Tiên Hồng Lộ Chương 569: Thạch lâm cấm địa

Khi Dương Phàm lấy ra Lôi Long Mật Quyển, tên trung niên mặc hoàng sâm lập tức lộ ra vẻ lấy lòng:
- Tiền bốitiền bốivừa rồi chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi!
Tên thanh niên tóc màu lam kia sắc mặt cũng cứng ngắc, không thốt ra được chữ nào cả!
Dưới sự uy hiếp của Lôi Long Mật Quyển, hai người bị bóng ma tử vong hoàn toàn bao phủ.
Chỉ cần Dương Phàm khởi động Mật Quyển này thì có thể nháy mắt diệt sát hai người.
Không trung phía sau, sắc mặt của tu sĩ Băng Phách Tông cũng rất phấn khích, kinh ngạc, cổ quái và cảm giác rất khó tin.
Tình thế phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Đám người Liễu Tuyết Cầm, Tần tiên tử, Lâm Thành đều lộ ra vẻ kinh hỉ.
Sự khác nhau chính là Lâm Thành cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ở cùng Dương Phàm một chỗ mấy năm qua, dường như không có chuyện gì có thể gây khó dễ cho vị bằng hữu thần bí của hắn này.

Lâu ngày, dù Dương Phàm lại làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ nữa.
Còn mấy người kia, như Kiều Phong, trên mặt lại hồi hộp lo lắng, có chút sợ hãi.
Lúc trước, hắn có thành kiến, thậm chí sinh ra địch ý đối với Dương Phàm.
Nhưng hắn không ngờ được đối phương căn bản sâu không thể lường, đa dạng đến độ này.
Giờ phút này, cầm Lôi Long Mật Quyển trong tay, chỉ cần một ý niệm là Dương Phàm đã nắm sinh tử của Kim Đan bậc cao trong tay.
Trong số tu sĩ này, người lo lắng nhất chính là nam tử họ Phương kia.
Tên họ Phương này thần tình kinh hãi, cảm giác khó có thể tin nổi, trong lòng vô cùng sợ hãi, thân mình cùng run run.
Sự hoảng sợ của hắn thậm chí không thua kém hai vị cường giả Kim Đan của Băng U Cung đang bị Lôi Long Mật Quyển uy hiếp kia.
Giờ phút này, không khí nơi này vô cùng khẩn trương và áp lực, rất nhiều người đến thở mạnh cũng không dám,
- Dương đạo hữu, vẫn là buông tha cho hai người bọn họ đi! Dù sao bọn họ cũng là người của Băng U Cung, nếu giết bọn họ thì Băng Phách Tông chúng ta cũng sẽ gặp phiền toái lắm!
Đôi môi Liễu Tuyết Cầm khẽ nhúc nhích, truyền âm nói cho Dương Phàm.
Dương Phàm nghiêng người quay đầu lại, khẽ gật đầu với nàng.
Gần đây cũng không phải không có những tu sĩ khác thăm dò. Nếu muốn thần không hay, quỷ không biết giết chết hai người này thì sợ rằng là điều không thể!
Nhưng, ngay khi Dương Phàm quay người thì hàn quang trong mắt tên thanh niên tóc lam kia chợt lóe lên, lam quang trên người đại thịnh, khuất chỉ điểm về phía Dương Phàm.
- Muốn chết!
Dương Phàm hừ lạnh một chút, dường như đã sớm dự liệu, cũng không quay đầu lại, Lôi Long Mật Quyển trong tay hắn bỗng nhiên run lên, phóng xuất ra một cỗ khí tức hủy diệt kinh hãi. Mọi người nơi này không tự chủ được phải run lên.
Ngay sau đó, một mảnh lôi văn màu tím ngay lập tức hóa thành một con lôi long giương nanh múa vuốt, xuy một chút đã như tia chớp lướt tới phía trước.
Hai người này gần như không có chút lực phản kháng, bị lôi long lướt qua, toàn thân cháy sém, so với than củi còn đen hơn, đứng nguyên tại chỗ.

Gió lạnh thổi qua, hai người lập tức hóa thành bụi bặm màu đen, tiêu biến khỏi thế gian.
Khi hết thảy những điều này chấm dứt, Lôi Long Mật Quyển trong tay Dương Phàm còn lóe lên một chút lôi văn rồi mới tối sầm lại.
Dương Phàm thu hồi Lôi Long mật quyển, vỗ vỗ tay rồi bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Trên thực tế, hầu hết những thứ trên người hai người này đã bị lôi lực kia hủy diệt, hoàn toàn tiêu tan.
Tuy nhiên, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện chính là của cổ Thụ Tinh lưu lại.
Càng đáng chú ý hơn là trên cây này còn có một chiếc rễ cây dài sáng bóng lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt.
- Đây là Mộc Tinh Tu
Tần tiên tử kinh hô.
Dương Phàm cầm lấy thứ này, lập tức cảm giác được Hồn Căn trong cơ thể bỗng nhiên nhảy lên, truyền tới một cỗ dao động linh hồn, bộ dáng vô cùng vui sướng.
Chợt lực lượng Hồn Căn dung nhập vào trong Mộc Tinh Tu, một cỗ lực lượng không thể nắm giữ dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Dương Phàm.
Cỗ lực lượng này cũng tương tự như sinh mệnh nhưng lại rất chân thật, phong phú, cứng cỏi và bất khuất.
- Hóa ra đây mới chính là bản chất của cái rễ
Dương Phàm dường như hiểu ra một chút,
Theo cỗ lực lượng dũng mãnh kia tiến vào, Dương Phàm cảm giác Hồn Căn trong cơ thể mình đang chậm rãi mạnh mẽ hơn.
Nếu có rất nhiều Mộc Tinh Tu để cho hắn hấp thu thì có thể rút ngắn thời gian tiến hóa của Hồn Căn, Dương Phàm tấn chức Diễn Căn hậu Kỳ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Dương Phàm không khỏi đột nhiên động tâm.
Không nghĩ tới Mộc Canh Tinh và Mộc Tinh Tu lại có thể mang tới cơ hội lớn như thế cho hắn.
Mộc Canh Tinh ẩn chứa sinh mệnh tinh hoa rất lớn, còn Mộc Tinh Tu lại khiến Hồn Căn của hắn lớn mạnh, điều này thật sự rất khó tin.
Nếu trong Kỳ Thạch Lâm có nhiều cổ Thụ Tinh như thế này thì lần hành trình tới Cực Bắc này của Dương Phàm, dù không tìm được Thiên Nhất Hồn Thủy cũng đã không tệ chút nào.
- Liễu chấp sự, những thứ này chính là thân và rễ của cổ Thụ Tinh, nhiệm vụ chuyến này tới Kỳ Thạch Lâm của chúng ta dường như cùng đã hoàn thành rồi.
Dương Phàm quay đầu lại, cười nói với Liễu Tuyết Cầm.
Liễu Tuyết Cầm đưa ánh mắt phức tạp nhìn hắn, khẽ gật gật đầu khiến hai gã đệ tử đi tới sắp xếp lại những tài liệu này, trở lại đội ngũ chúng tu sĩ Băng Phách Tông, thần sắc của Dương Phàm vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có gì dị thường.
Mọi người có chút cảm giác là lạ nhưng cũng không biết nguyên nhân do đâu, bởi vì từ đầu tới cuối, tất cả hành động của Dương Phàm đều hoàn toàn không vượt quá dự trù của hắn.
Hắn như trước chỉ là một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, giết chết hai gã Kim Đan bậc cao cũng chỉ nhờ vào ngoại vật mà thôi.
Nếu bất cứ một vị tu sĩ Ngưng Thần kỳ nào có được một đòn sát thủ như Lôi Long Mật Quyển thì đều có cơ hội diệt sát tu sĩ bậc cao.
Cho nên, Liễu Tuyết Cầm, Tần tiên tử đối với với thân phận tu vi chân thật của Dương Phàm đều có chút nghi ngờ nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân.
- Dương đạo hữu, ngươi có nhiều Phù triện hỏa hệ bậc ba thì cũng thôi nhưng sao ngay cả Mật Quyển hiếm thấy trên Tu Tiên giới mà ngươi cũng có?
Tần tiên tử nghi ngờ hỏi.
Khi nàng nói ra những lời này, đám người Liễu Tuyết Cầm cũng ghé mắt nhìn sang.
- Dương đạo hữu, chẳng lẽ Mật Quyển trong tay ngươi cũng là nhặt được?
Nữ nhân này cũng không tin một tu sĩ bậc thấp lại có được tư bản lớn như thế.
Liễu Tuyết Cầm như cười như không hỏi.
- Cái này không phải
Thần sắc Dương Phàm không đổi, nhanh chóng tìm ra một lý do.
- Mấy năm trước, Dương mỗ cơ duyên xảo hợp đi vào một di tích thượng cỗTrong di tích này có lưu giữ chân tướng dẫn tới sự diệt vong của một tông phái chuyển chế phù từ thời thượng cổ. Do đó, Dương mỗ cũng vì thế mà đạt được rất nhiều Phù triện, gồm cả Mật Quyển trong tay này.
- Lời này là thật sao?
Đám người Liễu Tuyết Cầm bán tín bán nghi hỏi lại.
- Nếu không, trong tay Dương mỗ sao lại có được nhiều Phù triện hỏa hệ như thếđược?
Dứt lời, Dương Phàm đặt tay lên túi trữ vật, trong tay lại xuất hiện một đám Phù triện, không ngờ đều là Phù triện hỏa hệ.
Lần này, không chỉ có Phù triện bậc ba mà ngay cả Phù triện bậc bốn cũng có.
Mọi người vừa thấy, không khỏi hít sâu một hơi lãnh khí, đều đưa ánh mắt dại ra nhìn về phía Dương Phàm.
Có nhiều Phù triện bậc ba bậc bốn như thế, chỉ cần không gặp phải lão quái Nguyên Anh Kỳ thì Dương Phàm gần như có thể tung hoành Tu Tiên giới.
Ai dám trêu chọc hắn, chỉ cần ném ra mấy cái Phù triện thì cho dù tu sĩ bậc cao cũng có thểbị diệt sát.
- Đích xác, trong môi trường của Cực Bắc này, không thể đồng thời xuất hiện nhiều Phù triện hỏa hệ như thế!
Liễu Tuyết Cầm gật gật đầu, trên cơ bản đã tin tưởng vào giải thích của Dương Phàm.
Dù sao Dương Phàm tuy rằng rất nổi bật nhưng tu vi cũng chỉ là Ngưng Thần Kỳ mà thôi, chưa từng vượt lên được.
Chỉ có Tần tiên tử kia là hơi nhíu mày, lâm vào suy tư, bộ dáng dường như vẫn bán tín bán nghi.
Nàng có chút quen thuộc Dương Phàm, cảm giác được đối phương tuyệt đối không thể đơn giản như bề ngoài vậy!
Nhưng bất kể nàng hoài nghi như thế nào thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tìm ra sơ hở nào.
ở sâu trong Cực Bắc, bọn họ rất khó tin tưởng được sẽ có người từ khu vực khác tới đây,
Không giống như Dương Phàm từ Bắc Tần tới đây, Cho tới giờ, cũng chưa từng có người nào từ khu vực khác tới đây. Đây cũng là lối suy nghĩ theo tâm lý bình thường, thân ở trong đó, khó lòng vượt qua được, trừ khi nhãn giới quảng đại, có thể nhìn xa nhìn rộng.
Dương Phàm tuy rằng giải thích rõ ràng nhưng cũng biết sẽ có ngày mình bị vạch trần.
Tuy nhiên, hắn đã hạ quyết tâm, trước khi Lưu Ly Hàn Tinh Xà thăng cấp thì sẽ chạy khỏi Bắc Cực, đi tới khu vực khác, Băng Phách Tông cũng không có quan hệ gì tới hắn.
Một hàng mấy người chuẩn bị rời đi.

Một cỗ chấn động khó hiểu từ trong Kỳ Thạch Lâm truyền tới, dường như toàn bộ thiên địa cũng chấn động.
Đại địa nứt ra, có một cái khe dài tới mấy chục dặm xuất hiện, vô cùng đáng sợ.
Chợt, băng vụ trên đỉnh đầu chợt bốc lên, che đây cả khu vực này lại, dùng mắt khó có thể nhìn được xa.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều lâm vào sợ hãi.
Dương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơi lộ ra dị sắc, thấp giọng nói:
- Phiến Kỳ Thạch Lâm này dường như bị một kỳ trận thượng cổ nào đó che giấu.
Khi băng vụ đầy trời kia che trời lấp đất, tất cả mọi người đều mất phương hướng.
- Chúng ta dường như bị nhốt trong trận pháp này rồi.
Tần tiên tử hô lên kinh hãi.
Lâm Thành có chút khẩn trương, hướng về Dương Phàm có ý hỏi.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Có rất nhiều tu sĩ tiến vào Kỳ Thạch Lâm, có lẽ có người nào đó xúc động một ít cấm chế nơi này.
Nghe lời ấy, Kim Đan bậc cao duy nhất nơi này là Liễu Tuyết Cầm sắc mặt khẽ biến:
- Chẳng lẽ Cấm phủ thượng cổ trong Kỳ ThạchLâm này đã xảy ra suy suyển hay sao?
- Cấm phủ thượng cổ?
Dương Phàm nhướn mày, đột nhiên phát hiện con người Kỳ Thạch Lâm tuyệt đối không đơn giản.
- Kỳ thật, ta lần này theo các ngươi tới cũng là sự sắp đặt của sư phụ. Trong Kỳ Thạch Lâm này kỳ thật có một nơi cấm kỵ. Nơi đó chính là cấm phủ thượng cổ, di chỉ do tu sĩ đại thần thông từ thời thượng cổ lưu lại, ở một vạn năm trước, từng có nhiều cường giả bậc cao xâm nhập vào trong đó, nhưng đều phải chết trong phủ đệ này. Lâu dần, nơi này liền trở thành một chỗ cấm địa, lúc trước mấy đại Thánh Tôn liền thị, phong cấm lại cấm phủ kia lại. Mà thời gian gần đây, Kỳ Thạch lâm liên tiếp truyền ra dị động, cũng có sự hiện thân của cổ Thụ Tinh với lai lịch không rõ, sư phụ nghe nói các ngươi đi Kỳ Thạch Lâm chấp hành nhiệm vụ thì khiến ta tới chiếu ứng cho các ngươi.
Liễu Tuyết Cầm giải thích.
- Thì ra là thế
Dương Phàm gật đầu, nhưng lại khó hiểu hỏi:
- Chỉ là, khi chúng ta đi vào Kỳ Thạch Lâm thì từng phát hiện ra rằng có rất nhiều tu sĩ chạy vào bên trong, rốt cuộc có gì hấp dẫn?
Lời này vừa ra, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Kỳ Thạch Lâm bình thường rất vắng vẻ, giờ phút này sao lại có nhiều tu sĩ xuất hiện như thế thậm chí ngay cả tu sĩ bậc cao của Băng U Cung cũng xuất hiện.
Khi mọi người đang vô cùng nghi hoặc thì toàn bộ Kỳ Thạch Lâm lại rung lên, đột nhiên rung động như có động đất vậy.
Ầm -
Đại địa dưới chân không ngừng lay động, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt.
Hưu
Phía trước có mấy chục đạo độn quang đang lao về phía nơi này, bộ dáng vô cùng chật vật.
- Chạy mau
Trong đám người này cũng có cả số tu sĩ bậc cao, giờ phút này bộ dáng vô cùng sợ hãi.
Chúng tu sĩ Băng Phách Tông cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngay sau đó, một đạo bóng ma từ trên bầu trời quét tới, kinh phong rào rạt.
Phanh
Một đạo bóng ma cao tới hai mươi trượng, trên bầu trời đang không ngừng khua tay, đuổi theo đám tu sĩ chay trốn kia.
Thịch
Chốc lát, có bốn năm tên tu sĩ đã bị bóng ma thật lớn kia đảo qua, trực tiếp bị chụp thành đống thịt, không còn hình hài con người nữa.
Trong đó có một gã Kim Đan bậc cao cũng bị bóng ma này phá nát tầng phòng ngự, thân thể tứ phân ngũ liệt, lập tức tử vong.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-569/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận