Tiên Hồng Lộ Chương 95: Sát khí đêm khuya!

Trong vòng một ngày, nhập vào sổ sách một trăm bốn mươi linh thạch. Dương Phàm nhìn theo mấy người Vũ Vụ Sơn Trang rời y quán. trong lòng thầm vui mừng. Phải biết rằng. sau khi mua rất nhiều dược liệu ở Tú Ngọc Các. số lượng linh thạch còn lại trong tav Dương Phàm cũng không còn bao nhiêu.
Lâm Chung đứng phía sau hắn. hơi cỏ vẻ lo lắng nói:
- Công tử! Ngài bắt chẹt đại tiểu thư của Vũ Vụ Sơn Trang, không sợ ngày sau nàng sẽ trả thù sao?
- Trả thù?
Dương Phàm ung dung cười:
- Bọn họ tới đây lần này trị bệnh là chuyện phụ. chính yếu là có chuyện khác thỉnh cầu ta. Ba tháng sau. cùng đi theo đệ tử đời thứ ba của Vũ Vụ Sơn Trang đi Quỷ Thi Sơn.
- Quỷ Thi Sơn?
Lâm Chung hơi kinh hãi:
- Đó chính là phụ cận vùng cấm địa.

- Cấm địa?
Dương Phàm không cho là đúng nói:
- Miễn cưỡng có thể gọi là vậy! Đối với một hai tu sĩ bậc thấp đơn lẻ mà nói. QUỷ Thi Sơn đích xác có hơi nguy hiểm. Tuy nhiên. Vũ Vụ Sơn Trang qua bao đời đều có thông lệ, mỗi vài năm đều đã cử hành thí luyện một lần. đương nhiên sẽ không để đệ tử trong gia tộc bị tử thương quá nặng, hơn phân nửa có tiền bối gia tộc âm thầm bảo hộ. Ta thân là dược sư. cùng đi theo bọn họ. nhiệm vụ này chỉ là chữa thương trị bệnh để giảm bớt thương vong, không tham gia chiến đấu, tính nguy hiểm phải ít hơn nhiều lắm.
ở trong lòng Dương Phàm cấm địa chân chính khủng bố. là Vô Danh u Lâm trong thâm sơn tuvệt cốc gần Tú ngọc các. lúc trước, hai vị cường giả Ngưng Thần Kỳ, không hề có sức phản kháng liền bị ngã xuống một cách khó hiểu.
Lần trước khi đi vào trong Vô Danh u Lâm dần dần thức tỉnh trùng trùng điệp điệp ma khí. mãi cho đến giờ, mỗi khi nhớ tới, Dương Phàm đều cảm thấv run sợ trong lòng.
- Như vậy ta an tâm rồi! Với sự nhạy bén của công tử. hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. có lẽ công tử vừa từ Vũ Vụ Sơn Trang kia bắt chẹt không ít linh thạch chứ?
Lâm Chung cười nói xem ra cũng có vài phần thích thú.
- Ha ha!
Dương Phàm khẽ cười. tâm tình vô cùng sảng khoái, chợt đổi hướng câu chuyện, nói:
- Trong vòng ba tháng tới có một việc cần chúng ta giải quyết. nếu không ta cũng khó có thể an tâm đi QUỷ Thi Sơn.
- Ta hiểu ý công tử!
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Chung cũng mất đi.
Đột nhiên Dương Phàm nhắm mắt lại. tâm thần theo đám sương sinh mệnh trong cơ thể. trong phút chốc dung nhập khu vực quanh mình. nắm trong tay bất kỳ biến động nhỏ nào trong phạm vi hai trăm trượng.
Sau một lát. Dương Phàm mở mắt. khóe miệng đầy vẻ cười lạnh và trào phúng.
- Buổi tối hôm nay động thủ!
Dương Phàm dùng thần thức truyền âm trực tiếp cho Lâm Chung.
- Động thủ?
Tâm thần Lâm Chung run lên.
- Nói đúng ra phải là ôm cây đợi thỏ.
Dương Phàm vừa dứt lời. hành tung liền quỷ dị biến mất không còn tung tích. dường như đi chuẩn bị cái gì. Đêm đó. trời tối lộng gió. bầu không khí Vụ Liễu trấn vô hình trung có vẻ tiêu điều vắng lạnh. Vào lúc đêm khuya, rất ít người đi trên đường, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa. Toàn bộ trấn nhỏ. dưới ánh trăng mờ tối, có vẻ yên tĩnh mà an bình. giống như một mỹ nhân đang ngủ say.
Chỉ có điều trong bóng đêm tối đen thần bí này, bất cứ lúc nào cũng đều đồng lõa với một số chuyện u tối không muốn người ta biết.
Trang viên Lưu gia tọa lạc tại giải đất trung tâm Vụ Liễu Trấn. diện tích khuôn viên này rất rộng lớn. phòng ốc cả thảy có tới mấy chục gian.
Ẩn mình dưới bóng đêm. bốn nhân ảnh len lén tới phụ cận trang viên Lưu gia. Trong đó một béo một gầy hai người bay vọt lên một cây lớn bên cạnh tường rào. Hai người còn lại. một âm thầm một công khai canh gác ở phụ cận trang viên Lưu gia. hai mắt sáng ngời. thi thoảng lóe ra linh quang.
Trên chạc cây lớn bên cạnh tường rào. Lý mập mạp thản nhiên nói:
- Người trong trang viên Lưu gia trên cơ bản đều ngủ say rồi
Hồ Bán Tiên đưa mắt dò tra bốn phía. lại lộ vẻ mặt hồ nghi nói:
- Ta cảm giác có điều không đúng! Rất im lặng. một mảnh tối đen.
- Hừ! Vậy không phải đúng lúc sao! Đêm nay nổi lên cơn gió lạnh. nhiệt độ không khí giảm xuống, cho nên đám phàm nhân này đều ngủ rất sớm. Có lẽ cô bé Lưu Mạn Hương kia cũng không ngoại lệ
Lý mập mạp xem thường nói Trong đôi mắt nhỏ hí được khảm trên mặt bự của hắn. bắn ra một tia sáng dâm tà. trong bóng đêm trông thật có vẻ cổ quái.
- Không đúng!
Đột nhiên dường như Hồ Bán Tiên cảm nhận được điều gì, thập phần cảnh giác nói:
- Buổi tối hôm nay. ngay cả lão già phụ trách gõ mõ cầm canh trong trang viên cũng đâu mất rồi
Thường ngày. bất kể thời tiết lạnh bao nhiêu, trang viên rộng lớn như Lưu gia. đều phải có người phụ trách gõ mõ cầm canh. buổi tối cũng không thể ngủ. Giờ phút này, toàn bộ trang viên vắng lặng. tối đen. đích xác có điều gì đó không bình thường.
Hồ Bán Tiên tuổi lớn. bản tính rất cẩn thận. hơn nữa kinh nghiệm phong phú.
- Hừ! Nhiều lời!
Lý mập mạp không kiên nhẫn. vừa nghĩ đến khuôn mặt cùng dáng người mê người của Lưu Mạn Hương, lửa dục liền nổi lên trên thân. dứt khoát đẩy Hồ Bán Tiên một cái:
- Xuống đi.
Hồ Bán Tiên bất ngờ không kịp phòng bị, bị Lý mập mạp đẩy mạnh vào trong, thân hình trong hư không trở mình một cái. lảo đảo rơi trên mặt đất. thiếu chút nữa gây ra tiếng động.
- Ngươingươi
Hồ Bán Tiên cực kỳ bực tức. vẻ mặt giận dữ nhìn Lý mập mạp.
- Hà hà! Thân thể của ngươi hãy còn cường tráng chán. chỉ có điều làm việc còn lo trước lo sau.
Lý mập mạp quả quvết nói:
- Với thực lực của chúng ta. ngay cả Dương Phàm cùng Lâm Chung đích thân tới. cũng chỉ lãnh lấy bại lui. Bất kể là thực lực hay là số lượng, chúng ta đều chiếm ưu thế tuyệt đối ngươi còn sợ gì?
Lý mập mạp nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù có bẫy rập. hắn cũng không hề sợ hãi hai tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ, huống chi một gã trong đó còn là một tên dược sư quèn.
- Được rồi. ta tạm thời phối họp với ngươi một lần cuối cùng. sau khi chuyện thành, cho ta một kiện Pháp Khí trung phẩm.
Hồ Bán Tiên nghĩ lại thấy Lý mập mạp nói cũng có đạo lý, liền cắn răng đồng ý. Hơn nưa giờ phút này cục diện cũng là tên đã lên dây, không thể không bắn ra.
"Thịch"!
Lý mập mạp cũng từ trên cây nhảy xuống, động tác không ngݠrất thuần thục và nhanh nhẹn. xem ra cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện mờ ám này. Hai người tiến vào phía sau cũng phân công nhau làm việc, Lý mập mạp lén lút mò tới phòng Lưu Mạn Hương.
về phần Hồ Bán Tiên, cũng là vẻ mặt cảnh giác. hạ giọng nói:
- Ta hỗ trợ ngươi canh chừng! Gói Tô Xuân Tán này tặng cho ngươi hưởng dụng.
Lý mập mạp tiếp nhận cái gói nhỏ. mắt sáng lên:
- Hà hà! Tên đạo tặc ngươi không ngờ còn giấu **** thứ đồ chơi tốt như vậy!
Dứt lời. hắn càng phát ra dâm dật. ở trong bóng đêm tối đen. rất cẩn thận mò tới gian phòng mục tiêu.
Ngay lúc hai người quăng mình đột nhập vào trong trang viên không lâu. hai bóng người như bóng ma xuất hiện trong bóng đêm mờ tối
Chính là Dương Phàm và Lâm Chung.
- Không nghĩ tới Hồ Bán Tiên này thật đúng là đủ cẩn thận. vậy mà để hắn nhìn ra một chút sơ hở. Ta bảo Lưu Đức QUÝ đêm nay lệnh cho tất cả người nhà đi ngủ sớm một chút. bất kể phát sinh chuyện gì. cũng không được phép ra ngoài lại quên mất lão già gõ mõ. Đúng là gừng càng già càng cay
Dương Phàm thấp giọng khẽ nói dường như là tự trách mình.
Lâm Chung cười nói:
- Điểm nàv ta cũng quên không để ý. Thực ra không trách được công tử, Hồ Bán Tiên sống lâu hơn chúng ta mấy chục năm. thái độ làm người, cơ trí cảnh giác. kinh nghiệm các cái đều phong phú hơn chúng ta cũng là chuyện bình thường.
Lâm Chung còn thêm một câu:
- Huống chi. cho đến giờ này, hết thảy đều nằm trong tay công tử
Dương Phàm gật gật đầu:
- Chúng ta ngày sau làm việc. còn cần phải suy nghĩ cho chu đáo một chút!
- Lập tức hành động!
Dương Phàm phất tay một cái. lệ mang trong mắt chợt lóe. thân hình như làn gió dung nhập trong bóng đêm.
Lâm Chung mĩm cười. để tránh thoát tẩm nhìn của trạm gác ngầm. không ngờ theo lỗ chó chui vào trang viên!
Hắn ẩn núp ở một góc. hai mắt như mắt chim ưng. nhìn chòng chọc nhất cử nhát động của Lý mập mạp và Hồ Bán Tiên.
ở bên kia. Dương Phàm lặng yên di chuvển tới gần hai gã tu sĩ canh gác ngầm.
Hai gã tu sĩ này đều là Luyện Khí sơ kỳ. trời vừa sẫm tối đã ẩn núp ở gần trang viên Lưu gia. vị trí cực kỳ đặc biệt.
Mục tiêu đầu tiên của Dương Phàm là tên canh gác ngầm. đây là một gã tu sĩ ngồi núp mình trong một góc u tối, hai tròng mắt thỉnh thoảng lấp lóe ánh linh quang nhìn quét bốn phía. gần như không có bất cứ động tĩnh nào có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Dương Phàm ngừng thở. thu liễm khí tức toàn thân đến mức tận cùng. từng chút từng chút một tiếp cận.
Mười trượngbảv trượngba trượng
Đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông giòn tan. giống như tử thần đòi mạng khiến Dương Phàm nhảy dựng lên.
Tên trạm gác ngầm kia biến sắc. hai tròng mắt lóe ra linh quang nhìn tới chỗ vị trí Dương Phàm.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-95/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận