Đêm đó, Bách Thảo cứ trằn trọc không thể nào chợp mắt.
Chỉ cầ n nhắm mắt hình ảnh Sơ Nguyên và Đình Nghi đứng bên nhau lại hiện ra trước mắt. Trằn trọc hồi lâu, sợ ảnh hưởng đến Hiểu Huỳnh, cô quyết định trở dậy đi đến phòng tập. Tập đến lúc mồ hôi ướt dầm chân không thể nào nhúc nhích, cô mới ngả trên chiếu trúc ngủ thiếp đi.
"Một quầng thâm quá to!"
Ngày hôm sau, trước tủ đựng đồ của trung tâm huấn luyện, Quang Nhã vừa lấy võ phục liếc xéo Bách Thảo, nói:
"Cậu thì biết gì, quầng mắt đen là mốt trang điểm mới thịnh hành đấy!", Hiểu Huỳnh lườm Quang Nhã. Sau đó, cô quay sang hỉ hả nhìn Bách Thảo, nói: "Kiểu trang điểm này quả nhiên làm cho mắt to ra trông thấy, rất tuyệt, rất tuyệt!"
"Lại thêm mái tóc nữa, càng độc đáo", Diệc Phong vừa ngáp vừa nói.
"Thôi đi, bắt đầu từ bây giờ, cấm không ai được nhắc đến mái tóc của Bách Thảo nữa!", Hiểu Huỳnh đuổi đánh Diệc Phong.
Khi Bách Thảo thay xong võ phục, tay cằm giẻ lau cùng Hiểu Huỳnh đi vào phòng tập chuẩn bị lau đệm, bỗng phát hiện huân luyện viên thảm đã đến trước họ, đang đứng trước khung cửa sỗ lớn nói chuyện với một người.
Cô không dám tin vào mắt mình.
“Ôi, là Sơ Nguyên sư huynh!”
Nghe tiếng kêu kinh ngạc của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo mới tin là mình không nhìn nhầm.
"Tại sao Sơ Nguyên sư huynh lại đến đây?" Không dám quầy rầy hai người, Hiểu Huỳnh quỳ trên đệm lau, vừa nhìn chằm chằm về phía họ, vừa đưa ra những phán đoán bạo dạn: "Lẽ nào Sơ Nguyên sư huynh đến xem Đình Nghi tập luyện? Không phải, Sơ Nguyên sư huynh sẽ không thô đến thế đâu. Có lẽ đến thăm trung tâm huấn luyện thôi..."
"À, mình hiểu rồi!"
Hiểu Huỳnh đột nhiên như vỡ lẽ, vui vẻ nói:
"Nhất định là Sơ Nguyên sư huynh định tái xuất giang hồ, quay trờ lại tập Taekwondo! Trời ơi, Tùng Bách võ quán lại có hy vọng rồi! Tân tú thiếu nữ Thích Bách Thảo, thiên tài thiếu niên Dụ Sơ Nguyên, ha ha Tùng Bách võ quán từ nay thống lảnh thiên hạ, ai dám cạnh tranh thì chỉ chuốc lấy thất bại! Ha ha ha, Hiền Võ võ quán có là gì, Xương Hải võ quán cũng chỉ là đĩa rau mà thôi..."
"Hừm!"
Bách Thảo hắng giọng một tiếng khiến nụ cười thu hút chú ý của Hiểu Huỳnh dừng lại.
"Có một chuyện cằn thông báo với mọi người." Trước khi vào tập, Thẩm Ninh đứng trước các đệ tử, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, anh Dụ Sơ Nguyên sẽ thực tập y khoa ở trung tâm huấn luyện chúng ta một thời gian, là bác sỹ của trung tâm chúng ta, hy vọng mọi người phối cộng tác với anh ấy".
Bác sỹ của trung tâm?
Nhìn Sơ Nguyên đứng cạnh Thẩm Ninh, các đệ tử đều kinh ngạc. Không phải quay trở lại để tập luyện Taekwondo mà chỉ là làm công việc chuyên môn thôi sao? Bách Thảo vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, từ lúc được nghe chiến tích huy hoàng trước đây của Sơ Nguyên, cô thầm mong có ngày anh sẽ quay trở lại để có cơ hội nhìn thấy tài năng của anh.
"Chảo mọi người."
Nụ cười của Sơ Nguyên như gió xuân.
"Chào Sơ Nguyên tiền bối!"
"Chào bác sỹ"
"Chào Sơ Nguyên sư huynh!"
Các đệ tử hô lên những hồi ứng khác nhau, loạn xạ. Thẩm Ninh mỉm cười, mặc cho các đệ tử chào theo thói quen, không nhắc nhờ cách chào thống nhất.
Sau khi buổi tập bắt đầu, mặc dù đã tự nhủ phải tập trung vào công việc, nhưng Bách Thảo vẫn không tránh khỏi phân tâm. Sơ Nguyên lặng lẽ đứng ngoài quan sát mọi người tập, anh dùng đồng hồ giây ghi lại tần xuất ra chân của mỗi đệ tử, quan sát lực và tốc độ ra chân của họ, thinh thoảng lại ghi chép vảo cuốn sỗ.
Ghi xong cho Thân Ba.
Ghi xong cho Lâm Phong.
Anh bắt đầu đến Đình Nghi.
Bách Thảo có thể nghe thấy tiếng nói thầm của Đình Nghi trong tiếng cười. Cô chú ý đến thời gian anh ghi chép cho Đình Nghi dài hơn hẳn người khác. Sau đó, anh đi về phía cô.
"Bốp!"
Chiếc bia trong tay bị đá mạnh, cổ tay Bách Thảo hơi rung, cô loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mới giữ tấm bia không bay ra ngoài. Ngước mắt nhìn, bắt gặp đôi mắt Nhược Bạch nghiêm lạnh, cô sợ hãi không dám nhìn Sơ Nguyên đang đứng rất gần.
Thời gian tập luyện chiều qua đi trong thảng thốt, lúc sắp kết thúc, Bách Thảo mới khẽ thở phào, ánh mắt vô thức lại tìm kiếm bóng dáng Sơ Nguyên, nhưng phát hiện anh đã đi từ lúc nào.
"Sơ Nguyên tiền bối đẹp trai thật!"
"Ừ, trước đây cứ tưởng Đình Hạo tiền bối là đẹp trai nhất, không ngờ, Sơ Nguyên tiền bối còn đẹp hơn!"
Tập xong, các cô gái xúc động bàn tán trong phòng để đồ.
"Sơ Nguyên tiền bối không chú ý ngoại hình cô thế nào dâu!", Lâm Phong vừa mở ngăn tủ, vừa nói đùa, "Đình Nghi, Sơ Nguyên tiền bối đến đấy là vì cô phải không?"
Các cô gái nhất loạt liếc nhìn Đình Nghi.
"Này, Đình Nghi!" Mai Linh suy nghĩ rồi hét lên, "Lẽ nào, người đàn ông mà cô nói đến trong các chương trình phỏng vấn chính là Sơ Nguyên?"
Hiểu Huỳnh khẽ hừ một tiếng.
Bách Thảo đang thay giầy bỗng khựng lại, cô ngơ ngẩn nhìn Đình Nghi, thấy hai má Đình Nghi thoáng ứng đỏ, vẻ bẽn lẽn, khóe miệng e ấp nụ cười. Nụ cười đó cô đã biết, các cô gái cùng lớp, khi kéo tay bạn trai đi trong trường, khóe miệng cũng thấp thoáng nụ cười như vậy.
"Cậu ngốc thật!". Lâm Phong lắc đầu, "Khi trả lời phỏng vấn, Đình Nghi đả nói rõ như vậy còn gì, đang học y khoa tại Mỹ, trước đây từng tập Taekwondo, rất tài năng, không phải là Sơ Nguyên tiền bối thì là ai"
"A..."
Miệng Mai Linh há to đến nỗi có thể nuốt cả một quả trứng gà. Cô ngốc nghếch nhìn Đình Nghi, mặt đột nhiên đỏ bừng, miệng lắp bắp:
"Xin... xin lỗi, tôi không biết Sơ Nguyên tiền bối là bạn trai của cậu, vừa rồi tôi nói lung tung, cậu... cậu không để bụng chứ.."
"Sao có thể cơ chứ."
Đình Nghi cười dịu dàng, thả mớ tóc buộc cao trong khi tập xuống, mái tóc đen dài xỏa tung, làm nổi bật làn da trắng sữa của cô. Đình Nghi vui vẻ nói: "Nghe cậu khen anh ấy đẹp trai, tôi cùng rất vui. Tôi cũng thấy Sơ Nguyên đẹp trai, tính cách lại rất hay, nhưng anh ấy không thích tôi nói như vậy, hiếm hoi mới có cơ hội cùng tán gẫu với các cậu về chuyện đó."
"Sơ Nguyên tiền bối không thích được người khác khen đẹp trai ư!' Quang Nhã hiếu kỳ xen hỏi.
"Ừ, thực ra anh ấy là người hướng nội, không thích nói những chuyện đó." Đình Nghi vẫn cầm chiếc lược trong tay, chải mái tóc dài đen óng mượt của mình.
"Oa, Sơ Nguyên tiền bối quả là người kín đáo, tốt quá!" Mai Linh khẽ reo lên rồi nói tiếp: "Tại sao Sơ Nguyên tiền bối lại đến đây làm bác sỹ của trung tâm? Chị gái tôi học cùng trường với Sơ Nguyên, nghe nói nhà trường rất quan tâm chuyến thực tập lần này của anh ấy nên đã bố trí cho anh ấy đến một bệnh viện tốt nhất, làm việc với nhưng bác sỹ tốt nhất, sao anh ấy vẫn có thời gian đến trung tâm huấn luyện của chúng ta?”
Đình Nghi trầm ngâm giây lát, nói: "Tôi cũng không rõ lắm. Có điều, thực ra thời gian mỗi lần anh ấy đến trung ỉâm không nhiều, hơn nữa có lẽ đều là tranh thủ."
"Chính là vì cậu, lại còn không chịu thừa nhận." Lâm Phong đóng ngăn tù, tiếp tục trêu đùa Đình Nghi. "Hằng ngày, anh ấy thực tập bận rộn như vậy, cậu cũng tập luyện bận như vậy, chỉ có kiêm thêm làm bác sỹ của trung tâm mới có thể thường xuyên gặp nhau, không phải sao?"
Mặt Đình Nghi lại đỏ.
"Ha ha, Đỉnh Nghi, mặt cậu đỏ quá!", Mai Linh cười lớn.
"Lần đầu nhìn thấy Đình Nghi tiền bối đỏ mặt." Quang Nhã ngạc nhiên, sau đó bật cười.
Bên này tiếp tục bình luận sôi nỗi về Sơ Nguyên và Đình Nghi. Bên kia, Bách Thảo âm thầm thu dọn đồ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt sa sầm Hiểu Huỳnh, tay ra sức xiết chặt dây giày, thỉnh thoảng lại hừ một tiếng.
"Bách Thảo, mình buồn quá."
Hiểu Huỳnh nằm trẽn giường kêu than với Bách Thảo.
"Sao thế?"
Bách Thảo vẫn nhìn lên trần nhà. Sau khi buồi tập kết thúc, Hiểu Huỳnh cứ buồn như vậy, tâm trạng hình như rất nặng nề.
"Từ nhỏ, mình... đã cùng Sơ Nguyên sư huynh...". Hiểu Huỳnh lặng lẽ thờ dài, "Cậu không biết đâu, mình coi Sơ Nguyên sư huynh như anh trai vậy, cho dù mình bướng bỉnh, nghịch ngợm thế nào, anh ấy đều dịu dàng, ân cần. Khi bị bố mẹ đánh, mình rất thích núp đằng sau Sơ Nguyên sư huynh..."
"Hồi đó, Sơ Nguyên sư huynh là niềm tự hào của Tùng Bách võ quán. Đình Hạo tiền bối mặc dù cũng rất cừ, nhưng trong lòng mình, anh ấy không bao giờ vượt qua Sơ Nguyên sư huynh." Khẽ trở mình, Hiểu Huỳnh lại thờ dài, nói: "Thực ra, mình biết, Sơ Nguyên sư huynh đối với ai cũng tốt, không chỉ với một mình mình. Hơn nữa. Sơ Nguyên sư huynh hoàn toàn không để ý đến mình..."
"Nhưng... hôm nay nghe chuyện Đình Nghi và Sơ Nguyên sư huynh... lòng mình vẫn buồn không sao chịu nồi..."
Giọng Hiểu Huỳnh ảo não.
"Mặc dù trước đây, mình cũng từng nói đùa như vậy, cũng biết Đình Nghi và Sơ Nguyên sư huynh gần gũi nhau, cũng đoán biết người đàn ông mà Đình Nghi nói đến là Sơ Nguyên... Nhưng... khi biết sự thật, lại không có cách nào chấp nhận nổi. Thật quá buồn, quá buồn..."
Bách Thảo ngần người nghe, không biết nói gì.
"Hơn nữa, mình rất ghen tỵ".
Hiểu Huỳnh cắn cắn chiếc chăn mỏng như chuột, giọng buồn rầu: "Mình biết ghen tỵ là rất xấu, nhưng mình thực sự cảm thấy rất ghen tỵ, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều bị Đình Nghi chiếm hết. Xuất thân trong gia đình truyền thống Taekwondo, bản thân là một tài năng Taekwondo bẩm sinh, đoạt chức quán quân toàn quốc một cách nhẹ nhàng, lại rất xinh đẹp, một minh tinh thực sự, có bao nhiêu fans hâm hộ, tại sao mọi ánh sáng đều chiếu lên một mình chị ta..."
"Điều này còn có thể chấp nhận được..."
"Nhưng bây giờ..."
Trăn trở trong tầm chăn, Hiểu Huỳnh bức bối hét lên: "Bây giờ chị ta lại cướp mất Sơ Nguyên sư huynh! Thực sự mình bức xúc quá đi!! Chẳng phải đã nói, mọi người sinh ra đều bình đẳng hay sao, tại sao lại bất công như vậy!"
Xả ra một hồi, Hiểu Huỳnh lại phẫn nộ nói tiếp: "Tại sao cậu không nói gì? Bách Thảo, cậu nói đi, an ủi mình đi chứ!"
Bách Thảo lại ngây người hồi lâu, đến khi Hiểu Huỳnh bức xúc muốn nhảy ra khỏi giường, lao đến bóp cổ mình cô mới nhỏ nhẹ nói:
“Mình hiểu.”
“Thực ra, mình cũng như cậu, có lúc cũng ghen tỵ với Đình Nghi.” Bách Thảo cảm thấy lòng se lại. “Nhưng chị ta sinh ra trong gia đình có truyền thống Teakwondo, lại có tài, xinh đẹp, đó hoàn toàn không phải là lỗi của chị ta.”
“…”
“Cho dù… Sơ Nguyên sư huynh thích Đình Nghi… thì cũng không phải là lỗi của chị ta.” Bách Thảo nhắm mắt, cố xua đuổi hình ảnh đôi tiên đồng ngọc nữa sánh vai nhau. “Mình hiểucamr giác của cậu, nói là ghen tỵ nhưng thực ra cũng muốn được may mắn như chị ta, cũng được….” Bách Thảo cắn môi, thẫn thờ nhìn lên trần nhà, ngoài của sổ vọng lại tiếng côn trùng. “Có lẽ có một số việc không thể thay đổi được, sinh ra vốn đã vậy.” Cô nói chậm rãi: “Cũng có những việc việc có thể thay đổi, phải thử sức, mới cam lòng”.
“Mình không hiểu…”, Hiểu Huỳnh bối rối lắc đầu.
“Ha ha!” Bách Thảo cũng cảm thấy mình nói lung tung, nghĩ một lát lại nói: “Giống như câu chuyện Rùa chạy thi với Thỏ. Nếu Rùa cứ cảm thấy mình sinh ra đã không bằng Thỏ, chỉ ghen tỵ với THỏ mà không dám thi thì có lẽ đã không bao giờ thắng được Thỏ”.
“Rùa và Thỏ gì chứ!?” Lần này Hiểu Huỳnh đã hiểu, tức giận trợn tròn mắt.
"Có phải ý cậu là, cậu là Rùa, còn Đình Nghi là T hỏ? Thôi đi, mình thừa nhận mình không bằng Đình Nghi, dù có tập luyện chăm chỉ đến mấy cũng không thể vượt qua chị ta mình thừa nhận, nhưng cậu không hề kém chị ta!"
"Hừ, cậu đừng tưởng mình không nhận ra", Hiểu Huỳnh nói, "Đình Nghi luôn cố ý coi thường cậu, tỏ ra không thèm giao đấu với cậu. có vẻ như hoàn toàn không thèm để ý đến cậu, hà hà, điều đó càng chứng tỏ thâm tâm chị ta biết cậu là đối thủ đáng gờm của mình nên muốn đánh đòn cân não với cậu".
Bách Thảo lại ngây người.
"Còn nữa, nói cho cậu biết!" Hiểu Huỳnh quay người lại, nhìn Bách Thảo, nói vẻ nghiêm túc: "Mình nghe nói, cậu đã chính thức thách chiến Đình Nghi, huấn luyện viên Thẩm đã bố trí cuộc đấu của hai người vào thứ bảy tới, đúng không?"
"...Đúng!"
"Vậy lần này cậu nhất định phải đánh bại lại chị ta!" Hiểu Huỳnh hầm hầm tức giận, "Vì Nhược Bạch sư huynh, vì tớ, cậu nhất định phải đánh bại Đình Nghi, dù phải dốc hết sức lực, cậu cũng phải thắng Đình Nghi, nếu không mình sẽ rất thất vọng, rất thất vọng".
Thấy Bách Thảo mãi không nói gì, Hiểu Huỳnh lại dịu giọng, nài nỉ: "Được không?"
*****
Ngày trôi qua rất nhanh.
Nhược Bạch rất coi trọng cuộc thi đấu giữa Bách Thảo và Đình Nghi dự định vào cuối tuần nên đã xin nghỉ phép mấy ngày để tăng cường luyện tập cho Bách Thảo, thậm chí bỏ luôn cả tập luyện thường lệ của mình.
"Nhược Bạch sư huynh, em biết trận đấu cuối tuần với Đình Nghi rất quan trọng, nhưng xin anh hãy tin em, em sẽ dốc hết sức chuẩn bị, em có thể tự luyện tập, nếu cần thiết Hiểu Huỳnh sẽ tập cùng em."
Sáng hôm đó Bách Thảo từ chối luyện tập cùng Nhược Bạch.
"Nhược Bạch sư huynh, anh không cần phải tập với em nữa, anh đã vì em bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi, em không muốn tiếp tục như vậy nữa." Trong lòng áy náy không yên, cô biết mình đã làm phiền Nhược Bạch quá nhiều.
Từ khi vào trung tâm huấn luyện, Nhược Bạch đều dành hết thời gian và công sức huấn luyện cho cô, nếu nói Thẩm Ninh là huấn luyện viên của cả đội thì Nhược Bạch lại là huấn luyện viê n riêng của cô.
Nhưng thời gian và sức lực của mỗi người chì có hạn.
Nhược Bạch đã hao tồn nhiều tâm huyết cho cô, vì vậy việc luyện tập cá nhân của anh bị bỏ lỡ khá nhiều. Ví dụ, khi chia nhóm luyện tập, ban đầu huấn luyện viên Thẩm đã phân Thân Ba và Nhược Bạch một nhóm, vì hai người là những tuyển thủ xuất sắc nhất đội, thực lực ngang nhau sẽ càng hổ trợ giúp nhau cùng tiến bộ, nhưng không lâu sau, Nhược Bạch lại đổi sang nhóm cô.
Khi tập đôi với Nhược Bạch, cô có thể ra chân với tất cả sức mạnh của mình mà không sợ đồng đội không giữ được bia.
Do tốc độ và lực ra chân của Nhược Bạch vừa nhanh vừa mạnh nên cô buộc phải tập trung tinh thần cao độ để đối phó, nếu không sẽ bị đá sưng mũi, tím mặt.
Nhưng Nhược Bạch tập đôi với cô lại chịu rất nhiều bất lợi.
Anh không thể đá hết sức lực, vì tốc độ phản ứng của cô kém hơn so với Thân Ba, Diệc Phong, do vậy cô không có cách nào tác động đến Nhược Bạch, cũng không đủ sức mạnh để đánh trả ngang sức, kích động Nhược Bạch.
Cô đã mấy lần nghiêm túc nói với anh, mong anh phối hợp với người khác.
Thậm chí, lúc dó, huấn luyện viên Thẩm sắp xếp cho Nhược Bạch tập cùng nhóm với Đình Nghi, tuy trong lòng không muốn thấy Nhược Bạch phối hợp với tuyển thủ có trình độ cao hơn, cô cũng thấy vui.
"Em có tin là sẽ đánh thắng Đình Nghi không?", đặt tấm bia xuống, Nhược Bạch lạnh lùng hỏi.
“…”
"Có không?", anh hỏi dồn.
"... Em sẽ cố gắng!" Bách Thảo hít một hơi thật sâu, nói: "Trong lần giao đấu trước, không phải Đình Nghi hoàn toàn không có sơ hờ, có lẽ lần này em có thế thắng."
"Có lẽ?", Nhược Bạch lạnh lùng nói, "em nên biết, nếu lần này để thua Đình Nghi, sẽ không còn cơ hội thi đấu với cô ấy để tham gia Cup Taekwondo thế giới."
"Vâng...", ánh mắt cô u ám,"... em biết", tất cả mọi người đều hy vọng vào Đình Nghi, hy vọng Đình Nghi có bước đột phá trong giải đấu lần này. Huấn luyện viên Thẩm Ninh cũng không tính đến khả năng cử người khác tham gia, phiếu đăng ký dự thi đã viết tên Đình Nghi.
"Em có nắm chắc phần thắng không?', Nhược Bạch lạnh lùng nhìn Bách Thảo.
“…”
"Tiếp tục luyện tập, bắt đầu!" Nhược Bạch ra lệnh, giơ cao tấm bia trong tay. Bách Thảo đã quen lệnh, lập tức triển khai tư thể, nhưng rồi lại sững người, miễn cưỡng rút chân về, nhìn thẳng Nhược Bạch nói:
"Còn anh, anh có chắc là em sẽ thắng không?"
"Có!", Nhược Bạch trà lời dứt khoát, không chút do dự.
Nhìn ánh mắt ngơ ngác cùa cô, anh khó chịu, nhíu mày, hạ giọng:
"Bắt đầu!"
*******
Chiều thứ sáu. trung tâm huấn luyện có một vị khách bất ngờ.
Khi người đó đẩy cửa bước vào, hầu như mọi đệ tử đều ngạc nhiên vui sướng ngừng tập. Anh mặc chiếc áo vest cách điệu màu đen, quần bò mài màu xanh sẫm. dáng cao gầy, vừa dẹp vừa phong trần, mặc dù phong cách đã ngày càng giống một doanh nhân thành đạt, nhưng nụ cười trên môi vẫn rạng ngời như ánh mặt trời.
Như hằng ngày vẫn ở đây, chưa bao giờ đi xa, anh vẫy tay chào mọi người.
"Hây!"
Phòng tập như bùng nổ, Thân Ba, Thạch Tông, Khâu Chấn háo hức vẫy tay, Diệc Phong cũng không ngáp nửa, vui vẻ nhìn về phía anh- Thẩm Ninh thấy cảnh đó, dứt khoát tuyên bố giải lao mười lăm phút, rồi cũng mỉm cười đi về phía Đình Hạo. Chỉ có Đình Nghi khẽ kêu lên một tiếng, lắc đầu.
Đình Hạo thân thiện ôm bọn Thân Ba, vui vè chào hỏi mọi người.
Sau khi cúi chào Đình Hạo, Bách Thảo sực nhớ một chuyện, định hỏi nhưng vừa mở miệng thì đột nhiên lại không nói ra được. Đình Hạo cười ngất, xoa đầu, nói đùa mấy câu về mái tóc cô, rồi quay ra chuyện trò với mọi người.
Sau đó, anh cùng Thẩm Ninh đi đến một góc, hình như đang bàn bạc chuyện gì.
"Có một vấn đề, đích thân Đinh Hạo sẽ thông báo với mọi người."
Một lát sau, Thẩm Ninh yêu cầu tất cả tập hợp, ánh mắt cười mê hồn, nghiêng đầu nhìn Đình Hạo nói.
"Cảm ơn huấn luyện viên Thẩm, mặc dù đã lâu rồi tôi không tập cùng các bạn. nhưng tin tức mới nhất liên quan đến Taekwondo, tôi đều được huấn luyện viên Thẩm kịp thời thông báo."
Đình Hạo nhìn Thảm Ninh, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời.
Sau đó, nói với các đệ tử trước mặt.
"Cup Taekwondo thế giới sắp khai mạc, ủy ban Thể thao Quốc gia và cơ sở huấn luyện đều hết sức coi trọng. Là nhà tài trợ của cơ sở huấn luyện, tập đoàn Phương Thị sau khi nghiên cứu đã quyết định tài trợ trung tâm chúng ta một chuyến đi Hàn Quốc tham gia khóa tập huấn Taekwondo hè quốc tế, để mọi người có cơ hội học hỏi. thi đấu giao lưu với tuyển thủ các nước, coi như là sự khởi động trước giải Cup thế giới."
"Oa!"
Phòng tập sôi nổi hẳn lên!
Mọi người không tin vảo tai mình! Khóa tập huấn Taekwondo hè quốc tế! đó là ngày hội mỗi năm một lần để tuyển thủ các nước giao lưu học hỏi! Ở đó có thể tiếp xúc với các cao thủ Taekwondo thế giới, tận mắt nhìn thấy phong cách và đặc điểm của tuyển thủ các nước, những quán quân Cup quốc tế trước đây hầu như đều từng tham gia khóa tập huấn này!
Vì lý do kinh phí, nghe nói năm ngoái đội tuyển quốc gia có được tham dự một lần, sau khi trở về ai nấy hết lời ca ngợi. Quả thật cứ như đóng phim, vô số cao thủ, ngọa hổ tàng long, tinh hoa hội tụ, bao điều lý thú, bao giai thoại ly kỳ.
Trời ơi, vậy mà họ có thể tham gia!
“Tất cả mọi người đều có thể đi sao?”
Do dự một lát, Quang Nhã giơ tay lên, quyết định hỏi cho rõ. Hiểu Huỳnh lập tức dỏng tai nghe.
“Đúng, tất cả mọi người!” Đình Hạo gật đầu, ánh mắt tươi cười dừng lại trên người Hiểu Huỳnh, đang đỏ mặt vì căng thẳng. “Bao gồm cả em gái tạp vụ.”
“A!” Hiểu Huỳnh reo lên, cảm động suýt khóc. “Anh Đình Hạo, em yêu anh, anh là thần tượng của em!”
Buổi tập kết thúc trong bầu không khí tưng bừng, hoan hỉ không dứt. Vừa thu dọn phòng tập với Bách Thảo, Hiểu Huỳnh đã chạy biêns đi đâu, nói là mua quần áo đẹp chuẩn bị cho chuyến đi Hàn Quốc! Bách Thảo ở lại dọn nốt rồi lại tập thêm một tiếng cùng Nhược Bạch, sau đó mới cùng ra khỏi trung tâm huấn luyện.
Mùa hè đã đến.
Trời rất lâu tối.
Khi Nhược Bạch và Bách Thảo ra đến bậc thềm cơ sở huấn luyện, trời vẫn còn sáng. Một chiếc xe thể thao màu bạc dừng sát bậc tam cấp dài lát đá, thân xe láng bóng.
Cửa kính từ từ hạ xuống.
Khuôn mặt tươi cười của Đình Hạo ló ra, sau đó anh bước xuống, dựa nhẹ lên xe, mỉm cười chậm rãi nói:
“Các bạn đi đâu?”
“Về võ quán ạ.”
Nhìn Nhược Bạch trầm ngâm không nói, Bách Thảo cúi chào, trả lời.
“Tiện đường, để tôi đưa hai người về.”
“…. Không cần ạ.” Biết quan hệ của Nhược Bạch sư huynh với Đình Hạo, do dự một lát, Bách Thảo nói: “Đường cũng không xa, bọn em đi bộ cũng tiện”.
Đình Hạo cười.
Không để ý đến cô, nhìn thần sắc lãnh đạm của Nhược Bạch, anh nói đùa:
“Nhược Bạch, tôi có thể mượn Bách Thảo một lát không?”
Bách Thảo sững người.
Nhược Bạch cau mày, ngẩng lên nhìn.
“Chỉ mượn trong thời gian một bữa ăn tối, tôi sẽ đưa cô ấy về võ quán đúng giờ, được không?”, Đình Hạo nhìn Nhược Bạch hỏi.
“Đây là chuyện của cô ấy, anh hỏi cô ấy là được”, Nhược Bạch lạnh nhạt nói.
“Được không?”, Đình Hạo nháy mắt với Bách Thảo.
Lẽ nào…
Tim Bách Thảo nhảy loạn một nhịp, thấp thỏm nhìn Nhược Bạch, dè dặt nói: “Nhược Bạch sư huynh… em sẽ về ngay, sẽ không nhỡ buổi tập tối…”.
Nhược Bạch lạnh lùng gật đầu rồi đi thẳng.
Bách Thảo nhìn bóng Nhược Bạch xa dần, khi quay đầu lại, cô bắt gặp nụ cười thoáng vẻ xét đoán của Đình Hạo, mặt cô thoáng đỏ ửng.
“Lên xe thôi.”
Đình Hạo lịch thiệp mở cửa xe cho cô.
Bách Thảo ngồi vào xe mới phhats hiện Đình Nghi đang ngồi ở ghế sau. Đình Nghi nở nụ cười nhìn cô nói: “Thì ra, người anh tôi đợi lại là cô”.
“…”
Bách Thảo không biết nói thế nào, suy nghĩ một lát rồi quyết định không cần nói gì.
“Vừa rồi tôi còn tưởng, anh tôi muốn cùng ăn tối, nói chuyện với huấn luyện viên Thẩm, hóa ra anh ấy chờ lâu như vậy là để đón cô.” Đình Nghi hiếu kỳ nhìn Bách Thảo, nói tiếp: “Tôi không biết từ lúc nào cô và anh tôi quan hệ tốt như vậy”.
“… Tôi không.”
Nín nhịn hồi lâu, Bách Thảo chỉ nói được như vậy. Mặc dù ngậm miệng, nhưng không có nghĩa cô không hiểu ý tứ câu nói của Đình Nghi.
"Đừng bắt nạt người thật thà, anh chỉ tìm cô ấy có chút việc."
Tay nắm vô lăng, Đình Hạo ngoái nhìn Đình Nghi cười, ngữ khí không có vẻ nghiêm trọng, nhưng Đình Nghi cũng không hỏi gì nữa.
"Dừng lại, em xuống chỗ này!"
Khi đi qua Viện Y học, Đình Nghi nói với Đình Hạo.
"Em tìm Sơ Nguyên?", Đình Hạo dừng xe bên lề đường, hỏi.
"Ồ vâng, em đi thăm Sơ Nguyên, hình như anh ấy thực tập rất bận, mấy ngày hôm nay đều ờ trong trường, em gọi anh ấy đi ăn, nếu không anh ấy lại ăn qua loa, ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Vậy cùng đi luôn."
Thấy Đình Hạo đề nghị như vậy, Bách Thảo bỗng giật mình, cứng người nhìn ra ngoài cửa xe, không dám nói gỉ cả.
"Không, anh Sơ Nguyên thích yên tĩnh", Đình Nghi cười nhẹ nhàng, vừa mở cửa xe vừa nói.
"Tôi đi đây, Bách Thảo, ăn nhiều nhé, đừng làm khách với anh trai tôi!"
"À, còn nữa."
Trước khi đi, Đỉnh Nghi lại cười, nói với Bách Thảo.
“Trận đấu cuối tuần này, cô hãy cố lên, đừng thua tôi lần nữa.”
Chiếc xe tiếp tục lao đi.
“Em và Đình Nghi sắp giao đấu hả?”
Đình Hạo lặng lẽ lái xe, mở nhạc, tiếng nhạc du dương vang lên.
“Vâng!”
Lòng Bách Thảo rối bời.
Đình Hạo mỉm cười không nói gì.
Trong xe chỉ có tiếng nhạc. Im lặng hồi lâu, cuối cùng không nén nổi, cô quay sang nhìn, thấy anh tập trung lái xe, các đốt xương nhô ra trên bàn tay nắm vô lăng của anh làm cô sực nhớ cảnh anh làm loạn năm đó.
Hồi đó, anh là niềm hy vọng của cả giới Teakwondo.
Chỉ có anh từng đạt chức vô địch trong giải Cup Teakwondo thanh niên thế giới, mọi người đều hy vọng anh sẽ đoạt huy chương vàng trong cuộc thi Olympic.
Nhưng từ khi thi đỗ Đại học Thương mại, anh bắt đầu giúp gia dinhd quản lý doanh nghiệp, đã hơn hai năm không luyện tập chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng đến trung tâm huấn luyện chỉ để thử lại sức,trò chuyện cùng đồng đội cũ, có vẻ như chỉ là để ôn lại cảm giác năm xưa.
Trong ba năm, anh thay đổi rất nhiều.
Còn nhớ, lần đầu tiên gặp nhau, cả người anh như tỏa vẻ hào quang, sáng chói như ánh mặt trời giữa trưa hè, sáng đến lóa mắt. Lần đầu tiên ngồi xe anh, anh phóng rất nhanh khiến cô sợ hết hồn. Nhưng, bây giờ… cô lặng lẽ nhìn anh…
Dường như anh còn đẹp hơn trước.
Sống mũi cao.
Khuôn mặt nhìn nghiêng thanh tú.
Khóe miệng luôn rạng rỡ nụ cười.
Chỉ có điều, nụ cười đó hình như chỉ là một thói quen, không còn sáng chói đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.
Hơn nữa, anh lái xe rất thận trọng, người ngồi bên hoàn toàn yên tâm, nhưng không hiểu tại sao, cô lại có cảm giác hẫng hụt nào đó.
"Đến nơi rồi."
Đình Hạo dừng xe.
Ngồi trên sofa gần cửa sổ, nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy rất quen, Bách Thảo bỗng nhớ ra, cô đã từng đến đây, lần đó cũng là đi với Đình Hạo.
"Một cà phê, một nước cam."
Đình Hạo vẫn gọi đồ uống như lần trước, cô ngẩn người nhìn những chiếc ly, đĩa sang trọng trên bàn, vẫn những món đồ sứ trắng tinh với những đường viền vàng rực rỡ, thời gian như đang quay trờ lại.
"Em muốn ăn gi?", Đình Hạo đưa thực đơn cho cô, hỏi.
"...Em không biết."
Cô chưa bao giờ ăn những món ăn trên thực đơn.
“Hai suất bít tết chín bảy phần”, Đình Hạo gọi luôn cho cô.
Lát sau đồ uống và món ăn được mang đến.
Nước cam vàng óng trong ly thủy tinh, rất tươi, thơm phức như vừa hái từ vườn, những viên đá nhỏ xinh, mát lạnh. Bách Thảo dùng ống hút uống từng ngụm nhỏ. Cô nhớ lại lần trước, sau khi uống xong, trên đường về, bụng đau quằn quại, cô cứ tưởng là do uống đồ lạnh, kết quả là…
Cô còn làm bẩn ga giường của Sơ Nguyên sư huynh.
Mặt bỗng đỏ bừng, Bách Thảo nhìn những viên đá trong suốt trong ly, lúc đó cô và Sơ Nguyên sư huuynh gần gũi đến thế, vậy mà bây giờ Sơ Nguyên sư huynh đã trở về được mấy ngày mà cô vẫn chưa được nói chuyện với anh.
Mấy ngày nay, sáng nào cô cũng đến quét xung quanh căn nhà gỗ đó, có lúc buổi tối khi tập xong, cô lại đến quét lại lần nữa.
Nhưng căn nhà đó vẫn đóng cửa.
Nếu như không gặp anh ở trung tâm huấn luyện thì cô vẫn tưởng Sơ Nguyên sư huynh về nước là do mình nằm mơ mà thôi.
“… Em đừng giận nữa được không?”
Trong lúc mơ màng, cô chợt nghe tiếng Đình Hạo, nhưng không rõ lắm. Cô bối rối nhìn anh:
“Sao ạ?”
“Anh cho em biết một chuyện, nhưng em không được giận nhé?”, Đình Hạo vừa cắt bít tết vừa nói.
“Dạ?”
“Anh xin lỗi, việc em nhờ, anh đã quên mất.” Đình Hạo mỉm cười, lấy chiếc bút máy đặt lên bàn, nói: “Hôm sinh nhật Sơ Nguyên, công ty có cuộc tọa đàm hợp tác làm ăn rất quan trọng nên khi về nước anh mới nhớ ra đã quên không đưa quà của em cho Sơ Nguyên, anh định đưa cho anh ấy, nhưng giờ Sơ Nguyên đã về nước rồi, em hãy tự tay đưa cho anh ấy đi”.
Chiếc bút máy màu đen nằm lặng lẽ trên mặt bàn.
Lúc nhìn thấy nó trong cửa hàng văn phòng phẩm, cô rất thích, cái bút không nhỏ, hơi nặng nhưng cầm lên rất thoải mái, ngòi bút màu vàng, chủ cửa hàng nói đó là ngòi mạ vàng rất bền, cô thích thú bơm ít mực, viết thử, thấy rất trơn, cầm rất đằm tay.
Bách Thảo do dự hồi lâu.
Vì cái bút rất đắt.
Cô biết Nhược Bạch muốn cô thi lên đai đen, khó khăn mới kiếm được chút tiền, nếu mua cái này còn tốn hơn phí đăng ký thi đai đen.
Nhưng…
Cô rất muốn mua tặng Sơ Nguyên sư huynh làm quà sinh nhật. Sơ Nguyên đang du học ở Mỹ, anh học ngành y, sẽ phải thường xuyên ghi chép bệnh án nên một cái bút máy là rất hữu dụng đối với anh.
Từ khi Sơ Nguyên sang Mỹ du học, Đình Nghi thường xuyên bay sang thăm anh.
Cô không có tiền, không thể gửi bưu kiện quốc tế, lại không có máy tính nên cũng không thể gửi email cho Sơ Nguyên. Điện thoại không có, càng không thể trả được phí điện thoại quốc tế, cô lo lắng liệu Sơ Nguyên có nghĩ cô quên sinh nhật của anh không.
Cô muốn Sơ Nguyên sư huynh biết.
Cô luôn nhớ đến anh.
Nhớ cả sinh nhật anh, cả nét bút thanh mảnh mà anh thích viết.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định mua chiếc bút đó. Biết Đình Hạo tiền bối thường đi Mỹ và sẽ đi Mỹ vào ngày sinh nhật Sơ Nguyên sư huynh, cô rất vui. Nhân khi Đình Hạo tiền bối đến trung tâm huấn luyện, cô đã nhờ anh khi nào gặp Sơ Nguyên thì giúp cô chuyển món quà này cho anh và thay cô chúc mừng sinh nhật.
Dù không nhận được điện thoại của Sơ Nguyên, không biết Sơ Nguyên có thích cái bút máy mình tặng hay không, nhưng cô cũng không quan tâm. Chỉ cần Sơ Nguyên sư huynh biết, lúc nào cô cũng nhớ đến anh, không lúc nào quên anh là được.
Hóa ra…
Sơ Nguyên sư huynh chưa hề nhận được món quà đó.
Ngón tay cứng đờ, cô cầm bút lên, vỏ ngoài lành lạnh, Bách Thảo nắm trong tay, không nói gì, cất vào cặp sách.
“Bé con, em giận hả?”, Đình Hạo nhíu mày hỏi.
Cô lắc đầu.
Cô uống hết ly nước cam, cầm cặp sách lên nói:
"Em phải về rồi, Nhược Bạch sư huynh đang đợi em về để luyện tập."
"Em vẫn chưa ăn hết bít tết mà."
"...Em không đói." Từ trước đến giờ, chưa bao giờ ăn bít tết, cô còn chưa biết cả cách sử dụng dao đĩa.
"Đình Hạo tiền bối, cám ơn đã mời em, em về trước đây, anh cứ từ từ ăn." Nói xong cô liền đứng dậy.
"Anh đã nói xin lỗi rồi mà."
Đình Hạo nắm tay, ấn cô ngồi xuống sofa, chăm chú nhìn cô: "Có phải em thích Sơ Nguyên nên mới giận như vậy!"
“…”
"Nếu vậy, đưa bút cho anh anh chịu trách nhiệm giao tận tay Sơ Nguyên, nói với Sơ Nguyên là anh đã quên không đưa cho anh ấy, là em rất coi trọng chuyện này."
"Em không giận", cô lắc đầu quầy quậy, "anh cùng đã giúp em rồi. Khi anh hứa sẽ giúp em, em rất cảm kích, cho dù anh có việc không thể chuyển đến Sơ Nguyên sư huynh thì em vẫn rất cảm ơn, chỉ là... chỉ là..."
Cô không biết nên nói thế nào.
Chỉ là cảm thấy trong lòng trống trải, lạnh lẽo, lạnh như cây bút này. Thì ra, chẳng trách Sơ Nguyên sư huynh quyên cô, là do cô đã không cho anh biết là lúc nào cô cũng nhớ đến anh…
“Ăn xong hãy đi, không mất nhiều thời gian đâu.” Đình Hạo nhấc cái đĩa trước mặt cô, dùng dao, dĩa giúp cô cắt bít tết thành những miến nhỏ rồi để vào đĩa rồi đưa cho cô, lại giục:
“Ăn đi.”
Nghe thấy khẩu khí có phần như ra lệnh của anh, Bách Thảo do dự một lát, rồi lặng lẽ ăn. Khi ăn xong, cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh tự lự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiều đỏ như máu.
Khuôn mặt anh u ám.
Ánh mắt u uất.
“Đình Hạo tiền bối…” Có lẽ là do ánh nắng chiều, cũng có thể là do vẻ buồn bả của anh. Cuối cùng, Bách Thảo cũng hỏi điều cô vẫn muốn hỏi từ lâu: “… Anh sẽ tham dự Cup Teakwondo thế giới năm nay chứ?”.
Đình Hạo quay người, tiếp tục ăn món bít tết đã nguội lạnh của mình.
“Không”
“… Anh có tập luyện trở lại không?”
“Không!”
“… Tại sao?”, cô sững người.
Đình Hạo dùng khăn ăn lau miệng rồi đứng dậy, cầm giúp cô chiếc cặp sách, cười cười nói:
“Đi thôi, về muộn thì Nhược Bạch sẽ mắng em ra trò đấy. Thực ra, Nhược Bạch quả rất xuất sắc, hai năm qua em tiến bộ vượt bậc, rấtcos thể Đình Nghi sẽ phải nếm quả đắng bất ngờ trong trận đấu cuối tuần này đấy.”
Khi Bách Thảo về đến Tùng Bách võ quán thì trời đã gần tối.
Vầng trăng lờ mờ treo trên bầu trời, Nhược Bạch đứng trước cửa phòng tập, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Bách Thảo tất tưởi chạy đến.
“Ăn no rồi chứ?”, anh hỏi vẻ dửng dưng.
“Vâng!”, Bách Thảo đỏ mặt đáp.
“Ngon không?”
“Dạ!”
< p style="text-align: justify;"> “Hôm nay phải tập thêm một tiếng.”“Soạt”, cánh cửa giấy mở ra, Nhược Bạch mặt kạnh tanh đi vào, Bách Thảo ngoan ngoãn theo sau.
***
Một ngày.
Rồi một ngày nữa trôi qua.
Thế là ngày cuối tuần đã đến.
Nghe tin Bách Thảo sắp giao đấu với Đình Nghi, các đệ tử của Tùng Bách võ quán dậy rất sớm, tranh nhau quét dọn vệ sinh để cho cô có thời gian chuẩn bị thi đấu.
Buổi trưa, thím Phạm hầm riêng món xương sườn cho Bách Thảo ăn.
Khi đến trung tâm huấn luyện, để Bách Thảo đỡ mệt, Hiểu Huỳnh nhất quyết bắt cô đi taxi.
Nhưng khi vừa bước vào phòng tập, cả hai bỗng sững người.
Hết chương 5. Mời các bạn đón đọc chương 6 .