Tiên Hồi - 仙徊
Tác giả: Địch Ốc
Chương 36: Đồng hương
Dịch: A Bư
Biên: Linus
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ngoài dự đoán của hai người, bên trong thư viện vẫn còn ba tên học sinh đang làm thủ tục nhập học. Vận khí của hai người cũng không tệ, gặp được một học sinh bên ngoài học đường, nói chuyện vài ba câu té ra lại là đồng hương huyện Tĩnh Hải.
Người này tên là Tôn Diệp, tính cách khá nhiệt tình, hắn chủ động giới thiệu sơ qua tình hình cho hai người Dương Mạnh biết.
"Trong năm phủ ở phía nam, thư viện Hải Thiên là nổi tiếng nhất với danh xưng Tam đa (ba cái nhiều), chính là với số lượng sách nhiều nhất, số lượng học sinh và số lượng cử nhân cũng nhiều nhất. Có điều thật ra thư viện này có Tứ đa lận!"
"Cái nhiều thứ tư là gì?" Dương Vân cảm thấy hứng thú bèn hỏi.
"Thu tiền quá nhiều...! ! ! Học phí ở đây nộp theo tháng, tính ra cũng không nhiều lắm so với những thư viện thu theo quý, theo năm. Nhưng ở trong thư viện này muốn cái gì cũng phải có tiền. Ví như: giấy, mực, dầu thắp... đều phải bỏ tiền túi ra mua. Cơm thì khó nuốt, muốn ăn ngon hơn thì phải thêm tiền... Với lại tàng thư lâu không cho mượn sách về nhà, ban ngày học tại giảng đường, ban đêm muốn đi đọc sách phải mua nến. Thỉnh thoảng cũng có học giả nổi tiếng đến đây dạy học, có điều muốn tham gia thì phải tốn phí báo danh." Tôn Diệp kể khổ.
"Không phải vậy chứ!!!" Mạnh Siêu lộ vẻ kinh hãi, thư viện này quả là biết cách làm tiền.
Dương Vân thì lại mừng thầm, sách nhiều là được... thư viện này rất thích hợp với mình. Uhm... ở đây chừng một tháng có lẽ sẽ đọc xong số sách có trong thư viện. Năm lượng bạc đổi lấy một lầu đầy sách... thật quá lời đi chứ.
"Đúng rồi, tại sao lại có ba cái học đường ở đây?"
Tôn Diệp đáp: "Bởi vì số lượng học sinh quá nhiều, hơn nữa một tháng mới nộp học phí một lần, một chỗ không đủ mới phải lập ra ba cái. Gian trung tâm là nơi giảng những điều căn bản, tuy nội dung của mỗi tháng khá giống nhau nhưng rất thích hợp với những người mới như hai vị. Học đường kia là nơi nhiều học sinh nhất, truyền thụ những điều sâu xa hơn nhưng cũng khá là lộn xộn, nếu vận khí tốt có thể học được những điều tâm đắc. Còn cái cuối cùng kia..." Tôn Diệp bĩu môi, "Hai vị không cần phải tới đó."
"Tại sao?"
"Học đường kia có thu thêm phí, tuy có mời danh sư đến giảng nhưng những kẻ đến nghe lại vàng thau lẫn lộn, học sinh bên trong đa phần là kẻ giàu sang không có lý tưởng, chỉ cần bỏ tiền đều có thể đến nghe giảng, thậm chí con nít cũng được vào. Lão sư thì cũng chẳng tâm huyết, học được cái gì thì học."
Dương Vân cùng Mạnh Siêu cảm thán một phen, sau đó mời Tôn Diệp cùng ăn cơm trưa rồi cùng vào gian học đường căn bản kia.
Ngồi trên là một lão giả tóc bạc râu dài, thấy có người tiến vào cũng không thèm quản mà tập trung "phun mưa xuân" khắp nơi.
Giảng đường có hơn hai mươi học sinh, hầu hết đều là người mới nên rất chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng còn lấy giấy bút ra ghi chép.
Cả đám tùy tiện tìm hai chỗ ngồi nghe lão giả giảng bài. Nghe được vài phần Dương Vân liền âm thầm gật đầu, thư viện Hải Thiên quả xứng với danh tiếng bên ngoài, lão sư giảng bài mạch lạc dễ hiểu, tuy chỉ nói những điều đơn giản nhưng cũng có trợ giúp nhất định cho việc học.
Có điều nếu chỉ vậy thì chưa đủ, đơn cử như khóa học này chủ yếu dành cho tú tài, nói cách khác, nhiều lắm thì khóa học này chỉ thăng cấp cho tú tài từ cấp thấp lên cấp cao mà thôi, nếu muốn đột phá tới cử nhân thì... còn kém xa lắm!
Kiếp trước của hắn đang ở cảnh giới này, sau khi thi trượt mới cảm nhận được sự chênh lệch. Nhưng kinh tế trong nhà không đủ để hắn thi thêm lần nữa cho nên Dương Vân mới bỏ ý nghĩ thi lại.
"Điều ta truyền thụ đều là lời của thánh nhân đã trải qua đại đạo, các ngươi hãy trở về suy ngẫm thật tốt... Nếu có thể lĩnh ngộ thì cho dù thi rớt, nó cũng có thể giúp các ngươi sử dụng cả đời..." Lão giả bắt đầu tổng kết lại.
Dương Vân vừa nghe được 2 chữ "thi rớt", hắn chợt nhớ tới Tôn Diệp.
truyện copy từ tunghoanh.com
Tại lần khoa cử kiếp trước, người đứng đầu bảng ở Phượng Minh Phủ là Thái Bạch Hoa đến từ Tĩnh Hải huyện, còn cuối bảng chính là Tôn Diệp. Hai cái tên một đầu một đuôi cùng đến từ Tĩnh Hải càng gây nên sự chú ý (1), lúc ấy còn có người hô to Tôn Sơn tái thế (2).
Hắn cười cười, thu lại suy nghĩ.
"Khóa học này không có gì cần thiết, có lẽ nên đến nghe khóa học cao cấp kia một chút một chút, thời gian còn lại tới Tàng thư lâu đọc sách thì hơn..." Dương Vân thầm nghĩ, bản thân hắn có kinh nghiệm lịch duyệt của hai kiếp, có thức hải cùng thần thông nhìn là nhớ, những thứ cơ bản này quả thật không phải... học.
Nghe xong khóa, hắn liền đi tìm Tôn Diệp, hai người nói nói cười cười rồi tìm chỗ ăn cơm.
Phòng ăn của thư viện đã được Tôn Diệp giới thiệu nên lúc đi ngang qua, Dương Vân tò mò liếc qua một chút, quả thật là vô cùng thê thảm, nhiều học sinh ăn cơm mà mày chau mặt ủ." (Bư: ăn cơm mà cứ như ăn. . . >" <)
Dương Vân quyết định từ nay về sau không bao giờ ăn ở chỗ này, vì hắn tu luyện Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết nên sức ăn tốt hơn người thường, có điều cũng vì thế mà khẩu vị cũng kén hơn, nếu thức ăn không ngon hắn cũng chẳng muốn động đũa.
Bên ngoài thư viện cũng có một dãy những quán cơm nhỏ, theo lời Tôn Diệp thì đều là đất mà thư viện cho thuê, giá tiền ở đây cũng mắc hơn trong thư viện ba phần.
Dương Vân điên cuồng gọi đồ ăn cùng rượu ngon khiến Tô Diệp trợn mắt há mồm, liên tục nhắc nhở hắn "Đừng gọi nữa! Nhiều quá ăn không hết đâu...!"
Mãi cho đến khi rượu và thức ăn được đem lên, Tôn Diệp mới biết không phải vì sĩ diện với mình mà thật sự là Dương Vân có thể ăn hết đống đó. Thật không tài nào hiểu được cái cơ thể gầy gò ấy sao lại có thể chứa nhiều đồ ăn đến thế nhỉ?
Đã có tấm gương là Dương Vân nên Tôn Diệp cũng không khách khí nữa. Gia cảnh của hắn cũng chỉ thuộc tầm trung lưu, để đến thư viện Hải Thiên học tập đã có phần miễn cưỡng, hắn cũng đã nếm qua thức ăn trong nhà ăn của thư viện, vì vậy không trách hắn lại mất hảo cảm như vậy. Hắn lập tức xuất chiêu "tay bốc hàm nhai" tỷ thí với Dương Vân, trong ba người không ngờ kẻ lưng hùm vai gấu như Mạnh Siêu lại ăn ít nhất.
Sau một bữa rượu thịt no nê, ba gã đồng hương lập tức xưng huynh gọi đệ. Tôn Diệp vừa xoa xoa cái bụng tròn vo vừa vỗ ngực đảm bảo, nếu học đường cao cấp có truyền thụ điều gì mới nhất định sẽ lập tức cho Dương Vân và Mạnh Siêu biết.
"Đúng rồi! Hai huynh trưởng đã có tên tự (3) chưa?" Tôn Diệp đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi.
"Ta chưa có! Còn lão Mạnh thì sao?"
"Ta cũng không có."
Người đọc sách thường lấy tên tự để thuận tiện trong việc xưng hô, có điều người đời cho rằng tên tự liên quan đến số mệnh, vì vậy không thể đặt bừa được mà phải do sư trưởng ban tặng.
Dương Vân và Mạnh Siêu đều xuất thân từ nơi sơn dã, đương nhiên chẳng ai có tên tự.
"Vậy thì may! Hai người có nhìn thấy cái đình trên núi kia không? Đấy chính là Tế Phong Đình nổi tiếng đó."
"Tế Phong Đình?"
"Đúng vậy! Hai người chưa từng nghe qua sao??
"Không hề."
Tôn Diệp lập tức hăng hái giảng giải cho hai người.
"Cái đình này có lai lịch rất lớn, nghe nói đình này có trước cả thư viện Hải Thiên, trong đình có một nơi để thỉnh tiên xin chữ (4) cũ nát không ai thèm quan tâm. Năm đó Từ Văn Tương Công đang đọc sách trong đình thì đột nhiên cao hứng muốn đặt một cái tên tự cho mình, ông nghĩ ra mười mấy cái tự nhưng không hài lòng với cái nào, vì thế liền thỉnh tiên xin quẻ, cuối cùng được một cái tự, hai ngươi biết đó là gì không?"
"Hải Thiên?"
"Không sai, sau khi xin được tự này Từ Công liền đổi vận, liên tục thi đỗ, về sau học rộng tài cao, được vào triều làm quan lớn, danh tiếng nổi như cồn. Cuối đời ông hồi hương rồi lập ra thư viện Hải Thiên này, đặt Tế Phong Đình ở bên trong thư viện, phàm là học sinh không có tên tự đều muốn đến đó xin chữ."
"Vậy tên tự của Tôn huynh là từ đó mà ra sao?" Mạnh Siêu liền hỏi.
"Đúng vậy! Hôm qua mới tới xin được hai chữ Sơn Cử." Tôn Diệp có vẻ rất hài lòng với tên tự này.
Dương Vân hơi động lòng, chuyện thỉnh tiên xin tự này cũng có chút ý tứ à nha.
Tôn Diệp thông báo chiều nay học đường chẳng có gì lý thú nên Dương Vân và Mạnh Siêu quyết định đến Tế Phong Đình một chuyến.
Theo con đường nhỏ dọc sườn núi kéo dài lên tới đỉnh, gió biển mơn man, ngắm nhìn mây trắng biển xanh nhất thời khiến người ta cảm thấy bao la.
Còn chưa tới đình đã nghe thấy tiếng chuông gió trong trẻo vang lên không ngừng, những âm thanh đinh đinh đang đang như thấm vào lòng người.
Cái đình thoạt nhìn cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, xem ra có người thường xuyên đến quét dọn. Trên nóc đình có vài cành cây đang bị gió thổi nghiêng ngả khiến cho con lắc (5) không ngừng đong đưa, phía dưới con lắc có treo một chiếc chuông nhỏ màu vàng.
Dương Vân đưa mắt quan sát xung quanh, đây đều là những đồ vật bình thường, không có gì đặc biệt cả. Có điều thế núi lại khá kỳ lạ, tuy ngọn núi không cao nhưng lại gần Đông Hải, nằm ở trung tâm nơi linh khí hai hệ địa hải giao hội, nó giống như là mắt trận của một đại trận thiên nhiên, do vậy nên có rất nhiều hiện tượng thần kỳ.
Ví dụ như hiện tại gió biển đang thổi vào đất liền, có điều những gốc cây chắn gió ở Tế Phong Đình lại đung đưa không theo quy luật nào cả. Việc này là do Tế Phong Đình tựa như một cái dẫn châm (6), dẫn hai luồng linh khí địa hải hướng về phía trước, làm thay đổi hướng gió.
"Có chút ý tứ! Lão Mạnh, ngươi thử trước đi."
"Được!" Mạnh Siêu tiến lên phía trước tháo chuông gió xuống, đang định thỉnh tiên xin tự thì một thanh âm từ bên ngoài đình vang lên.
"Đợi đã... Hai người các ngươi đợi chút."
Hai người quay đầu lại thì thấy vài người giống như quản sự thư viện đang men theo đường núi mà chạy lên.
"Có chuyện gì?" Đợi mấy người chạy vào đình Dương Vân mới hỏi.
"Hai người các ngươi mới đến đây đúng không, vậy thì hãy đợi một chút, Sơn Trường và một vị khách quý sắp lên tới đình rồi, các ngươi cứ đứng đây hầu, đừng nói chuyện gì cả, đợi khách quý đi rồi hãy lên xin tự." Một tên quản sự lau mồ hôi trên mặt, thở hồng hộc nói.
Dương Vân ngó xuống dưới, quả nhiên có một đoàn người đang chậm rãi lên núi.
Không đợi hai người Dương Mạnh trả lời, quản sự đã bắt đầu dọn dẹp, tỉ mỉ lau chùi đình các một lần rồi kéo hai người ra bên ngoài đình.
Ngọn núi cũng không cao nên chỉ một lát sau đoàn người đã đi tới bên ngoài đình, kẻ được đám người chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh trăng sáng) là một người trung niên, người này mặc thường phục nên không nhìn rõ lai lịch.
Các quản sự rối rít thi lễ, hai người Dương Mạnh cũng chỉ chắp tay xem như chào hỏi.
Một gã ăn mặc kiểu văn sĩ có vẻ không vui, khẽ hỏi: "Hai người các ngươi là học sinh mới tới sao? Thấy khách quý sao không thi lễ?"
Dương Vân tiến lên trước nửa bước rồi nói: "Nếu gặp khách quý trong học viện, thân là bề dưới đương nhiên phải thi lễ. Nhưng Tế Phong Đình là di tích cổ của thiên nhiên, thiết tưởng cũng nên chú trọng đến đạo lý kẻ trước người sau chứ!"
Mấy tên quản sự bên cạnh lập tức toát mồ hôi hột, vừa rồi công việc khẩn cấp, hơn nữa cũng cho rằng hai tên tú tài dễ nói chuyện nên mới có chút không khách khí, không ngờ ban nãy người này tỏ ra bình thường nhưng đến giờ lại lên cơn.
"Ha ha ha...!!! Vị tú tài này nói không sai, ta đúng là người đến sau, hai người các ngươi là chủ, chúng ta là khách." Người trung niên cười thích thú, vừa dứt lời liền xoay người lại nói với văn sĩ: "Văn Sơn Trường, nghe Tế Phong Đình nổi tiếng là nơi thỉnh tiên xin chữ đã lâu, không bằng để hai vị học sinh này thử trước cho ta đại khai nhãn giới?"
Dương Vân thầm nghĩ trong lòng, không ngờ vị văn sĩ này lại là Văn Tư Càn Sơn Trường ở thư viện Hải Thiên.
"Khách quý có lệnh, nào dám không nghe?" Văn Tư Càn mỉm cười đáp.
"Đa tạ Sơn Trường và khách quý." Dương Vân thở dài nói, sau đó đẩy Mạnh Siêu: "Lão Mạnh... Thỉnh tiên xin chữ đi!"
(1) - Nguyên văn: thành ngữ “tương ánh thành thú”.
Giải nghĩa: ánh - so sánh, làm nổi bật. Tôn lên lẫn nhau, lộ ra sự thú vị, rất có ý nghĩa/hứng thú/tình ý.
Ví dụ: Một vài nét trong lịch sử nghệ thuật của Trung Quốc và nước ngoài có thể nói thường cùng tạo nên sự hấp dẫn cho nhau.
(2) - Tôn Sơn: người đời Tống, đi thi liệt danh ở cuối bảng. Bè bạn viết thư hỏi đỗ hay trượt. Tôn Sơn đáp:
“Giải danh tận xứ thị Tôn Sơn
Dư nhân cánh tại Tôn Sơn Ngoại”
(Nơi cuối cùng bảng là Tôn Sơn
Người khác còn ở ngoài Tôn Sơn)
Người sau lấy chữ "Lạc Tôn Sơn" hoặc "Tôn Sơn bảng ngoại" để chỉ người thi trượt.
(3) - Tự: tên chữ, ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu.
(4) - Phù kê: lên đồng viết chữ, mình thấy nó củ chuối quá, với lại không hợp lắm với các bậc tri thức ngày xưa nên đổi thành thỉnh tiên xin tự cho nó oách =))
(5)- Nguyên văn: bãi can, google thì ra được rod of pendulum, dạng con lắc treo cây đũa/gỗ. Một dạng khác là bob pendulum (con lắc treo sợi dây), khối lượng treo đầu sợi dây gọi là bob. Search một hồi toàn thôi miên với cảm xạ học, chả hiểu gì cả T__T
(6) - Dẫn châm: Xuyên tuyến quá châm khổng, xâu chỉ qua lỗ kim, ý chỉ việc thêu thùa, nói chung cứ tưởng tượng cảnh thêu thùa là hình dung được đoạn này :D