Tiên Hồng Lộ Chương 126: Sở Ngọc Yên biểu lộ

Ngắn ngủi vài ngày, người tu tiên tới Vụ Liễu trấn chữa thương nhiều gấp mấy lần bình thường, có tới mười mấy người. Trong đó hơn phân nửa đều là bị cường giả ma đạo thần bí Thạch Thiên Hàn gây thương tích
Dương Phàm nương theo thế này, pháp lực Tiên Hồng Quyết nhất cử tăng lên đến điểm giới hạn Luyện Khí đại viên mãn. kém một đường là có thể tu luyện đến Ngưng Thần Kỳ. Mà lúc này, cơn phong ba do Thạch Thiên Hàn gây ra dần dần bình ổn. con số người tu tiên tới Phổ Ái Y Quán xem bệnh cũng khôi phục tình hình bình thường.
Thế nhưng, pháp lực Dương Phàm đã tới điểm giới hạn. cần một quá trình lượng biến đến chất biến.
Mấy ngày qua. hắn cũng trị liệu hai người tu tiên. thế nhưng tu vi không hề tiến thêm.

"Xem ra thương thế Luyện Khí Kỳ bình thường, rất khó tăng tu vi của ta." Dương Phàm đứng ở cửa y quán. nhìn người Vụ Liễu trấn lui tới. vẻ mặt trầm tư.
Hôm nay, bày trước mắt hắn hai lựa chọn: một là chờ đợi cơ hội. đợi cơ hội chữa thương cho tu sĩ cấp bậc cao hơn; một là giống như tu sĩ bình thường, bế quan một lần đột phá đến Ngưng Thần Kỳ.
Cái trước có tính ngẫu nhiên nhất định. cần một ít thời gian. cũng không tính là khó. Điều sau. Dương Phàm đã có thần thức cảnh giới Ngưng Thần đại viên mãn. bế quan đột phá ít nhất nắm chắc chín phần thành công.
Đương nhiên. Dương Phàm cũng muốn sử dụng thân phận Thạch Thiên Hàn. lại đi ra tàn sát bừa bãi một phen. Tuy nhiên, cách này bị hắn nhanh chóng phủ định.
Biện pháp này tuy rằng có thể mang tới một nhóm người bị thương trong thời gian ngắn. nhưng cũng có tính nguy hiểm nhất định. Một lần hai lần cũng thôi. nếu thường làm như vậy, cuối cùng sẽ tụ tập một đám người tìm tới.
Dương Phàm lại không hy vọng mình trở thành kẻ địch chung ở vùng tu tiên giới gần đây. bằng thực lực bản thân chống lại ngàn vạn người tu tiên.
"Hiện giờ vừa lúc Lâm Chung bế quan. ta cần tọa trấn y quán. qua vài ngày nữa Trịnh dược sư xong chuyện, cũng sẽ tới bái phỏng ta."
Dương Phàm nhanh chóng quyết định. đợi thêm vài ngày nữa.
Dù sao ma công của hắn đã tiến vào Ngưng Thần Kỳ, phương diện thực lực không thể kém hơn những trưởng bối đời thứ hai Dương Gia Bảo hay Vũ Vụ Sơn Trang. Hơn nữa có Thiết Giáp Khôi Lỗi thực lực tiếp cận Trúc Cơ kỳ, trên phương diện an toàn thì Dương Phàm cũng có đảm bảo nhất định.
Ngay buổi chiều cùng ngày. Dương Gia Bảo truyền đến một tin tức: Nam Lĩnh Dương gia. trong con cháu đời thứ ba có hai người lục tục thăng cấp Ngưng Thần Kỳ.
Hai người phân biệt là Dương Lỗi, Dương Quang.
Nói đến cũng khéo. hai người này tăng cấp trước sau chỉ kém bốn năm ngày.
Dương Gia Bảo thoáng cái xuất hiện hai tân tú Ngưng Thần Kỳ, gây ra một trận oanh động ở tu tiên giới gần đó. Dương Phàm biết được tin tức này, cùng cười nhạt. trong lòng lầm bầm:
"Đệ đệ à. xem ra đệ cùng có thể hưởng thụ tốt trong thời gian ngắn. Đường nhân sinh không có khả năng thuận lợi như vậy, gia tộc đồng lứa cùng không phải không ai có thể chống lại đệ đâu."
Đối với Dương Quang kia. Dương Phàm cùng có hiểu biết nhất định. đồng dạng cũng lòng mang dã tâm. đau khổ truy cầu Dương Mạn con gái gia chủ. Biểu hiện bên ngoài là một chính nhân quân tử, kỳ thật âm hiểm giả dối. thích tiếu lý tàng đao. hơn nữa gặp chuyện ổn trọng cẩn thận. rất khó đối phó.
- Dương công tử. cô nương xem bệnh lần trước lại tới nữa. nàng xưng là tới từ Vũ Vụ Sơn Trang, cầu kiến công tử.
Một học đồ tiến vào báo cáo.
- Dẫn nàng vào đi.
Dương Phàm không cần nhìn cũng biết là ai tới.
Quả nhiên, không bao lâu sau một thiếu nữ xinh đẹp quần dài tím nhạt đi vào. chính là Sở Ngọc Yên.
Sở Ngọc Yên hôm nay thoạt nhìn càng thêm thanh thuần tú lệ hơn ngày xưa. sở sở động lòng người, khuôn mặt trắng nõn trong suốt mĩm cười ngọt ngào. Hiển nhiên. Sở Ngọc Yên đã trang điểm tỉ mỉ mới tới đây.
Ánh mắt Dương Phàm sáng ngời. để nàng ngồi rồi cười nói:
- Xin hỏi lần này Sở tiểu thư tới Phổ Ái Y Quán ta lại có chuyện gì? Lẽ nào bên trong sơn trang lại có người bị thương?
Sở Ngọc Yên nhẹ nhàng trợn trắng mắt. đôi mắt sáng trong như nước. vài tia gợn sóng rung động, thoáng hiện vẻ u oán nói:
- Lẽ nào không có chuyện gì. ta lại không thể tới tìm Dương công tử hay sao.
Thần tình điềm đạm đáng yêu, trong thanh thuần cùng pha chút nhu tình và giảo hoạt.
Dương Phàm liếc nhìn đổi mặt với nàng. sao còn không rõ ý cô gái này, đây hoàn toàn là một loại câu dẫn. Nam tử bình thường sợ rằng sẽ không chống đỡ được thế công nhu tình này.
- Ha ha! Chỉ sợ là Sở tiểu thư không có chuyện thì không gõ trống quan? Con cháu Vũ Vụ Sơn Trang chỉ sợ cũng không nhàn rỗi, không biết có phải các người đã tìm được Hồ Phi?
Dương Phàm híp mắt cười nói. lập tức đưa ra nghi hoặc trong lòng.
Nhắc tới Hồ Phi. sắc mặt Sở Ngọc Yên hơi đổi. rồi lại cười hì hì nói:
- Việc này tự có trưởng bối và con cháu khác phụ trách. Hừ. Dương công tử cũng đừng nói sang chuyện khác nha.
- Được rồi. cô tới đây rốt cuộc có chuyện gì?
Dương Phàm thở dài một hơi.
- Huynh thân là dược sư, lẽ nào không nhìn ra tiểu nữ có bệnh hay sao? Bằng không sao lại không nề hà lao khổ. từ Vũ Vụ Sơn Trang chạy tới Vụ Liễu trấn.
Sở Ngọc Yên đáng thương hề hề nói. tròng mắt trong suốt như bảo thạch, dường như có dấu hiệu hồng lên.
- Cô có bệnh?
Dương Phàm chuyển mắt nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ nói.
- Nếu không tin. Dương công tử có thể xem cho tiểu nữ. Nếu như có thể trị khỏi bệnh. dù là có nhiều linh thạch hơn nữa tiểu nữ cùng sẽ không tiếc sẽ không tiếc.
Sở Ngọc Yên nhỏ giọng nói.
- Có bệnh gì? Ta thấy khí sắc của cô dường như không tệ mà.
Dương Phàm quan sát nàng vài lần. không tra được có gì dị thường, trừ khi là nghi nan tạp chứng ẩn giấu trong cơ thể
Nếu quả thật là như vậy, Dương Phàm cùng không có nắm chắc chữa tốt
Bởi vì cấu tạo cơ thể người vô cùng phúc tạp. sâu xa khó hiểu. Dù cho tiên nhân pháp lực vô biên giáng thế, cũng không dám nói là mình nắm rõ cả cơ thể người. Theo Thánh Liệu Thiên trong Tiên Hồng Quyết. Dương Phàm xem có học vấn cấu tạo cơ thể người, chỉ là hết sức phức tạp tối nghĩa, bằng cảnh giới hắn hiện giờ chỉ có thể tìm hiểu một chút.
- Công tử hỗ trợ ta xem thử. bệnh này gần đây mới phát hiện ra. Từ sau thí luyện Quỷ Thi Sơn. càng lúc càng nghiêm trọng.
Sở Ngọc Yên yếu ớt nói.
"Quỷ Thi Sơn?"
Dương Phàm nao nao:
"Lẽ nào cô gái này đi QUỷ Thi Sơn. đụng phải tà vật gì?"
Nghĩ đến đây. Dương Phàm liền đi đến trước người Sở Ngọc Yên, cô nàng liền phối hợp vươn cánh tay ngọc nhỏ dài ra. Dương Phàm đặt tay lên cổ tay trắng nõn của nàng. chỉ cảm thấy làn da mịn màng khác thường, tuyệt mỹ như ôn ngọc.
Đây là lần thứ hai hắn tiếp xúc thân mật với người bị thương khác phái. Lần trước là Lý Nguvệt Sương trên Thiên Hành Chu. lúc này lại là tiểu thư Vũ Vụ Sơn Trang. Sở Ngọc Yên coi như tư sắc thượng giai. còn muốn vượt hơn cả Dương Mạn Dương Gia Bảo. phương diện tính cách thanh thuần động lòng người, cũng hết sức lớn mật.
Tiếp xúc gần gũi. Dương Phàm ngửi được mùi hương như hoa nhài dụ người từ thiếu nữ. tâm thần khẽ năng động.
Trong quá trình này, Sở Ngọc Yên mặt ngọc đỏ lên. hơi cúi đầu xuống, len lén nhìn hắn vài lần.
Dương Phàm kiểm tra một hồi. nhướng mày, lại hỏi nàng một ít vấn đề.
Sở Ngọc Yên nói rất nhỏ. không còn dũng khí trực tiếp trước đó, giống như có chút rụt rè.
Sau một lúc. Dương Phàm thở ra một hơi. lắc đầu:
- Có thể là y thuật Dương mỗ quá thấp. không nhìn ra bệnh của Sở tiểu thư.
- Công tử y thuật siêu phàm. lại xem kỹ lần nữa. nói không chừng sẽ nhìn ra được gì đó?
Sở Ngọc Yên thè lưỡi với hắn. trong ánh mắt lộ một tia giảo hoạt khó có thể cảm thấy.
- Không cần xem, nếu như không phải Dương mỗ y thuật thấp kém. như vậy là bản thân Sở tiểu thư căn bản không có bệnh.
Dương Phàm dứt khoát đứng dậy, hắn cũng không phải đứa ngốc. đến lúc này đã nhìn rõ cô gái này có vài phần dụng ý.
- Dương công tử. ta không phải cố ý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp Sở Ngọc Yên có vài phần thấp thõm. vội đứng dậy xin lỗi. Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc. cô gái này lại xin lỗi với mình?
Đối phương chính là tiểu thư Vũ Vụ Sơn Trang, thân phận cao quý. tu vi không thấp. hiện giờ lại xin lỗi một tiểu dược sư Luyện Khí sơ kỳ như hắn.
- Nhưng mà. tiểu nữ thật có chút bệnh.
Sở Ngọc Yên chần chờ nói.
Dương Phàm cười không trách, ý bảo nàng nói tiếp.
Sở Ngọc Yên do dự một chút. mới nói:
- Tiểu nữ chính là bị tâm bệnh.
- Tâm bệnh?
Dương Phàm nhướng mày lên. lập tức rõ ràng đây là chuyện gì.
- Lần trước công tử bị ép đi vào huyệt mộ. Ngọc Yên vô cùng lo lắng. sau khi trở về sơn trang vẫn nhớ mãi không quên. Sau được biết công tử bình yên vô sự. rất là vui vẻ, nhưng cũng trà nước không màng
Sở Ngọc Yên thấp giọng nói:
- Chỉ có công tử có thể trị được tâm bệnh này.
- Xin lỗi! Phổ Ái Y Quán có thể trị thân thể bị thương cùng tổn thương linh hồn. nhung duy độc không thể trˠtâm bệnh.
Dương Phàm lắc đầu:
- Sở tiểu thư nên trở về sơn trang đi. cô và ta thân phận địa vị cách xa, làm sao có thể?
Sở Ngọc Yên vội vàng nói:
- Không! Công tử y thuật thông huyền thân phận ở tu tiên giới vô cùng cao siêu. Lần này ta tới là mời công tử đến Vũ Vụ Sơn Trang làm khách liêu. cha ta cùng nghe đại danh công tử, để cho ta tới an bài chuyện này.
- Khách liêu?
Dương Phàm trầm tư. nói:
- Việc này để ta suy nghĩ một chút.
- Ngọc Yên đã hết lời. cánh cửa Vũ Vụ Sơn Trang tùy thời mở ra cho công tử.
Sở Ngọc Yên nói xong, liền buồn bã rời đi, mặt ngọc còn có chút phiếm hồng. thân hình cũng có vài phần thất lạc.
"Đại tỷ Vũ Vụ Sơn Trang? Ta có cần lo lắng một chút. có thế lực hậu thuẫn, cũng trợ giúp ta không nhỏ."
Dương Phàm nhìn bóng lưng nàng rời đi, thấp giọng tự nói.
Hắn cũng nhìn ra được. đích xác Sở Ngọc Yên đối với hắn có vài phần chân tình. có thể không phải loại đến chết không rời. nhưng không tính là giả tạo. Ngay khi mặt trời xuống núi, màn đêm sắp phủ xuống, một lão nhân phong trần mệt mỏi. lưng đeo túi thuốc đi tới Phổ Ái Y Quán.
- Gia gia
Trịnh Tiểu Mạn kinh hô một tiếng, vui mừng nhảy nhót nhào vào trong lòng lão nhân. Trịnh dược sư?
Dương Phàm đi ra nghênh đón. đối với vị lão dược sư này, trong lòng hắn cũng có vài phần tôn kính.
Hai người đi vào ngồi trong nội đường.
Trịnh dược sư xem ra rất thích ý, cười nói:
- Cuối cùng cũng làm thỏa đáng mọi chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, ta đã rời khỏi tu tiên giới
- Ha ha! Sau này Trịnh dược sư đã có thể thanh nhàn rồi, về nhà ôm tôn tử, hưởng phúc về già. thật là hâm mộ. Đáng tiếc. ta đây còn phải phấn đấu vì đạo. tiên lộ xa xôi, gian nguy vạn phần.
Dương Phàm chúc mừng.
- ôi! Ta cùng là hoàn toàn vô vọng thăng cấp Ngưng Thần. bằng không cũng khó buông tha phần chấp niệm này.
Trịnh dược sư than thở.
Chính xác. chỉ cần còn có một chút hy vọng, người tu tiên làm sao có thể buông tha. bằng không căn bản khó có thể nhập đạo.
- Hôm nay ta tới y quán. còn mang theo một tin tức từ Dương Gia Bảo. Gia chủ cùng lão tổ Dương gia đều yêu cầu ngươi trở về gia tộc. có thể trở thành một dược sư khách liêu.
- Khách liêu dược sư?
Khóe miệng Dương Phàm xẹt qua một tia trào phúng. Dương Gia Bảo này, thật đúng là chết cũng không đổi.
Tuy nhiên lần này ngay cả lão tổ Dương gia cũng xen vào, sự tình thật có chút rối rắm.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-126/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận