Tiên Lộ Yên Trần Chương 1 09: Mục điện thanh lô, trường thư long ngâm hổ khiếu.

TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 6: Vân phi kiếm vũ hùng thiên lí.
-----o0o-----
Chương 109: Mục điện thanh lô, trường thư long ngâm hổ khiếu.




Theo tiếng vó ngựa "Lốc cốc", hai người Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung, rất nhanh đã bỏ chiến trường hỗn loạn đằng sau. Đến khi màn khói mù mù quanh người nhạt hẳn đi, có thể nhìn thấy rõ trời đất trước mắt, Tỉnh Ngôn liền ghìm cương ngựa, lật người nhảy xuống. Thấy ca ca xuống ngựa, tiểu nha đầu cũng nhẹ nhàng nhảy theo xuống.

Quay đầu nhìn lại con đường đã qua, ở chỗ khói mây tiếp giáp, ẩn ẩn nghe tiếng ngựa hí người gào truyền đến. Ở cách xa thế này, nếu không cẩn thận phân biệt, còn có thể cho rằng nơi đó chỉ là một khu chợ bát nháo.



"A, chỗ này không khí trong lành, đợi chút nữa thì không sợ khói xộc vào mũi rồi".

Tỉnh Ngôn rất nhanh quan sát xung quanh. Ngay khi chuẩn bị hành động, bỗng nghe Quỳnh Dung ở bên mê hoặc hỏi:

"Ca ca, chúng ta không quay về sao?"

"Không, đánh bại mấy kẻ xấu đó rồi mới về".

"Cũng được! Nhưng Quỳnh Dung đâu thấy mấy kẻ xấu đó?"

"A...không sao cả, ca ca lập tức sẽ cho muội xem ảo thuật. Bất quá Quỳnh Dung muội phải giúp ca ca một chuyện".

"Vâng!"

Tiểu nữ oa nghe vậy lập tức ưỡn ngực vênh mặt, chỉ đợi ca ca giao nhiệm vụ.

"Ta sẽ thổi sáo ngay bây giờ. Nếu có kẻ xấu đến quấy rầy ca ca, muội cứ dùng đao chém hắn!"

"Vâng!"
truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Tiểu nữ oa cũng không hỏi Tỉnh Ngôn vì sao thổi sáo, chỉ rút đôi đoản đao lấp lánh ra, vung tay tạo ra hai đóa hoa đao.

"Rất tốt! Còn có chuyện này, Quỳnh Dung muội nhất định phải nhớ kỹ".

"Nếu như có một ngày muội không tìm thấy ca ca, thì phải đi đến một chỗ gọi là Mã Đề sơn ở Nhiêu Châu, tìm người nói muội là muội muội của Trương Tỉnh Ngôn, như thế nhất định sẽ tìm được ta!"

"Vâng! Thế nhưng, Quỳnh Dung vì sao không thể tìm được ca ca? Trên người ca ca có mùi vị rất dễ chịu, Quỳnh Dung không thể nào quên được!"

"Ách...Cái này về sau sẽ nói cho muội nghe".

Tỉnh Ngôn dịu giọng đáp.

Thiếu niên đã định chủ ý thổi thần khúc "Thủy long ngâm" để chấn lui quần thú, nhớ tới tình cảnh cửu tử nhất sinh khi thổi thần khúc ở Mã Đề sơn lần trước, thì không khỏi u sầu ra mặt.

Vuốt nhẹ mái tóc của tiểu thiếu nữ ngoan ngoãn trước mặt, Tỉnh Ngôn chuyển thân về hướng gia hương Nhiêu Châu, im lìm cầu nguyện:

"Cha, mẹ, nếu như hài nhi mất mạng ở đây, cha mẹ hãy thu nhận Quỳnh Dung làm con gái nha!"

Khấn xong, thần sắc thiếu niên bình thản trở lại, không còn do dự nữa, đưa tay lấy sáo ngọc Thần Tuyết ra.

Tạm không nói đến hai người này, lại nói đến bọn người Lâm Húc, thì càng đánh càng kinh tâm. Nhìn cự hán mặt xanh cơ bắp cuồn cuộn trước mặt, trong lòng Lâm Húc hết sức kinh nghi:

"Quái lạ! Đám thảo khấu bình thường này, từ đâu xuất hiện một kẻ dũng mãnh như thế? Tên này không nhưng võ lực, pháp thuật đều cao, còn tựa như rất có tâm kế, rõ ràng không phải là yêu vật tầm thường, vì sao lại cam tâm tình nguyện ra mặt cho đám thảo khấu độc ác chứ?"

Trên chiến trường mờ mịt khói lửa này, trong tiếng gầm gừ của sơn thú, tiếng kêu thảm của quận binh càng lúc càng nhiều, rõ ràng dần dần không chống cự nổi. Còn ở trước khu rừng không xa, cả trăm tên phỉ thể lực sung mãn, đang đứng ngoài cuộc trừng mắt, chỉ đợi quan quân kiệt sức thì xông lên chém giết.

Chiến cuộc trước mặt, đã đến lúc xấu nhất, cục diện bị diệt toàn quân đã gần như hiện rõ.

Tuy mấy sư huynh muội Lâm Húc cố sức đấu cùng yêu hán, nhưng đối với tình thế chiến cục trước mắt, trong lòng hiểu rất rõ. Vị thanh niên tuấn kiệt của Thiên Sư tông, không biết sao trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh vị Đường chủ Thượng Thanh cung thúc ngựa bỏ chạy đó.

Bất quá, hiện tại trong lòng Lâm Húc đã hết sức bình hòa:

"Bỏ thôi, y chỉ là một tên thiếu niên, đại nạn lâm đầu hoảng sợ bỏ chạy cũng là chuyện đương nhiên. Ta cũng không cần cười nhạo y".

Vừa nghĩ thế, trong lòng vị đệ tử Thiên Sư tông này chợt động, chống đỡ mấy chiêu, tìm được kẽ hở liền lên tiếng nói với vị thiếu nữ đang cố gắng chống địch bên cạnh:

"Vân muội, hôm nay muội đi trước đi".

"Đúng vậy!"

Thanh âm vừa dứt, liền nghe vị Thịnh sư huynh vốn trầm mặc nối lời hét lên:

"Vân Nhân, muội là nữ nhi, lưu lại đây chỉ gây vướng víu tay chân thôi!"

"..."

Thiếu nữ không đáp lời, chỉ múa nhanh cây thước xanh dài ba thước trong tay.

"Khà khà! Hán nhân các người có câu 'Chim chết vì mồi, người chết vì tiền', câu này rất đúng! Hôm nay các ngươi đều đi chết đi!"

Tên cự hán nãy giờ im lìm không nói, bỗng hét một câu như sấm dậy, ong ong vang trong tai bọn họ.

Thanh âm vừa dứt, thì thấy quái hán gắng sức dùng tay trái ném hồ lô đỏ chói vào không trung, đám hỏa trùng còn lại liền vẫy cánh bay ra từ cái hồ lô đang quay tít trong không trung, lao xuống dưới chiến trường.

Liền đó, quân binh đang cố sức ác chiến lập tức thấy thế lửa xung quanh đại thịnh, cảm thấy hơi nóng mãnh liệt ùa vào mặt, khiến cho thở muốn không nổi. Tức thì, có vài tên quân hán, y giáp trên người bốc lên mấy làn khói xanh, sau đó thì "Phựt" một tiếng, đã bắt lửa cháy.

Chuyện lo sợ nhất trong lòng đám quân binh Nam Hải quận, cuối cùng đã phát sinh rồi:

Bùa tránh lửa trên y giáp, đã mất đi hiệu nghiệm!

Đối với quan binh mà nói, chiến cục đã đến lúc nguy cấp nhất rồi.

Ngay khi bọn quan quân Bảo Sở Hùng tuyệt vọng, phỉ đồ Đại phong trại múa tay múa chân reo hò, thì bỗng nghe trên trời cao, tựa hồ đang có nhạc khúc văng vẳng đến.

Nhạc âm ẩn ước truyền đến này, nghe phiêu đãng mơ hồ, nhạt nhòa như từ vực sâu vọng lên, như hơi nước thoảng trên mặt hồ, khiến quận binh đang hãm trong khói lửa, dường như hít được một làn không khí mát lạnh hơi nước.

"Là ai đến Hỏa Vân sơn thổi sáo chứ?...Không phải là thiếu niên của Thượng Thanh cung chứ?"

"Ai, hiện đừng nói là tiểu khúc thế này, cho dù dùng chung đồng trống da, cũng vô pháp vãn hồi bại cục trước mắt!"

Nghe tiếng sáo này, bọn người Lâm Húc, Bảo Sở Hùng đều nhếch miệng cười khổ. Bất quá, quận binh nghe được tiếng sáo phiêu đãng đó, tinh thần trở nên phấn chấn hơn nhiều, lại chấn chỉnh đội hình, cố gắng chống trả.

Chỉ là, dần dần, chúng nhân trong ngoài chiến trường, bỗng phát giác theo tiếng sáo phiêu diêu đó, trời đất xung quanh đang từ từ biến đổi kì dị:

Hiện tại, mây đỏ trên đầu, bất tri bất giác chuyển sang u ám, vốn đang đỏ rực như lửa, dần chuyển biến thành xám đen. Mây trên trời vốn không nhiều, lúc này dần dần kéo đến dày đặc, che phủ trời đất, giống như một cái chảo đen khổng lồ chụp lấy Hỏa Vân sơn. Còn trong tầng mây đen nghịt đó, đang có vô số tiếng sấm rền, ầm ì gầm gừ trên đầu chúng nhân.


Hiện tại, biển lửa ngùn ngụt trong vùng trũng Hỏa Vân sơn, đã biến thành đống lửa trong đêm tối mênh mông. Chính là:

Mây đen ùn ùn tám hướng, trời ban ngày mà tối mò.
Tiếng sấm ầm ì vang động, gió nổi càng lúc càng mạnh!

Thấy trên trời có biến chuyển kì dị, vô luận là phỉ đồ nhấp nhổm muốn động thủ, hay là người thú đang khổ đấu trong trường, toàn bộ hành động bất giác đều chậm lại.

 

Còn khi gió nổi mây đùn, thiên địa biến sắc, tiếng sáo khi nãy mơ hồ lãng đãng, hiện trở nên hết sức rõ ràng, theo tiếng sấm ầm ì trên trời, từng âm phù truyền vào tai chúng nhân, giống như người thổi sáo đang ngồi bên cạnh bọn họ.

Mây trên trời ùn ùn chuyển động theo tiếng sáo, quận binh Nam Hải đang ngập mình trong khói lửa, bỗng cảm giác có mấy giọt nước rơi trên mặt mình.

Còn không để cho bọn họ có phản ứng, mưa đã đổ xuống như trút nước. Ngàn vạn hạt mưa lớn, cứ như dốc ngược sông trời, từ trời ào ào rơi xuống. Lửa đỏ vốn cháy bừng bừng khắp nơi, lập tức bị trận mưa bất ngờ này dập tắt.

"Khà khà...thật là ông trời có mắt!"

Nam hải quận binh vốn đã nghĩ khó thoát bại cục, thấy mưa lớn từ trời đổ xuống, tức thì đều có cảm giác trở về từ cõi chết. Trong chiến trường, những chỗ bắt lửa cháy, sau khi bị cơn mưa dập tắt, sinh ra từng đụn khói xanh đen. Khói âm âm quyện với hơi nước, len vào trong mũi bọn người Bảo Sở Hùng, cảm giác như thấm vào tận ruột gan bọn họ.

Chỉ bất quá, đối với quan binh màn nói, trận mưa này chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào, còn đối với phỉ nhân Đại phong trại, thì đúng là vô cùng không hợp thời cơ. Đầu lĩnh phỉ Kim mao hổ Tiêu Vượng, đang ở trong mưa thóa mạ lão thiên gia:

"Xúi quẩy! Xúi quẩy! Lão trời già! Hỏa Vân sơn trước giờ luôn hạn hán, bình thường một giọt mưa cũng hà tiện không rót xuống, mắc chứng gì hôm nay lại mưa ầm ầm vậy chứ?"

Bất quá, điều khiến tên này cảm thấy an ủi đó là, đám mãnh thú bên mình tuy bị mưa lớn dập tắt "Thần hỏa" nơi gáy, nhưng đám súc sinh này vẫn theo quán tính tranh đấu, tiếp tục tấn công quan binh phía trước.

"...Không đúng, tiếng sáo này có sự cổ quái!"

Người trong trường, chỉ có quái hán như cự linh thần đó, cảm thấy trận mưa lớn trước mặt, có quan hệ rất lớn với tiếng sáo phiêu đãng khi nãy.

Vừa nghĩ như thế, lại nghe tiếng sáo vốn đang liên miên nghe rất rõ đó, đột nhiên ngưng bặt, biến mất không chút tung tích.

"Hô! Như thế rất tốt. Lão tử hôm nay không có tâm tình nghe nhạc khúc!"

Tuy chỉ là ngưng một đoạn sáo khúc, nhưng cự hán đó cảm thấy tâm tình bản thân như nhẹ đi rất nhiều. Theo sự biến mất của sáo âm, trận mưa lớn kinh người cũng dần dần nhỏ đi, chỉ còn sót vài hạt lất phất như có như không.

Ngay khi cự hán cùng phỉ đồ Đại phong trại cảm thấy may mắn, thì bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Chiến trường vốn hỗn loạn bất an, làm sao lại dần biến thành yên ắng như vậy?

Đưa mắt quan sát, thì phát hiện sơn thú trong trận đã ngừng công kích, cứ như bị ma ám, đồng loạt phục thân thể xuống, thu vuốt lại, chỉ giương mắt nhìn lên ánh chớp trong vùng mây trên đầu chúng.

Trường cảnh này quả thật quỷ dị, ngay cả quận binh đang đánh nhau sống chết với sơn thú, cũng thấy mơ hồ, nhất thời cũng không dám hành động ẩu. Toàn bộ binh lính ở gần mãnh thú đều cẩn thận đề phòng, dè chừng đám mãnh thú lại nổi hung tính tấn công.

Bất quá, cự hán đó không có cảm giác giống bọn họ:

Con ngao lang hắn đang cưỡi, tuy vẫn cố sức đỡ lấy trọng lượng của hắn, nhưng hắn rất minh bạch, còn mãnh thú mà hắn tốn công huấn luyện này, bốn chân hiện đang run rẩy!

"Không ổn! Trúng gian kế của hán nhân rồi!"

"Bảo tặc tử quả nhiên không đơn giản!"

Tuy không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng vị quái hán bề ngoài thô hào đó, trong lòng lại rất rõ, hôm nay phát sinh nhiều điều cổ quái như thế, nhất định là đám hán nhân giảo hoạt này, đã ngầm thi triển âm mưa quỷ kế của bọn chúng!

Ngay lúc hai bên đều đang dò xét lẫn nhau, thì bỗng nghe từ trên trời cao, có một tiếng gầm như tiếng sấm xuân từ trên trời cao xé mây lao xuống!

Tiếng gầm bất ngờ đó, vang động nơi nơi, kinh tâm động phách, hệt như tiếng rồng gầm, bành trướng liên miên, như kinh như nộ, từ trời cao giáng xuống, núi rung cây ngã, chấn nát tâm can!

Tiếng gầm vẫn âm âm không thôi, hệt như đang có một con thần long bay lượn trên trời, xòe vuốt quẫy đuôi, ngự mây cưỡi gió, ngạo nghễ tuyên bố với chúng nhân dưới đất:

Theo ta thì yên, chống ta thì chết. Thuận ta thì lên mây xanh, nghịch ta thì xuống địa ngục!

Chúng nhân ai nấy đều cảm thấy run sợ trước uy thế đó, mãi đến khi tiếng gầm chỉ còn lãng đãng, mới phát hiện ra, tiếng gầm như thần chú này, âm sắc có vẻ tương tự như tiếng sáo khi nãy.

Rất khó tưởng tượng, cũng một cây sáo này, vừa rồi lại tấy ra được nhạc khúc khinh linh phiêu đãng như thế!

Còn theo tiếng sáo như tiếng rồng gầm đó, bên trong tầng mây đen che phủ bầu trời Hỏa Vân sơn, tiếng sấm ầm ì vang mãi không thôi. Khác với lúc nãy, hiện tại không phải tiếng sáo dục tiếng sấm nữa, mà là tiếng sấm hòa cùng tiếng sáo ngâm.

Cùng với tiếng sấm ầm ì, trên trời không ngớt có những tia sét chạy ngoằn ngoèo như rắn bò. Ánh sét tím nhạt vô tình xé màn mây đen ra. Ngóng về phía sau quận binh ở trong vùng núi trũng đó, nửa sau trời tây vốn bị mây đen che phủ, lúc này bị ánh sét loang loáng hắt lên, tạo thành một mảng trời trắng xám, nhìn từ xa cứ như một thác nước đổ xuống mặt đất.

Tiếng sấm chấn tâm, ánh sét loang loáng, đứng trước dị biến thần quỷ khó lường của thiên địa, vô luận binh lính, phỉ nhân, dã thú, toàn bộ đều như hóa thành tượng gỗ, không dám có bất cứ hành động nào.

Lúc này, tất cả chúng nhân cuối cùng đã minh bạch, vì sao mãnh thú vừa rồi còn hung hãn đến thế, hiện lại như đang quỳ bái thần linh, nằm rạp thân hình, không chút động đậy.

Không giống với đại đa số người đang thành tâm khấn nguyện trong lòng, những người đã đồng hành cùng Trương Tỉnh Ngôn, thì lòng như đang nổi sóng. Bởi vì, trong đầu của bọn họ, đều không hẹn mà đều có một suy nghĩ tựa như hết sức mơ hồ:

"Mấy hiện tượng gió thổi, mưa đổ, chấn nhiếp vạn thú, thần chú rồng gầm cuốn theo sấm sét đó, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật do thiếu niên đó thổi sáo tạo ra?"

Trong lòng những người Bảo Sở Hùng, Lâm Húc, Trương Vân Nhân, bỗng nhớ đến câu nói đầy nhiệt tâm của tiểu nữ oa đó:

"Ca ca giỏi nhất chính là thổi sáo!"

Trong sấm gầm chớp giật, lại là Quận đô úy của Nam Hải quận tỉnh ngộ đầu tiên:

"Xấu hổ!"

"Bất quá chính nghĩa tất thắng. Lần này Bảo mỗ nếu sống trở về, nhất định phải mang theo đầu Tiêu tặc".

Câu nói khàn khàn của Bảo Sở Hùng, tiếp đó một tiếng sấm gầm vang trên trời, khiến cho Kim mao hổ Tiêu Vượng đang đứng cách bày, tám trượng, bỗng rùng mình một cái.

Ngay khi Bảo Sở Hùng định ra lệnh cho quân tốt vượt qua đám mãnh thú đang phát ngốc bất động, tấn công bọn phỉ ở phía trước, thì nghe bên tai vang lên một tiếng ngâm dài, u u không dứt.

Tiếp đó, đám sơn thú khắp chiến trường đang phát ngốc bất động, bỗng như được lệnh ân xá, bỏ chạy tán loạn vào rừng. Trong lúc hoảng hốt, đụng ngã hết mấy tên binh sĩ.

Đám mãnh thú hoảng hốt bỏ chạy đó, đại đa số đều chạy vào rừng, tức thì bọn phỉ ở trước rừng chưa có chuẩn bị, bị chúng va chạm tan nát cả đội hình.

Ngoài quận binh, sơn phỉ xúi quẩy bị đụng trúng, trong trận còn có một người, cũng bị tổn thất trầm trọng từ việc đám mãnh thú đào vong đó. Người này chính là quái hán bị bọn Lâm Húc bao vây.

Hiện tại, con ngao lang hắn tốn công huấn luyện để cưỡi, khi tiếng sáo ngâm cuối cùng ngưng lại, thì bốn chân không còn run rẩy nữa, hồi phục lại sức lực như thường. Thế nhưng, thớt ngao lang này sau khi có sức thì bất ngờ hất hắn ngã xuống đất, sau đó co chân phóng thẳng!

Hết sức đáng tiếc đó là, những người đối đầu với quái hán nhất thời không kịp phản ứng, lại phải tránh con ngao lang liều mạng đột vây, do đó không thể nắm được cơ hội tuyệt vời này.

Đợi lúc bọn Lâm Húc, Thịnh Hoành Đường tỉnh ngộ, thì quái hán mặt mày thân thể dính đầy bùn đất, đã như một tòa núi nhỏ đứng vững trước mặt bọn họ.

Bất quá, hiện tại kẻ chủ chốt của sơn phỉ Đại phong trại này, trong tay không còn phải cầm hồ lô đỏ để phóng hỏa, dựa vào võ dũng của hắn, trước số đông địch nhân vẫn chiếm ưu thế. Nhưng do có nhiều binh sĩ liều chết xông lên, việc hắn bị bắt giữ hay bị giết chết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Còn đám phỉ đồ chuyên làm chuyện ác, mắt thấy cảnh tượng sấm sét kinh người, không khỏi nhớ lại những điển cố quỷ thần báo ứng mà chúng hay nghe người già kẻ lại. Tuy mấy chuyện vụn vặt nhạt nhẽo đó, đám giết người không gớm tay này đã nhiều năm không nhớ đến, nhưng lúc này, thấy hiện tượng cực kì quái dị, hơn nữa lại vô cùng khủng bố, diễn ra sinh động trước mắt, khiến chúng hết sức lo sợ.

Hiện tại, đám phỉ đồ trong lòng đang hoảng hốt, nghi thần nghi quỷ, lại thấy mãnh thú sợ hãi bỏ chạy, đội hình đang trật tự của bọn chúng, lập tức trở thành một đám ô hợp đúng nghĩa.

Biến đổi bất ngờ trong trận chiến đã khiến chiến thắng như lại nằm chắc trong tay quân binh trừ phỉ.

Các chương khác:

Nguồn: tunghoanh.com/tien-lo-yen-tran/quyen-6-chuong-109-Sm3aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận