Tiên Hồng Lộ Chương 323: Thầy trò gặp lại, âm mưu giết người!

- Báotổ sư Dương gia bảo cầu kiến!
Gã học đồ Y quán truyền báo thanh âm hơi run rẫy khó có thể che dấu rung động trong lòng. Phải biết rằng Dương gia bảo, Vũ Vụ Sơn Trang đều là thế lực đứng đầu ở nơi này tính uy hiếp rất mạnh. Còn như Thanh Nguyên Tông, Quỷ Huyễn Môn những thế lực đỉnh cao này, vì tầm nhìn của học đồ có hạn có lẽ chưa từng nghe nói qua nên không chấn động bằng danh tiếng của tổ sư Dương gia bảo.
- Lão tổ Dương gia
Dương Phàm lộ vẻ mặt trầm tư rồi nói với gã học đồ:
- Mời ông ấy vào đi!
- Lệ mỗ trước cáo từ!
Lệ Hồng Phi cao giọng cười cáo từ, hắn hiểu rằng giữa Dương Phàm cùng Dương gia bảo trong đó quan hệ ân oán phức tạp đơn giản là nên tránh đi. Dương Phàm ôm quyền đáp lễ đưa Lệ Hồng Phi cùng Tề thúc rời đi. Vừa mới đi đến nội đường, hai người vừa lúc gặp mặt lão tổ Dương gia. Lệ Hồng Phi thản nhiên liếc mắt nhìn người lão tổ Trúc Cơ KỲ này một cái trong mắt hiện lên một vẻ người bề trên nhìn xuống, khinh thường không nói gì. Dương gia lão tổ nhìn theo bóng Lệ Hồng Phi và Tề thúc rời đi, cảm thấy một loại áp lực khó có thể nói nên lời đồng thời lão cũng biết thân phận hai người này.

Dương gia bảo là đầu sỏ vùng này, đại nhân vật nào đến Vụ Liễu trấn có lý nào lão không biết?
Đại nhân vật như Lệ Hồng Phi. lão cũng không có tư cách nói chuyện. Là thiếu chủ của Vô Ưu cốc, thân phân của Lệ Hồng Phi không thấp kém hơn so với địa vị của bậc cao Kim Đan bình thường, thậm chí người hộ vệ bên cạnh còn là tu sĩ bậc cao.
- Dương mỗ có tài đức gì mà lại được lão tổ đích thân tới Vụ Liễu trấn.
Dương Phàm cười dài nhìn lão tổ Dương gia. Một năm không gặp vị tổ sư Dương gia bảo này xem ra già thêm vài phần đâu còn khí thế và phong độ của tổ sư một thế hệ?
Làm tổ sư của một gia tộc tu tiên lại tự hạ mình tới đây cầu kiến một tên hậu bối điều này cũng thực quá mất mặt. Trong lòng lão tổ Dương gia cũng không chịu nổi, nhưng nghĩ đến Dương Phàm có thể kết bạn ngang hàng cùng nhân vật cấp bậc như Lệ Hồng Phi trong lòng lão ngược lại ổn định vài phần.
- Phàm nhi! Chúng ta đi vào nói đi.
Lão tổ khẽ thở dài một hơi.
- Mời lão tổ!
Dương Phàm khẽ đưa tay mời, giữ lễ phép và cung kính cơ bản. Lão tổ liếc nhìn hắn một cái lộ vẻ mặt phức tạp đi vào nội đường. Hai người ngồi xuống Dương Phàm gọi học đồ bưng lên nước trà. Khách sáo vài câu Dương Phàm liền đi thẳng vào chính đề:
- Không biết lão tổ đích thân tới Vụ Liễu trấn có chuyện gì phân phó?
- Phàm nhi khách sáo rồi! Hai chữ "phân phó" không dám nhận.
Lão tổ xoa xoa tay tươi cười nói:
- Ta lần này đến đây là mời ngươi đi Dương gia bảo, bởi vì ngày mai chính là "Vấn Thiên đại hội" ba năm một lần trong gia tộc.
VỊ lão tổ Dương gia nói ra chữ "mời" có hơi nặng, trong lòng lão cũng khó chấp nhận tư vị này. Mặc kệ nói như thế nào Dương Phàm cũng là con cháu của Dương gia Nam Lĩnh, tổ sư gia tộc đích thân tới y quán cầu kiến, còn mời hắn đi Dương gia bảo.
Phần sức nặng này, đáng giá đến mức nào?
về tình hay về lý Dương Phàm đều khó có thể cự tuyệt, bằng không người ngoài sẽ nghĩ về hắn như thế nào?
Đột nhiên tâm thần Dương Phàm rùng mình một cái, hắn cảm nhận được một mối nguy cơ mơ hồ.
"Nếu hiện tại mình đi Dương gia bảo vậy chẳng phải là dê đi vào hang hổ đi thẳng vào bẫy của đối phương sao?"
Nhưng Dương Phàm cũng không có lý do chính đáng nào để cự tuyệt, ngay cả lão tổ gia tộc đều tự mình tới nơi mời. Hắn nếu không đi, người ngoài hoặc là sẽ cho rằng hắn kiêu căng ngông cuồng, tự cao tự đại bất kính với trưởng bối. Còn kẻ biết có lẽ sẽ cho rằng hắn khiếp đảm không dám đi Dương gia bảo. Dương Phàm rơi vào phút trầm tư ngắn ngủi. Lão tổ Dương gia này thật lợi hại xem ra hơn phân nửa lão đả thông đồng cùng thế lực Dương gia kinh đô.
- Phàm nhi! Hiện nay Vụ Liễu trấn vàng thau lẫn lộn người muốn gây bất lợi cho ngươi, chỗ nào cũng có. Ngươi sớm một chút đến Dương gia bảo cũng tương đối an toàn hơn.
Lão tổ bắt đầu khuyên giải.
- Còn nữa chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Lỗi nhi?
Lão tổ cười nói tiếp.
- Báo, bên ngoài có một người tự xưng là Liễu Vô Ngân cầu kiến Dược Sư.
Đột nhiên vang lên tiếng học đồ Y quán báo cáo.
- Liễu Vô Ngân? Liễu trưởng lão!
Lão tổ Dương gia kinh hô một tiếng:
- Hắn không phải đã mất tích saotrở lại khi nào vây?
Dương Phàm vô cùng mừng rỡ vội vàng nói:
- Mau mau cho mờiKhông, để ta tự mình ra ngoài nghênh đón.
Hắn đi một hơi ra ngoài, ở ngoại đường y quán vừa lúc thấy một lão già tuổi thất tuần, nước da hồng hào tóc bạc trắng, thân mặc bố y, trong mắt mang theo ý cười cùng vẻ hiền lành thân thiết.
- Sư phụ!
Dương Phàm vô cùng kích động, đi thẳng tới quỳ xuống thi lễ.
- Phàm nhi không được như thế!
Liễu Vô Ngân hô nhỏ một tiếng, vội vàng đỡ Dương Phàm dậy, trên mặt cũng đầy vẻ xúc động. Mặc dù hiện nay Dương Phàm đã thu được thành tựu như thế vẫn cung kính với vị ân sư này như trước.
- Sư phụ! Ngài đây là
Dương Phàm có chút khó hiểu.
- Ha ha! Phàm nhi! Dựa theo thân phận ta còn phải gọi ngươi một tiếng "Quân vương".
Trong mắt Liễu Võ Ngân lộ ra vài tia ý cười tự hào, dùng thần thức truyền âm nói với Dương Phàm.
- À! Ngài đã biết rồi!
Dương Phàm hơi có chút xấu hổ không nghĩ tới thân phận Quân vương thứ tư Ám Huyết Vương Triều của mình nhanh như vậy người ta đã biết rồi. Tuy nhiên ngẫm lại sư tôn Liễu Vô Ngân cũng là thành viên của Ám Huyết Vương Triều, hắn liền không thấy là kỳ quái.
- Sư phụ! Mời mau vào bên trong! Nhiều năm không gặp, chúng ta đều có không ít chuyện muốn nói.
Dương Phàm cung kính mời Liễu Vô Ngân đi vào, trong lòng vô cùng cảm khái và kích động. VỊ lão già tuổi thất tuần này, năm đó ở Dương gia bảo đối đãi với mình như đứa con ruột thịt, yêu thương chăm sóc cho hắn.
- Ồ? Lão tổ ngài cũng ở trong này.
Liễu Vô Ngân thấy lão tổ Dương gia làm ra vẻ kinh ngạc nói. Lão tổ bị Liễu Vô Ngân nhìn chằm chằm có một loại cảm giác cả người mất tự nhiên, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thì ra là Liễu trưởng lão! Ba năm trước, ngươi đột nhiên mất tích lão phu còn lo lắng cho an nguy của ngươi, hiện tại nhìn thấy Liễu trưởng lão bình yên vô sự trong lòng rất an ủi.
- Phàm nhi! Lão tổ tìm ngươi có chuyện gì?
Liễu Võ Ngân cười hỏi.
- Bẩm báo sư phụ! Lão tổ mời đệ tử đi Dương gia bảo.
Dương Phàm cũng nói ra chữ mời đó hơi nặng, đồng thời hướng ánh mắt về phía Liễu Vô Ngân ra ý hỏi ý kiến. Liễu Vô Ngàn lộ vẻ mặt tươi cười hơi có thâm ý liếc mắt nhìn Dương gia lão tổ một cái sau đó thản nhiên nói:
- Hai thầy trò ta cách biệt ba năm, muốn nói chuyện riêng.
Dương Phàm lập tức hiểu rõ, sư tôn muốn bàn bạc riêng với mình. Lão tổ Dương gia thấy vậy, trên mặt cố lộ vẻ tươi cười:
- Vậy lão phu trước tránh đi một chút.
Trước khi đi, trong ánh mắt lão thoáng hiện vẻ không bằng lòng nhưng trong ánh mắt Liễu Vô Ngàn lúc này hiện lên một tia sát phạt sắc bén. VỊ Lão tổ không khỏi rùng mình một cái, tận đáy lòng cảm nhận được sự đáng sợ của Liễu Vô Ngân. Theo áp lực từ trên người đối phương truyền tới liền biết ít nhất Liễu Vô Ngân đã có tu vi còn cao hơn Trúc Cơ hậu kỳ. Tưởng tượng Dương gia bảo của mình mười mấy năm qua không ngờ ẩn giấu một vị cao thủ như thế thật khiến lão cảm thấy không rét mà run. Sau khi lão tổ Dương gia rời đi, Dương Phàm đưa tay điểm trên hư không vài cái thiết hạ tầng tầng cấm chế.
- Sư phụ! Năm đó là chuyện gì xảy ra? Ngài bỗng dưng rời đi, đệ tử vẫn luôn khó hiểu.
Dương Phàm vội vàng hỏi.
Liễu Vô Ngân thở dài:
- Năm đó biết được Từ tiên sinh đích thân tới Dương gia bảo ta không thể không âm thầm ẩn núp bởi vì người này biết rõ chi tiết tu vi của ta nếu không đi chỉ sợ sẽ gặp phải phiền phức. Trên thực tế năm đó ta chỉ là ẩn mình trong bóng tối, ngấm ngầm bảo hộ hai huynh đệ các ngươi, chứ cũng không có rời đi.
- Vậy ngài lần này đến
Dương Phàm dường như đoán được điều gì.
- Không sai! Đây là mệnh lệnh của tổ chức truyền xuống, bảo ta hiệp trợ Nghịch Thiên Quân Vương, loại bỏ hết thẩy nguy cơ và tai họa ngầm.
Liễu Vô Ngân đáp sau đó lại xoay mình thi lễ bái kiến Quân vương.
- Sư phụ miễn lễ! về sau không được như thế!
Dương Phàm hoảng sợ vội vàng đỡ Liễu Vô Ngân lên.
- Vậy kế hoạch cụ thể là gì chúng ta phải làm thế nào?
Dương Phàm hỏi.
- Hừ! Lão tổ Dương gia này mới vừa đến Vụ Liễu trấn. Ám Thiên Quân Vương liền đoán được dụng ý của lão. Ta lần này đến là để cùng ngươi đi Dương gia bảo.
Trên mặt Liễu Võ Ngân lộ ra một nụ cười giả tạo.
- Ý tứ của ngài là
Dương Phàm đã đoán được.
- Ha ha haAi có thể nghĩ tới ngươi đã bước vào bậc cao. Sư phụ cùng ngươi cùng nhau quay về Dương gia bảo là phụ trách làm mồi nhử một khi những người đó lộ ra dấu vết và sơ hở, chúng ta liền lập tức phản công, tung một mẻ lưới tóm gọn tiêu diệt đám địch nhân này.
Trong mắt Liễu Vò Ngàn lóe ra tia sáng ác liệt.
- Hay! Kế hay! Bố trí lần này khẳng định là Ám Thiên Quân Vương đưa ra.
Dương Phàm không khỏi vỗ tay tán thưởng. Cùng với lo lắng về bẫy rập và đối thủ ám toán còn không bằng tương kế tựu kế, tung một mẻ lưới tiêu diệt sạch những tai hoa ngầm này. Một kế của Ám Thiên Quân Vương này thật là thượng sách: chuyển bị động thành thế chủ động, hơn nữa dùng thủ đoạn độc đáo dẫn dụ địch nhân đến sau đó phản công bao vây tru sát tiêu diệt. Hai người lại thương nghị thêm một vài chi tiết, vẻ sầu lo trên mặt Dương Phàm tan biến hết sạch mặt đầy ý cười và thư thái.
- Lão tổ! Ngài có thể vào rồi
Dương Phàm nói với ra bên ngoài.
- Không biết Phàm nhi định thế nào rồi?
Lão tổ Dương gia hỏi.
Dương Phàm mĩm cười nói:
- Ta và sư phụ cùng theo lão tổ quay về Dương gia bảo.
- Tốt! Tốt! Liễu trưởng lão cũng cùng trở về Dương gia bảo chuyện này thật sự là đáng mừng.
Lão tổ vỗ tay tán thưởng.
Dương Phàm cũng không có lập tức rời Vụ Liễu trấn ngay mà là trước dặn dò Lâm Chung. Trịnh Tiểu Mạn một số việc. Đương nhiên không quên trao cho bọn họ một đống lớn tài nguyên tu tiên. Hai người một là bằng hữu và một là đệ tử của hắn, Dương Phàm cấp cho linh đan, ngọc giản, tài liệu đương nhiên không phải là vật bình thường, cũng đủ duy trì cho bọn họ sử dụng hơn trăm năm trừ phi bước vào bậc cao. Dương Phàm sở dĩ sắp xếp trước thế này, là do hắn cảm nhận được mối nguy cơ mơ hồ kia, ở thời điểm trở lại QUỷ Thi Sơn hắn đã cảm nhận được một đoàn ma diễm đến từ trong không gian tối đen kia đang càng ngày càng tới gần mình vô cùng rõ ràng. Có thể đoán được Sở Vân Hàn đệ tử của Tam u lão ma đang chạy tới bên này. Điều này chứng minh tồn tại của Dương Phàm đã dẫn tới chú ý của Tam u lão ma.
Sau đó Dương Phàm lại về nhà dặn dò một số việc cho mẫu thân và muội muội rồi mới yên tâm rời đi. Một hàng ba người đi về hướng Dương gia bảo. Ba người mới vừa nhích động, liền dẫn tới chú ý của tu sĩ các thế lực lớn đang ẩn núp ở Vụ Liễu trấn.
"Vù! Vèo!"
Vô số tu sĩ từ chỗ tối bay ra dung nhập vào bóng đêm. Trên bầu trời trên vầng trăng sáng mơ hồ hiện ra cảnh tanh mùi máu. Tối nay, nhất định không phải một đêm bình thường. Trong quá trình phi hành, Dương Phàm mở rộng cảm quan, nắm trong tay mọi động thái trong khu vực. Kết quả. hắn phát hiện một sự thật đáng sợ: sát khí ẩn giấu khắp bốn phía!
Ba người Dương Phàm vừa mới rời đi trong chốc lát không lâu sau đi ngang qua một rừng cây, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng kêu la thảm thiết.
"Rào! Rào!"
Mấy chục sát thủ đầu đội mặt nạ màu bạc như âm hồn chui vào trong rừng cây, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén bôi độc dược, thu gặt từng sinh mạng. Tiếng kêu thét thảm thiết liên tục truyền đến. Tại trong rừng cây, bỗng không lơ lửng hai người trên bầu trời
Đúng là Ám Thiên Quân Vương và Phệ Thiên Quân Vương.
- Dương Quân Vương! Một chiêu này của ngài thật là lợi hại, tung một lưới diệt gọn hết địch nhân.
Phệ Thiên Quân Vương hơi hưng phấn nói.
Ám Thiên Quân Vương của Ám Huyết Vương Triều thần bí nhất này không ngờ cũng là họ Dương.
- Lót đường! Hết thảy bố trí này đều là dọn đường sẵn cho hắn
Phía sau tấm mặt nạ màu đen, truyền đến thanh âm Ám Thiên Quân Vương không gợn sóng không sợ hãi.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-323/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận