Tiên Hồng Lộ Chương 272: Ai uy hiếp ai?

Xin tiền bối thứ lỗi. Vãn bối cũng là vô tình đến đây.
Dương Phàm cười khổ ôm quyền hướng về lão già, trên mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ trấn định cơ bản. Lão già râu bạc trước mắt tuy là tu sĩ bậc cao. nhưng thân bị thương nặng, nguyên khí đại thương. Thực lực chỉ sợ không phát huy được một nửa. cho dù cậy mạnh hắn cũng có sức liều mạng.
Bá -
Đám tu sĩ Tiên Lai Tông nhất tề đưa ánh mắt căm thù nhìn lại.
- Nơi này là chỗ lánh nạn của Tiên Lai Tông chúng ta. Biết bí mật này chỉ là vài vị trưởng lão trong tông môn. Ngươi rốt cục lẻn vào bằng cách nào?
Trong mắt lão già râu bạc Kim Đan chợt lóe hàn quang, uy áp cường đại tập trung gắt gao vào Dương Phàm. Dương Phàm không khỏi cứng đờ, đối với điểm này ngay hắn đểu cảm thấy buồn bực nhưng lại không dễ giải thích. Chẳng lẽ hắn nói với những người này, mình là từ trong Cửu u Bí Cảnh truyền tống ra?

- Hừ. Người này lai lịch không rõ, hơn phân nửa là nội gian của bảy đại tông môn Tấn quốc phái đến La Sơn quốc ta.
Tu sĩ hắc y trung niên bên cạnh lão già râu bạc Kim Đan lãnh đạm nói. Người này là đệ tử thân truyền của lão già râu bạc, bộ dạng chừng bốn, năm mươi tuổi. Tu vi tương đương với Dương Phàm. cũng là ở Trúc Cơ Hậu Kỳ.
- Sư tôn. Để chúng ta bắt hắn lại!
Trong mắt trung niên hắc y chợt lóe lên vẻ hung ác, trong tay tế ra một sợi dây thừng ánh bạc chói mắt. "Vù" một tiếng hóa thành một bóng màu bạc cuốn tới Dương Phàm. Cùng lúc đó, bên cạnh cũng có hai tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ đột nhiên bức tới Dương Phàm. Mà lão già râu bạc Kim Đan kia khoanh ngồi, ánh mắt không nhìn Dương Phàm một cái, hiển nhiên là ngầm đồng ý. Nhưng là lão cũng không ra tay.
- Đây là các ngươi tự tìm
Dương Phàm thở dài. đứng ở tại chỗ không thèm nhúc nhích. Nói thật. đối với Dương Phàm giờ phút này mà nói, trong vòng Trúc Cơ Kỳ, không còn địch thủ. Trừ khi là kẻ nào cùng cấp bậc với tam đại tân tú, mới có thể tạo thành một ít phiền toái cùng uy hiếp với hắn. Sau khi trải qua Cửu u Bí Cảnh, thực lực Dương Phàm tăng lên không chỉ nửa điểm một điểm. Thấy bộ dạng Dương Phàm bình tĩnh tự nhiên, trong mắt lão già râu bạc chợt lóe tinh quang. Nếu đổi là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường, dưới tình huống như vậy còn có thể bảo trì trấn định như thế?
Ầm
Dương Phàm nhẹ đánh ra một chưởng, một dòng khí màu xanh biếc mãnh liệt tràn ra, hóa thành một con lục xà rất sống động. Chỉ cuốn một cái, lập tức cùng dây thừng màu bạc của trung niên hắc y quấn vào một chỗ.
Từ trên lục xà do linh khí hóa hình tràn ra một cỗ lực lớn lập tức đẩy dây thừng màu bạc trong tay trung niên hắc y ra.
Thịchthịchthịch
Trung niên hắc y cũng là Trúc Cơ Hậu Kỳ, thân hình lui nhanh, hổ khẩu run lên, dây thừng màu bạc trong tay thiếu chút nữa rời tay bay ra.
- Điều này sao có thể?
Trung niên hắc y Trúc Cơ Hậu Kỳ, mặt đầy nghi ngờ và kinh hãi. Hắn không thể tin được, mình sử dụng một kiện Linh Khí trung phẩm không ngờ bị đối phương tiện tay đánh lui.
- Linh khí hóa hình!
Lão già râu bạc Kim Đan thốt lên trên mặt lần đầu lộ vẻ khiếp sợ. Linh khí hóa hình, đó chính là thủ đoạn vận dụng linh khí mà tu sĩ bậc cao mới có thể nắm giữ. Mặc đù hắn là bậc cao Kim Đan lâu đời cũng còn chưa lĩnh ngộ. Mà giờ phút này, một thanh niên không rõ lai lịch lại có thủ đoạn cao siêu như vậy. Điều này không thể không làm cho người ta SUY nghĩ sâu xa.
- Dừng tay!
Lão già râu bạc Kim Đan khẽ quát một tiếng, ngăn những người khác tiếp tục động thủ. Tuy nhiên hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác đã phát ra công kích. Một kiện Linh Khí trung phẩm, một pháp thuật cấp ba gần như đồng thời đánh lên người Dương Phàm.
Ông -
Quanh thân Dương Phàm lóe lên màn sương màu xanh. hình thành một kiện Lục sắc Tháo Giáp do những sợi tơ màu xanh bện thành.
Ầm ầm
Công kích của hai tu sĩ Trác Cơ Kỳ đánh lên Lục sắc Thảo Giáp tạo nên từng đợt gợn sóng màu xanh. rồi biến mất không còn. Từ đầu tới cuối, Dương Phàm thủy chung không động nửa bước. lại ung dung ứng phó được công kích của ba tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ở trong mắt hắn, trong động to lớn này trừ bỏ lão già râu bạc Kim Đan xếp bằng bất động kia, tu sĩ còn lại đều không thể hình thành uy hiếp thực chất gì tới hắn.
Đám tu sĩ Tiên Lai Tông có mặt tại đây đều lộ ra vẻ kinh hãi, đều bị thực lực của nam tử thần bí trước mắt làm kinh sợ.
- Các hạ thật không đơn giản. Với tu vi Trúc Cơ Kỳ lại lĩnh ngộ được năng lực linh khí hóa hình.
Lão già râu bạc Kim Đan lên tiếng tán thưởng, nhẹ vung tay lên ra hiệu đám người trung niên hắc y lui ra một bên.
- Tiền bối quá khen.
Dương Phàm mĩm cười. Nếu như không lộ chút thực lực như thế nào có thể có quyền lên tiếng?
- Lão phu Lệnh Hồ Tùng, tổ sư của Tiên Lai Tông. Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ từ môn nào phái nào?
Ánh mắt lào già râu bạc sáng quắc nói.
- Tại hạ Dương Phàm. đến từ Ngư Dương quốc. Chỉ là một Dược sư.
Dương Phàm không kiêu ngạo không xiễm nịnh nói.
- Ngư Dương quốc? Dược sư?
Lão già râu bạc nhướng mày:
- Ngươi là một Dược sư của Ngư Dương quốc, như thế nào lại đến La Sơn quốc, thậm chí là xuất hiện ở nơi tránh nạn dưới lòng đất của Tiên Lai Tông ta.
- Điều nàyDương mỗ thật sự là có điểm khó nói. Nhưng có thể cam đoan. tại hạ vẫn là lần đầu tiên đến La Sơn quốc.
Dương Phàm giải thích. Chuyện có liên quan đến Cửu u Bí Cảnh. hắn thật đúng là khó nói
- Thân phận của ngươi đích thật làm cho người ta hoài nghi, lại quỷ dị xuất hiện ở nơi này. Thứ cho lão phu không thể tin tưởng ngươi.
Khí thế trên người Lệnh Hồ Tùng bỗng nhiên đọng, trong không gian truyền đến một cảm giác áp lực. Dương Phàm cảm giác vô hình trung có một tảng đá lớn đặt ở trên đỉnh đầu mình.
- Lệnh Hồ tiền bối muốn thế nào?
Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi.
- Hiện tại Tiên Lai Tông ta đang bị một đội tu sĩ trận doanh Huyết Luyện Tông diệt sát. Chúng ta thật vất vả tránh ở nơi đây, sự tồn tại của ngươi làm một nhân tố không ổn định.
Vẻ mặt Lệnh Hồ Tùng hung dữ nói:
- Cho nên ta cho ngươi hai lựa chọn.
- Lựa chọn gì?
Dương Phàm bình tĩnh nói. Hắn thật sự hiểu ý tưởng của đối phương, nếu đổi lại là mình chỉ sợ cũng không ngoại lệ.
- Lựa chọn thứ nhất. Bó tay chịu trói, chờ qua cơn nguy cơ này, chúng ta sẽ thả ngươi ra.
- Lựa chọn thứ hai. nếu ngươi liều chết phản kháng, chỉ có một con đường chết.
Lệnh Hồ Tùng thản nhiên nói:
- Ta tin tưởng ngươi là một người thông minh.
- Tổ gia gia. Vậy có chút không tốt hả.
Cô gái xinh đẹp Tịch nhi bên cạnh có chút không đành lòng nói.
- Tịch nhi. Ngươi hiểu đời không sâu, có thể nào hiểu rõ lòng người hiểm ác?
Trung niên hắc y bên cạnh dạy bảo.
Dương Phàm trầm ngâm một lát. chăm chú nhìn Lệnh Hồ Tùng. chậm rãi nói:
- Lệnh Hồ tiền bối nghĩ rằng, các ngươi nắm chắc Dương mỗ rồi?
Nghe nói lời này, đám tu sĩ ở đây đều ngẩn ra, ngay cả Lệnh Hồ Tùng cũng không ngoại lệ.
Chẳng lẽ nam tử trước mắt này cuồng vọng đến mức cho rằng ở trước mặt hơn mười tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, bốn năm tên Trúc Cơ Kỳ, lại thêm một bậc cao Kim Đan, còn có đường phản kháng.
- Ha ha ha.
Lệnh Hồ Tùng đột nhiên bật cười, lộ vẻ trào phúng nói:
- Thực lực của ngươi không tồi, đủ để hoành hành Trúc Cơ. Nhưng ở trước mặt lão phu. không có khả năng thủ thắng.
- Dương mỗ chưa bao giờ nghĩ tới thủ thắng trước mặt tiền bối, mặc dù ngay tại phía trước tại hạ từng may mắn mới chém chết một tu sĩ mới bước vào bậc cao Kim Đan.
Giọng điệu Dương Phàm hơi ngừng lại chợt trong mắt lóe ánh sáng lạnh lẽo:
- Nhưng là Dương mỗ có nắm chắc tuyệt đối, ở trước mặt tiền bối giết sạch những tu sĩ còn lại tránh nạn ở chỗ này.
Nói xong lời cuối cùng sát khí trên người Dương Phàm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hố sâu, trong lòng đám tu sĩ phát lạnh, thân thể cứng ngắc trong chớp mắt. Lời nói vừa dứt, nơi lánh nạn một mãnh tĩnh mịch, thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp cùng tim đập của mọi người!
Nam tử trước mắt này, khẩu khí thật lớn!
Tuy nhiên, chúng tu sĩ tuy rằng cảm thấy hắn đáng sợ nhưng lại không tin Dương Phàm thật sự có bản lĩnh như thế, ở trước mặt bậc cao Kim Đan tàn sát tất cả tu sĩ còn lại. Bọn họ càng không tin Dương Phàm từng chém giết bậc cao Kim Đan.
- Ngươi uy hiếp lão phu?
Lệnh Hồ Tùng không giận mà ngược lại bật cười vẻ mặt nghiền nghẫm nhìn chăm chú Dương Phàm:
- Cho dù ngươi thật sự từng chém giết bậc cao thì lại như thế nào? Lão phu thăng cấp Kim Đan hơn hai trăm năm làm sao một tiểu mao đầu mới vào bậc cao Kim Đan có thể so sánh?
- Ha ha. Tiền bối vừa rồi cũng không phải uy hiếp vãn bối làm ra lựa chọn sao?
Dương Phàm cười dài nói:
- Tại hạ thân là Dược sư, có thể nhìn ra được thương thế tiền bối rất nặng nguyên khí hao tổn nhiều, chỉ sợ năm phần thực lực đều không phát huy được.
Tuy rằng bể ngoài hắn ăn nói tự nhiên, nhưng trong lòng vẫn không yên. Đối phưong chung quy là bậc cao Kim Đan lâu đời, ngay cả chỉ có thể phát huy năm thành thực lực, cũng không phải Trác Kinh mới bước vào Kim Đan chưa kịp củng cố có thể sánh được. Tuy nhiên, Dương Phàm tự nghĩ có Tường Vân Ngõa, khôi lỗi bậc cao cho dù không nắm chắc thủ thắng, nhưng nếu muốn giữ mạng vẫn rất chắc chắn.
- Vậy ngươi liền thử xem.
Lệnh Hồ Tùng lộ vẻ châm chọc:
- ở trước mặt lão phu. nếu ngươi có thể tổn thương đến người còn lại một chút nào.
Lệnh Hồ Tùng ta liền cùng ngươi thỏa hiệp.
- Được!
Dương Phàm gật đầu. mặt đầy tự tin:
- Lời này thật sao?
- Ha ha ha. Lệnh Hồ Tùng ta là lão tổ một phái cần gi phải lừa một tiểu bối ngươi.
Trong mắt Lệnh Hồ Tùng càng đậm ý cười, ở trước mặt bậc cao Kim Đan chân chính. Trúc Cơ bình thường ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có nói gi đến thương tổn người khác. Huống chi đây còn là dưới tình huống Lệnh Hồ Tùng có chuẩn bị.
- Vậy vãn bối muốn bắt đầu.
Dương Phàm nhàn nhã ung dung bắt đầu đảo qua đám tu sĩ còn lại. Phàm là người bị ánh mắt hắn đảo qua, đều có một loại ảo giác bị nhìn xuyên qua, sau lưng phát lạnh. Rất nhanh, ánh mắt Dương Phàm dừng ở trên mặt cô gái mềm mại thanh tú bên cạnh Lệnh Hồ Tùng. Nàng này dường như kêu là Tịch nhi. Vào lúc Dương Phàm nhìn phía Tịch nhi, đối phương cũng tò mò đánh giá hắn.
- Lão tổ. Ta sẽ xuống tay với nàng.
Dương Phàm đưa tay chỉ vào nàng. vẻ mặt tự tin nói.
Lệnh Hồ Tùng nao nao. đám tu sĩ còn lại thì một trận kinh ngạc. Bọn họ thật không ngờ. Dương Phàm còn có thể báo ra mục tiêu mình muốn ra tay. Nên biết rằng. Tịch nhi đứng ở bên cạnh Lệnh Hồ Tùng, ngay dưới mí mắt bậc cao Kim Đan.
Dưới tinh huống như vậy, chẳng lẽ Dương Phàm còn có thể xúc phạm tới nàng?
- A!
Tịch nhi vừa nghe lời ấy, không khỏi sợ hãi kêu lên, khuôn mặt tuyết trắng trắng bệch dường như có chút sợ hãi.
- Yên tâm.
Lệnh Hồ Tùng như nắm chắc thắng lợi. cười tủm tỉm nhìn Dương Phàm, thậm chí có vài phần tò mò xem hắn có thủ đoạn gì.
- Vậy ta động thủ!
Khoảng cách xa nhau mấy trượng. Dương Phàm châm rãi nâng tay trái lên. Giờ khắc này. mọi người còn lại đều ngừng thở. Nhưng cánh tay hắn giơ lên cũng không có bất kỳ dao động phép lực nào, ngay cả dao động tinh thần cũng không có.
Dường như chỉ đơn thuần giơ tay.
- A
Tuy nhiên ngay sau đó. Tịch nhi kinh hãi kêu lên, mặt đẹp bị nghẹn đỏ bừng, thân hình không ngừng giãy dụa. Vô hình trung, dường như có một đôi tay đang bóp lên cổ cao ba ngấn của nàng.
- Cái gì?
Sắc mặt Lệnh Hồ Tùng biến đổi. Điều này sao có thể?
- A!
Tịch nhi thống khổ giãy dụa rên rĩ, mắt thấy sắp đứt hơi.
- Dừng tay!
Bậc cao Kim Đan Lệnh Hồ Tùng rốt cục động dung.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-272/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận