Trên màn hình ti vi, sau quang cảnh bên ngoài cơ sởhuấn luyện Taekwondo quét vôi trắng tráng l ệ là cảnh Đình Nghi trong chiếc váy liền bó sát màu tím lộ vai, mỉm cười nhã nhặn trước micro của phóng viên.
"Tôi đã chính thức bắt đầu tiến hành tập luyện có hệ thống, hiện nay tình hình phục hồi rất nhanh."
Hiểu Huỳnh ngồi trước màn hình càu mày.
Lại chuyển cảnh, Đình Nghi đã thay võ phục trắng muốt, tóc buộc cao vểnh đuôi ngựa, trông vừa thanh thoát vừa xinh đẹp, thực hiện các động tác tập luyện cơ bản.
Tiếng thuyết minh bên ngoài:
"Hiện nay, Phương Đình Nghi tạm thời dừng phần lớn các hoạt động xã hội, nghe nói cũng từ chối các hợp đồng quảng cáo, tập trung tập luyện chuẩn bị cho giải đấu Taekwondo thế giới. Huấn luyện viên Taekwondo nổi tiếng Thẩm Ninh cho biết Phương Đình Nghi phục hồi rất tốt, cô rất tin tưởng ngôi sao này sẽ có những thành tích mang tính đột phá trong giải Taekwondo thế giới lần này."
Cảnh lại chuyển.
Bách Thảo xuất hiện trên màn hình!
Tuy nhiên, chỉ lướt qua vài giây khuôn mặt nhìn nghiêng của Bách Thảo, thậm chí chỉ là bóng lưng, chỉ có thể nhìn thấy bộ võ phục ngả màu, mái tóc ngắn, rất ngắn của cô, ngay một cảnh trực diện cũng không có.
"Hây!"
Trên màn hình, Đình Nghi đang tấn công thăm dò, Bách Thảo phòng thủ.
"Hây!"
Đình Nghi bay vọt rất cao, hướng vào Bách Thảo, đạp xuống!
"Hây!"
Khi Bách Thảo tung ra "toàn phong Bách Thảo liên hoàn đả"... Đình Nghi hét to, chân phải tung một cú tạt ngang….
Sau đó.
Không có gì hết.
Không có cú đá thứ ba của Bách Thảo, không có cảnh Đình Nghi bị đá trúng ngực mạnh như trời giáng, loạng choạng mấy bước, ngồi xụp xuống đệm. Cũng không có cảnh Bách Thảo ghi điểm lần thứ hai, tất cả những cảnh xuất hiện trên màn hình đều là hình ảnh Đình Nghi hào quang sáng chói, khi thế hiên ngang, phong thái ngời ngời.
“…”
Hiểu Huỳnh ngây người.
Gió đêm lành lạnh, Hiểu Huỳnh ngơ ngẩn nhìn màn hình, miệng há to, bần thần, lắp bắp:
"... Sao... sao lại thế?"
Bách Thảo cũng ngơ ngẩn nhìn màn hình.
Trên màn hình là cảnh phóng viên cầm micro đứng trước trung tâm huấn luyện.
"... Đình Nghi, trong trận đấu luyện vừa rồi, có thể thấy phong độ của cô rất tốt, cô có tin tưởng vào giải Cup thế giới sắp khai mạc không?"
"Có."
Đình Nghi vẫn mặc võ phục, dáng nhẹ nhàng, thanh thoát.
"Cô cảm thấy mình có thể giành được thứ hạng nào?"
"Hiện nay có thể đảm bảo lọt vào tứ kết, sau đó cố gắng giành thành tích tốt hơn."
"Cố lên! Chúng tôi tin rằng cô nhất định có thế làm được!"
"Cảm ơn!"
Đình Nghi khiêm tốn mỉm cười.
"Sao lại có thể như vậy chứ?"
Hiểu Huỳnh đứng phắt dậy, chỉ ti vi, tức giận hét lên:
"Quá vô lý! Rõ ràng Bách Thảo chiến thắng! Rõ ràng tiếp ngay sau đấy là cú ra chân thứ ba của Bách Thảo, tại sao lại cắt cảnh đó! Lại còn nói phong độ thi đấu tập luyện vô cùng tốt cứ coi như họ không có mắt, không nhìn ra ai thắng, nhưng lẽ nào cũng không có tai, không nghe thấy huấn luyện viên Thẩm tuyên bố ai là ngươi chiến thắng?"
Hiểu Huỳnh tức nghẹn giọng.
"Tức chết được? Sao lại có thể như vây? Sao có thể nhưvậy?! Quá bất công... tức chết được!!!"
Các tiểu đệ tử của Tùng Bách võ quán ngơ ngẩn nhìn ti vi đã hết chương trình thời sự, lại nhìn Hiểu Huỳnh tức đến phát khóc, một số nữ đệ tử còn ít tuổi không nén nổi, cũng khóc theo. Diệc Phong thở dài, sau khi giải thích mấy câu với Tú Cầm lúc đó cũng ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh đi đến vỗ vai Hiểu Huỳnh:
"Thôi, thôi, đừng khóc nửa. Nhìn xem, Bách Thảo có khóc đâu, đừng làm cô ấy buồn."
Bóng cây rung rinh. Trăng lưỡi liềm.
Bách Thảo vẫn ngồi ngây trước màn hình ti vi.
Cô không khóc.
Chỉ là hai vai cứng đơ, co lại.
"Tạch!"
Ti vi bị ai đó tắt.
Không biết Nhược Bạch đã đến từ lúc nào. Nhìn Bách Thảo đang ngồi ngây, cứng đờ, anh nói với các đệ tử xung quanh:
"Về cả đi."
Diệc Phong cũng giục các đệ tử, ai phải học thì học, phải tập thì tập, rồi kéo Hiểu Huỳnh đang bất bình, tủi thân đi chỗ khác. Lát sau, trên sân võ quán chỉ còn lại Nhược Bach và Bách Thảo.
"Đây chính là khoảng cách giữa em và Đình Nghi."
Gió đêm thổi qua, trong giọng nói của Nhược Bạch cũng có hơi lạnh.
"Chỉ dựa vào một lần chiến thắng, không thể ảnh hưởng đến địa vị của Đình Nghi. Em nhất định phải không ngừng cố gắng, dùng chiến thắng sau này khiến tất cả mọi người không thể xem thường mình được."
* * *
Ánh trăng như nước.
Trải trên Hiền Võ võ quán.
Đình Nghi quỳ trên chiếc chiếu màu nâu nhạt không dám nhìn ông già tóc bạc trắng như tuyết trước mặt. Ông ngồi xếp bằng, vẻ mặt đăm chiêu, lạnh lùng, chăm chú xem băng ghi cuộc đấu luyện ban chiều, không bỏ qua một chi tiết nào của trận đấu, thỉnh thoảng lại yêu cầu tua lại một cảnh nào đó để xem lại.
Đến cảnh Bách Thảo liên tiếp đá liền ba cú trên không.
Hàng lông mày bạc trắng củ a ông động đậy.
Nhìn Đình Nghi sau khi mất một điểm, lại mất tiếp điểm nữa, ông già phẫn nộ hừ một tiếng giơ bàn tay tát thẳng vào mặt Đình Nghi. Đình Nghi không dám tránh, mặt tái nhợt hứng trọn cái tát.
"Khốn kiếp!"
Xem xong đoạn băng, mắt ông già bừng bừng nộ khí, trợn lên nhìn Đình Nghi đang đầu cúi gằm.
"Cháu tự xem đi, bây giờ cháu trở thành thế nào! Chỉ biết son phấn, mua sắm quần áo đẹp, yêu đương quảng cáo, làm ngôi sao, tâm tư của cháu không hể đặt lên Teakwondo chút nào! Cháu cũng dứt khoát từ bỏ Taekwondo như thằng anh cháu đi, hãy đi làm một thiên kim tiểu thư cho rồi!"
"Ông ngoại!" Đình Nghi hoảng hốt ngẩng đẩu.
"Đừng gọi ta là ông ngoại, Hiền Võ võ quán không có người kế tục không biết tiến thủ như cháu!", ông già không nén nổi nộ khí.
" Ông ngoại, cháu biết mình sai rồi..." Đình Nghi mắt tối sầm, tròng mắt đỏ hoe: "... Đúng là cháu đã lãng phí nhiều thời gian tập luyện, hôm nay thua trận này, cháu cũng rất buồn...".
"Ngay đấu luyện trong đội cũng thua, sao có thể tham gia Cup thế giới!" Thấy nước mắt Đình Nghi thi nhau rơi xuống, mặc dù còn rất giận, nhưng giọng nói ông đã dịu đi chút ít. "Lý Ân Tú của Hàn Quốc tập luyện thế nào, cháu tập luyện thế nào? Ông thấy cháu không những không rút ngắn được khoảng cách với Ân Tú, trái lại đã bị cô ta bỏ xa hàng trượng!"
Nước mắt Đình Nghi rơi càng mau.
Ông trừng mắt hồi lâu, bỗng thở dài, nói:
"Tháng trước đến Xương Hải võ quán, ông đã nhìn thấy Lý Ân Tú. Ôi chao, con bé tuổi trẻ măng, nhưng trí tuệ, phản ứng, túc pháp... tất cả hoàn toàn đã đạt trình độ đại sư."
Đình Nghi ủ rũ không nói.
Ông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng trên bầu trời cao xa xôi.
"Đình Nghi, từ khi anh trai cháu từ bỏ Teakwondo, ông ngoại gửi gắm mọi hy vọng vào cháu. Đó không chỉ là hy vọng của ông, còn là hy vọng của mẹ cháu, nếu mẹ cháu còn sống..."
Mắt Đình Nghi lại đỏ lên.
"Cup thế giới cố nhiên là chuyện lớn của giới Teakwondo, nhưng cuộc thi này là đại diện cho quốc gia phấn đấu mang lại vinh quang cho tổ quốc. Ông ngoại hy vọng con có thể mang lại vinh quang đó cho tổ quốc." Bóng lưng ông già đơn côi, buồn thảm. "Năm xưa, không chờ được đến ngày Taekwondo được đưa vào hạng mục thi đấu của Olympic, là tiếc nuối cả đời của mẹ con. Ông ngoại vốn đã tưởng A Hạo có thể làm được, nhưng nó lại quay lưng với Taekwondo."
"Anh trai chỉ là bất đắc dĩ..."
Đình Nghi không nén nổi, thanh minh cho anh trai, nhưng lại không biết có nên nói cho ông biết nguyên do.
"Bất luận là nguyên cớ gì, từ bỏ Teakwondo là phản bội! Không chỉ phản bội Taekwondo, còn là phản bội mẹ các cháu!" Ông không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.
"Bắt đầu từ bây giờ, trong hai tháng, cháu không được phép rời khỏi võ quán, tiến hành luyện tập cách ly, vứt hết những trò quảng cáo nhảm nhí ra khỏi đầu, cũng không được lén tìm gặp tiểu tử Sơ Nguyên!", ông nghiêm giọng nói.
“…”
Đình Nghi nhìn ông vẻ cầu khẩn.
"Có nghe không! Nếu không thì đừng có bước chân vào Hiền Võ nữa!", ông cao giọng.
"... Vâng!" Đình Nghi bất lực lý nhí, suy nghĩ giây lát, lại nói thêm: "Nhưng ở chỗ huấn luyện viên Thẩm Ninh, nếu cháu đột nhiên không đến đó...".
"Ồng sẽ đích thân gọi điện cho A Ninh!"
"...Cháu..."
Đinh Nghi biết, huấn luyện viên Thẩm vô cùng kính trọng ông ngoại.
Huấn luyện viên Thẩm năm xưa là môn đệ của ông ngoại không chỉ học được túc pháp của ông, mà còn học được phương pháp huấn luyện Teakwondo một cách hệ thống. Trước đây, khi huấn luyện cho đội tuyến quốc gia, Thẩm Ninh cũng thường mời ông đến chỉ giáo cho các đệ tử.
"Còn nữa, con bé tên Thích Bách Thảo đó", ông trầm tư nói, "Cháu phải lưu ý, có thể nó sẽ là đối thủ mạnh nhất của cháu ở trong nước".
* * *
Ngày hôm sau, trên các báo và chương trình thời sự cũng đều giống như bản tin tối của Ngạn Dương hôm trước, Tất cả đều đưa tin tình hình tập luyện đầy triển vọng của Đình Nghi, cuộc thi Cup Taekwondo thế giới lần này, rất có thể cô sẽ đoạt thành tích mang tính đột phá.
Mọi hình ảnh xuất hiện cũng đều là cảnh Đình Nghi tấn công Bách Thảo.
Tại trung tâm huấn luyện,
Không khí trong phòng giữ đồ đầy gượng gạo.
Các đệ tử nhìn trước ngó sau rồi mới dám mở miệng, chỉ hỏi đến nhũng chuyện không đâu vào đâu, tránh nói đến trận đấu hôm trước và bản tin tối đó. Cùng trong một đội, dù bàn luận chuyện ủng hộ Đình Nghi hay thể hiện sự an ủi Bách Thảo đều không thích hợp.
Hiểu Huỳnh cũng hiểu điều đó.
Cho nên, cô ủ rũ lấy cặp sách từ trong ngăn tủ, lặng lẽ đi trước, cũng không chờ Bách Thảo.
"Cho này."
Đợi mọi người đi hết, Quang Nhã mới bối rối đưa ra một món đồ. Bách Thảo đang mở ngăn kéo của mình, nghe tiếng nói bỗng ngẩng đầu, thấy một cái túi giấy, bên trọng đựng một đồ gì cưng cứng trong túi nilon.
"Cái gì vậy?"
Bách Thảo giơ tay nhận.
"Quả Trường Thọ, là... là cha cho cô." Quang Nhã có vẻ không hào hứng, quẳng cái túi cho cô rồi chần chừ một lát, lại nói: "Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ".
Mùi chocolate thơm sực mũi.
Lần trước, lúc cùng cha đi qua cửa hiệu bánh ngọt, các nhân viên nhà hàng mời họ nếm thử. Cô bóc lớp vỏ cứng, bên trong là lớp nhân dày, trông rất giống quả bồ đào nhưng giòn hơn nhiều, lại thơm nức.
"Là người cha ở Toàn Thắng võ quán của cô, không phải là sư phụ ở Tùng Bách võ quán", Quang Nhã cau có bổ sung thêm một câu.
Thận trọng cầm cái túi, ngón tay Bách Thảo chạm vào quả Trường Thọ, không nỡ ăn. Quả Trường Thọ đắt như vậy, sao sư phụ lại mua nhiều thế.
Thấy bộ dạng Bách Thảo như vậy, Quang Nhã mím môi, nói:
"Bên trong còn có một thỏi chocolate, là của tôi tặng cô."
Bách Thảo kinh ngạc ngẩng đầu.
"Nhìn gì! Là tôi không ăn được nên mới cho! Nhưng không phải là quà sinh nhật!", Quang Nhã bối rối đỏ mặt, "Này, thái độ cô là thế nào vậy, ngớ ngẩn chết đi được! Tôi cảnh báo cô, đừng có ngộ nhận, tôi vẫn rất ghét cô!".
Nhìn bóng Quang Nhã hấp tấp khoác ba lô vội vàng bỏ đi, Bách Thảo bất giác không nén nổi nụ cười ngốc nghếch, cúi đầu vuốt ve thanh socola trong túi giấy.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cha biết ngày sinh của cô.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật, cha đều tặng một món đồ ăn ngon, đều là những thứ ngày thường không dám mua. Mặc dù mỗi năm đều không ăn nổi hai miếng, đều bị Quang Nhã cướp mất nhưng cô không giận chút nào.
Nếu biết những món bánh ngon đó đều là Quang Nhã ăn hết, có lẽ cha cũng sẽ vui.
Mở ngăn tủ, Bách Thảo lấy túi, cẩn thận bỏ cái túi giấy vào trong, sau đó lấy quần áo ra…
Ồ!
Cô ngẩn người.
Có lẽ đệ tử nào đó để nhầm chăng, trong tủ của cô đặt một bộ võ phục mới trắng tinh, nhưng nhìn phải nhìn trái, trong phòng không có một ai. Do bên trong không có đồ đạc gì nên trước giờ cô đều không khóa tủ, nhưng mọi người đều biết rõ ngăn tủ của mình, sao có thể để nhầm.
Nghi hoặc nhìn bộ võ phục.
Cô phát hiện bên trên có một tấm bưu thiếp.
Tấm thiếp màu trắng ngà, bên trên vẽ mấy quả dâu tây rất đẹp, Cô mở tấm bưu thiếp, bên trong là những nét chữ thanh tú, rắn rỏi, tim cô bổng đập rộn ràng.
"Bách Thảo,
Sinh nhật vui vẻ.
Sơ Nguyên!"
Ánh mặt trời nhảy nhót trên bộ võ phục mới toanh. Bên trên vẫn còn mác, cô nhận ra đó là hãng sản xuất đồ thể thao tốt nhất thế giới. Như nằm mơ, cô đưa tay vuốt nhẹ lên đó, rồi lại vuốt lần nữa.
Bên dưới hình như còn có vật gì nữa.
Thận trọng lật ra như tìm báu vật, cô nhìn thấy mộtchiếc kẹp tóc hình trái dâu tây!
Chiếc kẹp tóc có hình trái dâu tây nhỏ nhắn, tinh xảo, sáng lóng lánh giống hệt quả dâu tây trên chiếc dây buộc tóc trước đây anh đã tặng cô. Bách Thảo đặt nó lên lòng bàn tay, nín thở ngắm nhìn.
Đêm đó, khi gặp Sơ Nguyên sư hu ynh...
Thì ra, anh đã chú ý đến chiếc kẹp tóc trong tay cô.
***
Trở về võ quán, sau bữa tối, vẫn còn nửa tiếng mới đến giờ tập buổi tối. Tim Bách Thảo đập thình thịch, cô mang bộ võ phục mới đứng thử trước gương, cuối cùng mặt đỏ lựng, nhanh chóng thay bộ cũ, mặc bộ mới.
Con đường nhỏ sạch bóng dẫn tới căn nhà gỗ.
Ba năm nay, mặc dù căn nhà vẫn khóa cửa, nhưng hầu như ngày nào cô cũng quét dọn xung quanh. Con suối nhỏ trước nhà nước chảy lững lờ, cây đa cành lá rậm rạp nay càng thêm rậm rạp. Trong màn đêm bao trùm, ánh đèn trongcửa sổ lọt ra, thấy cửa không khóa, cô giơ tay nhưng lại ngập ngừng, hồi lâu vẫn không dám gõ.
"Soạch!"
Cánh cửa mở từ bên trong.
Sơ Nguyên mỉm cười nhìn, giơ tay vuốt tóc cô:
"Vừa rồi từ cửa sổ đã nhìn thấy em. Cửa không đóng, sao không biết vào mà lại đứng ngây ở đây?"
Giọng nói dịu êm đến thế.
Cổ họng Bách Thảo tắc nghẹn, một xúc cảm kỳ lạ làm mắt cô nhòe ướt, vội vã cúi đầu, không dám nói một câu.
"Để anh xem nào, bộ võ phục này vừa khéo.'' Sau khi vào phòng, Sơ Nguyên chăm chú ngắm nhìn cô, mỉm cười: "Vốn định mua luôn ở bên Mỹ mang về tặng em, nhưng không biết em đã cao lên bao nhiêu nên quyết định về nước mới mua. Vừa rồi thực tập bận quá, không có thời gian nên mới để đến hôm nay".
Bách Thảo người cứng đờ.
Trong lòng có bao điều muốn nói, nhưng đột miệng miệng cô cứng đờ, không biết nói gì.
"Hiểu Huỳnh bảo em đã lên đai đen, chúc mừng."
Xoa đầu cô, Sơ Nguyên cười, nói:
"Sao không nói gì? Hôm nay ở trung tâm cũng vậy, nhìn thấy anh là cúi đầu, anh có gì đáng sợ sao? Hay là anh đi xa lâu thế, em cảm thấy anh quá xa lạ, không muốn nói chuyện với anh?"
"Không phải thế!"
Bách Thảo vội nói.
"Em... em tưởng... Sơ Nguyên sư huynh đã quên em rồi..." Cô cúi đầu nhìn ngón chân mình.
…
"Anh còn nhớ không? Cô ấy là Thích Bách Thảo.."
Giọng Đình Nghi vang lên, cô ấy đứng sánh vai với Sơ Nguyên, hai người trông đẹp như tranh, như một đôi tiên đồng ngọc nữ trên bức bích họa. Cô ấy nhìn Bách Thảo, cười ngây ngất giới thiệu với anh:
"Anh đừng xem thường cô gái bé nhỏ năm xưa, ba năm nay…"
…
"Là Bách Thảo đã quên Sơ Nguyên sư huynh này mới đúng." Sơ Nguyên mỉm cười, nói tiếp: "Không thư từ, không email, anh gọi điện, em luôn không có nhà...".
Bách Thảo vội ngẩng đầu, lắp bắp:
"... Em không cố ý, em muốn viết thư nhưng tem đắt quá... em lại không có máy tính nên không gửi được email... thời gian tập của em quá nhiều nên thường xuyên không có ở phòng... Xin lỗi... Không phải em cố ý không nghe điện thoại… Em... em luôn nhớ tới Sơ Nguyên sư huynh..."
Cô càng nói càng áy náy, nắm chặt chiếc bút máy trong tay. Cuối cùng, cô dùng hết dũng khí, vươn thẳng tay về phía anh, mặt đỏ lựng, nói:
"Đây là quà sinh nhật em muốn tặng anh... nhưng... nhưng sinh nhật anh đã qua lâu rồi..."
Chiếc bút máy màu đen
Cầm hơi nănh tay.
Sơ Nguyên biết nhãn mác của nó, mặc dù đối với người khác cũng không quá đắt nhưng với Bách Thảo, đó là sự chi tiêu xa xỉ.
"Nào, để anh dùng thử xem."
Bơm mực vào ống, Sơ Nguyên rút một tờ giấy trắng, nghĩ một lát, anh viết…
Cỏ thảo nguyên xanh mướt,
Đông qua sắc úa tàn,
Hạ đến nắng cháy thiêu,
Xuân về lại biếc xanh.
"Ồ, rất tốt, viết rất trơn, lại đằm tay." Sơ Nguyên đóng nắp bút. "Chắc em đã rất mất công lựa chọn, đúng không?"
Mắt Bách Thảo sáng lên.
"Anh có thích không?"
"Sau này, anh sẽ luôn mang theo người, dùng để ghi bệnh án, ghi chép huấn luyện." Sơ Nguyên cầm chiếc bút, nụ cười như gió xuân: "Cảm ơn em, anh rất thích".
Gió đêm dịu nhẹ lọt qua cửa sổ.
Cây đa bên ngoài lá chạm lá xào xạc.
Mặt Bách Thảo đỏ ửng.
"Em... em cũng rất thích bộ võ phục, lại còn chiếc kẹp tóc... Cảm ơn Sơ Nguyên sư huynh."
Chiếc kẹp tóc?
Lúc đó, Bách Thảo nhìn đồng hồ trên tường, hít một hơi thật sâu, vội chạy về phía cửa, nhưng vừa nhấc chân đã lại ngoái đầucăng thẳng nhìn anh nói:
"Nêu hằng ngày em đến quét dọn quanh đây thì có làm phiến anh không?"
"Không!"
Ba năm trước, Sơ nguyên cũng trả lời cô như vậy.
***
Khi Bách Thảo chạy một mạch đến sân võ quán, các đệ tử đã tập trung xong, Nhược Bạch đang phổ biến nội dung tập luyện.
"Xin lỗi, em đến muộn."
Bách Thảo xấu hổ, cúi đầu rất thấp.
"Tập xong, chạy thêm một nghìn mét", Nhược Bạch nhìn bộ võ phục mới trên người cô, nói.
"Trở về hàng,"
"Rõ!"
Bách Thảo đứng vào hàng.
"Ôi, đẹp quá!" Bên trái, Hiểu Huỳnh tò mò ngắm trước ngắm sau Bách Thảo, không dám tin vào mắt mình, kinh ngạc reo lên khe khẽ: "Trời ơi, hàng hiệu!".
"Đây không chỉ là hàng hiệu, mà còn là hàng sản xuất số lượng có hạn!" Bên phải, A Nhân xuất thân nhà giàu nênrất sành các loại nhãn mác. "Các cậu thử đ oán xem bộ võ này bao nhiêu tiền?"
"Bao nhiêu?", Bình Bình đứng sau cũng châu đầu lại. A Nhân nói ra một con số.
"Trời!"
Bình Bình hét lên, Hiểu Huỳnh suýt ngất Bách Thảo hồ nghi.
"Làm gì vậy?", Nhược Bạch nghiêm giọng. Các cô gái im bặt không dám nói thêm nửa câu.
Sau khi phân nhóm bắt đầu tập luyện, mấy cô bạn lại tiếp tục bàn luận chủ đề bộ võ phục của Bách Thảo.
"Quả nhiên là người đẹp vì lụa, Bách Thảo mặc võ phục mới trông khác hẳn, đẹp hơn nhiều."
"Tóc cũng không thấy xấu nữa!"
"Ha ha, mình cảm thấy mặc dù Đình Nghi có rất nhiều võ phục, nhưng không bộ nào đẹp bằng bộ này của Bách Thảo!" Hiểu Huỳnh càng ngắm càng thấy đẹp, quả thực là không muốn rời mắt.
"Ấy, không ổn, võ phục đắt như thế, sao Bách Thảo có thể mua được?", A Nhân phát hiện ra vấn đề.
"Đúng thế!", Bình Bình phụ họa.
"Theo mình là có người tặng", Hiểu Huỳnh đảo mắt "Đúng không, Bách Thảo?"
Mặt Bách Thảo đõ bừng.
"Là ai? Là ai? Khai mau!", A Nhân và Bình Bình đồng thanh.
"Các cậu ngốc thế, chắc chắn là Nhược Bạch sư huynh." Hiểu Huỳnh cười hi hi, nói: "Nhất định là Nhược Bạch sư huynh thấy Bách Thảo chiến thắng Đình Nghi nên mới mua bộ võ phục mới thưởng cho Bách Thảo. Nói thật nhé, bộ võ phục cũ của Bách Thảo có thể vứt vào sọt rác được rồi!".
"Không đúng!", A Nhân và Bình Bình vừa tập vừa nói, "Nhược Bạch sư huynh cũng không có nhiều tiền, cứ coi muốn mua thì cũng không thể mua loại đắt tiền như vậy".
"Ấy", Hiểu huỳnh gật gật đầu, "đúng rồi…"
"Bốn em, sau buổi tập chạy thêm mười nghìn mét. "
Các cô gái giật mình, không biết Nhược Bạch đã đứng cạnh từ lúc nào, Bình Bình sợ hãi, làm rơi cả tấm bia.
Nhược Bạch cau mày nhìn Bách Thảo.
"Mặc bộ mới không dám ngã, cũng không dám ra chân, người phối hợp sẽ không dám đá lên người em. Đây là phòng tập, không phải là sàn diễn thời trang!"
Bách Thảo sợ hãi cúi đầu.
Đúng vậy, cô sợ làm bẩn, làm hỏng bộ đồ mới nên luôn không dám mạnh chân, mạnh tay.
Nhược Bạch lạnh lùng, nói như ra lệnh:
"Lập tức đi thay bộ cũ, không được mặc bộ mới."
Bách Thảo sửng người: "Nhưng…".
"Nhược Bạch sư huynh, bộ võ phục của Bách Thảo đã cũ quá rồi, quan trọng là nó đã ngắn, không vừa nữa, tay áo ngắn đến mấy phân, ống quần cùng ngắn", Hiểu Huỳnh bạo gan nói thẳng, "Anh không biết chứ, khi đi thi đấu, bao nhiêu người đã cười nhạo Bách Thảo".
Nhược Bạch lại liếc nhìn Bách Thảo.
Bách Thảo cúi đầu không nói.
"Lúc nào thi đấu hẵng hay, bây giờ là tập luyện, trước đây mặc được, bây giờ cũng mặc được."
Giọng anh vẫn lạnh nhạt: "Đi, đi thay bộ cũ".
"Rõ!", Bách Thảo khàn giọng trả lời.
* * *
Đêm hôm đó, Diệc Phong nằm trên giường say sưa đọc cuốn tiểu thuyết viễn tưởng, lúc đang ngáp đột nhiên kinh ngạc, miệng há to đến sái quai hàm.
"Nhược Bạch, cậu… cậu… cậu…"
Dưới ánh đèn, Nhược Bạch đang khâu từng đường kim mũi chỉ!
Thỉnh thoảng, quần áo bị đứt cúc hay tuột chỉ, việc đàn ông lóng ngóng khâu đính lại cũng không phải chuyện lạ, nhưng lúc này, Nhược Bạch lại vượt qua phạm vi "khâu đính", quả thật anh đang may quần áo.
Trên bàn viết có mấy miếng vải cắt rời.
Hình như cắt từ bộ đồ cũ nào đó.
Nhược Bạch cầm mảnh vải ướm lên bộ võ phục khác, ước lượng độ dài rộng, sau đó tỉ mân khâu ghép lại với một thái độ vô cùng nghiêm túc.
"Cậu điên rồi."
Diệc Phong lắc đầu thở dài, vừa đọc vừa thỉnh thoảngliếc nhìn Nhược Bạch đang cắm cúi khâu từng mũi. Điên rồi, đúng là điên thật rồi. Trời ơi! Diệc Phong suýt choáng khi thấy Nhược Bạch tháo miếng vải, khâu lại.
Đêm khuya.
Diệc Phong đang thiu thiu ngủ.
Tắt đèn trong phòng, Nhược Bạch vẫn kiên nhẫn ngồi khâu dưới ánh đèn bàn.
Sáng sớm hôm sau.
Trong tiếng véo von của bầy chim trên cây, Bách Thảo mở cửa phòng, thấy bộ võ phục cũ Nhược Bạch mang đi hôm qua đã được đặt ngay ngắn trước cửa phòng mình.
Tay áo và ống quần đã được nối dài.
Cô thử lên người.
Vừa vặn.
Đoạn nối thêm là miếng vải cùng màu, cùng chất liệu, đường khâu rất chắc chắn, đường nối hình như được là phẳng, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra dấu vết.
***
Thời tiết mỗi ngày một nóng, sắp nghỉ hè, kỳ thi cuối năm cũng sắp đến nên Nhược Bạch giảm bớt cường độ tập luyện của Bách Thảo để cô tập trung ôn thi. Chương trình lớp mười một rất quan trọng, giáo viên các bộ môn đều dạy trước nhiều nội dung của lớp mười hai. Nhìn đống bài tập cao ngất, Bách Thảo nhận ra mình đã bỏ lỡ khá nhiều bài vở.
"Mẹ nói, nếu kỳ thi này không lọt vào tốp hai mươi người đứng đầu thì dịp hè mình sẽ phải tham gia lớp học thêm, không được đi Hàn Quốc." Trong giờ tự học, Hiểu Huỳnh vừa vắt óc làm bài tập Hình học không gian vừa lẩm bấm như sắp khóc. "Hai mươi người đứng đầu lớp, mẹ thật biết nghĩ, đánh chết mình cũng không vào nổi tốp đó!"
Đang thầm học thuộc từ mới tiếng Anh, Bách Thảo nghĩ ngay đến những lời Nhược Bạch nói với mình sau khi kết thúc buổi tập sáng.
……
…
"Kỳ thi cuối năm, em nhất định phải lọt vào tốp mười, đứng đầu toàn khối"
Cô ngây người nhìn anh, thành tích tốt nhất của cô trước dây là trong tốp mười lăm. Thời gian này do phải tăng cường luyện tập cho cuộc đấu với Đình Nghi nên cô đã bị lỡ nhiều thời gian học bài.
"Có Làm được không?", Nhược Bạch cau mày.
" Vâng!"
Cô gật đầu, nhận lời.
"Còn nữa, thi đại học muốn học trường nào, chuyên ngành gì nên có phương hướng trước."
"Em vẫn chưa nghĩ đến...", cô do dự nói, "Nhược Bạch sư huynh, nếu... nếu em không thi đại học thì sao?".
"Không thi đại học, em định làm gì?", Nhược Bạch nghiêm giọng, "... Quét dọn vệ sinh cả đời sao? Hay là em định dựa vào Taekwondo để kiếm sống? Khoan chưa nói sắp tới em có giành được tư cách lập nghiệp trong giới Teakwondo hay không, nếu chẳng may bị thương, hoặc xảy ra chuyện bất trắc, không thể tiếp tục tập Teakwondo, em sẽ sinh sống thế nào? Em đã nghĩ đến nhưng điều đó chưa?".
Bách Thảo ngớ người.
"Mặc dù hiện nay em là tuyển thủ Taekwondo, nhưng đừng làm một con ếch dưới đáy giếng, không nên tự hạn chếbản thân. Học đại học không những có học vấn, có chuyên môn, quan trọng hơn là có văn hóa và tầm nhìn, sẽ trưởng thành đầy đủ hơn."
Nhìn cô, Nhược Bạch lạnh nhạt nói:
"Học phí có thể xin vay ngân hàng vốn hỗ trợ học tập, anh sẽ giúp em liên hệ chỗ làm thêm, cũng chuẩn bị cho em một số kinh phí sinh hoạt, điều em cần làm là thi đỗ vào trường đại học mình ưng nhất. "
Lòng cô rối loạn.
Đúng vậy, ngoài tập Teakwondo, điều cô lo lắng nhất là tiền học phí. Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn Nhược Bạch, những lời cảm kích không thể nói ra.
Nhưng cô vẫn còn một băn khoăn.
"Nhưng mà, sư huynh, không phải anh muốn em tham gia giải Teakwondo thế giới sao, hay là nên từ bỏ sớm đi."
…
……
"Khó quá." Hiểu Huỳnh nhăn nhó than thở, đẩy sách bài tập đến trước mặt cô, "Xem giúp đi, mình không giải được!"
"Ừ."
Định thần trở lại, Bách Thảo đọc đề bài rồi dùng bút chì vẽ hình bắt đầu làm.
"Ấy, thực ra mình thấy mẹ nói cũng có lý, mình tập Taekwondo chắc chắn cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, phải thi đại học mới có cơ hội. Thật ngưỡng mộ Đình Nghi, nhờ thành tích thi đấu tốt, được trường đại học có tiếng nhận thẳng vào học, hơn nữa nhà trường còn ưu tiên không hạn chế thời gian và số buổi lên lớp của chị ta để không ảnh hưởng đến thi đấu..."
Nói rồi, Hiểu Huýnh vui hẳn lên.
"Này, cậu cũng có thể như Đình Nghi trước đây, chi cần tham gia Cup thế giới, đoạt được thứ hạng, biết đâu cũng có thể được nhận thẳng vào trường đại học mà không phải thi cùng nên!"
Chiếc bút dừng lại trong tay Bách Thảo.
Lắc đầu, cô cảm thấy chuyện đó quá xa vời, vẫn nên thực tế hơn, dựa vào thực lực của mình để thi đại học.
"Bài này có thể làm thế này, trước tiên..."
Bách Thảo chìa tờ giấy nháp trước mặt Hiểu Huỳnh, bắt đầu giảng giải cách làm.
Bách Thảo không lo môn Toán, thành tích môn Toán của cô luôn rất tốt, tiếng Anh mặc dù cũng tạm được nhưng cũng không tốt lắm. Hiểu Huỳnh nhiêu lần cười cô, bảo làchắc do cô không hay nói nên tiếng Anh kém các môn khác.
"Để Nhược Bạch dạy cậu tiếng Anh, anh ấy học chuyên Anh, nghe nói là cao thủ trong khoa, năm nào cũng được học bổng." Hiểu Huỳnh đã nói không chỉ một lần.
Nhưng…
Trước mặt Nhược Bạch, cô hơi căng thẳng.
Trước mặt Sơ Nguyên có lúc cô cũng căng thẳng, nhưng cảm giác không giống nhau. Đối diện với Sơ Nguyên, cô căng thẳng, tim đập dữ đội còn đối diện với Nhược Bạch, cô luôn cảm thấy muốn làm tốt nhất, cố gắng để làm thật tốt những gì anh yêu cầu, nếu không làm được cô rất buồn và thất vọng.
Hơn nữa, gần đây Nhược Bạch rất bận.
Ngoài buổi tập sáng, tối và thời gian ở trung tâm huấn luyện, Bách Thảo hầu như không nhìn thấy anh, công việc ở cửa hàng ăn anh cũng không cho cô đi để cô chuyên tâm học bài một mình anh đảm nhiệm công việc của cả hai. Thỉnh thoảng, Diệc Phong lại nói, để dịch sách kiếm thêm tiền, dạo này đêm nào Nhược Bạch cũng thức rất khuya.
"Tập trung ôn thi, các việc khác khỏi lo. "
Có lần sau buổi tập, cô đuổi theo anh, nhưng Nhược Bạch dừng bước nói: "Tiếng Anh của em rất kém, anh đã nói với Sơ Nguyên, để anh ấy phụ đạo cho em, buổi tối em đến chỗ anh ấy học."
Buổi tối, trong căn nhà gỗ nhỏ.
Bách Thảo kinh ngạc nhìn thấy từng xấp đề thi tiếng Anh của những năm trước. Sơ Nguyên mỉm cười vừa giở xấp đề thi vừa nói: "Những đề thi này là do Nhược Bạch đưa đến, bảo anh đưa cho em làm, nhất định mỗi đề phải làm một lượt, làm hết tất cả các đề".
Những vì sao lấp lánh ngoài ô cửa.
Sơ Nguyên đọc sách chuyên ngành của mình.
Bách Thảo cúi đầu làm bài. Khả năng đọc hiểu của cô rất tốt, dịch xuôi cũng khá, nhưng dịch ngược lại không tốt lắm. Cô đang suy nghĩ lựa chọn từ thích hợp thì chợt nhận thấy chiêc bút máy anh đang viết chính là chiếc bút mình tặng.
Ngòi bút màu vâng lướt nhanh trên giấy.
Trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người.
Cuối cùng, cô cũng làm xong một đề. Sơ Nguyên nhìn đồng hồ, nhắc cô lần sau phải tăng tốc độ để còn thời gian mà chữa bài. Sau đó, anh xem kỹ từng phần, giảng lại cho cô những chỗ làm sai. Gió mùa hè thổi qua cửa sổ vào nhà, ôn hòa và trầm tĩnh như giọng nói của anh.
Mỗi tối, có đều đến căn nhà gỗ nhỏ để ôn bài.
Mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Sơ Nguyên, dần dần như trở lại tình cảnh ba năm trước. Chỉ có điều, thời gian cô gặp Nhược Bạch ít hơn. Về sau, ngay cả buổi tập sáng và tối cũng không thấy anh, trung tâm huấn luyện anh cũng không đến, cô hỏi huấn luyện viên Thẩm, Thẩm Ninh nói anh đã xin nghi phép nhưng không nói nguyên do.
Bách Thảo bắt đầu lo lắng.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không Nhược Bạch sư huynh sẽ không như vậy.
Cô đến gặp Dụ quán chủ, đi hỏi Diệc Phong, thậm chí hỏi Hiểu Huỳnh, hỏi các đệ tử khác, nhưng không ai có thể nói cho cô biết Nhược Bạch bị làm sao. Cô bồn chồn, thấp thỏm dù đã cố kìm chế, nhưng vẫn không thể nào tập trung vào bài vở như trước nữa.
Đến một hôm, Sơ Nguyên dùng di động ấn số điện thoại nói mấy câu, sau đó đưa máy cho cô:
"Nhược Bạch đấy."
Cô vội vàng áp điện thoại vào tai, căng thẳng hỏi:
''Nhược Bạch sư huynh, là anh sao?"
"Tìm anh có việc gì?"
"Không... không có..."
"Ngày kia đã thi rồi, phải không?"
"Vâng."
"Tranh thủ thời gian ôn tập", giọng anh ngập ngừng, "Anh không sao".
“…”
"Được rồi, đưa điện thoại cho Sơ Nguyên", Nhược Bạch ra lệnh.
Sơ Nguyên đến bên cửa sổ, tiếp tục nói chuyện với Nhược Bạch. Đang nói, anh nghiêng đầu, thấy nét mặt Bách Thảo đầy ngờ vực, đang lắng nghe cuộc đàm thoại của mình với Nhược Bạch, anh mỉm cười, cúp máy rồi quay sang nói với cô.
"Nhược Bạch vẫn lo cho kỳ thi cuối cấp của em, cậu ấy sợ thời gian luyện tập trước đó quá nhiều, em bị hổng một số kiến thức, anh đã nói với cậu ấy, em nhất định sẽ thi tốt để cậu ây yên tâm."
Cô căng thẳng nhìn anh, hỏi:
"Nhược Bạch đã xảy ra chuyện gì?"
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Anh đưa tay xoa đầu cô, tiếp tục: "Đừng lo, em cố gắng thi cho tốt, đừng để cậu ấy lo lắng là được rồi".
Hết chương 7. Mời các bạn đón đọc chương 8 .