TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 10: Tùy khẩu lợi nha, ná quản quỷ khốc thần nộ (1)
Lại nói vị Lữ Sùng Hoàng Lữ lão gia đó, sau khi gặp đại nạn này, lại giống như được tắm nước thánh, hoàn toàn đại ngộ, từ đó không ngờ ra sức sửa đổi những sai trái lúc trước. Lữ Sùng Hoàng mô phỏng theo cách quản lý thuận theo tự nhiên của quận thủ Tào Tham đời Hán sơ, phân cấp quản lý, bất cứ chuyện gì cũng chỉ quản đại thể, ít hỏi chuyện nhỏ, phóng tay cho phép Thương hộ hào cường của Bà Dương huyện đi xử lý sự vụ địa phương; bản thân mình thì cả ngày chỉ biết ở nha môn thưởng rượu, hoặc cùng phu nhân đi dã ngoại, hoặc đến Thủy hồ văn xã gặp bạn, cả ngày vui vẻ thoải mái.
Chỉ thấy thiếu niên này không thèm quan tâm chúng nhân, ngang nhiên ngẩng đầu, nhịp tay trên lan can thuyền, đối diện trời nước man mác, sang sảng ngâm:
“Một khối La Tinh lớn như quyền”
Chúng nhân vừa nghe câu này, chực muốn phì cười; nhưng không biết sao, thiếu niên dáng vẻ không xuất chúng này, với trời xanh khói nước mênh mông tịch liêu làm nền, lại tự có một cổ khí thế không tả được. Chúng nhân lúng búng trong miệng một hồi, lời châm biếm cuối cùng cũng có thể nói ra. Còn thiếu nữ Cứ Doanh đồng hành, gương mặt cũng đầy kinh ngạc, thần tình có chút phức tạp nhìn người bạn mới quen biết hai ngày trước.
Tỉnh Ngôn lại không biết phản ứng của chúng nhân sau lưng, ngang nhiên ngâm tiếp:
“Một khối La Tinh lớn như quyền
Đánh vỡ trời xanh trong nước huyền
Say tựa Chu Lang đài ngắm nguyệt
Gió lùa qua động tựa sáo tiên”
Lời thơ khảng khái khoáng đạt, trong tiếng ngâm trầm bổng tựa hồ hàm súc một cổ khí thế đất trời cuồn cuộn, phiêu đãng trong trời nước mênh mông tĩnh lặng.
Ngay khi Tỉnh Ngôn ở mép thuyền ngâm thơ, chúng nhân đều chăm chú vào sau gáy y, muốn chờ y quay người lại, tử tế ngắm vị thiếu niên tràn đầy khí thế này, thực chất dáng vẻ thế nào. Vừa rồi chỉ lo cười nhạo, thật sự không ai lưu tâm thiếu niên y phục quê mùa dung mạo không xuất chúng này, hình thái cụ thể ra sao.
Cuối cùng, trong sự chăm chú của chúng nhân, thiếu niên ngâm thơ xong đã chầm chậm quay đầu lại.
Chỉ thấy y đang cười toe toét, nịnh bợ nhìn vị con cháu nhà giàu phe phẩy quạt vừa rồi, cười mỉa trưng cầu ý kiến của hắn.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Có lẽ trường cảnh này quá trái ngược với tưởng tượng của mọi người, nhất thời đám đông lại không có phản ứng. Bất quá, gương mặt tươi cười đầy vẻ khiêm tốn của Tỉnh Ngôn, cùng y phục vải bố có mấy miếng và, rất nhanh giúp đám thuyền khách quen vênh váo tự đắc khôi phục bình thường. Mấy tên thuyền khách tự tin này tin rằng, vừa rồi nhìn thấy tiểu tử đó uy thế tràn đầy, chẳng qua là mắt của mình bị mặt nước phản chiếu ánh nắng, loang loáng mà sản sinh ảo giác.
Chỉ thấy vị công tử “quạt thu” đó, đầu lắc lư ra vẻ bình phẩm một phen, cuối cùng đưa ra lời bình:
“Cũng được, số từ ăn khớp, so với bài thơ của ta chỉ kém chút, như vậy đã là không tệ rồi!”
Thấy trường phong ba này đã yên ổn, Tỉnh Ngôn liền quay về bên cạnh Cứ Doanh. Gương mắt tiểu cô nương rất không cao hứng, kì quái vì sao Tỉnh Ngôn khách khí với đám người này như thế. Tỉnh Ngôn cười cười bình đạm, nói nàng bất tất so đo với đám người này, bằng không du hứng của hai người sẽ không còn. Nghe lời này, Cứ Doanh lúc đó mới thoải mái.
Kỳ thật trong lòng thiếu niên còn có một nguyên nhân tịnh không có nói với nàng, đó là y kỳ thật đã quen việc khiêm tốn như thế rồi. Suy cho cùng bản thân chỉ là một thiếu niên sơn dã cùng khổ thân phận thấp kém, có tư cách gì mà so đo với đám, con cháu nhà giàu có địa vị đó chứ?
Chỉ là, Tỉnh Ngôn thông minh nhìn được vị thiếu nữ ngây thơ này, đối với thân phận thấp hèn của y tịnh không có cảm giác gì, vì vậy cũng không nói nhiều nữa, tránh chuyện lại cãi cọ um sùm.
Thông thường thuyền đến La Tinh Sơn, phong cảnh trong Bà Dương Hồ cơ bản đã coi như xem hết. Thế là thuyền liền quay bánh lái, xoay đầu chầm chậm ngược về Nam Ki Đảo.
Vào lúc xa xa có thể ngóng thấy bóng cây xanh biếc trên Nam Ki Đảo, Tỉnh Ngôn không khỏi lại nhớ đến món “Thanh chưng Thì ngư” của Nam Ki Đảo, thật là ăn rồi còn thơm. Đang khi nhớ lại mỹ vị, thì lại nghĩ đến Thì ngư này còn có một điển cố; ban đầu chỉ nhớ đến mỹ thực mà quên giảng cho Cứ Doanh. Lúc này chính là lúc thích hợp giảng cho thiếu nữ nghe, cũng vừa hay để làm nhạt đi sự không vui của chuyến đi La Tinh thạch đảo này. Thế là thiếu niên liền bắt đầu hứng chí bừng bừng đem điển cố vừa nhớ lại, rù rí kể cho thiếu nữ bên cạnh:
Thì ngư trong Bà Dương Hồ này, bởi vì bụng mỏng như lưỡi dao, vảy thô mà sáng bóng, khắp thân trắng như bạc, người xưa còn gọi là “Ngân quang ngư”. Không giống Thì ngư ở địa phương khác, Thì ngư ở Bà Dương Hồ không chỉ bốn mùa đều có, trước trán óng ánh của nó, lại có một điểm màu đỏ. Điểm này sáng rỡ trong suốt, nhìn rất đẹp.
Nghe nói, thời thượng cổ Thì ngư trong Bà Dương hồ, cũng giống như Thì ngư khắp thiên hạ, trước trán trơn bóng như kính, vốn không có điểm đỏ. Tương truyền đời sau lúc Đại Vũ trị thủy, có một yêu quái gọi là “Vô chi kì”, ở trung du Trường Giang gần Bà Dương Hồ làm hại gây loạn, ngăn chặn thủy lộ, dẫn đến Bà Dương Hồ cũng nước lũ ngập trời, dìm chết rất nhiều bách tính, trong phương viên mấy trăm dặm đều biến thành đầm lầy. Đại Vũ nghe yêu quái làm ác, liền đi thỉnh thần binh thiên tướng đến tương trợ. Chỉ thấy thiên tướng đó chém một phủ, liền mở ra một thông lộ cho Trường Giang đang bị ngăn dòng, thủy lộ liền lưu thông, lũ lụt ở Bà Dương Hồ cũng liền rút đi.
Chỉ là sau nhiều năm, yêu quái đó không hiểu sao lại từ trong tro tàn hồi phục, kéo nhau trở lại, ở trong Bà Dương Hồ nổi gió làm sóng; trên mặt hồ, ngày ngày sóng cuộn đục ngầu, ngư dân căn bản không thể xuống hồ đánh cá, tức thì mất đi sinh kế kiếm sống. Đông Hải long vương sau khi biết, liền phái thái tử Tiểu long vương đến Bà Dương Hồ trấn yêu an dân. Tiểu long vương pháp lực cao cường, đến nơi ra tay một lần là thành công. Vì công lao lớn này, Tiểu long vương được thiên đình phong làm “Tứ độc long thần”, chưởng quản Trường Giang, Hoàng Hà, Hoài Hà, Tể Thủy tứ đại thủy mạch; còn Bà Dương đại trạch tương thông với Trường Giang, cũng thành một động phủ của “Tứ độc long thần”.
Từ đó trở đi, Đông Hải lão long vương mỗi năm bốn năm tháng, phái Thì ngư tinh đem thư nhà cho Tiểu long vương. Sau khi nhận được thư nhà, Tứ độc tiểu long vương sẽ dùng bút đỏ chấm vào đầu Thì ngư một điểm, làm bằng chứng nó đã đưa thư nhà đến.
Sau đó, con cháu của Thì ngư đưa thư ở trong Bà Dương thủy bạc sinh sôi phát triển; dám hậu duệ ở Bà Dương Hồ cũng biến thành không giồng với Thì ngư ở thủy trạch khác trong thiên hạ, trên trán đều sinh ra một điểm tròn màu đỏ sáng rỡ.
Câu chuyện này khiến tiểu cô nương Cứ Doanh nghe như mê như say. Tỉnh Ngôn trước đó lúc du ngoạn quanh Nhiêu Châu thành, đã hiển lộ ngôn ngữ thiên phú kinh người; còn lúc này lại đối diện hồ quang sơn sắc khiến tâm hồn người bay bổng này, càng đem đoạn truyền thuyết vốn rất khúc chiết động nhân, rù rì kể ra, đem yêu quái cùng hung cực ác, thiên tướng thần thông quảng đại, Long vương phụ tử tình thâm, miêu tả sinh động như thật. Còn thiếu nữ Cứ Doanh ăn sung mặc sướng, chưa từng nghe qua cố sự uyển chuyển khúc chiết như thế, càng không tưởng được Thì ngư bé nhỏ ở Bà Dương Hồ này, lại có lai lịch thần bí mỹ diệu như thế. Trong nhất thời, thiếu nữ nghe đến mê man, quên mất sự tồn tại của mình.
Đang khi hai người tuổi trẻ chìm đắm trong truyền thuyết mỹ lệ động nhân đó, bỗng nghe một thanh âm âm dương quái khí, không hợp thời vang bên tai hai người:
“Cái gì Long vương yêu quái ngưu đầu mã diện, ăn nói lung tung. Trời đất sáng rỡ thế này, nào có chuyện cổ cổ quái quái như thế! Xú tiểu tử kia, bịa chuyện nói nhảm, chỉ nhằm lừa gạt thiếu nữ vô tri! Bộ dạng nghèo rớt của ngươi cũng không xứng ngắm Bà Dương Hồ. Thật là không tự lượng sức!”
Thanh âm không êm ái như thế, chính là phát ra từ miệng vị nhân huynh “Dưới thành đầu nhỏ trên đầu to” đó. Tên này gần đây làm được mấy câu thơ nhảm, thì từ đó phong lưu khoác lác; lại ỷ vào trong túi nhiều tiền, tự có một đám gian đồ nịnh bợ, liền tự nhận tài cao bắc đẩu, không ai bì nổi. Tên này chính là điển hình cho đám con cháu nhà giàu “Túi to đầu nhỏ”.
Chỉ là, trước giờ tự phụ tài cao, không ngờ vừa rồi ở bên La Tinh thạch đảo, lại bị thiếu niên nông thôn này cười nhạo. Tên này chưa từng bị nhạo như thế, làm sao nuốt được cục tức đó, không khỏi lửa giận bừng trong lòng, đang muốn tìm cơ hội phát tác. Không ngờ tiểu tử nông thôn này, từ đó lại hết sức khiêm tốn, tựa như con chuột trộm trứng gà nhưng không biết cắn chỗ nào, tên này nhất thời không biết làm thế nào để gây hấn.
Mắt thấy sắp đến Nam Ki Đảo, đang nóng ruột như thiêu, nếu không tìm được cô hội phát tác, khó tránh uất ức tích tụ trong ngực, từ đó mà sinh tâm bệnh!
Đang ở ranh giới lưỡng lự do dự, vừa hay nghe thiếu niên đang nói chuyện yêu quái thần linh, lập tức như lượm được chí bảo, vội theo đuôi chuyện cười nhạo một phen – nhưng vì thật sự kìm nén quá lâu, không tránh khỏi ngữ khí có chút hổn hển, càng làm cho hết sức khó nghe.
Thấy hai người không phản ứng lại, tên này càng đắc ý, phe phẩy cái quạt lông ngỗng, quay đầu nhìn chúng nhân khắp thuyền, cao giọng ré lên:
“Chư vị mau đến xem! Nơi này không có Long vương, chỉ có một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!”
Đám thuyền khách đó cũng đều không phải hạng tốt đẹp gì, vừa rồi lại bị hớ ở cạnh La Tinh thạch đảo, trong lòng đúng là hết sức sầu muộn, cũng đang muốn tìm một cơ hội phác tác, lúc này càng là hiểu ngầm trong lòng, hết sức phối hợp ào ào cười phá lên. Trong tiếng cười nhạo, còn lẫn sự cay nghiệt miệt thị. Thấy có cơ hội càn rỡ khó gặp như thế, cả chủ thuyền lẫn người lái cũng ùa theo, giở hết sở trường nhạo báng.
Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, cùng lắm chỉ là hai kẻ thiếu niên, làm sao từng gặp dạng tình huống thế này. Trong tiếng cười chế nhạo của đám người trên thuyền, hai người tuy nhất thời chỉ hơi bối rối, nhưng tay chân lại lúng túng, không biết làm thế nào thì tốt.
Chỉ là, trong tiếng ồn ào tạp nhạp khắp thuyền, ai cũng không chú ý ở khoảng không bao la trên đầu, có một đám mây đen, lúc đầu chỉ chừng đồng tiền rồi từ từ khoách đại vô thanh vô tức.