Chín giờ đêm. Con đường lên dốc cao, càng nhỏ dần. hàng cây ở hai bên như gần lại. Tay lái của Tâm vững và quen đường lắm mới có thể lái được lên khúc đường này? Một chập sau, xe vào một khu đất trống và khá bằng phẳng. Tâm ngừng xe lại. Chúng tôi mở cửa bước ra ngoài. Trên cao, thực thoáng. Tâm kéo tay tôi ra đứng bên mép hàng rào nhìn xuống phía dưới thung lũng. Dưới kia, ánh đèn rực rỡ, tôi có cảm tưởng như một mâm kim cương. Bên mặt là vùng Milpitas, ở giữa là San Jose, qua bên trái chắc là Cupertino và xa hơn là vùng kỹ nghệ điện tử Sunnyvale …
Tâm đưa tay chỉ xuống phía dưới, giọng giảng giải như đang đứng trên bục gỗ trong một lớp học:
Tính Tâm vẫn muốn nói những chuyện phô trương như vậy …. Tiếp theo là một lô thống kê mà Tâm đọc được ở đâu đó, trong sách vở hay báo chí để chứng minh những nhận định ‘‘sâu xa’’ của mình. Tôi đứng nhìn xuống thung kũng kia, nghĩ rất mông lung về cái lá bùa mới nhận được mấy bữa nay… Ông bạn già tù trong trại cải tạo đã được thả về … và mới gửi sang cái lá bùa mà ông hứa hồi trước. Tôi nhớ đến cái chết của một người bạn năm nào … mắt bị móc, tim bị nổ tung …
Truyện tưởng như là hoang đường, nhưng không ngờ ông ấy gửi lá bùa sang cho tôi thật. Lá bùa hiện đang nằm trong túi áo. Trong khi Tâm đang thao thao bất tuyệt thì tôi lén lấy nó ra nắm chặt nơi tay.
‘‘Cậu sẽ thấy nơi nào ánh đèn trở nên tím ngắt, nơi đó có ‘nó’ cư ngụ đấy …’’
Tôi từ từ xiết chặt lá bùa trong tay … mắt dõi nhìn xuống thung lũng … Định thần một lúc, tôi ngạc nhiên hết sức vì ở một nơi nào đó, có ánh sáng tím ngắt nhoáng lên … nhoáng lên như những làn chớp rồi tắt. Thế ra câu chuyện là thực … Vài tháng trước, đi một đám ma người quen, tôi ngạc nhiên khi thấy người chết đeo kính dâm … Tôi không tiện hỏi. Có lúc đã nghi… nhưng không chắc lắm nên bỏ qua. Không ngờ bây giờ, nghĩ lại, thì chắc đó là một trường hợp … như anh bạn trong trại cải tạo.
Cất lá bùa trong túi, trong long hết sức thắc mắc. Tôi giục Tâm ra về .
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không sao ngủ được. Thì ra, thung lũng này đã bị một thứ ma trùng này xâm nhập. Rồi đây, biết bao nhiêu người sẽ bị hại. Theo lời dặn, tôi chỉ cần nắm lá bùa trong tay phải, đưa tay trái bắt tay trái của kẻ khác, nếu cảm thấy có một luồng điện nhè nhẹ chạy qua thì là “chính hắn” rồi … Sỡ dĩ phải nắm tay trái vì lúc đó, theo như ông già cho biết, ngực trái của con ma sẽ hiện ra một nốt son nhỏ, là chỗ tích tụ cái tinh chất “ma” của nó khiến đủ sức phát ra luồng điện lạ … để ta có thể cảm nhận được…
Tôi định bụng sẽ làm một cuộc điều tra toàn diện xem những đứa nào là Ma ở cái thung lũng này … để trừ hại cho đời. Tôi vào sở làm ngồi bên các đồng nghiệp, mắt cứ lắm lét nhìn họ, lòng thắc mắc không biết trong số này, ai là Ma đây … Cả những người thân nữa, nếu tôi khám phá ra họ là Ma thì tôi sẽ phải đối phó ra sao chứ? Tôi lưỡng lự suốt buổi để rồi chẳng lấy lá bùa ra thử một lần nào cả. “Chính con ma cũng không biết nó là Ma …”
Mùa Halloween vừa rồi, báo chí địa phương réo lên vì một nhận định binh vực cho ma cà rồng của một nhà khoa học Mỹ… Đã có những bài báo tố giác một số người là ma cà rồng… Nhưng cũng chỉ tố giác suông thôi, chưa ai đã nắm được bằng chứng thật sự. Người ta nghi ngờ lẫn nhau … Tố cáo nhau. Có khi chính những con ma lại to mồm hơn ai hết. Nhưng chắc chắn, tuyệt nhiên chưa có ai có một lá bùa như tôi đang có trong tay.
Sinh ngừng nói, nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi:
Tôi cười khỏa lấp:
Sinh khẽ lắc đầu, nhìn xuống ly cà phê đen:
Sinh liếc xéo tôi làm tôi giật mình kinh hãi … Tôi có dám để cho Sinh thử không? Nếu tôi bị khám phá là Ma thì sao đây?
Giọng Sinh thấp xuống:
Nhìn đồng hồ treo trên tường của quán cà phê: bốn giờ rồi. Tôi chợt nhớ tới buổi Văn Nghệ Tuyển Lựa Ca Sĩ của một anh bạn, vội bảo Sinh:
Sinh uể oải trả lời:
Sinh lấy trong túi ra một miếng giấy rơm màu vàng. Tôi đỡ lấy, mở ra xem, chỉ thấy những nét mực tầu ngòng ngòeo vô trật tự.
Sinh nhìn tôi:
Tính tò mò nổi lên, tôi cười:
Tôi cầm lá bùa với một cảm giác bâng khuâng lạ lùng … Có thực tờ giấy này có thể giúp tôi khám phá ra Ai Là Ma chăng? Để chốc nữa vào trong phòng trà mình thử xem sao …
Chúng tôi rời quán cà phê, lên xe lái về phía đường Coleman, hướng Bắc của San Jose.
Buổi Đại Nhạc Hội thực thành công. Không còn một ghế trống. Khách mộ điệu còn phải đứng đầy hành lang vì hết chỗ. Tôi hăm hở đi tìm những người quen biết … những tên tôi nghi ngờ … rồi đến những bạn thân … đến vợ con tôi đang ngồi say sưa nghe hát ở một chiếc bàn gần sân khấu. Nhiều lần đã nắm lá bùa trong tay …đã giơ tay trái ra để bắt, nhưng cuối cùng tôi đều rút nhanh tay lại:
Lời Sinh cứ vang lên bên tai … tôi lại cất lá bùa vào túi …
Chương trình được nửa chừng thì ông trưởng ban tổ chức kéo tôi ra ngoài:
Bỗng nghĩ tới lá bùa, tôi vui vẻ, sốt sắng:
Người nữ danh ca mặc toàn đồ đen, nhanh nhẹn bước vào xe, A thì ra là nàng này … Tôi đã từng thấy nàng hồi xa xưa khi còn ở Saigon, ngày nàng còn bé tí teo … và chỉ hát tân nhạc trong đoàn cải lương … Bây giờ thì khỏi nói … đẹp và nổi tiếng nhất nước rồi. Chúng tôi trao đổi những lời rất ngắn và gọn. Lá bùa đã bí mật nằm trong lòng bàn tay phải …
Tôi hỏi cho có chuyện để làm quen. Nàng trả lời rất dễ thương:
Xạo … Tôi đang nghi ngờ cô nàng là Ma… Nhất là…Tôi hỏi:
Thực dễ mến … Tôi nhìn xéo khuôn mặt kiều mị của nàng …Tới lúc từ biệt, tôi mà đưa tay ra bắt chắc chắn người thiếu nữ sẽ không từ chối. Và lúc đó nếu nàng là Ma … vết son sẽ hiện trên ngực trái trắng muốt kia, luồng điện chạy sang tôi … Rồi sao đây? Tôi sẽ tìm cách tiêu diệt nàng chăng … Tôi phân vân quá …để những loại Ma này thì chỉ có nước chết cả đám… Tôi lại lén liếc sang cô danh ca … khi xe đang từ từ vào trong parking lot của phi trường.
Nàng dịu dàng, thân tình quá. Tôi tần ngần … đang định giơ tay trái ra … nhưng rồi lại thôi.
Tôi thực không nỡ làm cái việc khuất tất …để điều tra nàng, nên vội nói:
Nói xong, tôi quay gót như muốn chạy trốn.
Về tới phòng trà … chương trình đang tới hồi hấp dẫn. Tôi tìm Sinh, vội trả lại lá bùa.
Sinh hỏi nhanh:
Thì ra, chúng tôi đều là những kẻ quá nhiều tình cảm … rồi đây … có ngày sẽ chết vì cái yếu đuối này ….
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !