Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 229 : Truân điền và buông rèm nhiếp chính
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvandan
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Lẩn trước gửi thư tới Lưu Phúc đã nói rất rõ ràng. Lý Mạnh trong bức thư tiếp theo cũng không thể sốt ruột thúc giục, dù sao là trưởng bối trong nhà, là chỗ dựa quan trường, làm việc phải chú ý chừng mực.
Nhưng Sơn Đông này Lý Mạnh luôn cảm thấy cách Liêu Đông quá gần. Bắc Trực Đãi lại là một nơi bằng phẳng, hiện giờ điều có thể làm là không ngừng làm bản thân trở nên hùng mạnh, hùng mạnh hơn nữa.
Những binh mã mới kiếm được vội vàng đưa tới Đăng Châu. Triệu Năng làm việc nghiêm túc cẩn thận những tân binh này mới ban đầu vẫn làm diêm đinh vũ trang, chỉnh đốn thật tốt đường muối của phủ Đăng Châu một lượt.
Lần chiêu binh này bắt đầu từ hạ tuần tháng hai, cứ chiêu mộ lúc được lúc không tới hơn ba nghìn người, tới trung tuần tháng ba chỉ đành ngừng lại.
Chiêu mộ được hơn ba nghìn người này. người xuất thân thổ phi. kỵ binh tới lựa chọn một lượt. Hoàng Bình tới lựa chọn một lượt, còn bại binh trải qua hai lần chắt lọc. đại đa số đưa vào ban hậu cần còn những con cháu thân sĩ địa chủ thì đều đưa vào diêm đinh vũ trang.
Nói ra thì vì những đám con cháu nhà giầu này càng có khả năng trở thành binh sĩ chính quy của Giao châu doanh hơn.
Lý Mạnh suất lĩnh binh mã đánh nhau sống chết ở trong địa phận Đăng Châu, nhưng ở Giao Châu. đổng tri mới nhậm chức Chu Dương lại tiến hành triển khai hành động truân điền một cách rầm rầm rộ rộ.
Vì người bản địa không thể làm quan bản địa, nên khi Chu Dương làm đồng tri. trên công văn xuất thân có thay đổi nho nhỏ. nhưng chuyện vi phạm quy củ này ở Giao châu dĩ nhiên là oanh động vô cùng.
Cử nhân Chu Dương kết giao thân mật với tham tướng Lý Mạnh, thậm chí còn bị nhiều sĩ tử đọc sách lên án khinh bỉ. cho rằng y không có phong thái của kẻ sĩ. nhưng hiện giờ một cử nhân lại làm một đồng tri thực sự. hơn nữa còn là làm quan bản địa.
Mọi người ghen n là một phương diện, lập tức cũng hiểu là phải chọn phe phái như thế nào rồi.
cổ nhân truân điền đều là bởi vì thiên tai. có lượng lớn đất hoang vô chủ. còn Sơn Đông truân điền, Tuy nó có thiên tai xảy ra liên tục. nhưng đất hoang lại không nhiều, vì đại bộ phận bị địa chủ mua rồi, cái gọi là thôn tính chính là thế.
Trước kia một huyện một trấn đều có mấy người, mấy chục người thân sĩ địa chủ. nhưng bởi vì mấy năm qua thiên tai loạn lạc. số lượng địa chủ thân sĩ phía bắc phủ Lai Châu và phủ Đăng Châu đều giảm mạnh, ngoại trừ những địa chủ thân sĩ ở xung quanh thành trì lớn ra, thì đất đại ở địa phương khác đều được tập trung cả lại.
Lý Mạnh truân điền chính là thu được đất đai trong tay những người này. phương pháp thu đất có hai cái. một là mua. hai là hợp doanh.
Những địa chủ kia mặc dù có rất nhiều đất đai, nhưng nhân lực ở trong tay căn bản không đủ để trồng trọt nhiều đất như vậy. mà chiêu mộ những nạn dân và dân lưu lạc kia tới để trồng trọt thì còn phải bỏ vào trước rất nhiều tiền tài và vật tư. chẳng ai muốn làm chuyện mua bán lỗ vốn này, cho nên rất nhiều đồng ruộng bị bỏ hoang, chỉ đợi cho giá đất tăng lên rồi bán đi kiếm tiền.
Nếu như đã không có được quá nhiều lợi nhuận, thì Lý Mạnh tới mua những địa chủ kia cũng chẳng có nhiều ý kiến phản đối lắm. bất quá Chu đồng tri trước đó đã nói rõ. chúng ta nhẹ nhàng nhã nhặn tới nói chuyện mua bán với đối phương, khẳng định đều sẽ được đồng ý.
Thử nghĩ mà xem, một người hòa nhã tới mua đất của ngươi, thái độ hết sức khách khí. nhưng sau lưng người mua đi theo một đám người hung hãn lăm lăm đao thương gậy gộc thì ngươi có bán hay không?
Quả nhiên. Chu cử nhân dùng giá “hết sức công bằng" mua được rất nhiều ruộng đất. Ruộng của phủ Lai Châu, phủ Thanh Châu, phủ Đăng Châu đều được thu gom lại. những số ruộng đất này gần như có thể nối liên với nhau thành một vùng, đương nhiên là những vùng đất cách ở giữa thế nào chẳng thể ôn hòa nhã nhặn đi hỏi mua.
Dưới sự vận hành và thao tác của Ninh sư gia và Hầu Sơn, thương hội Trịnh gia của Bát Mân thay thế trung chuyển, rất nhiều lương thực, giống lương thực và công cụ thông qua đường biển vận chuyển tới Giao Châu, công việc này không những ném toàn bộ số bạc buôn lậu muối vào. hơn nữa còn bỏ thêm vào một phân.
Thời gian trước đó sấm doanh tới vay năm vạn lượng bạc. Sơn Đông lại bởi vì thiên tai dân sinh khốn khó. thu nhập do buôn lậu muối cũng giảm mạnh.
Truân điền, chiêu binh, luyện binh đều là những chuyện tiêu hao cực lớn. tình hình kinh tế của Lý Mạnh khẩn trương vô cùng, đã bắt đầu dùng vào của gia bảo rồi.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Năm ngoái sau đại hạn hán. rất nhiều người không chống chịu được qua mùa đông, còn có rất nhiều người vượt qua được nhưng lại không có lượng thực mà ăn, không còn gì để sống tiếp, trước mắt chỉ còn thảm cảnh chờ chết thôi.
Một phương diện. Văn Hương giáo. Di Lặc giáo ở địa phương thừa cơ gia sức xúi bẩy. một phương diện khác là ba phủ này có rất nhiều điền trang chiêu mộ tá điền, chuyện này quan phủ cũng ra sức ủng hộ.
Kho lương Thường Bình sớm đã vét tới đáy rồi. lương thực ở phương nam đại bộ phận tiếp tế cho kinh sư và các lộ binh mã triễu trừ phỉ tặc. phía Sơn Đông được phân chia rất ít. hơn nữa số ít này cũng ưu tiên phân chia cho hệ thống quân trấn thủ và quan lại.
Cũng có người mở cửa điền trang chiêu mộ nạn dân. cho dù hơi muộn một chút, nhưng có còn hơn không.
Cũng vào đầu tháng ba. sau khi trải qua Tuyên truyền của nhân viên chuyên môn ở các nơi. rất nhiều dân lưu lạc không đất đai bắt đầu di chuyển về ba phủ Đăng. Lai. Thanh.
Quan phủ địa phương như đối diện với đại địch, chỉ sợ lưu dân tụ tập lại với nhau, có kẻ sẽ thừa cơ làm loạn.
Bất quá ba phủ này đều do binh mã của Giao châu doanh trấn thủ. binh hùng tướng mạnh, giám thị chặt chẽ. cũng không cần lo lắng có người làm loạn.
Vào trung tuần tháng ba. tính cả số người đang tới, thì có khoáng hơn năm vạn người, đại bộ phận được an bài vào trong những chiếc lều đơn giản ở điền trang, đang tiến hành các công tác cày bừa vụ xuân.
Nhưng lưu dân này hiện giờ thuần túy là tiêu hao lương thực, bất quá Lý Mạnh không hề để ý chút nào tới chuyện tiêu hao này, thông qua các con đường khác nhau mua lương thực, May mà Lý Mạnh có đường biển, nếu không đúng là vì nguồn lương thực mà đau đầu.
Phương pháp hợp doanh thì phần lớn tiến hành ở phủ Duyệt Châu, do Khổng Tam Đức ra mặt mua rất nhiều đất đai ở phủ Đông Xương và phủ Duyệt Châu, rồi chiêu mộ lưu dân trồng trọt, thu hoạch đồng ruộng Khổng Hữu Đức được bảy phần. Lý Mạnh được ba phần, nhưng nhân khẩu hoàn toàn thuộc về Lý Mạnh chi phối.
Đối với lưu dân và nạn dân phải khổ cực một năm, truân điền cho bọn họ hi vọng sống sót, chỉ cần nguyện ý tới điền trang cày cấy. là sẽ được khẩu phần lương sống tạm. sẽ có công cụ làm nông và gia súc cầy ruộng phát tới tận tay. trước khi có thu hoạch cũng không cần lo lắng vấn đề cái ăn.
Thoạt nhìn, đây đúng là một hành động vô cùng từ thiện, làm những thiện nhân, chùa miếu gì đó đều không thể so được, nhưng mà ‘Việc thiện” này cũng có điều kiện tàn khốc, người không có trâu cày. thu hoạch bị rút đi năm phần, người cung cấp trâu cày thu hoạch rút đi sáu phân, số lương thực còn lại cũng chỉ đủ đảm bảo nhu cầu sinh tồn cơ bản.
Hơn nữa phàm là người người tới điền trang tham gia nông điền, đều phái ký khế ước trước sự công chứng của người do quan phủ phái xuống, cả đời làm nô bộc cho chủ nhân điền trang, hơn nữa đời đời kiếp kiếp đều như thế. đời sau của bọn họ cũng là nô bộc cho chủ nhân điền trang.
Rất nhiều người vốn tự canh tác. thậm chí là những tiểu địa chủ. nhưng thoáng một cái đã đánh mất thân phận tự do. trở thành nô bộc không có chút tôn nghiêm nào.
điều kiện rất hà khắc, nhưng sinh tử ở trước mắt, những điều này không là cái gì nữa. ít nhất cày cấy trên những điền trang này còn có thể sống được, có thể tránh bị thổ phỉ quấy nhiễu và nha dịch quan phủ chèn ép. chết tốt chẳng bằng sống tệ.
Hơn năm nghìn người, nhân số không được tính là nhiều lắm, đa phần thì còn đang chờ đợi. thâm chí năm nay mùa màng có thể tốt hơn năm ngoái hay không, như vậy được vài năm cũng sẽ trở lại bình thường.
Đối với hơn năm vạn người vì chính trị mới chiêu mộ tới truân điền, đồng tri Chu Dương trong lòng có chút không hài lòng, mấy lần tỏ ý áy náy trước mặt Lý Mạnh..
Nhưng Lý Mạnh nói không sao cả. bọn họ truân điền không chỉ làm một năm, khẳng định còn tiếp tục làm nữa. mới có một tháng đã được năm vạn tin rằng tương lai sẽ ngày càng có nhiều người tới hơn.
Bất quá trong lòng Lý Mạnh thực tế khá hài lòng với hơn năm vạn người này. trải qua một năm thiên tai, người có thể sống qua được mùa đông vừa rồi đều là nhưng nam nữ thân thể khỏe mạnh. còn về những người già yếu thì đã bị trời đông giá rét và cái đói đào thải không thương xót rồi. hơn năm vạn người này cộng lại có hơn hai vạn hộ. mà hai vạn hộ bình thường có gần mười vạn nhân khẩu.
Những người chết đi kia là thảm kịch chốn nhân gian, nhưng khi tổng hợp ở Giao châu doanh, nó chẳng qua chỉ là một con số lạnh lẽo mà thôi.
Tiền bạc eo hẹp thì eo hẹp. nhưng chỗ dùng tiền thì không thấy thiếu chút nào. kinh sư. phủ Tế Nam còn cả phía bên Nam Kinh tiền bạc cứ chảy đi như nước.
Tuy nói đánh bại được những kẻ có toan tính khác với mình ở năm tỉnh, nhưng lại không được sự đồng thuận của huyện quan những phủ huyện đó. nên những thứ có được chăng qua cũng chỉ là thỏa thuận ngầm mà thôi.
Thế nào cũng phải có được danh nghĩa bên ngoài mới tốt. nhưng cả tỉnh Sơn Đông, tổng trấn chỉ có địa bàn phủ Tế Ninh, mà tham tướng lại khống chế năm phủ, thực sự là có chút quái dị. làm cho người ta có cảm giác đầu đuôi lẫn lộn.
Nhưng Đại Minh ngày nay chuyện quái dị nhiều lắm rồi. chuyện ở Sơn Đông có là gì. Lý Mạnh ở phía dưới làm việc trước, bên trên mới gửi văn bản rõ ràng xuống, thế là mọi sự đại cát.
Bên trong nội trạch của Lý Mạnh, hiện giờ lại có chút tình huống quái dị, hai cô gái Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị không còn ở trong trạch viện tự kiếm niềm vui, mà chủ động giúp Mộc Vân Dao công văn báo cáo. cùng với các loại văn thư tình báo mà Hầu Sơn và Hoàng Bình một trong tối một ngoài sáng mang về.
Hầu Sơn là là thương đội đi khắp các tỉnh, còn Hoàng Bình thì thông qua con đường buôn lậu muối, chiêu mộ người trong Giang hồ. hai người một sáng một sối. dần dần triển khai một mạng lưới tình báo ở Sơn Đông.
Những kẻ buôn lậu muối và người trong Giang hồ đương nhiên chẳng thể nói gì tới trình độ văn hóa, nhưng bằng vào lời truyền miệng khẳng định sẽ hoàn toàn thay đổi. hiện giờ đang dần dần hình thành một chế độ như thế này. những chuyện bình thường đều do phòng sổ sách công văn sao chép thành thư tín đưa trở về Giao Châu, nếu như có tình huống trọng đại, những người này sẽ tới cửa hàng nào đó ở Giao châu mua một loại đồ gì đó. sẽ được chướng quầy mời vào phòng trong.
Phòng trong buông rèm xuống, trên rèm có chuông, người báo cáo ngồi xoay lưng lại với rèm cửa, chuông vang lên. thì bắt đầu kê lại sự việc muốn báo cáo. sau khi báo cáo xong, chuông vang lên thì ra khỏi cửa.
người ngồi sau rèm chính là ba cô gái cố Hoành Ba. Mộc Văn Dao và Liễu Như Thị, những nội dung ghi chép được sẽ bất kể ngày đêm truyền tới tay Lý Mạnh, đọc xong ký tên cho vào lưu trữ.
Tin tức mới nhất là, sấm Doanh ở Thiểm Tây từng bước rút lui, Tôn Truyền Đình và Hồng Thừa Trù suất lĩnh quan quân bám sát không buông, thiên hạ đều nói. phản tặc sắp bị diệt tới nơi...