Tiên Hồng Lộ Chương 557: Tán công

Một đêm qua đi, Dương Phàm tỉnh lại, thân thể tuyết trắng lõa lồ cùa Huyễn Linh tiên từ nằm ngủ say trong lòng hắn.
Loại cảm giác tự nhiên đi vào giấc ngủ, thoải mải thư thích này gần như khiến hắn có chút trầm mê.
Lấy nhân vật hoàn toàn mới vào ở trong một tông phái thế tục Cực Bắc, hắn gần như quên đi thân phận và mục đích vốn có.
Khi thân thể hắn nhích động, Huyễn Linh tiên từ lập tức tỉnh lại. mặt đẹp ngượng ngùng, vội vàng sửa sang lại váy áo.
- Chủ nhân, ta trở về trước.
Huyễn Linh tiên tử sau khi được Dương Phàm đồng ý, hư không biến mất.
Dương Phàm ngửi mùi hương thơm còn vương trong phòng, thì thào lẩm bẩm:
- Tình hình Bắc Tần rất tốt, Tiên Thành nhanh chóng quật khởi trờ thành Thánh địa Tu Tiên Giới. Ám Huyết Vương Triều ngầm nắm hết thảy động thái trong tay

- Như vậy cũng tốt, ta có thể yên tâm ở noi băng tuyết Cực Bắc huyền bí không biết này.
Ánh mắt Dương Phàm dần dần xa xăm trong vắt, khí tức trên người trong khoảnh khắc lại biến hóa một lần.
Một khắc trước hắn là cường giả mạnh nhất đứng ở đinh cùa Bắc Tần, ngay sau đó lại chuyển thành một tán tu bậc thấp vừa mới đặt chân tới Cực Bắc.
Không lâu sau, có nha hoàn tới hầu Dương Phàm mặc quần áo rửa mặt.
Dương Phàm nhập gia tùy tục, hưởng thụ đãi ngộ trong thế tục một chút.
Chi l, lúc nha hoàn kia hầu hạ Dương Phàm, hai cánh mũi khẽ phập phồng, ngửi đến mùi gì đó, rồi hai tai đỏ bừng, sau khi hầu hạ xong xuôi liền vội vàng rời đi.
Dương Phàm cười tủm tỉm, tự nhiên thư thái.
Lại một lát sau, Lâm Thành đến tìm Dương Phàm nói chuyện, phiếm.
Đối vói điều này, Dương Phàm đương nhiên không ngại, hắn đang muốn hiểu biết tình huống Cực Bắc nhiều một chút.
Trong khi nói chuyện, Lâm Thành cũng biểu hiện ý đến với Dương Phàm:
- Dương huynh, thật không dám giấu diếm. Ta đối với việc tu tiên đã sớm ước mong, lần này Băng Phách Tông tói sơ tuyển đệ từ, ta cũng chuẩn bị tham gia khảo hạch.
Dương Phàm không chút kỳ quái, đánh giá hắn vài lần, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Lực lượng võ học thể tục trong cơ thể ngươi chiếm địa vị chủ đạo khiến linh khí mòng manh không thuần.
- Xin Dương huynh chỉ giáo.
Lâm Thành sớm đoán được Dương Phàm không phải người binh thường, thân phận lai lịch có lẽ không đơn giản như trong tường tượng.
- Ý kiến của ta là, hủy bỏ nền tảng chân khí võ học trong cơ thể ngươi, cho linh khí chiếm địa vị chù đạo. Làm như vậy có lẽ có chút phiêu lưu, lại có lợi cho tu hành ngày sau của ngươi.
Dương Phàm gợn sóng không sợ nói.
- Phế võ công?
Ánh mắt Lâm Thành run lên. do dự không quyết, có chút không đành.
Đích xác. khiển cho một người tu luyện, võ nghệ mười mấy năm phế bỏ một thân nền tảng võ công, là chuyện tàn nhẫn cỡ nào?
- Vạn nhất ta phế bỏ nền tảng võ công lại vẫn như cũ không thề thông qua tiên môn khảo hạch
Thần sắc Lâm Thành lo lắng, cũng nói ra vẩn đề minh lo lắng nhất.
- Có lẽ Dương mỗ có thể giúp được một phần.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia sáng rọi kỳ dị. nhìn thẳng vào hắn:
- ở trên đường phân nhánh của vận mệnh, liền xem ngươi lựa chọn như thế nào?
Giờ này khắc này, Dương Phàm bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lúc mình mới có được Tiên Hồng Giới.
Muốn có được Tiên Hồng Giới cùng công pháp nghịch thiên, nhất định phải tự phế một thân tu vi.
Lúc ấy, Dương Phàm làm sao không hạ nhẫn tâm?
Mà giờ phút này, Lâm Thành gặp phổi lựa chọn giống Dương Phàm lúc trước.
Nếu Lâm Thành có quyết tâm quyết đoán như vậy, Dương Phàm không ngại kéo hắn một chút trên con đường tu tiên.
Dưới ánh mắt kỳ dị mà binh tĩnh cùa Dương Phàm, Lâm Thành suy tư thật lâu nhìn hắn một cái thật sâu, rốt cục đáp:
- Ta nguyện ý tự phế võ công, làm phiền Dương huynh dẫn lối cho ta.
Có lẽ là một loại tin tường không tên đối với Dương Phàm, có lẽ là lòng hướng tới tiên đạo, cũng hoặc là bóng hình tiên tử xinh đẹp không thể xóa nhòa trong lòng.
Lâm Thành lấy quyết đoán cùng quyết tâm lớn lao nguyện ý đánh cuộc một chuyến.
Sau khi biết được Băng Tuyết Tiên Vực cùng với thần tiên chân chính trong lời đồn. làm sao hắn còn tình nguyện bình thường?
- Được. Ngươi đã nguyện ý đi đường này, ta đây liền dẫn ngươi một tay.
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe tinh quang, vươn ngón trỏ điểm lên đan điền cùa Lâm Thành
Toàn thân Lâm Thành chẩn động, chi cảm thấy một cỗ lực lượng khó tin tràn vào trong cơ
thể.
Lập tức hắn cảm giác nền tảng võ học tu luyện nhiều năm trong khoảnh khắc biến mất không còn.
Trong cơ thể trống rỗng, một cảm giác suy yếu truyền đến. thân thể hắn lung lay muốn ngã.
- Mùi vị mất công lực như thế nào?
Duơng Phàm thản nhiên nhìn hắn.
- Tuyệt vọng vô lực
Lâm Thành toàn thân mồ hôi lạnh, cố hết sức nói.
- Ngươi nhớ kỹ cảm giác giờ phút này. Chỉ có chân chính mất đi mới hiểu được quý trọng.
Duơng Phàm cho hắn nhắm mắt cảm thụ một hồi.
Trong quá trình này, Dương Phàm phát hiện một đầu tóc đen của Lâm Thành chuyển sang trắng xóa.
Một đầu tóc bạc, mà bản thân Lâm Thành lại không nhận thấy được.
Thật lâu sau, Lâm Thành mỡ to mắt, hít một hơi đài, sâu sắc nói:
- Ta hiểu rồi.
Dương Phàm lập tức lấy ra một viên thuốc màu trắng trong suốt, đưa cho hắn nói:
- Đây là Tẩy Tủy phạt cốt đan của Tu Tiên Giới, có công hiệu thoát thai hoán cốt.
Đan này là Dương Phàm tự tay luyện chế, hiệu quả ít nhất gấp mấy lần Tẩy Tủy Đan bình thường.
Bên trong đó, thậm chí còn có một lượng nhò Thất Linh Quỳnh Tương.
Lâm Thành không chút nghi ngờ. lập tức sử dụng đan được. Sau một lát, trong cơ thể vọt tới một cỗ lực lượng nóng ấm. chảy khắp máu thịt, kinh mạch, xương cốt. nội tạng.
Ba!
Duơng Phàm vỗ một chưởng lên người hắn Sinh Mệnh Lục Lưu liên miên rót vào. giúp đỡ hắn hấp thu dược hiệu Tẩy Tủy Đan.
Nguyên bản muốn hấp thu dược hiệu đan dược này ít nhất cần vài ngày.
Nhưng dưới sự trợ giúp của Dược sư bậc cao như Dương Phàm, chỉ dùng hai canh giờ.
Khi Lâm Thành tinh lại, cả người đính đầy chất nhầy, Dương Phàm thi triển vài pháp thuật nhỏ với hắn, tẩy rửa sạch sẽ.
- Tẩy Tủy Đan, ta cũng nghe nói quaNhưng tốt hơn gấp mười lần trong tưởng tượng của ta.
Lâm Thành ngạc nhiên vui mừng không hiểu.
Sau khi Tẩy tủy phạt cốt. thể chất hắn càng thêm thuần chánh, về trình độ lột xác thậm chí so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn tốt hơn.
Duơng Phàm cười mà không nói. Tẩy Tủy Đan chính mình luyện chế, há có thể cân nhắc theo lẽ thường?
Trên thực tế. hắn còn một việc không nói cho Lâm Thành. Sau khi đùng đan được này, từ Luyện Khí đến Trúc Cơ Kỳ sẽ thông suốt không bị trờ ngại.
Bởi vì hiệu quả sau khi tẩy tủy phạt cốt của đan được này khiến hắn về trình độ lột xác có thê so với tu sĩ Trúc Cơ.
- Ngươi lại thử vận hành linh khí trước kia ngươi tu luyện.
Dương Phàm gợi ý.
Lâm Thành vội vàng nhắm mắt vận chuyển phép quyết. Hắn tuy là võ giả. nhưng đã từng tìm hiểu công pháp tu tiên không chính thống, trong cơ thể có linh khí mỏng manh.
Giờ phút này vận chuyển linh khí, hắn có một loại cảm giác tự nhiên thông thoáng.
Dương Phàm khoát tay lên vai hắn, chi điểm một hai.
Rất nhanh, linh khí lưu chuyển như ý trong cơ thể hắn.
- Chúc mừng Lâm đạo hữu. Ngươi đã bước vào Luyện Khí sơ kỳ trở thành người tu tiên chân chính.
Dương Phàm cười chúc mừng.
- Lâm đạo hữu?
Lâm Thành nao nao.
- Đúng! Từ nay về sau chúng ta đều là người tu tiên, đều xưng hô là đạo hữu.
Dương Phàm cười nói.
- Đa tạ Dương đạo hữu. Đại ân đại đức như thế, trọn đời không quên.
Lâm Thành muốn cúi đầu với Dương Phàm.
- Không cần.
Duơng Phàm đỡ hắn lại, cười nhẹ nói:
- Ngươi ta trò chuyện như cố nhân, đã là một hồi duyên phận. Dẫn ngươi một chút, cũng là nên làm.
Trong mắt Lâm Thành tràn ngập cảm kích, đồng thời đổi với Dương Phàm sinh ra tò mò lớn lao.
Hắn nhất định không phải người tu tiên bình thường, nhưng vì sao lại muốn trà trộn vào Băng Phách Tông?
Trong lòng Lâm Thành có nghi vấn nhưng Dương Phàm không nóỊ hắn sẽ không chủ động hỏi. thậm chí còn muốn trợ giúp giữ bí mật.
- Mấy ngày sau, nếu Liễu tiên tử có hỏi, ngươi cứ nói là có kỳ ngộ khác ăn nhầm thiên
tài địa bảo gì đó.
Duơng Phàm cũng dặn dò một chút.
- Dương đạo hữu yên tâm, Lâm mỗ hiểu được.
Lâm Thành liên tục gật đầu.
Theo sau, Dương Phàm tiến hành một phen chỉ điểm cho hắn về tu hành tiên đạo.
- Con đường tu tiên rộng lớn như biển, về sau sau khi tiến vào Băng Phách Tông, còn phải dựa vào chính ngươi thăm dò cảm ngộ.
Dương Phàm biết rõ nói nhiều đến đâu cũng không bằng tự thân hiểu ra.
Hốngông
Ngay khi hai người nói chuyện với nhau, trong gió tuyết vang vọng một tràng tiếng gầm gừ trầm thấp làm cho người ta hết hồn.
- Chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi. tiếng thú rống vừa rồi rõ ràng là từ yêu thú đẳng cấp khá cao.
- Không tốt, khẳng định có người đi nhầm vào Tuyết Uyên Nhai.
Lâm Thành sắc mặt đại biến.
Hai người vội vàng ra khỏi phòng, phát hiện cao tầng cùng với chúng đệ tử Tu yết Sơn phái cũng đều đang quanh quần bên ngoài.
- Tuyết Uyên Nhai? Rốt cục là chuyện gì?
Dương Phàm triển khai thẩn thức, hơi lộ ra dị sắc.
- ở trong động một nơi vực sâu Tuyết Sơn phái ta có một con dị thú, hàng năm ngủ say không ra. Một trăm năm trước, từng có một đệ tử tông phái tiến vào trong động, vô tình đùng linh quả. tu vi tăng mạnh, sau đó thậm chí mượn đó mà bước vào Tu Tiên Giới. Sau đó, dị thú trong động sinh, lòng cảnh, phàm là người vào động, đều chỉ có đi không về.
Nhưng mà cứ cách một đoạn thòi gian, đều có một số đệ tử không tuân theo môn quy, chi vì cái lợi trước mắt, mạo hiểm tiến vào trong động, đều không ai sống sót.
Lâm Thành giảng giải lai lịch Tuyết Uyên Nhai kia, khẽ thở dài:
- Vừa rồi dị thú kia rít gào, đệ tử xâm nhập trong đó khẳng định không có khả năng còn sống.
- Ồ? Còn có việc này?
Dương Phàm rõ ràng có chút hứng thú.
Thẩn thức hắn vươn dài vào trong Tuyết Uyên Nhai kia, tức thì cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ dị không ngờ chống lại thần thức của mình.
Điểu này làm hắn kinh hãi đồng thôi, hứng thú càng đậm.
- Đã có chuyện lạ như thế, chẳng lẽ không có người tu tiên thử tiến vào trong?
Dương Phàm cười hỏi.
- Có.
Lâm Thành giọng ngưng trọng nói:
- Từng có người tu tiên đi vào, tuy nhiên cũng không sống sót trơ về, không một ngoại lệ.
Dương Phàm gật gật đầu. Tuyết Sơn phái thuộc về Ngoại vực, người đại thần thông chân chính nơi Cực Bắc cũng không có khả năng đích thân tới đây.
Huống chi nếu nói hiểm địa kỳ dị hoặc là các loại động phủ cấm kỵ gì đó. Tu Tiên Giới có rất nhiều, cho dù một số người đại thẩn thông cũng không thể thăm dò hết.
- Lâm trưởng lão. Tóc của người làm sao trắng rồi?
Đúng lúc này, một số người trong Tu vết Sơn phái phát hiện sự biến hóa của Lâm Thành.
Lâm Thành cũng thẳng thắn nói rõ chuyện mình phế võ công.
Kết quả, việc này tạo nên một hồi gợn sóng trong Tuyết Sơn phái.
Trường lão Lâm Thành trẻ tuổi nhất môn phái không ngờ tự phế võ công?
Rắt nhanh, Lâm Thành cùng chịu đủ loại lạnh, nhạt và xa cách mà năm xưa Dương Phàm từng gặp ỡ Dương gia bảo.
Lâm Thành có chút mất mát. Trừ bỏ vài bạn chí thân trong môn phái, những người khác đều lạnh nhạt với hắn rất nhiều.
Đương nhiên, nơi này là thế tục, cũng không tàn khốc như Tu Tiên Giói. Lâm Thành cũng chi bị xa cách, mà không bị toàn bộ tông phái bài xích.
- Những năm về sau, nếu như ngươi có thể bước lên đinh, những gì gặp phải ngày nay bé nhò không đáng kể, chi như gió nhẹ thoảng qua.
Dương Phàm nói với loại ngữ điệu kỳ lạ nào đó.
Lâm Thành nao nao, nhìn nam tử như một bí ẩn trước mắt, tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ năm xưa Dương đạo hữu cùng từng gặp chuyện như vậy?
Dương Phàm cười mà không đáp.
Lúc đêm khuya. một bóng người không thể thấy bằng mắt thường từ trong phòng khách lóe ra, dung nhập vào trong một vực sâu ở nơi sâu trong dãy núi tuyết liên miên.
Sau nửa chén trà nhỏ.
Hốngông
Một tiếng gầm gừ trầm thấp áp lực truyền khắp toàn bộ Tuyết Sơn phái khiến mọi người từ trong mơ bừng tỉnh.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-557/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận