Tiên Hồng Lộ Chương 460: Thế giới trong tranh!

"Ầm" một tiếng, toàn bộ vách đá trong mộ huyệt chấn động, xương cốt trên bậc thang lối vào bị chôn vùi, trong đại điện mọi người đều kinh hãi run sợ. Uy lực của Nguyên Anh bậc cao giao chiến, vượt xa phạm vi bọn họ có khả năng chạm đến.
- Ha ha! Dương mỗ mời các ngươi lại đây sao lại không có chút chuẩn bị?
Dương Phàm hé miệng cười, hai tay chắp sau lưng cười tủm tỉm chăm chú nhìn khu vực bị chấn động bụi mù mịt kia. Trong lòng hắn cũng thầm tán thưởng: Phương Thiên Kim Minh Chuyên này đích xác dùng tốt có thể công có thể thủ còn có thể dùng để ám toán. Phương Thiên Kim Minh Chuyên là trấn sơn chi bảo của Kim Hồng Môn. Tổng cộng có mười sáu cái linh kiện, mà trên lịch sử Ngư Dương quốc nhiều nhất chỉ tập trung tám cái, trước mắt Dương Phàm chỉ có bốn linh kiện. Phương Thiên Kim Minh Chuyên nở rộ hào quang màu xanh với khí thế như sấm sét. trực tiếp đánh một cái kết liễu tính mạng của nữ nhân Nguyên Anh Tam Ma Môn kia. Chịu đựng uy thế một kích của Pháp bảo thần thông trọng hình này, Tử Lăng ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp, liền bị đánh thành thịt vụn.

"Vù! Vù!"
Tuy nhiên, ngay trong khoảnh khắc, Phương Thiên Kim Minh Chuyên rơi xuống, truyền đến một trận bùng nổ phép lực và hồn lực nhộn nhạo.
- Nguyên Anh xuất khiếu
Dương Phàm mặt hơi đổi sắc dưới Toàn Tri Cảm Quan lập tức bắt giữ được tình cảnh phía dưới. Thân thể bị diệt vong nhưng Nguyên Anh lại may mắn thoát chết. Nguyên Anh xuất khiếu, là phương pháp chạy thoát thân của Nguyên Anh bậc cao ở trường hợp bất đắc dĩ mới sử dụng. Chỗ lợi hại của Phương Thiên Kim Minh Chuyên, ở chỗ rất nặng rất cứng rắn, công kích vật lý cường đại nhưng đối với linh hồn thương tổn cực nhỏ.
"Phù phù!"
Mắt thấy kia Nguvên Anh sắp thoát khỏi trấn áp của Phương Thiên Kim Minh Chuyên. Trong mắt Dương Phàm chợt lóe sáng hắn vung tay lên thu hồi Phương Thiên Kim Minh Chuyên.
"Vù! Vù!"
Nguyên Anh nhỏ màu đen ở tại chỗ vùng vẫy sợ run nhưng không thể động đậy. Nó lộ vẻ mặt kinh hoàng, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn phát ra hào quang bảy màu trong tay trái Dương Phàm.
Trên chiếc nhẫn phóng xuất ra một khí tức cấm kỵ, làm cho linh khí cùng pháp lực trong cả khu vực bị đọng lại.
Cấm phápCấm phép lĩnh vực!
Một cái danh từ đến từ trong truyền thuyết chợt nổi lên ở trong lòng Tử Lăng. Cấm Pháp Chỉ Hoàn chính là dị bảo thời thượng cổ, hôm nay lại xuất hiện trong tay Nghịch Thiên Quân Vương của Ám Huyết Vương Triều. Nghịch Thiên Quân Vương, không hổ có danh xưng là Nghịch Thiên, lại nắm giữ loại vật cấm ky không thể tưởng tượng này. Nguvên Anh là hình thể năng lượng của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên nén ép một thân tinh khí nguvên lực mà hình thành, hoàn toàn dựa vào phép lực phi hành và hành động. Mà cấm phép lĩnh vực này giam cầm pháp lực gần như là khắc tinh của Nguyên Anh. Nếu sức lực còn ở vào trạng thái tốt nhất, có lẽ Tử Lăng còn có thể vùng vẫy tránh thoát, nhưng mà trước đó bản thân bị thương nặng, thân thể bị hủy, giờ phút này ngay cả năng lực tự bạo cũng không có.
- Ha ha! Nguyên Anh xuất khiếu? Để xem ngươi chạy đi đâu!
Dương Phàm toàn lực vận chuyển cấm Pháp Chỉ Hoàn chậm rãi đi đến chỗ Nguyên Anh. Bắt sống Nguyên Anh đây vẫn là lần đầu tiên. Lúc trước khi hắn đuổi giết Âm Hồn thượng nhân để cho Nguyên Anh đối phương xuất khiếu chạy trốn, hắn luôn suy nghĩ tim một phương pháp khắc chế. Bởi vì Nguyên Anh là hồn thể gần như là trạng thái hư vô, tốc độ phi độn còn nhanh hơn mấy lần so với tốc độ của bản thân tu sĩ Nguyên Anh đuổi giết nó rất khó. Mà giờ phút này, sử dụng cấm Pháp Chỉ Hoàn lại vừa lúc khắc chế thần thông của Nguyên Anh xuất khiếu này.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, từ dãy núi xa xa truyền tới tiếng của một người xuyên qua sông núi vang dội tới khiến cho đám quỷ vật trên Quỷ Thi Sơn tâm thần run rẫy. Thậm chí có số ít âm quỷ bất nhập lưu, bị chấn động tơi tả. Vẻn vẹn chỉ một tiếng nói vang dội đã ẩn chứa uy lực như thế, có thể thấy được thực lực của người tới.
Dương Phàm chợt biến sắc. ngẩng đẩu nhìn lên bầu trời xa xa. Chỉ thấy giữa đám mây trên bầu trời tách ra bay tới một gã trung niên anh tuấn uy vũ mặc giáp trụ màu đen, tiếng quát đó là phát ra từ trong miệng hắn.
"Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ"
Dương Phàm hơi nheo hai mắt lại, trên vai đột nhiên xuất hiện một con Tiểu Băng xà há mồm phun ra một đoàn Băng diễm trong suốt như hoa sen nở rộ.
"Phù phù!"
Một dòng khí cực lạnh lan tràn ra, Nguyên Anh liều mạng vùng vẫy trong Băng diễm. Nguyên Anh năng lượng thể không ngờ rất nhanh ngưng kết thành tầng tầng bông tuyết, trong nháy mắt hóa thành một tượng điêu khắc băng nho nhỏ trông rất sống động, rất đáng yêu.
- Dừng tay! Buông tha Tam muội nếu không ta nhất định sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn!
Trung niên hắc giáp oai hùng trợn to mắt, trên người bộc phát ra vầng hào quang màu đen dày cả thước, hai tròng mắt đen nhánh, thấu suốt tâm thần người ta.
"Xoạt! Vù!"
Một thanh lợi kiếm màu đen từ ngoài mấy dặm bay vụt đến hóa thành một luồng khí vô hình thẳng một đường đâm vào thiên linh cái Dương Phàm. Dương Phàm lập tức cảm nhận được một áp lực không nhỏ nhưng vẫn binh thản không e sợ. Phương Thiên Kim Minh Chuyên trong tay "ông" một tiếng, bùng phát hào quang màu xanh chói mắt ngăn cản công kích của luồng khí vô ảnh kia. Bên tai vang lên một tiếng "keng", thân hình Dương Phàm bất động, lợi kiếm màu đen kia bị bắn ngược trở về. Trung niên hắc giáp oai hùng lộ vẻ mặt kinh dị, lấy tu vi Nguyên Anh trung kỳ của mình dùng Pháp bảo toàn lực một kích vậy mà bị đối phương thoải mái tiếp được. Hắn lập tức thu hồi lòng khinh thị, có thể chém giết Nguyên Anh cùng cấp thì đâu phải là hạng người tầm thường?
"Ah!"
Trên người trung niên hắc giáp oai hùng nổi lên chiến ý bừng bừng, hai tròng mắt lộ ra lửa giận ngùn ngụt, lợi kiếm màu đen trong tay bỗng dưng biến hóa vừa lớn vừa dài hóa thành một thanh cự kiếm màu đen dài tới hai trượng.
"Phù!"
Trên cự kiếm bao trùm một tầng ngọn lửa màu tím đen lúc sáng lúc tối không chừng, giống như đóa hoa nở rộ. Dương Phàm nhìn chằm chằm ngọn lửa màu tím đen sắc mặt chợt ngưng trọng, Phương Thiên Kim Minh Chuyên trong tay xoay tròn bỗng bay đi hung hăng đập xuống trung niên hắc giáp. Gã trung niên quát lạnh một tiếng, cự kiếm lấp lóe ngọn lửa tím đen đó với khí thế phá núi lấp sông rời tay bay đi, không ngờ tiếp tục tăng lớn thêm hai ba trượng, hóa thành thanh cự kiếm dài tới năm trượng.
"Keng"
Hai kiện Pháp bảo khổng lồ một công một thủ va chạm nhau trên hư không, phát ra tiếng nổ vang chấn động tâm hồn. Sau mỗi lần chạm nhau hai vật bắn ra xa, sau đó lại bay nhanh tới giao kích.
"KengKengKengKeng. Keng! Keng! Keng!"
Tần suất công kích càng lúc càng nhanh, uy lực cường đại cùng chấn động càng kinh hồn làm cho cả QUỷ Thi Sơn rung chuyển bất an. Chỗ hai kiện Pháp bào cụng nhau đốm lửa bắn tung tóe. uy lực cường đại dẫn tới tiếng gió rít gào mây đen tụ tập bốn phía. Khí thế khủng khiếp đó thậm chí cương mãnh phá vỡ tầng quỷ vụ bao phủ trên bầu trời QUỷ Thi Sơn khiến cho bên trong QUỷ Thi Sơn lại thấy ánh mặt trời.
- Như thế nào lại xuất hiện thêm một gã Nguyên Anh
Bổ Thiên Quân Vương lộ vẻ mặt kinh hãi vội vàng nói với Hồ Phi:
- Ngươi ra ngoài xem có cần trợ giúp gì không.
- Được rồi
Hồ Phi cười hắc hắc, nhảy vọt ra bên ngoài. Không bao lâu. hắn chạy tới lối ra vào mộ huyệt, vừa lúc nhìn thấy Nguyên Anh bị Lưu Ly Hàn Tinh Xà đóng băng.
- Ồ? Đây là cái gìChẳng lẽ là Nguyên Anh!
Hồ Phi tò mò, đi đền trước mặt pho tượng băng. "Xì xì!"
Lưu Ly Hàn Tinh Xà tản phát ra khí băng lạnh cảnh báo với hắn. Hồ Phi không để ý đến nó lại ngang đầu nhìn phía Dương Phàm đang giao chiến kinh thiên cùng trung niên hắc giáp kia, vẻ mặt buồn bực nói:
- Đánh nhau thế này ta làm thể nào hổ trợ?
Mới vừa rồi giao chiến cùng Tử Lăng hắn còn có thể miễn cưỡng tham dự dù sao chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng giờ phút nàv uy lực chiến đấu của hai người, so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ phải đáng sợ hơn rất nhiều, chỉ đơn giản là dư ba của trận chiến đã có thể đẩy bắn hắn ra xa
- Hà hà! Không bằng để ta giải quyết trước Nguyên Anh nho nhỏ này đi!
Hồ Phi lắc mình một cái giơ tay đánh ra một lưới lôi điện màu tím ầm ầm đánh trúng tượng băng kia.
"Rắc"
Lớp băng ngoài vỡ tan lưới lôi điện lập tức bao phủ tiểu Nguyên Anh trong đó. Thấy tình cảnh như vậy, Lưu Ly Hàn Tinh Xà giận dữ phun ra một màn hơi băng lạnh vào Hồ Phi.
"Xì xì!"
Một tầng băng sương đông cứng Hồ Phi lại cả lưới lôi điện cùng tiểu Nguyên Anh kia cũng không ngoại lệ. Nguyên Anh của Tử Lăng mừng rỡ, vùng vẫy mãnh liệt, mắt thấy sẽ giãy thoát chạy đi.
- Hồ Phi! Ngươi làm gì vậy!
Dương Phàm đang giao chiến, đồng thời cũng chú ý tình huống bên này, khẽ quát một tiếng. Hồ Phi thấy tiểu Nguyên Anh vùng vẫy sắp thoát đi, trong lòng cũng cấp bách, trong mắt ngưng tụ tia sáng tím, hét lớn một tiếng, một lực lượng cấm kỵ cuồng bạo từ trên người phát ra trước một bước tránh thoát màn băng sương.
- Grào!
Hắn ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, hai tay lộ hình móng vuốt sắc mặt dữ tợn, cả người tỏa sáng vầng hào quang tím uy thế không ngờ không kém gì Nguyên Anh bậc cao bình thường.
"Vút! Vù!"
Hắn vung trảo lên, hào quang màu tím chợt lóe một cái, liền chộp lấy tiểu Nguyên Anh cầm trong tay. Nguyên Anh lộ vẻ mặt sợ hãi, ở trong tay hắn không ngớt run rẩy rên rĩ, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được.
- Dừng tay!
Trung niên hắc giáp oai hùng đang giao chiến cùng Dương Phàm kinh sợ quát lớn một tiếng, bỏ mặc Dương Phàm đánh tới hướng Hồ Phi.
- Còn muốn chạy? Sao có thể dễ dàng như vậy!
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm đồ họa Sơn Thủy lấp lánh sáng.
"Vèo!"
Trong phạm vi một dặm cảnh tượng trở nên biến hóa. Trung niên hắc giáp và Dương Phàm cùng một lúc tiến vào một thế giới giống như tiên cảnh. Trẽn bầu trời, rơi xuống những hạt mưa nhỏ màu lam trong suốt, rơi xuống tí tách cảnh như mộng như ảo. Hai người đứng trên hư không, dưới chân là cảnh sắc non xanh nước biếc, có tiểu kiều, lầu các, đình đài. cung điệnNước sông trong suốt, hai bèn bờ mọc từng mãng từng mãng cây hoa đào, ở xa xa nhìn như một bức tranh non xanh nước biếc màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt, tầng tầng lớp lớp kéo dài tới tận cuối.
- Đâyđây là địa phương nào?
Trung niên hắc giáp cả kinh lộ vẻ cảnh giác phóng thần thức nhìn quét qua.
- Ha ha! Nơi này làthế giới trong tranh!
Dương Phàm cười khe khẽ. Hắn sử dụng cái Sơn Thủy Họa Quyển này chính là một kiện cổ bảo Nho môn. Bởi vì nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, hắn có thể phát huy ra hơn tám phần uy lực của Cổ bảo Nho môn. Kiện Cổ bảo này, còn có một thứ khác là cây bút lông, đều là thu được từ Thiên Lan Điện.
- Thế giới trong tranh?
Nam nhân mặc hắc giáp cười lạnh một tiếng:
- Vậy để ta phá tan ảo cảnh của ngươi.
Dứt lời hắn vung mạnh hai tay, một luồng cương phong màu đen lấy chính hắn làm trung tâm hóa thành cơn gió lốc rít gào, cuồn cuộn lan ra khắp bốn phương tám hướng. Nơi nào gió lốc đi qua. núi sông, lầu các, cây cối đều hóa thành bột phấn biến mất không thấy.
- Đâu có đơn giản như vậy!
Thế nhưng theo một tiếng cười khẽ của Dương Phàm, cảnh vật bị hủy đi vừa rồi, trong thời gian ngắn liền khôi phục nguyên trạng.
- Ngươi tiêu phí khí lực lớn như vậy, hủy diệt cảnh vật nơi này chẳng qua cũng chỉ tiêu hao một ít phép lực cực nhỏ của ta mà thôi.
Dương Phàm nhếch khóe miệng cười nói.
- Nếu như vậy, thì ta giết chết ngươi! Thế giới trong tranh tự nhiên sẽ tan biến!
Sát khí trên mặt trung niên hắc giáp càng tăng lên lại tế ra hai loại Pháp bảo cường lực khác biệt công kích về phía Dương Phàm.
- Trong các Nguvên Anh Kỳ ở đây, trừ phi là đại tu sĩbằng không ta vĩnh viễn ở thế bất bại!
Dương Phàm lộ vẻ mặt châm chọc hạ xuống trên mặt đất, vầng sáng thổ hoàng sắc vờn quanh toàn thân. Lấy khắp đại địa làm hậu thuẫn, bất kể công kích của nam nhân hắc giáp như thế nào. hắn đều có thể ung dung đối phó. Đừng nói là một cường giả Nguyên Anh, cho dù là hai ba bậc cao Nguyên Anh bình thường hợp lực vây công hắn cũng có thể ở thế bất bại thậm chí giết chết đối thủ. Mà ờ bên kia Hồ Phi bắt lấy Nguyên Anh tò mò quan sát.
- Giết chết nó đi!
Dương Phàm dùng thần thức truyền âm nói vào tai hắn.
- Giết
Hồ Phi hơi sửng sốt nhìn chòng chọc Nguyên Anh chỉ bằng bàn tay ở trước mắt hắn nuốt một ngụm nước miếng.
- Ra tay mau lên! Ta cũng không thể vây người này thời gian lâu được
Dương Phàm thúc giục. Tia sáng tím trong mắt Hồ Phi run lên sắc mặt dữ tợn dường như sắp phát cuồng không khống chế đượcBỗng nhiên, hắn há miệng, phun ra một đám hơi mờ màu tím trong tay cầm Nguyên Anh liền nhét vào trong miệng.
"Rốp! Rốp! ực! ực!"
Hắn nhai nuốt Nguyên Anh vào bụng, bộ dáng đầy vẻ hưởng thụ.
- Ngươi làm gì vậy?
Dương Phàm thấy cảnh tượng này cực kỳ hoảng sợ.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-460/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận