưu thế”, Diệc Phong uể oải nói, “mọi người có nghe âm thanh những cú đá trúng của Bách Thảo không, chúng khiến Đình Nghi tái mặt, nếu là người khác, có lẽ đã ngã gục.”
“Em nghe thấy rồi!” hiếu huỳnh hưng phấn nói.
“Sức mạnh của cô ta! Hừ, chỉ là kiểu sức mạnh ngớ ngẩn”, Quang Nhã hằn học, không biết tức giận điều gì.
“Tôi cũng nghe thấy”, Mai Linh ngẫm nghĩ, giọng đầy nghi hoặc, “Lẽ ra với kinh nghiệm của mình, Đình Nghi không nên bị Bách Thảo đá trúng như vậy chứ.”
“Đình Nghi quá tin tưởng vào kinh nghiệm của mình.” Lâm Phong uống mấy ngụm nước, nói tiếp: “Hơn nữa, cô ấy quả thực quá coi thường đối thủ.”
“Có điều, cứ coi là quá coi thường đối thủ, cũng rất lâu không luyện tập có hệ thống, nhưng Đình Nghi vẫn chiến thắng Bách Thảo ngày ngày miệt mài luyện tập”, Mai Linh thở dài, “Đối với người tập Taekwondo, có lẽ năng khiếu mới là quan trọng.”
Mùa hè này rất dài.
Kết thúc huấn luyện đặc biệt, Nhược Bạch và Bách Thảo rời khỏi trung tâm huấn luyện thì mặt trời vừa lặn, ráng hồng rực rỡ phía cuối trời. Trên xe buýt trở về Tùng Bách võ quán, hai người ngồi hàng ghế cuối cùng, chiếc xe cồng kềnh liên tục phanh gấp, hành khách liên tục lắc lư, ngả trước ngả sau.
“Vì sao phải đi xe buýt?”
Ánh mắt Bách Thảo rời khỏi cửa sổ xe, ngạc nhiên nhìn sang Nhược Bạch. Trước giờ hai người vẫn đi bộ, vừa rèn luyện sức khỏe lại tiết kiệm tiền.
“Hôm nay giao đấu với Đình Nghi, em thể hiện khá tốt.” Gặp đèn đỏ, chiếc xe lại phanh gấp, nhưng người Nhược Bạch vẫn không bị ngả nghiêng.
“A!” Mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: “Cho nên, để khen em mới đi xe buýt chứ gì?”
“Cho nên, Đình Nghi không phải không có nhược điểm”, anh trả lời.
Bách Thảo ngớ người, lòng chộn rộn, cảm xúc rối ren. Từ lúc gặp Đình Nghi, mấy năm nay, cô đều thua, mà lại thua thảm hại. Mặc dù cô luôn tự nhủ không nên nản chí, không nên từ bỏ, chỉ cần chuyên cần khổ luyện, nhất định có thể chiến thắng Đình Nghi, nhưng đôi lúc cô cũng hoài nghi, rằng có lẽ mình vĩnh viễn không thể đuổi kịp Đình Nghi.
“Nhưng… nếu không phải anh chỉ bảo em nên đánh thế nào, có lẽ hôm nay em cũng thảm bại.” Nắm chắc tay vịn trên lưng chiếc ghế trước mặt, Bách Thảo lặng lẽ nhìn anh.
Trước khi giao đấu với Đình Nghi, Nhược Bạch đã đến bên cô, khẽ nói:
“Đình Nghi rất hiểu em, vậy thì đừng để cô ấy hiểu em đến thế.”
Cô hiểu lơ mơ.
Mãi đến khi chuẩn bị đá cú thứ nhất, do căng thẳng, cô lại vô tình hơi nhấc chân lên, liền ngay đó, nụ cười nhạo báng thoảng qua trong mắt Đình Nghi. Đúng! Đình Nghi quá hiểu cô. Tập cùng một đội đã ba năm, mỗi thói quen của cô, Đình Nghi đều rõ như lòng bàn tay.
Cho nên, chỉ cần cô…
“Anh nói đúng, Đình Nghi quá hiểu em. Cô ấy biết chỉ cần em căng thẳng, chân hơi nhấc lên, chính là lúc em chuẩn bị ra đòn, chỉ cần chớp thời cơ ấy là có thể đá trúng, cho nên vừa thấy em khẽ nhảy một bước nhỏ, là cô ấy ra đòn trước.”
Bách Thảo hưng phấn, nói một cách say sưa, mặt đỏ hồng như đứa trẻ.
“Lúc đó, em sẽ không ra đòn, trái lại sẽ lùi về sau một bước, cô ấy sẽ đá hụt, khoảnh khắc ấy chính là cơ hội tốt nhất để em phản kích.”
“Đúng.”
“Sau vài lần như vậy, cô ấy sẽ phát hiện ra thủ đoạn đánh lừa của em.” Mắt cô sáng long lanh, in hình khuôn mặt điềm đạm của Nhược Bạch. “Sau đó, dẫu em có hơi nhấc chân, cô ấy cũng không bị mắc lừa, nhưng đúng lúc đó, em lại thực sự ra đòn, cô ấy sẽ trở tay không kịp.”
“Đúng”, Nhược Bạch nói, “Cái gọi là sự so tài trong Taekwondo không chỉ là túc pháp hay tốc độ mà nhiều khi là sự đấu trí giữa hai tuyển thủ.”
“Vâng.” Cô gật đầu lia lịa, sau đó không nén nổi, bổ sung một câu: “Rất thú vị, rất… rất hay!”
“Có điều, thủ pháp đó chỉ có thể sử dụng một lần với Đình Nghi”, anh nói vẫn vẻ lơ đãng, “hơn nữa, dẫu thế, em cũng không thắng được Đình Nghi. Hôm nay, mấy lần em đá trúng cũng do cô ấy quá tin vào kinh nghiệm của bản thân, chủ quan khinh địch.”
“…Vâng!”
Cô đỏ mặt.
Lần này, không phải do cô phấn khởi, mà do xấu hổ vì sự đắc ý quá sớm của mình.
Qua một bến xe buýt dừng lại, hành khách xuống rất đông, trong xe hầu như trống không, ánh hoàng hôn như say chiếu lên từng dãy ghế nhuộm thành màu hồng dịu dàng. Cửa xe đóng lại, xe tiếp tục chuyển bánh, Bách Thảo đột nhiên nhớ ra.
“Nhược Bạch sư huynh, vì sao sư huynh không muốn tập cùng Đình Nghi?”
“Nguyên nhân anh đã nói rồi.”
Cô lắc đầu, nói: “Em cảm thấy đó không phải là lý do thật sự, huấn luyện đặc biệt, anh đều bố trí sau khi buổi tập chính kết thúc. Em cảm thấy… em cảm thấy hình như anh đang…” Hình như anh đang cố ý đối đầu với huấn luyện viên Thẩm, nhưng vì sao anh phải làm như vậy, cô lại không thể nào nói rõ được. Mặc dù tính cách trầm lặng, nhưng xưa nay anh luôn tôn kính bề trên, dù là Dụ quán chủ hay huấn luyện viên Thẩm.
Nhược Bạch trầm tư hồi lâu, nói:
“Chỉ có thể như vậy.”
“Sao?”
“Em có muốn đại diện cho Trung Quốc tham gia Cup Taekwondo thế giới không?”
Bách Thảo sửng sốt: “Có lẽ huấn luyện viên Thẩmsẽ cử Đình Nghi tham gia.”
“Em muốn tham gia không?”, anh cau mày hỏi.
“…”
“Vậy em nhất thiết phải đặt cho mọi người, bao gồm cả huấn luyện viên Thẩm biết, em mạnh dạn hơn Đình Nghi.” Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, anh vẫn nói một cách lạnh nhạt: “Cuộc đấu tuần sau với Đình Nghi, ít nhất em cũng phải thủ hòa.”
Trạm xe trước cổng Tùng Báchvõ quán đã hiện ra trước mắt, Bách Thảo đứng dậy, lặng lẽ theo sau Nhược Bạch đi về phía cửa xe. Trong đầu cô vẫn băn khoăn như vậy là Nhược Bạch sư huynh đã cố ý, trước mắt toàn đội kiên quyết lựa chọn phối hợp với cô chứ không phải với Đình Nghi, từ đó khiến quan hệ giữa cô và Đình Nghi thành cạnh tranh gay gắt.
Chiếc xe không giảm tốc độ.
Người bị lắc mạnh, Bách Thảo nắm chặt chiếc vòng tròn bên cạnh cửa lên xuống, ngơ ngẩn nhìn Nhược Bạch, bóng chiều chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, trong thứ ánh sáng hồng hồng như say đó, khuôn mặt anh vẫn lãnh đạm, điềm nhiên. Lẽ nào, vài cái đêm ba năm trước ấy, anh đã thực sự quyết định?
Xe dừng.
Hai người vừa bước xuống, một thiếu phụ trẻ tay ôm đứa bé vội vàng chạy đến, gọi to cho xe dừng lại. trong một tích tắc, khi thiếu phụ băng qua, Bách Thảo nhìn thấy đôi giày cao gót dưới chân chị ta, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô.
“Cẩn thận!”
Quay ngoắt lại như một tia chớp, Bách Thảo giơ hai tay, ôm lấy thiếu phụ trước khi chị ta trượt ngã.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Thiếu phụ chưa kịp định thần, ôm chặt đứa bé, rối rít cảm ơn Bách Thảo, khi cúi đầu mới phát hiện gót giầy của mình giẫm lên đám dầu nhớt trên bậc cửa lên xuống.
Chiếc xe tiếp tục chuyển bánh.
Bách Thảo quay người nhìn Nhược Bạch lúc này đang đứng nhìn mình với vẻ đăm chiêu.
“Em nhận ra chị ta sắp ngã từ lúc nào thế?”
Bách Thảo ngây người, đột nhiên cũng cảm thấy kỳ lạ. “Đó là một cảm giác kỳ lạ, đột nhiên em cảm thấy chị ấy sẽ ngã, nếu làm văng đứa bé thì rất nguy hiểm.”
“Vì sao đột nhiên có cảm giác như vậy?”
“À…: Vừa đi vừa nghĩ, cô nói: “…Có lẽ là… em nhìn thấy gót giày chị ấy rất nhọn… chị ấy lại chạy rất nhanh… trên bậc lên xuống hình như có đám dầu nhớt… lại nữa, đoạn đường chị ấy chạy… tay lại ôm đứa bé…”
Trong thời gian không đầy một giây.
Từ khi thiếu phụ lướt qua Bách Thảo, đến khi cô lao ra ôm lấy chị ta, thời gian không đầy một giây. Bách Thảo có thể liên kết mọi chi tiết với nhau, hình thành phán đoán chính xác trong thời gian ngắn như vậy…
Không đúng.
Không phải là phán đoán.
Trong thời gian ngắn như vậy, khi não bộ chưa kịp thu nhận thông tin rõ ráng, thì cơ thể cô đã có phản ứng.
“Em vẫn đang rèn luyện quan sát khởi thế của đối thủ?”, anh hỏi.
“Vâng”, cô gật đầu, “mặc dù hình như chẳng ích gì, nhưng cũng rất thú vị nên em cứ tiếp tục rèn luyện, đằng nào cũng chẳng mất gì.”
“Không chỉ rèn luyện trng khi tập, mà cả trong cuộc sống hàng ngày?”
“Vâng, cứ như bị tẩu hỏa nhập ma v ậy.” Cô bối rối gãi đầu, nhưng vừa chạm vào da đầu, lúc đó mới nhớ ra mình mới cắt tóc lúc chiều. “Bây giờ gần như đã thành thói quen, ngay lúc ăn cơm, đi học, trên đường đều tự dưng quan sát những người xung quanh, Thẩmđoán họ sắp làm gì, ví dụ…” Đang nói, Bách Thảo bỗng dừng lại, nhìn Nhược Bạch. Anh ấy sắp cau mày, cô nghĩ thầm.
“Cái gì?”, Nhược Bạch cau mày.
“Ha ha.”
Bách Thảo không nhịn nổi cười, cho nên mới nói, luyện tập cái đó cũng rất thú vị mà.
Sau lưng họ.
Cảnh mặt trời lặn đẹp huy hoàng như bức tranh bằng vàng tan chảy.
Mặc dù mái tóc Bách Thảo nham nhở, kỳ quặc nhưng nụ cười của cô lại rạng rỡ như áng mây vàng sau lưng. Nhược Bạch bất giác cũng mỉm cười.
*********
Bước qua cổng của Tùng Bách võ quán, Bách Thảo lập tức cảm thấy một bầu không khí khác thường. Theo lệ thường, giờ này đã kết thúc buổi tập tối, trên sân luôn ồn ào, hôm nay lại vắng ngắt không có bóng dáng một đệ tử nào, cũng không có một tiếng động, trong không khí dường như ấp ủ một vẻ xao động, náo nức nào đó.
Cô đi hết con đường nhỏ.
Thì ra các đệ tử đều tập trung trong phòng tập!
Cánh cửa giấy khép hờ, bên trong người đông đúc, một số đệ tử không chen được vào trong, đứng bên ngoài háo hức ngó vào. Khuôn mặt ai nấy tràn ngập xúc động và ngưỡng mộ, dường như cuối cùng đã được gặp thần tượng của mình, mắt nhìn không chớp, thỉnh thoảng quay sang thì thầm với người đứng bên.
Có đệ tử nhìn thấy Nhược Bạch lập tức nhường đường cho anh.
Bách Thảo theo sau anh đi vào.
Bị thân hình Nhược Bạch che lấp, tầm nhìn của cô bị cản trở, nhưng thấp thoáng nhận ra khuôn mặt của A Nhân, Bình Bình, Hiểu Huỳnh, Ngô Hải, Phong Thạch, tất cả đều hân hoan xúc động.
Trong ký ức, cảnh tượng như thế này hình như cô đã gặp.
Ba năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh em Đình Hạo, Đình Nghi, cảnh tượng cũng thế này. Đang mải nghĩ, bỗng thân hình uyển chuyển trong bộ võ phục trắng muốt của Đình Nghi lọt vào tầm mắt cô. Đình Nghi đang đứng giữa chiếu trúc, nụ cười nhẫn nại hướng dẫn Tú Đạt động tác xuất chân.
Đúng là Đình Nghi rồi.
Bách Thảo ngẩn người, từ khi Sơ Nguyên đi Mỹ du học, hầu như Đình Nghi không đến Tùng Báchvõ quán. Chẳng trách các đệ tử lại vui mừng đến thế, nhất là các đệ tử vừa gia nhập võ quán, ba năm nay Đình Nghi đã trở thành một minh tinh có tiếng, còn nổi danh hơn cả ngày trước.
“Nhược Bạch, Bách Thảo!”
Xem ra hôm nay, Dụ quán chủ cũng rất phấn khởi, nét mặt tươi tỉnh, không giấu nổi niềm vui, gật đầu, ra hiệu cho họ đi vào. Sau khi tham gia trung tâm huấn luyện Taekwondo của huấn luyện viên ThẩmNinh, hằng ngày Nhược Bạch vẫn dẫn các đệ tử của Tùng Báchvõ quán đến trung tâm tiến hành các buổi tập sáng, nhưng buổi chiều và tối, do anh chồng chéo về thời gian nên Dụ quán chủ đích thân hướng dẫn đệ tử tập luyện.
Vừa bước vào phòng, Bách Thảo càng ngạc nhiên nhận ra Dụ phu nhân cũng có mặt.
Dụ phu nhân rất ít khi đến phòng tập.
Ba năm nay lại, bà lại càng ẩn dật, bình thường ngay trong võ quán cũng khó gặp bà. Dụ phu nhân lúc này dịu dàng đứng bên cạnh Dụ quán chủ, nụ cười nơi khóe miệng rạng ngời như ánh nắng ban mai, đôi mắt đẹp khoan hậu, chan chứa tình cảm, bên cạnh bà là Đình Nghi.
“Sư phụ!”
“Sư phụ!”
Cô và Nhược Bạch cùng cúi chào Dụ quán chủ. Một năm trước, sư phụ đã nghiêm khắc nhắc nhở cô, Dụ quán chủ bao dung và ân cần như vậy mà cô vẫn một mực không chịu bái nhận sư phụ, như thế là không hợp đạo lý. Vậy là cô có hai sư phụ.
Trong lúc cúi người hành lễ.
Hình như có một bóng người quen thuộc vừa lướt qua khóe mắt cô.
Chỉ là thoáng qua.
Tim cô đã giật thót.
Đó là…
Trong ánh chiều vàng rực, một làn không khí thanh khiết thoảng mùi thuốc sát trùng phảng phất…
Đó là…
Cổ Bách Thảo như hóa đá, chỉ một khoảnh khắc mà lâu như một đời, nhưng cô không dám ngẩng đầu, tai u u, lòng nao nao, giọng nói của Dụ quán chủ như vẳng lại từ một nơi rất xa…
“Sơ Nguyên vừa trở về, hình như khá lâu hia người chưa gặp nó…”
Cô ngây người cúi đầu.
Mắt Bách Thảo như có màn sương ẩm ướt, mông lung, ngay ngón chân mình cũng không nhìn rõ. Không hiểu tại sao, lòng cô đột nhiên nôn nao, ngơ ngẩn, đột nhiên không dám ngẩng đầu, không dám để anh nhìn thấy, cũng không dám nhìn anh.
Cô đã tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa.
Anh ở Mỹ, ngồi máy bay cũng phải rất lâu, rất lâu. Cô từng mơ ước có một ngày tích được món tiền lớn, cô sẽ đi Mỹ thăm anh, xem anh sống thế nào, có thay đổi không, anh làm việc ở bệnh viện nào, nhất định anh sẽ là một vị bác sỹ giỏi. Nhưng, anh có còn nhớ cô không, anh có biết ngày nào cô cũng quét rất sạch xung quanh căn nhà gỗ đó không, anh có biết cô vẫn luôn nghĩ về anh không?
“…Sơ Nguyên sư huynh…”
Hình như Nhược Bạch đi về phía người đó, tiếng ù ù trong tai mỗi lúc một lớn, cô đứng ngây, không nghe ra họ đang nói gì với nhau.
Hình như Dụ quán chủ tuyên bố buổi tập kết thúc.
Hình như các đệ tử lướt qua cô, vây lấy người đó, làn sóng âm thanh rộn rã xúc động, cơ hồ khiến phòng tập sôi nổi hẳn lên. Cô bị chen đẩy ra xa, khoảng cách giữa cô với người đó tựa hồ như một đại dương sâu thẳm.
Có lẽ anh chỉ về thăm nhà.
Có lẽ anh sẽ nhanh chóng quay lại Mỹ.
Nỗi lo sợ đó khiến cô ngẩng phắt đầu, ánh mắt vượt qua từng lớp vòng người, nôn nóng lướt tìm anh. Trong đám người đông nghịt, trong vòng vây nồng nhiệt, do người anh rất cao, cô lập tức nhìn thấy ngay!
Cách một đám đông những vòng người.
Anh cũng đang chăm chú nhìn cô.
Thời gian như lắng đọng lại.
Dường như anh đã bớt đi vài phần thô phác thiếu niên, thêm vài phần chững chạc thanh niên. Sơ Nguyên mỉm cười nhìn cô, dường như anh chưa từng đi xa, dường như họ chưa từng ly biệt. Nụ cười vẫn trong suốt long lanh, thuần khiết rõ ràng hơn bất cứ thứ gì đẹp nhất trần đời.
Sơ Nguyên không nói.
Anh chỉ mỉm cười nhìn cô, hình như anh có thể cứ nhìn cô như vậy, mãi mãi, mãi mãi.
Các đệ tử Tùng Báchvõ quán nhường đường cho cô.
Cô ngây người nhìn Sơ Nguyên, vụng về đi về phía anh, cổ họng co thắt lại, mãi đến khi đứng trước mặt anh, mới khẽ hé miệng, nhưng giọng lại nghẹn tắc.
“Anh còn nhớ cô ấy không? Cô ấy là Thích Bách Thảo.”
Giọng Đình Nghi vang lên, đứng sát cạnh Sơ Nguyên, khuôn mặt hai người đẹp như tranh, như đôi tiên đồng ngọc nữ. Đình Nghi nhìn cô, nụ cười ngây ngất nói với Sơ Nguyên:
“Anh đừng xem thường cô gái bé nhỏ năm xưa, ba năm nay, cô ấy tiến bộ rất nhanh. Không những tham gia trung tâm huấn luyện Taekwondo của huấn luyện viên Thẩm Ninh, mà năm ngoái còn nhẹ nhàng ẵm chức vô địch cuộc thi giữa các võ quán.”
“Đúng thế! Bách Thảo sư tỷ giỏi lắm!”
“Tháng trước, Bách Thảo sư tỷ còn đoạt giải quán quân Taekwondo thành phố!”
“Bách Thảo sư tỷ tham gia rất nhiều giải đấu quốc gia!”
“Có lần, kênh thể thao còn đưa tin về Bách Thảo sư tỷ nữa!”
Nghe Đình Nghi khen Bách Thảo, các tiểu đệ tử của Tùng Báchvõ quán cũng tới tấp phụ họa. A Nhân, Bình Bình đứng bên lại đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Sơ Nguyên sư huynh chắc không đến nỗi không nhớ ra Bách Thảo, trước đây anh ấy rất quan tâm Bách Thảo, mỗi lần Bách Thảo luyện tập xong, anh ấy đều tự tay bôi thuốc cho Bách Thảo.
Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn Sơ Nguyên, tim cô từng giây, từng giây lặng dần.
Sơ Nguyên bước đến, định nói gì đó, nhưng Đình Nghi đã khoác tay anh, cười tươi như hoa, nói tiếp: “Còn nữa, hôm nay ở trung tâm huấn luyện Bách Thảo còn rất láu cá!”
“Sao?”
Giọng Sơ Nguyên vẫn như xưa, thanh và ấm.
“Huấn luyện viên Thẩm thấy em bỏ tập lâu ngày, để em và Bách Thảo giao đấu, kết quả…” Liếc nhìn Bách Thảo, Đình Nghi cười ngây ngất, nói: “… cô bé này rất biết cách gài bẫy, khiến em bị huấn luyện viên Thẩmgiáo huấn mấy câu.”
“Nhưng không hề gì.”
Đình Nghi cười nụ, nhìn thẳng đôi mắt trầm lặng của Bách Thảo, nói:
“Mấy năm nay, thi đấu trong nước quá nhẹ nhàng, em thực sự quá chủ quan, với tâm lý như vậy mà tham gia Cup thế giới là không ổn. Bách Thảo, cảm ơn em hôm nay đã thức tỉnh tôi. Hy vọng trận giao chiến tuần sau, em có thể tiếp tục khiến tôi ngạc nhiên thích thú. Chỉ có điều, không nên gây ngạc nhiên cho tôi bằng kiểu tóc thế kia!”
Nói đoạn, Đình Nghi lại thấy buồn cười, thậm chí dùng hai tay vuốt tóc Bách Thảo, vừa cười vừa nói với Sơ Nguyên:
“Anh xem, làm gì có cô gái nào cắt tóc kinh dị thế này, con gái lớn thế rồi, cũng không biết chăm sóc bản thân nữa.”
Thấy Đình Nghi giễu cợt mái tóc Bách Thảo, các đệ tử của Tùng Báchvõ quán cũng bất giác nhìn vào mái tóc cô. Họ cũng cảm thấy tóc Bách Thảo quả thật vừa xấu, vừa kỳ dị, mấy tiểu đệ tử không nhịn nổi, cười ồ theo Đình Nghi.
Tuy nhiên chỉ là mấy tiếng cười.
Nó đã khiến không khí phòng tập trở nên khác thường, không chỉ Tú Cầm, A Nhân, Bình Bình, các đại đệ tử đã quen biết Bách Thảo mấy năm cũng cảm thấy bầu không khí khác thường đó, các đệ tử vừa cười Bách Thảo cũng không thể không e ngại nhận ra.
“Đây là lần thứ hai trong buổi chiều nay chị nói như vậy.”
Như bị một cái tát, má Bách Thảo nóng rần rần, cô nắm chặt tay, đứng thẳng người nói.
“Dù chị thấy tóc tôi kỳ quặc xấu xí, cũng không nên nói hai lần chế giễu tôi trước mặt mọi người. Vả lại cuộc giao đấu giữa tôi và chị chiều nay hay một tuần nữa đều không phải là để mang đến sự ngạc nhiên thích thú cho chị, mà là…”
Mặt tái nhợt, hai má nóng rực, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy, cô nhìn thẳng Đình Nghi, nói từng chữ:
“Tôi muốn thắng chị!”
Nói xong, cô quay người, cúi chào Sơ Nguyên, giọng cứng nhắc, nói:
“Sơ Nguyên sư huynh, mừng anh trở về.”
Sau đó, cô cúi chào Dụ quán chủ và Dụ phu nhân, rồi ra khỏi phòng tập. Đằng sau im phăng phắc mất mấy giây, sau đó lại là tiếng của Đình Nghi:
“Xin lỗi, tôi không ngờ Bách Thảo lại để bụng những lời của tôi, có cơ hội tôi sẽ xin lỗi cô ấy. Hôm nay, mừng anh Sơ Nguyên về nước, mọi người không nên vì chuyện đó làm ảnh hưởng đến không khí…”
Bách Thảo không nghe thấy gì nữa, người vẫn cứng đờ, cô ra khỏi phòng tập, vượt qua bãi cỏ trước sân võ quán, qua con đường nhỏ, đi đến cây đa phía trước căn nhà gỗ. Màn đêm nặng nề, có tiếng chim bay qua bay lại trên ngọn cây, cô ủ rũ cúi đầu, cắn chặt môi.
Đêm.
Tại một cửa hàng ăn.
Bách Thảo bận rộn nhận thực đơn, chuyển đồ ăn, thanh toán, không ít khách hàng chỉ trỏ mái tóc kỳ dị của cô . A Kiến, A Anh cũng cười, họ nói phải kiện hiệu cắt tóc đã cắt cho cô mái tóc làm ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị.
Nhưng cô phớt lờ.
Không giận, cũng không thấy bực mình.
Chín giờ tối, Nhược Bạch và Bách Thảo kết thúc công việc ở quán ăn. Đêm khuya dần, nhưng do là tối thứ Bảy, đường phố vẫn còn tấp nập, những quầy hàng hóa hai bên đường treo đèn sáng trưng như những chùm sao, kết thành một dải, quầy nào cũng còn khá đông đúc, ồn ào.
Cô lặng lẽ bước theo sau Nhược Bạch.
Từ khi tóc bị cắt thành ra thế này, cô đã bị rất nhiều người cười nhạo, nhưng chưa từng cảm thấy xấu hổ, buồn bã như lúc đó. Cô có tư cách gì tức giận Đình Nghi, mọi người đều cười nhạo, Đình Nghi chẳng qua cũng là một trong số đó mà thôi.
Bỗng nhiên…
Một cô gái nhuộm tóc vàng, rối bù như tổ quạ lọt vào tầm mắt khiến Bách Thảo ngẩn người giây lát. Cô thấy chị ta chuyền ra một chiếc tivi nhỏ. Trên tấm vải nhung màu xanh bên cạnh treo đầy những đồ trang sức. dưới ánh đèn, chúng càng sáng rực lóng lánh.
“Ô, em gái, là em à!”
Cô chủ hiệu trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn Bách Thảo, ngạc nhiên ngắm nghía, lại đi một vòng xung quanh cô, kêu lên:
“Ôi trời, mới nửa ngày không gặp, em đã trở nên mốt thế này! Nhìn kiểu tóc này, đây không phải là cao tay mà là nghệ thuật, so với kiểu tóc của em, tóc của chị đây, quả thực chỉ một câu thôi đó là… tục! kể ra chúng ta đúng là có duyên với nhau, chị vừa chuyển cửa hiệu đến đây, lại gặp ngay em!”
Chiếc cặp lấp lánh trong tay cô.
So với ban ngày, thậm chí nó còn đẹp hơn.
Nhưng tâm trạng cô đã hoàn toàn khác rồi, trong lòng như bị vật gì đè ép, nặng trĩu, không thở được. Trong gương, cô nhìn thấy mái tóc mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ sau khi cắt tóc.
Đúng.
Đình Nghi nói đúng.
Đúng là rất xấu.
Giống như bị chó gặm, chỗ dài, chỗ ngắn, có chỗ trơ trụi, không có tóc. Cho dù trước giờ không mấy quan tâm đến vẻ bề ngoài, nhưng tóc thế này vẫn khiến bàn tay đang cầm gương của cô bất chợt chững lại.
Người sai là cô.
Cô không nên nói với Đình Nghi những lời đó. Đình Nghi chỉ nói sự thật, tóc cô quả thật rất xấu xí, kỳ dị.
Nhận ra Bách Thảo không theo kịp, Nhược Bạch đứng lại, ngoái nhìn. Thấy cô đứng ngây trước quầy trang sức, anh cau mày bước lại, nhìn thấy chiếc cặp tóc có hình trái dâu tây trong tay cô, anh giục:
“Muốn mua thì nhanh lên.”
“Em gái, em đã thích như vậy, đã đến xem hai lần, chị bán rẻ cho, tám đồng ,trả tiền đi!”
“…Xin lỗi, em không mua.”
Cầm chiếc cặp dâu tây trong tay nhưng cô không còn tâm trạng để mua nữa. Đúng lúc đó, một giọng nói vui vẻ từ phía sau vang lên.
“A, Bách Thảo, em đi chơi với Nhược Bạch sư huynh hả?”
Gió đêm mát rượi.
Không cần ngẩng đầu, Bách Thảo cũng biết đó là giọng của Đình Nghi. Cô cau mày, cảm thấy chưa bao giờ lại không thích nghe giọng nói của người này đến thế. Nhưng chào hỏi là phép lịch sự tối thiểu, cô hít nhẹ, ngẩng đầu:
“Đình…”
Âm thanh mắc trong cổ họng.
Trong thành phố đêm đông đúc, người đứng cạnh Đình Nghi…
Là Sơ Nguyên.
Lúc chập tối, cô còn chưa kịp nhìn kỹ anh, giờ gặp lại đã thấy anh đi cùng Đình Nghi. Trong cảnh đêm, anh càng nổi bật, khuôn mặt đẹp sáng ngời, nụ cười vẫn dịu dàng, đôn hậu, nhưng anh đang đứng cạnh Đình Nghi. Bỗng dưng cô cảm thấy anh vô cùng xa cách, còn xa hơn cả khi anh còn ở nước ngoài.
“Hai người đang mua cặp tóc sao!”
Đình Nghi mỉm cười rút chiếc cặp trong tay cô, nói:
“Rất đẹp, tôi cứ tưởng Nhược Bạch xưa nay lạnh lùng, không ngờ anh cũng đưa bạn gái đi dạo phố mua đồ.”
Ngón tay Bách Thảo lạnh toát.
Cô cắn môi liếc nhìn Sơ Nguyên, nhưng ánh đèn lấp lóa không nhìn rõ biểu hiện của anh. Cô cụp mắt, lấy lại chiếc cặp từ tay Đình Nghi rồi quay sang nói với chủ hiệu.
“Em không mua nữa.”
Sau đó, cô cúi chào hai người: “Sơ Nguyên sư huynh, em đi trước đây.”
“Chờ đã” Đình Nghi gọi với theo, vẫn nụ cười ngọt lịm.
“Xin lỗi, tôi không biết em lại để tâm đến chuyện mái tóc như vậy, tôi không nên nói như thế, xin lỗi em.”
“Không có gì” Bách Thảo trầm giọng nói, “nó vốn xấu, chị nói không sai.”
“Còn nữa, tôi không biết em và Nhược Bạch tiền bối yêu nhau, suýt thì tách hai người khỏi nhóm tập, tôi rất xin lỗi”, Đình Nghi dịu dàng nói.
Bách Thảo ngẩng phắt đầu lên.
“Tôi và Nhược Bạch sư huynh không…” cô cắn môi, mới khó nhọc nói ra hai từ xấu hổ đó: “… yêu nhau”.
“Bách Thảo ngốc quá”, Đình Nghi cười, “em đã lớn, có bạn trai là chuyện rất bình thường, có gì phải xấu hổ.”
“Tôi không có bạn trai”, Bách Thảo không nén nổi cao giọng.
“Được rồi, được rồi, em không có bạn trai, em không yêu”. Đình Nghi cười dễ dãi như dỗ trẻ con, dịu dàng nhìn Sơ Nguyên: “Đáng yêu quá, Bách Thảo xấu hổ rồi!”
Cô thật sự nổi giận!
Cô không có bạn trai! cô không yêu đương! Nỗi tức giận trào lên khiến mặt cô đỏ mặt, bàn tay nắm chặt, đang định cự lại thì nhìn thấy nụ cười của Đình Nghi với Sơ Nguyên. Dù đứng trên một con phố bán đồ rẻ tiền, Đình Nghi cũng vẫn xinh đẹp, xa vời như hằng nga trong cung trăng, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt như có sóng, trong đó dường như chỉ có mình Sơ Nguyên.
Đình Nghi đẹp thật.
Bách Thảo thấy trong lòng đắng chát, nghĩ đến hình ảnh của mình vừa nhìn thấy trong gương, nghĩ đến khuôn mặt méo mó vì tức giận của mình, đột nhiên mọi tức giận lại ầm thầm dịu lắng.
“Đừng trêu Bách Thảo nữa.”
Trong gió đêm, giọng Sơ Nguyên vẫn thanh trong như ba năm trước ,một chút âm mũi rất nhẹ, như vọng ra từ giữa những vách núi phía xa.
“Nhược Bạch, Bách Thảo cùng đi ăn đêm cho vui. ở nước ngoài đã lâu nên rất nhớ quà vặt quê nhà.” Nghe tiếng Sơ Nguyên nói với Nhược Bạch, Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn xuống mặt đường, lòng thảng thốt.
“Hai người đi đi, Bách Thảo phải về luyện tập!” Nhược Bạch từ chối.
Sau khi tạm biệt Sơ Nguyên và Đình Nghi, Nhược Bạch lập tức rảo bước, thấy Bách Thảo vẫn đứng ngây chỗ cũ, anh cau mày, giục:
“Đi thôi!”
Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, bóng Sơ Nguyên và Đình Nghi đã lẫn vào dòng người trên phố, cảm giác trong lòng không sao nói rõ được, Bách Thảo lặng lẽ theo sau Nhược Bạch, đi trên con đường dẫn về Tùng Báchvõ quán.
Vầng trăng cong cong treo trên bầu trời.
Đi trong đêm thành phố.
Đường phố thưa dần.
“Nếu không thích Đình Nghi thì hãy đường hoàng đánh bại cô ấy trên sàn đấu”, giọng Nhược Bạch nhẹ như tiếng gió.
Hai người một người trước môt người sau bước đi, dưới ánh trăng hai cái bóng đổ dài trên đường, ngoài anh và cô, trên đường hầu như không còn ai.
Hết chương 4. Mời các bạn đón đọc chương 5 .